Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!
Chương 1 Cô Là Vợ Của Anh Ấy Đúng Chứ
Trần Tiểu Nghiên từng cho rằng, vì Ngô Thiến Thiến vừa trẻ vừa xinh đẹp hơn cô, biết dụ dỗ đàn ông hơn cô, cho nên trái tim của Hoàng Gia Vĩ bị cướp đi là điều bình thường.
Cho đến khi cô gặp một người, anh ta nói với cô rằng, Ngô Thiến Thiến là một tiểu tam chuyên nghiệp, từng phá hoại hơn ba gia đình tan nhà nát cửa.
Còn nói, tất cả mọi lầm lỡ cũng chỉ là để nhường đường cho tình yêu thật sự mà thôi.
Mãi cho đến năm ba mươi tuổi, Trần Tiểu Nghiên mới nhận ra, thì ra mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Cuối tháng tám, đợt nắng nóng lại tiếp tục ập đến Nam Thành.
Trần Tiểu Nghiên tăng ca xong thì mau chóng về nhà, trời cũng đã rất tối rồi.
Trên người đẫm mồ hôi, cô cởi hết quần áo rồi đứng dưới vòi sen.
Chưa tắm tới hai phút, cô nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cô nhanh chóng buộc áo choàng tắm rồi ra ngoài.
Ngoài cửa, Hoàng Gia Vĩ nồng nặc mùi rượu, tay cầm áo vest, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, vừa bước vào phòng đã ngã xuống sô pha như một vũng bùn.
“Lại đi gặp khách hàng sao? Đã uống bao nhiêu thế?"
Trần Tiểu Nghiên nhíu mày, cũng không chú ý đến mái tóc đang ướt mà cúi người xuống giúp anh ta tháo cà vạt.
Hoàng Gia Vĩ không trả lời, mắt vẫn nhắm, cũng không biết là có nghe thấy hay không.
Tháo cà vạt xong, cô bắt đầu tháo cúc áo sơ mi.
Nước trên đầu cô vô tình nhỏ xuống cổ của anh, Hoàng Gia Vĩ cố sức nâng mí mắt lên.
Đôi mắt trên khuôn mặt đỏ ửng mơ hồ thoáng nhìn vào ngực cô, lại đột nhiên giơ tay lên ngăn lại: “Đừng có tốn công vô ích nữa, Trần Tiểu Nghiên… đối với cô, tôi sớm đã không thể cương được nữa rồi…"
Trần Tiểu Nghiên khựng lại, cả người như bị điểm huyệt, cô cứng đờ.
Hoàng Gia Vĩ vẫn đang chếch choáng, lạnh lùng quay đầu ra phía khác, nhắm mắt lại.
Cô nhìn xuống, mới nhận ra vừa rồi vội vàng nên đã quên không buộc chặt dây áo choàng tắm, cổ áo có hơi lỏng ra.
Vừa rồi cúi xuống, từ góc độ của anh ta, chắc chắn sẽ thấy rõ…
Người say đến mức mơ hồ như vậy, chắc là tưởng cô định làm gì đó.
Giữ cái cổ áo rồi đứng thẳng người lên, một nụ cười gượng xuất hiện trên mặt của Trần Tiểu Nghiên.
Kết hôn chưa tới bảy năm, vậy mà đã bị ghét bỏ rồi.
Giờ đây, hai người còn giống vợ chồng nữa không?
Thất thần một lúc, Trần Tiểu Nghiên vẫn thay áo quần cho Hoàng Gia Vĩ.
Vô tình, cô phát hiện cổ áo sơ mi của anh có một vài vết đỏ kỳ lạ.
Khó khăn lắm mới đưa được hai chân của anh ta gác lên sô pha, lại lấy một cái chăn đắp lên người anh ta, Trần Tiểu Nghiên cầm bộ quần áo đang vương vãi dưới đất chuẩn bị mang đi giặt thì chiếc điện thoại nằm trên bàn ở đột nhiên sáng lên.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: Giám đốc Trương.
Trần Tiểu Nghiên lập tức căng thẳng.
Đối với cô mà nói, ba chữ này không hề lạ lẫm gì cả.
Gần đây, vị giám đốc Trương này thường xuyên gọi điện thoại đến.
Theo như lời Hoàng Gia Vĩ nói thì đây là một khách hàng rất quan trọng, ảnh hưởng đến sự phát triển tồn vong của công ty, cho nên lúc nào cũng căng thẳng ra ban công nghe máy, khi thì, trốn trong phòng sách.
Điện thoại được để chế độ im lặng, vẫn đang rung trên chiếc bàn trà bằng thủy tinh.
Trong căn phòng yên tĩnh, một loạt âm thanh cọ xát nối tiếp nhau vô cùng chói tai, khiến người khác căng thẳng.
Đến lần thứ sáu, Trần Tiểu Nghiên mới bỏ quần áo xuống, cầm điện thoại lên bắt máy, rất bình tĩnh nói: “Xin chào.
"
“Xin chào.
"
Đầu dây bên kia không tỏ ra bất ngờ, là giọng phụ nữ, hình như cũng không lấy làm lạ khi người nhận điện thoại là cô, cười nói: “Cô là vợ anh ấy phải không?"
Trần Tiểu Nghiên hít một hơi sâu: “Phải.
"
“Ồ, không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi… giám đốc Hoàng đã về đến nhà chưa thôi.
" Giọng của người phụ nữ khá nhẹ nhàng, giọng nói cũng rõ ràng, nói xong lại thêm một câu: “Buổi liên hoan hôm nay, mọi người đều uống khá nhiều…tôi sơ ý làm bẩn áo sơ mi của anh ấy, mong là không gây phiền toái gì cho cô.
"
Mấy câu nói này khá khiêm nhường cũng khá thành khẩn, dường như đúng là có ý xin lỗi thật.
“Không sao.
"
Nói xong, Trần Tiểu Nghiên cúp máy luôn.
Trên ghế sô pha, Hoàng Gia Vĩ vẫn nhắm nghiền mắt, tiếng ngáy vẫn đều đều và nhịp nhàng, trong cơn say hình như còn đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.
Bỏ điện thoại xuống, cô ôm quần áo đi đến phòng vệ sinh bỏ vào trong máy giặt.
Ban đêm tĩnh lặng, mặt trăng đã lên cao giữa trời, nhiệt độ cuối cùng cũng có vẻ đã giảm xuống một chút.
Trần Tiểu Nghiên rót một cốc nước, từng ngụm từng ngụm thấm ướt cổ họng đang khát khô của mình.
Mấy vở kịch nhỏ này cô đều hiểu.
Mấy tháng gần đây, Hoàng Gia Vĩ làm những gì sau lưng cô, cô không phải là không nhận ra.
Chỉ không nghĩ tới, hình như người bên kia không muốn ngồi yên nữa rồi.
Cho đến khi cô gặp một người, anh ta nói với cô rằng, Ngô Thiến Thiến là một tiểu tam chuyên nghiệp, từng phá hoại hơn ba gia đình tan nhà nát cửa.
Còn nói, tất cả mọi lầm lỡ cũng chỉ là để nhường đường cho tình yêu thật sự mà thôi.
Mãi cho đến năm ba mươi tuổi, Trần Tiểu Nghiên mới nhận ra, thì ra mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Cuối tháng tám, đợt nắng nóng lại tiếp tục ập đến Nam Thành.
Trần Tiểu Nghiên tăng ca xong thì mau chóng về nhà, trời cũng đã rất tối rồi.
Trên người đẫm mồ hôi, cô cởi hết quần áo rồi đứng dưới vòi sen.
Chưa tắm tới hai phút, cô nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cô nhanh chóng buộc áo choàng tắm rồi ra ngoài.
Ngoài cửa, Hoàng Gia Vĩ nồng nặc mùi rượu, tay cầm áo vest, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, vừa bước vào phòng đã ngã xuống sô pha như một vũng bùn.
“Lại đi gặp khách hàng sao? Đã uống bao nhiêu thế?"
Trần Tiểu Nghiên nhíu mày, cũng không chú ý đến mái tóc đang ướt mà cúi người xuống giúp anh ta tháo cà vạt.
Hoàng Gia Vĩ không trả lời, mắt vẫn nhắm, cũng không biết là có nghe thấy hay không.
Tháo cà vạt xong, cô bắt đầu tháo cúc áo sơ mi.
Nước trên đầu cô vô tình nhỏ xuống cổ của anh, Hoàng Gia Vĩ cố sức nâng mí mắt lên.
Đôi mắt trên khuôn mặt đỏ ửng mơ hồ thoáng nhìn vào ngực cô, lại đột nhiên giơ tay lên ngăn lại: “Đừng có tốn công vô ích nữa, Trần Tiểu Nghiên… đối với cô, tôi sớm đã không thể cương được nữa rồi…"
Trần Tiểu Nghiên khựng lại, cả người như bị điểm huyệt, cô cứng đờ.
Hoàng Gia Vĩ vẫn đang chếch choáng, lạnh lùng quay đầu ra phía khác, nhắm mắt lại.
Cô nhìn xuống, mới nhận ra vừa rồi vội vàng nên đã quên không buộc chặt dây áo choàng tắm, cổ áo có hơi lỏng ra.
Vừa rồi cúi xuống, từ góc độ của anh ta, chắc chắn sẽ thấy rõ…
Người say đến mức mơ hồ như vậy, chắc là tưởng cô định làm gì đó.
Giữ cái cổ áo rồi đứng thẳng người lên, một nụ cười gượng xuất hiện trên mặt của Trần Tiểu Nghiên.
Kết hôn chưa tới bảy năm, vậy mà đã bị ghét bỏ rồi.
Giờ đây, hai người còn giống vợ chồng nữa không?
Thất thần một lúc, Trần Tiểu Nghiên vẫn thay áo quần cho Hoàng Gia Vĩ.
Vô tình, cô phát hiện cổ áo sơ mi của anh có một vài vết đỏ kỳ lạ.
Khó khăn lắm mới đưa được hai chân của anh ta gác lên sô pha, lại lấy một cái chăn đắp lên người anh ta, Trần Tiểu Nghiên cầm bộ quần áo đang vương vãi dưới đất chuẩn bị mang đi giặt thì chiếc điện thoại nằm trên bàn ở đột nhiên sáng lên.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: Giám đốc Trương.
Trần Tiểu Nghiên lập tức căng thẳng.
Đối với cô mà nói, ba chữ này không hề lạ lẫm gì cả.
Gần đây, vị giám đốc Trương này thường xuyên gọi điện thoại đến.
Theo như lời Hoàng Gia Vĩ nói thì đây là một khách hàng rất quan trọng, ảnh hưởng đến sự phát triển tồn vong của công ty, cho nên lúc nào cũng căng thẳng ra ban công nghe máy, khi thì, trốn trong phòng sách.
Điện thoại được để chế độ im lặng, vẫn đang rung trên chiếc bàn trà bằng thủy tinh.
Trong căn phòng yên tĩnh, một loạt âm thanh cọ xát nối tiếp nhau vô cùng chói tai, khiến người khác căng thẳng.
Đến lần thứ sáu, Trần Tiểu Nghiên mới bỏ quần áo xuống, cầm điện thoại lên bắt máy, rất bình tĩnh nói: “Xin chào.
"
“Xin chào.
"
Đầu dây bên kia không tỏ ra bất ngờ, là giọng phụ nữ, hình như cũng không lấy làm lạ khi người nhận điện thoại là cô, cười nói: “Cô là vợ anh ấy phải không?"
Trần Tiểu Nghiên hít một hơi sâu: “Phải.
"
“Ồ, không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi… giám đốc Hoàng đã về đến nhà chưa thôi.
" Giọng của người phụ nữ khá nhẹ nhàng, giọng nói cũng rõ ràng, nói xong lại thêm một câu: “Buổi liên hoan hôm nay, mọi người đều uống khá nhiều…tôi sơ ý làm bẩn áo sơ mi của anh ấy, mong là không gây phiền toái gì cho cô.
"
Mấy câu nói này khá khiêm nhường cũng khá thành khẩn, dường như đúng là có ý xin lỗi thật.
“Không sao.
"
Nói xong, Trần Tiểu Nghiên cúp máy luôn.
Trên ghế sô pha, Hoàng Gia Vĩ vẫn nhắm nghiền mắt, tiếng ngáy vẫn đều đều và nhịp nhàng, trong cơn say hình như còn đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.
Bỏ điện thoại xuống, cô ôm quần áo đi đến phòng vệ sinh bỏ vào trong máy giặt.
Ban đêm tĩnh lặng, mặt trăng đã lên cao giữa trời, nhiệt độ cuối cùng cũng có vẻ đã giảm xuống một chút.
Trần Tiểu Nghiên rót một cốc nước, từng ngụm từng ngụm thấm ướt cổ họng đang khát khô của mình.
Mấy vở kịch nhỏ này cô đều hiểu.
Mấy tháng gần đây, Hoàng Gia Vĩ làm những gì sau lưng cô, cô không phải là không nhận ra.
Chỉ không nghĩ tới, hình như người bên kia không muốn ngồi yên nữa rồi.
Tác giả :
Cá Koi