Phù Lam

Chương 4

Lam Diễm không thoải mái.

Cơm không ăn được, phim không được xem, thẻ Internat khiến hắn muốn đập máy tính. Hắn ném tai nghe đi, cảm thấy ngột ngạt khó chịu," Chủ nhiệm Đao, đi. Ra ngoài uống trà trưa."

Doãn Tiểu Đao nghe tiếng đứng dậy. Cô không có ý kiến đối với hành trình hắn sắp xếp.

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Lam Diễm thấy Lý Dũng Hoa đang cùng một quản đốc bàn bạc công việc. Hắn nhớ tới một chuyện, liền vẫy gọi,"Lý trưởng xưởng, tới đây một lát."

Lý Dũng Hoa tươi cười vội vã chạy đến,"Chào Lam trưởng xưởng."

Lam Diễm ngẩng đầu nhìn trời," Ngày hôm nay tôi mới đến, trời lại rất nóng. Tôi cùng chủ nhiệm Đao buổi chiều nay bận sắp xếp hành lý, sẽ không đi làm."

"Được được." Lý Dũng Hoa gật đầu, " Ngài nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi sẽ báo cáo cho ngài công việc của nhà xưởng."

"Nha." Lam Diễm đối với công việc của nhà xưởng không quan tâm lắm, việc hắn quan tâm là tối nay có được ngủ giường lớn hay không, " Tôi và chủ nhiệm Đao khoảng thời gian này sẽ nghỉ ở đâu?"

Lý Dũng Hoa kinh ngạc," Cấp trên nói ngài sẽ tự sắp xếp chuyện này."

Lam Diễm đã hiểu, Lam thị ném hắn và Doãn Tiểu Đao ở đây, để bọn họ tự sinh tự diệt. " Vậy tôi sắp sếp anh sắp xếp cho tôi."

"Tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Nhưng...." Lý Dũng Hoa dừng lại, do dự nói," Nếu như thuê khu nhà tốt gần đây, chỉ sợ hiện tại không còn phòng. Nhà xưởng còn phòng trong ký túc xá. Nếu không.....Ngài đến ở tạm ký túc xá?"

"Không được." Lam Diễm ngay lập tức từ chối.

"Vậy..........tôi thuê khách sạn cho ngài được không?"

"Ừ." Lam Diễm cười còn sáng lạng hơn ánh mặt trời, " Tôi muốn phòng có giường lớn."

Lý Dũng Hoa đáp lời. Lúc chuẩn bị rời đi hắn quay lại nhìn Doãn Tiểu Đao, suy nghĩ có nên tìm nơi nghỉ ngơi cho cô. Nhưng Lam Diễm không chủ động nhắc tới, Lý Dũng Hoa cũng không tiện nói đến.

------

Lam Diễm tiêu sái rời khỏi nhà xưởng. Nhìn xung quanh bên ngoài, hắn không vui nói," Nơi quái quỷ gì thế này, taxi cũng không có lấy 1 chiếc."

Tiếp tục chờ thêm 5 năm phút, tất cả phương tiện đi qua đều là xe chở hàng. Bụi đất bay mù mịt.

Sắc mặt Lam Diễm càng thêm xấu, " Chủ nhiệm Đao, đi cướp một chiếc xe cho tôi."

" Tôi từ chối." Doãn Tiểu Đao trả lời.

Thái dương Lam Diễm nảy lên, nắm tay khua trước mặt cô, " Cô cuối cùng đến đây làm gì! Tôi là chủ của cô. Chủ, hiểu không! Tôi không vui, một phân tiền cũng không trả cho cô."

Doãn Tiểu Đao coi như không thấy nắm đấm trước mắt, giọng nói bình tĩnh," Tôi chỉ phụ trách bảo vệ tính mạng ngài trong ba tháng. Không chịu trách nhiệm làm việc phạm pháp."

Một luồng khí nóng trong ngực hắn muốn xông ra ngoài," Cô chờ đấy cho tôi, sớm muộn có một ngày tôi cắn chết cô." Sớm muộn!

Lam Diễm lại tìm Lý Dũng Hoa, để hắn tìm xe cho mình.

Xe công của nhà xưởng, là một chiếc xe nhỏ tồi tàn

Khi Lam Diễm nhìn thấy chiếc xe, chăm chú nhìn một lúc rồi hỏi:" Xe này còn đi được?" Hắn cảm thấy khả năng hỏng giữa đường rất lớn.

"Có thể có thể." Lý Dũng Hoa vỗ vào cửa xe, " Chiếc xe này đã chạy được hơn 50 vạn km rồi."

Lam Diễm càng nghi ngờ," Hơn 50 vạn km còn nói không hỏng?"

" Xe được bảo dưỡng rất tốt." Lý Dũng Hoa khẳng định thêm tính năng của chiếc xe," Chúng tôi vẫn sử dụng để chở hàng đấy."

Lam Diễm bĩu môi, quay đầu hỏi:" Chủ nhiệm Đao, cô biết lái xe không?"

"Biết."

"Rất tốt." Lam Diễm cuối cùng lấy lại được chút cân bằng," Cô lái xe, tôi ngủ. hợp tác thuận lợi."

Doãn Tiểu Đao gật đầu. Cô nhìn dáng vẻ hắn lúc nào cũng như buồn ngủ, không yên tâm để hắn lái xe.

Lý Dũng Hoa biết bọn họ ra ngoài ăn cơm, liền chỉ đường cho họ.

Doãn Tiểu Đao lái xe, vừa mới đi được 2km, tiếng ngáy của Lam Diễm vang lên.

Đánh thức hắn là tiếng điện thoại.

Không biết người gọi là ai, lần đầu không được, đến lần thứ hai không được, vẫn kiên trì gọi tới.

Lam Diễm mở mắt, ánh mắt sắc bén. Hắn nghe máy, giọng điệu âm u." Không cần biết ngươi là ai, phá giấc ngủ của tôi, chết!"

Bên kia nói xong, Lam Diễm càng mất kiên nhẫn," Bác gái này là ai! Tôi định chung thân với cô khi nào? Cô có biết xấu hổ hay không!."

" Tôi bây giờ không phải giám đốc, gọi tôi là giám đốc nhà xưởng."

" Coi thường giám đốc nhà xưởng a?" Lông mày hắn dựng cao, nhếch một cái," Đừng làm chướng mắt tôi."

Lam Diễm quyết đoán ngắt điện thoại.

Hắn nhớ lại những lời vừa nghe, đột nhiên quay đầu hỏi Doãn Tiểu Đao," Chủ nhiệm Đao, cô mấy hôm nay đều ở canh tôi?"

"Đúng vậy." Mắt nàng vẫn nhìn thẳng.

Lúc này, xe vượt qua một cái hố to nên xóc nảy rất mạnh. Lam Diễm suýt chút nữa đập đầu vào trần xe, sau khi ổn định lại thân thể, hắn lại hỏi," Tôi không nhớ rõ mình đã định chúng thân với ai, khi nào?"

Cô tìm tòi trong trí nhớ 2 giây," Trong phạm vi tầm mắt tôi, không có."

Hắn yêm tâm," Cô ở cạnh tôi 24h, còn phân phạm vi cái gì."

" Lúc ngài tắm, đi toilet, hút ma túy, tôi không ở cùng ngài." Vừa nói cô vừa quay lại nhìn hắn.

Lam Diễm nghẹn họng. Ngược lại đây là lần thứ nhất, có người có thể thẳng thắn và bình tĩnh nói ra 3 chữ kia." Cô có sợ hay không?" Hắn bỗng thấy tò mò, nghiêng người đến trước hỏi cô

Cô không có vẻ ngoài xinh đẹp, ngực cũng không có. Hắn nhìn qua đã không nhìn nổi rồi.

Cô nhìn đường phía trước nói, " Không sợ."

"Tại sao?" Hắn đôi khi không hiểu được các suy nghĩ của cô có vấn đề hay đầu óc cô bị hỏng, lúc hắn lên cơn nghiện, cũng không thấy cô tỏ ra chút nào khác lạ.

"Ngài không đánh lại được tôi."

"......" Đây thực sự là câu mà hắn hận đến nghiến răng. Hắn hít sâu, tự nói với bản thân, không tranh chấp với cô. Chờ hơi thở ổn định, hắn cười lớn," Này, cô theo tôi mấy ngày nay, cũng chưa từng thấy cô cười a."

"Không buồn cười sẽ không cười."

" Đơ mặt là một loại bệnh, phải chữa!"

"Tôi không bị bệnh."

Lam Diễm không muốn cãi nhau với cô, hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Đường ở đây không dễ đi, chiếc xe nhỏ xóc nảy, ngồi rất không thoải mái.

Hắn nhìn ra xa, hát khẽ mấy câu.

Cô gái này nếu đuổi không đi, vậy chờ xem cô ta có thể kéo dài tuổi thọ hắn bao lâu.

-----

Hai người đến một quán cơm nhỏ. Đây là một cửa hàng bình dân.

Lam Diễm nhìn xung quanh, cũng không thấy cửa hàng nào tốt hơn, chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi ngồi xuống hắn vừa nhìn danh sách các món ăn vừa nói " Chủ nhiệm Đao ăn cơm nữa." Ở chung mấy ngày, hắn thấy cô còn ăn nhiều cơm hơn hắn.

" Có thể."

"Tôi không hỏi ý kiến cô." Hắn nói câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

Quán cơm tuy giản dị, nhưng các món ăn khá ngon miệng.

Ăn cơm xong, Lam Diễm thấy đối diện có ngân hàng nên định đi đến rút tiền. Hắn không có nhiều tiền mặt, ba tháng này còn phụ trách cả sinh hoạt hàng ngày của Doãn Tiểu Đao.

Sau khi đến ngân hàng, hắn lại chửi bậy, kết quả là nhận lấy ánh mắt kì quái của mọi người. Quản lý ngân hàng cũng bị dọa sợ hãi,

"Sớm biết thế này tôi đã không trả 3600 rồi." Lam Diễm cực kỳ tức giận, hắn không ngờ Lam thị khóa thẻ ngân hàng của hắn.

Doãn Tiểu Đao cũng bất ngờ. Hoàn cảnh của vị Nhị thiếu gia này thật kỳ lạ. Nhưng, nếu Lam thị không coi trọng hắn, sao lại tìm nàng bảo vệ cho hắn.

Lam Diễm rời khỏi ngân hàng, nhìn ví của mình," Chủ nhiệm Đao, cô có bao nhiêu tiền?"

"Hơn 300."

Hắn nóng nảy, " Cô ra ngoài mang ít tiền như vậy?"

Nàng bình tĩnh, " Trên hợp đồng viết, ba tháng tới đều do ngài phụ trách."

Lam Diễm cười lạnh lên tiếng," Đúng là một đám cầm thú." Dừng lại, hắn nhìn cô chằm chằm, " Cô không thấy kỳ lạ sao? Bọn họ giống như lưu manh, thế lực lại lớn như vậy, vì sao còn muốn mời cô bảo vệ tôi?"

"Không biết." Cô thẳng thắn nói," Cha bảo tôi đi."

"Cô đúng là đồ ngốc." Lam Diễm thấy thất vọng, " Quên đi. Nhìn xưởng là biết, giám đốc nhà máy lương không cao, chúng ta đi ăn xin đi."

Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn.

Thấy hắn mím môi, đôi mắt xanh lục vẫn ẩn chứa tức giận.

"Được." Cô trả lời. Cho dù hắn làm như thế nào, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.

Lam Diễm không đi ăn xin thật. Hắn ở trên đường nhìn quanh, trong lúc vô tình nhìn thấy truyền đơn ở trạm xe buýt, hắn nheo mắt nhìn. Doãn Tiểu Đao cũng nhìn sang.

Đó là tờ quảng cáo của một khách sạn, bên trên có ghi tuyển nhân viên quan hệ xã hội với tiền lương 50.000 rất lớn.

Mắt hắn hiện lên ý cười," Chủ nhiệm Đao, nghe nói thân thủ của cô rất tốt."

"Quá khen." Thực ra em trai nàng có tiềm năng phát triển tốt hơn nàng nhiều.

"Cẩn thận tính toán, nếu như chúng ta đến đấy, tỷ lệ an toàn trở về cao bao nhiêu?"

"Không biết." Cô chưa đến đó, vì thế không cách nào dự đoán.

Trong lòng Lam Diễm quyết định, "Vì tiền, bằng bất cứ giá nào. Chúng ta hiện nay cộng lại chỉ có 500, không thể qua được 3 tháng."

" Tôi sẽ không làm quan hệ xã hội." Doãn Tiểu Đao nhìn những từ trên tờ đơn kia, ý nghĩa rõ ràng không chân chính.

Hắn đánh giá cô một chút, " Cô muốn làm được, đầu tiên phải chỉnh lại khuôn mặt cô!"

" Làm cái gì?"

"Lừa tiền." Lam Diễm trả lời rõ ràng.

------

Doãn Tiểu Đao theo địa chỉ của tờ đơn, đi đến khách sạn.

Khách sạn trang hoàng rất xa hoa, trụy lạc,nhưng rất thô tục.

Lam Diễm giễu cợt nói, " Đẳng cấp như vậy, có thể trả lương 50 ngàn đúng là kỳ lạ."

Xe của họ đỗ đối diện với bãi đậu xe.

Hắn xuống xe trước rồi nói với cô:" Lát nữa nhìn thấy cái gì cũng phải giữ bình tĩnh."

"Được." Doãn Tiểu Đao từ trước tới nay đều rất bình tĩnh.

" Nhìn thấy chuyện giống như những phim ảnh tôi xem, cũng không cần quá mức kinh ngạc." Tuy rằng hắn rất mong nhìn thấy cô lộ vẻ mặt khác.

"Được." Cô bình thường cũng không kinh ngạc.

Lam Diễm còn một điều quan trọng nhất cần nói," Chúng ta đang đi lừa tiền, không phải đấu võ. Ra ngoài, dĩ hòa vi quý. Nhớ kỹ."

Phục vụ khách sạn phân thành 2 loại. Bình thường hoặc đặc biệt. Có mấy khách hàng đang đăng ký ở quầy phục vụ,

Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao ngồi trên ghế salon ở đại sảnh.

Ánh mắt hắn di chuyển trên tất cả mọi người.

Cho tới khi một chàng trai trẻ ôm một người phụ nữ phúc hậu đi vào.

"Đao thị vệ". Lam Diễm cười." Bãi giá, xuất cung."
Tác giả : Giá Oản Chúc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại