Phù Lạc
Chương 45: “Nôn” nhưng kinh hãi
Edit: Y Giai
Sáng sớm hôm sau khi Phù Lạc tỉnh lại đã sớm không thấy Long Hiên đế, Bích Ngô Lộng Ảnh hầu hạ nàng rửa mặt.
Phù Lạc quay đầu nhìn giường mình ngủ, cùng gian phòng mộc mạc này không hòa hợp chút nào. Chăn nệm gấm, chi phí so với trong cung cũng không thể kém.
“Phu nhân, đây đều là từ trong nhà mang theo, gia sợ phu nhân không có thói quen thô nhám ở bên ngoài." Bích Ngô nhạy bén giải thích cho đáy lòng nghi hoặc của Phù Lạc.
Chẳng qua đây quả thật đã khiến Phù Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thực sự không có thói quen nằm lên trên giường đệm ở bên ngoài mà không biết có những ai từng ngủ qua.
“Gia, cũng rất đau lòng phu nhân chúng ta." Lộng Ảnh xinh đẹp nói.
Phù Lạc quay đầu qua, đúng là cái loại gọi là “Đau lòng" này, cũng có người cái gọi là ôn nhu, khiến nữ nhân hậu cung muốn chết muốn sống, lúc yêu thích, thì coi trọng như châu báu, lúc không thích thì vứt bỏ như giày cũ, nhưng cho tới bây giờ đều không phải thứ cần thiết.
Phù Lạc phiền lòng một trận.
Bích Ngô Lộng Ảnh thấy thần sắc nàng không tốt, cũng không dám nói cái gì.
Phù Lạc xuống lầu liền chứng kiến ba người Long Hiên đế ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, tiểu nhị bưng lên bánh bao và cháo nóng hổi. Nhưng trong khoảnh khắc nàng đi xuống lầu, phòng ăn vốn ồn ào nhất lời im lặng không tiếng động.
Khách nhân đang ngồi đều nhìn lăng lăng vào Phù Lạc đang đi xuống, thời gian trong nháy mắt như dừng lại.
Ánh mắt lạnh băng của Long Hiên đế tức thì quét về phía chủ tớ ba người, Lộng Ảnh sợ tới mức run lên.
Phù Lạc lúc này mới ý thức tới vấn đề dung mạo của mình, đại khái trong cung nhìn mỹ nhân thành quen, cũng không cảm giác mình có gì đặc biệt, nhưng khi đến nơi trấn nhỏ này lại bất đồng, Phù Lạc không có thói quen bị mọi người nhìn chăm chú nên đỏ mặt.
Nhanh chóng ba bước cũng thành hai bước tiêu sái đến trước mặt Long Hiên đế ngồi xuống.
Trong phòng ăn lại khôi phục tiếng bàn luận xôn xao trầm thấp, mọi người chốc chốc lại liếc sáu người ngồi bên cửa sổ, trong chốc lát mải miết thảo luận, rất thích ý.
Long Hiên đế nghiêng đầu nói nhỏ với Bích Ngô một câu, tiểu nha đầu liền bước nhanh ra khỏi khách điếm. Ba người chờ Bích Ngô ngồi ở một bàn bên cạnh, không dám ngồi cùng bàn với Long Hiên đế.
Đợi Vạn Toàn cắn một miếng bánh bao nóng hổi, Phù Lạc khẽ che miệng, bắt đầu nôn khan.
Cái loại hương vị xanh miết này, cái loại mùi này làm cho người ta liên tưởng đến vị nước gạo thiu trong lãnh cung, làm cho Phù Lạc không tự chủ được ghê tởm.
Tay Long Hiên đế xoa nhẹ lưng Phù Lạc, ánh mắt như nhớ tới cái gì, nhất thời sáng ngời như ánh mặt trời.
Lộng Ảnh còn chưa kịp đến gần, đã thấy Long Hiên đế ôm lấy Phù Lạc, bước dài lên lầu.
“Vạn Toàn, đi mời đại phu."
Thẳng đến khi mùi vị bánh bao tản đi, Phù Lạc mới chậm chạm lên tiếng. “Ta không sao, không cần mời đại phu." Phù Lạc nói với Long Hiên đế.
Lại thấy hắn mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay ngọc của Phù Lạc, tâm tình xem ra rất vui mừng.
Sau khi đại phu chẩn mạch xong, theo Long Hiên đế ra ngoài cửa. Không biết Long Hiên đế khẽ hỏi câu gì, chỉ nghe đại phu đáp: “Phu nhân có thể là đối với mùi vị mẫn cảm, cũng không phải hỉ mạch."
Hỉ mạch? Phù Lạc cả kinh, che ngực, may mắn không phải hỉ mạch, mình tại sao hồ đồ như vậy, thường xuyên thị tẩm như thế, vạn nhất ~~ thật sự là không dám nghĩ.
Long Hiên đế tiến vào, chỉ thấy Phù Lạc khổ sở che ngực, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nhẹ nhàng kéo Phù Lạc vào trong lòng, khẽ hôn tóc mai của nàng, “Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng."
Phù Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Long Hiên đế, không nhìn thấy mất mát trong mắt của hắn. Hắn đây là đang đùa giỡn với mình à, đây chính là trời muốn hạ hồng vũ mà.
Sau khi Bích Ngô trở về, trong tay nhiều hơn một đồ, là khăn che mặt.
Lần này hai người hầu hạ Phù Lạc đeo khăn lên trên mặt, mới dám xuống lầu, tiếp tục lên đường.
Đoàn người tiếp tục đi về phía nam, đoạn đường này đều là sơn đạo gập ghềnh, vô cùng xóc nảy, khiến xương cốt Phù Lạc run rẩy đến sắp rời ra, nghe nói ngày kế là đến được thành đầu tiên, châu phủ Ngải Châu, thành Hằng Thanh.
Đến chạng vạng, xe ngựa dừng ở một chỗ trong sơn cốc. Phù Lạc thấy trước không đến thôn, sau không có điếm, cảnh sắc bình thường, cũng chẳng biết tại sao dừng lại.
Đã thấy Long Hiên đế xuống xe trước, cũng ôm cả nàng, đoán chừng là đối với phương thức xuống xe của nàng rất bất mãn, nàng toàn vội vã nhảy xe, không đợi Vạn Toàn đưa ghế đến đặt chân.
Điều này cũng chẳng thể trách Phù Lạc, xe chạy đến chạy đi, có thể xuống xe nghỉ ngơi thật sự là rất vội, muốn tìm cũng tìm không thấy.
Long Hiên đế dắt tay Phù Lạc, đi lên con đường hẹp quanh co. “Chúng ta giờ đang muốn đi chỗ nào vậy?"
Không thấy đáp lời, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải chịu phận bất hạnh leo núi.
Không bao lâu, chỉ thấy Long Hiên đế tách một chỗ có lùm cây rậm rạp ra, một hồ ôn tuyền khói trắng bao phủ sừng sững hiển lộ ra ở trước mắt.
Phù Lạc hưng phấn chạy lên trước, trời ạ, thật sự là quá tuyệt vời, một đường phong trần mệt mỏi đều không được tắm rửa qua.
Đang muốn quay đầu phân phó hai nha đầu qua rửa mặt, lại thấy hai người đã sớm chuẩn bị xong.
Long Hiên đế cùng Phù Lạc hai người đi tới bên cạnh hồ, bốn người còn lại đều đợi ở bên ngoài rừng cây.
Nơi ôn tuyền này rừng cây thấp thoáng, nếu như không có người dẫn đường, thật sự là không dễ dàng phát hiện, bốn phía che đậy rất kín, cũng không sợ người nhìn thấy, thật sự là chỗ tuyệt hảo để tắm rửa.
Chỉ thấy Long Hiên đế tự lo cởi bỏ quần áo, xuống nước. Phù Lạc nhìn bóng lưng của hắn mà hút khí , không thể tưởng được thân hình của hắn rèn luyện tốt như vậy, ngày thường cũng không có cơ hội cẩn thận quan sát.
“Chúng ta vội lên đường." Long Hiên đế lạnh lùng nói. Ngụ ý chính là, sao nàng còn không xuống nước, không xuống nước chúng ta cũng không thể chờ nàng, nàng thích tắm hay không tắm. Đây là Phù Lạc tự mình phiên dịch.
Phù Lạc dậm chân, tắm uyên ương thì tắm uyên ương, không tắm rửa thật sự là chịu không nổi.
Mặc quần áo có thể không biết, nhưng cởi quần áo vẫn phải biết.
Không dám nhìn ánh mắt Long Hiên đế, chỉ có thể rất nhanh vùi mình vào trong nước, nước ấm vừa phải, mùi lưu huỳnh không quá khó ngửi, quả nhiên không hổ là ngay cả hoàng đế đều muốn lựa chọn dục trì thiên nhiên tuyệt hảo này.
Sau này nếu mình có thể đào thoát, cũng tới đây khai phá làm một nơi du lịch, mánh lới đương nhiên là “Long Tuyền" mà Long Hiên đế từng tắm rửa qua. Nghĩ đến phát tài đã muốn cười, nhưng vừa đảo mắt lại nghĩ tới bản thân hầu như không có đồng nào, nhất định phải ở bên người Long Hiên đế tích đủ bạc rồi mới có thể hành động.
Đang nghĩ đến xuất thần, lại thấy dưới chân trầm xuống, có người kéo chân của mình, đang muốn hô to quỷ nước, lại bị kéo cả vào đáy nước, môi Long Hiên đế kề sát, Phù Lạc tham lam hô hấp lấy không khí bên trong, hắn giống như rất thích loại hành vi này, không ngừng hôn môi để thở, chính là không cho Phù Lạc trồi lên mặt nước.
Phù Lạc cuối cùng trồi lên mặt nước thở từng hơi từng hơi, cảm giác có thể tự mình hít thở thật sự rất tốt. Ánh mắt cũng không khỏi oán hận nhìn về hướng Long Hiên đế, hắn lại là biểu cảm muốn ăn đòn đây là nàng nên được. Phù Lạc cũng giận mà không dám nói gì.
“Chà lưng cho ta." Hắn đem cái chà mềm ném cho Phù Lạc.
Đáy lòng Phù Lạc thầm mắng, tay lại ngoan ngoãn nghe lời lau người cho hắn, thật sự là hận không thể lau mất một lớp da của hắn đi, có điều ngẫm lại, bản thân thật sự nhát gan sợ chết mà.
“Phía dưới."
“Gì?" Phù Lạc đỏ mặt một trận, “Ta để Bích Ngô đến lau cho người được không?"
Kết quả là hành vi dìm nước để trừng phạt lại phát sinh.
Cuối cùng Phù Lạc chỉ có thể chịu phận bất hạnh hầu hạ đại gia hắn tắm rửa, thật cẩn thận không dám đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn, chỉ sợ lau súng cướp cò, khổ chính là mình. Trước kia trong cung, mỗi tháng thị tẩm một lần, chỉ cảm thấy loại sự tình này làm cho người ta dư vị vô cùng, nhưng tới hôm nay, quả thật mệt chết người không đền mạng, Phù Lạc cảm thấy bình tĩnh mà xem xét, tự mình một người thì không hầu hạ nổi sinh lực long hổ của Long Hiên đế.
Sau khi tắm xong, chỉ thấy Long Hiên đế thuận tay tiếp nhận khăn chà, chà cho Phù Lạc.
“Không, không cần, ta tự mình làm là được rồi, gia ~~" Lời nói phía sau ở trong ánh mắt uy hiếp của Long Hiên đế tự động nuốt trở lại, ngươi nguyện ý hầu hạ, chẳng lẽ ta còn sợ được hầu hạ à?
Nhưng mà hắn và nàng không giống nhau, địa phương mẫn cảm gì đều không buông tha, ngược lại còn trêu chọc, thẳng đến khi Phù Lạc cảm giác mình tê dại sắp không chịu nổi, thế nhưng hắn lại đột nhiên thu tay.
Ngược lại cởi bỏ búi tóc của Phù Lạc, ôn nhu, tuyệt đối được xưng tụng ôn nhu, nhẹ nhàng rửa mặt chải đầu cho nàng, xoa dầu bôi tóc đặc chế trong cung, ngón tay như có như không đụng chạm mang tai, vành tai của nàng ~~, thật là muốn chết quá.
Hắn, là đang gội đầu cho mình à?
Sau khi kết thúc tất cả, hắn ở bên tai Phù Lạc nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn khá thích ở trên xe ngựa, lắc lư lắc tương đối dùng ít sức."
Phù Lạc nhất thời máu xông tới đỉnh đầu, cảm giác muốn nổ tung.
Tức giận đẩy ngã hắn lên trên tảng đá lớn trong nước.
Tức giận ngồi lên nóng rực của hắn.
Tức giận nhìn nụ cười của hắn tỏa ra ánh sao.
Thì ra, thì ra, hắn quả nhiên là thích bị cưỡng bức mà.
Phù Lạc đột nhiên muốn đứng dậy chạy trốn, không thể để cho tên biến thái này như nguyện được.
Kết quả là, hắn từ phía sau lấn lên chính mình, tư thế biến thành kiểu cánh cung. (Kỳ thật ngộ có tâm tư để cho bọn họ thử kiểu có độ khó cao một chút, có điều khẳng định không làm khó được Long.)
Sáng sớm hôm sau khi Phù Lạc tỉnh lại đã sớm không thấy Long Hiên đế, Bích Ngô Lộng Ảnh hầu hạ nàng rửa mặt.
Phù Lạc quay đầu nhìn giường mình ngủ, cùng gian phòng mộc mạc này không hòa hợp chút nào. Chăn nệm gấm, chi phí so với trong cung cũng không thể kém.
“Phu nhân, đây đều là từ trong nhà mang theo, gia sợ phu nhân không có thói quen thô nhám ở bên ngoài." Bích Ngô nhạy bén giải thích cho đáy lòng nghi hoặc của Phù Lạc.
Chẳng qua đây quả thật đã khiến Phù Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thực sự không có thói quen nằm lên trên giường đệm ở bên ngoài mà không biết có những ai từng ngủ qua.
“Gia, cũng rất đau lòng phu nhân chúng ta." Lộng Ảnh xinh đẹp nói.
Phù Lạc quay đầu qua, đúng là cái loại gọi là “Đau lòng" này, cũng có người cái gọi là ôn nhu, khiến nữ nhân hậu cung muốn chết muốn sống, lúc yêu thích, thì coi trọng như châu báu, lúc không thích thì vứt bỏ như giày cũ, nhưng cho tới bây giờ đều không phải thứ cần thiết.
Phù Lạc phiền lòng một trận.
Bích Ngô Lộng Ảnh thấy thần sắc nàng không tốt, cũng không dám nói cái gì.
Phù Lạc xuống lầu liền chứng kiến ba người Long Hiên đế ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, tiểu nhị bưng lên bánh bao và cháo nóng hổi. Nhưng trong khoảnh khắc nàng đi xuống lầu, phòng ăn vốn ồn ào nhất lời im lặng không tiếng động.
Khách nhân đang ngồi đều nhìn lăng lăng vào Phù Lạc đang đi xuống, thời gian trong nháy mắt như dừng lại.
Ánh mắt lạnh băng của Long Hiên đế tức thì quét về phía chủ tớ ba người, Lộng Ảnh sợ tới mức run lên.
Phù Lạc lúc này mới ý thức tới vấn đề dung mạo của mình, đại khái trong cung nhìn mỹ nhân thành quen, cũng không cảm giác mình có gì đặc biệt, nhưng khi đến nơi trấn nhỏ này lại bất đồng, Phù Lạc không có thói quen bị mọi người nhìn chăm chú nên đỏ mặt.
Nhanh chóng ba bước cũng thành hai bước tiêu sái đến trước mặt Long Hiên đế ngồi xuống.
Trong phòng ăn lại khôi phục tiếng bàn luận xôn xao trầm thấp, mọi người chốc chốc lại liếc sáu người ngồi bên cửa sổ, trong chốc lát mải miết thảo luận, rất thích ý.
Long Hiên đế nghiêng đầu nói nhỏ với Bích Ngô một câu, tiểu nha đầu liền bước nhanh ra khỏi khách điếm. Ba người chờ Bích Ngô ngồi ở một bàn bên cạnh, không dám ngồi cùng bàn với Long Hiên đế.
Đợi Vạn Toàn cắn một miếng bánh bao nóng hổi, Phù Lạc khẽ che miệng, bắt đầu nôn khan.
Cái loại hương vị xanh miết này, cái loại mùi này làm cho người ta liên tưởng đến vị nước gạo thiu trong lãnh cung, làm cho Phù Lạc không tự chủ được ghê tởm.
Tay Long Hiên đế xoa nhẹ lưng Phù Lạc, ánh mắt như nhớ tới cái gì, nhất thời sáng ngời như ánh mặt trời.
Lộng Ảnh còn chưa kịp đến gần, đã thấy Long Hiên đế ôm lấy Phù Lạc, bước dài lên lầu.
“Vạn Toàn, đi mời đại phu."
Thẳng đến khi mùi vị bánh bao tản đi, Phù Lạc mới chậm chạm lên tiếng. “Ta không sao, không cần mời đại phu." Phù Lạc nói với Long Hiên đế.
Lại thấy hắn mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay ngọc của Phù Lạc, tâm tình xem ra rất vui mừng.
Sau khi đại phu chẩn mạch xong, theo Long Hiên đế ra ngoài cửa. Không biết Long Hiên đế khẽ hỏi câu gì, chỉ nghe đại phu đáp: “Phu nhân có thể là đối với mùi vị mẫn cảm, cũng không phải hỉ mạch."
Hỉ mạch? Phù Lạc cả kinh, che ngực, may mắn không phải hỉ mạch, mình tại sao hồ đồ như vậy, thường xuyên thị tẩm như thế, vạn nhất ~~ thật sự là không dám nghĩ.
Long Hiên đế tiến vào, chỉ thấy Phù Lạc khổ sở che ngực, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nhẹ nhàng kéo Phù Lạc vào trong lòng, khẽ hôn tóc mai của nàng, “Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng."
Phù Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Long Hiên đế, không nhìn thấy mất mát trong mắt của hắn. Hắn đây là đang đùa giỡn với mình à, đây chính là trời muốn hạ hồng vũ mà.
Sau khi Bích Ngô trở về, trong tay nhiều hơn một đồ, là khăn che mặt.
Lần này hai người hầu hạ Phù Lạc đeo khăn lên trên mặt, mới dám xuống lầu, tiếp tục lên đường.
Đoàn người tiếp tục đi về phía nam, đoạn đường này đều là sơn đạo gập ghềnh, vô cùng xóc nảy, khiến xương cốt Phù Lạc run rẩy đến sắp rời ra, nghe nói ngày kế là đến được thành đầu tiên, châu phủ Ngải Châu, thành Hằng Thanh.
Đến chạng vạng, xe ngựa dừng ở một chỗ trong sơn cốc. Phù Lạc thấy trước không đến thôn, sau không có điếm, cảnh sắc bình thường, cũng chẳng biết tại sao dừng lại.
Đã thấy Long Hiên đế xuống xe trước, cũng ôm cả nàng, đoán chừng là đối với phương thức xuống xe của nàng rất bất mãn, nàng toàn vội vã nhảy xe, không đợi Vạn Toàn đưa ghế đến đặt chân.
Điều này cũng chẳng thể trách Phù Lạc, xe chạy đến chạy đi, có thể xuống xe nghỉ ngơi thật sự là rất vội, muốn tìm cũng tìm không thấy.
Long Hiên đế dắt tay Phù Lạc, đi lên con đường hẹp quanh co. “Chúng ta giờ đang muốn đi chỗ nào vậy?"
Không thấy đáp lời, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải chịu phận bất hạnh leo núi.
Không bao lâu, chỉ thấy Long Hiên đế tách một chỗ có lùm cây rậm rạp ra, một hồ ôn tuyền khói trắng bao phủ sừng sững hiển lộ ra ở trước mắt.
Phù Lạc hưng phấn chạy lên trước, trời ạ, thật sự là quá tuyệt vời, một đường phong trần mệt mỏi đều không được tắm rửa qua.
Đang muốn quay đầu phân phó hai nha đầu qua rửa mặt, lại thấy hai người đã sớm chuẩn bị xong.
Long Hiên đế cùng Phù Lạc hai người đi tới bên cạnh hồ, bốn người còn lại đều đợi ở bên ngoài rừng cây.
Nơi ôn tuyền này rừng cây thấp thoáng, nếu như không có người dẫn đường, thật sự là không dễ dàng phát hiện, bốn phía che đậy rất kín, cũng không sợ người nhìn thấy, thật sự là chỗ tuyệt hảo để tắm rửa.
Chỉ thấy Long Hiên đế tự lo cởi bỏ quần áo, xuống nước. Phù Lạc nhìn bóng lưng của hắn mà hút khí , không thể tưởng được thân hình của hắn rèn luyện tốt như vậy, ngày thường cũng không có cơ hội cẩn thận quan sát.
“Chúng ta vội lên đường." Long Hiên đế lạnh lùng nói. Ngụ ý chính là, sao nàng còn không xuống nước, không xuống nước chúng ta cũng không thể chờ nàng, nàng thích tắm hay không tắm. Đây là Phù Lạc tự mình phiên dịch.
Phù Lạc dậm chân, tắm uyên ương thì tắm uyên ương, không tắm rửa thật sự là chịu không nổi.
Mặc quần áo có thể không biết, nhưng cởi quần áo vẫn phải biết.
Không dám nhìn ánh mắt Long Hiên đế, chỉ có thể rất nhanh vùi mình vào trong nước, nước ấm vừa phải, mùi lưu huỳnh không quá khó ngửi, quả nhiên không hổ là ngay cả hoàng đế đều muốn lựa chọn dục trì thiên nhiên tuyệt hảo này.
Sau này nếu mình có thể đào thoát, cũng tới đây khai phá làm một nơi du lịch, mánh lới đương nhiên là “Long Tuyền" mà Long Hiên đế từng tắm rửa qua. Nghĩ đến phát tài đã muốn cười, nhưng vừa đảo mắt lại nghĩ tới bản thân hầu như không có đồng nào, nhất định phải ở bên người Long Hiên đế tích đủ bạc rồi mới có thể hành động.
Đang nghĩ đến xuất thần, lại thấy dưới chân trầm xuống, có người kéo chân của mình, đang muốn hô to quỷ nước, lại bị kéo cả vào đáy nước, môi Long Hiên đế kề sát, Phù Lạc tham lam hô hấp lấy không khí bên trong, hắn giống như rất thích loại hành vi này, không ngừng hôn môi để thở, chính là không cho Phù Lạc trồi lên mặt nước.
Phù Lạc cuối cùng trồi lên mặt nước thở từng hơi từng hơi, cảm giác có thể tự mình hít thở thật sự rất tốt. Ánh mắt cũng không khỏi oán hận nhìn về hướng Long Hiên đế, hắn lại là biểu cảm muốn ăn đòn đây là nàng nên được. Phù Lạc cũng giận mà không dám nói gì.
“Chà lưng cho ta." Hắn đem cái chà mềm ném cho Phù Lạc.
Đáy lòng Phù Lạc thầm mắng, tay lại ngoan ngoãn nghe lời lau người cho hắn, thật sự là hận không thể lau mất một lớp da của hắn đi, có điều ngẫm lại, bản thân thật sự nhát gan sợ chết mà.
“Phía dưới."
“Gì?" Phù Lạc đỏ mặt một trận, “Ta để Bích Ngô đến lau cho người được không?"
Kết quả là hành vi dìm nước để trừng phạt lại phát sinh.
Cuối cùng Phù Lạc chỉ có thể chịu phận bất hạnh hầu hạ đại gia hắn tắm rửa, thật cẩn thận không dám đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn, chỉ sợ lau súng cướp cò, khổ chính là mình. Trước kia trong cung, mỗi tháng thị tẩm một lần, chỉ cảm thấy loại sự tình này làm cho người ta dư vị vô cùng, nhưng tới hôm nay, quả thật mệt chết người không đền mạng, Phù Lạc cảm thấy bình tĩnh mà xem xét, tự mình một người thì không hầu hạ nổi sinh lực long hổ của Long Hiên đế.
Sau khi tắm xong, chỉ thấy Long Hiên đế thuận tay tiếp nhận khăn chà, chà cho Phù Lạc.
“Không, không cần, ta tự mình làm là được rồi, gia ~~" Lời nói phía sau ở trong ánh mắt uy hiếp của Long Hiên đế tự động nuốt trở lại, ngươi nguyện ý hầu hạ, chẳng lẽ ta còn sợ được hầu hạ à?
Nhưng mà hắn và nàng không giống nhau, địa phương mẫn cảm gì đều không buông tha, ngược lại còn trêu chọc, thẳng đến khi Phù Lạc cảm giác mình tê dại sắp không chịu nổi, thế nhưng hắn lại đột nhiên thu tay.
Ngược lại cởi bỏ búi tóc của Phù Lạc, ôn nhu, tuyệt đối được xưng tụng ôn nhu, nhẹ nhàng rửa mặt chải đầu cho nàng, xoa dầu bôi tóc đặc chế trong cung, ngón tay như có như không đụng chạm mang tai, vành tai của nàng ~~, thật là muốn chết quá.
Hắn, là đang gội đầu cho mình à?
Sau khi kết thúc tất cả, hắn ở bên tai Phù Lạc nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn khá thích ở trên xe ngựa, lắc lư lắc tương đối dùng ít sức."
Phù Lạc nhất thời máu xông tới đỉnh đầu, cảm giác muốn nổ tung.
Tức giận đẩy ngã hắn lên trên tảng đá lớn trong nước.
Tức giận ngồi lên nóng rực của hắn.
Tức giận nhìn nụ cười của hắn tỏa ra ánh sao.
Thì ra, thì ra, hắn quả nhiên là thích bị cưỡng bức mà.
Phù Lạc đột nhiên muốn đứng dậy chạy trốn, không thể để cho tên biến thái này như nguyện được.
Kết quả là, hắn từ phía sau lấn lên chính mình, tư thế biến thành kiểu cánh cung. (Kỳ thật ngộ có tâm tư để cho bọn họ thử kiểu có độ khó cao một chút, có điều khẳng định không làm khó được Long.)
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang