Phú Hào Siêu Sủng Tôi
Chương 2
Cả năm làm việc tốt phụ thuộc vào sự khởi đầu tốt đầu xuân, một ngày làm việc tốt phụ thuộc vào thời gian buổi sáng.
Đối với gia đình họ Phù mà nói, tinh lực một ngày phụ thuộc tất cả vào bữa sáng dinh dưỡng của người mẹ.
Từ nhỏ đến lớn bữa sáng Phù Khiết đều ăn ở nhà, mặc dù khi trước kia đi học, có đoạn thời gian thực sự rất hâm mộ bạn học có thể mua những thứ mình thích ăn ở bên ngoài làm bữa sáng, nhưng mà có lần mẹ cô bị bệnh phải nằm viện một tháng, cô mỗi ngày đều cầm tiền không biết nên mua cái gì để ăn, thứ vốn thích ăn giờ ăn mỗi ngày đến chán ngấy đến nỗi mất luôn hứng thú, sau đó cô cảm nhận sâu sắc được có mẹ làm bữa sáng để ăn bản thân có bao nhiêu hạnh phúc.
Ngây ngốc sống tới hai mươi tám tuổi, cô gần đây lại ảnh hưởng bị bởi tình trạng sa sút của nền kinh tế toàn cầu, cảm thụ được sâu sắc thứ hạnh phúc này. Bởi vì có trời mới bên bạn bè, đồng nghiệp ăn ở bên ngoài tiền lương dư ra không nhiều so với cô ăn ở nhà, ăn ở nhà có thể tiết kiếm được rất nhiều tiền.
Điều trọng yếu nhất chính là, cho dù cô không may có tên trong danh sách nhóm giảm biên chế được công ty công bố cuối tháng này, cũng nhất định không phải lo lắng chi tiền ra để thuê nhà hoặc chết đói.
Nghĩ đến đó, Phù Khiết không tự chủ được đi về phía sau ba mình một mặt đang ngồi đọc báo trước bàn ăn, một mặt chờ bữa sáng, cô giống như một đứa trẻ vịn lên bờ vai của ba làm nũng.
“Ba, buổi sáng tốt lành. Con yêu ba".
Nghe được con gái yêu nói, Phù Tiến Nguyên vui vẻ cười ha ha.
“Con gái, buổi sáng tốt lành, ba cũng yêu con".
“Ba con hai người lại nói lời buồn nôn thêm một chút". Phù mẫu Hạ Mĩ Kì nhịn không được phẫn nộ nói, đem thịt rán và trứng kho đặt lên bàn. Thực sự chịu không nổi hai cha con này!
“Mẹ, con cũng yêu mẹ, yêu mẹ nhất" Phù Khiết ngẩng đầu lên, lộ hàm răng trắng bóng nũng nịu nói với mẹ.
“Miệng ngọt như vậy là có mục đích gì?" Bà cũng không bị bộ dạng này của con gái lôi kéo.
Đứa con gái này, bị chồng nuông chiều đến phát hư, sau mỗi lần gây họa, hoặc khi có mục đích gì, mới có thể làm nũng với bọn họ, nói ra mỗi câu đều tựa như dính đường. Làm mẹ của cô hai mươi tám năm, bà làm sao không biết thói quen của con gái mình đây? Chồng mình lại lại cứ thích bộ dạng này của con gái.
“Nào có!" Phù Khiết cãi lại, ngồi xuống ghế bên cạnh ba. “Con cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc, muốn nói lời cảm ơn với ba mẹ, cùng với lời con yêu ba mẹ mà thôi, nào có mục đích gì chứ?"
“Là như thế sao?" Hạ Mĩ Kì mặt lộ ra biểu tình hoài nghi.
“Mẹ, sao lại nghi ngờ con". Phù Khiết kháng nghị kêu lên.
“Ai bảo con trước đó đã phạm tội".
“Con trước đó nào có phạm tội?"
Hà Mĩ Kì nghiêng người liếc con gái, “Lần trước ai xen vào việc của người khác đánh sai người, còn muốn chúng ta tới nhà xin lỗi?" Bà nói.
“Ách… Lần đó là ngoài ý muốn". Phù Khiết có phần chột dạ.
“Lần trước trước lại là ai mượn xe của người ta, kết quả là đem xe của người ra đâm làm hỏng?" Phù mẫu tiếp tục nói.
“Đó là do người khác đâm vào con, con cũng là nạn nhân". Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Lần trước trước trước lại là ai đánh chó, để cho chủ nhân con chó cáo trạng tới tận nhà?"
“Con chó kia cắn bậy người, con tưởng chó lang thang, ai biết nó có chủ nhân…" Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần, đầu cũng cúi đến càng lúc càng thấp.
“Còn có lần trước trước trước trước…"
“Được rồi, mẹ, con đầu hàng, xin mẹ đừng nói được không?" Phù Khiết cuối cùng chịu không được hai tay tạo thành chữ thập nói cầu xin tha thứ. Nếu để mẹ nói xong, cô bắt đầu đào một cái hang chuẩn bị chui vào.
Cô làm sao lại làm nhiều việc điên rồ như vậy chứ? Ngay cả cô chính mình nghe xong đều cảm thấy khó tin.
Ngược lại, cũng khiến cô càng thêm cảm kích ba mẹ hơn.
“Ba, mẹ, cảm ơn hai người những năm gần đây bao dung cùng nhẫn nại, cảm ơn hai người, xin nhận một lạy của con gái". Hai tay cô để lên mặt bàn, cúi xuống một lạy.
“Không cần lạy, chỉ cần ngày thứ sáu con ngoan ngoãn theo mẹ đi đến một nơi là được". Hạ Mĩ Kì nói.
“Không thành vấn đề, bất kể mẹ muốn con cùng mẹ đi ra ngoài chợ mua đồ ăn làm kẻ khuân vác, hay là đến các cửa hàng vàng mua sắm, hoặc là đổ máu làm hiếu nữ [1], con gái vạn lần cũng không chối từ". Phù Khiết lập tức nói tiếp lời.
“Mẹ muốn con thứ sáu theo mẹ đi xem mắt".
“Cái… khụ khụ…" Phù Khiết thiếu chút nữa thì bị nước bọt của mình làm cho sặc chết. Rất kinh hãi! Xem mắt? Cô thô lỗ kêu to lên hỏi.
“Đúng vậy".
Nghẹn họng cứng lưỡi sững sờ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mẹ bình tĩnh như thường, mặt không đổi sắc, Phù Khiết nghi ngờ chính mình có phải là nghe lầm hay không, hay là chứng hoang tưởng, bằng không làm sao lại có chuyện phát sinh thái quá như thế?
Xem mắt?
Cô sao?
“Mẹ, trước tiên xin cho con biết rõ, là mẹ muốn đi xem mắt, hay là con?" Cô chăm chú nhìn chằm chằm mẹ hỏi.
“Con gái, ba còn chưa chết". Phù ba ba một bên nhịn không được cười khổ mở lời.
“Xin lỗi ba, nhưng mà mẹ nói muốn đi xem mắt…"
“Người phải đi xem mắt là con!" Trừng mắt với con gái, Hạ Mĩ Kì nghiến răng nghiến lợi nói. Thật là mau bị tức chết rồi!
Phù Khiết lại lần nữa lộ ra bộ dạng nghẹn họng cứng lưỡi, ngây như gà gỗ, hoàn toàn không có cách nào tiếp thu đả kích lớn như vậy. Đi xem mắt ư! Please, cô lớn lên có bộ dạng kém như vậy sao? Tuổi đến ba mươi hay là bốn mươi, nhất định phải đi đến bước xem mắt này sao?
“Đây sẽ không phải là thật, con còn trẻ như vậy…" Cô lắc đầu, khó có thể tin nói ra, lời nói còn chưa xong, đã bị mẹ cô vô tình cắt đứt.
“Con đã hai mươi tám tuổi, còn trẻ ở chỗ nào?"
“Mẹ, mẹ nói chuyện không cần phải hung ác như thế chứ?" Vẻ mặt cô đau khổ nói.
“Muốn nghe lời hung ác hơn sao? Con biết khi bà mối tới tìm mẹ, cô ấy nói như thế nào không? Cô ấy nói —— Thật ra con gái của chị lớn lên cũng không kém, nhưng so với hổ cái còn hung ác như là “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm", người đàn ông khác nghe qua tên của nó, căn bản là không dám theo đuổi nó, huống hồ là cưới nó. Bây giờ thật vất vả mới có người nhờ em làm mai, chị cần phải nắm chắc cơ hội, đỡ phải qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia [2].
Phù Khiết nghe được thiếu chút nữa thổ huyết. Cái gì mà hổ cái, cái gì mà không ai dám theo đuổi, dám cưới, cái gì mà qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia, có cần thiết phải nói cô thành củ khoai lang nóng bỏng tay không chứ? Cô mới không kém như vậy!
“Bà mối kia là ai, con muốn đi tố cáo bà ta lăng nhục con" Cô trầm giọng nói.
“Bản thân có đức hạnh gì chứ, con còn dám nói người ta lăng nhục?"
“Mẹ!"
“Dù sao thứ sáu tuần này con phải ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ, dám không đi cho mẹ xem xem!" Mẹ cô truyền xuống mệnh lệnh cuối cùng.
“Ba…"
“Con gái, ba không có cách giúp con, bởi vì ba cũng thấy con cần đi kết giao với bạn trai, kết hôn".
Phù Khiết quả thực như câm điếc ăn hoàng liên [3]. Cô mới hai mươi tám tuổi, sao đến mức phải xem mắt cái gì chứ? Cô thực là mau muốn điên rồi!
Sau khi tới công ty đi làm, tâm tình của Phù Khiết bị chuyện ba mẹ đột nhiên muốn cô đi xem mắt gây ảnh hưởng, đầu lông mày nhăn chặt lại, liều mình nghĩ cuối cùng phải làm sao mới từ chối được bữa tiệc xem mắt thứ sáu tuần này.
Giả bệnh? Với sự nhanh trí của mẹ, khẳng định quỷ kế của cô ngay lập tức nhìn thấu.
Trốn khỏi nhà? Phương pháp này chỉ tránh được trong một lúc, lại tránh không được một đời. Quan trọng nhất chính là, nếu như mẹ cô tức giận đem cửa sổ trong nhà đều khóa chặt không cho cô về nhà, vậy làm sao bây giờ?
Giả bệnh, trốn khỏi nhà đều không thể được, xem chừng thứ sáu tuần này phải đến tiệc xem mắt, cô nhất định trốn không thoát, cho nên cô phải đem trọng điểm để đối phương làm thế nào mà biết khó mà lui mới đúng, bởi vì căn bản cô không muốn chuyện xem mắt kết hôn này, thật không hiểu trong lòng ba mẹ nghĩ như thế nào, lại không hy vọng cô tiếp tục ở nhà, chăm sóc bọn họ sao chứ?
Mặc kệ, dù sao cô quyết định thay bọn họ là được rồi, cho dù bọn họ không hy vọng, không muốn, cô cũng quyết định rồi.
Vấn đề bây giờ là, cô rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể để đối tượng xem mắt thấy khó mà lui đây?
Phù Khiết cố gắng xem qua những tình tiết trong tiểu thuyết lãng mạn để nghĩ đối sách, cô rõ ràng nhớ rõ chính mình xem qua rất nhiều tiểu thuyết tương tự nha, làm sao mà trong lúc nhất thời lại cái gì cũng nghĩ không ra đây?
A, có! Hóa trang xấu xí! Nam nữ nhân vật cũng còn yêu đến bộ dạng này sao.
Nhưng nếu mẹ đi theo cô, phương pháp này căn bản là không thể được, trừ phi cô muốn bị mẹ lột da.
Đáng ghét, ngoại trừ hóa trang xấu xí ra, còn có chiêu thức khác không?
Giả bộ cô không phải cô.
Nhưng mà mẹ ở đó, cô phải giả bộ mình không phải mình như thế nào?
Vậy thì cố ý làm động tác thô lỗ, giọng nói hung hãn, làm đối phương tận mắt thấy bộ mặt thật đáng sợ của cô, sẽ dọa cho đối phương sợ chạy đi chứ?
Nếu cô nhớ không lầm, lần đi xem mắt này hình như là đối phương chủ động đề cập, xem cô “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm", anh ta chắc là sớm chuẩn bị tâm lý mới đúng, cô làm như vậy có tác dụng sao?
Đáng ghét, cuối cùng là tên hỗn đản nào không lấy được vợ dám đưa ra chủ ý này? Bị cô tóm được, không đem hắn ta xương nát thành tro không được!
Hắc, chờ một chút, phương pháp này hình như cũng không tệ, chỉ cần đem hắn ta bắt đến quần ẩu một phen, để hắn hiểu được trêu gấu chọc hổ, ngàn vạn lần đừng tới trêu chọc tới cô là con hổ mẹ, bằng không khiến cho hắn ăn không được, đi không xong. Hắc hắc hắc, cô cũng không tin tên hỗn đản đó còn không hiểu được phải biết khó mà lui, hừ!
Tưởng tượng đến một tên hỗn đản óc đầy bụng phệ bị đánh tới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó ngã xuống vội trốn chạy khỏi bộ dạng của cô, tâm tình của Phù Khiết nhất thời tốt hơn, nhịn không được ha ha ha cười lên, hoàn toàn đã quên cô bây giờ đang đi làm, hơn nữa cấp trên sớm đã trừng mắt nhìn cô hồi lâu, trừng tới mặt bạo phát gân xanh.
“Phù Khiết!"
Cao âm rống giận tới một trăm decibel, dọa đến cô trái tim thiếu chút nữa từ trong ngực nhảy ra ngoài, cả người kinh hoảng lên một chút.
Loại ma âm này, cả văn phòng chỉ có một người mới phát ra được.
Cả người cô cứng ngắt, cẩn cẩn dực dực quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của trưởng phòng, sau đó lộ ra một nụ cười cứng ngắc với trưởng phòng.
“Trưởng phòng, anh gọi em?"
“Tôi không gọi cô, tôi gọi chính là quỷ". Trưởng phòng nghiêm khắc nói.
Miệng thật độc, “Không biết trưởng phòng phân phó cái gì?" Vẫn cười cứng ngắt không đổi, cô tiếp tục ôn tồn hỏi.
“Cô, bị đuổi việc".
Phù Khiết nghẹn họng cứng lưỡi, “Trưởng phòng, anh là đang nói đùa sao?"
“Nói đùa, tôi có vẻ như là đang nói đùa sao? Tình huống hiện tại của công ty không dư thừa tiền nuôi cô một con sâu gạo không biết làm việc, đem công việc giao cho Tình Văn, ngày mai cô không cần đến đây".
Nhìn bộ dạng không giống như nói đùa, Phù Khiết cuối cùng không có cách nào tiếp tục cười gượng được nữa.
“Đây tính là cái gì? Muốn kể tội sao? Em thì không biết làm việc khi nào? Phiền trưởng phòng anh nói rõ ràng chút". Cô trầm giọng hỏi.
“Cô vừa nãy đang làm cái gì? Vừa nãy tôi ước chừng nhìn cô mười phút đồng hồ, cô trừ ngẩn người, ngây ngô cười, còn làm cái gì?" Anh ta căn bản không để cho cô có cơ hội nói chuyện, tự ý đưa ra chứng cứ.
“Em vào công ty một năm, mỗi ngày đều cúc cung tận tụy làm việc vì công ty, chỉ ngẩn người mười phút đồng hồ mà thôi lại là tội không thể tha sao" Phù Khiết giận đến mức không thể ngăn lại được.
“Nói câu cúc cung tận tụy mà cũng được sao?" Trưởng phòng hừ lạnh một tiếng, “Lần trước là ai thưởng cho khách quý của công ty một cái tát, thiếu chút nữa hủy đi hàng triệu đơn đặt hàng? Còn có, lại là ai đem hóa đơn tiêu thụ của công ty đánh thiếu một số không, thiếu chút nữa hại công ty tổn thất mấy trăm vạn? Cô căn bản là thành sự không đủ, bại sự có thừa, công ty sớm nên đuổi việc cô, giữ cô đến bây giờ cô nên cảm ơn".
Giọng nói khiêu khích châm trọc của anh ta trực tiếp chọc giạn Phù Khiết.
“Đúng rồi, tôi nên cảm ơn, mà anh lại cần phải cúi xuống khấu tạ, bởi vì tính sai hóa đơn tiêu thụ chính là anh, hơn nữa không chỉ một lần, mỗi lần đều là chúng tôi phát hiện mới cứu lại sự tổn thất của công ty. Còn có, anh đã quấy rối bao nhiêu nhân viên nữ của công ty? Công ty dễ dàng tha thứ anh đã bao lâu, cô đừng tưởng mọi người không biết. Muốn nói công ty có sâu gạo, con sâu kia chính là anh!" Cô cay độc đáp lại.
“Cô nói cái gì?" Mặt của trưởng phòng chuyển xanh, phát điên rống giận.
“Tôi nói anh chính là chỉ dựa vào quan hệ tiến vào công ty, không có nửa điểm năng lực, chỉ biết lãng phí tài nguyên của công ty, sâu gạo gặm nhấm lợi tức của công ty!" Phù Khiết hoàn toàn không sợ anh ta, giọng nói lớn đến tất cả mọi người trong văn phòng đều nghe rõ ràng.
“Cô… Cô cút cho tôi!"
“Tôi vì sao phải cút? Người lớn lên giống quả bóng là anh không phải tôi, muốn cút cũng là anh nên sớm cút".
“Cô… Cô…"
Anh ta tức tới toàn thân phát run, lộ ra khuôn mặt trướng thành gan heo, hại Phù Khiết bỗng nhiên sợ anh ta bị dọa tới chảy máu não mà chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thu dọn.
“Thật đúng là tưởng rằng tôi thích ở trong này sao, muốn tôi tiếp tục dưới quyền một cầm thú, chẳng bằng không làm còn hơn". Nói xong, cô mở ngăn kéo ra, đem một ít đồ vật quan trọng cá nhân cho vào trong túi, không quan trọng thì trực tiếp ném vào thùng rác.
Chỉ tốn hai phút thu dọn được tất cả vào một cái túi xách, nghĩ đến cô phụng sự một năm ở công ty đúng là thật không thể tin.
Ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt nhìn lại trưởng phòng sắc lang kia, cô lại hừ một tiếng, quay người hướng ra khỏi văn phòng.
Trên đường có vài vị đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với cô lộ vẻ không muốn, đồng cảm vì cô cũng cảm thấy tức giận có biểu tình bất bình, khiến cho cảm xúc ưu tư của cô ngược lại bình tĩnh không ít, còn có tâm tình cười nháy mắt với bọn họ mấy cái, le lưỡi lộ ra một biểu tình “Mình sớm biết rằng sẽ như vậy, các cậu tự mình bảo trọng, có duyên sẽ gặp lại".
A, thật sảng khoái! Nói ra oán khí, về sau cuối cùng không cần đối mặt với người là heo mà không phải heo kia, là sói mà không phải sói, không phải nghe bất kỳ mệnh lệnh làm việc nào, thật tốt.
Ye!
Khi bị mẹ kéo lên xe taxi, Phù Khiết vẫn có vẻ mặt mê muội không hiểu mẹ rốt cuộc muốn đi đâu, mặc đẹp như vậy. Không, không chỉ có mẹ mặc đẹp mà thôi, cô cũng bị bắt buộc mặc âu phục vào, còn trang điểm.
Bọn họ cuối cùng muốn đi chỗ nào đây? Đi uống rượu mừng sao? Nhưng mà bây giờ là buổi trưa, thực là trăm suy nghĩ cũng không lý giải được.
“Mẹ, chúng ta mặc thành như này rốt cuộc muốn đi đâu?" Cô nhịn không được lại lần nữa mở lời hỏi mẹ.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, theo mẹ đi là được".
“Nhưng mà nếu mẹ mang con đi bán thì làm sao bây giờ?" Cô nói đùa.
“Việc này còn phải có người bằng lòng mua mới được". Mẹ không nể mặt mà nghiêng người liếc nhìn cô.
“Mẹ, mẹ không nói con gái mẹ mục nát như vậy có được không! Mẹ đừng lúc nào cũng đều nói câu giống như con không ai muốn". Phù Khiết nhịn không được kháng nghị.
“Con có người muốn sao? Lớn như vậy rồi, mẹ không có nghe con nói qua có ai thích con, càng không thấy con kết giao với bạn trai, ngay cả khi làm việc cũng không thay đổi một chút nào, bây giờ thất nghiệp ở nhà, không phải không ai muốn thì là cái gì?"
Thật là nói trúng tim đen, nhưng mà Phù Khiết có chuyện muốn nói.
“Đây là do sa sút nền kinh tế toàn cầu, mẹ không thể trách con". Cô than thở nói.
“Không trách con thì trách ai? Cũng không phải chỉ có con đối mắt với nền kinh tế đình trệ, vì sao bạn học của con, hàng xóm bên cạnh, người trẻ tuổi đi làm cũng không bị giảm biên chế, chỉ có con một người thất nghiệp sao?"
Phù Khiết bĩu bĩu môi, không có lời nào để nói. Chẳng qua cô không phản đối, chứ không phải mẹ không làm cô không phản đối được.
“Hơn nữa kinh tế ổn định hay đình trệ với việc con thất nghiệp có quan hệ gì?" Mẹ tiếp tục nói: “Qua thời điểm vài năm nên kinh tế đình trệ, con đều bị công ty đuổi việc, thất nghiệp ở nhà sao? Mẹ đã không đếm được sau khi con tốt nghiệp đại học, rốt cuộc đã làm nhiều việc, lại bị công ty đuổi việc vài lần, chính con có biết không?"
“Mẹ ~ Nếu con nói con sai rồi, mẹ cũng không thể đừng đọc nữa được không?" Phù Khiết vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.
“Biết sai rồi có ích lợi gì? Phải biết rằng sai có thể sửa. Mẹ nói cho con, hôm nay là cơ hội khó có được, con tốt nhất đừng đập bể đi".
“Cơ hội gì?" Mắt Phù Khiết trong khoảnh khắc sáng ngời lên. “Mẹ, mẹ có phải là biết ai đó, muốn giúp con giới thiệu việc làm?" Như vậy có thể giải thích mẹ vì sai muốn cô trang điểm lộng lẫy, cũng không phải là chuyện đi uống rượu mừng.
“Muốn nói như vậy cũng có thể".
Cho nên thật sự là giúp cô giới thiệu việc làm?
“Mẹ, con yêu mẹ, thực sự rất yêu, rất yêu mẹ!" Phù Khiết ôm lấy cánh tay của mẹ, gắng sức làm nũng. Cô thực sự là rất rất rất may mắn, có một đôi cha mẹ yêu thương như vậy. “Là việc gì?" Cô tò mò ngẩng đầu hỏi.
“Bà chủ gia đình". Mẹ cô nói.
“Cái gì?" Phù Khiết sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nghe sai rồi. “Mẹ, mẹ vừa rồi nói cái gì?"
“Như thế này, đối tượng cùng con xem mắt nghe nói điều kiện tốt, không chỉ có bộ dạng đẹp trai, tuổi trẻ lại có tiền, con phải nắm chặt có biết không? Chỉ cần gả cho con rể có tiền, về sau con cũng không cần lo lắng vấn đề thất nghiệp". Mẹ không trả lời vấn đề của cô, lại nói với cô như thế, làm cô ngây như gà gỗ, kinh ngạc đến nói không nên lời.
“Xem mắt? Việc này không phải thứ sáu sao?" Cô buột miệng kêu lên, căn bản không nghĩ tới mẹ muốn cô trang điểm lộng lẫy chính là vì đi xem mắt.
“Đúng, nhưng nếu con bây giờ mỗi ngày đều nhàn rỗi, đối phương gần đây vừa vặn cũng rảnh rỗi, đương nhiên tốt nhất càng sớm gặp càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng".
Phù Khiết đã nói không nên lời. Đối với lý giải của mẹ, câu “đêm dài lắm mộng" của bà chỉ tuyệt đối là sợ đối phương đổi ý, hủy bỏ quyết định muốn cùng cô xem mắt, bởi vì cô “lại" bị công ty đuổi việc, mà tin tức này rất nhanh sẽ rơi vào tai của đối phương.
Quên đi, là chuyện sớm hay muộn, sớm hai ngày hay muộn hai ngày có cái gì khác biệt chứ? Trọng điểm là cô sớm đã nghĩ được phương pháp dọa cho đối phương chạy mất, cho nên không sợ nữa.
Trong tiếng nghìn dặn vạn bảo líu lo của mẹ cô xe taxi đã đến nơi, một nhà ăn tây trang hoàng sáng sủa có thể nhìn ra tiêu phí tiền không ít, tên là quán cơm Brazil.
Hai người thanh toán tiền, xuống xe, bồi bàn dẫn hai người đến chỗ ngồi được đặt trước.
Chỗ ngồi đã có người, một bác gái nhìn giống như bà mối, cùng một người mặc âu phục màu xám, người đàn ông tướng mạo tuấn dật.
“Các vị đến rồi…" Bác gái vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đứng dậy cười nói.
Đồng thời, người đàn ông cũng đứng lên từ chỗ ngồi, thân thể cao hơn người khác làm Phù Khiết phải ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Oa, anh ta ít nhất cũng phải là một mét tám đi? Vóc dáng khỏe mạnh, hơn nữa anh ta có khuôn mặt tuấn dật văn nhã, người này sao lại lưu lạc đến tình cảnh phải đi xem mắt tìm vợ chứ?
Có vấn đề! Anh ta không có sở thích gì đặc biệt, hoặc là phương diện nào đó không tốt đi? Trong lòng Phù Khiết không khỏi thầm nghĩ.
“Đến đây, tôi trước tiên giới thiệu mọi người". Bà mối nở nụ cười nói. “Vị này là Phù Khiết, Phù tiểu thư, cùng với mẹ của Phù tiểu thư, Hạ Mĩ Kì phu nhân. Vị này là Khương Thừa Cực tiên sinh".
Nghe tên này rất quen, hai mắt Phù Khiết không khỏi mở lớn, ngay cả mẹ cô bên cạnh cũng nghi hoặc kêu lên.
“Khương Thừa Cực?"
“Đã lâu không gặp, sư mẫu". Khương Thừa Cực hướng tới sư mẫu gật đầu mỉm cười, sau đó mới đem ánh mắt chuyển hướng Phù Khiết, lập tức nở nụ cười, bình tĩnh mở lời: “Đã lâu không gặp, sư tỷ".
Phù Khiết há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn anh ta, không dám tin rằng người đàn ông trước mặt có bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai lại tràn ngập tự tin này, dĩ nhiên lại là tên khờ trước đây cần cô bảo vệ. Điều này sao có thể chứ?
“Những thịt béo trên người anh biến đi đâu mất vậy?" Cô không tự chủ được buột miệng hỏi.
Hiện trường đột nhiên rơi vào một mảnh nghẹt thở trầm lặng, khi Phù Khiết bừng tỉnh hiểu được chính mình có bao nhiêu thất lễ, trước khi mở lời xin lỗi, cô đã tiếng cười ha ha phát ra.
“Ha ha…"
Chú thích:
Hiếu nữ [1]: Con gái có hiếu.
Qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia [2]: Tương tự như kiểu chạy khắp nơi tìm người nhận chị ý làm vợ.
Câm điếc ăn hoàng liên [3]: bó tay không làm gì được.
Đối với gia đình họ Phù mà nói, tinh lực một ngày phụ thuộc tất cả vào bữa sáng dinh dưỡng của người mẹ.
Từ nhỏ đến lớn bữa sáng Phù Khiết đều ăn ở nhà, mặc dù khi trước kia đi học, có đoạn thời gian thực sự rất hâm mộ bạn học có thể mua những thứ mình thích ăn ở bên ngoài làm bữa sáng, nhưng mà có lần mẹ cô bị bệnh phải nằm viện một tháng, cô mỗi ngày đều cầm tiền không biết nên mua cái gì để ăn, thứ vốn thích ăn giờ ăn mỗi ngày đến chán ngấy đến nỗi mất luôn hứng thú, sau đó cô cảm nhận sâu sắc được có mẹ làm bữa sáng để ăn bản thân có bao nhiêu hạnh phúc.
Ngây ngốc sống tới hai mươi tám tuổi, cô gần đây lại ảnh hưởng bị bởi tình trạng sa sút của nền kinh tế toàn cầu, cảm thụ được sâu sắc thứ hạnh phúc này. Bởi vì có trời mới bên bạn bè, đồng nghiệp ăn ở bên ngoài tiền lương dư ra không nhiều so với cô ăn ở nhà, ăn ở nhà có thể tiết kiếm được rất nhiều tiền.
Điều trọng yếu nhất chính là, cho dù cô không may có tên trong danh sách nhóm giảm biên chế được công ty công bố cuối tháng này, cũng nhất định không phải lo lắng chi tiền ra để thuê nhà hoặc chết đói.
Nghĩ đến đó, Phù Khiết không tự chủ được đi về phía sau ba mình một mặt đang ngồi đọc báo trước bàn ăn, một mặt chờ bữa sáng, cô giống như một đứa trẻ vịn lên bờ vai của ba làm nũng.
“Ba, buổi sáng tốt lành. Con yêu ba".
Nghe được con gái yêu nói, Phù Tiến Nguyên vui vẻ cười ha ha.
“Con gái, buổi sáng tốt lành, ba cũng yêu con".
“Ba con hai người lại nói lời buồn nôn thêm một chút". Phù mẫu Hạ Mĩ Kì nhịn không được phẫn nộ nói, đem thịt rán và trứng kho đặt lên bàn. Thực sự chịu không nổi hai cha con này!
“Mẹ, con cũng yêu mẹ, yêu mẹ nhất" Phù Khiết ngẩng đầu lên, lộ hàm răng trắng bóng nũng nịu nói với mẹ.
“Miệng ngọt như vậy là có mục đích gì?" Bà cũng không bị bộ dạng này của con gái lôi kéo.
Đứa con gái này, bị chồng nuông chiều đến phát hư, sau mỗi lần gây họa, hoặc khi có mục đích gì, mới có thể làm nũng với bọn họ, nói ra mỗi câu đều tựa như dính đường. Làm mẹ của cô hai mươi tám năm, bà làm sao không biết thói quen của con gái mình đây? Chồng mình lại lại cứ thích bộ dạng này của con gái.
“Nào có!" Phù Khiết cãi lại, ngồi xuống ghế bên cạnh ba. “Con cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc, muốn nói lời cảm ơn với ba mẹ, cùng với lời con yêu ba mẹ mà thôi, nào có mục đích gì chứ?"
“Là như thế sao?" Hạ Mĩ Kì mặt lộ ra biểu tình hoài nghi.
“Mẹ, sao lại nghi ngờ con". Phù Khiết kháng nghị kêu lên.
“Ai bảo con trước đó đã phạm tội".
“Con trước đó nào có phạm tội?"
Hà Mĩ Kì nghiêng người liếc con gái, “Lần trước ai xen vào việc của người khác đánh sai người, còn muốn chúng ta tới nhà xin lỗi?" Bà nói.
“Ách… Lần đó là ngoài ý muốn". Phù Khiết có phần chột dạ.
“Lần trước trước lại là ai mượn xe của người ta, kết quả là đem xe của người ra đâm làm hỏng?" Phù mẫu tiếp tục nói.
“Đó là do người khác đâm vào con, con cũng là nạn nhân". Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Lần trước trước trước lại là ai đánh chó, để cho chủ nhân con chó cáo trạng tới tận nhà?"
“Con chó kia cắn bậy người, con tưởng chó lang thang, ai biết nó có chủ nhân…" Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần, đầu cũng cúi đến càng lúc càng thấp.
“Còn có lần trước trước trước trước…"
“Được rồi, mẹ, con đầu hàng, xin mẹ đừng nói được không?" Phù Khiết cuối cùng chịu không được hai tay tạo thành chữ thập nói cầu xin tha thứ. Nếu để mẹ nói xong, cô bắt đầu đào một cái hang chuẩn bị chui vào.
Cô làm sao lại làm nhiều việc điên rồ như vậy chứ? Ngay cả cô chính mình nghe xong đều cảm thấy khó tin.
Ngược lại, cũng khiến cô càng thêm cảm kích ba mẹ hơn.
“Ba, mẹ, cảm ơn hai người những năm gần đây bao dung cùng nhẫn nại, cảm ơn hai người, xin nhận một lạy của con gái". Hai tay cô để lên mặt bàn, cúi xuống một lạy.
“Không cần lạy, chỉ cần ngày thứ sáu con ngoan ngoãn theo mẹ đi đến một nơi là được". Hạ Mĩ Kì nói.
“Không thành vấn đề, bất kể mẹ muốn con cùng mẹ đi ra ngoài chợ mua đồ ăn làm kẻ khuân vác, hay là đến các cửa hàng vàng mua sắm, hoặc là đổ máu làm hiếu nữ [1], con gái vạn lần cũng không chối từ". Phù Khiết lập tức nói tiếp lời.
“Mẹ muốn con thứ sáu theo mẹ đi xem mắt".
“Cái… khụ khụ…" Phù Khiết thiếu chút nữa thì bị nước bọt của mình làm cho sặc chết. Rất kinh hãi! Xem mắt? Cô thô lỗ kêu to lên hỏi.
“Đúng vậy".
Nghẹn họng cứng lưỡi sững sờ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mẹ bình tĩnh như thường, mặt không đổi sắc, Phù Khiết nghi ngờ chính mình có phải là nghe lầm hay không, hay là chứng hoang tưởng, bằng không làm sao lại có chuyện phát sinh thái quá như thế?
Xem mắt?
Cô sao?
“Mẹ, trước tiên xin cho con biết rõ, là mẹ muốn đi xem mắt, hay là con?" Cô chăm chú nhìn chằm chằm mẹ hỏi.
“Con gái, ba còn chưa chết". Phù ba ba một bên nhịn không được cười khổ mở lời.
“Xin lỗi ba, nhưng mà mẹ nói muốn đi xem mắt…"
“Người phải đi xem mắt là con!" Trừng mắt với con gái, Hạ Mĩ Kì nghiến răng nghiến lợi nói. Thật là mau bị tức chết rồi!
Phù Khiết lại lần nữa lộ ra bộ dạng nghẹn họng cứng lưỡi, ngây như gà gỗ, hoàn toàn không có cách nào tiếp thu đả kích lớn như vậy. Đi xem mắt ư! Please, cô lớn lên có bộ dạng kém như vậy sao? Tuổi đến ba mươi hay là bốn mươi, nhất định phải đi đến bước xem mắt này sao?
“Đây sẽ không phải là thật, con còn trẻ như vậy…" Cô lắc đầu, khó có thể tin nói ra, lời nói còn chưa xong, đã bị mẹ cô vô tình cắt đứt.
“Con đã hai mươi tám tuổi, còn trẻ ở chỗ nào?"
“Mẹ, mẹ nói chuyện không cần phải hung ác như thế chứ?" Vẻ mặt cô đau khổ nói.
“Muốn nghe lời hung ác hơn sao? Con biết khi bà mối tới tìm mẹ, cô ấy nói như thế nào không? Cô ấy nói —— Thật ra con gái của chị lớn lên cũng không kém, nhưng so với hổ cái còn hung ác như là “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm", người đàn ông khác nghe qua tên của nó, căn bản là không dám theo đuổi nó, huống hồ là cưới nó. Bây giờ thật vất vả mới có người nhờ em làm mai, chị cần phải nắm chắc cơ hội, đỡ phải qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia [2].
Phù Khiết nghe được thiếu chút nữa thổ huyết. Cái gì mà hổ cái, cái gì mà không ai dám theo đuổi, dám cưới, cái gì mà qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia, có cần thiết phải nói cô thành củ khoai lang nóng bỏng tay không chứ? Cô mới không kém như vậy!
“Bà mối kia là ai, con muốn đi tố cáo bà ta lăng nhục con" Cô trầm giọng nói.
“Bản thân có đức hạnh gì chứ, con còn dám nói người ta lăng nhục?"
“Mẹ!"
“Dù sao thứ sáu tuần này con phải ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ, dám không đi cho mẹ xem xem!" Mẹ cô truyền xuống mệnh lệnh cuối cùng.
“Ba…"
“Con gái, ba không có cách giúp con, bởi vì ba cũng thấy con cần đi kết giao với bạn trai, kết hôn".
Phù Khiết quả thực như câm điếc ăn hoàng liên [3]. Cô mới hai mươi tám tuổi, sao đến mức phải xem mắt cái gì chứ? Cô thực là mau muốn điên rồi!
Sau khi tới công ty đi làm, tâm tình của Phù Khiết bị chuyện ba mẹ đột nhiên muốn cô đi xem mắt gây ảnh hưởng, đầu lông mày nhăn chặt lại, liều mình nghĩ cuối cùng phải làm sao mới từ chối được bữa tiệc xem mắt thứ sáu tuần này.
Giả bệnh? Với sự nhanh trí của mẹ, khẳng định quỷ kế của cô ngay lập tức nhìn thấu.
Trốn khỏi nhà? Phương pháp này chỉ tránh được trong một lúc, lại tránh không được một đời. Quan trọng nhất chính là, nếu như mẹ cô tức giận đem cửa sổ trong nhà đều khóa chặt không cho cô về nhà, vậy làm sao bây giờ?
Giả bệnh, trốn khỏi nhà đều không thể được, xem chừng thứ sáu tuần này phải đến tiệc xem mắt, cô nhất định trốn không thoát, cho nên cô phải đem trọng điểm để đối phương làm thế nào mà biết khó mà lui mới đúng, bởi vì căn bản cô không muốn chuyện xem mắt kết hôn này, thật không hiểu trong lòng ba mẹ nghĩ như thế nào, lại không hy vọng cô tiếp tục ở nhà, chăm sóc bọn họ sao chứ?
Mặc kệ, dù sao cô quyết định thay bọn họ là được rồi, cho dù bọn họ không hy vọng, không muốn, cô cũng quyết định rồi.
Vấn đề bây giờ là, cô rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể để đối tượng xem mắt thấy khó mà lui đây?
Phù Khiết cố gắng xem qua những tình tiết trong tiểu thuyết lãng mạn để nghĩ đối sách, cô rõ ràng nhớ rõ chính mình xem qua rất nhiều tiểu thuyết tương tự nha, làm sao mà trong lúc nhất thời lại cái gì cũng nghĩ không ra đây?
A, có! Hóa trang xấu xí! Nam nữ nhân vật cũng còn yêu đến bộ dạng này sao.
Nhưng nếu mẹ đi theo cô, phương pháp này căn bản là không thể được, trừ phi cô muốn bị mẹ lột da.
Đáng ghét, ngoại trừ hóa trang xấu xí ra, còn có chiêu thức khác không?
Giả bộ cô không phải cô.
Nhưng mà mẹ ở đó, cô phải giả bộ mình không phải mình như thế nào?
Vậy thì cố ý làm động tác thô lỗ, giọng nói hung hãn, làm đối phương tận mắt thấy bộ mặt thật đáng sợ của cô, sẽ dọa cho đối phương sợ chạy đi chứ?
Nếu cô nhớ không lầm, lần đi xem mắt này hình như là đối phương chủ động đề cập, xem cô “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm", anh ta chắc là sớm chuẩn bị tâm lý mới đúng, cô làm như vậy có tác dụng sao?
Đáng ghét, cuối cùng là tên hỗn đản nào không lấy được vợ dám đưa ra chủ ý này? Bị cô tóm được, không đem hắn ta xương nát thành tro không được!
Hắc, chờ một chút, phương pháp này hình như cũng không tệ, chỉ cần đem hắn ta bắt đến quần ẩu một phen, để hắn hiểu được trêu gấu chọc hổ, ngàn vạn lần đừng tới trêu chọc tới cô là con hổ mẹ, bằng không khiến cho hắn ăn không được, đi không xong. Hắc hắc hắc, cô cũng không tin tên hỗn đản đó còn không hiểu được phải biết khó mà lui, hừ!
Tưởng tượng đến một tên hỗn đản óc đầy bụng phệ bị đánh tới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó ngã xuống vội trốn chạy khỏi bộ dạng của cô, tâm tình của Phù Khiết nhất thời tốt hơn, nhịn không được ha ha ha cười lên, hoàn toàn đã quên cô bây giờ đang đi làm, hơn nữa cấp trên sớm đã trừng mắt nhìn cô hồi lâu, trừng tới mặt bạo phát gân xanh.
“Phù Khiết!"
Cao âm rống giận tới một trăm decibel, dọa đến cô trái tim thiếu chút nữa từ trong ngực nhảy ra ngoài, cả người kinh hoảng lên một chút.
Loại ma âm này, cả văn phòng chỉ có một người mới phát ra được.
Cả người cô cứng ngắt, cẩn cẩn dực dực quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của trưởng phòng, sau đó lộ ra một nụ cười cứng ngắc với trưởng phòng.
“Trưởng phòng, anh gọi em?"
“Tôi không gọi cô, tôi gọi chính là quỷ". Trưởng phòng nghiêm khắc nói.
Miệng thật độc, “Không biết trưởng phòng phân phó cái gì?" Vẫn cười cứng ngắt không đổi, cô tiếp tục ôn tồn hỏi.
“Cô, bị đuổi việc".
Phù Khiết nghẹn họng cứng lưỡi, “Trưởng phòng, anh là đang nói đùa sao?"
“Nói đùa, tôi có vẻ như là đang nói đùa sao? Tình huống hiện tại của công ty không dư thừa tiền nuôi cô một con sâu gạo không biết làm việc, đem công việc giao cho Tình Văn, ngày mai cô không cần đến đây".
Nhìn bộ dạng không giống như nói đùa, Phù Khiết cuối cùng không có cách nào tiếp tục cười gượng được nữa.
“Đây tính là cái gì? Muốn kể tội sao? Em thì không biết làm việc khi nào? Phiền trưởng phòng anh nói rõ ràng chút". Cô trầm giọng hỏi.
“Cô vừa nãy đang làm cái gì? Vừa nãy tôi ước chừng nhìn cô mười phút đồng hồ, cô trừ ngẩn người, ngây ngô cười, còn làm cái gì?" Anh ta căn bản không để cho cô có cơ hội nói chuyện, tự ý đưa ra chứng cứ.
“Em vào công ty một năm, mỗi ngày đều cúc cung tận tụy làm việc vì công ty, chỉ ngẩn người mười phút đồng hồ mà thôi lại là tội không thể tha sao" Phù Khiết giận đến mức không thể ngăn lại được.
“Nói câu cúc cung tận tụy mà cũng được sao?" Trưởng phòng hừ lạnh một tiếng, “Lần trước là ai thưởng cho khách quý của công ty một cái tát, thiếu chút nữa hủy đi hàng triệu đơn đặt hàng? Còn có, lại là ai đem hóa đơn tiêu thụ của công ty đánh thiếu một số không, thiếu chút nữa hại công ty tổn thất mấy trăm vạn? Cô căn bản là thành sự không đủ, bại sự có thừa, công ty sớm nên đuổi việc cô, giữ cô đến bây giờ cô nên cảm ơn".
Giọng nói khiêu khích châm trọc của anh ta trực tiếp chọc giạn Phù Khiết.
“Đúng rồi, tôi nên cảm ơn, mà anh lại cần phải cúi xuống khấu tạ, bởi vì tính sai hóa đơn tiêu thụ chính là anh, hơn nữa không chỉ một lần, mỗi lần đều là chúng tôi phát hiện mới cứu lại sự tổn thất của công ty. Còn có, anh đã quấy rối bao nhiêu nhân viên nữ của công ty? Công ty dễ dàng tha thứ anh đã bao lâu, cô đừng tưởng mọi người không biết. Muốn nói công ty có sâu gạo, con sâu kia chính là anh!" Cô cay độc đáp lại.
“Cô nói cái gì?" Mặt của trưởng phòng chuyển xanh, phát điên rống giận.
“Tôi nói anh chính là chỉ dựa vào quan hệ tiến vào công ty, không có nửa điểm năng lực, chỉ biết lãng phí tài nguyên của công ty, sâu gạo gặm nhấm lợi tức của công ty!" Phù Khiết hoàn toàn không sợ anh ta, giọng nói lớn đến tất cả mọi người trong văn phòng đều nghe rõ ràng.
“Cô… Cô cút cho tôi!"
“Tôi vì sao phải cút? Người lớn lên giống quả bóng là anh không phải tôi, muốn cút cũng là anh nên sớm cút".
“Cô… Cô…"
Anh ta tức tới toàn thân phát run, lộ ra khuôn mặt trướng thành gan heo, hại Phù Khiết bỗng nhiên sợ anh ta bị dọa tới chảy máu não mà chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thu dọn.
“Thật đúng là tưởng rằng tôi thích ở trong này sao, muốn tôi tiếp tục dưới quyền một cầm thú, chẳng bằng không làm còn hơn". Nói xong, cô mở ngăn kéo ra, đem một ít đồ vật quan trọng cá nhân cho vào trong túi, không quan trọng thì trực tiếp ném vào thùng rác.
Chỉ tốn hai phút thu dọn được tất cả vào một cái túi xách, nghĩ đến cô phụng sự một năm ở công ty đúng là thật không thể tin.
Ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt nhìn lại trưởng phòng sắc lang kia, cô lại hừ một tiếng, quay người hướng ra khỏi văn phòng.
Trên đường có vài vị đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với cô lộ vẻ không muốn, đồng cảm vì cô cũng cảm thấy tức giận có biểu tình bất bình, khiến cho cảm xúc ưu tư của cô ngược lại bình tĩnh không ít, còn có tâm tình cười nháy mắt với bọn họ mấy cái, le lưỡi lộ ra một biểu tình “Mình sớm biết rằng sẽ như vậy, các cậu tự mình bảo trọng, có duyên sẽ gặp lại".
A, thật sảng khoái! Nói ra oán khí, về sau cuối cùng không cần đối mặt với người là heo mà không phải heo kia, là sói mà không phải sói, không phải nghe bất kỳ mệnh lệnh làm việc nào, thật tốt.
Ye!
Khi bị mẹ kéo lên xe taxi, Phù Khiết vẫn có vẻ mặt mê muội không hiểu mẹ rốt cuộc muốn đi đâu, mặc đẹp như vậy. Không, không chỉ có mẹ mặc đẹp mà thôi, cô cũng bị bắt buộc mặc âu phục vào, còn trang điểm.
Bọn họ cuối cùng muốn đi chỗ nào đây? Đi uống rượu mừng sao? Nhưng mà bây giờ là buổi trưa, thực là trăm suy nghĩ cũng không lý giải được.
“Mẹ, chúng ta mặc thành như này rốt cuộc muốn đi đâu?" Cô nhịn không được lại lần nữa mở lời hỏi mẹ.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, theo mẹ đi là được".
“Nhưng mà nếu mẹ mang con đi bán thì làm sao bây giờ?" Cô nói đùa.
“Việc này còn phải có người bằng lòng mua mới được". Mẹ không nể mặt mà nghiêng người liếc nhìn cô.
“Mẹ, mẹ không nói con gái mẹ mục nát như vậy có được không! Mẹ đừng lúc nào cũng đều nói câu giống như con không ai muốn". Phù Khiết nhịn không được kháng nghị.
“Con có người muốn sao? Lớn như vậy rồi, mẹ không có nghe con nói qua có ai thích con, càng không thấy con kết giao với bạn trai, ngay cả khi làm việc cũng không thay đổi một chút nào, bây giờ thất nghiệp ở nhà, không phải không ai muốn thì là cái gì?"
Thật là nói trúng tim đen, nhưng mà Phù Khiết có chuyện muốn nói.
“Đây là do sa sút nền kinh tế toàn cầu, mẹ không thể trách con". Cô than thở nói.
“Không trách con thì trách ai? Cũng không phải chỉ có con đối mắt với nền kinh tế đình trệ, vì sao bạn học của con, hàng xóm bên cạnh, người trẻ tuổi đi làm cũng không bị giảm biên chế, chỉ có con một người thất nghiệp sao?"
Phù Khiết bĩu bĩu môi, không có lời nào để nói. Chẳng qua cô không phản đối, chứ không phải mẹ không làm cô không phản đối được.
“Hơn nữa kinh tế ổn định hay đình trệ với việc con thất nghiệp có quan hệ gì?" Mẹ tiếp tục nói: “Qua thời điểm vài năm nên kinh tế đình trệ, con đều bị công ty đuổi việc, thất nghiệp ở nhà sao? Mẹ đã không đếm được sau khi con tốt nghiệp đại học, rốt cuộc đã làm nhiều việc, lại bị công ty đuổi việc vài lần, chính con có biết không?"
“Mẹ ~ Nếu con nói con sai rồi, mẹ cũng không thể đừng đọc nữa được không?" Phù Khiết vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.
“Biết sai rồi có ích lợi gì? Phải biết rằng sai có thể sửa. Mẹ nói cho con, hôm nay là cơ hội khó có được, con tốt nhất đừng đập bể đi".
“Cơ hội gì?" Mắt Phù Khiết trong khoảnh khắc sáng ngời lên. “Mẹ, mẹ có phải là biết ai đó, muốn giúp con giới thiệu việc làm?" Như vậy có thể giải thích mẹ vì sai muốn cô trang điểm lộng lẫy, cũng không phải là chuyện đi uống rượu mừng.
“Muốn nói như vậy cũng có thể".
Cho nên thật sự là giúp cô giới thiệu việc làm?
“Mẹ, con yêu mẹ, thực sự rất yêu, rất yêu mẹ!" Phù Khiết ôm lấy cánh tay của mẹ, gắng sức làm nũng. Cô thực sự là rất rất rất may mắn, có một đôi cha mẹ yêu thương như vậy. “Là việc gì?" Cô tò mò ngẩng đầu hỏi.
“Bà chủ gia đình". Mẹ cô nói.
“Cái gì?" Phù Khiết sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nghe sai rồi. “Mẹ, mẹ vừa rồi nói cái gì?"
“Như thế này, đối tượng cùng con xem mắt nghe nói điều kiện tốt, không chỉ có bộ dạng đẹp trai, tuổi trẻ lại có tiền, con phải nắm chặt có biết không? Chỉ cần gả cho con rể có tiền, về sau con cũng không cần lo lắng vấn đề thất nghiệp". Mẹ không trả lời vấn đề của cô, lại nói với cô như thế, làm cô ngây như gà gỗ, kinh ngạc đến nói không nên lời.
“Xem mắt? Việc này không phải thứ sáu sao?" Cô buột miệng kêu lên, căn bản không nghĩ tới mẹ muốn cô trang điểm lộng lẫy chính là vì đi xem mắt.
“Đúng, nhưng nếu con bây giờ mỗi ngày đều nhàn rỗi, đối phương gần đây vừa vặn cũng rảnh rỗi, đương nhiên tốt nhất càng sớm gặp càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng".
Phù Khiết đã nói không nên lời. Đối với lý giải của mẹ, câu “đêm dài lắm mộng" của bà chỉ tuyệt đối là sợ đối phương đổi ý, hủy bỏ quyết định muốn cùng cô xem mắt, bởi vì cô “lại" bị công ty đuổi việc, mà tin tức này rất nhanh sẽ rơi vào tai của đối phương.
Quên đi, là chuyện sớm hay muộn, sớm hai ngày hay muộn hai ngày có cái gì khác biệt chứ? Trọng điểm là cô sớm đã nghĩ được phương pháp dọa cho đối phương chạy mất, cho nên không sợ nữa.
Trong tiếng nghìn dặn vạn bảo líu lo của mẹ cô xe taxi đã đến nơi, một nhà ăn tây trang hoàng sáng sủa có thể nhìn ra tiêu phí tiền không ít, tên là quán cơm Brazil.
Hai người thanh toán tiền, xuống xe, bồi bàn dẫn hai người đến chỗ ngồi được đặt trước.
Chỗ ngồi đã có người, một bác gái nhìn giống như bà mối, cùng một người mặc âu phục màu xám, người đàn ông tướng mạo tuấn dật.
“Các vị đến rồi…" Bác gái vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đứng dậy cười nói.
Đồng thời, người đàn ông cũng đứng lên từ chỗ ngồi, thân thể cao hơn người khác làm Phù Khiết phải ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Oa, anh ta ít nhất cũng phải là một mét tám đi? Vóc dáng khỏe mạnh, hơn nữa anh ta có khuôn mặt tuấn dật văn nhã, người này sao lại lưu lạc đến tình cảnh phải đi xem mắt tìm vợ chứ?
Có vấn đề! Anh ta không có sở thích gì đặc biệt, hoặc là phương diện nào đó không tốt đi? Trong lòng Phù Khiết không khỏi thầm nghĩ.
“Đến đây, tôi trước tiên giới thiệu mọi người". Bà mối nở nụ cười nói. “Vị này là Phù Khiết, Phù tiểu thư, cùng với mẹ của Phù tiểu thư, Hạ Mĩ Kì phu nhân. Vị này là Khương Thừa Cực tiên sinh".
Nghe tên này rất quen, hai mắt Phù Khiết không khỏi mở lớn, ngay cả mẹ cô bên cạnh cũng nghi hoặc kêu lên.
“Khương Thừa Cực?"
“Đã lâu không gặp, sư mẫu". Khương Thừa Cực hướng tới sư mẫu gật đầu mỉm cười, sau đó mới đem ánh mắt chuyển hướng Phù Khiết, lập tức nở nụ cười, bình tĩnh mở lời: “Đã lâu không gặp, sư tỷ".
Phù Khiết há mồm cứng lưỡi trừng mắt nhìn anh ta, không dám tin rằng người đàn ông trước mặt có bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai lại tràn ngập tự tin này, dĩ nhiên lại là tên khờ trước đây cần cô bảo vệ. Điều này sao có thể chứ?
“Những thịt béo trên người anh biến đi đâu mất vậy?" Cô không tự chủ được buột miệng hỏi.
Hiện trường đột nhiên rơi vào một mảnh nghẹt thở trầm lặng, khi Phù Khiết bừng tỉnh hiểu được chính mình có bao nhiêu thất lễ, trước khi mở lời xin lỗi, cô đã tiếng cười ha ha phát ra.
“Ha ha…"
Chú thích:
Hiếu nữ [1]: Con gái có hiếu.
Qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia [2]: Tương tự như kiểu chạy khắp nơi tìm người nhận chị ý làm vợ.
Câm điếc ăn hoàng liên [3]: bó tay không làm gì được.
Tác giả :
Kiều Mạt Nhi