Phù Dung Vương Phi
Chương 84
Náo loạn ở biên cảnh đã được dẹp yên, bốn Tướng quân của hoàng thành thân mang trọng tội bị bắt về kinh. Binh quyền của họ tạm thời giao cho hai vị Tướng quân dưới trướng Sở Cảnh Mộc tiếp quản, ở lại biên cảnh nghe theo sự giao phó của Sở Cảnh Mộc.
Lưu Phong trực tiếp mang quân đội về phía Nam.
Đầu tháng mười, Sở vương chiến thắng trở về kinh được Tứ hoàng tử Phượng Quân Úy phụng mệnh ra thành nghênh đón. Tiếng chúc mừng rộn rã vang lên khắp nơi.
Trên kim loan điện, Hoàng đế tức giận hạ lệnh mang bốn vị Tướng quân hoàng thành giam vào ngục. Quân đội của Hoàng thành là lực lượng chủ yếu để bảo vệ Hoàng đế, qua chuyện của Tấn vương, trong lòng Hòang đế đã có chuẩn bị. Hòang đế ra lệnh tước hết binh quyền và chính vụ của Quang Vinh vương, biến hắn thành một vị Vương gia hữu danh vô thực không được tham gia chính sự trong triều.
Lúc Sở Cảnh Mộc trở lại vương phủ đã quá trưa, sau khi cởi áo giáp, rửa mặt và nghe Tiếu Nhạc bẩm báo tình hình trong phủ xong, liền vội vàng chạy đến Tây Sương.
Vào mùa thu Tây Sương lạnh lùng, yên tĩnh, Lục Phù đặc biệt thích sự yên tĩnh nên khi vào Tây Sương không nghe thấy một tiếng động nào. Lục Phù đang chơi cờ trong chòi nghỉ mát, gió thổi làm làn váy lam nhẹ bay bay giống như tiên nữ, vài sợi tóc lòa xòa vuốt ve hai má mịn màng của nàng. Trong gió thoang thoảng mùi hương thơm ngát mà Sở Cảnh Mộc ngày đêm tưởng nhớ. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú bóng hình mặc áo lam ngồi trong chòi nghỉ mát, giống như trong thiên hạ chỉ nữ nhân này mới có thể ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của hắn.
Nhớ lúc đó, ngực hắn giống như có ngọn lửa thiêu đốt, ổn định xong nội loạn hắn liền nhanh chóng trở lại kinh thành để được gần bên nàng.
Lục Phù đặt con cờ trong tay xuống, nghiêng đầu cười, nụ cười như hoa xuânthanh nhuận như sáng sớm sau cơn mưa, so với trăng thu càng thêm động lòng người, giọng nói nhẹ nhàng như xuyên qua không khí truyền vào tai hắn “Vương gia muốn đứng đó đến bao giờ?"
Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc của hắn mặc dù hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cười thoải mái tiến vào chòi nghỉ mát. Sở Cảnh Mộc nhìn gương mặt tươi cười của Lục Phù, kéo nàng sát vào lòng, lập tức có một mùi hương thơm ngát phả vào mũi hắn, hòa quyện với mùi thơm của hoa mai, làm lòng hắn lắng đọng một cách bình yên.
“Phù nhi gầy quá". Một câu nói nhẹ nhàng, hơi thở của hắn phả vào cổ n��ng, trong lời nói của hắn có vẻ đau lòng.
Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chật như muốn nàng hòa vào thân thể hắn, giống như cả đời đều ôm không đủ, bàn tay to vòng quanh cái eo nhỏ của nàng, sợ không cẩn thận sẽ làm nàng đau. Tay Lục Phù cũng ôm lấy thắt lưng của hắn, vai kề vai, má kề má, ôm lấy lưng ấm áp của hắn thật chặt cho đến khi không còn khe hở.
“Vương gia cũng gầy". Khẽ cười, nàng cũng ôm lấy thắt lưng có vẻ gầy hơn của hắn.
Thật lâu trong chòi nghỉ mát chỉ còn lại sự yên tĩnh không một tiếng động, hai người đã xa cách một thời gian gặp lại đang ôm ấp để cảm nhận hơi ấm của nhau. Lời nói trong lúc này sẽ trở thành thừa thãi, những lời nói hoa mỹ không thể biểu đạt giây phút ấm áp cảm động trong lúc này.
Đã trở lại — sau đó chỉ còn tiếng thở nhẹ nhõm của cả hai, giống như đan vào nhau, hoà vào nhau chứng tỏ sự thoả mãn của hai người, trong giờ phút này những âu sầu ly biệt chợt tan biến theo làn gió thu.
Sở Cảnh Mộc cảm thấy gió thu hôm nay cũng trở nên ấp áp hơn nhiều.
Một lúc sau, Sở Cảnh Mộc mới buông nàng ra, nhìn gương mặt thanh nhã xinh đẹp của nàng đang mỉm cười, Phù nhi của hắn có một đôi mắt vô cùng mê hoặc, như hấp thụ hết tinh hoa của vạn vật trong trời đất, như viên bảo thạch tỏa ra loại ánh sáng Nhìn vào ánh sáng đó những mỏi mệt trong nhiều ngày qua của hắn bỗng nhiên bay mất không còn chút dấu vết.
“Vương gia, hôm nay nhìn Vương gia trên đường thật oai phong lẫm liệt!" Nàng nhìn về phía xa xa nhớ lại hình ảnh của hắn lúc mới hồi phủ, hắn ngồi trên lưng ngựa thật sự rất oai hùng. Một tướng quân khi ở trên lưng ngựa cho dù mệt mỏi đến đâu vẫn phải giữ vững hình tượng anh hùng được vạn dân kính phục, chỉ có thể ở nơi người khác không nhìn thấy mới nhẹ nhàng thả lỏng hết mọi thứ.
Sở Cảnh Mộc cười không đáp kéo nàng ngồi xuống, thản nhiên nhìn lướt qua bàn cờ, cười hỏi: “Phù nhi đang chơi cờ?"
“Đúng vậy, gần đây chơi cờ tay phải thường xuyên thắng, trước kia luôn là tay trái thắng". Hai tay của nàng phân ra rất rõ ràng, tay trái là cờ đen, tay phải là cờ trắng, tay trái thì giết người vô số còn tay phải thì một giọt máu cũng không dính vào.
“Vương gia, vì sao ca ca không quay về kinh sửa, ca ca quay về phía Nam không vào kinh diện thánh là tội đại nghịch bất đạo!"
“Lưu Phong không muốn vào kim loan điện gặp Hoàng thượng, hơn nữa hiện tại quân lệnh đều do Quân Úy ban ra, quân báo cũng ở trong tay Quân Úy, không có chuyện gì đâu!"
“Như vậy tốt rồi!"Lục Phù nhìn hắn cười cười, châm chọc nói: " Xem ra Phương Quân Úy có thể lấn át tất cả, thật có điểm giống Vương gia!"
Sở Cảnh Mộc nhìn nàng cười cũng không giận, có chút đăm chiêu hỏi:" Nàng thuyết phục Dao Quang giúp đỡ chúng ta?"
Lục Phù bật cười nhìn hắn trêu ghẹo:"Vương gia, ngươi trước kia điều tra không phải đã biết chúng ta đối thủ sao? Lòng dạ độc ác, khiến nhiều thương gia bị nhà tan cửa nát, một người như vậy làm sao ta thuyết phục được nàng ta?
Mỗi lần đề cập tới Dao Quang, Phù nhi thường trở nên căng thẳng.
“Nghịch ngợm", Sở Cảnh Mộc ôm nàng vào ngực, trong lòng biết nhất định nàng đã nói giúp nếu không Dao Quang không vô duyên vô cớ giúp đỡ Lưu Phong." Tuy rằng ta không điều tra được Dao Quang là ai, nhưng với trí tuệ của Phù nhi cho dù Dao Quang phu nhân là một ác ma giết người thì nàng cũng có biện pháp mượn sức nàng ta, không cần cùng nàng ta đối địch. Ta thật sơ sót, lẽ ra nên nghĩ đến quan hệ sâu sắc của hai người. Ngày đó trên vách núi, người mặc áo đen do Dao Quang phái tới phải không?"
Dựa vào ngực hắn, Lục Phù không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười. Thân phận Dao Quang này, nàng muốn giữ lại chừa cho mình một con đường rút lui. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sở Cảnh Mộc, nàng cười vui vẻ dịu dàng hỏi:" Dao Quang là ai thật sự rất quan trọng sao?"
Sở Cảnh Mộc ôm nàng, thỏa mãn nở nụ cười, lắc đầu chân thành nói:"Trước kia đối với ta thật sự rất quan trọng, nhưng bây giờ……"
Hắn lấy tay điểm điểm vào chóp mũi xinh đẹp của nàng “Hiện tại Phù nhi sống vui vẻ là quan trọng nhất".
Lục Phù cười, không nói lời nào chỉ ôm chặt hắn, cảm thấy trong lòng vui vẻ và có chút phức tạp….
Cảm nhận được hắn thật tình với nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn còn nhiều uẩn khúc, chúng như bóng ma bao phủ lấy nàng.
Ta sẽ học tin tưởng ngươi! Lục Phù ở trong lòng hắn hạ quyết tâm.
Gió thổi nhè nhẹ, hoa sen đưa hương bay xa ngàn dậm. Mây trắng bay bay, giống như đang nhàn nhã chơi đùa trong bầu trời trong xanh.
Thành Nam, nơi sơn trang yên tĩnh, tấm bảng màu vàng trên cửa có viết một chữ Nguyệt thật lớn. Chổ này chính là căn cứ trọng điểm của Phù dung các
Cánh cửa được đóng chặt, trong sân lạnh lùng, hai bên có mấy cây hoa hòe xanh biếc. Từ bên ngoài nhìn vào, sơn trang này không có gì đặc biệt, nhưng đây lại là nơi trung gian trao đổi tin tức giữa Tô gia và vận tải đường thủy Dao Quang.
Có ba con ngựa đang đứng trước cửa sơn trang, đó là ngựa của Lục Phù, Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt.
Bôn Nguyệt lấy từ trong ngực ra một hình tròn tam giác tinh xảo, lập tức có một tiếng sắc bén cao vút vang tận trời xanh, sau đó cánh cửa sơn trang được mở ra.
Côt dây cương lên cây hoa hòe, ba người liền bước vào sơn trang, hai nữ tử mặc áo xanh lục đang mở cửa rộng ra.
Họ khom người hành lễ khi nhìn thấy Lục Phù “Tham kiến Phu nhân"
Lục Phù gật đầu, gương mặt diễm lệ thản nhiên cười, nhìn lướt qua cảnh vật xinh đẹp nơi đây, cười càng thêm điềm tĩnh, cười đến đuôi lông mày giãn ra cho thấy nàng rất thích nơi này.
Sơn trang hình lập thể bên ngoài nhìn vào trong trẻo nhưng lạnh lùng, tất cả có hơn mười gian tiểu lâu với phong cách độc đáo, vây quanh một toà lầu các rất lớn ở giữa.
Ngói lưu ly, men sứ xanh trải trên đường. Bóng cây lay động, gió đưa hương thơm ngào ngạt, hai bên đường mòn trồng đủ loại hoa cỏ tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, còn có những chậu trồng những loại Phù dung hiếm lạ.
Lục Phù, Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt bước vào toà lầu các lớn nhất......
“Phu nhân!" Trong đại sảnh có mười mấy người đang chờ, nhìn thấy nàng tiến vào, đều đứng dậy khom người hành lễ. Có nam có nữ, nữ xếp hàng bên trái, nam bên phải, tuổi đều dưới ba mươi, bọn họ nhìn rất trẻ
Động tác lưu loát, ánh mắt sắc bén, nam nhìn rất anh tuấn, nữ vui vẻ, đó là điểm chung của họ.
“Di Nguyệt, từ khi nào bắt đầu xuất hiện tình huống này?" Lục Phù ngồi xuống nơi vị trí chủ vị, Bôn Nguyệt và Băng Nguyệt đứng hai bên.
Người được gọi Di Nguyệt là một nữ tử ngồi ở hàng thứ hai bên trái, nàng có đôi mắt xếch mê người giống như có thể câu hồn người khác, trên người khoác sa hồng, lộ ra dáng người xinh đẹp mê hoặc, giọng nói kiều mỵ cất lên “ Phu nhân, bảy ngày trước đã xuất hiện tình huống này, các phân điểm của vận tải đường thủy trong kinh thành liên tiếp bị phá. Ban đêm còn bị những người áo đen phục kích liên tục.
“Sở Nguyệt, còn bên các ngươi thì sao?" Lục Phù cau mày, quay đầu hỏi nam tử ngồi phía tay phải.
Sở nguyệt, khoảng trên dưới hai mươi tám tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, bình tĩnh nói: “Thời gian không khác biệt lắm, cũng vào bảy ngày trước, hiệu thuốc bắc và tửu lâu bị người không ngừng quấy phá. Hai ngày trước, có người đến hiệu thuốc bắc Dao Quang gào khóc bên ngoài rằng có người sau khi uống dược xong ban đêm cùng ngày bị chết. Việc này hại Ly Nguyệt bị nhốt trong đại lao"
“Vương phi, ai muốn nhắm vào Dao Quang? Rõ ràng có người cố ý gây chuyện với tất cả thương hiệu của Dao Quang, mục đích nhất định muốn bức Phu nhân ra mặt, có phải Vương gia không? Băng Nguyệt đứng ở một bên nhịn không được hỏi.
Lục Phù lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, giống như không hài lòng, nghĩ tới những lời nói của Sở Cảnh Mộc trong chòi nghỉ mát, nàng khẳng định “Những hành động hại người thấp hèn này Vương gia không bao giờ dùng tới, hơn nữa nói như thế nào Vương gia cũng thiếu Dao Quang một ân tình, nên sẽ không làm như thế. Di Nguyệt, đã điều tra chưa?"
“Ta đã điều tra rồi, nhưng thật đáng giận không thể tra ra ai làm. Có một lần bắt đựợc một người tập kích, nhưng hắn dấu độc trong miệng, đã cắn nó tự tử. Tuyết Nguyệt phải tự mình điều tra, mấy ngày hôm trước báo tin hôm nay sẽ có tin tức, một chút nữa nàng ta sẽ sai Tuyết ưng mang tin về. Đừng để cho ta biết ai làm, nếu không ta sẽ lột da hắn, vì việc này nhiều mối làm ăn phải bị gác lại, còn bị đền rất nhiều tiền, hơn nữa ban đêm có người đánh lén, đã gây ra thương tích cho không ít người vô tội" Đôi mắt xếch quyến rũ có một tia lạnh lẽo xẹt qua,vô tình nói.
“Đúng vậy, Phu nhân! Hiệu thuốc bắc mấy ngày nay không có người khách nào, chuyện quan trọng cần làm bây giờ là cứu Ly Nguyệt từ trong thiên lao ra, họ không cho vào thăm, ban đêm vài lần chúng ta lén vào nhìn thấy Ly Nguyệt bị bọn họ tra tấn rất thê thảm. Tên quan chó kia dụng tư hình, buộc hắn khai ra thân phận Dao Quang cùng tổng căn cứ điểm của vận tải đường thuỷ. Chúng ta muốn cướp ngục, nhưng tay chân Ly Nguyệt bị trói lại bằng xích sắt, kiếm bình thương không thể chặt đứt, thật đáng giận! Ta nghĩ hơn phân nữa là người của quan phủ làm, có thể mua chuộc người của Ngự Sử đại nhân cũng không phải tầm thường" Sở Nguyệt oán hận nghiến răng, ánh mắt sáng đầy vẻ giận dữ, hận không thể nghiền xương của những kẻ đó thành tro.
“Phu nhân, hãy nghĩ biện pháp! Hiện tại thế lực của Dao Quang đã tập trung ở kinh thành. Nếu cứ để bọn họ tự do làm bậy, không những không thể làm ăn được, những chuyện khác cũng không làm được" Một nam tử bên phải cũng giận dữ nói, đối với chuyện bị người liên tiếp khiêu khích cảm thấy buồn phiền.
“Hiên tại ta có chút tò mò, ai có can đảm dám trêu chọc Dao Quang?
Không có khả năng họ là người trong thương trường, không muốn sống sao? Nếu họ là quan phủ thì chức vụ có lẽ phải cỡ Ngự Sử đại nhân, nhưng có mấy người chức quyền cao như vậy. Chúng ta luôn làm việc một cách bí mật, ai có thể biết được? Một nữ tử bên trái cau mày nói, nét mặt diễm lệ đang mím chặt môi.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lúc này tbiết? Ngón tay trắng nõn của Lục Phù gõ gõ trên bàn, nhíu mày hỏi.
Bọn họ muốn nhắm vào Dao Quang vì sự giàu có của nàng, trong thiên hạ có chuyện tiện nghi cho họ vậy sao?"
Mặc kệ bọn họ là ai, cũng không thể tùy tiện phá hỏng vương quốc nàng khổ công kinh doanh mấy năm nay.
“Lúc đầu chúng ta còn tưởng những kẻ phá hoại bình thường, ai biết càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, nếu không liên quan đến chuyện trong triều đình, cũng không làm Phu nhân ra mặt, nhưng lần này chúng ta thật không có biện pháp."
Lục Phù khép hờ hai mắt, suy nghĩ thật sâu, hương trà thơm phả vào mũi, trong miệng đầy dư hương, nhưng cũng không thể làm tan đi sự phiền muộn trong long nàng “Việc này hãy chờ tin tức của Tuyết Nguyệt."
Tiếp theo chỉ là hội nghị bình thường, thảo luận về chuyện làm ăn của Dao Quang và Tô gia .....
Sau khi cuộc thảo luận chấm dứt Lục Phù chợt nhớ tới chuyện mình phân phó mấy ngày trước.
“Trừng nguyệt, Vô Danh hiện tại ở phía nam, lần trước ta sai ngươi điều vài người về phía nam, làm ra sao rồi?" Ánh mắt nàng nhìn về phía nam tử ngồi ở giữa bên phải, nhíu mày hỏi.
Trừng nguyệt, là một nam tử phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ lưu manh, ánh mắt sáng ngời, sáng nhất trong tất cả nam nữ ở đây, hầu hết ánh mắt của những người còn lại rất ôn hòa. Hắn là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ trong Phù dung các.
“Phu nhân, yên tâm đi, sát thủ khắp nơi quy phục ta rất nhiều, ta đã chọn những người thật giỏi, hy vọng quân đội của tướng quân Mục Phong có thể nhận được giúp đỡ mới, hắc hắc!" Quạt ngọc mở ra, hắn cười như vô hại, có vẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ
Bôn Nguyệt cong môi, nàng rất thích châm chọc hắn “Nói chuyện không sợ miệng thối à?"
“Oa...... Tiểu Bôn Nguyệt, muốn lại đây nghe chuyện thú vị không......"
Ánh mắt câu hồn liếc nàng, Bôn Nguyệt cầm chén trà lên ném về phía hắn, nhưng bị Trừng Nguyệt nhẹ nhàng bắt lấy, còn bảo nàng “ Cảm tạ, ta không biết tiểu Bôn Nguyệt lại trở nên hiếu thuận như vầy"
Không khí vừa mới còn nghiêm túc đã bị hắn nháo loạn, những tiếng cười rộ nổi lên, ánh mắt tà mị của Trừng Nguyệt nhìn Bôn Nguyệt “Bôn Nguyệt, tại sao lại cùng ta so đo?
“Di Nguyệt, Sở Nguyệt, các ngươi đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, cũng hiểu rõ đường đi nước bước, nếu không có chuyện quan trọng có thể tự mình quyết định, biết không?" Lục Phù cười nói, dường như cử chỉ đó đã trở thành thói quen trong bầu không khí này, ánh mắt thản nhiên phủ lấy nàng, như ánh trăng dịu dàng, tuy đã quen nhìn thấy phong thái mềm nhẹ như nước chảy mây bay của Lục Phù, nhưng mỗi lần nhìn thấy phong tư này, các nàng giống như đều bị cuốn hút vào
“Thuộc hạ hiểu được!" Hai người cùng đáp lời.
Phù dung các, toàn bộ hai mươi mấy người đều lấy chữ Nguyệt, nam do Sở Nguyệt lãnh đạo, nữ do Di Nguyệt chỉ huy, nghe theo lệnh của Thất phu nhân và Lục Phù.
Những lời nói vừa rồi của Lục Phù giống như muốn đề cập tới hai chữ uỷ quyền.
“Về sau cứ như thế này mà bàn bạc với nhau, còn chuyện lương thảo, sơn trang ngầm nơi Lạnh Thành không phải đã bỏ hoang, có thể dùng chứa lương thảo" Nàng nhẹ giọng căn dặn, trong quân đội của triều đình chỉ thiếu lương thảo “ Chuyện này phải bí mật tiến hành, phân ra nhiều nhóm, nếu không sẽ làm kinh động tới triều đình. Không biết lần trước ai đâm bị thương Phượng Quân Úy, Dao Quang nên có một nơi gần đó thì tốt"
“Vâng!"
“Phu nhân, tuy rằng ta không hiểu chính trị, nhưng chuyện lương thảo......"
Lục Phù cười, dịu dàng ấm áp như gió xuân, là vẻ tươi cười quen thuộc, nhưng nụ cười này lại ấm áp tình cảm của con người, không hề mờ ảo, Di Nguyệt cùng Sở Nguyệt liếc nhau, âm thầm lấy làm kì lạ.
“Phải đề phòng giặc Hung nô, mấy năm nay trong triều đình chỉ lo tranh quyền đoạt vị, quốc khố trống rỗng. Còn dân Hung nô đuợc nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, binh hùng tướng mạnh, nếu năm nay dân Hung nô không bị mất mùa cùng bệnh đậu mùa, bị suy yếu, bọn họ có thể lợi dụng cuộc chiến loạn ở Lạnh Thành xua binh nhập quan. Chúng ta nên sớm chuẩn bị tốt hơn."
Lục Phù nhàn nhã nói xong, gương mặt thanh nhã nhìn không ra cảm xúc gì.
Di Nguyệt, Sở Nguyệt kinh ngạc không thôi, nhưng họ cũng không hỏi.
“Phu nhân, chúng ta đã hiểu"
Uống một hớp trà, ánh mắt Lục Phù nhìn lướt qua họ, sau đó chăm chú nhìn bóng cây lay động bên ngoài, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo, ai muốn tìm Dao Quang?
Không lẽ là Phượng Quân Úy?
Chợt nghĩ đến thời gian nửa năm bị nhốt trong cung, ánh mắt Lục Phù còn lạnh hơn băng, quay đầu về phía Di Nguyệt, Lục Phù cười hỏi “Tuyết Nguyệt khi nào trở về?"
“Buổi chiều nên trở về rồi!"ừa mới nói xong đã nghe một tiếng thét dài, sau đó là tiếng kêu quen thuộc của Tuyết ưng đang bay lượn trong không trung, toàn thân trắng toát dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt. Hai con ngươi xanh biếc, như đôi lục bảo thạch, lòe lòe sáng. Xoay trong không trung vài vòng sau đó bay về phía rừng cây sau núi, sống ở nơi đại dương xanh thẫm kia.
Người chưa tới, tiếng đã tới trước,….tiếng cười sang sảng vang lên và những âm thanh đinh đang rung động, có một người nhẹ nhàng tiến vào đại sảnh, một gương mặt hoạt bát tú lệ xuất hiện trước mặt họ, nét mặt tinh xảo khéo léo. Hai gò má cao, đầy sức sống. Y phục đỏ thẫm, bên hông đeo một cái chuông nhỏ màu đó, rung động theo từng bước chân nàng.
Nàng chính là Tuyết Nguyệt phụ trách về mật thám của Phù dung các.
“Phu nhân, ta đã trở về! Rất nhớ người!" Nàng kích động hô to, mừng rỡ chạy đến, cười đến sáng lạn như tia nắng ấm áp, không giống như vẻ dịu dàng của Lục Phù, nét tươi cười của nàng rất lóa mắt.
“Trời ạ, Tuyết Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy ngươi, tai của ta giống như không ngừng vang lên tiếng loảng xoảng" Bôn Nguyệt trong lúc thốt lời trêu ghẹo còn ngoái ngoái tai.
“Ha ha......" Nàng vỗ vỗ bên hông, lại là một đợt tiếng ngân vang đinh đương, “Đây chính là bảo bối của ta mà."
“Ngươi sẽ không dùng bảo bối này dọa người chứ?" Khóe môi của Lục Phù mang ý cười, thản nhiên trêu ghẹo. Đây là nữ tử có sức sống nhất Phù dung các.
“Ý tứ một chút đi."
“Hãy bớt nói nhảm, tin tức đâu?" Di Nguyệt nghênh mặt nhìn nàng, giống như không kiên nhẫn, gấp gáp muốn biết do ai gây ra, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nàng giống như ngưng kết thành băng.
hừa tướng!" Xoay người ngồi vào chổ của mình, không để ý hình tượng nâng ly trà lên, uống ực hết vào bụng, tiện tay quẹt quẹt nước trà còn dính nơi khóe môi, thở dài, mọi người nhìn thấy dáng vẻ không mấy thục nữ của nàng nhưng không thể trách chỉ chờ nàng nói tiếp" Gần đây hắn phái rất nhiều người nhắm vào những mối làm ăn của Dao Quang xuống tay quấy rối, mục đích là bức Phu nhân ra mặt, nếu không giải quyết chỉ sợ tiếp tục mãi sẽ gây tổn thất cho chúng ta. Lão gia hoả này thật thâm độc, có thể hắn biết không thể chọi thẳng với Dao Quang, nên những người tập kích đều cắn độc dược mà chết, chính là muốn hoặc không làm, một khi đã làm sẽ làm cho tới cùng. Còn chuyện lấy mạng người, sự nhẫn tâm của lão già kia so với phu nhân có hơn chứ không kém.
“Muốn so sánh cũng phải tìm người gần giống, tại sao lại đem Phu nhân ra so với một người như thế?" Sở Nguyệt lắc đầu, đối với những lời nói vừa rồi của nàng phê bình một cách kín đáo, nhưng ánh mắt vẫn mang ý cười.
“Lí Tể à?" mọi chú ý của Lục Phù đều tập trung vào cái tên này, trong lòng nàng hiểu rõ. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc bén như dao, dĩ nhiên là hắn?
“Triều đình này thật sự không có thứ gì tốt!"
“Ha ha, Di Nguyệt, Phu nhân của chúng ta cũng là người của triều đình, muốn nói xấu cũng phải chờ Phu nhân đi rồi mới nói! Tuyết Nguyệt cười ha ha, nghịch ngơm nháy nháy mắt một cách tinh quái, con ngươi đảo qua đảo lại rất giảo hoạt.
“Đồ tồi!" Di Nguyệt nghiêng đầu trừng mắt nàng, quay qua hỏi Lục Phù “Phu nhân. Lúc này phải làm thế nào? Ly nguyệt còn bị nhốt trong ngục, đối phương lại là Lí Tể. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mọi người đều nhìn nàng, trong ánh mắt có vẻ chờ đợi, Lục Phù là ánh đuốc soi đường cho mọi người, nhìn thấy vẻ tươi cười của nàng càng làm lòng họ yên ổn.
“Tuyết Nguyệt ngươi có bằng chứng phạm tội của hắn chưa
“Xin cho ta thời gian hai ngày"
“Sau khi tìm thấy chứng cứ phạm tội của hắn hãy giao cho Ngự Sử đại nhân! Lưu Phù Nhã có chút đăm chiêu giao phó.
“Vì sao không trực tiếp giao cho Vương gia? Bôn Nguyệt khó hiểu nhìn nàng.
“Thông qua Ngự Sử đại nhân, cũng giống như đưa tận tay Vương gia!" Lục Phù cười lạnh nói: “Về chuyện Ly Nguyệt, Vương gia nếu biết được, không nói hai lời, lập tức sẽ thả người."
Lưu Phong trực tiếp mang quân đội về phía Nam.
Đầu tháng mười, Sở vương chiến thắng trở về kinh được Tứ hoàng tử Phượng Quân Úy phụng mệnh ra thành nghênh đón. Tiếng chúc mừng rộn rã vang lên khắp nơi.
Trên kim loan điện, Hoàng đế tức giận hạ lệnh mang bốn vị Tướng quân hoàng thành giam vào ngục. Quân đội của Hoàng thành là lực lượng chủ yếu để bảo vệ Hoàng đế, qua chuyện của Tấn vương, trong lòng Hòang đế đã có chuẩn bị. Hòang đế ra lệnh tước hết binh quyền và chính vụ của Quang Vinh vương, biến hắn thành một vị Vương gia hữu danh vô thực không được tham gia chính sự trong triều.
Lúc Sở Cảnh Mộc trở lại vương phủ đã quá trưa, sau khi cởi áo giáp, rửa mặt và nghe Tiếu Nhạc bẩm báo tình hình trong phủ xong, liền vội vàng chạy đến Tây Sương.
Vào mùa thu Tây Sương lạnh lùng, yên tĩnh, Lục Phù đặc biệt thích sự yên tĩnh nên khi vào Tây Sương không nghe thấy một tiếng động nào. Lục Phù đang chơi cờ trong chòi nghỉ mát, gió thổi làm làn váy lam nhẹ bay bay giống như tiên nữ, vài sợi tóc lòa xòa vuốt ve hai má mịn màng của nàng. Trong gió thoang thoảng mùi hương thơm ngát mà Sở Cảnh Mộc ngày đêm tưởng nhớ. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú bóng hình mặc áo lam ngồi trong chòi nghỉ mát, giống như trong thiên hạ chỉ nữ nhân này mới có thể ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của hắn.
Nhớ lúc đó, ngực hắn giống như có ngọn lửa thiêu đốt, ổn định xong nội loạn hắn liền nhanh chóng trở lại kinh thành để được gần bên nàng.
Lục Phù đặt con cờ trong tay xuống, nghiêng đầu cười, nụ cười như hoa xuânthanh nhuận như sáng sớm sau cơn mưa, so với trăng thu càng thêm động lòng người, giọng nói nhẹ nhàng như xuyên qua không khí truyền vào tai hắn “Vương gia muốn đứng đó đến bao giờ?"
Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc của hắn mặc dù hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cười thoải mái tiến vào chòi nghỉ mát. Sở Cảnh Mộc nhìn gương mặt tươi cười của Lục Phù, kéo nàng sát vào lòng, lập tức có một mùi hương thơm ngát phả vào mũi hắn, hòa quyện với mùi thơm của hoa mai, làm lòng hắn lắng đọng một cách bình yên.
“Phù nhi gầy quá". Một câu nói nhẹ nhàng, hơi thở của hắn phả vào cổ n��ng, trong lời nói của hắn có vẻ đau lòng.
Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chật như muốn nàng hòa vào thân thể hắn, giống như cả đời đều ôm không đủ, bàn tay to vòng quanh cái eo nhỏ của nàng, sợ không cẩn thận sẽ làm nàng đau. Tay Lục Phù cũng ôm lấy thắt lưng của hắn, vai kề vai, má kề má, ôm lấy lưng ấm áp của hắn thật chặt cho đến khi không còn khe hở.
“Vương gia cũng gầy". Khẽ cười, nàng cũng ôm lấy thắt lưng có vẻ gầy hơn của hắn.
Thật lâu trong chòi nghỉ mát chỉ còn lại sự yên tĩnh không một tiếng động, hai người đã xa cách một thời gian gặp lại đang ôm ấp để cảm nhận hơi ấm của nhau. Lời nói trong lúc này sẽ trở thành thừa thãi, những lời nói hoa mỹ không thể biểu đạt giây phút ấm áp cảm động trong lúc này.
Đã trở lại — sau đó chỉ còn tiếng thở nhẹ nhõm của cả hai, giống như đan vào nhau, hoà vào nhau chứng tỏ sự thoả mãn của hai người, trong giờ phút này những âu sầu ly biệt chợt tan biến theo làn gió thu.
Sở Cảnh Mộc cảm thấy gió thu hôm nay cũng trở nên ấp áp hơn nhiều.
Một lúc sau, Sở Cảnh Mộc mới buông nàng ra, nhìn gương mặt thanh nhã xinh đẹp của nàng đang mỉm cười, Phù nhi của hắn có một đôi mắt vô cùng mê hoặc, như hấp thụ hết tinh hoa của vạn vật trong trời đất, như viên bảo thạch tỏa ra loại ánh sáng Nhìn vào ánh sáng đó những mỏi mệt trong nhiều ngày qua của hắn bỗng nhiên bay mất không còn chút dấu vết.
“Vương gia, hôm nay nhìn Vương gia trên đường thật oai phong lẫm liệt!" Nàng nhìn về phía xa xa nhớ lại hình ảnh của hắn lúc mới hồi phủ, hắn ngồi trên lưng ngựa thật sự rất oai hùng. Một tướng quân khi ở trên lưng ngựa cho dù mệt mỏi đến đâu vẫn phải giữ vững hình tượng anh hùng được vạn dân kính phục, chỉ có thể ở nơi người khác không nhìn thấy mới nhẹ nhàng thả lỏng hết mọi thứ.
Sở Cảnh Mộc cười không đáp kéo nàng ngồi xuống, thản nhiên nhìn lướt qua bàn cờ, cười hỏi: “Phù nhi đang chơi cờ?"
“Đúng vậy, gần đây chơi cờ tay phải thường xuyên thắng, trước kia luôn là tay trái thắng". Hai tay của nàng phân ra rất rõ ràng, tay trái là cờ đen, tay phải là cờ trắng, tay trái thì giết người vô số còn tay phải thì một giọt máu cũng không dính vào.
“Vương gia, vì sao ca ca không quay về kinh sửa, ca ca quay về phía Nam không vào kinh diện thánh là tội đại nghịch bất đạo!"
“Lưu Phong không muốn vào kim loan điện gặp Hoàng thượng, hơn nữa hiện tại quân lệnh đều do Quân Úy ban ra, quân báo cũng ở trong tay Quân Úy, không có chuyện gì đâu!"
“Như vậy tốt rồi!"Lục Phù nhìn hắn cười cười, châm chọc nói: " Xem ra Phương Quân Úy có thể lấn át tất cả, thật có điểm giống Vương gia!"
Sở Cảnh Mộc nhìn nàng cười cũng không giận, có chút đăm chiêu hỏi:" Nàng thuyết phục Dao Quang giúp đỡ chúng ta?"
Lục Phù bật cười nhìn hắn trêu ghẹo:"Vương gia, ngươi trước kia điều tra không phải đã biết chúng ta đối thủ sao? Lòng dạ độc ác, khiến nhiều thương gia bị nhà tan cửa nát, một người như vậy làm sao ta thuyết phục được nàng ta?
Mỗi lần đề cập tới Dao Quang, Phù nhi thường trở nên căng thẳng.
“Nghịch ngợm", Sở Cảnh Mộc ôm nàng vào ngực, trong lòng biết nhất định nàng đã nói giúp nếu không Dao Quang không vô duyên vô cớ giúp đỡ Lưu Phong." Tuy rằng ta không điều tra được Dao Quang là ai, nhưng với trí tuệ của Phù nhi cho dù Dao Quang phu nhân là một ác ma giết người thì nàng cũng có biện pháp mượn sức nàng ta, không cần cùng nàng ta đối địch. Ta thật sơ sót, lẽ ra nên nghĩ đến quan hệ sâu sắc của hai người. Ngày đó trên vách núi, người mặc áo đen do Dao Quang phái tới phải không?"
Dựa vào ngực hắn, Lục Phù không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười. Thân phận Dao Quang này, nàng muốn giữ lại chừa cho mình một con đường rút lui. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sở Cảnh Mộc, nàng cười vui vẻ dịu dàng hỏi:" Dao Quang là ai thật sự rất quan trọng sao?"
Sở Cảnh Mộc ôm nàng, thỏa mãn nở nụ cười, lắc đầu chân thành nói:"Trước kia đối với ta thật sự rất quan trọng, nhưng bây giờ……"
Hắn lấy tay điểm điểm vào chóp mũi xinh đẹp của nàng “Hiện tại Phù nhi sống vui vẻ là quan trọng nhất".
Lục Phù cười, không nói lời nào chỉ ôm chặt hắn, cảm thấy trong lòng vui vẻ và có chút phức tạp….
Cảm nhận được hắn thật tình với nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn còn nhiều uẩn khúc, chúng như bóng ma bao phủ lấy nàng.
Ta sẽ học tin tưởng ngươi! Lục Phù ở trong lòng hắn hạ quyết tâm.
Gió thổi nhè nhẹ, hoa sen đưa hương bay xa ngàn dậm. Mây trắng bay bay, giống như đang nhàn nhã chơi đùa trong bầu trời trong xanh.
Thành Nam, nơi sơn trang yên tĩnh, tấm bảng màu vàng trên cửa có viết một chữ Nguyệt thật lớn. Chổ này chính là căn cứ trọng điểm của Phù dung các
Cánh cửa được đóng chặt, trong sân lạnh lùng, hai bên có mấy cây hoa hòe xanh biếc. Từ bên ngoài nhìn vào, sơn trang này không có gì đặc biệt, nhưng đây lại là nơi trung gian trao đổi tin tức giữa Tô gia và vận tải đường thủy Dao Quang.
Có ba con ngựa đang đứng trước cửa sơn trang, đó là ngựa của Lục Phù, Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt.
Bôn Nguyệt lấy từ trong ngực ra một hình tròn tam giác tinh xảo, lập tức có một tiếng sắc bén cao vút vang tận trời xanh, sau đó cánh cửa sơn trang được mở ra.
Côt dây cương lên cây hoa hòe, ba người liền bước vào sơn trang, hai nữ tử mặc áo xanh lục đang mở cửa rộng ra.
Họ khom người hành lễ khi nhìn thấy Lục Phù “Tham kiến Phu nhân"
Lục Phù gật đầu, gương mặt diễm lệ thản nhiên cười, nhìn lướt qua cảnh vật xinh đẹp nơi đây, cười càng thêm điềm tĩnh, cười đến đuôi lông mày giãn ra cho thấy nàng rất thích nơi này.
Sơn trang hình lập thể bên ngoài nhìn vào trong trẻo nhưng lạnh lùng, tất cả có hơn mười gian tiểu lâu với phong cách độc đáo, vây quanh một toà lầu các rất lớn ở giữa.
Ngói lưu ly, men sứ xanh trải trên đường. Bóng cây lay động, gió đưa hương thơm ngào ngạt, hai bên đường mòn trồng đủ loại hoa cỏ tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, còn có những chậu trồng những loại Phù dung hiếm lạ.
Lục Phù, Băng Nguyệt và Bôn Nguyệt bước vào toà lầu các lớn nhất......
“Phu nhân!" Trong đại sảnh có mười mấy người đang chờ, nhìn thấy nàng tiến vào, đều đứng dậy khom người hành lễ. Có nam có nữ, nữ xếp hàng bên trái, nam bên phải, tuổi đều dưới ba mươi, bọn họ nhìn rất trẻ
Động tác lưu loát, ánh mắt sắc bén, nam nhìn rất anh tuấn, nữ vui vẻ, đó là điểm chung của họ.
“Di Nguyệt, từ khi nào bắt đầu xuất hiện tình huống này?" Lục Phù ngồi xuống nơi vị trí chủ vị, Bôn Nguyệt và Băng Nguyệt đứng hai bên.
Người được gọi Di Nguyệt là một nữ tử ngồi ở hàng thứ hai bên trái, nàng có đôi mắt xếch mê người giống như có thể câu hồn người khác, trên người khoác sa hồng, lộ ra dáng người xinh đẹp mê hoặc, giọng nói kiều mỵ cất lên “ Phu nhân, bảy ngày trước đã xuất hiện tình huống này, các phân điểm của vận tải đường thủy trong kinh thành liên tiếp bị phá. Ban đêm còn bị những người áo đen phục kích liên tục.
“Sở Nguyệt, còn bên các ngươi thì sao?" Lục Phù cau mày, quay đầu hỏi nam tử ngồi phía tay phải.
Sở nguyệt, khoảng trên dưới hai mươi tám tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, bình tĩnh nói: “Thời gian không khác biệt lắm, cũng vào bảy ngày trước, hiệu thuốc bắc và tửu lâu bị người không ngừng quấy phá. Hai ngày trước, có người đến hiệu thuốc bắc Dao Quang gào khóc bên ngoài rằng có người sau khi uống dược xong ban đêm cùng ngày bị chết. Việc này hại Ly Nguyệt bị nhốt trong đại lao"
“Vương phi, ai muốn nhắm vào Dao Quang? Rõ ràng có người cố ý gây chuyện với tất cả thương hiệu của Dao Quang, mục đích nhất định muốn bức Phu nhân ra mặt, có phải Vương gia không? Băng Nguyệt đứng ở một bên nhịn không được hỏi.
Lục Phù lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, giống như không hài lòng, nghĩ tới những lời nói của Sở Cảnh Mộc trong chòi nghỉ mát, nàng khẳng định “Những hành động hại người thấp hèn này Vương gia không bao giờ dùng tới, hơn nữa nói như thế nào Vương gia cũng thiếu Dao Quang một ân tình, nên sẽ không làm như thế. Di Nguyệt, đã điều tra chưa?"
“Ta đã điều tra rồi, nhưng thật đáng giận không thể tra ra ai làm. Có một lần bắt đựợc một người tập kích, nhưng hắn dấu độc trong miệng, đã cắn nó tự tử. Tuyết Nguyệt phải tự mình điều tra, mấy ngày hôm trước báo tin hôm nay sẽ có tin tức, một chút nữa nàng ta sẽ sai Tuyết ưng mang tin về. Đừng để cho ta biết ai làm, nếu không ta sẽ lột da hắn, vì việc này nhiều mối làm ăn phải bị gác lại, còn bị đền rất nhiều tiền, hơn nữa ban đêm có người đánh lén, đã gây ra thương tích cho không ít người vô tội" Đôi mắt xếch quyến rũ có một tia lạnh lẽo xẹt qua,vô tình nói.
“Đúng vậy, Phu nhân! Hiệu thuốc bắc mấy ngày nay không có người khách nào, chuyện quan trọng cần làm bây giờ là cứu Ly Nguyệt từ trong thiên lao ra, họ không cho vào thăm, ban đêm vài lần chúng ta lén vào nhìn thấy Ly Nguyệt bị bọn họ tra tấn rất thê thảm. Tên quan chó kia dụng tư hình, buộc hắn khai ra thân phận Dao Quang cùng tổng căn cứ điểm của vận tải đường thuỷ. Chúng ta muốn cướp ngục, nhưng tay chân Ly Nguyệt bị trói lại bằng xích sắt, kiếm bình thương không thể chặt đứt, thật đáng giận! Ta nghĩ hơn phân nữa là người của quan phủ làm, có thể mua chuộc người của Ngự Sử đại nhân cũng không phải tầm thường" Sở Nguyệt oán hận nghiến răng, ánh mắt sáng đầy vẻ giận dữ, hận không thể nghiền xương của những kẻ đó thành tro.
“Phu nhân, hãy nghĩ biện pháp! Hiện tại thế lực của Dao Quang đã tập trung ở kinh thành. Nếu cứ để bọn họ tự do làm bậy, không những không thể làm ăn được, những chuyện khác cũng không làm được" Một nam tử bên phải cũng giận dữ nói, đối với chuyện bị người liên tiếp khiêu khích cảm thấy buồn phiền.
“Hiên tại ta có chút tò mò, ai có can đảm dám trêu chọc Dao Quang?
Không có khả năng họ là người trong thương trường, không muốn sống sao? Nếu họ là quan phủ thì chức vụ có lẽ phải cỡ Ngự Sử đại nhân, nhưng có mấy người chức quyền cao như vậy. Chúng ta luôn làm việc một cách bí mật, ai có thể biết được? Một nữ tử bên trái cau mày nói, nét mặt diễm lệ đang mím chặt môi.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lúc này tbiết? Ngón tay trắng nõn của Lục Phù gõ gõ trên bàn, nhíu mày hỏi.
Bọn họ muốn nhắm vào Dao Quang vì sự giàu có của nàng, trong thiên hạ có chuyện tiện nghi cho họ vậy sao?"
Mặc kệ bọn họ là ai, cũng không thể tùy tiện phá hỏng vương quốc nàng khổ công kinh doanh mấy năm nay.
“Lúc đầu chúng ta còn tưởng những kẻ phá hoại bình thường, ai biết càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, nếu không liên quan đến chuyện trong triều đình, cũng không làm Phu nhân ra mặt, nhưng lần này chúng ta thật không có biện pháp."
Lục Phù khép hờ hai mắt, suy nghĩ thật sâu, hương trà thơm phả vào mũi, trong miệng đầy dư hương, nhưng cũng không thể làm tan đi sự phiền muộn trong long nàng “Việc này hãy chờ tin tức của Tuyết Nguyệt."
Tiếp theo chỉ là hội nghị bình thường, thảo luận về chuyện làm ăn của Dao Quang và Tô gia .....
Sau khi cuộc thảo luận chấm dứt Lục Phù chợt nhớ tới chuyện mình phân phó mấy ngày trước.
“Trừng nguyệt, Vô Danh hiện tại ở phía nam, lần trước ta sai ngươi điều vài người về phía nam, làm ra sao rồi?" Ánh mắt nàng nhìn về phía nam tử ngồi ở giữa bên phải, nhíu mày hỏi.
Trừng nguyệt, là một nam tử phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ lưu manh, ánh mắt sáng ngời, sáng nhất trong tất cả nam nữ ở đây, hầu hết ánh mắt của những người còn lại rất ôn hòa. Hắn là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ trong Phù dung các.
“Phu nhân, yên tâm đi, sát thủ khắp nơi quy phục ta rất nhiều, ta đã chọn những người thật giỏi, hy vọng quân đội của tướng quân Mục Phong có thể nhận được giúp đỡ mới, hắc hắc!" Quạt ngọc mở ra, hắn cười như vô hại, có vẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ
Bôn Nguyệt cong môi, nàng rất thích châm chọc hắn “Nói chuyện không sợ miệng thối à?"
“Oa...... Tiểu Bôn Nguyệt, muốn lại đây nghe chuyện thú vị không......"
Ánh mắt câu hồn liếc nàng, Bôn Nguyệt cầm chén trà lên ném về phía hắn, nhưng bị Trừng Nguyệt nhẹ nhàng bắt lấy, còn bảo nàng “ Cảm tạ, ta không biết tiểu Bôn Nguyệt lại trở nên hiếu thuận như vầy"
Không khí vừa mới còn nghiêm túc đã bị hắn nháo loạn, những tiếng cười rộ nổi lên, ánh mắt tà mị của Trừng Nguyệt nhìn Bôn Nguyệt “Bôn Nguyệt, tại sao lại cùng ta so đo?
“Di Nguyệt, Sở Nguyệt, các ngươi đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, cũng hiểu rõ đường đi nước bước, nếu không có chuyện quan trọng có thể tự mình quyết định, biết không?" Lục Phù cười nói, dường như cử chỉ đó đã trở thành thói quen trong bầu không khí này, ánh mắt thản nhiên phủ lấy nàng, như ánh trăng dịu dàng, tuy đã quen nhìn thấy phong thái mềm nhẹ như nước chảy mây bay của Lục Phù, nhưng mỗi lần nhìn thấy phong tư này, các nàng giống như đều bị cuốn hút vào
“Thuộc hạ hiểu được!" Hai người cùng đáp lời.
Phù dung các, toàn bộ hai mươi mấy người đều lấy chữ Nguyệt, nam do Sở Nguyệt lãnh đạo, nữ do Di Nguyệt chỉ huy, nghe theo lệnh của Thất phu nhân và Lục Phù.
Những lời nói vừa rồi của Lục Phù giống như muốn đề cập tới hai chữ uỷ quyền.
“Về sau cứ như thế này mà bàn bạc với nhau, còn chuyện lương thảo, sơn trang ngầm nơi Lạnh Thành không phải đã bỏ hoang, có thể dùng chứa lương thảo" Nàng nhẹ giọng căn dặn, trong quân đội của triều đình chỉ thiếu lương thảo “ Chuyện này phải bí mật tiến hành, phân ra nhiều nhóm, nếu không sẽ làm kinh động tới triều đình. Không biết lần trước ai đâm bị thương Phượng Quân Úy, Dao Quang nên có một nơi gần đó thì tốt"
“Vâng!"
“Phu nhân, tuy rằng ta không hiểu chính trị, nhưng chuyện lương thảo......"
Lục Phù cười, dịu dàng ấm áp như gió xuân, là vẻ tươi cười quen thuộc, nhưng nụ cười này lại ấm áp tình cảm của con người, không hề mờ ảo, Di Nguyệt cùng Sở Nguyệt liếc nhau, âm thầm lấy làm kì lạ.
“Phải đề phòng giặc Hung nô, mấy năm nay trong triều đình chỉ lo tranh quyền đoạt vị, quốc khố trống rỗng. Còn dân Hung nô đuợc nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, binh hùng tướng mạnh, nếu năm nay dân Hung nô không bị mất mùa cùng bệnh đậu mùa, bị suy yếu, bọn họ có thể lợi dụng cuộc chiến loạn ở Lạnh Thành xua binh nhập quan. Chúng ta nên sớm chuẩn bị tốt hơn."
Lục Phù nhàn nhã nói xong, gương mặt thanh nhã nhìn không ra cảm xúc gì.
Di Nguyệt, Sở Nguyệt kinh ngạc không thôi, nhưng họ cũng không hỏi.
“Phu nhân, chúng ta đã hiểu"
Uống một hớp trà, ánh mắt Lục Phù nhìn lướt qua họ, sau đó chăm chú nhìn bóng cây lay động bên ngoài, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo, ai muốn tìm Dao Quang?
Không lẽ là Phượng Quân Úy?
Chợt nghĩ đến thời gian nửa năm bị nhốt trong cung, ánh mắt Lục Phù còn lạnh hơn băng, quay đầu về phía Di Nguyệt, Lục Phù cười hỏi “Tuyết Nguyệt khi nào trở về?"
“Buổi chiều nên trở về rồi!"ừa mới nói xong đã nghe một tiếng thét dài, sau đó là tiếng kêu quen thuộc của Tuyết ưng đang bay lượn trong không trung, toàn thân trắng toát dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt. Hai con ngươi xanh biếc, như đôi lục bảo thạch, lòe lòe sáng. Xoay trong không trung vài vòng sau đó bay về phía rừng cây sau núi, sống ở nơi đại dương xanh thẫm kia.
Người chưa tới, tiếng đã tới trước,….tiếng cười sang sảng vang lên và những âm thanh đinh đang rung động, có một người nhẹ nhàng tiến vào đại sảnh, một gương mặt hoạt bát tú lệ xuất hiện trước mặt họ, nét mặt tinh xảo khéo léo. Hai gò má cao, đầy sức sống. Y phục đỏ thẫm, bên hông đeo một cái chuông nhỏ màu đó, rung động theo từng bước chân nàng.
Nàng chính là Tuyết Nguyệt phụ trách về mật thám của Phù dung các.
“Phu nhân, ta đã trở về! Rất nhớ người!" Nàng kích động hô to, mừng rỡ chạy đến, cười đến sáng lạn như tia nắng ấm áp, không giống như vẻ dịu dàng của Lục Phù, nét tươi cười của nàng rất lóa mắt.
“Trời ạ, Tuyết Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy ngươi, tai của ta giống như không ngừng vang lên tiếng loảng xoảng" Bôn Nguyệt trong lúc thốt lời trêu ghẹo còn ngoái ngoái tai.
“Ha ha......" Nàng vỗ vỗ bên hông, lại là một đợt tiếng ngân vang đinh đương, “Đây chính là bảo bối của ta mà."
“Ngươi sẽ không dùng bảo bối này dọa người chứ?" Khóe môi của Lục Phù mang ý cười, thản nhiên trêu ghẹo. Đây là nữ tử có sức sống nhất Phù dung các.
“Ý tứ một chút đi."
“Hãy bớt nói nhảm, tin tức đâu?" Di Nguyệt nghênh mặt nhìn nàng, giống như không kiên nhẫn, gấp gáp muốn biết do ai gây ra, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nàng giống như ngưng kết thành băng.
hừa tướng!" Xoay người ngồi vào chổ của mình, không để ý hình tượng nâng ly trà lên, uống ực hết vào bụng, tiện tay quẹt quẹt nước trà còn dính nơi khóe môi, thở dài, mọi người nhìn thấy dáng vẻ không mấy thục nữ của nàng nhưng không thể trách chỉ chờ nàng nói tiếp" Gần đây hắn phái rất nhiều người nhắm vào những mối làm ăn của Dao Quang xuống tay quấy rối, mục đích là bức Phu nhân ra mặt, nếu không giải quyết chỉ sợ tiếp tục mãi sẽ gây tổn thất cho chúng ta. Lão gia hoả này thật thâm độc, có thể hắn biết không thể chọi thẳng với Dao Quang, nên những người tập kích đều cắn độc dược mà chết, chính là muốn hoặc không làm, một khi đã làm sẽ làm cho tới cùng. Còn chuyện lấy mạng người, sự nhẫn tâm của lão già kia so với phu nhân có hơn chứ không kém.
“Muốn so sánh cũng phải tìm người gần giống, tại sao lại đem Phu nhân ra so với một người như thế?" Sở Nguyệt lắc đầu, đối với những lời nói vừa rồi của nàng phê bình một cách kín đáo, nhưng ánh mắt vẫn mang ý cười.
“Lí Tể à?" mọi chú ý của Lục Phù đều tập trung vào cái tên này, trong lòng nàng hiểu rõ. Ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc bén như dao, dĩ nhiên là hắn?
“Triều đình này thật sự không có thứ gì tốt!"
“Ha ha, Di Nguyệt, Phu nhân của chúng ta cũng là người của triều đình, muốn nói xấu cũng phải chờ Phu nhân đi rồi mới nói! Tuyết Nguyệt cười ha ha, nghịch ngơm nháy nháy mắt một cách tinh quái, con ngươi đảo qua đảo lại rất giảo hoạt.
“Đồ tồi!" Di Nguyệt nghiêng đầu trừng mắt nàng, quay qua hỏi Lục Phù “Phu nhân. Lúc này phải làm thế nào? Ly nguyệt còn bị nhốt trong ngục, đối phương lại là Lí Tể. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mọi người đều nhìn nàng, trong ánh mắt có vẻ chờ đợi, Lục Phù là ánh đuốc soi đường cho mọi người, nhìn thấy vẻ tươi cười của nàng càng làm lòng họ yên ổn.
“Tuyết Nguyệt ngươi có bằng chứng phạm tội của hắn chưa
“Xin cho ta thời gian hai ngày"
“Sau khi tìm thấy chứng cứ phạm tội của hắn hãy giao cho Ngự Sử đại nhân! Lưu Phù Nhã có chút đăm chiêu giao phó.
“Vì sao không trực tiếp giao cho Vương gia? Bôn Nguyệt khó hiểu nhìn nàng.
“Thông qua Ngự Sử đại nhân, cũng giống như đưa tận tay Vương gia!" Lục Phù cười lạnh nói: “Về chuyện Ly Nguyệt, Vương gia nếu biết được, không nói hai lời, lập tức sẽ thả người."
Tác giả :
Thái Nha Nhi