Phù Dung Vương Phi
Chương 76
Đêm lạnh như nước, mặc dù là ngày hè nhưng không khí vẫn có chút mát lạnh. Trăng rằm soi sáng con đường, người người nhà nhà ai nấy đều cười vui, nụ cười cùng với những ngôi sao sáng hợp lại thành một bức tranh mùa hè vô cùng độc đáo. Lục Phù hôn mê, không khí của vương phủ cũng trầm lặng hẳn, nơi nơi đều lặng im, gia nhân trong vương phủ bị áp lực đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong đình viện Bắc Uyển, Tiều Nhạc đang một mình ngồi uống rượu giải sầu. Trên bàn đá là hai, ba bầu rượu rỗng…. Lúc này hắn đã say như chết, hai gò má tuấn tú cùng đôi mắt đỏ bừng như có lệ, có hận, nhưng nhiều nhất chính là đau xót. “Lâm Long, cạn chén!" Ngây ngô cười giơ lên chén rượu, hắn hào hứng uống một hơi cạn sạch. Nhớ tới trước kia hắn hay cùng Lâm Long đêm khuya uống rượu rất vui vẻ, trong đôi mắt đỏ bừng lại hiện ra hình ảnh Lâm Long, lại thêm một tràng cười ngây ngô nữa được phát ra. Từ sau khi cung biến xảy ra, cũng không nghe thấy tin tức gì của Lâm Long, thi thể của Vân Uyển Phù ở trong Quang Vinh vương phủ cũng không thấy đâu, ai lại có hứng thú với người đã chết? Hắn cười khổ. Cổ nhân nói không sai — Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Bàn tay đang nâng chén rượu lên miệng bỗng nhiên bị người ta đoạt lấy, ngay sau đó là một tiếng quát lanh lảnh vang lên: “Tiếu Nhạc, ngươi điên rồi sao?" Ngước đôi mắt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn chằm chằm Bôn Nguyệt. Tiếu Nhạc cười ảm đạm, có vẻ không vui “Trả cho ta." “Ngươi điên à, cứ tiếp tục uống say như vậy sao? Nếu muốn chết, ta trực tiếp đâm ngươi một kiếm không phải tốt hơn sao, như vậy sẽ chết nhanh chóng hơn." Nàng nói xong, tức giận cầm chén rượu quăng ra xa, chỉ còn vài tiếng loảng xoảng dễ nghe vang lên. Tiếu Nhạc vẫn không nói gì chỉ cười ha hả, hai tay tiếp tục nâng bầu rượu trên bên đưa lên miệng uống, thấy hắn uống vội vã làm cho rượu chảy ra thấm ướt hết cả vạt áo, Bôn Nguyệt giận dữ giật lấy bầu rượu trên tay hắn ném xuống đất. “Không cần lo cho ta, trả rượu lại đây!" “Thứ ngươi cần lúc này chính là nước lạnh, tạt vào mặt ngươi cho ngươi tỉnh lại chứ không phải là rượu." Nàng trừng đôi mắt đẹp, hung hăng nói sau đó lại nhẹ nhàng mà giúp hắn lau vết rượu trên vạt áo. Tiếu Nhạc nhìn nàng có vẻ bất ngờ, đã hơi tỉnh lại một chút, chăm chăm nhìn bàn tay đang bận rộn lau chùi của nàng, chiếc khăn trên tay nàng sớm đã ướt đẫm. “Ngươi đến Bắc Uyển có chuyện gì sao?" Nàng rút tay về, hung hăng nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của hắn, tức giận nói “Tiện đường ghé qua thôi." Thật ra không phải tiện đường ghé qua đâu, là nàng nghe bọn nô tỳ nói hắn mấy ngày nay đều ở đình viện Bắc Uyển uống rượu, nàng lo lắng cho nên mới ghé qua xem thử, nhìn thấy bộ dạng say khướt, nhếch nhác của hắn lúc này làm nàng thật sự rất tức giận. “Vậy còn không mau trở về chăm sóc Vương phi." “Ngươi…" tim dường như bị nghẹn lại, nàng thiếu chút nữa đánh cho hắn một chưởng, hít sâu đè nén sự tức giận trong lòng, nàng ngẩng đầu nói: “Ngươi uống rượu mấy ngày nay, rượu trong vương phủ sắp bị ngươi uống hết rồi, ngày nào đó uống chết cũng đừng trách ta ko giúp ngươi nhặt xác." Tiếu Nhạc cười, ngước mặt lên nhìn một vòng xung quanh “Không có Lâm Long, Bắc Uyển thật lạnh lẽo!" “Đừng nhắc hắn trước mặt ta." Bôn Nguyệt nổi giận đùng đùng, trầm giọng cắt ngang lời Tiếu Nhạc “ Hắn là đồng lõa của Vân Uyển Phù, hắn tiết lộ hành tung của Vương phi ta còn không tính đi, lại còn dám động tay động chân trên áo choàng của người. Nếu không phải hắn, Vương phi làm sao bị giam cầm nửa năm trong hoàng cung, hiện tại vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hắn cũng không nghĩ đến vương phủ đã cưu mang hắn mười mấy năm, Vương gia lại tín nhiệm hắn như vậy. Đúng là tên lừa thầy phản bạn mà." “Ngươi không được nói hắn như vậy!" Tiếu Nhạc lại tiếp tục uống, phản bác lại lời nói của nàng với một bộ dạng và tinh thần sa sút. Bôn Nguyệt cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười châm chọc “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Vì một nữ nhân, hắn phản bội Vương gia, phản bội Vương phi, phản bội lại toàn bộ vương phủ, cái này gọi là bất trung bất nghĩa." “Bôn Nguyệt, ngươi câm miệng cho ta!" Tiếu Nhạc phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, xuất một chưởng đánh về phía nàng, Bôn Nguyệt nghiêng người né tránh, thân thủ Tiếu Nhạc căn bản không phải là đối thủ của nàng. “Ta khinh thường nhất chính là hạng người như thế, nếu hắn muốn làm một kẻ hi sinh vì tình thì hắn cứ làm, tại sao lại bán đứng vương phủ? Kẻ luôn tự cho là đã hi sinh vì người yêu, rốt cuộc bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay mà không biết, người như thế thật đúng là kẻ ngốc! kẻ điên!." Bôn Nguyệt càng nói càng nặng lời, làm cho mắt Tiếu Nhạc đỏ bừng vì tức giận, liên tục tung chưởng về phía nàng. Nhẹ nhàng cùng hắn vờn đuổi một hồi, trên môi Bôn Nguyệt hàm chứa một nụ cười hài lòng, nhẹ nhõm thở ra khi thấy tinh thần sa sút của Tiếu Nhạc bây giờ đã khá hơn một chút chứ không còn trầm lặng như trước. Sau một hồi vờn đuổi hắn đã thấm mệt, mồ hôi tuôn ra đầm đìa, hắn muốn trút giận vào nàng, nhưng ngay cả ống tay áo của nàng hắn cũng không chạm vào được. “Uy, không đánh nữa sao? Nhanh như vậy đã chịu thua, ngươi thật không phải đại trượng phu ah?" Bôn Nguyệt thô lỗ nói, nhẹ nhàng dùng chân đá đá vào người hắn, lúc này đang nằm sống soài trên mặt đất. Tiếu Nhạc mày rậm nhíu lại, trừng mắt nhìn nàng một cái, khuôn mặt tuấn tú bởi vì vừa mới vận động mà đỏ bừng, tóc tai cũng hỗn độn không chịu nổi, hắn nở nụ cười “Cám ơn". Hắn biết là nàng cố ý chọc tức hắn, bởi vì sự phản bội và bỏ đi của Lâm Long mà gần đây tinh thần của hắn sa sút, chỉ biết vùi đầu uống rượu. Huynh đệ ở chung với nhau mười mấy năm, hắn làm sao có thể không cảm thấy đau lòng? “Không cần khách sáo!" Nàng cũng hào phóng ngồi xuống bãi cỏ nói: “Vương phủ gần đây chịu rất nhiều áp lực mà ngươi mỗi ngày đều đưa cái mặt khóc tang ra cho Vương gia xem, ngươi dù sao cũng nên tìm việc gì đó làm để quên đi phiền muộn." “Trong long Vương gia cũng không vui vẻ gì!" Tiếu Nhạc khẽ thở dài một cái. “Tự làm tự chịu!" Bôn Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên khinh thường. Nếu không vì giúp hắn, người của Phù Dung Các cũng không gắt gao nghe theo mệnh lệnh của Lục Phù, tạo thành cục diện như ngày hôm nay hắn còn có thể trách ai? Tiếu Nhạc cười, hai tay gối ra sau đầu “Bôn Nguyệt, ngươi xem bầu trời đêm nay rất đẹp!" Sắc mặt Bôn Nguyệt bỗng nhiên ửng đỏ, nàng cũng nghe theo lời hắn mà ngước lên nhìn bầu trời đêm, quả thật rất đẹp, sao sáng chiếu lấp lánh làm cho người ta lóa mắt, thật là một cảnh đẹp mê hoặc lòng người. “Ta và Lâm Long từ nhỏ đã đi theo Vương gia, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau học tập, cùng nhau chinh chiến sa trường, cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, sống chết có nhau. Ta biết hắn thích Vân quận chúa, nhưng lại vì Vương gia mà chôn kín tình cảm của mình. Hắn là người trầm ổn, sẽ không bao giờ đem cảm xúc của mình nói với người khác, sở dĩ ta biết được là do hắn một lần uống say buột miệng thổ lộ lòng mình. Ta không nghĩ đến hắn sẽ vì Vân quận chúa mà phản bội Vương gia, ta thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến." Tiếu Nhạc cười khổ. “Cái gì mà nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được chứ, chính hắn cho rằng Vân Uyển Phù quan trọng hơn Vương gia, hắn có thể vì nàng mà chết ta cũng không có ý kiến. Nhưng hắn không nên đem Vương phi ra làm bàn đạp để thể hiện sự vĩ đại của hắn, như thế thật là đê tiện!" Nghĩ đến Lục Phù hiện tại vẩn còn hôn mê bất tỉnh, Bôn Nguyệt trong lòng vẫn bất bình, tức giận. “Đúng là sai một ly đi một dặm, ta còn nhớ rõ tâm tình bất ổn cùng phiền não của hắn trước kia, hiện tại mới biết được tâm tình hắn lúc đó cũng rất ray rứt, khó chịu." Dưới bầu trời đêm, bọn họ một người ngồi một người nằm, cả hai đều mang nhiều tâm sự. “Hắn không thể trở về." Bôn Nguyệt lạnh giọng nói, cho dù trở về thì vương phủ cũng không có chỗ cho hắn dung thân. “Ta biết, ta cũng mất đi một huynh đệ tốt, thật ra người thống khổ nhất chính là Vương gia." Tiếu Nhạc thở dài. Hắn đáng bị như vậy! Bôn Nguyệt thầm nghĩ trong lòng nhưng không nói ra, nàng vẫn lẳng lặng nghe Tiếu Nhạc nói tiếp. “Kỳ thật là Vương gia đã hoài nghi hắn, cho nên những việc sau này cũng không cho ta nói cho hắn biết, nhưng Vương gia cũng chưa nói gì với ta. Ta theo Vương gia nhiều năm như vậy, biết rõ người sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội, nhưng người lại muốn cho Lâm Long một cơ hội, hi vọng Lâm Long có thể dừng cương trước bờ vực." Thở dài thật sâu, Tiếu Nhạc đăm đăm nhìn lên bầu trời đầy sao, tiếp tục nói: “Vương phi hôn mê, các ngươi đều cho là lỗi của Vương gia, nhưng các ngươi có bao giờ thử đứng ở vị trí của Vương gia mà nghĩ chưa? Vì lê dân bá tánh, vì bảo trụ Sở gia, người phải tận lực phò trợ Tứ hoàng tử đăng vị, Vương phi bị buộc phải tiến cung là việc xảy ra ngoài dự tính. Nửa năm này, các ngươi cũng nhìn thấy người khổ sở đến thế nào, tại sao không vì người mà nghĩ lại. Đúng vậy, Vương phi phải chịu tội, còn Vương gia thì sao, người yêu Vương phi nhất chính là Vương gia, vì muốn đem Vương phi trở về bên mình, Vương gia đã làm rất nhiều việc, chỉ là các ngươi đều không nhìn thấy mà thôi. Vương gia giấu tài nhiều năm như vậy, vì cái gì làm cho tất cả tâm huyết của mình trở thành công dã tràng đây?" Khóe môi Bôn Nguyệt giật giật, muốn nói lại thôi, ánh trăng thật tròn, ánh sáng chói lóa, cảnh đẹp như thế nhưng ở trong vương phủ lại có vẻ tái nhợt cùng ảm đạm. “Hi vọng Vương phi có thể nhanh chóng tỉnh lại." Những lời muốn nói đều uất nghẹn ở trong lòng, chỉ có thể nói ra câu này mà thôi. Ông trời thật sự không có mắt mà, nếu không thì một nữ tử xinh đẹp, thông minh vì sao phải mang theo nhiều cừu hận trên người mà sống như vậy. “Tỉnh lại?" Tiếu Nhạc trầm giọng, thở dài nói: “Vương gia mong đợi nhất chính là Vương phi tỉnh lại." “Uy, Tiếu Nhạc, ngươi nói xem những lời nói của Tấn vương lúc ở trên vách núi đen có phải hay không là…….?" Hai chữ “sự thật" này nàng không dám nói ra. Nhớ lại ngày hôm đó, Tấn vương tà mị ngoan độc trong lời nói tràn đầy ác ý, làm nàng nàng không khỏi rùng mình. Tiếu Nhạc bỗng bật người ngồi dậy, khuôn mặt bình tĩnh, trừng mắt nhìn nàng “Bôn Nguyệt, chuyện này tốt nhất hãy quên đi, ngày đó các binh sĩ trên vách núi đen nghe được sự việc này đều rét run, không dám hé răng. Sự việc liên quan đến danh dự của Vương phi, nên ít đề cập đến thì tốt hơn." Gương mặt đang cười của Bôn Nguyệt cũng trầm xuống vài phần, khóe môi giật nhẹ, nàng cười lạnh: “Không đề cập đến thì coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Nếu là sự thật vậy nên làm cái gì bây giờ, Vương phi là người rất cứng rắn, quyết liệt, nếu là sự thật, nhất định là………Ta cũng không tin Vương gia có thể rộng rãi bỏ qua. “Bôn Nguyệt" Hét lớn một tiếng, sắc mặt Tiếu Nhạc càng thêm nghiêm túc, càng thêm thâm trầm “Chuyện của Vương gia với Vương phi chúng ta không nên thảo luận, việc nên quan tâm bây giờ chính là Vương phi khi nào thì tỉnh lại." Nghe hắn lớn tiếng, Bôn Nguyệt trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong đôi mắt có lửa giận cùng khiêu khích, nàng không phục chờ hắn nói tiếp. Đôi mắt to nhìn trừng trừng đôi mắt nhỏ — chính là tình huống hiện tại của bọn họ. “Bỏ đi, bỏ đi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân." Tiếu Nhạc phất phất tay “Nữ nhân kiểu này mà lấy về làm thê tử, sau này chắc chắn không thể sống yên ổn." “Ta dùng kiếm ép buộc ngươi sao?" “Bỏ đi, ta thua rồi." Tiếu Nhạc thấy nàng đang tức giận, lại ngại thân thủ của hắn so với nàng kém xa nên hắn tốt nhất là câm miệng lại, lấy câu “nam nhân tốt không đấu với nữ nhân" làm tôn chỉ để áp dụng là biện pháp hữu hiệu nhất. Trong không khí tĩnh mịch của Sở vương phủ, giờ phút này cũng chỉ có Bắc Uyển là có một chút sinh khí ấm áp. Tại Đông Đình, dười ánh sáng chói lóa của trăng sao, Sở Cảnh Mộc cũng một mình ngồi uống rượu, nếu so với Bắc Uyển thì Đông Đình càng thê lương hơn và lạnh lẽo đến thấu xương…Hiệu thuốc bắc Dao Quang. Phía trong hậu viện có hai gian phòng nhỏ rất thanh nhã, bên trong có hai chiếc kệ lớn chứa đầy dược liệu. Khi mặt trời lặn, mùi hương của dược liệu phiêu tán khắp gian phòng. Trong phòng có một nam nhân tao nhã ngồi ở trên ghế, khóe môi mang theo nụ cười, đang chăm chú xem y sách, từng trang sách lật qua nghe như tiếng gió thổi vi vu. Tiếng bước chân xa xa dồn dập truyền vào tai hắn, tiếp theo sau là âm thanh đẩy cửa thô lỗ……….hiện lên khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của Bôn Nguyệt. Thấy hắn đang nhàn nhã đọc sách, sắc mặt Bôn Nguyệt vốn đang tức giận lại càng thâm trầm hơn nữa. Một nam tử sai vặt tuổi còn trẻ vẻ mặt hớt hải xuất hiện sau lưng Bôn Nguyệt, cất giọng hối lỗi nói: “Xin lỗi chủ nhân, tiểu nhân không ngăn được Bôn Nguyệt cô nương." “Không phải lỗi của ngươi, ra ngoài đi." Nam nhân đang ngồi trên ghế thản nhiên nói. “Ly Nguyệt, rốt cuộc Vương phi tại sao tới bây giờ vẫn còn chưa tỉnh?" hung hăn hỏi, Bôn Nguyệt tiến tới giật quyển sách trên tay hắn ném qua một bên. Ly Nguyệt tâm trạng đang rất tốt,, buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận của nàng, hắn lắc đầu ôn nhu nói: “Bôn Nguyệt, có phải ngươi đang phát hỏa không, ta kê cho ngươi một đơn thuốc hạ hỏa nhé!" “Bớt nói nhảm đi, ngươi không phải đã nói, Vương phi chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt là có thể tỉnh lại sao? Vì cái gì cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại?" Lục Phù hôn mê nhiều ngày như vậy, nhìn ngự y trong cung đến rồi lại đi, mỗi người đều bị sắc mặt của Sở Cảnh Mộc hù dọa tới mức lạnh run, nhưng mặc kệ là đã dùng bao nhiêu biện pháp mà Lục Phù vẫn không tỉnh lại. “Vương phi nếu muốn tỉnh thì sẽ tự mình tỉnh lại. Ta đang muốn viết thư truyền lời cho Thất phu nhân và các vị phu nhân khác thông báo tình hình cho họ yên tâm. Bôn Nguyệt, ngươi không thể yên lặng một lát được sao? Còn nữa, mỗi ngày ngươi đều đến, người bệnh đến đây thấy mặt của ngươi cũng không dám vào xem bệnh nữa." Ly Nguyệt tao nhã nhìn nàng, đối với vẻ mặt tức giận của nàng hắn làm như không thấy. “Cái gì gọi là muốn tỉnh thì sẽ tự mình tỉnh? Đã nhiều ngày lắm rồi?" Bôn Nguyệt trừng mắt. Bạch y thánh thủ Ly Nguyệt, chưởng quản hiệu thuốc bắc của Phù Dung Các đồng thời cũng là một thầy thuốc y thuật cao siêu, khẽ cười, trên mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, bình tĩnh liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi: Sở vương có phản ứng gì không?" “Mỗi ngày nếu không phải ra khỏi phủ hay không có làm việc gì thì đều ở cùng Vương phi. Nếu Du Nhã tiểu thư không khuyên ngăn thì có lẽ hắn suốt ngày đều ở bên cạnh Vương phi. Giọng nói của Bôn Nguyệt có chút dịu xuống, nhớ tới vẻ mặt thống khổ của Sở Cảnh Mộc, nàng không hẳn là hận lại cũng không hẳn là tha thứ, dậm chân một cái, nàng lay lay ống tay áo của Ly Nguyệt" Uy! Ngươi hỏi Vương gia làm gì?" “Không có gì" “Ly Nguyệt, nếu Vương phi không tỉnh, thì danh hiệu Bạch y thánh thủ của ngươi dùng để làm gì. Thương thế của người từ trước đến nay đều do một tay ngươi điều trị, tốt xấu như thế nào thì ngoài ngươi ra ai có thể rõ ràng hơn chứ? Còn nữa, từ sau khi Vương phi trở về Vương phủ ngươi cũng không có đến bắt mạch cho người, nếu bởi vì sợ Vương gia hoài nghi, ngươi có thể đến vào buổi tối mà? Điểm này nàng thật sự khó hiểu. “Người bệnh không cho điều trị, ngươi còn có thể có biện pháp gì?" Ly Nguyệt tuy là cười nói nhưng trong giọng nói lại có vẻ lo lắng. Đôi mắt Ly Nguyệt nhìn quyển sách trên bàn có chút đăm chiêu, quả thật là có bệnh, nhưng lại không nhìn thấy miệng vết thương nên căn bản không phải cứ có dược liệu là có thể chữa trị được, có thể tỉnh lại hay không còn phải tùy thuộc vào vị Vương gia này. Đã là tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược. Lúc rơi xuống vực thẳm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tây Sương trong Vương phủ. Ngày hè mà gió vẫn thổi mát lạnh, Du Nhã ngồi ở trước giường, dung nhan xinh đẹp, trầm tĩnh hiện lên vẻ lo lắng. Lục Phù nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trông cứ như nàng đang mang mặt nạ bằng thủy tinh vậy, làm cho Du Nhã nhìn thấy mà đau lòng. Muội muội là người mà từ nhỏ đến giờ nàng cực kỳ yêu thương…… Đã hơn nữa tháng rồi, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt đứng ở một bên, vẻ mặt cũng cực kỳ lo lắng. Lục Phù không bệnh không đau thế nhưng lại hôn mê hơn nửa tháng, ai lại có thể không cảm thấy lo lắng đây. Mùi đàn hương lan tỏa tòan bộ nội thất làm giảm bớt không ít lo lắng trong lòng các nàng. “Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt, Phù nhi trước kia có từng như vậy không?" Du Nhã nâng mắt, trầm tĩnh hỏi. “Lúc trước đã từng nghe các phu nhân nói tìm thấy Vương phi đang bị vùi lấp trong tuyết vài ngày, cho nên về sau thân thể cũng không được khỏe mạnh lắm, nhưng cũng chưa từng nghe nói qua người bị hôn mê bất tỉnh." Băng Nguyệt đáp, không dám có bất kỳ điều gì giấu diếm. Nàng không lường trước được vị Du Nhã tiểu thư này lại là tỷ tỷ thân sinh của Lục Phù, khó trách nàng cảm thấy thần vận của bọn họ cực kỳ giống nhau. “Du Nhã tiểu thư, một lát nữa các phu nhân sẽ đến, tiểu thư có thể hỏi họ chuyện của Vương phi, bởi vì bọn họ rất ít khi nhắc đến nên chúng tôi cũng không biết được nhiều." Bôn Nguyệt cũng cung kính đáp. Du Nhã gật gật đầu, bàn tay cẩn thận chạm nhẹ vào da thịt Lục Phù, khẽ thở dài" Phù nhi, mau tỉnh lại đi, Phù nhi của tỷ từ nhỏ không phải kẻ hèn nhát hay trốn tránh vấn đề." Băng Nguyệt cả người chấn động, không thể tin được khi nhìn thấy khóe môi của Du Nhã hiện lên nụ cười chua xót. Hai người không hổ là tỷ muội thân sinh! Đây là y’ niệm duy nhất trong đầu nàng. Trong đôi mắt của hai tỷ muội họ, tâm tư của người khác căn bản là không có chỗ để che giấu…….. Du Nhã đứng dậy bước ra khỏi phòng đi đến chòi nghĩ mát ở Tây Sương. Nơi đó có một thân ảnh cao lớn, tuấn lãng đang đứng trẩm ổn dưới ánh mặt trời. “Ca ca!" Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, che dấu lo lắng đang hiện ra trong mắt, tươi cười " Du nhi!" Gió thổi mát lạnh, Du Nhã đi vào chòi nghĩ mát, ngồi xuống ghế đá, thoáng nhìn thấy ván cờ trên bàn, nàng cười có vẻ yêu thương" Thói quen của Phù nhi vẫn không thay đổi." Trên bàn cờ, thế lực của quân đen và quân trắng đang ngang bằng nhau, giằng co quyết liệt. Lưu Phong cũng ngồi xuống, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua các quân cờ, buông tiếng thở dài" Thật nhiều tro bụi!" Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho tâm của bọn họ rối như mạng nhện, bị phiền nhiễu quấn quanh, trong lòng nảy sinh đủ loại cảm xúc, cả hai đều đưa mắt nhìn xuống ván cờ trên bàn đã bị tro bụi bao phủ. Dường như có thể nhìn thấy Lục Phù ngồi trên ghế đá, tay trái cầm quân trắng, tay phải cầm quân đen, đang bố trí lại ván cờ với nụ cười nhàn nhã đang nở trên môi. “Bây giờ phải làm thế nào mới tốt?" Du Nhã khẽ thở dài “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì dưới vách núi đen? Phù nhi vì chuyện gì mà thương tâm đến nỗi hôn mê đã lâu vẫn không chịu tỉnh lại?" Tiếng thở dài của nàng phiêu tán trong gió, trên mặt có vẻ đau lòng. Mặt trời đã khuất, gió mát thổi nhẹ, nhưng trong lòng bọn họ đều không cảm thấy ấm áp. Thật vất vả huynh muội mới gặp lại nhau thế mà lại xảy ra chuyện ngoài muốn này. Lưu Phong không nói lời nào, khuôn mặt trở nên thâm trầm, đây cũng là tâm tình vô cùng phức tạp của bọn họ lúc này. “Về sau không cần đề cập đến chuyện này, cũng không cần hỏi Phù nhi đã xảy ra chuyện gì. Chuyện của Phù nhi và Sở Cảnh Mộc, hãy xem Phù nhi sẽ giải quyết như thế nào?" Trên gương mặt tuấn tú của Lưu Phong tràn đầy ưu sầu cùng hối hận. Mỗi lần nghĩ đến Lục Phù lựa chọn cùng đồng quy vu tận với Tấn vương, hắn liền đau đến muốn chết, vẫn biết rằng nàng chắc chắn có thể đi lên, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy đau đớn. “Huynh không nói muội cũng biết, sự tình này làm sao có thể đề cập đến?" Du nhã nâng mi, ngón tay trắng nõn khẽ xẹt qua những quân cờ dính đầy tro bụi, trong lòng cảm thấy không vui. “Ca ca, huynh cũng nghe được những lời nói của Tấn vương lúc trên vách núi đen, nói………." “Du nhi, nếu thật sự muốn tốt cho Phù nhi thì những lời này về sau không cần nói nữa, muội ấy là người thông minh, chắc chắn sẽ có biện pháp ứng phó." “Muội chỉ là đau lòng…….." Từ trước đến nay nàng luôn thanh nhã, nhưng hôm nay cũng nhịn không được mà rơi lệ. “Muội ấy từ nhỏ đã chịu đả kích lớn như vậy, trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm phải báo thù, tâm khẳng định là so với chúng ta cứng rắn hơn rất nhiều. Từng bước, từng bước tạo nên cục diện ngày hôm nay, thật khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng quá! Mệt mỏi không có một bờ vai để tựa vào, muốn khóc cũng không có ai vì mình mà lau nước mắt, một người cô đơn phải chịu biết bao nhiêu là thống khổ, bây giờ còn…….Ta sợ Phù nhi………" “Đau lòng thì có thể giải quyết được gì? Rất nhiều chuyện đã xảy ra rồi dù cho có hối hận cũng không thể bù đắp lại được, hiện tại điều mà ta lo lắng nhất là suy nghĩ của Sở Cảnh Mộc." Khuôn mặt tuấn dật trở nên trầm ổn. “Nếu là hắn để y’, làm tổn thương Phù nhi, thì dù cho ta có phải liều mạng cũng sẽ không để cho Phù nhi ở lại bên cạnh hắn." Giọng nói kiên quyết, nếu như không biết thân thế của nàng thì hắn có thể khoanh tay đứng nhìn, hạnh phúc của nàng bị phá hủy, nàng cũng là đồng lõa, nếu Sở Cảnh Mộc không thể đem đến hạnh phúc cho nàng thì dù hắn có không làm tướng quân cũng không sao, nhất định mang nàng rời khỏi những tranh chấp chốn triều đình này. “Đều là vì các người, nếu không phải các người vì nghiệp lớn, đem muội ấy giam lỏng trong hòang cung, thì hiện tại sẽ không xuất hiện những chuyện như thế này…….." Lưu Phong nghẹn lời, hối hận cực kỳ……. “Phù nhi, hi vọng muội có thể mau chóng tỉnh lại!" Du Nhã lau nước mắt, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía dao trì lạnh lẽo, cõi lòng lại đau đớn, trong dao trì cũng chỉ có vài nhánh lục bình trôi nổi, đau khổ và lạnh lùng " Ca ca, có những việc không phải thông minh là có thể giải quyết được, cũng như có một số việc không thể dựa vào tâm mà có thể khống chế, bằng không Phù Nhi sẽ không lựa chọn tình nguyện hôn mê cũng không muốn tỉnh lại để đối mặt." “Muội ấy chính là mệt mỏi, chắc chỉ muốn nghĩ ngơi thôi." Hắn cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ cần nghĩ như vậy hắn có thể đẩy đi những bất an đang lớn dần lên trong lòng mình. Du Nhã cười gượng, nhắm lại đôi mắt, không đành lòng nhìn dao trì tĩnh mịch…….Trong lòng dâng lên từng đợt, từng đợt đau đớn, thống khổ……… “Lát nữa người của Tô gia sẽ đến, nhất định phải cám ơn bọn họ." Du Nhã gật đầu, nhưng chợt nhớ đến chuyện gì:"Thi thể Tấn vương vẫn không tìm thấy sao?" “Không thấy". Hắn nhấc đôi mi anh tuấn nói, “Rơi từ trên cao như vậy xuống thì khả năng sống sót rất thấp. Huống chi phía dưới lại là dòng nước chảy siết, chỉ sợ không biết đã sớm trôi tới phương nào rồi." Tuy rằng nhẹ nhàng thở ra nhưng lại vẫn cảm thấy lo lắng, gương mặt Du Nhã thâm trầm không nhìn ra được ưu tư cùng sầu muộn. Dù cho ánh dương chiếu ra ấm áp nhưng cũng không thể chiếu tan được đáy lòng đầy lo lắng của nàng. “Hi vọng Cảnh Mộc ca ca có thể đối xử với Phù nhi thật tốt." Một lúc sau, Du Nhã mới từ từ thở dài khẽ nói. Hai huynh muội lẳng lặng ngồi trong chòi nghĩ mát, cũng không ai nói thêm gì nữa…
Tác giả :
Thái Nha Nhi