Phù Diêu
Chương 50: Hại nông dân
Vương Quốc Hoa đi không lâu, Hồng Tồn Minh đã đến. Không thấy Vương Quốc Hoa ở bên ngoài, Hồng Tồn Minh do dự một chút nhưng vẫn gõ cửa phòng trong:
- Bí thư Tằng có nhà không?
- Đồng chí Tồn Minh, ngồi đi.
Tằng Trạch Quang nghe tiếng từ trong phòng đi ra. Y không mời Hồng Tồn Minh vào trong mà trực tiếp mời y ngồi ở phòng ngoài. Nụ cười trên mặt Hồng Tồn Minh không thay đổi gì, y cười ha hả ngồi xuống.
….
Vương Quốc Hoa xuống lầu có mấy người chào hỏi, hắn vẫn như trước cười đáp lại taatsc ả mọi người.
- Tiểu Vương tốt thật, không hề ra vẻ gì cả.
Câu này Vương Quốc Hoa hay nghe thấy nhất lúc ở huyện ủy.
Đến cách cổng chính không xa, hắn thấy bà chị Vương Tú Tú đang đầy lo lắng đứng đó. Đối với chị gái, Vương Quốc Hoa rất có cảm tình. Vương Tú Tú hơn hắn bảy tuổi, lúc còn bé Vương Quốc Hoa đều do Vương Tú Tú trông. Người trong thôn thường xuyên thấy cô gái bảy tám tuổi lưng cõng một đứa nhỏ. Ở nông thôn trọng nam khinh nữ, Vương Tú Tú học xong tiểu học liền nghỉ đi làm, sau đó lấy chồng.
- Chị, có chuyện gì thế?
Thấy chị mình mới hơn 30 tuổi mà đã có nếp nhăn, Vương Tú Tú không khỏi thầm tự trách mình, sau khi về vẫn chưa làm được gì giúp gia đình.
- Cậu, là chị lén tới, bố không cho chị nói với cậu.
Vương Tú Tú lo lắng đi lên cầm tay Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa cười an ủi:
- Em không nói với bố đâu. Nói đi, có chuyện gì thế?
Vương Tú Tú lấy tay lau nước mắt rồi mới nói:
- Sau tết trong thôn có không ít người lên công ty giống của huyện mua hạt dưa hấu, nhà ta cũng trồng hơn mẫu. Ai ngờ dưa hấu tuy mọc dây nhưng không nở hoa. Mới đầu chỉ có một nhà, không ngờ sau đó hơn trăm nhà trong thôn đều bị, chỉ cần mua giống trên huyện đều bị cả. Bây giờ đến thời kỳ dưa chín, người trong thôn ai cũng lo nên tìm bí thư nói chuyện. Bí thư quyết định mang người đến công ty giống nói chuyện, bọn họ không thèm để ý. Lão bí thư tức giận vây tại cửa ia ngờ đột nhiên một nhóm người cầm gậy gộc đi tới, mười mấy người ở thôn sao chống lại được. Bí thư bị đánh vỡ đầu, bố vì chắn cho bí thư nên cũng bị đánh gãy xương sườn, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện.
- Sao không nói sớm cho em biết?
Vương Quốc Hoa rất tức giận, cũng may hắn đi theo Tằng Trạch Quang một thời gian nên còn có thể giữ bí thư.
- Bố không cho nói. Nói cậu mới vào huyện làm đừng gây chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu. Đám bại hoại bán hạt giống kia có chỗ dựa trên huyện. Hôm nay chị vốn không muốn đến nhưng anh rể cậu tức quá kêu mấy chục thanh niên trong thôn nói kéo đến công ty giống. Chị không ngăn được nên phải tìm chú. Cậu, cậu mau đi xem một chút nếu không anh sẽ gặp việc gì đấy.
Vương Tú Tú vừa khóc vừa nói.
Đang nói chuyện, một xe Santana chạy đến cổng ấn còi. Vương Quốc Hoa đang bực tức nên quay đầu lại trừng mắt nhìn. Cổ Tuần từ trên xe đi xuống cười hì hì nói:
- Tôi nói chú đó, sao lại đứng đây? Vị này gọi là gì vậy?
Cổ Tuần mới nhận chức nên rất đắc ý. Thấy Vương Quốc Hoa, y tự nhiên muốn tới gần.
- Cổ ca đến vừa lúc, làm phiền đưa tôi và chị gái đến công ty giống, có chuyện vừa đi vừa nói.
Cổ Tuần không nói gì lập tức mở cửa mời Vương Tú Tú lên xe sau đó chạy đến công ty giống. Đoạn đường chỉ tầm năm ba phút, nghe Vương Quốc Hoa nói xong, Cổ Tuần tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, dám đánh chú tôi, chú em, việc này đừng có gấp, xem anh đây làm như thế nào giúp chú lấy lại mặt mũi.
Cổ Tuần nói lời này chính là không hy vọng Vương Quốc Hoa làm lớn chuyện. huyện Nam Sơn rộng bao nhiêu? Người trong nhà nước ai chẳng có quan hệ.
Vương Quốc Hoa ngồi ghế bên không tỏ thái độ nhưng thực ra hắn rất tức giận. Cổ Tuần thấy thế suy nghĩ một chút nói:
- Lão đệ, phải thận trọng.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi rút máy ra gọi điện cho Tằng Trạch Quang:
- Bí thư Tằng, có chuyện tôi xin chỉ thị của ngài…
Tằng Trạch Quang đang nói chuyện không mặn không nhạt với Hồng Tồn Minh, quả nhiên đúng như Tằng Trạch Quang đoán, Hồng Tồn Minh không có ý muốn đối đầu. Nghe tiếng điện thoại, Hồng Tồn Minh đứng lên nói:
- Bí thư Tằng làm việc, tôi xin đi xuống.
Tằng Trạch Quang lúc này mới nghe điện, nghe xong Vương Quốc Hoa nói, Tằng Trạch Quang ồ một tiếng:
- Cậu xem rồi làm, không cần e ngại gì nhiều.
Ý của Tằng Trạch Quang là rất rõ, cứ buông tay mà làm, có chuyện do y gánh. Thân là bí thư huyện ủy có thể nói câu này là không dễ.
Dập máy Tằng Trạch Quang ngồi im không nói, tay gõ gõ lên thành ghế.
Xe vừa dừng lại, Vương Quốc Hoa đã nhảy ngay xuống. Ở trước cổng công ty giống đang có mấy chục người đàn ông cầm gậy đang giằng co với mấy cảnh sát.
Vương Quốc Hoa đi nhanh lên chỉ thấy một cảnh sát đang khản giọng nói:
- Mọi người có chuyện gì có thể đi phản ánh tình hình với cơ quan chức năng, các người làm như thế này là phi pháp. Tôi cảnh cáo mọi người nếu không đi tôi sẽ bắt vì tội gây mất an ninh trật tự.
Dân chúng sợ cảnh sát nên hơi giãn ra. Tạ Mãn Hòa đứng sau giơ gậy lên lớn tiếng nói:
- Không được, hôm nay không đưa hung thủ đánh người ra thì không để yên.
Có mấy cảnh sát đứng ngoài nên nhân viên của công ty giống bên trong không hề hoang mang mà đứng đó chỉ trỏ.
Nhìn hiện trường chưa quá loạn, Vương Quốc Hoa đứng đó quay đầu lại vẫy vẫy Cổ Tuần ra hiệu đối phương đừng xuất hiện vội. Cổ Tuần thấy cảnh sát có mặt ở đây không khỏi tức giận đám này làm gì vậy? Mình vừa nhận chức đã gây phiền toái cho mình, không biết nhận bao tiền của công ty giống này mà ra mặt chứ?
Cổ Tuần làm cảnh sát nhiều năm nên loại chuyện này y thấy nhiều. Nông dân ở xã hội này là quần thể yếu thế, chuyện lừa gạt nông dân là không ít, sau này cũng có không ít. Bán hạt giống giả cho nông dân còn chưa nói, người ta lấy lý do rồi đánh người nhưng cũng không bị làm sao.
Một bên suy nghĩ, Cổ Tuần một bên nhìn quanh xem có bốt điện thoại nào không? Cổ Tuần đang định lặng lẽ xuống nhưng vừa đưa chân lại rụt vào. Y suy nghĩ một chút thấy Vương Quốc Hoa quay đầu lại liền vẫy vẫy.
Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Sao thế?
Cổ Tuần cười nói:
- Bí thư Tằng có ý gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Lão Cổ, anh nếu thấy có chuyện thì có thể đi trước.
Vương Quốc Hoa nói xong xoay người lại, Cổ Tuần có chút khẩn trương túm lấy:
- Lão đệ, cậu đừng tức, tôi không phải vì tốt cho cậu sao? Bỏ đi, hôm nay ông đây không nể mặt ai cả.
Vương Quốc Hoa đứng lại không nói mà chỉ nhìn. Cổ Tuần lau mồ hôi chán.
- Đám chết tiệt ở công ty giống, tôi đã sớm muốn xử lý.
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười nói:
- Xem ra làm khó anh rồi.
- Anh rể, đưa mọi người về đi. Ở nhà đang bận như vậy, kéo lên đây có phải nhỡ việc không?
Vương Quốc Hoa đột nhiên xuất hiện làm Vương Tú Tú giật mình.
- Sao? Bố và lão bí thư cứ thế bị đánh oan uổng sao?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Thế các anh chặn ở cửa có giải quyết được gì không? Mọi người yên tâm, việc còn lại giao cho tôi.
Người trong thôn đều biết Vương nhị tử làm ở huyện ủy, tuy không biết chức gì nhưng theo mọi người thấy đây là lãnh đạo ăn cơm nhà nước. Vương Quốc Hoa nói rất có sức thuyết phục, hơn nữa ai cũng biết Vương Quốc Hoa đi xe còn xịn hơn chủ tịch xã, hắn ra mặt đương nhiên không có vấn đề gì. Mấy tên thanh niên lui lại, Vương Quốc Hoa đi tới trước cửa nói với mấy cảnh sát:
- Ai đó vào gọi lãnh đạo công ty giống ra đây.
Một cảnh sát khinh thường nói:
- Anh là ai mà dám chỉ huy cảnh sát?
Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Cổ Tuần từ sau đi đến đã nói:
- Cậu ta chỉ huy được ông còn không chỉ huy được mày sao?
Thấy là Cổ Tuần, tên cảnh sát vội vàng giơ tay chào:
- Trưởng phòng Cổ.
Cổ Tuần không thèm nhìn hắn, y quay đầu lại hỏi ý Vương Quốc Hoa:
- Lão đệ, vụ án này rất rõ ràng, có phải mang mấy người của công ty giống về điều tra không?
Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ ừ một tiếng. Cổ Tuần lập tức hét lên với mấy cảnh sát:
- Truyền lệnh phong tỏa nơi này, người ở bên trong mang hết về phòng điều tra.
Tình thế nhanh chóng đảo ngược, đám cảnh sát đến hỗ trợ lập tức thành kẻ ác bắt người. Mấy nhân viên công ty đang vui vẻ đều luông cuống lo lắng:
- Làm cái gì thế?
Mấy cảnh sát không khỏi thầm kêu khổ trong lòng, rõ ràng nhận chỗ tốt đến giúp mà lại thành như vậy. Biết sao được, không bắt người thì chén cơm sẽ mất, không biết tên kia có lai lịch gì mà trưởng phòng cũng phải nghe hắn.
- Các vị, cho mặt mũi đi, đi theo về công an huyện nói vài câu, đừng ép chúng tôi phải mạnh tay.
Một cảnh sát cười khổ nói.
Lúc này một tên béo từ bên trong chạy ra gọi:
- Trưởng phòng Cổ, trưởng phòng Cổ, có gì mọi người bàn bạc mà, đừng bắt người.
- Bí thư Tằng có nhà không?
- Đồng chí Tồn Minh, ngồi đi.
Tằng Trạch Quang nghe tiếng từ trong phòng đi ra. Y không mời Hồng Tồn Minh vào trong mà trực tiếp mời y ngồi ở phòng ngoài. Nụ cười trên mặt Hồng Tồn Minh không thay đổi gì, y cười ha hả ngồi xuống.
….
Vương Quốc Hoa xuống lầu có mấy người chào hỏi, hắn vẫn như trước cười đáp lại taatsc ả mọi người.
- Tiểu Vương tốt thật, không hề ra vẻ gì cả.
Câu này Vương Quốc Hoa hay nghe thấy nhất lúc ở huyện ủy.
Đến cách cổng chính không xa, hắn thấy bà chị Vương Tú Tú đang đầy lo lắng đứng đó. Đối với chị gái, Vương Quốc Hoa rất có cảm tình. Vương Tú Tú hơn hắn bảy tuổi, lúc còn bé Vương Quốc Hoa đều do Vương Tú Tú trông. Người trong thôn thường xuyên thấy cô gái bảy tám tuổi lưng cõng một đứa nhỏ. Ở nông thôn trọng nam khinh nữ, Vương Tú Tú học xong tiểu học liền nghỉ đi làm, sau đó lấy chồng.
- Chị, có chuyện gì thế?
Thấy chị mình mới hơn 30 tuổi mà đã có nếp nhăn, Vương Tú Tú không khỏi thầm tự trách mình, sau khi về vẫn chưa làm được gì giúp gia đình.
- Cậu, là chị lén tới, bố không cho chị nói với cậu.
Vương Tú Tú lo lắng đi lên cầm tay Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa cười an ủi:
- Em không nói với bố đâu. Nói đi, có chuyện gì thế?
Vương Tú Tú lấy tay lau nước mắt rồi mới nói:
- Sau tết trong thôn có không ít người lên công ty giống của huyện mua hạt dưa hấu, nhà ta cũng trồng hơn mẫu. Ai ngờ dưa hấu tuy mọc dây nhưng không nở hoa. Mới đầu chỉ có một nhà, không ngờ sau đó hơn trăm nhà trong thôn đều bị, chỉ cần mua giống trên huyện đều bị cả. Bây giờ đến thời kỳ dưa chín, người trong thôn ai cũng lo nên tìm bí thư nói chuyện. Bí thư quyết định mang người đến công ty giống nói chuyện, bọn họ không thèm để ý. Lão bí thư tức giận vây tại cửa ia ngờ đột nhiên một nhóm người cầm gậy gộc đi tới, mười mấy người ở thôn sao chống lại được. Bí thư bị đánh vỡ đầu, bố vì chắn cho bí thư nên cũng bị đánh gãy xương sườn, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện.
- Sao không nói sớm cho em biết?
Vương Quốc Hoa rất tức giận, cũng may hắn đi theo Tằng Trạch Quang một thời gian nên còn có thể giữ bí thư.
- Bố không cho nói. Nói cậu mới vào huyện làm đừng gây chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu. Đám bại hoại bán hạt giống kia có chỗ dựa trên huyện. Hôm nay chị vốn không muốn đến nhưng anh rể cậu tức quá kêu mấy chục thanh niên trong thôn nói kéo đến công ty giống. Chị không ngăn được nên phải tìm chú. Cậu, cậu mau đi xem một chút nếu không anh sẽ gặp việc gì đấy.
Vương Tú Tú vừa khóc vừa nói.
Đang nói chuyện, một xe Santana chạy đến cổng ấn còi. Vương Quốc Hoa đang bực tức nên quay đầu lại trừng mắt nhìn. Cổ Tuần từ trên xe đi xuống cười hì hì nói:
- Tôi nói chú đó, sao lại đứng đây? Vị này gọi là gì vậy?
Cổ Tuần mới nhận chức nên rất đắc ý. Thấy Vương Quốc Hoa, y tự nhiên muốn tới gần.
- Cổ ca đến vừa lúc, làm phiền đưa tôi và chị gái đến công ty giống, có chuyện vừa đi vừa nói.
Cổ Tuần không nói gì lập tức mở cửa mời Vương Tú Tú lên xe sau đó chạy đến công ty giống. Đoạn đường chỉ tầm năm ba phút, nghe Vương Quốc Hoa nói xong, Cổ Tuần tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, dám đánh chú tôi, chú em, việc này đừng có gấp, xem anh đây làm như thế nào giúp chú lấy lại mặt mũi.
Cổ Tuần nói lời này chính là không hy vọng Vương Quốc Hoa làm lớn chuyện. huyện Nam Sơn rộng bao nhiêu? Người trong nhà nước ai chẳng có quan hệ.
Vương Quốc Hoa ngồi ghế bên không tỏ thái độ nhưng thực ra hắn rất tức giận. Cổ Tuần thấy thế suy nghĩ một chút nói:
- Lão đệ, phải thận trọng.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi rút máy ra gọi điện cho Tằng Trạch Quang:
- Bí thư Tằng, có chuyện tôi xin chỉ thị của ngài…
Tằng Trạch Quang đang nói chuyện không mặn không nhạt với Hồng Tồn Minh, quả nhiên đúng như Tằng Trạch Quang đoán, Hồng Tồn Minh không có ý muốn đối đầu. Nghe tiếng điện thoại, Hồng Tồn Minh đứng lên nói:
- Bí thư Tằng làm việc, tôi xin đi xuống.
Tằng Trạch Quang lúc này mới nghe điện, nghe xong Vương Quốc Hoa nói, Tằng Trạch Quang ồ một tiếng:
- Cậu xem rồi làm, không cần e ngại gì nhiều.
Ý của Tằng Trạch Quang là rất rõ, cứ buông tay mà làm, có chuyện do y gánh. Thân là bí thư huyện ủy có thể nói câu này là không dễ.
Dập máy Tằng Trạch Quang ngồi im không nói, tay gõ gõ lên thành ghế.
Xe vừa dừng lại, Vương Quốc Hoa đã nhảy ngay xuống. Ở trước cổng công ty giống đang có mấy chục người đàn ông cầm gậy đang giằng co với mấy cảnh sát.
Vương Quốc Hoa đi nhanh lên chỉ thấy một cảnh sát đang khản giọng nói:
- Mọi người có chuyện gì có thể đi phản ánh tình hình với cơ quan chức năng, các người làm như thế này là phi pháp. Tôi cảnh cáo mọi người nếu không đi tôi sẽ bắt vì tội gây mất an ninh trật tự.
Dân chúng sợ cảnh sát nên hơi giãn ra. Tạ Mãn Hòa đứng sau giơ gậy lên lớn tiếng nói:
- Không được, hôm nay không đưa hung thủ đánh người ra thì không để yên.
Có mấy cảnh sát đứng ngoài nên nhân viên của công ty giống bên trong không hề hoang mang mà đứng đó chỉ trỏ.
Nhìn hiện trường chưa quá loạn, Vương Quốc Hoa đứng đó quay đầu lại vẫy vẫy Cổ Tuần ra hiệu đối phương đừng xuất hiện vội. Cổ Tuần thấy cảnh sát có mặt ở đây không khỏi tức giận đám này làm gì vậy? Mình vừa nhận chức đã gây phiền toái cho mình, không biết nhận bao tiền của công ty giống này mà ra mặt chứ?
Cổ Tuần làm cảnh sát nhiều năm nên loại chuyện này y thấy nhiều. Nông dân ở xã hội này là quần thể yếu thế, chuyện lừa gạt nông dân là không ít, sau này cũng có không ít. Bán hạt giống giả cho nông dân còn chưa nói, người ta lấy lý do rồi đánh người nhưng cũng không bị làm sao.
Một bên suy nghĩ, Cổ Tuần một bên nhìn quanh xem có bốt điện thoại nào không? Cổ Tuần đang định lặng lẽ xuống nhưng vừa đưa chân lại rụt vào. Y suy nghĩ một chút thấy Vương Quốc Hoa quay đầu lại liền vẫy vẫy.
Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Sao thế?
Cổ Tuần cười nói:
- Bí thư Tằng có ý gì?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Lão Cổ, anh nếu thấy có chuyện thì có thể đi trước.
Vương Quốc Hoa nói xong xoay người lại, Cổ Tuần có chút khẩn trương túm lấy:
- Lão đệ, cậu đừng tức, tôi không phải vì tốt cho cậu sao? Bỏ đi, hôm nay ông đây không nể mặt ai cả.
Vương Quốc Hoa đứng lại không nói mà chỉ nhìn. Cổ Tuần lau mồ hôi chán.
- Đám chết tiệt ở công ty giống, tôi đã sớm muốn xử lý.
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười nói:
- Xem ra làm khó anh rồi.
- Anh rể, đưa mọi người về đi. Ở nhà đang bận như vậy, kéo lên đây có phải nhỡ việc không?
Vương Quốc Hoa đột nhiên xuất hiện làm Vương Tú Tú giật mình.
- Sao? Bố và lão bí thư cứ thế bị đánh oan uổng sao?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Thế các anh chặn ở cửa có giải quyết được gì không? Mọi người yên tâm, việc còn lại giao cho tôi.
Người trong thôn đều biết Vương nhị tử làm ở huyện ủy, tuy không biết chức gì nhưng theo mọi người thấy đây là lãnh đạo ăn cơm nhà nước. Vương Quốc Hoa nói rất có sức thuyết phục, hơn nữa ai cũng biết Vương Quốc Hoa đi xe còn xịn hơn chủ tịch xã, hắn ra mặt đương nhiên không có vấn đề gì. Mấy tên thanh niên lui lại, Vương Quốc Hoa đi tới trước cửa nói với mấy cảnh sát:
- Ai đó vào gọi lãnh đạo công ty giống ra đây.
Một cảnh sát khinh thường nói:
- Anh là ai mà dám chỉ huy cảnh sát?
Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng, Cổ Tuần từ sau đi đến đã nói:
- Cậu ta chỉ huy được ông còn không chỉ huy được mày sao?
Thấy là Cổ Tuần, tên cảnh sát vội vàng giơ tay chào:
- Trưởng phòng Cổ.
Cổ Tuần không thèm nhìn hắn, y quay đầu lại hỏi ý Vương Quốc Hoa:
- Lão đệ, vụ án này rất rõ ràng, có phải mang mấy người của công ty giống về điều tra không?
Vương Quốc Hoa không nói mà chỉ ừ một tiếng. Cổ Tuần lập tức hét lên với mấy cảnh sát:
- Truyền lệnh phong tỏa nơi này, người ở bên trong mang hết về phòng điều tra.
Tình thế nhanh chóng đảo ngược, đám cảnh sát đến hỗ trợ lập tức thành kẻ ác bắt người. Mấy nhân viên công ty đang vui vẻ đều luông cuống lo lắng:
- Làm cái gì thế?
Mấy cảnh sát không khỏi thầm kêu khổ trong lòng, rõ ràng nhận chỗ tốt đến giúp mà lại thành như vậy. Biết sao được, không bắt người thì chén cơm sẽ mất, không biết tên kia có lai lịch gì mà trưởng phòng cũng phải nghe hắn.
- Các vị, cho mặt mũi đi, đi theo về công an huyện nói vài câu, đừng ép chúng tôi phải mạnh tay.
Một cảnh sát cười khổ nói.
Lúc này một tên béo từ bên trong chạy ra gọi:
- Trưởng phòng Cổ, trưởng phòng Cổ, có gì mọi người bàn bạc mà, đừng bắt người.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai