Phù Diêu
Chương 261: Biện hộ
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, thực ra cũng không có gì để nói cả. Nghiêm Hữu Quang mang hắn tới đây đã nói rõ vấn đề. Vương Quốc Hoa chỉ có thể lựa chọn im lặng.
- Quốc Hoa, tâm trạng của cậu tôi biết, nhưng cũng hy vọng cậu hiểu cho tình cảnh của tôi.
Nghiêm Hữu Quang đứng lên đi quanh phòng theo thói quen. Lúc nhìn lại thấy Vương Quốc Hoa cũng đứng lên theo, Nghiêm Hữu Quang cười ha hả nói:
- Cậu ngồi đi, đây là thói quen của tôi.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì, Nghiêm Hữu Quang không khuyên nữa.
Đi vài vòng, Nghiêm Hữu Quang ra hiệu Vương Quốc Hoa ngồi xuống.
- Chưa ăn tối thì đi ăn với tôi.
Bữa tối khá đơn giản, bốn món ăn, một bát canh, không rượu. Nghiêm Hữu Quang vừa bỏ bát, Vương Quốc Hoa cũng và vội vài miếng bưng bát canh uống mấy hớp.
- Tôi xong rồi.
Một tia lo lắng mờ nhạt trên trán Nghiêm Hữu Quang thoáng cái biến mất, y cười nói:
- Còn trẻ đúng là tốt, có thể ăn có thể ngủ.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi gần đây rất bận, ngủ ít. Ngồi xe mà ngủ gật suốt.
- Vậy về nghỉ sớm đi, chuyện bên đài truyền hình tôi sẽ có câu trả lời cho cậu.
Lúc đi ra, Vương Quốc Hoa gọi Ngô Ngôn lên về huyện trong đêm. Lúc đến bãi đỗ xe, La Minh thấy hắn ra vội vàng chạy tới cúi đầu nói:
- Bí thư Vương đi ra, tôi đến báo cáo kết quả xử lý với anh.
Vương Quốc Hoa biết nếu mình không để La Minh “báo cáo" thì có lẽ tối đối phương mất ngủ.
- Giám đốc La khách khí rồi, như vậy đi, đến quán nào đó ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa đưa ra đề nghị, La Minh lộ ra một tia kinh ngạc.
- Được, tôi mời khách.
Vương Quốc Hoa đi phía trước, La Minh đi sau, Ngô Ngôn đi sau hai người một bước. Ba người đến một quán trà, chưa ngồi xuống thì điện toại của Vương Quốc Hoa vang lên, là Diêu Bản Thụ gọi tới.
- Bí thư Vương, chuyện bên đài truyền hình có thể nể mặt tôi một chút không?
Diêu Bản Thụ cười hì hì nói nhưng giọng điệu không coi là thật. Nếu Vương Quốc Hoa không đồng ý có lẽ Diêu Bản Thụ sẽ không nói tiếp. Thực ra Diêu Bản Thụ gọi tới là có nguyên nhân. La Minh sau khi bị Khang Hoàng mắng cho một trận, Khang Hoàng có ý tốt nhắc phải nghĩ biện pháp làm hòa quan hệ với Vương Quốc Hoa, đối phương không phải là người mà La Minh có thể chọc vào. Sau đó Khang Hoàng còn lộ một tin Vương Quốc Hoa có quan hệ tốt với Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm.
Chuyện hôm nay quan trọng nhất là thái độ của Vương Quốc Hoa. La Minh có quan hệ khá bình thường với hai vị kia nhưng vợ hắn là đồng nghiệp với vợ của Diêu Bản Thụ ở Cục Công thương, hai người có quan hệ tốt. Vì thế La Minh bảo vợ ra mặt đến tìm vợ Diêu Bản Thụ một chút.
Chờ bên kia đáp ứng, La Minh liền ở đây chờ Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn La Minh, La Minh hiểu ý cười cười. Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói với Diêu Bản Thụ:
- Tôi đương nhiên là nể mặt lão ca rồi, chẳng qua họ Lưu kia tôi không vừa mắt.
La Minh nghe vậy không khỏi vui mừng, gì không vừa mắt? Đây là ám chỉ cách xử lý.
Diêu Bản Thụ nói:
- Cậu đưa máy sang cho La Minh hộ tôi.
Vương Quốc Hoa chuyển máy còn mình ngồi xuống hút thuốc. La Minh cầm máy nói vài câu rồi đưa trả lại:
- Bí thư Vương, máy.
Vương Quốc Hoa cầm nói chuyện tiếp với Diêu Bản Thụ:
- Lão ca, tối tôi phải về, lần sau có cơ hội ngồi một chút.
Hắn cười nhìn La Minh:
- Xem ra anh rất quen với cục trưởng Diêu?
La Minh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Quốc Hoa, y thầm nói may mà mình tìm đúng người. Y vội vàng tỏ vẻ:
- Cùng ở trên thị xã nên hay gặp mặt, không quá quen thuộc.
Vương Quốc Hoa nói:
- Nếu như vậy thì chuyện hôm nay bỏ qua, coi như chưa xảy ra. Chẳng qua có một điều là chuyện của tôi thì đài truyền hình không được chậm trễ, trước trưa mai nhất định phải tới huyện.
La Minh lúc này cười nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định không làm chậm trễ việc của anh. Ngoài ra Đảng ủy đài truyền hình cũng dựa theo chỉ thị lãnh đạo cấp trên mà quyết định cách chức họ Lưu, kiên quyết xử lý hành vi này.
Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Đó là chuyện của các anh, tôi không tiện nói. Cứ như vậy đi, tôi đi trước.
Nói xong Vương Quốc Hoa vẫy vẫy Ngô Ngôn rời khỏi quán trà.
La Minh vứt lại tờ trăm đồng rồi đưa ra tận bãi đỗ xe. Chờ xe của Vương Quốc Hoa rời đi, La Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Y cầm máy vội vàng gọi cho Khang Hoàng:
- Lãnh đạo, chuyện đã làm xong, hắn nói đây là chuyện nội bộ của đài.
Ngô Ngôn không ngồi xe mình mà ngồi xe Vương Quốc Hoa. Ra khỏi quán trà, Ngô Ngôn tức giận nói:
- Chuyện cứ như vậy là quên sao?
Trong bóng tối lộ ra hàm răng trắng của Vương Quốc Hoa:
- Vậy còn có thể làm gì nữa? Đài truyền hình thị xã do Ban Tuyên giáo thị ủy quản lý, cô đi mà nói chuyện với Khang Hoàng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc của mình là đủ rồi.
Ngô Ngôn nói:
- Tôi thấy Thượng Vân Hà không đáng, nghe nói cô ta vì vị trí Mc chính mà trả giá không ít.
- Đường do cô ta chọn, cô quan tâm nhiều làm gì. Tôi đúng là không hiểu phụ nữ các cô.
Ngô Ngôn im lặng thầm nghĩ hắn đúng là không hiểu phụ nữ.
Một đêm không có gì, sáng Vương Quốc Hoa dậy rửa mặt, Mao Nhạn tiến vào nói:
- Bí thư Vương, có người tìm.
Vẻ mặt và giọng điệu của Mao Nhạn lộ rõ vẻ ghen tị. Vương Quốc Hoa ra thấy là chị em Liên Mai tới, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Mao Nhạn.
Liên Mai cầm một quyển sổ nhỏ trong tay đi lên nói:
- Bí thư Vương, đây là chương trình mà đoàn đưa ra, trưởng đoàn bảo em đưa tới để ngài xem.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí cầm xem qua. Trong đó đều là mấy vở kịch truyền thống khá có sức ảnh hưởng ở địa phương.
- Tốt rồi, chỉ là mấy tiết mục này hơi… bỏ đi, lát tôi nói với trưởng đoàn Mộ việc này.
Vương Quốc Hoa nói làm hai chị em Liên Mai đỏ mặt, Mộ Dung bảo hai cô đến đây cũng là có ý.
- Bí thư Vương, trưởng đoàn còn bảo em nói với ngài là tối nay đoàn có bữa tiệc tối, chuyện này ngài xem.
Vương Quốc Hoa lúc này cười nói:
- Việc này thì để lát tôi bảo chủ tịch Ngô, còn có việc gì khác không? Nếu không thì thôi có việc phải đi.
Vương Quốc Hoa nói làm chị em Liên Mai rất khó xử, hình như đối phương không có ý gì với hai người mình.
Hai người về báo cáo với Mộ Dung, Mộ Dung nghe xong nói:
- Hai em vất vả rồi, đi nghỉ đi, năm giờ chiều bắt đầu diễn đó.
Vương Quốc Hoa bên này gọi điện dặn Ngô Ngôn rồi lập tức đến khách sạn nơi Bao Tiểu Tùng ngủ. Một xe chở mười mấy người tới xã Điềm Tỉnh. Nói tới cũng thú vị, tân bí thư Lâm Thiếu Bách sáng cũng nói sẽ xuống xã Điềm Tỉnh. Văn phòng huyện ủy theo thói quen gọi điện xuống thông báo, Điền Hổ nghe điện nói Vương Quốc Hoa dẫn đoàn người của đại học nông nghiệp tỉnh tới.
Lâm Thiếu Bách nghe báo cáo xong, y nói với phó chánh văn phòng Nhuế Thu:
- Vương Quốc Hoa gần đây làm gì? Anh hiểu gì về Vương Quốc Hoa?
Lâm Thiếu Bách nói với giọng khá tin tưởng đối phương.
Chức chánh văn phòng huyện ủy vẫn chưa được xác định. sau khi Lâm Thiếu Bách nhận chức, Nhuế Thu tạm thời phụ trách văn phòng huyện ủy nên đương nhiên rất cảm kích sự tin tưởng của Lâm Thiếu Bách. Tình hình bình thường chánh văn phòng đều là thân tín của lãnh đạo, thị ủy cũng sẽ chiếu cố điểm này. Vì thế khả năng Nhuế Thu từ phó lên chính là rất lớn.
Nhuế Thu suy nghĩ một chút mới nói:
- Không tiện nói, lúc trước còn Tôn Trường Thanh thì hắn vùi đầu làm việc, huyện ủy, ủy ban thì cũng không nghe nói hắn đấu với ai.
đánh giá này khá công bằng, Lâm Thiếu Bách nghe xong có chút giật mình.
Nhuế Thu nói thêm.
- Gần đây Bí thư Vương vẫn đang vận động một hạng mục là hợp tác với Đại học nông nghiệp tỉnh đưa kỹ thuật chăn nuôi gia súc sạch, báo cáo của Bí thư Vương thì tôi đã đưa cho thư ký Tiểu Trác.
Lâm Thiếu Bách nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Chuyện này từ bao giờ?
Nhuế Thu cũng có chút giật mình thầm nói thằng thư ký điên à? Báo cáo của Vương Quốc Hoa cũng dám không trình lên. Nhuế Thu vội vàng nói:
- Hôm Bí thư Vương lên tỉnh, là ba ngày trước.
Lâm Thiếu Bách tức giận định phát tác nhưng nghĩ một chút y vẫn nhịn.
- Tôi biết rồi.
Nhuế Thu biết ý rời đi, Lâm Thiếu Bách gọi thư ký vào hỏi:
- Tiểu Trác, Vương Quốc Hoa đưa báo cáo tới sao không trình lên cho tôi?
Tiểu Trác là thư ký được Lâm Thiếu Bách chọn đại sau khi tới làm bí thư huyện ủy huyện Phương Lan.
- Bí thư, tôi nghĩ để đó vài ngày, gần đây có một số lời nghe không được hay lắm.
Tiểu Trác còn ra vẻ không sao cả. Y thầm nghĩ mình là thư ký thì phải giúp lãnh đạo xả giận.
- Tôi biết rồi, cậu đưa báo cáo cho tôi.
Lâm Thiếu Bách xem xong báo cáo mới cầm máy gọi cho Nhuế Thu:
- Lão Nhuế, tìm thư ký khác cho tôi.
- Quốc Hoa, tâm trạng của cậu tôi biết, nhưng cũng hy vọng cậu hiểu cho tình cảnh của tôi.
Nghiêm Hữu Quang đứng lên đi quanh phòng theo thói quen. Lúc nhìn lại thấy Vương Quốc Hoa cũng đứng lên theo, Nghiêm Hữu Quang cười ha hả nói:
- Cậu ngồi đi, đây là thói quen của tôi.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì, Nghiêm Hữu Quang không khuyên nữa.
Đi vài vòng, Nghiêm Hữu Quang ra hiệu Vương Quốc Hoa ngồi xuống.
- Chưa ăn tối thì đi ăn với tôi.
Bữa tối khá đơn giản, bốn món ăn, một bát canh, không rượu. Nghiêm Hữu Quang vừa bỏ bát, Vương Quốc Hoa cũng và vội vài miếng bưng bát canh uống mấy hớp.
- Tôi xong rồi.
Một tia lo lắng mờ nhạt trên trán Nghiêm Hữu Quang thoáng cái biến mất, y cười nói:
- Còn trẻ đúng là tốt, có thể ăn có thể ngủ.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi gần đây rất bận, ngủ ít. Ngồi xe mà ngủ gật suốt.
- Vậy về nghỉ sớm đi, chuyện bên đài truyền hình tôi sẽ có câu trả lời cho cậu.
Lúc đi ra, Vương Quốc Hoa gọi Ngô Ngôn lên về huyện trong đêm. Lúc đến bãi đỗ xe, La Minh thấy hắn ra vội vàng chạy tới cúi đầu nói:
- Bí thư Vương đi ra, tôi đến báo cáo kết quả xử lý với anh.
Vương Quốc Hoa biết nếu mình không để La Minh “báo cáo" thì có lẽ tối đối phương mất ngủ.
- Giám đốc La khách khí rồi, như vậy đi, đến quán nào đó ngồi một chút.
Vương Quốc Hoa đưa ra đề nghị, La Minh lộ ra một tia kinh ngạc.
- Được, tôi mời khách.
Vương Quốc Hoa đi phía trước, La Minh đi sau, Ngô Ngôn đi sau hai người một bước. Ba người đến một quán trà, chưa ngồi xuống thì điện toại của Vương Quốc Hoa vang lên, là Diêu Bản Thụ gọi tới.
- Bí thư Vương, chuyện bên đài truyền hình có thể nể mặt tôi một chút không?
Diêu Bản Thụ cười hì hì nói nhưng giọng điệu không coi là thật. Nếu Vương Quốc Hoa không đồng ý có lẽ Diêu Bản Thụ sẽ không nói tiếp. Thực ra Diêu Bản Thụ gọi tới là có nguyên nhân. La Minh sau khi bị Khang Hoàng mắng cho một trận, Khang Hoàng có ý tốt nhắc phải nghĩ biện pháp làm hòa quan hệ với Vương Quốc Hoa, đối phương không phải là người mà La Minh có thể chọc vào. Sau đó Khang Hoàng còn lộ một tin Vương Quốc Hoa có quan hệ tốt với Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm.
Chuyện hôm nay quan trọng nhất là thái độ của Vương Quốc Hoa. La Minh có quan hệ khá bình thường với hai vị kia nhưng vợ hắn là đồng nghiệp với vợ của Diêu Bản Thụ ở Cục Công thương, hai người có quan hệ tốt. Vì thế La Minh bảo vợ ra mặt đến tìm vợ Diêu Bản Thụ một chút.
Chờ bên kia đáp ứng, La Minh liền ở đây chờ Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn La Minh, La Minh hiểu ý cười cười. Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói với Diêu Bản Thụ:
- Tôi đương nhiên là nể mặt lão ca rồi, chẳng qua họ Lưu kia tôi không vừa mắt.
La Minh nghe vậy không khỏi vui mừng, gì không vừa mắt? Đây là ám chỉ cách xử lý.
Diêu Bản Thụ nói:
- Cậu đưa máy sang cho La Minh hộ tôi.
Vương Quốc Hoa chuyển máy còn mình ngồi xuống hút thuốc. La Minh cầm máy nói vài câu rồi đưa trả lại:
- Bí thư Vương, máy.
Vương Quốc Hoa cầm nói chuyện tiếp với Diêu Bản Thụ:
- Lão ca, tối tôi phải về, lần sau có cơ hội ngồi một chút.
Hắn cười nhìn La Minh:
- Xem ra anh rất quen với cục trưởng Diêu?
La Minh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Quốc Hoa, y thầm nói may mà mình tìm đúng người. Y vội vàng tỏ vẻ:
- Cùng ở trên thị xã nên hay gặp mặt, không quá quen thuộc.
Vương Quốc Hoa nói:
- Nếu như vậy thì chuyện hôm nay bỏ qua, coi như chưa xảy ra. Chẳng qua có một điều là chuyện của tôi thì đài truyền hình không được chậm trễ, trước trưa mai nhất định phải tới huyện.
La Minh lúc này cười nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định không làm chậm trễ việc của anh. Ngoài ra Đảng ủy đài truyền hình cũng dựa theo chỉ thị lãnh đạo cấp trên mà quyết định cách chức họ Lưu, kiên quyết xử lý hành vi này.
Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Đó là chuyện của các anh, tôi không tiện nói. Cứ như vậy đi, tôi đi trước.
Nói xong Vương Quốc Hoa vẫy vẫy Ngô Ngôn rời khỏi quán trà.
La Minh vứt lại tờ trăm đồng rồi đưa ra tận bãi đỗ xe. Chờ xe của Vương Quốc Hoa rời đi, La Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Y cầm máy vội vàng gọi cho Khang Hoàng:
- Lãnh đạo, chuyện đã làm xong, hắn nói đây là chuyện nội bộ của đài.
Ngô Ngôn không ngồi xe mình mà ngồi xe Vương Quốc Hoa. Ra khỏi quán trà, Ngô Ngôn tức giận nói:
- Chuyện cứ như vậy là quên sao?
Trong bóng tối lộ ra hàm răng trắng của Vương Quốc Hoa:
- Vậy còn có thể làm gì nữa? Đài truyền hình thị xã do Ban Tuyên giáo thị ủy quản lý, cô đi mà nói chuyện với Khang Hoàng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc của mình là đủ rồi.
Ngô Ngôn nói:
- Tôi thấy Thượng Vân Hà không đáng, nghe nói cô ta vì vị trí Mc chính mà trả giá không ít.
- Đường do cô ta chọn, cô quan tâm nhiều làm gì. Tôi đúng là không hiểu phụ nữ các cô.
Ngô Ngôn im lặng thầm nghĩ hắn đúng là không hiểu phụ nữ.
Một đêm không có gì, sáng Vương Quốc Hoa dậy rửa mặt, Mao Nhạn tiến vào nói:
- Bí thư Vương, có người tìm.
Vẻ mặt và giọng điệu của Mao Nhạn lộ rõ vẻ ghen tị. Vương Quốc Hoa ra thấy là chị em Liên Mai tới, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Mao Nhạn.
Liên Mai cầm một quyển sổ nhỏ trong tay đi lên nói:
- Bí thư Vương, đây là chương trình mà đoàn đưa ra, trưởng đoàn bảo em đưa tới để ngài xem.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí cầm xem qua. Trong đó đều là mấy vở kịch truyền thống khá có sức ảnh hưởng ở địa phương.
- Tốt rồi, chỉ là mấy tiết mục này hơi… bỏ đi, lát tôi nói với trưởng đoàn Mộ việc này.
Vương Quốc Hoa nói làm hai chị em Liên Mai đỏ mặt, Mộ Dung bảo hai cô đến đây cũng là có ý.
- Bí thư Vương, trưởng đoàn còn bảo em nói với ngài là tối nay đoàn có bữa tiệc tối, chuyện này ngài xem.
Vương Quốc Hoa lúc này cười nói:
- Việc này thì để lát tôi bảo chủ tịch Ngô, còn có việc gì khác không? Nếu không thì thôi có việc phải đi.
Vương Quốc Hoa nói làm chị em Liên Mai rất khó xử, hình như đối phương không có ý gì với hai người mình.
Hai người về báo cáo với Mộ Dung, Mộ Dung nghe xong nói:
- Hai em vất vả rồi, đi nghỉ đi, năm giờ chiều bắt đầu diễn đó.
Vương Quốc Hoa bên này gọi điện dặn Ngô Ngôn rồi lập tức đến khách sạn nơi Bao Tiểu Tùng ngủ. Một xe chở mười mấy người tới xã Điềm Tỉnh. Nói tới cũng thú vị, tân bí thư Lâm Thiếu Bách sáng cũng nói sẽ xuống xã Điềm Tỉnh. Văn phòng huyện ủy theo thói quen gọi điện xuống thông báo, Điền Hổ nghe điện nói Vương Quốc Hoa dẫn đoàn người của đại học nông nghiệp tỉnh tới.
Lâm Thiếu Bách nghe báo cáo xong, y nói với phó chánh văn phòng Nhuế Thu:
- Vương Quốc Hoa gần đây làm gì? Anh hiểu gì về Vương Quốc Hoa?
Lâm Thiếu Bách nói với giọng khá tin tưởng đối phương.
Chức chánh văn phòng huyện ủy vẫn chưa được xác định. sau khi Lâm Thiếu Bách nhận chức, Nhuế Thu tạm thời phụ trách văn phòng huyện ủy nên đương nhiên rất cảm kích sự tin tưởng của Lâm Thiếu Bách. Tình hình bình thường chánh văn phòng đều là thân tín của lãnh đạo, thị ủy cũng sẽ chiếu cố điểm này. Vì thế khả năng Nhuế Thu từ phó lên chính là rất lớn.
Nhuế Thu suy nghĩ một chút mới nói:
- Không tiện nói, lúc trước còn Tôn Trường Thanh thì hắn vùi đầu làm việc, huyện ủy, ủy ban thì cũng không nghe nói hắn đấu với ai.
đánh giá này khá công bằng, Lâm Thiếu Bách nghe xong có chút giật mình.
Nhuế Thu nói thêm.
- Gần đây Bí thư Vương vẫn đang vận động một hạng mục là hợp tác với Đại học nông nghiệp tỉnh đưa kỹ thuật chăn nuôi gia súc sạch, báo cáo của Bí thư Vương thì tôi đã đưa cho thư ký Tiểu Trác.
Lâm Thiếu Bách nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Chuyện này từ bao giờ?
Nhuế Thu cũng có chút giật mình thầm nói thằng thư ký điên à? Báo cáo của Vương Quốc Hoa cũng dám không trình lên. Nhuế Thu vội vàng nói:
- Hôm Bí thư Vương lên tỉnh, là ba ngày trước.
Lâm Thiếu Bách tức giận định phát tác nhưng nghĩ một chút y vẫn nhịn.
- Tôi biết rồi.
Nhuế Thu biết ý rời đi, Lâm Thiếu Bách gọi thư ký vào hỏi:
- Tiểu Trác, Vương Quốc Hoa đưa báo cáo tới sao không trình lên cho tôi?
Tiểu Trác là thư ký được Lâm Thiếu Bách chọn đại sau khi tới làm bí thư huyện ủy huyện Phương Lan.
- Bí thư, tôi nghĩ để đó vài ngày, gần đây có một số lời nghe không được hay lắm.
Tiểu Trác còn ra vẻ không sao cả. Y thầm nghĩ mình là thư ký thì phải giúp lãnh đạo xả giận.
- Tôi biết rồi, cậu đưa báo cáo cho tôi.
Lâm Thiếu Bách xem xong báo cáo mới cầm máy gọi cho Nhuế Thu:
- Lão Nhuế, tìm thư ký khác cho tôi.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai