Phù Diêu

Chương 255: Nhà lãnh vũ

Vị trưởng phòng Vương tên đầy đủ là Vương Tứ Thanh. Người ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy không mấy người được trưởng ban Lãnh gọi lên văn phòng lâu, hầu hết chỉ là vài phút là đi ra. Chiều vừa đi làm Vương Tứ Thanh nhận được điện của Lâm An Dân gọi y lên nói trưởng ban Lãnh có việc muốn hỏi.

Vương Tứ Thanh không ít lần gặp trưởng ban Lãnh ở ban, mỗi lần đều ân cần thăm hỏi, q khẽ gật đầu. Vương Tứ Thanh dám khẳng định trưởng ban Lãnh không biết mình tên gì, càng đứng nói đến văn phòng trưởng ban Lãnh ngồi.

Bây giờ không ngờ có cơ hội lên văn phòng trưởng ban Lãnh, đãi ngộ này truyền ra đủ để cả văn phòng hâm mộ. Vương Tứ Thanh biết tại sao mình lại có cơ hội này. Nếu không phải mình quen Bao Tiểu Tùng, Lâm An Dân không biết từ đâu biết được việc này thì có lẽ cả đời y cũng không có cơ hội được trưởng ban Lãnh gọi lên văn phòng như vậy.

Vương Tứ Thanh không phải chưa từng nghĩ tại sao trưởng ban Lãnh lại quan tâm chuyện của một phó bí thư huyện ủy như vậy. Nhưng rất nhanh y có kết luận suy nghĩ làm gì cho mệt, chỉ cần biết việc này trưởng ban Lãnh coi trọng là đủ. Quan tâm nhiều như vậy cũng không phải việc tốt. Nếu bị lãnh đạo biết anh hỏi han linh tinh thì sẽ bị nói một câu:
- Anh quan tâm chuyện của lãnh đạo để làm gì?
Như vậy coi như vận mệnh của anh đã xong, có lẽ đến lúc về hưu vẫn không thể xoay người.

Cho nên trong quá trình bữa ăn, Vương Tứ Thanh chủ yếu là nghe nhiều, nói ít, muốn nói cũng chỉ có thể nói thầm.

- Đồng chí Tứ Thanh, lúc gặp trưởng ban Lãnh thì nói chuyện phải chú ý một chút.
Lâm An Dân dặn, Vương Tứ Thanh liên tục gật đầu.

Mặc dù trưởng ban Lãnh trông rất bình thường, nói chuyện với giọng ôn hào nhưng Vương Tứ Thanh vẫn thấy áp lực rất lớn. Đời người không có nhiều cơ hội, nhất định phải nắm được.

- Đồng chí trưởng ban Lãnh hả? Vương Quốc Hoa và giáo sư Bao nói chuyện như thế nào?
Lãnh Vũ hỏi, Vương Tứ Thanh mất vài giây mới tìm được câu trả lời:
- Mới đầu ý kiến của hai người khá khác nhau, kết quả bí thư Tiểu Vương nói sắc bén rất nhanh chinh phục được giáo sư Bao. Xem ra bí thư Tiểu Vương rất hiểu tình hình cơ sở, tầm nhìn trống trải, ý nghĩ công việc rất có thể đả động người. Nói không dễ nghe là tôi làm ở Ban tổ chức cán bộ lâu như vậy mà không thấy được mấy cán bộ có trách nhiệm như bí thư Tiểu Vương.

- Ồ, hai người bọn họ còn có tranh chấp?
Lãnh Vũ cười hỏi một câu, Vương Tứ Thanh lập tức nói:
- Cái này thì không có, lời của bí thư Tiểu Vương rất có sức hấp dẫn, rất nhanh thuyết phục được giáo sư Bao.

Khoảng nửa tiếng sau Vương Tứ Thanh ra khỏi văn phòng Lãnh Vũ, trời còn chưa quá nóng nhưng sau lưng Vương Tứ Thanh đầy mồ hôi.

Lâm An Dân gần như xuất hiện cùng lúc khi Lãnh Vũ uống hết chén trà. Y nhanh chóng rót nước vào chén định đi ra thì Lãnh Vũ gọi lại:
- Tiểu Lâm, nếu Vương Quốc Hoa tới thì cậu trực tiếp dẫn vào.

- Ồ, vâng.
Lâm An Dân ngẩn ra một chút rồi lập tức có phản ứng.

Cả buổi chiều Vương Quốc Hoa chưa từng xuất hiện, không phải hắn không muốn nịnh lãnh đạo mà ngủ dậy rồi rồi lại ngồi suy nghĩ đề nghị thành lập trụ sở nghiên cứu, thí điểm mà Bao Tiểu Tùng nói.
Trước khi hết giờ làm điện thoại của hắn vang lên, bên trong truyền tới tiếng của Lãnh Vũ:
- Chuyện làm tới đâu rồi.

Vương Quốc Hoa trả lời ngay:
- Có ngài ủng hộ cùng với trình độ lừa dối của tôi thì một vị giáo sư còn không bị bắt sao?
Lãnh Vũ nghe vậy liền cười nói:
- Thuận lợi là tốt rồi, tôi dập máy đây.

- Đừng mà, tôi còn muốn ăn đồ ăn mà Hà di nấu, ngài phải lo cho tôi bữa tối đó.
Vương Quốc Hoa nói với giọng không hề sợ lãnh đạo, Lãnh Vũ cười càng tươi hơn nhưng giọng điệu lại ra vẻ khó chịu.
- Muốn ăn thì tự tới, tôi còn có việc.

Lâm An Dân cầm văn bản đứng ở cửa đang suy nghĩ miên man. Mình đi theo trưởng ban Lãnh nhiều năm như vậy mà chưa được đối xử thân thiết đến như vậy.

Lãnh Vũ cố ý ở lại cơ quan nửa tiếng mới đứng lên về nhà. Y vừa mở cửa đã nghe thấy giọng của Vương Quốc Hoa ở trong:
- Hà di, cá nướng của dì đúng là rất ngon, ngon hơn đầu bếp khách sạn nhiều. Cá nướng của bọn họ chỉ chú ý đến đẹp chứ không phải chất lượng.

- Tên nịnh bợ.
Lãnh Vũ cười mắng. Bình thường trong nhà không có ai tới, Hà Nam nấu ăn dù ngon nhưng chỉ có hai người ăn, ăn nhiều cũng thấy tê tê. Vương Quốc Hoa xuất hiện làm Hà Nam khá tự hào.

Vào cửa Lãnh Vũ còn thấy chuyện đáng ngạc nhiên hơn. Vương Quốc Hoa ngồi trước bàn ăn, con trai độc nhất của y đang làm bài tập, nó cầm quyển vở nói:
- Vương ca, chuyện anh đáp ứng không được quên đó.

Bao lâu rồi mà thằng Vương Quốc Hoa này đã làm thông quan hệ với vợ và con mình? Hà Nam còn đỡ một chút, Lãnh Hạ bình thường có khách tới nhà đều là trốn ở phòng không ra.

- Không phải là game máy vi tính sao? Hôm nay là cuối tuần vừa lúc mang em tới tìm Phỉ Phỉ tỷ của em, máy vi tính của Phỉ Phỉ có không ít game. Bao giờ nghỉ hè thì anh mua cho em một cái.

Lãnh Vũ nghe tới đây liền dừng lại rất kiên nhẫn nghe tiếp. Hà Nam ở trong bếp lên tiếng:
- Tiểu Vương, không được cho Tiểu Hạ chơi game, chơi là không khống chế được mình.

- Dì, lời này của dì cháu không dám đồng ý. Trẻ con là lúc ham chơi lại không chơi, kết quả dù thi vào đại học tốt, bốn năm học đại học nhất định sẽ chơi suốt. Lúc cần học không học. Dì không nghe nói đến câu được sáu phẩy là đủ có bằng ra xin việc. Hơn nữa xu thế phát triển hiện nay sẽ thành thời đại của tin tức, không học máy vi tính thì sao được. Căn cứ theo kinh nghiệm của cháu thì học máy vi tính một cách nhanh nhất là từ chơi game.

Lãnh Vũ nghe vậy không nhịn được nữa nên trầm giọng nói:
- Cậu lý luận loạn gì thế? Theo cậu nói thì lúc tôi và Hà di của cậu học cũng chỉ biết chơi sao?

Vương Quốc Hoa không hề lùi bước như Lãnh Vũ nói, hắn cãi lại:
- Thời đại khác biệt, ngài lúc học đã có máy vi tính chưa? Chắc lúc ấy còn chưa thấy máy tính.

Lãnh Vũ cảm thấy Vương Quốc Hoa nói là ngụy biện nhưng không tức. Y chỉ cười nói:
- Mấy lời sáo rỗng này của cậu đừng nói ở nhà tôi, ra ngoài mà nói.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Ngài rõ ràng tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, xin hỏi Thanh Hoa dạy những gì?

- Cậu dám thử tôi hả? Hà Nam, nói cho hắn biết ngày đầu tiên chúng ta vào đại học đã làm gì?
Lãnh Vũ có chút đắc ý nói. Đời người đều có điểm đắc ý, năm đó thi được vào Thanh Hoa chính là điểm mà Lãnh Vũ rất tự hào.

Hà Nam đảo mắt nói:
- Biết anh tốt nghiệp đại học Thanh Hoa rồi, đại tài tử mau đi rửa tay ăn cơm.

Lãnh Vũ đắc ý nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cũng đi theo rửa tay.
- Hà di nói không sai nhưng cháu biết hai câu không biết hai vị có biết không?

Lãnh Vũ và Hà Nam cùng hỏi:
- Còn có hai câu gì.

Vương Quốc Hoa nói:
- Tinh thần tự do, tư tưởng độc lập. Nói cách khác giáo dục của Thanh Hoa bây giờ bị chém ngang eo, không biết hai vị cảm thấy sao?

Lãnh Vũ theo bản năng lộ ra một tia không hài lòng:
- Cậu muốn nói gì?

Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không có gì, tôi chỉ là từ chuyện này đưa ra kết luận không có tinh thần tự do và tư tưởng độc lập thì sinh viên dù có thành tích tốt cũng chỉ là bức tượng. Thế giới là đa nguyên, người cũng là đa nguyên, không tự chủ về tư tưởng thì sao có thể gọi là người. Thi và giáo dục có bản chất khác nhau. Thời đại của ngài tôi không tiện đánh giá, thời của chúng tôi …
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào đầu mình cười cười một tiếng.

Lãnh Vũ im lặng một lúc mới nói:
- Ăn cơm thôi.
Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi cười cười một tiếng.

Ăn tối xong Vương Quốc Hoa định đi rửa bát giúp nhưng bị Lãnh Vũ cười mắng:
- Đừng có nịnh bợ Hà di của cậu, vào nói chuyện với tôi.

Hà Nam nghe xong tức giận nói:
- Lãnh Vũ, anh đang bóc lột em đó.

Vào trong Vương Quốc Hoa phải thành thật khai báo toàn bộ cuộc nói chuyện của mình hồi trưa, Lãnh Vũ không nhịn được cười:
- Chỉ có tên ngốc vì học như Bao Tiểu Tùng mới mắc câu của cậu. Chẳng qua Bao Tiểu Tùng cũng không dễ dàng, có công trình nghiên cứu như vậy mà đề nghị nhiều lần với Ủy ban nhân dân tỉnh, các cơ quan chuyên môn mà không được đáp lại. Hắn cũng nóng lòng nếu không sẽ không bị cậu lừa như vậy. Chẳng qua lời cậu nói cũng là vấn đề thực tế.

Vương Quốc Hoa không giải thích cho mình mà chi cười cười, Lãnh Vũ nói tiếp:
- Cậu có nghĩ mình làm tốt sẽ có người hái đào không?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Lúc tôi ở quận Lưỡng Thủy, chủ tịch Lý Dật Phong khi biết tin tôi điều tới huyện Phương Lan cũng nói như vậy. Tôi nói với Lý Dật Phong mặc kệ là ai hái đào thì chỉ cần kinh tế địa phương phát triển là đủ rồi.

Nhịp hô hấp Lãnh Vũ hơi đổi khác, lát sau mới từ từ khôi phục bình thường.
- Sa Kiến Ba phụ trách nông nghiệp, có cần tôi nói giúp gì không?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại