Phù Diêu
Chương 184: Vào ở nhà khách huyện
- Con thấy sao?
Tôn Trường Thanh nhìn trời như nói với không khí. Tôn Đạo Luy gtay chống cằm đi lại vài vòng trong phòng.
- Người bên Lưỡng Thủy gọi tới xác nhận Vương Quốc Hoa lúc ở Lưỡng Thủy làm rất tốt, trước khi đi bí thư quận ủy và chủ tịch quận đều tiễn, hai vị này còn mời rượu hắn. Một trợ lý chủ tịch có thể làm được như vậy là không dễ.
- Ý của con là hắn chỉ biết làm việc, không xen lẫn việc khác?
Tôn Trường Thanh ngồi lên, vẻ mặt vừa uể oải lúc nãy đã thay đổi.
- Bố cảm thấy một người được cả bí thư, chủ tịch thích thì là dựa vào gì?
Tôn Đạo Luy hỏi lại một câu, Tôn Trường Thanh không khỏi cười nói:
- Nói cũng đúng.
Vừa nói Tôn Trường Thanh xua tay, Tôn Đạo Luy cười cười đi ra ngoài.
Lất sau Tôn Trường Thanh gọi thư ký vào nói:
- Chuẩn bị một chút, mai diễn ra hội nghị thường vụ huyện ủy.
Huyện Phương Lan tuân theo phong cách của thị xã Bắc Câu, huyện ủy, ủy ban nằm một nam một bắc. Vương Quốc Hoa thân kiêm hai chức nên có văn phòng ở hai bên. Hội nghị chào đón chưa kết thúc, Hoa Lâm nhận được điện của thị ủy yêu cầu về gấp.
Chánh văn phòng huyện ủy Trương Mặc là người đàn ông 40 tuổi, bước đi luôn có vẻ khom lưng. Dẫn Vương Quốc Hoa lên văn phòng ở tầng ba, Trương Mặc mở cửa:
- Bí thư Vương, anh xem có gì thiết không, nơi này hơi nhỏ, có gì chuẩn bị không đủ mong anh bỏ qua.
Văn phòng lắp đặt khá sang trọng ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Phương Lan không phải huyện mạnh về kinh tế, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng cái là biết bộ bàn làm việc của mình ít nhất có giá trên tám ngàn.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên:
- Cứ như vậy đi, rất tốt.
Trương Mặc nói:
- Chỗ anh ở thì tạm thời ở bên nhà khách huyện ủy, anh xem có được không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Có thể, đúng, tôi dẫn một lái xe tới, quan hệ tổ chức thì vài hôm nữa sẽ có.
Trương Mặc ngẩn ra quay đầu lại nhìn Cao Thăng ngoài cửa rồi nói:
- Được, tôi biết rồi, anh thấy có cần đến xem chỗ ở trước không?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Trương Mặc lập tức dẫn đường đi xuống lầu. Thấy có xe Camry đỗ dưới lầu, Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu:
- Có thể bố trí xe không phải xe Nhật Bản không? Tôi thấy xe Santana cũng được.
Trương Mặc đáp ứng ngay.
- Được, không vấn đề gì.
Một xe Santana chạy tới, Cao Thăng không hề khách khí đi lên mời lái xe xuống, sau đó mở cửa xe mời Vương Quốc Hoa lên xe.
Trương Mặc ngồi xe Camry đi trước mở đường, hai xe chạy khoảng 500m tới một tòa kiến trúc nằm trong rừng cây rậm rạp. Ở cửa đã có một người đàn ông trung niên khá mập đứng đó. Thấy xe tới liền vội vàng chạy lên mở cửa. Thấy Trương Mặc xuống, người đàn ông ngẩn ra nói:
- Chánh văn phòng Trương?
Trương Mặc quay đầu lại nhìn về phía sau không nói, người đàn ông kia vội vàng đi lên mở cửa, hơi khom lưng cno:
- Chào mừng Bí thư Vương vào nhà khách ở, tôi là quản lý nhà khách – Mao Lợi.
Vương Quốc Hoa nghe tên này có chút buồn cười, đây là thuần vì lợi ích.
Đương nhiên hắn không nói gì chỉ cười nói:
- Lão Mao vất vả rồi.
- Phục vụ lãnh đạo là chức trách của tôi.
Đưa Vương Quốc Hoa tới nơi, Trương Mặc cười cười cáo từ. Y là thường vụ huyện ủy, y chỉ cần đưa tới nơi là đủ.
Giống như hầu hết các nhà khách khác, nhà khách huyện ủy Phương Lan khá yên tĩnh, trong khu này có bảy tám căn nhà hai tầng, nhưng mỗi căn chiếm diệt tích không nhỏ.
Mao Lợi dẫn Vương Quốc Hoa đi tới trước một căn nhà, hai cô gái từ trong đi ra lo lắng cúi đầu nói với Mao Lợi:
- Giám đốc Mao.
Mao Lợi thấy vậy không khỏi có chút khẩn trương vội vàng lớn tiếng nói;
- Hai con bé này sao không có ánh mắt gì cả.
Vừa nói hắn vừa quay đầu lại cười cười xin lỗi Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, mấy con bé từ nông thôn đi ra nên không có kiến thức gì, ngài đừng trách.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao, nhà tôi cũng ở nông thôn.
Nói xong Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Mao Lợi, Mao Lợi rất xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hai cô gái không lớn, nhìn thấy lãnh đạo trẻ như vậy nên nghĩ đối phương chỉ hơn mình vài tuổi, vì vậy không quá khẩn trương. Hai cô đều có chút tò mò nhìn Vương Quốc Hoa. Mao Lợi trừng mắt nhìn đầy uy nghiêm, tức giận nói:
- Còn có quy củ không, không muốn làm thì về, thấy lãnh đạo mà không chào à?
Mặt hai cô tái lại vội vàng cúi đầu:
- Bí thư Vương…
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Mao Lợi:
- Lão Mao đúng là rất nghiêm khắc.
Mao Lợi vội vàng nói:
- Phục vụ lãnh đạo không phải việc nhỏ nên cần nghiêm khắc.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Cao Thăng:
- Đi lấy hành lý, chúng ta vào trong rồi nói.
Mao Lợi sớm nhận được tin nên vội vàng đi lên nói:
- Bí thư Vương, lái xe của ngài cũng có chỗ ở.
Vương Quốc Hoa vốn định từ chối ý này nhưng cuối cùng vẫn đồng ý:
- Vậy nghe theo lão Mao.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa đi vào trong. Mao Lợi đứng bên ngoài nhỏ giọng nói với hai cô gái:
- Nghe cho rõ đây, lãnh đạo có chút không hài lòng nào thì hai cô cút về cho tôi. Không sợ nói với các cô, công việc ở đây bao người muốn tranh làm.
Hai cô gái ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy bảo, Mao Lợi lúc này mới có chút hài lòng:
- Đi theo tôi, nghe kỹ chỉ thị của lãnh đạo vào.
Hai cô, một người tên là Mao Nhạn, một người tên là Ngô Xuân Liên, đều là con nhà nông dân. Quan niệm tiền lương ở nông thôn không cao, một tháng chỉ có 150 đồng nhưng từng đó với hai cô là con số rất lớn. Hơn nữa Mao Lợi còn lén nói với các cô chỉ cần phục vụ tốt lãnh đạo thì vào một phòng ban là không khó. Cái gì gọi là phục vụ tốt cũng đã có ví dụ. Ví dụ như Mai Tử lúc trước phục vụ chủ tịch huyện Chu Lập Quốc, bây giờ không phải sang làm nhân viên phòng xây dựng huyện đó sao?
Vào cơ quan nhà nước có bát cơm sắt, việc này có sức hấp dẫn quá lớn với con gái nông thôn, càng đừng nói Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy, Mao Lợi thấy hắn như chuột thấy mèo, đúng là quá uy phong. Hai cô đều động tâm, thích mơ mộng là điều bình thường ở tuổi này…
Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống ghế, Mao Lợi đã dẫn hai cô gái vào.
- Xin mời Bí thư Vương xem một chút có cần đổi người không?
Câu này làm hai cô khẩn trương. Nếu bây giờ bị đuổi về nhà đúng là không còn thể diện gì cả. Ví dụ như Ngô Xuân Liên, nhà vì để cô lên huyện làm đã mang biếu Mao Lợi hai con gà mái già, 100 quả trứng gà còn có hai chai rượu ngon, hai tút thuốc ngon.
Bây giờ mới làm được hai hôm đã bị đuổi về thì ở nhà không đánh chết cô mới lạ. Hơn nữa cô còn phải kiếm tiền cho em trai ăn học, nếu không chỉ có thể lấy chồng để có tiền thách cưới cho em trai đi học. Ngô Xuân Liên không muốn lấy chồng sớm, lúc này mới khổ sở xin cha mẹ tìm đến ông chú họ xa là Mao Lợi để nhờ vả.
- Con người tôi dễ phục vụ, ừ, đảm bảo vệ sinh phòng, không có việc đừng quấy rầy, chỉ hai điều này là đủ.
Vương Quốc Hoa nói nhưng không hề nhìn hai cô kia.
Lúc này xách hành lý đi vào.
- Vương ca, hành lý để đây.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Để đó, cậu đi thu xếp chỗ ở của mình, lát còn cần tới ủy ban huyện.
Cao Thăng vâng một tiếng đi ra, Mao Lợi vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng đi bố trí chỗ ở của Tiểu Cao.
Vừa nói Mao Lợi vừa nháy mắt với hai cô gái và đi ra ngoài. Ra ngoài Mao Lợi chạy đuổi theo Cao Thăng:
- Tiểu Cao, cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu tới chỗ ở.
Vương Quốc Hoa không có nhiều hành lý, chỉ có một vali to chứa hết đồ. Vương Quốc Hoa mở ra định treo quần áo lên thì Mao Nhạn đã xông lên nói:
- Bí thư Vương, để em.
Vương Quốc Hoa nhìn cô, cô gái này có mặt trứng gà, mũi cao vút, người trông cũng được, da thịt trắng nõn, dáng người coi như không sai.
- Vậy cũng được.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng tránh sang bên. Ngô Xuân Liên ở bên cũng nói:
- Em đi pha trà.
Vương Quốc Hoa thấy hai cô khẩn trương như vậy không khỏi cười thầm trong lòng. Hắn không nói gì mà mở một chiếc thùng có linh kiện máy vi tính ra lắp lại. Đây coi như máy vi tính tốt nhất bây giờ. Lúc Vương Quốc Duy cho người đưa tới đã không ngừng khoe khoang nói mời chuyên gia thiết kế tốt nhất cho cái máy này.
Vương Quốc Hoa thành thạo lắp áy, hai cô gái có chút tò mò nhìn hắn. Vương Quốc Hoa thoáng cái lắp xong chiếc máy vi tính, tách một tiếng ấn nút khởi động, màn hình window quen thuộc xuất hiện làm hắn muốn khóc.
MỞ ổ cứng 20G, Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua và khá hài lòng. Bên trong chứa không ít game như Tiên Kiếm, Star…
Tôn Trường Thanh nhìn trời như nói với không khí. Tôn Đạo Luy gtay chống cằm đi lại vài vòng trong phòng.
- Người bên Lưỡng Thủy gọi tới xác nhận Vương Quốc Hoa lúc ở Lưỡng Thủy làm rất tốt, trước khi đi bí thư quận ủy và chủ tịch quận đều tiễn, hai vị này còn mời rượu hắn. Một trợ lý chủ tịch có thể làm được như vậy là không dễ.
- Ý của con là hắn chỉ biết làm việc, không xen lẫn việc khác?
Tôn Trường Thanh ngồi lên, vẻ mặt vừa uể oải lúc nãy đã thay đổi.
- Bố cảm thấy một người được cả bí thư, chủ tịch thích thì là dựa vào gì?
Tôn Đạo Luy hỏi lại một câu, Tôn Trường Thanh không khỏi cười nói:
- Nói cũng đúng.
Vừa nói Tôn Trường Thanh xua tay, Tôn Đạo Luy cười cười đi ra ngoài.
Lất sau Tôn Trường Thanh gọi thư ký vào nói:
- Chuẩn bị một chút, mai diễn ra hội nghị thường vụ huyện ủy.
Huyện Phương Lan tuân theo phong cách của thị xã Bắc Câu, huyện ủy, ủy ban nằm một nam một bắc. Vương Quốc Hoa thân kiêm hai chức nên có văn phòng ở hai bên. Hội nghị chào đón chưa kết thúc, Hoa Lâm nhận được điện của thị ủy yêu cầu về gấp.
Chánh văn phòng huyện ủy Trương Mặc là người đàn ông 40 tuổi, bước đi luôn có vẻ khom lưng. Dẫn Vương Quốc Hoa lên văn phòng ở tầng ba, Trương Mặc mở cửa:
- Bí thư Vương, anh xem có gì thiết không, nơi này hơi nhỏ, có gì chuẩn bị không đủ mong anh bỏ qua.
Văn phòng lắp đặt khá sang trọng ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Phương Lan không phải huyện mạnh về kinh tế, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng cái là biết bộ bàn làm việc của mình ít nhất có giá trên tám ngàn.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên:
- Cứ như vậy đi, rất tốt.
Trương Mặc nói:
- Chỗ anh ở thì tạm thời ở bên nhà khách huyện ủy, anh xem có được không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Có thể, đúng, tôi dẫn một lái xe tới, quan hệ tổ chức thì vài hôm nữa sẽ có.
Trương Mặc ngẩn ra quay đầu lại nhìn Cao Thăng ngoài cửa rồi nói:
- Được, tôi biết rồi, anh thấy có cần đến xem chỗ ở trước không?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Trương Mặc lập tức dẫn đường đi xuống lầu. Thấy có xe Camry đỗ dưới lầu, Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu:
- Có thể bố trí xe không phải xe Nhật Bản không? Tôi thấy xe Santana cũng được.
Trương Mặc đáp ứng ngay.
- Được, không vấn đề gì.
Một xe Santana chạy tới, Cao Thăng không hề khách khí đi lên mời lái xe xuống, sau đó mở cửa xe mời Vương Quốc Hoa lên xe.
Trương Mặc ngồi xe Camry đi trước mở đường, hai xe chạy khoảng 500m tới một tòa kiến trúc nằm trong rừng cây rậm rạp. Ở cửa đã có một người đàn ông trung niên khá mập đứng đó. Thấy xe tới liền vội vàng chạy lên mở cửa. Thấy Trương Mặc xuống, người đàn ông ngẩn ra nói:
- Chánh văn phòng Trương?
Trương Mặc quay đầu lại nhìn về phía sau không nói, người đàn ông kia vội vàng đi lên mở cửa, hơi khom lưng cno:
- Chào mừng Bí thư Vương vào nhà khách ở, tôi là quản lý nhà khách – Mao Lợi.
Vương Quốc Hoa nghe tên này có chút buồn cười, đây là thuần vì lợi ích.
Đương nhiên hắn không nói gì chỉ cười nói:
- Lão Mao vất vả rồi.
- Phục vụ lãnh đạo là chức trách của tôi.
Đưa Vương Quốc Hoa tới nơi, Trương Mặc cười cười cáo từ. Y là thường vụ huyện ủy, y chỉ cần đưa tới nơi là đủ.
Giống như hầu hết các nhà khách khác, nhà khách huyện ủy Phương Lan khá yên tĩnh, trong khu này có bảy tám căn nhà hai tầng, nhưng mỗi căn chiếm diệt tích không nhỏ.
Mao Lợi dẫn Vương Quốc Hoa đi tới trước một căn nhà, hai cô gái từ trong đi ra lo lắng cúi đầu nói với Mao Lợi:
- Giám đốc Mao.
Mao Lợi thấy vậy không khỏi có chút khẩn trương vội vàng lớn tiếng nói;
- Hai con bé này sao không có ánh mắt gì cả.
Vừa nói hắn vừa quay đầu lại cười cười xin lỗi Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, mấy con bé từ nông thôn đi ra nên không có kiến thức gì, ngài đừng trách.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không sao, nhà tôi cũng ở nông thôn.
Nói xong Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Mao Lợi, Mao Lợi rất xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hai cô gái không lớn, nhìn thấy lãnh đạo trẻ như vậy nên nghĩ đối phương chỉ hơn mình vài tuổi, vì vậy không quá khẩn trương. Hai cô đều có chút tò mò nhìn Vương Quốc Hoa. Mao Lợi trừng mắt nhìn đầy uy nghiêm, tức giận nói:
- Còn có quy củ không, không muốn làm thì về, thấy lãnh đạo mà không chào à?
Mặt hai cô tái lại vội vàng cúi đầu:
- Bí thư Vương…
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Mao Lợi:
- Lão Mao đúng là rất nghiêm khắc.
Mao Lợi vội vàng nói:
- Phục vụ lãnh đạo không phải việc nhỏ nên cần nghiêm khắc.
Vương Quốc Hoa quay sang nói với Cao Thăng:
- Đi lấy hành lý, chúng ta vào trong rồi nói.
Mao Lợi sớm nhận được tin nên vội vàng đi lên nói:
- Bí thư Vương, lái xe của ngài cũng có chỗ ở.
Vương Quốc Hoa vốn định từ chối ý này nhưng cuối cùng vẫn đồng ý:
- Vậy nghe theo lão Mao.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa đi vào trong. Mao Lợi đứng bên ngoài nhỏ giọng nói với hai cô gái:
- Nghe cho rõ đây, lãnh đạo có chút không hài lòng nào thì hai cô cút về cho tôi. Không sợ nói với các cô, công việc ở đây bao người muốn tranh làm.
Hai cô gái ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy bảo, Mao Lợi lúc này mới có chút hài lòng:
- Đi theo tôi, nghe kỹ chỉ thị của lãnh đạo vào.
Hai cô, một người tên là Mao Nhạn, một người tên là Ngô Xuân Liên, đều là con nhà nông dân. Quan niệm tiền lương ở nông thôn không cao, một tháng chỉ có 150 đồng nhưng từng đó với hai cô là con số rất lớn. Hơn nữa Mao Lợi còn lén nói với các cô chỉ cần phục vụ tốt lãnh đạo thì vào một phòng ban là không khó. Cái gì gọi là phục vụ tốt cũng đã có ví dụ. Ví dụ như Mai Tử lúc trước phục vụ chủ tịch huyện Chu Lập Quốc, bây giờ không phải sang làm nhân viên phòng xây dựng huyện đó sao?
Vào cơ quan nhà nước có bát cơm sắt, việc này có sức hấp dẫn quá lớn với con gái nông thôn, càng đừng nói Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy, Mao Lợi thấy hắn như chuột thấy mèo, đúng là quá uy phong. Hai cô đều động tâm, thích mơ mộng là điều bình thường ở tuổi này…
Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống ghế, Mao Lợi đã dẫn hai cô gái vào.
- Xin mời Bí thư Vương xem một chút có cần đổi người không?
Câu này làm hai cô khẩn trương. Nếu bây giờ bị đuổi về nhà đúng là không còn thể diện gì cả. Ví dụ như Ngô Xuân Liên, nhà vì để cô lên huyện làm đã mang biếu Mao Lợi hai con gà mái già, 100 quả trứng gà còn có hai chai rượu ngon, hai tút thuốc ngon.
Bây giờ mới làm được hai hôm đã bị đuổi về thì ở nhà không đánh chết cô mới lạ. Hơn nữa cô còn phải kiếm tiền cho em trai ăn học, nếu không chỉ có thể lấy chồng để có tiền thách cưới cho em trai đi học. Ngô Xuân Liên không muốn lấy chồng sớm, lúc này mới khổ sở xin cha mẹ tìm đến ông chú họ xa là Mao Lợi để nhờ vả.
- Con người tôi dễ phục vụ, ừ, đảm bảo vệ sinh phòng, không có việc đừng quấy rầy, chỉ hai điều này là đủ.
Vương Quốc Hoa nói nhưng không hề nhìn hai cô kia.
Lúc này xách hành lý đi vào.
- Vương ca, hành lý để đây.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Để đó, cậu đi thu xếp chỗ ở của mình, lát còn cần tới ủy ban huyện.
Cao Thăng vâng một tiếng đi ra, Mao Lợi vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng đi bố trí chỗ ở của Tiểu Cao.
Vừa nói Mao Lợi vừa nháy mắt với hai cô gái và đi ra ngoài. Ra ngoài Mao Lợi chạy đuổi theo Cao Thăng:
- Tiểu Cao, cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu tới chỗ ở.
Vương Quốc Hoa không có nhiều hành lý, chỉ có một vali to chứa hết đồ. Vương Quốc Hoa mở ra định treo quần áo lên thì Mao Nhạn đã xông lên nói:
- Bí thư Vương, để em.
Vương Quốc Hoa nhìn cô, cô gái này có mặt trứng gà, mũi cao vút, người trông cũng được, da thịt trắng nõn, dáng người coi như không sai.
- Vậy cũng được.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng tránh sang bên. Ngô Xuân Liên ở bên cũng nói:
- Em đi pha trà.
Vương Quốc Hoa thấy hai cô khẩn trương như vậy không khỏi cười thầm trong lòng. Hắn không nói gì mà mở một chiếc thùng có linh kiện máy vi tính ra lắp lại. Đây coi như máy vi tính tốt nhất bây giờ. Lúc Vương Quốc Duy cho người đưa tới đã không ngừng khoe khoang nói mời chuyên gia thiết kế tốt nhất cho cái máy này.
Vương Quốc Hoa thành thạo lắp áy, hai cô gái có chút tò mò nhìn hắn. Vương Quốc Hoa thoáng cái lắp xong chiếc máy vi tính, tách một tiếng ấn nút khởi động, màn hình window quen thuộc xuất hiện làm hắn muốn khóc.
MỞ ổ cứng 20G, Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua và khá hài lòng. Bên trong chứa không ít game như Tiên Kiếm, Star…
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai