Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 5 - Chương 10-2: Người xưa yên lặng (2)
Hai Trưởng Tôn Vô Cực lại quay sang nhìn nhau, bừng bừng nộ khí, lần này trực tiếp lao vào đánh một trận sống còn, hai bóng người vòn nhau như bướm vờn hoa, sát khí không ngùng cuồn cuộn phát ra làm không khí xung quanh như tắc nghẽn. Phù Dao mở to mắt nhìn hai bên giao chiến, trong lòng thầm nghĩ, nếu căn cứ vào thực lực của người kia và tình trạng hiện giờ của Trưởng Tôn Vô Cực thì tên kia nhất định là kẻ đang yếu thế hon. Nhưng khốn kiếp thật, vẫn không thể chắc chắn được, nếu hắn cố tình làm ra vẻ yếu nhược thì không phải sẽ dụ được nàng mắc bẫy rồi sao!
Tên khốn kiếp này tính tình cổ quái, so với giết người thì hắn ta thích nhìn họ khó xử, đề phòng lẫn nhau hơn, không những vậy còn rất thích bức người khác hoài nghi tột độ rồi
phánWi lại chính đông đội cùa minh. Giết nguôi, không phài Ịà một đích chính của hắn ta.
Hai người trước mắt nàng thủ pháp tương đồng, thực sự là hai cao thủ ngang sức ngang tài đang hỗn chiến, bất phân thắng bại, dù cho có biệt tài mô phỏng lại chiêu thức của người khác trong chớp mắt thì cũng khó có thê làm giống đen như vậy.
Mạnh Phù Dao gục đầu ảo não, đúng lúc này nàng nhìn thấy một vật nhỏ bị rơi trên nền đất - hình nộm Trưởng Tôn Vô Cực và Nguyên Bảo bằng rơm do nàng tết, còn có một hình nhân đang bện dở khác của Trưởng Tôn Vô Cực, thân hình nhỏ nhắn, nhất định là lấy nàng làm mẫu.
Nàng cầm hình nộm bằng rơm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, đột ngột hét to: "Trưởng Tôn Vô Cực vừa nãy huynh định tết cái gì vậy?"
Cả hai người nhất loạt quay đầu lại, một người nói nhanh: "Nàng."
Người còn lại lập tức nói theo: "Đương nhiên là nàng rồi."
Mạnh Phù Dao khẽ mím môi, một người tuy trả lời chậm hơn nhưng câu nói lại dài hơn, nghĩ kĩ lại thì hai người đều là cùng lúc mở miệng. Như vậy đã có thể hiểu được, chi cần phản ứng linh hoạt một chút, muốn vừa cùng lúc phát ra âm thanh vừa nhại lại lời của người khác cũng không có gì khó.
Hai người tiếp tục giao đấu, dần dần tiến sát về phía Mạnh Phù Dao, bay qua bay lại trước mặt nàng.
Mạnh Phù Dao ngồi nhàn nhã, ra vẻ thờ ơ không quan tâm, "Trưởng Tôn Vô Cực à, đáng ra lần đầu gặp gõ ở Yến Kinh ta nên mặc kệ huynh mói phải/"
Hai người kia trầm mặc một hồi, bỗng một người nói: "Núi Huyền Nguyên."
Người còn lại lập tức nói theo: "Ai nói chúng ta lần đầu gặp ở Yến Kinh? Phải là núi Huyền Nguyên chứ."
Mạnh Phù Dao đứng phắt dậy, vận công lực đánh ra một chưởng, Thí Thiên sát khí chấn động, một lời cũng không nói, nhằm thẳng người ở trước mặt xông đến.
Nói năng dài dòng như vậy, chính là kẻ cố nhại lại lời của người khác!
Rút đao. Đầm thẳng về phía đối phương. Thủ pháp hiểm độc, mạnh mẽ như gió gào.
Ngọc Như Ý lóe sáng, sắc trắng chói mắt, hung hàn lao đến.
Tiền hậu giáp kích! Chính là khoảnh khắc này đây.
Thật tâm thấu hiểu và sự tin tưởng giữa hai người, là điều tuyệt đối mà dù là bất kì người nào có thể dễ dàng hủy hoại được.
Tên kia cơ hồ sững người, trong một thoáng không có cách nào thoát khỏi ánh đao cùng thủ pháp sắc bén hiểm độc đang đồng thời lao đến từ cả trước và sau. Trong nháy mắt hắn liền hiểu được, cái gọi là không phân biệt được, chẳng qua chi là để dụ hắn ta sơ ý khinh địch, cuối cùng rơi vào cái bẫy mà hai người họ đã bày sẵn mà thôi.
"Được lắm! Thì ra các ngươi sớm đã có chuẩn bị!"
Hắn ta cười điên cuồng, thân hình đột nhiên biến thành mỏng dẹt, thực sự rất mỏng, giống như một chiếc bánh kem nhiều tầng bị dẫm nát vậy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp đang được liên kết lại với nhau chặt chẽ, cơ thể hắn co dãn liên tục như lò xo, hết phình lên lại xẹp xuống, vô cùng kì lạ.
Thân hình đó mỏng đến mức vượt xa khôi kết cấu cơ thể của con người, giống như đã ở trong một không gian chật hẹp không thể nào cử động lại cố sức ép bản thân mình dịch chuyên, kết quả những bộ phận trên người đều dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu.
"Phập!"
Ngọc Như Ý và hắc đao cùng lúc đánh tới, phát ra âm thanh săc bén của vũ khí khi đâm vào da thịt con người, thế nhưng hoàn toàn không hề đâm thẳng được vào tim như dự định ban đầu của họ.
Mạnh Phù Dao rõ ràng cảm nhận được đao đã đâm sâu vào, hiện đang cắm trong khung xương sườn của hắn ta, tuy nhiên lưỡi đao lại vừa vặn sượt qua, chỉ đâm được vào khoảng trống giữa khung xương, nhiều nhất cũng chỉ làm bị thương tới da thịt, thậm chí còn không làm hắn gãy xương nổi.
Tên chết tiệt này, chỉ trong một khắc ngắn ngủi lại có thể tính toán được cự li nhỏ như vậy, chính xác tới từng milimet, ung dung đỡ được một đao của nàng!
Trên đời này ngoài Phản Thúc Cốt thuật ra thì còn có thứ võ công nào có thế đạt tói cánh giói cao diệu nhu vậy nũa!
Ngọc Như Ý đánh xuống, đao đâm sâu vào, bên sườn áo của hắn ta máu tươi loang lổ, một màu đỏ ma mị như đóa hoa bỉ ngạn nở bung, hắn ta nghiêng nghiêng đầu vừa cười vừa nói bằng chất giọng lanh lảnh, "Khá lắm! Khá lắm! Cũng đã mấy chục năm không đổ một giọt máu rồi."
Mạnh Phù Dao nắm chặt Thí Thiên đao, âm thầm tính toán, nghiến răng cười lạnh, "Vậy sao, có muốn mất thêm chút máu nữa không?"
"Như vậy sao được." Hắn ta cười nhạt, "Ta đã nể mặt hai ngươi như vậy, giờ cũng nên đến lượt hai ngươi rồi chứ."
Lời vừa dứt, hắn ta liền rít lên một tiếng ghê rợn, tuy không to nhung cực kì khó nghe, tựa như tiếng trăm vạn con mãng xà kêu thét vọng lên từ dưới vực sâu thăm thẳm, lại giống như âm thanh xương người cọ xát vào nhau vọng ra từ huyệt động tối tăm, hay là tiếng bầy vượn mặt người thành tinh ở chốn rừng núi âm u đang triệu tập yêu ma quỷ quái.
Thật sự chấn động!
Chỉ trong một chốc mà vạn vật xung quanh đều kịch liệt chấn động, nền đất rung chuyển, tường đá rạn nứt, ngọn đèn dầu đã tắt "choảng" một tiếng rơi xuống vỡ tan tành.
Thí Thiên đao trong tay Mạnh Phù Dao cũng bắt đầu run rây, lan dần từ mũi đao đến toàn bộ thanh đao, lòng bàn tay nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, cảm giác được lục phủ ngũ tạng đang bị tiếng rít điên loạn đó bóp nghẹt đến mức hít thở không thông, lập tức theo bản năng vận công điều hòa nội khí. Bỗng tiếng rít ghê tai đó đột ngột thay đổi.
Nếu như nói khi nãy là âm thanh từ vực sâu tăm tối thì hiện tại lại khiến người ta liên tưởng đến mây ngũ sắc trên chốn bồng lai tiên cảnh, từ chỗ đen tối nhất cho đến ánh sáng vô lượng, tuyệt nhiên không hề tồn tại một sự chuyển giao nào, trước mắt vừa tối sầm giờ lại đột nhiên sáng bừng lên.
Hậu quả của việc này không gì khác chính là khiến người ta tạm thời mất đi thị giác.
Ngay trong lúc tâm trạng căng thẳng cực độ bỗng chốc trở nên thư thái dễ chịu, ắt sẽ sinh ra chứng ngạt thở và choáng váng đầu óc.
Một khắc ấy, khí huyết sôi trào.
Tự cổ chí kim, anh hùng tranh đấu, chỉ chờ đúng một khắc này!
Đầu óc Mạnh Phù Dao căng như dây đàn, chịu không nổi một cơn choáng váng này, trước mắt tối sầm, chỉ nghe được giọng cười lạnh lẽo ngoan độc liền run rẩy rút đao về. Tựa như một cơn gió thổi qua, một bóng người phi thân tới đỡ lấy nàng.
Mạnh Phù Dao lập tức kéo hắn về phía sau lưng mình. Trưởng Tôn Vô Cực lại nhất quyết đứng chắn phía trước, bảo vệ cho nàng.
Hai người thân thủ linh hoạt, cứ thế ngươi kéo ta ta kéo ngươi mà xoay thành vòng tròn như chiếc đèn kéo quân, ai cũng muốn thay đối phương chịu đòn trí mạng của kẻ địch.
Tiếng cười ngoan độc vang lên, "Quả nhiên tình thâm ý trọng xoay tới mức mắt ta cũng hoa cả lên rồi đây." Giọng nói đầy giêu cợt, bàn tay nắm chặt lại thành quyền còn nghe được tiếng răng rắc phát ra từ các đốt xương.
Đột nhiên, một bóng dáng lao đến chắn phía sau lưng, cùng Trưởng Tôn Vô Cực che chở cho nàng.
"Aaa…"
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp lao ngục, máu tanh bắn khắp bốn bề.
Kế tiếp là âm thanh của một người sắp sửa chết, rơi xuống nền đất.
"Phịch."
Tên kia thở dài một tiếng, khe khẽ nói: "Thật đáng tiếc." Cũng không rõ là hắn ta tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội ra tay hay là tiếc tính mạng của người vừa đột nhiên xông lên tìm chết kia.
Sau đó, ống tay áo nhẹ phất, khói đen cuộn lên, hắn ta ung dung lui đi, chỉ bỏ lại một câu. “Coi như lần này các ngươi may mắn." Thân ảnh vừa biến mất thì màn khói cũng tan biến, để lộ ra thân thể của một ngươi đang cận kề cái chết.
Là người ở ngục thất bên cạnh.
Mạnh Phù Dao một quyền đánh sập vách tường đá, thanh âm ba người giao chiến sớm đã truyền đến ngục thất bên cạnh, ba người cứ đánh nhau ngay cạnh ông ta nhưng toàn tảng lờ đi như không thấy, mặc kệ cho ông ta lơ ngơ toàn thân run lẩy bẩy, mãi cho đến lúc tên kia tấn công Mạnh Phù Dao, ông ta mới xông lên che chở.
Trưởng Tôn Vô Cực toàn tâm toàn ý chắn ở phía trước, không ngờ rằng ở sau lưng cũng có người tình nguyện làm lá chắn sống cho nàng.
Mạnh Phù Dao kinh ngạc, nhìn người đang hấp hối dưới chân, ngơ ngẩn hồi lâu mói ngồi xuống bên cạnh ông ta, hỏi: "Tại sao vậy?"
Người đó nhìn nàng rất lâu, tựa như đang nhớ về một ngày xa xưa nào đó, ánh mắt lấp lánh, mấp máy môi muốn nói gì đó mà không thể vì máu trong miệng cứ từng ngụm từng ngụm phun ra, Mạnh Phù Dao giữ chặt huyệt đạo của ông ta, vỗ nhẹ vào lưng giúp ông ta ho ra một búng máu.
Ông ta dần ổn định lại tinh thần, thở hắt ra, mắt vẫn không rời Mạnh Phù Dao, thều thào: "Nàng... là... của nàng ấy...."
Tiếng nói rất nhỏ lại không rõ chữ, Mạnh Phù Dao mơ hồ hỏi lại: "Uyển?"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng khóc nấc đứt quãng.
Mạnh Phù Dao nghĩ ngợi, người này bị đánh đến lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, không thể trông đợi ông ta nói ra được điều gì rõ ràng, chi bằng tự mình hỏi: "Cô nương tên Uyển đó còn sống hay đã chết?"
"Chết..." Mạnh Phù Dao vừa để lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc như đã biết trước đáp án là như vậy, ông ta lại nói: "Sống..."
Phù Dao mím chặt môi, lúc này mới nhớ ra đây vốn là tên thần kinh, có thể nói gì được chứ?
Xem ra vẫn là thẳng tiến đảo Hoàng Long(*) thì hơn.
(*) Thẳng tiến đảo Hoàng Long: Ý nói đánh thẳng vào sào huyệt địch, đi thẳng vào vấn đề.
"Nàng ta ở đâu? Nàng ta là ai?"
"Uyển... ở dưới… Yên Lăng..."
"Yến Lĩnh? Yên Lăng? Ngạn Lâm?"(*) Mạnh Phù Dao lại một lần nữa nghe được hai âm tiết này nhưng vẫn mơ hồ không thể xác định rõ rốt cuộc là chữ nào.
(*)Yến Lĩnh - Yên Lăng - Ngạn Lâm có cách đọc gần giống nhau trong tiếng Trung.
"Ngươi có thể viết ra không?"
Thần sắc ông ta ngày càng kém, cơ thể bỗng cứng đờ, gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, khó nhọc nói từng chữ: "Uyển... Ta sai rồi..."
Sau đó liền co giật ho dữ dội, ông ta không nói thêm được một lời nào nữa, khẩu hình cứng đờ, máu tươi lại ồng ộc tuôn ra.
Mạnh Phù Dao nhìn bộ dạng gắng gượng của ông ta, trọng thương như vậy mà còn tiếp tục duy trì sự sống đúng là một sự giày vò, nhưng dường như ông ta đang cố chấp chờ đợi điều gì đó, nàng suy nghĩ một hơi rồi nói: "Ngươi muốn nàng ấy tha thứ cho ngươi phải không? Nếu như... ta và nàng ấy đã có quan hệ như vậy... ta thay nàng ấy tha thứ cho ngươi."
Hai chữ "tha thứ" vừa phát ra thành tiếng, cơ thể đang căng thẳng như bị một sợi thừng vô hình trói chặt kia bỗng nhiên mềm nhũn, đầu gục xuống, hai mắt vẫn mở to, rồi vĩnh viễn bất động.
Ánh trăng bàng bạc rắc lên vách tường, hắt lên tà áo của cái xác đang nằm im lìm dưới nền đất.
Mạnh Phù Dao lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nhớ lại những lời ông ta nói trước khi chết cùng bộ dạng nhất quyết phải chờ được cô nương tên Uyển Nhi đó tha thứ cho mình, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp không nói thành lời.
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng trầm tĩnh, "Phù Dao, không biết cũng có cái tốt của không biết, bất luận ra sao nàng vẫn còn có ta."
Mạnh Phù Dao mỉm cười gật gật đầu, nắm lấy bàn tay của hắn, cảm thấy hơi ấm từ bả vai dần dần lan truyền khắp cơ thể.
Thâm tâm lạnh lẽo, nên lại càng cảm nhận rõ sự ấm áp mà người ấy mang lại.
Thế sự vô tình, con đường phía trước giá buốt đến nhường nào.
Đều nhờ có tình yêu của hắn, nàng tựa như người bị vây trong bão tuyết được kịp thời sưởi ấm. Dựa vào ánh lửa rực rỡ luôn luôn thắp sáng trên con đường gập ghềnh này, trái tim nàng mới không bị đóng băng.
Phù Dao cúi người xuống, dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên mặt người kia, chỉnh sửa lại y phục gọn gàng cho ông ta, sau lớp bụi đất nhọ nhem là một khuôn mặt đàn ông trung niên cũng được có thể xem là chính trực phúc hậu, chỉ là, ai nói người chính trực không có lúc phạm sai lầm chứ? Có lẽ chính vì sai lầm này mà ông ta cả đời canh cánh trong lòng, thậm chí cam tâm tình nguyện hi sinh vì một người mang khuôn mặt tương tự, chỉ để được giải thoát.
Mạnh Phù Dao và Trường Tôn Vô Cực bốn mắt nhìn nhau, buông thi thể xuống, cùng đứng dậy.
Một hồi lâu sau, tiếng hét thất thanh của cai ngục vọng đến khi phát hiện cả hai ngục thất đều đã bị hủy, tên đạo sĩ và lão già vốn bị nhốt ở đây đều đã biến mất tăm, chỉ còn lại một xác nằm trên nền đất, hắn tức tốc đi bẩm báo lên cấp trên. Ngục thất bị hủy một cách kì lạ, tri huyện Quan Nguyên không dám chậm trễ một giây lại vội vã đi báo với Tử Phi Phong, đại đội Tử Phi Phong rầm rập phi ngựa chạy như điên tới đại lao của Quan Nguyên, kẻ cầm đầu sau khi xem xét cẩn thận liền một cước đá bay tên quan tri huyện ngã sóng soài trên mặt đất.
"Đáng chết! Bắt được bọn chúng tại sao không báo lại với ta?"
Quan tri huyện uất ức ôm chân, quay người lại tát cho tên cai ngục bắt được Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực vài bạt tai, mắng: "Đáng chết! Bắt được bọn chúng tại sao không báo lại với ta?"
Tên cai ngục bưng mặt, lảo đảo lui lại mấy bước, ngước mắt nhìn ngục thất trống không, lòng đầy căm thù. Từ trước tới giờ bắt người có bao giờ phải bẩm báo lại đâu cơ chứ, lần này thực xui xẻo.
"Đại nhân... Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, điều tra rõ ràng..." Quan tri huyện lắp ba lắp bắp.
"Điều tra cái đầu ngươi!" Tên cầm đầu đám Tử Phi Phong lại đạp thêm một phát, "Bọn chúng có lẽ đã chạy khỏi Quan Nguyên rồi!"
Đám người Tử Phi Phong lại rầm rập chạy đi như bay, liên tục hô hào: "Lục soát khắp thành!"
Quan tri huyện lẩm bẩm: "Đi rồi thì tốt." Nha dịch đứng phía sau lên tiếng hỏi nên xử lí xác chết kia thế nào, hắn liền nóng nảy đáp: "Bảo người nhà đến nhận xác, phát cho vài ba lượng bạc."
"Bẩm tri huyện đại nhân, người này không có người nhà." Chủ bộ lật qua lật lại sổ ghi chép, lắc lắc đầu.
"Không có người nhà? Vì sao lại bị bắt?"
"Để xem nào..." Chủ bộ cẩn thận thắp đèn tra sổ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Bẩm, không rõ, sổ sách suốt sáu năm nay đều không có ghi, có lẽ là chuyện từ khi hạ quan còn chưa nhậm chức Chủ bộ này."
Mấy tên nha dịch vì muốn kiếm thêm ngân lượng mà vô cớ bắt người cũng không phải chuyện lạ, nộp bạc thì được thả, không có bạc thì cứ nhốt như vậy, người này có lẽ đã bị nhốt rất lâu rồi, lâu đến mức chẳng ai còn biết lai lịch của ông ta nữa, những chuyện thế này kẻ làm quan tri huyện như hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Lôi đi, vứt ở đồi loạn táng!"
Tri huyện đại nhân phất tay áo đi khỏi, ngục thất yên tĩnh trở lại.
Ánh lửa đỏ rực của bó đuốc chiếu sáng hai gian ngục thất đổ nát.
Tên khốn kiếp này tính tình cổ quái, so với giết người thì hắn ta thích nhìn họ khó xử, đề phòng lẫn nhau hơn, không những vậy còn rất thích bức người khác hoài nghi tột độ rồi
phánWi lại chính đông đội cùa minh. Giết nguôi, không phài Ịà một đích chính của hắn ta.
Hai người trước mắt nàng thủ pháp tương đồng, thực sự là hai cao thủ ngang sức ngang tài đang hỗn chiến, bất phân thắng bại, dù cho có biệt tài mô phỏng lại chiêu thức của người khác trong chớp mắt thì cũng khó có thê làm giống đen như vậy.
Mạnh Phù Dao gục đầu ảo não, đúng lúc này nàng nhìn thấy một vật nhỏ bị rơi trên nền đất - hình nộm Trưởng Tôn Vô Cực và Nguyên Bảo bằng rơm do nàng tết, còn có một hình nhân đang bện dở khác của Trưởng Tôn Vô Cực, thân hình nhỏ nhắn, nhất định là lấy nàng làm mẫu.
Nàng cầm hình nộm bằng rơm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, đột ngột hét to: "Trưởng Tôn Vô Cực vừa nãy huynh định tết cái gì vậy?"
Cả hai người nhất loạt quay đầu lại, một người nói nhanh: "Nàng."
Người còn lại lập tức nói theo: "Đương nhiên là nàng rồi."
Mạnh Phù Dao khẽ mím môi, một người tuy trả lời chậm hơn nhưng câu nói lại dài hơn, nghĩ kĩ lại thì hai người đều là cùng lúc mở miệng. Như vậy đã có thể hiểu được, chi cần phản ứng linh hoạt một chút, muốn vừa cùng lúc phát ra âm thanh vừa nhại lại lời của người khác cũng không có gì khó.
Hai người tiếp tục giao đấu, dần dần tiến sát về phía Mạnh Phù Dao, bay qua bay lại trước mặt nàng.
Mạnh Phù Dao ngồi nhàn nhã, ra vẻ thờ ơ không quan tâm, "Trưởng Tôn Vô Cực à, đáng ra lần đầu gặp gõ ở Yến Kinh ta nên mặc kệ huynh mói phải/"
Hai người kia trầm mặc một hồi, bỗng một người nói: "Núi Huyền Nguyên."
Người còn lại lập tức nói theo: "Ai nói chúng ta lần đầu gặp ở Yến Kinh? Phải là núi Huyền Nguyên chứ."
Mạnh Phù Dao đứng phắt dậy, vận công lực đánh ra một chưởng, Thí Thiên sát khí chấn động, một lời cũng không nói, nhằm thẳng người ở trước mặt xông đến.
Nói năng dài dòng như vậy, chính là kẻ cố nhại lại lời của người khác!
Rút đao. Đầm thẳng về phía đối phương. Thủ pháp hiểm độc, mạnh mẽ như gió gào.
Ngọc Như Ý lóe sáng, sắc trắng chói mắt, hung hàn lao đến.
Tiền hậu giáp kích! Chính là khoảnh khắc này đây.
Thật tâm thấu hiểu và sự tin tưởng giữa hai người, là điều tuyệt đối mà dù là bất kì người nào có thể dễ dàng hủy hoại được.
Tên kia cơ hồ sững người, trong một thoáng không có cách nào thoát khỏi ánh đao cùng thủ pháp sắc bén hiểm độc đang đồng thời lao đến từ cả trước và sau. Trong nháy mắt hắn liền hiểu được, cái gọi là không phân biệt được, chẳng qua chi là để dụ hắn ta sơ ý khinh địch, cuối cùng rơi vào cái bẫy mà hai người họ đã bày sẵn mà thôi.
"Được lắm! Thì ra các ngươi sớm đã có chuẩn bị!"
Hắn ta cười điên cuồng, thân hình đột nhiên biến thành mỏng dẹt, thực sự rất mỏng, giống như một chiếc bánh kem nhiều tầng bị dẫm nát vậy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp đang được liên kết lại với nhau chặt chẽ, cơ thể hắn co dãn liên tục như lò xo, hết phình lên lại xẹp xuống, vô cùng kì lạ.
Thân hình đó mỏng đến mức vượt xa khôi kết cấu cơ thể của con người, giống như đã ở trong một không gian chật hẹp không thể nào cử động lại cố sức ép bản thân mình dịch chuyên, kết quả những bộ phận trên người đều dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu.
"Phập!"
Ngọc Như Ý và hắc đao cùng lúc đánh tới, phát ra âm thanh săc bén của vũ khí khi đâm vào da thịt con người, thế nhưng hoàn toàn không hề đâm thẳng được vào tim như dự định ban đầu của họ.
Mạnh Phù Dao rõ ràng cảm nhận được đao đã đâm sâu vào, hiện đang cắm trong khung xương sườn của hắn ta, tuy nhiên lưỡi đao lại vừa vặn sượt qua, chỉ đâm được vào khoảng trống giữa khung xương, nhiều nhất cũng chỉ làm bị thương tới da thịt, thậm chí còn không làm hắn gãy xương nổi.
Tên chết tiệt này, chỉ trong một khắc ngắn ngủi lại có thể tính toán được cự li nhỏ như vậy, chính xác tới từng milimet, ung dung đỡ được một đao của nàng!
Trên đời này ngoài Phản Thúc Cốt thuật ra thì còn có thứ võ công nào có thế đạt tói cánh giói cao diệu nhu vậy nũa!
Ngọc Như Ý đánh xuống, đao đâm sâu vào, bên sườn áo của hắn ta máu tươi loang lổ, một màu đỏ ma mị như đóa hoa bỉ ngạn nở bung, hắn ta nghiêng nghiêng đầu vừa cười vừa nói bằng chất giọng lanh lảnh, "Khá lắm! Khá lắm! Cũng đã mấy chục năm không đổ một giọt máu rồi."
Mạnh Phù Dao nắm chặt Thí Thiên đao, âm thầm tính toán, nghiến răng cười lạnh, "Vậy sao, có muốn mất thêm chút máu nữa không?"
"Như vậy sao được." Hắn ta cười nhạt, "Ta đã nể mặt hai ngươi như vậy, giờ cũng nên đến lượt hai ngươi rồi chứ."
Lời vừa dứt, hắn ta liền rít lên một tiếng ghê rợn, tuy không to nhung cực kì khó nghe, tựa như tiếng trăm vạn con mãng xà kêu thét vọng lên từ dưới vực sâu thăm thẳm, lại giống như âm thanh xương người cọ xát vào nhau vọng ra từ huyệt động tối tăm, hay là tiếng bầy vượn mặt người thành tinh ở chốn rừng núi âm u đang triệu tập yêu ma quỷ quái.
Thật sự chấn động!
Chỉ trong một chốc mà vạn vật xung quanh đều kịch liệt chấn động, nền đất rung chuyển, tường đá rạn nứt, ngọn đèn dầu đã tắt "choảng" một tiếng rơi xuống vỡ tan tành.
Thí Thiên đao trong tay Mạnh Phù Dao cũng bắt đầu run rây, lan dần từ mũi đao đến toàn bộ thanh đao, lòng bàn tay nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, cảm giác được lục phủ ngũ tạng đang bị tiếng rít điên loạn đó bóp nghẹt đến mức hít thở không thông, lập tức theo bản năng vận công điều hòa nội khí. Bỗng tiếng rít ghê tai đó đột ngột thay đổi.
Nếu như nói khi nãy là âm thanh từ vực sâu tăm tối thì hiện tại lại khiến người ta liên tưởng đến mây ngũ sắc trên chốn bồng lai tiên cảnh, từ chỗ đen tối nhất cho đến ánh sáng vô lượng, tuyệt nhiên không hề tồn tại một sự chuyển giao nào, trước mắt vừa tối sầm giờ lại đột nhiên sáng bừng lên.
Hậu quả của việc này không gì khác chính là khiến người ta tạm thời mất đi thị giác.
Ngay trong lúc tâm trạng căng thẳng cực độ bỗng chốc trở nên thư thái dễ chịu, ắt sẽ sinh ra chứng ngạt thở và choáng váng đầu óc.
Một khắc ấy, khí huyết sôi trào.
Tự cổ chí kim, anh hùng tranh đấu, chỉ chờ đúng một khắc này!
Đầu óc Mạnh Phù Dao căng như dây đàn, chịu không nổi một cơn choáng váng này, trước mắt tối sầm, chỉ nghe được giọng cười lạnh lẽo ngoan độc liền run rẩy rút đao về. Tựa như một cơn gió thổi qua, một bóng người phi thân tới đỡ lấy nàng.
Mạnh Phù Dao lập tức kéo hắn về phía sau lưng mình. Trưởng Tôn Vô Cực lại nhất quyết đứng chắn phía trước, bảo vệ cho nàng.
Hai người thân thủ linh hoạt, cứ thế ngươi kéo ta ta kéo ngươi mà xoay thành vòng tròn như chiếc đèn kéo quân, ai cũng muốn thay đối phương chịu đòn trí mạng của kẻ địch.
Tiếng cười ngoan độc vang lên, "Quả nhiên tình thâm ý trọng xoay tới mức mắt ta cũng hoa cả lên rồi đây." Giọng nói đầy giêu cợt, bàn tay nắm chặt lại thành quyền còn nghe được tiếng răng rắc phát ra từ các đốt xương.
Đột nhiên, một bóng dáng lao đến chắn phía sau lưng, cùng Trưởng Tôn Vô Cực che chở cho nàng.
"Aaa…"
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp lao ngục, máu tanh bắn khắp bốn bề.
Kế tiếp là âm thanh của một người sắp sửa chết, rơi xuống nền đất.
"Phịch."
Tên kia thở dài một tiếng, khe khẽ nói: "Thật đáng tiếc." Cũng không rõ là hắn ta tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội ra tay hay là tiếc tính mạng của người vừa đột nhiên xông lên tìm chết kia.
Sau đó, ống tay áo nhẹ phất, khói đen cuộn lên, hắn ta ung dung lui đi, chỉ bỏ lại một câu. “Coi như lần này các ngươi may mắn." Thân ảnh vừa biến mất thì màn khói cũng tan biến, để lộ ra thân thể của một ngươi đang cận kề cái chết.
Là người ở ngục thất bên cạnh.
Mạnh Phù Dao một quyền đánh sập vách tường đá, thanh âm ba người giao chiến sớm đã truyền đến ngục thất bên cạnh, ba người cứ đánh nhau ngay cạnh ông ta nhưng toàn tảng lờ đi như không thấy, mặc kệ cho ông ta lơ ngơ toàn thân run lẩy bẩy, mãi cho đến lúc tên kia tấn công Mạnh Phù Dao, ông ta mới xông lên che chở.
Trưởng Tôn Vô Cực toàn tâm toàn ý chắn ở phía trước, không ngờ rằng ở sau lưng cũng có người tình nguyện làm lá chắn sống cho nàng.
Mạnh Phù Dao kinh ngạc, nhìn người đang hấp hối dưới chân, ngơ ngẩn hồi lâu mói ngồi xuống bên cạnh ông ta, hỏi: "Tại sao vậy?"
Người đó nhìn nàng rất lâu, tựa như đang nhớ về một ngày xa xưa nào đó, ánh mắt lấp lánh, mấp máy môi muốn nói gì đó mà không thể vì máu trong miệng cứ từng ngụm từng ngụm phun ra, Mạnh Phù Dao giữ chặt huyệt đạo của ông ta, vỗ nhẹ vào lưng giúp ông ta ho ra một búng máu.
Ông ta dần ổn định lại tinh thần, thở hắt ra, mắt vẫn không rời Mạnh Phù Dao, thều thào: "Nàng... là... của nàng ấy...."
Tiếng nói rất nhỏ lại không rõ chữ, Mạnh Phù Dao mơ hồ hỏi lại: "Uyển?"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng khóc nấc đứt quãng.
Mạnh Phù Dao nghĩ ngợi, người này bị đánh đến lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, không thể trông đợi ông ta nói ra được điều gì rõ ràng, chi bằng tự mình hỏi: "Cô nương tên Uyển đó còn sống hay đã chết?"
"Chết..." Mạnh Phù Dao vừa để lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc như đã biết trước đáp án là như vậy, ông ta lại nói: "Sống..."
Phù Dao mím chặt môi, lúc này mới nhớ ra đây vốn là tên thần kinh, có thể nói gì được chứ?
Xem ra vẫn là thẳng tiến đảo Hoàng Long(*) thì hơn.
(*) Thẳng tiến đảo Hoàng Long: Ý nói đánh thẳng vào sào huyệt địch, đi thẳng vào vấn đề.
"Nàng ta ở đâu? Nàng ta là ai?"
"Uyển... ở dưới… Yên Lăng..."
"Yến Lĩnh? Yên Lăng? Ngạn Lâm?"(*) Mạnh Phù Dao lại một lần nữa nghe được hai âm tiết này nhưng vẫn mơ hồ không thể xác định rõ rốt cuộc là chữ nào.
(*)Yến Lĩnh - Yên Lăng - Ngạn Lâm có cách đọc gần giống nhau trong tiếng Trung.
"Ngươi có thể viết ra không?"
Thần sắc ông ta ngày càng kém, cơ thể bỗng cứng đờ, gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, khó nhọc nói từng chữ: "Uyển... Ta sai rồi..."
Sau đó liền co giật ho dữ dội, ông ta không nói thêm được một lời nào nữa, khẩu hình cứng đờ, máu tươi lại ồng ộc tuôn ra.
Mạnh Phù Dao nhìn bộ dạng gắng gượng của ông ta, trọng thương như vậy mà còn tiếp tục duy trì sự sống đúng là một sự giày vò, nhưng dường như ông ta đang cố chấp chờ đợi điều gì đó, nàng suy nghĩ một hơi rồi nói: "Ngươi muốn nàng ấy tha thứ cho ngươi phải không? Nếu như... ta và nàng ấy đã có quan hệ như vậy... ta thay nàng ấy tha thứ cho ngươi."
Hai chữ "tha thứ" vừa phát ra thành tiếng, cơ thể đang căng thẳng như bị một sợi thừng vô hình trói chặt kia bỗng nhiên mềm nhũn, đầu gục xuống, hai mắt vẫn mở to, rồi vĩnh viễn bất động.
Ánh trăng bàng bạc rắc lên vách tường, hắt lên tà áo của cái xác đang nằm im lìm dưới nền đất.
Mạnh Phù Dao lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nhớ lại những lời ông ta nói trước khi chết cùng bộ dạng nhất quyết phải chờ được cô nương tên Uyển Nhi đó tha thứ cho mình, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp không nói thành lời.
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng trầm tĩnh, "Phù Dao, không biết cũng có cái tốt của không biết, bất luận ra sao nàng vẫn còn có ta."
Mạnh Phù Dao mỉm cười gật gật đầu, nắm lấy bàn tay của hắn, cảm thấy hơi ấm từ bả vai dần dần lan truyền khắp cơ thể.
Thâm tâm lạnh lẽo, nên lại càng cảm nhận rõ sự ấm áp mà người ấy mang lại.
Thế sự vô tình, con đường phía trước giá buốt đến nhường nào.
Đều nhờ có tình yêu của hắn, nàng tựa như người bị vây trong bão tuyết được kịp thời sưởi ấm. Dựa vào ánh lửa rực rỡ luôn luôn thắp sáng trên con đường gập ghềnh này, trái tim nàng mới không bị đóng băng.
Phù Dao cúi người xuống, dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên mặt người kia, chỉnh sửa lại y phục gọn gàng cho ông ta, sau lớp bụi đất nhọ nhem là một khuôn mặt đàn ông trung niên cũng được có thể xem là chính trực phúc hậu, chỉ là, ai nói người chính trực không có lúc phạm sai lầm chứ? Có lẽ chính vì sai lầm này mà ông ta cả đời canh cánh trong lòng, thậm chí cam tâm tình nguyện hi sinh vì một người mang khuôn mặt tương tự, chỉ để được giải thoát.
Mạnh Phù Dao và Trường Tôn Vô Cực bốn mắt nhìn nhau, buông thi thể xuống, cùng đứng dậy.
Một hồi lâu sau, tiếng hét thất thanh của cai ngục vọng đến khi phát hiện cả hai ngục thất đều đã bị hủy, tên đạo sĩ và lão già vốn bị nhốt ở đây đều đã biến mất tăm, chỉ còn lại một xác nằm trên nền đất, hắn tức tốc đi bẩm báo lên cấp trên. Ngục thất bị hủy một cách kì lạ, tri huyện Quan Nguyên không dám chậm trễ một giây lại vội vã đi báo với Tử Phi Phong, đại đội Tử Phi Phong rầm rập phi ngựa chạy như điên tới đại lao của Quan Nguyên, kẻ cầm đầu sau khi xem xét cẩn thận liền một cước đá bay tên quan tri huyện ngã sóng soài trên mặt đất.
"Đáng chết! Bắt được bọn chúng tại sao không báo lại với ta?"
Quan tri huyện uất ức ôm chân, quay người lại tát cho tên cai ngục bắt được Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực vài bạt tai, mắng: "Đáng chết! Bắt được bọn chúng tại sao không báo lại với ta?"
Tên cai ngục bưng mặt, lảo đảo lui lại mấy bước, ngước mắt nhìn ngục thất trống không, lòng đầy căm thù. Từ trước tới giờ bắt người có bao giờ phải bẩm báo lại đâu cơ chứ, lần này thực xui xẻo.
"Đại nhân... Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, điều tra rõ ràng..." Quan tri huyện lắp ba lắp bắp.
"Điều tra cái đầu ngươi!" Tên cầm đầu đám Tử Phi Phong lại đạp thêm một phát, "Bọn chúng có lẽ đã chạy khỏi Quan Nguyên rồi!"
Đám người Tử Phi Phong lại rầm rập chạy đi như bay, liên tục hô hào: "Lục soát khắp thành!"
Quan tri huyện lẩm bẩm: "Đi rồi thì tốt." Nha dịch đứng phía sau lên tiếng hỏi nên xử lí xác chết kia thế nào, hắn liền nóng nảy đáp: "Bảo người nhà đến nhận xác, phát cho vài ba lượng bạc."
"Bẩm tri huyện đại nhân, người này không có người nhà." Chủ bộ lật qua lật lại sổ ghi chép, lắc lắc đầu.
"Không có người nhà? Vì sao lại bị bắt?"
"Để xem nào..." Chủ bộ cẩn thận thắp đèn tra sổ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Bẩm, không rõ, sổ sách suốt sáu năm nay đều không có ghi, có lẽ là chuyện từ khi hạ quan còn chưa nhậm chức Chủ bộ này."
Mấy tên nha dịch vì muốn kiếm thêm ngân lượng mà vô cớ bắt người cũng không phải chuyện lạ, nộp bạc thì được thả, không có bạc thì cứ nhốt như vậy, người này có lẽ đã bị nhốt rất lâu rồi, lâu đến mức chẳng ai còn biết lai lịch của ông ta nữa, những chuyện thế này kẻ làm quan tri huyện như hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Lôi đi, vứt ở đồi loạn táng!"
Tri huyện đại nhân phất tay áo đi khỏi, ngục thất yên tĩnh trở lại.
Ánh lửa đỏ rực của bó đuốc chiếu sáng hai gian ngục thất đổ nát.
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên