Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 19: Thoát y ngăn địch
Typer: BTCĐ
Mạnh Phù Dao mới vừa chạy trốn, Nguyên Chiêu Hủ nhìn bóng dáng nhẹ nhàng như cánh chim hòa vào sắc xanh nhuốm vàng của rừng núi trùng điệp tiết thu sang, yên lặng cười, sau đó thong thả đi về phía xe ngựa của Thái phó.
“Xa giá của thầy đi từ từ, Tề Tâm Ý đến Yến Kinh, con dẫn nàng đi trước, tránh tầm mắt của những người đó, gặp phải chuyện ngoài ý muốn."
Lão Thái phó híp đôi mắt già nua nhìn Nguyên Chiêu Hủ, vẻ mặt hết sức haft lòng trước cư xử của con cháu đối với mình, vuôt râu mỉm cười.
“Đi đâu?"
“Cũng là Yến Kinh, con đến đây đúng là mượn cơ hội thầy đi sứ mừng thọ Hoàng đế Thái Uyên, để xây dựng qhr với Tề Tâm Ý, làm sao bỏ qua cơ hội này được."
“Ha ha… tùy ngài."
“Hơn nữa, con nghe nói, mừng thọ lần này, hắn… cũng đến."
“Hả? Không phải hắn vẫn bị giam lỏng tại kinh thành Thiên Sát đấy sao? Hoàng đế Thiên Sát chịu thả hắn ra à?"
“Giao long mắc kẹt nơi hoang dã chỉ là tạm thời, khi có cơ hội tất sẽ bay lên." Nguyên Chiêu Hủ quay người, như có chút suy tư nhìn về phía chân trời đằng Tây, vẻ mặt hưng phấn rạng rỡ: “Cơn gió lốc cuốn lấy năm châu bốn biển đã dấy lên rồi…"
“Tại sao chúng ta phải rời khỏi đoàn?" Nàng lẹ làng chất củi đốt lửa, dùng chủy thủ lột sạch con gà rừng săn được, “Còn nữa, tại sao ta phải đi cùng huynh?"
Nguyên Chiêu Hủ dựa vào gốc cây già, thoải mái ngồi trên tấm đệm sạch sẽ bằng lá. Nguyên Bảo đại nhân vểnh mông hì hục lay lá rơi, lót dưới thân hắn, ra sức lấy lòng chủ tử.
Tư thế nó lay cổ quái mà mạnh mẽ, trực diện với Nguyên Chiêu Hủ, chân trước đẩy lá xuống người hắn, chân sau béo ngắn đẩy lá rách tả tơi và bụi ra phía sau, mà phía sau nó chính là Mạnh Phù Dao đang ngồi.
Ngay từ đầu, nàng đâu có muốn so đo với con thú cưng bụng dạ hẹp hòi này. Sau khi liên tiếp hít vài đám bụi, nàng phát giác ra con vật này không biết nhìn người, lá gan quá to, đầu óc quá nhỏ. Cho nên nàng xé một cái chân gà rừng, thừa dịp nó lơ là, tàn bạo nhét vào miệng nó.
Vì thế động vật ăn chay nào đó đã lập tức như sói chạy vội đến bờ sông súc miệng, người ngồi bên cạnh đống lửa cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Lúc này Nguyên Chiêu Hủ mới trả lời câu hỏi của nàng.
“Nếu như nàng muốn cả ngày bị mấy tên sói nhìn chằm chằm, nàng có thể chọn đi từ từ. Còn nữa, hình như ta chưa nói muốn nàng đi cùng ta, là nàng tự đi theo mà."
Mạnh Phù Dao ngầm nghĩ, hình như quả đúng thật, không khỏi ngượng ngùng nói: “Ai bảo chỉ có một con đường đi từ núi Huyền Nguyên đến Yến Kinh chứ."
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười liếc nàng, không muốn nhắc nhở người lừa mình dối người này, thạt ra thì còn có con đường khác có thể đi đến Yến Kinh.
Củi khô nổ lách tác trong đống lửa cháy bập bùng, hắt ánh đổ hồng lêm mặt hai người như đang say mem rượu. Hơi nóng từ hai người và từ đống lửa lan tỏa vào không khí, khiến cho ánh trăng lạnh lẽo treo trên ngọn cây cao nơi xa như cũng trở nên dịu dàng ấm áp hơn.
Mà ngay trước mặt nàng, ai đó nhìu hàng mày dài mỉm cười, mắt và tóc đều đen đến bóng loáng, đôi môi còn đỏ hơn cả ánh lửa kia, sắc mặt tươi sáng như tranh vẽ, đẹp đến mức khiến người ta chết mê chết mệt, ôm hận cửu tuyền.
Nàng ôm hận cửu tuyền ngồi thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, để nhịp tim không loạn do vẻ đẹp tuyệt sắc kia luôn gây ra.
Nhất là khi người có vẻ đẹp tuyệt sắc, dùng ánh mắt thích thú quan sát khắp người nàng.
Ngồi một lúc, cảm thấy thật sự bị đè nén đến khó chịu, nàng bỗng đứng lên nói: “Ta đi tản bộ."
Nguyên Chiêu Hủ ngẩng đầu nhìn trời đêm, lại liếc mắt nhìn rừng cây tối mù xung quanh, thật sự không đành lòng nhắc nhở nàng, cái cớ tản bộ này hơi tức cười đó.
Mạnh Phù Dao bị ánh mắt cười lộ liễu của hắn nhìn đến khó chịu, nói to: “Ta đi ca hát."
Bất giờ, Nguyên Chiêu Hủ chợt nhướng mày lên nghi hoặc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao cười đắc ý, đi “Ca hát".
Bởi vì không muốn bị Nguyên Chiêu Hủ nghe thấy tiếng “hát" vang, nàng đi thật xa vào trong rừng vắng, tìm được một chỗ ngồi xổm xuống, vừa cởi quần ra được phân nửa, tay bỗng khựng lại.
Rừng cây nửa đêm yên tĩnh đến kỳ quái, chỉ có tiếng gió lay khe khẽ, ngay cả cú đêm cũng im tiếng, cũng không nghe thấy tiếng côn trùng mùa thu rả rích râm ran như ngày thường.
Mảnh trăng lưỡi niềm câu trên ngọn cây hắt xuống, kéo bóng nàng thật dài trên mặt đất. Bóng nàng bị núi và cây cắt thành từng đoạn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phác họa được từng bộ phận.
Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, quần vẫn cởi phân nữa y như ban nãy, tay âm thầm cố gắng kéo quần lên từng chút. Khóe mắt liếc xéo tìm kiếm bóng người… Chân, tay, cổ… Tìm được đầu rồi… Mà trên đầu nàng, nửa vòng tròn đang nhoi lên trên tảng đá hình vuông kia là gì vậy nhỉ?
Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt quần, trái tim Mạnh Phù Dao đạp lúc mạnh lúc nhẹ, vang lên bình bịch trong đêm vắng.
Đó là… đỉnh đầu người.
Nằng nắm chặt quần hơn, thầm hận bản than tại sao lại chạy xa như vậy. Lúc này sau núi đá không biết có mấy người, tám phần là chờ mình cởi quần xuống rồi thừa cơ ra tay.
Lúc này, cởi quần không được. Buộc quần bị hại liền.
Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, thắt lưng đã nhói đau.
Nửa vòng tròn phía sau tảng đá khẽ nhúc nhích,hình như không còn kiên nhẫn nữa.
Nàng thầm tính, tuyệt vọng phát hiện rằng, với khoảng cách này, nếu mình lựa chọn kéo quần, buộc dây lưng ắt hai ay không rảnh, tất nhiên sẽ không kịp thời ứng phó nếu đối phương tấn công.
Căng thẳng cực độ khiến người ta trở nên bình tĩnh ực độ, dần dần nàng nghe được tiếng suối chảy ríc rách nơi xa, hay như tiếng chim vỗ cánh phành phạch bay qua đàm lầy.
Đôi mắt đen sáng quắc của nàng láo liên trong đem tối, tức tối đến nghiến răng.
Ánh mắt nàng càng hung ác thì càng sáng hơn, chứa đựng sát khí và sự quyết đoán mà một cô gái bình thường không thể có.
Gió từ đầu rừng cây ùa đến khiến bóng cây lay động, đỉnh đầu sau núi đá cũng lay động theo.
Mạnh Phù Dao đột nhiên buông tay, thả dây lưng ra.
Chiếc quần lập tức tuột xuống, đồng thời trường bảo cũng phủ xuống che đi nơi xấu hổ. Mạnh Phù Dao ngửa người ra sau, lộn nhào qua núi đá trong tích tắc như một đoạn lò xo có lực đàn hồi dẻo dai vô cùng, rồi tựa như một con đại bàng to lớn từ trên cao bay đến, nhanh như chớp dùng hai chân đạp quần xuống đầu kẻ địch. Tên nào đó đâu hề hay biết Mạnh Phù Dao đột nhiên xuất hiện gây rối, mới vừa bật đứng dậy thì lập tức bị một chiếc quần rộng trùm vào đầu, bốn phía tối om nên hắng không biết đây là vật gì, cuống quýt đưa tay xé.
Còn chưa kịp xé thì Mạnh Phù Dao đã thình lình xuất hiện sau lưng hắn như một bóng ma, chân dài trắng muốt trong nam bào rộng vụt lóe sáng, chỉ một cước đã đá trúng hắn ta.
Mạnh Phù Dao cởi quần đánh úp lên đầu kẻ địch, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Nhưng gã này phản ứng cũng chẳng chậm, vừa lăn xong đã lột quần ra nhanh chân bỏ chạy, xui là chưa kịp chạy mấy bước đã nghe thấy tiếng cười khẩy vang lên ở phía sau.
“Nhìn đùi ta rồi còn muốn chạy à?"
Mạnh Phù Dao mới vừa chạy trốn, Nguyên Chiêu Hủ nhìn bóng dáng nhẹ nhàng như cánh chim hòa vào sắc xanh nhuốm vàng của rừng núi trùng điệp tiết thu sang, yên lặng cười, sau đó thong thả đi về phía xe ngựa của Thái phó.
“Xa giá của thầy đi từ từ, Tề Tâm Ý đến Yến Kinh, con dẫn nàng đi trước, tránh tầm mắt của những người đó, gặp phải chuyện ngoài ý muốn."
Lão Thái phó híp đôi mắt già nua nhìn Nguyên Chiêu Hủ, vẻ mặt hết sức haft lòng trước cư xử của con cháu đối với mình, vuôt râu mỉm cười.
“Đi đâu?"
“Cũng là Yến Kinh, con đến đây đúng là mượn cơ hội thầy đi sứ mừng thọ Hoàng đế Thái Uyên, để xây dựng qhr với Tề Tâm Ý, làm sao bỏ qua cơ hội này được."
“Ha ha… tùy ngài."
“Hơn nữa, con nghe nói, mừng thọ lần này, hắn… cũng đến."
“Hả? Không phải hắn vẫn bị giam lỏng tại kinh thành Thiên Sát đấy sao? Hoàng đế Thiên Sát chịu thả hắn ra à?"
“Giao long mắc kẹt nơi hoang dã chỉ là tạm thời, khi có cơ hội tất sẽ bay lên." Nguyên Chiêu Hủ quay người, như có chút suy tư nhìn về phía chân trời đằng Tây, vẻ mặt hưng phấn rạng rỡ: “Cơn gió lốc cuốn lấy năm châu bốn biển đã dấy lên rồi…"
“Tại sao chúng ta phải rời khỏi đoàn?" Nàng lẹ làng chất củi đốt lửa, dùng chủy thủ lột sạch con gà rừng săn được, “Còn nữa, tại sao ta phải đi cùng huynh?"
Nguyên Chiêu Hủ dựa vào gốc cây già, thoải mái ngồi trên tấm đệm sạch sẽ bằng lá. Nguyên Bảo đại nhân vểnh mông hì hục lay lá rơi, lót dưới thân hắn, ra sức lấy lòng chủ tử.
Tư thế nó lay cổ quái mà mạnh mẽ, trực diện với Nguyên Chiêu Hủ, chân trước đẩy lá xuống người hắn, chân sau béo ngắn đẩy lá rách tả tơi và bụi ra phía sau, mà phía sau nó chính là Mạnh Phù Dao đang ngồi.
Ngay từ đầu, nàng đâu có muốn so đo với con thú cưng bụng dạ hẹp hòi này. Sau khi liên tiếp hít vài đám bụi, nàng phát giác ra con vật này không biết nhìn người, lá gan quá to, đầu óc quá nhỏ. Cho nên nàng xé một cái chân gà rừng, thừa dịp nó lơ là, tàn bạo nhét vào miệng nó.
Vì thế động vật ăn chay nào đó đã lập tức như sói chạy vội đến bờ sông súc miệng, người ngồi bên cạnh đống lửa cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Lúc này Nguyên Chiêu Hủ mới trả lời câu hỏi của nàng.
“Nếu như nàng muốn cả ngày bị mấy tên sói nhìn chằm chằm, nàng có thể chọn đi từ từ. Còn nữa, hình như ta chưa nói muốn nàng đi cùng ta, là nàng tự đi theo mà."
Mạnh Phù Dao ngầm nghĩ, hình như quả đúng thật, không khỏi ngượng ngùng nói: “Ai bảo chỉ có một con đường đi từ núi Huyền Nguyên đến Yến Kinh chứ."
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười liếc nàng, không muốn nhắc nhở người lừa mình dối người này, thạt ra thì còn có con đường khác có thể đi đến Yến Kinh.
Củi khô nổ lách tác trong đống lửa cháy bập bùng, hắt ánh đổ hồng lêm mặt hai người như đang say mem rượu. Hơi nóng từ hai người và từ đống lửa lan tỏa vào không khí, khiến cho ánh trăng lạnh lẽo treo trên ngọn cây cao nơi xa như cũng trở nên dịu dàng ấm áp hơn.
Mà ngay trước mặt nàng, ai đó nhìu hàng mày dài mỉm cười, mắt và tóc đều đen đến bóng loáng, đôi môi còn đỏ hơn cả ánh lửa kia, sắc mặt tươi sáng như tranh vẽ, đẹp đến mức khiến người ta chết mê chết mệt, ôm hận cửu tuyền.
Nàng ôm hận cửu tuyền ngồi thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, để nhịp tim không loạn do vẻ đẹp tuyệt sắc kia luôn gây ra.
Nhất là khi người có vẻ đẹp tuyệt sắc, dùng ánh mắt thích thú quan sát khắp người nàng.
Ngồi một lúc, cảm thấy thật sự bị đè nén đến khó chịu, nàng bỗng đứng lên nói: “Ta đi tản bộ."
Nguyên Chiêu Hủ ngẩng đầu nhìn trời đêm, lại liếc mắt nhìn rừng cây tối mù xung quanh, thật sự không đành lòng nhắc nhở nàng, cái cớ tản bộ này hơi tức cười đó.
Mạnh Phù Dao bị ánh mắt cười lộ liễu của hắn nhìn đến khó chịu, nói to: “Ta đi ca hát."
Bất giờ, Nguyên Chiêu Hủ chợt nhướng mày lên nghi hoặc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao cười đắc ý, đi “Ca hát".
Bởi vì không muốn bị Nguyên Chiêu Hủ nghe thấy tiếng “hát" vang, nàng đi thật xa vào trong rừng vắng, tìm được một chỗ ngồi xổm xuống, vừa cởi quần ra được phân nửa, tay bỗng khựng lại.
Rừng cây nửa đêm yên tĩnh đến kỳ quái, chỉ có tiếng gió lay khe khẽ, ngay cả cú đêm cũng im tiếng, cũng không nghe thấy tiếng côn trùng mùa thu rả rích râm ran như ngày thường.
Mảnh trăng lưỡi niềm câu trên ngọn cây hắt xuống, kéo bóng nàng thật dài trên mặt đất. Bóng nàng bị núi và cây cắt thành từng đoạn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phác họa được từng bộ phận.
Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, quần vẫn cởi phân nữa y như ban nãy, tay âm thầm cố gắng kéo quần lên từng chút. Khóe mắt liếc xéo tìm kiếm bóng người… Chân, tay, cổ… Tìm được đầu rồi… Mà trên đầu nàng, nửa vòng tròn đang nhoi lên trên tảng đá hình vuông kia là gì vậy nhỉ?
Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt quần, trái tim Mạnh Phù Dao đạp lúc mạnh lúc nhẹ, vang lên bình bịch trong đêm vắng.
Đó là… đỉnh đầu người.
Nằng nắm chặt quần hơn, thầm hận bản than tại sao lại chạy xa như vậy. Lúc này sau núi đá không biết có mấy người, tám phần là chờ mình cởi quần xuống rồi thừa cơ ra tay.
Lúc này, cởi quần không được. Buộc quần bị hại liền.
Mạnh Phù Dao ngồi chồm hổm, thắt lưng đã nhói đau.
Nửa vòng tròn phía sau tảng đá khẽ nhúc nhích,hình như không còn kiên nhẫn nữa.
Nàng thầm tính, tuyệt vọng phát hiện rằng, với khoảng cách này, nếu mình lựa chọn kéo quần, buộc dây lưng ắt hai ay không rảnh, tất nhiên sẽ không kịp thời ứng phó nếu đối phương tấn công.
Căng thẳng cực độ khiến người ta trở nên bình tĩnh ực độ, dần dần nàng nghe được tiếng suối chảy ríc rách nơi xa, hay như tiếng chim vỗ cánh phành phạch bay qua đàm lầy.
Đôi mắt đen sáng quắc của nàng láo liên trong đem tối, tức tối đến nghiến răng.
Ánh mắt nàng càng hung ác thì càng sáng hơn, chứa đựng sát khí và sự quyết đoán mà một cô gái bình thường không thể có.
Gió từ đầu rừng cây ùa đến khiến bóng cây lay động, đỉnh đầu sau núi đá cũng lay động theo.
Mạnh Phù Dao đột nhiên buông tay, thả dây lưng ra.
Chiếc quần lập tức tuột xuống, đồng thời trường bảo cũng phủ xuống che đi nơi xấu hổ. Mạnh Phù Dao ngửa người ra sau, lộn nhào qua núi đá trong tích tắc như một đoạn lò xo có lực đàn hồi dẻo dai vô cùng, rồi tựa như một con đại bàng to lớn từ trên cao bay đến, nhanh như chớp dùng hai chân đạp quần xuống đầu kẻ địch. Tên nào đó đâu hề hay biết Mạnh Phù Dao đột nhiên xuất hiện gây rối, mới vừa bật đứng dậy thì lập tức bị một chiếc quần rộng trùm vào đầu, bốn phía tối om nên hắng không biết đây là vật gì, cuống quýt đưa tay xé.
Còn chưa kịp xé thì Mạnh Phù Dao đã thình lình xuất hiện sau lưng hắn như một bóng ma, chân dài trắng muốt trong nam bào rộng vụt lóe sáng, chỉ một cước đã đá trúng hắn ta.
Mạnh Phù Dao cởi quần đánh úp lên đầu kẻ địch, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Nhưng gã này phản ứng cũng chẳng chậm, vừa lăn xong đã lột quần ra nhanh chân bỏ chạy, xui là chưa kịp chạy mấy bước đã nghe thấy tiếng cười khẩy vang lên ở phía sau.
“Nhìn đùi ta rồi còn muốn chạy à?"
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên