Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch
Chương 9
Chỉ cần buổi tối không về nhà, Dù ở đâu Hàn Vân Long đều gọi điện thoại cho Lam Tịch, đây đã thành một thói quen! Mà với hai đứa con trai sinh đôi kia, lên trung học chúng ở luôn tại kí túc xá, Hàn Vân Long tuy rằng thỉnh thoảng cũng để ý hai đứa, tuy nhiên chưa bao giờ giống quan tâm Lam Tịch! Chẳng biết từ lúc nào đứa con này đã là một phần trọng yếu trong lòng hắn, có thể là gần đây, mà cũng có thể từ khi gặp Lam Tịch lần đầu tiên tại cô nhi viện!
Lúc một mình mặc kệ dang ở cùng ai Hàn Vân Long đều nhớ tới Lam Tịch: không biết con trai ăn cơm chưa, nghỉ ngơi đầy đủ không, lúc ngủ có đạp chăn lung tung không..? Đứa bé kia có rất nhiều bí mật, vì đã đồng ý không can thiệp quá sâu đời sống riêng của đứa nhỏ, nên Hàn Vân Long tới bây giờ cũng chưa qua vườn của bảo bối, để con trai hoàn toàn tự do. Cũng may đứa bé kia ngoan ngoãn vô cùng, ngoài học tập ra là giam mình trong vườn, đến bây giờ cũng không đi ra ngoài chạy loạn, điều này cũng khiên Hàn Vân Long bớt lo lắng đi rất nhiều!
Tối vài hôm sau, Lam Tịch nắm điện thoại ở trên giường lăn qua lộn lại mãi mà vẫn ngủ không được! Mấy ngày này phụ thân mỗi ngày đều gọi điện thoại, vì sao hôm nay đến bây giờ vẫn chư gọi đi, hay là bận quá nên quên? Lam Tịch rất muốn gọi điện thoại cho cha, nhưng mà lỡ phụ thân đang nói chuyện làm ăn hoặc bận thì sao? Trằn trọc đến hơn mười hai giờ đêm, Lam Tịch mới mơ mơ màng màng ngủ!
Hàn Vân Long xuống máy bay thì nhanh nhanh chóng chóng chạy ô tô về nhà! Nhẹ nhàng mở cửa phòng, đèn bên trong vẫn sáng, đi đến bên giường thấy Lam Tịch nằm lăn trên giường, một tay còn nắm chặt điện thoại, chắc con trai vẫn luôn chờ điện thoại của mình đi! Hàn Vân Long cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ! Lam Tịch lập tức tỉnh ngủ, mở mắt ra thấy phụ thân đứng ở bên giường, ánh mắt chốc lát đã gạt phăng cơn buồn ngủ thay bằng hưng phấn!
“Phụ thân, phụ thân đã về!"
“Thực xin lỗi, đem con đánh thức!" Hàn Vân Long ngồi ở bên giường đem Lam Tịch kéo vào trong lòng!
“Cha mới vừa xuống máy bay sao?"
“Ân, mới vừa xuống máy bay liền nhanh chóng về nhà, sợ bảo bối của cha lo lắng!" Lam Tịch rúc vào trong lòng ngực của cha cắn cắn môi đáp lại:
“Phụ thân đi đường mệt nhọc!"
“Thấy bảo bối của cha liền hết mệt! Cha đi tắm rửa một chút!"
“Hảo!"
Đứng dậy hôn nhẹ trán con trai, Hàn Vân Long xoay người trở về phòng! Khi tắm rửa xong đi ra, vẫn thấy Lam Tịch tươi cười nằm trên giường nhìn mình!
“Như thế nào không về phòng mình ngủ?"
“Một mình ngủ lạnh, ta muốn cùng cha ngủ chung!"
“Ha ha, hảo, cha ôm con ngủ!"
Hàn Vân Long lau khô tóc lao vào trong chăn, ôm chầm con trai! Lam Tịch rúc vào lồng ngực cha, vòng tay ôm Hàn Vân Long ha ha cười lộ ra hàm răng trắng! Đứa nhỏ trong lòng giờ đã không còn là thằng nhóc gầy còm ngày trước, quay ra nhìn lại thì con trai đã đén tuổi thiếu niên, vóc dáng cũng cao như vậy! Hai người đều không nói gì cứ thế mỉm cười nhìn nhau, Hàn Vân Long sờ sờ khuôn mặt con trai, bộ dáng non nớt sớm không còn, lông mi dày đậm, hai tròng mắt đen bóng, mũi dọc dừa tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn mà phấn nộn, khỏa hồng chí nơi ấn đường dường như hồng hơn vài phần so với trước! Lam Tịch đã càng ngày càng đẹp! Hàn Vân Long dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, nhịn không được hôn nhẹ trán của con trai!
Lam Tịch nhắm mắt lại nhưng mặt đỏ ửng lên! Quay đầu dấu đi!
“Bảo bối đỏ mặt?"
“Không, không có đâu!"
“Ha ha, tắt đèn thì không nhìn thấy!" Hàn Vân Long đưa tay tắt đèn bàn, đem con trai ôm chặt! Lam Tịch thở ra nhiệt khí từng đợt thổi lên ngực của cha, ngứa ngứa nha! Lúc này Hàn Vân Long rất muốn sờ sờ da của đứa nhỏ, trên thực tế Hàn Vân Long cũng đang làm như vậy: tay xốc quần áo bên hông vươn vào! Da dẻ thiếu niên non mịn dị thường khiến Hàn Vân Long run lên, cảm giác khác thường nháy mắt truyền khắp toàn thân! Tay Hàn Vân Long không dám lộn xộn, liền đặt luôn sau lưng bảo bối! Thở dài, Hàn Vân Long tự ép mình không nghĩ lung tung nhanh chóng đi ngủ!
Tay của cha thật ấm áp, đặt trên lưng cảm giác giống như đang truyền nội lực, vô cùng thoải mái! Lam Tịch cứ như vậy trong lòng cha tiến nhập mộng đẹp!
Sáng sớm Hàn Vân Long tỉnh lại, đứa nhỏ đã dậy từ khi nào. Sớm đã thành thói quen, mỗi lần Hàn Vân Long ôm Lam Tịch ngủ thì buổi sáng dậy đứa nhỏ đã dậy trược rồi! Cũng không biết bảo bối mỗi ngày dậy sớm như vậy làm gì chứ! Lại nhớ chuyện tối qua Hàn Vân Long thở dài một hơi, lòng bàn tay hình như còn có độ ấm cơ thể Lam Tịch! Cảm giác xúc động kia, vì sao mình lại nhơ nhung như thế? Hàn Vân Long lắc lắc đầu, cưỡng chế bỏ ra ngoài mấy thắc mắc không đâu, lại không biết cái cảm giác kia mọc rễ đáy lòng!
Liên tiếp mấy ngày sau Hàn Vân Long đều tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc! Công tác bận rộn khiến Hàn Vân Long suốt mấy ngày không về nhà! Lam Tịch ở nhà có chút buồn rầu, mang theo hai vệ sĩ ra ngoài!
“Tam thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"
“Ân, đi công ty của cha đi, ta hình như chưa đến đó bao giờ!"
“Vâng!" Lái xe chạy dọc con đường đến văn phòng tập đoàn Thánh Kai!
Hai vệ sĩ đi theo Lam Tịch vào công ty! Mặc dù Tam thiếu gia chưa từng tới công ty, nhưng điểm hồng chí tại ấn đường chính là giấy thông hành! Trước sảnh mấy lễ tân vừa nhìn lập tức nhận ra đó là con trai thứ ba của Tổng giám đốc Hàn lập tức dẫn vào!
Lam Tịch đi thang máy đến lầu cao nhất, Vương bí thư vừa thấy liền vội vàng đứng dậy chào!
“Tam thiếu gia, Tổng giám đốc Hàn ở văn phòng, tôi đi thông báo một tiếng!"
“Không cần, ta nmuốn phụ thân ngạc nhiên, ta tự mình đi là tốt rồi!"
“Việc này…"
“Không có chuyện gì!"
Lam Tịch trực tiếp vào trong, vòng vo một lúc thì thấy văn phòng tổng giám đốc! Trong lòng hưng phấn cực kì, đứng ở cửa cọ cọ tay, nghĩ ngợi thấy phụ thân thì nên nói gì.
“Tổng giám đốc, những người này cần xử lý như thế nào?"
“Không cần để lại!"
“Tôi hiểu được!"
“Nhớ rõ hành động bí mật chút!"
“Dạ!"
Đối thoại trong phòng Lam Tịch đều nghe hết, cho giờ cũng chưa từng nghe qua thanh âm của phụ thân âm trầm như thế! “Không cần để lại", “hành động bí mật", những lời này kiếp trước giáo chủ cũng thường xuyên nói với ta! Không cần đoán cũng biết là có ý gì! Nhưng thật không nghĩ tới phụ thân cũng có mặt tối như thế!
Người kia được mệnh lệnh chuẩn bị hành động, lúc mở cửa ra vừa vặn thấy Lam Tịch, trong mắt lập tức lộ ra một cỗ sát khí. Hàn Vân Long không nghĩ tới con trai thế nhưng đứng ngoài, lời nói mới rồi đứa nhỏ đều nghe hết rồi sao? Hàn Vân Long vội vàng đi ra!
“Bảo bối, sao con lại tới đây?" Người kia lập tức ẩn lui sát khí, nghiêng người theo Lam Tịch ra ngoài! Lam Tịch nhìn thấy bóng lưng của hắn thầm nghĩ, người này hẳn là có chút bổn sự, công phu hẳn là không tồi, chắc hẳn là một sát thủ!
Hàn Vân Long thấy con trai nhìn người nọ, trong lòng có chút khẩn trương! Chính mình kinh doanh cả trong tối lẫn ngoài sáng, thế nhưng việc đó Hàn Vân Long không muốn các con biết! Lam Tịch thu hồi vẻ mặt, lộ ra một nụ cười sáng lạn, bổ nhào vào Hàn Vân Long!
“Cha, ta rất nhớ cha!"
“Bảo bối, nhớ cha nên đến đây sao?"
“Đương nhiên, cha vài ngày đã không về nhà!"
“Gần đây bận quá!"
Hàn Vân Long đem Lam Tịch ôm ngồi trên salon hỏi:
“Lam Tịch, vừa rồi ở bên ngoài đã nghe những gì?"
“Ta đều nghe hết!"
“Lam Tịch, con đã trưởng thành, con phải biết rằng kinh doanh không phải việc đơn giản như vậy, cho nên có đôi khi cần đó thủ đoạn mới được! Con hiểu chưa?"
“Cha yên tâm, ta đều hiểu, cha không cần lo lắng, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật!"
“Không hổ là con trai cha thật thông minh nha!" Hôn nhẹ trán con trai một cái, đứa con này thật khéo hiểu lòng người!
Lam Tịch thầm nói, không phải là giết người sao, có cái gì kỳ quái, người chết trên tay ta không một ngàn cũng tám trăm, ta như thế nào sẽ vì cha giết người liền thay đổi đối thái độ với cha đâu!
Lúc một mình mặc kệ dang ở cùng ai Hàn Vân Long đều nhớ tới Lam Tịch: không biết con trai ăn cơm chưa, nghỉ ngơi đầy đủ không, lúc ngủ có đạp chăn lung tung không..? Đứa bé kia có rất nhiều bí mật, vì đã đồng ý không can thiệp quá sâu đời sống riêng của đứa nhỏ, nên Hàn Vân Long tới bây giờ cũng chưa qua vườn của bảo bối, để con trai hoàn toàn tự do. Cũng may đứa bé kia ngoan ngoãn vô cùng, ngoài học tập ra là giam mình trong vườn, đến bây giờ cũng không đi ra ngoài chạy loạn, điều này cũng khiên Hàn Vân Long bớt lo lắng đi rất nhiều!
Tối vài hôm sau, Lam Tịch nắm điện thoại ở trên giường lăn qua lộn lại mãi mà vẫn ngủ không được! Mấy ngày này phụ thân mỗi ngày đều gọi điện thoại, vì sao hôm nay đến bây giờ vẫn chư gọi đi, hay là bận quá nên quên? Lam Tịch rất muốn gọi điện thoại cho cha, nhưng mà lỡ phụ thân đang nói chuyện làm ăn hoặc bận thì sao? Trằn trọc đến hơn mười hai giờ đêm, Lam Tịch mới mơ mơ màng màng ngủ!
Hàn Vân Long xuống máy bay thì nhanh nhanh chóng chóng chạy ô tô về nhà! Nhẹ nhàng mở cửa phòng, đèn bên trong vẫn sáng, đi đến bên giường thấy Lam Tịch nằm lăn trên giường, một tay còn nắm chặt điện thoại, chắc con trai vẫn luôn chờ điện thoại của mình đi! Hàn Vân Long cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ! Lam Tịch lập tức tỉnh ngủ, mở mắt ra thấy phụ thân đứng ở bên giường, ánh mắt chốc lát đã gạt phăng cơn buồn ngủ thay bằng hưng phấn!
“Phụ thân, phụ thân đã về!"
“Thực xin lỗi, đem con đánh thức!" Hàn Vân Long ngồi ở bên giường đem Lam Tịch kéo vào trong lòng!
“Cha mới vừa xuống máy bay sao?"
“Ân, mới vừa xuống máy bay liền nhanh chóng về nhà, sợ bảo bối của cha lo lắng!" Lam Tịch rúc vào trong lòng ngực của cha cắn cắn môi đáp lại:
“Phụ thân đi đường mệt nhọc!"
“Thấy bảo bối của cha liền hết mệt! Cha đi tắm rửa một chút!"
“Hảo!"
Đứng dậy hôn nhẹ trán con trai, Hàn Vân Long xoay người trở về phòng! Khi tắm rửa xong đi ra, vẫn thấy Lam Tịch tươi cười nằm trên giường nhìn mình!
“Như thế nào không về phòng mình ngủ?"
“Một mình ngủ lạnh, ta muốn cùng cha ngủ chung!"
“Ha ha, hảo, cha ôm con ngủ!"
Hàn Vân Long lau khô tóc lao vào trong chăn, ôm chầm con trai! Lam Tịch rúc vào lồng ngực cha, vòng tay ôm Hàn Vân Long ha ha cười lộ ra hàm răng trắng! Đứa nhỏ trong lòng giờ đã không còn là thằng nhóc gầy còm ngày trước, quay ra nhìn lại thì con trai đã đén tuổi thiếu niên, vóc dáng cũng cao như vậy! Hai người đều không nói gì cứ thế mỉm cười nhìn nhau, Hàn Vân Long sờ sờ khuôn mặt con trai, bộ dáng non nớt sớm không còn, lông mi dày đậm, hai tròng mắt đen bóng, mũi dọc dừa tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn mà phấn nộn, khỏa hồng chí nơi ấn đường dường như hồng hơn vài phần so với trước! Lam Tịch đã càng ngày càng đẹp! Hàn Vân Long dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, nhịn không được hôn nhẹ trán của con trai!
Lam Tịch nhắm mắt lại nhưng mặt đỏ ửng lên! Quay đầu dấu đi!
“Bảo bối đỏ mặt?"
“Không, không có đâu!"
“Ha ha, tắt đèn thì không nhìn thấy!" Hàn Vân Long đưa tay tắt đèn bàn, đem con trai ôm chặt! Lam Tịch thở ra nhiệt khí từng đợt thổi lên ngực của cha, ngứa ngứa nha! Lúc này Hàn Vân Long rất muốn sờ sờ da của đứa nhỏ, trên thực tế Hàn Vân Long cũng đang làm như vậy: tay xốc quần áo bên hông vươn vào! Da dẻ thiếu niên non mịn dị thường khiến Hàn Vân Long run lên, cảm giác khác thường nháy mắt truyền khắp toàn thân! Tay Hàn Vân Long không dám lộn xộn, liền đặt luôn sau lưng bảo bối! Thở dài, Hàn Vân Long tự ép mình không nghĩ lung tung nhanh chóng đi ngủ!
Tay của cha thật ấm áp, đặt trên lưng cảm giác giống như đang truyền nội lực, vô cùng thoải mái! Lam Tịch cứ như vậy trong lòng cha tiến nhập mộng đẹp!
Sáng sớm Hàn Vân Long tỉnh lại, đứa nhỏ đã dậy từ khi nào. Sớm đã thành thói quen, mỗi lần Hàn Vân Long ôm Lam Tịch ngủ thì buổi sáng dậy đứa nhỏ đã dậy trược rồi! Cũng không biết bảo bối mỗi ngày dậy sớm như vậy làm gì chứ! Lại nhớ chuyện tối qua Hàn Vân Long thở dài một hơi, lòng bàn tay hình như còn có độ ấm cơ thể Lam Tịch! Cảm giác xúc động kia, vì sao mình lại nhơ nhung như thế? Hàn Vân Long lắc lắc đầu, cưỡng chế bỏ ra ngoài mấy thắc mắc không đâu, lại không biết cái cảm giác kia mọc rễ đáy lòng!
Liên tiếp mấy ngày sau Hàn Vân Long đều tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc! Công tác bận rộn khiến Hàn Vân Long suốt mấy ngày không về nhà! Lam Tịch ở nhà có chút buồn rầu, mang theo hai vệ sĩ ra ngoài!
“Tam thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"
“Ân, đi công ty của cha đi, ta hình như chưa đến đó bao giờ!"
“Vâng!" Lái xe chạy dọc con đường đến văn phòng tập đoàn Thánh Kai!
Hai vệ sĩ đi theo Lam Tịch vào công ty! Mặc dù Tam thiếu gia chưa từng tới công ty, nhưng điểm hồng chí tại ấn đường chính là giấy thông hành! Trước sảnh mấy lễ tân vừa nhìn lập tức nhận ra đó là con trai thứ ba của Tổng giám đốc Hàn lập tức dẫn vào!
Lam Tịch đi thang máy đến lầu cao nhất, Vương bí thư vừa thấy liền vội vàng đứng dậy chào!
“Tam thiếu gia, Tổng giám đốc Hàn ở văn phòng, tôi đi thông báo một tiếng!"
“Không cần, ta nmuốn phụ thân ngạc nhiên, ta tự mình đi là tốt rồi!"
“Việc này…"
“Không có chuyện gì!"
Lam Tịch trực tiếp vào trong, vòng vo một lúc thì thấy văn phòng tổng giám đốc! Trong lòng hưng phấn cực kì, đứng ở cửa cọ cọ tay, nghĩ ngợi thấy phụ thân thì nên nói gì.
“Tổng giám đốc, những người này cần xử lý như thế nào?"
“Không cần để lại!"
“Tôi hiểu được!"
“Nhớ rõ hành động bí mật chút!"
“Dạ!"
Đối thoại trong phòng Lam Tịch đều nghe hết, cho giờ cũng chưa từng nghe qua thanh âm của phụ thân âm trầm như thế! “Không cần để lại", “hành động bí mật", những lời này kiếp trước giáo chủ cũng thường xuyên nói với ta! Không cần đoán cũng biết là có ý gì! Nhưng thật không nghĩ tới phụ thân cũng có mặt tối như thế!
Người kia được mệnh lệnh chuẩn bị hành động, lúc mở cửa ra vừa vặn thấy Lam Tịch, trong mắt lập tức lộ ra một cỗ sát khí. Hàn Vân Long không nghĩ tới con trai thế nhưng đứng ngoài, lời nói mới rồi đứa nhỏ đều nghe hết rồi sao? Hàn Vân Long vội vàng đi ra!
“Bảo bối, sao con lại tới đây?" Người kia lập tức ẩn lui sát khí, nghiêng người theo Lam Tịch ra ngoài! Lam Tịch nhìn thấy bóng lưng của hắn thầm nghĩ, người này hẳn là có chút bổn sự, công phu hẳn là không tồi, chắc hẳn là một sát thủ!
Hàn Vân Long thấy con trai nhìn người nọ, trong lòng có chút khẩn trương! Chính mình kinh doanh cả trong tối lẫn ngoài sáng, thế nhưng việc đó Hàn Vân Long không muốn các con biết! Lam Tịch thu hồi vẻ mặt, lộ ra một nụ cười sáng lạn, bổ nhào vào Hàn Vân Long!
“Cha, ta rất nhớ cha!"
“Bảo bối, nhớ cha nên đến đây sao?"
“Đương nhiên, cha vài ngày đã không về nhà!"
“Gần đây bận quá!"
Hàn Vân Long đem Lam Tịch ôm ngồi trên salon hỏi:
“Lam Tịch, vừa rồi ở bên ngoài đã nghe những gì?"
“Ta đều nghe hết!"
“Lam Tịch, con đã trưởng thành, con phải biết rằng kinh doanh không phải việc đơn giản như vậy, cho nên có đôi khi cần đó thủ đoạn mới được! Con hiểu chưa?"
“Cha yên tâm, ta đều hiểu, cha không cần lo lắng, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật!"
“Không hổ là con trai cha thật thông minh nha!" Hôn nhẹ trán con trai một cái, đứa con này thật khéo hiểu lòng người!
Lam Tịch thầm nói, không phải là giết người sao, có cái gì kỳ quái, người chết trên tay ta không một ngàn cũng tám trăm, ta như thế nào sẽ vì cha giết người liền thay đổi đối thái độ với cha đâu!
Tác giả :
Kỳ Lân Ngọc