Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch
Chương 17
Khi Hàn Vân Long mang theo một đám vệ sĩ xông vào, nhìn qua chính là một cảnh như thế này: bảy tám người nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn, cả người đều bị cào đến thịt da lẫn lộn, vẻ mặt thì dùng thống khổ thôi vãn chưa đủ diến tả, lại còn một vũng máu đen gần đó trông cũng vô cùng kinh dị, bọn chúng đều kêu gào đến ma kêu quỷ khóc đau đớn vô cùng! Tình cảnh ấy khiến người ta kinh đến buồn nôn, mấy vệ sĩ tóc gáy dựng ngược cả lên, sống lưng một mảnh lạnh toát!
Hàn Vân Long vài bước đi đến trước mặt Lam Tịch, nắm vai thiếu niên mạnh mẽ kéo vào trong lòng, bởi vì dùng sức quá độ khiến cằm Lam Tịch suýt nữa gãy ra! Tựa vào trong lòng cha, Lam Tịch có thể cảm giác rõ ràng được thân thể cha run rẩy vô cùng, Lam Tịch an tâm cười một chút, cha dang lo lắng cho ta sao? Hàn Vân Long cứ như vậy ôm siết Lam Tịch không chịu buông ra, thân thể run rẩy qua hồi lâu mới yên tĩnh trở lại!
“Cha!"
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi bảo bối, đều là cha không tốt!"
Hàn Vân Long chậm rãi buông tay ra, cúi đầu nhìn Lam Tịch. Lam Tịch ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn thấy hốc mắt phụ thân ướt! Hàn Vân Long đem con trai từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn một lần!
“Bảo bối, con không bị thương đi?"
“Bọn hắn, bọn hắn khi dễ ta!" Lam Tịch lập tức biến thành đứa nhỏ ngoan ngoãn, thậm chí còn cố trào ra hai giọt nước mắt, vẻ mặt ủy khuất kia khiến Hàn Vân Long đau lòng không thôi! Mấy người lăn lộn trên mặt trong lòng đều mắng to không thôi, TMD rốt cuộc là ai khi dễ ai nha!
“Tổng giám đốc Hàn mấy người này làm sao bây giờ?" Hàn Vân Long quay đầu lại nhìn mấy người… máu me kia, ánh mắt biến lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Băm bọn hắn cho chó ăn!"
“Dạ!"
Hàn Vân Long bỏ ngoài tai cầu xin tha thứ của mấy người đó, đem Lam Tịch ôm vào lòng, đi ra ngoài! Phía sau nhất thời truyền đến tiếng đánh đập cùng kêu rên không dứt!
Ngồi vào trong xe, Hàn Vân Long vẫn không chịu buông thiếu niên ra, cứ như vậy ôm về đến tận nhà! Quản gia và người giúp việc cùng hai vị thiếu gia tất cả đều đứng ở cửa lớn lo lắng chờ, thấy Lam Tịch bình an trở lại thì thở phào một hơi, Hàn Vân Long ai cũng không để ý đến đem Lam Tịch ôm thẳng về phòng của mình!
“Thực xin lỗi bảo bối, cha không nên đánh con." Lam Tịch cắn cắn môi, sống mũi cay cay, nước mắt như ngọc lăn xuống không ngừng!
“Ô! ! !"
“Đừng khóc, đừng khóc, bảo bối, cha biết sai rồi mà?"
“Phụ thân có phải là chán ghét ta hay không!"
“Đứa ngốc, cha khi nào thì chán ghét con nào?"
“Cha nhiều năm đều không để ý ta, điện thoại cũng không gọi cho ta, ta đến thăm cha, hóa ra cha có thời gian bên mấy người phụ nữ cũng không trở về nhà, đây không phải chán ghét ta thì là gì?" Lam Tịch khóc lóc ủy khuất vô cùng! Thiếu chút nữa khiến Hàn Vân Long gấp đến tim nhảy ra ngoài!
“Bảo bối, con vì thế mới cùng cha giận dỗi sao?"
“Ân!"
“Ai!" Hàn Vân Long thở dài một hơi thầm nghĩ: cha không muốn thương tổn con nên mới trốn tránh con! Con như vậy cha sao nhẫn tâm rời đi chứ!
Trong khoảnh khắc đó Hàn Vân Long hiểu được, chính mình không có khả năng quên thiếu niên, dù có trốn chạy hai năm cũng không cách nào thay lòng đổi dạ với đứa con này. Hai năm qua thứ tình cảm này chẳng những không có biến mất ngược lại càng ngày lún càng sâu! Khoảnh khắc biết đứa nhỏ bị bắt cóc tưởng như toàn bộ thế giới của hắn đều sụp đổ! Cái gì đạo đức, cái gì luân lý cũng vứt đi cho quỷ mà thôi!
“Cha, cha không cần không để ý tới ta, ta làm sai gì cha nói cho ta biết, ta sẽ sửa, cha đừng không để ý tới ta được không?"
“Lam Tịch, thực xin lỗi, sau này cha sẽ không như vậy nữa!"
“Thật vậy chăng?"
“Ừ, bảo bối, đừng khóc, sau này mỗi ngày cha sẽ lại về nhà cùng con nha?"
“Ân!" Nghe cha nói như thế Lam Tịch lập tức liền dừng khóc, nước mắt kia như hệ thống cung cấp nước, nói dừng liền dừng!
Hai năm qua không có ở bên chiếu cố đứa nhỏ, chẳng biết lúc nào Lam Tịch lại gầy thành thế này, sờ tất cả đều là da bọc xương! Hàn Vân Long càng xem càng khó chịu, xoa suốt nửa ngày!
Lam Tịch tắm rửa xong ra đã bị phụ thân ôm đến giường, giúp đứa nhỏ đắp chăn xong! Hàn Vân Long thấy đứa nhỏ nhắm mắt lại ngủ mới trở lại phòng mình tắm rửa qua. Đến lúc đi ra Lam Tịch đang cười nằm úp sấp trên giường nhìn mình.
“Ta lạnh!" Hàn Vân Long bất đắc dĩ thở dài một hơi kéo chăn lên nằm bên cạnh đứa nhỏ. Lam Tịch lập tức dính lại gần, Hàn Vân Long trong lòng âm thầm tự nhủ, cha sẽ không buông con đâu, dù con có chán ghét cha hay hận cha chăng nữa cha cũng quyết không buông tay! Khi người trong lòng an tâm nhắm hai mắt lại, mặt mày không che dấu được vui sướng! Đứa con trai này quấn mình như vậy, có lẽ đứa nhỏ đối với mình cũng có cảm tình, bằng không tại sao khi đứa nhỏ tháy mình cùng người phụ nữ khác liền tức giận như vậy đây?
“Lam Tịch, con đã lớn rồi, sao còn quấn lấy cha như trẻ nít vậy?"
“Ngủ trong lòng cha thật an tâm!"
“Lam Tịch, con. . . . con có thích bạn nữ kia không?"
“Lưu Tuyết không phải bạn gái của ta, chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi!"
“Vậy sao buổi chiều lại nói khác?"
“Đó là muốn gạt cha, ta không thích con gái đâu!"
“Chẳng lẽ bảo bối thích con trai sao?"
“Người ta thích là nam, cha sẽ phản đối sao?" Hàn Vân Long trong lòng khẽ động!
“Chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, cha sẽ không phản đối!"
“Vậy là tốt rồi!"
“Vậy Lam Tịch có người thích chưa?" Lam Tịch không trả lời, nghĩ ngợi một hồi, cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, kiếp trước mình không có thích qua người nào, còn bây giờ, bây giờ thì sao?
“Phụ thân, thích nột người là như thế nào?" Hàn Vân Long nghiêng đầu, vô cùng chăm chú ngắm thiếu niên trong lòng!
“Thích một người, thì lúc nào cũng muốn ở cạnh người đó, thấy người đó cười thì mình liền vui vẻ, thấy người đó khóc là mình đau lòng, thầm nghĩ chỉ để người đó ở cạnh mình, không muốn để người đó ở chung với ai khác! Đây là thích!"
Trong mắt cha thấy được bóng dáng của mình, rõ ràng như vậy, chỉ hi vọng ánh mắt cha có mình ta, chỉ cần ở trong lòng cha là cảm thấy an tâm, thích thấy nét tươi cười của cha, thấy cha bị thương thì mình còn thương tâm hơn, cha mà không để ý tới ta ta sẽ khó sống vô cùng, đây là thích sao? Nhưng con cái không nên đối với phụ thân có loại cảm tình này mà? Không muốn cho cha biết cảm tình của mình, cha sẽ chán ghét mất! Lam Tịch từ từ cúi đầu đưa lưng lại phía Hàn Vân Long!
“Ta đã biết!" Hàn Vân Long âm thầm cắn răng, tắt đèn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ phía sau ôm Lam Tịch. Đứa nhỏ trong lòng có chút cứng ngắc, điều này làm cho Hàn Vân Long một trận khẩn trương.
Lam Tịch dáng người rất nhỏ, cha có thể dễ dàng đem ôm vào lòng. Tựa vào lồng ngực rắn chắc, giống như dựa vào một tòa núi lớn vững chắc. Rất thích loại cảm giác này, Lam Tịch thật muốn cả đời đều ngủ ở trong ngực của cha. Người phía sau người thở ra từng luồng khí nóng trên cổ mình khiến Lam Tịch cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Vốn đã quen ngủ chung, chính là lúc này Lam Tịch biết cảm tình của mình với cha khiến hắn ngủ dựa vào lòng cha mà cảm thấy hoàn toàn thay đổi! Thân thể mẫn cảm lập tức nổi lên phản ứng, Lam Tịch tất nhiên hiểu rõ có chuyện gì, chính là sao có thể trước mặt cha giải quyết?
Nhịn đã lâu vẫn không thể để cho dục vọng giải tỏa, Lam Tịch lén đưa tay xuống phía dưới, lặng lẽ xoa nắn!
Hàn Vân Long tự nhiên chưa ngủ nhanh như vậy, nằm hồi lâu lại cảm giác thân thể trong lòng đang rung động, một lát liền hiểu rõ ngay! Lập tức bắt lấy cái tay nhỏ bé đang lộn xộn, Hàn Vân Long làm vậy hù Lam Tịch không nhỏ.
“Bảo bối, làm sao vậy?"
“Không, không có!"
“Ha ha, đừng thẹn thùng, đây là phản ứng bình thường!" Nói xong Hàn Vân Long từ từ đưa tay xuống phía dưới đứa nhỏ trong lòng.
“Đừng!"
“Để cha giúp con đi!" Lời nói đầy dụ dỗ mềm nhẹ vô cùng! Hàn Vân Long cầm trong tay dục vọng nho nhỏ nhẹ nhàng di động xoa nắn. Trong bóng đêm Hàn Vân Long không nhìn thấy vẻ mặt của Lam Tịch, chỉ có thể cảm giác được thân thể đứa nhỏ càng ngày càng nóng, tiếng thở đẫ dồn dập mà nặng nề vô cùng, toàn bộ điều này đều kích thích thần kinh Hàn Vân Long. Đem người trong lòng đang thở dồn dập ôm siết vào lòng, Hàn Vân Long đưa lưỡi khẽ liếm cái cổ mảnh khảnh khiến Lam Tịch cả người đều run rẩy lên.
“Bảo bối, thoải mái sao?"
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cha ~~~ cha ~~~~ “
Tiếng ngâm khe khẽ của thiếu niên thiếu chút nữa khiến Hàn Vân Long kìm lòng không nổi, dùng sức nuốt nước bọt, tay đẩy nhanh tốc độ! Kỹ xảo linh hoạt một hồi khiến cho Lam Tịch tơi bời xụi lơ nằm gọn trong lòng Hàn Vân Long! Cảm giác thoải mái đến tận linh hồn khiến Lam Tịch nửa ngày cũng chưa khôi phục lại! Cuối cùng thế nhưng trực tiếp chìm vào trong giấc ngủ trong khoái cảm! Bởi vì quá mức thoải mái, một đêm này ngủ một mạch cũng không hề mộng mị!
Hàn Vân Long đợi nửa ngày không thấy Lam Tịch nói chuyện, một lát sau mới phát hiện đứa nhỏ lại ngủ thiếp đi, nhìn dịch thể trong tay, lại nhìn hạ thân đang dựng cờ phía dưới, Hàn Vân Long thật không biết là nên cười hay nên khóc, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ! Thở dài một hơi, bàn tay vẫn dính nguyên dịch thể của đứa nhỏ cầm lấy dục vọng của bản thân, Hàn Vân Long xoa nắn kích thích một hồi rất nhanh giải quyết vấn đề. Đơn giản rửa sạch một chút rồi nằm lại trên giường, Hàn Vân Long ôm người trong lòng âm thầm nói, tiểu bảo bối ngày mai xem con chạy thế nào!
Hàn Vân Long vài bước đi đến trước mặt Lam Tịch, nắm vai thiếu niên mạnh mẽ kéo vào trong lòng, bởi vì dùng sức quá độ khiến cằm Lam Tịch suýt nữa gãy ra! Tựa vào trong lòng cha, Lam Tịch có thể cảm giác rõ ràng được thân thể cha run rẩy vô cùng, Lam Tịch an tâm cười một chút, cha dang lo lắng cho ta sao? Hàn Vân Long cứ như vậy ôm siết Lam Tịch không chịu buông ra, thân thể run rẩy qua hồi lâu mới yên tĩnh trở lại!
“Cha!"
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi bảo bối, đều là cha không tốt!"
Hàn Vân Long chậm rãi buông tay ra, cúi đầu nhìn Lam Tịch. Lam Tịch ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn thấy hốc mắt phụ thân ướt! Hàn Vân Long đem con trai từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn một lần!
“Bảo bối, con không bị thương đi?"
“Bọn hắn, bọn hắn khi dễ ta!" Lam Tịch lập tức biến thành đứa nhỏ ngoan ngoãn, thậm chí còn cố trào ra hai giọt nước mắt, vẻ mặt ủy khuất kia khiến Hàn Vân Long đau lòng không thôi! Mấy người lăn lộn trên mặt trong lòng đều mắng to không thôi, TMD rốt cuộc là ai khi dễ ai nha!
“Tổng giám đốc Hàn mấy người này làm sao bây giờ?" Hàn Vân Long quay đầu lại nhìn mấy người… máu me kia, ánh mắt biến lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Băm bọn hắn cho chó ăn!"
“Dạ!"
Hàn Vân Long bỏ ngoài tai cầu xin tha thứ của mấy người đó, đem Lam Tịch ôm vào lòng, đi ra ngoài! Phía sau nhất thời truyền đến tiếng đánh đập cùng kêu rên không dứt!
Ngồi vào trong xe, Hàn Vân Long vẫn không chịu buông thiếu niên ra, cứ như vậy ôm về đến tận nhà! Quản gia và người giúp việc cùng hai vị thiếu gia tất cả đều đứng ở cửa lớn lo lắng chờ, thấy Lam Tịch bình an trở lại thì thở phào một hơi, Hàn Vân Long ai cũng không để ý đến đem Lam Tịch ôm thẳng về phòng của mình!
“Thực xin lỗi bảo bối, cha không nên đánh con." Lam Tịch cắn cắn môi, sống mũi cay cay, nước mắt như ngọc lăn xuống không ngừng!
“Ô! ! !"
“Đừng khóc, đừng khóc, bảo bối, cha biết sai rồi mà?"
“Phụ thân có phải là chán ghét ta hay không!"
“Đứa ngốc, cha khi nào thì chán ghét con nào?"
“Cha nhiều năm đều không để ý ta, điện thoại cũng không gọi cho ta, ta đến thăm cha, hóa ra cha có thời gian bên mấy người phụ nữ cũng không trở về nhà, đây không phải chán ghét ta thì là gì?" Lam Tịch khóc lóc ủy khuất vô cùng! Thiếu chút nữa khiến Hàn Vân Long gấp đến tim nhảy ra ngoài!
“Bảo bối, con vì thế mới cùng cha giận dỗi sao?"
“Ân!"
“Ai!" Hàn Vân Long thở dài một hơi thầm nghĩ: cha không muốn thương tổn con nên mới trốn tránh con! Con như vậy cha sao nhẫn tâm rời đi chứ!
Trong khoảnh khắc đó Hàn Vân Long hiểu được, chính mình không có khả năng quên thiếu niên, dù có trốn chạy hai năm cũng không cách nào thay lòng đổi dạ với đứa con này. Hai năm qua thứ tình cảm này chẳng những không có biến mất ngược lại càng ngày lún càng sâu! Khoảnh khắc biết đứa nhỏ bị bắt cóc tưởng như toàn bộ thế giới của hắn đều sụp đổ! Cái gì đạo đức, cái gì luân lý cũng vứt đi cho quỷ mà thôi!
“Cha, cha không cần không để ý tới ta, ta làm sai gì cha nói cho ta biết, ta sẽ sửa, cha đừng không để ý tới ta được không?"
“Lam Tịch, thực xin lỗi, sau này cha sẽ không như vậy nữa!"
“Thật vậy chăng?"
“Ừ, bảo bối, đừng khóc, sau này mỗi ngày cha sẽ lại về nhà cùng con nha?"
“Ân!" Nghe cha nói như thế Lam Tịch lập tức liền dừng khóc, nước mắt kia như hệ thống cung cấp nước, nói dừng liền dừng!
Hai năm qua không có ở bên chiếu cố đứa nhỏ, chẳng biết lúc nào Lam Tịch lại gầy thành thế này, sờ tất cả đều là da bọc xương! Hàn Vân Long càng xem càng khó chịu, xoa suốt nửa ngày!
Lam Tịch tắm rửa xong ra đã bị phụ thân ôm đến giường, giúp đứa nhỏ đắp chăn xong! Hàn Vân Long thấy đứa nhỏ nhắm mắt lại ngủ mới trở lại phòng mình tắm rửa qua. Đến lúc đi ra Lam Tịch đang cười nằm úp sấp trên giường nhìn mình.
“Ta lạnh!" Hàn Vân Long bất đắc dĩ thở dài một hơi kéo chăn lên nằm bên cạnh đứa nhỏ. Lam Tịch lập tức dính lại gần, Hàn Vân Long trong lòng âm thầm tự nhủ, cha sẽ không buông con đâu, dù con có chán ghét cha hay hận cha chăng nữa cha cũng quyết không buông tay! Khi người trong lòng an tâm nhắm hai mắt lại, mặt mày không che dấu được vui sướng! Đứa con trai này quấn mình như vậy, có lẽ đứa nhỏ đối với mình cũng có cảm tình, bằng không tại sao khi đứa nhỏ tháy mình cùng người phụ nữ khác liền tức giận như vậy đây?
“Lam Tịch, con đã lớn rồi, sao còn quấn lấy cha như trẻ nít vậy?"
“Ngủ trong lòng cha thật an tâm!"
“Lam Tịch, con. . . . con có thích bạn nữ kia không?"
“Lưu Tuyết không phải bạn gái của ta, chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi!"
“Vậy sao buổi chiều lại nói khác?"
“Đó là muốn gạt cha, ta không thích con gái đâu!"
“Chẳng lẽ bảo bối thích con trai sao?"
“Người ta thích là nam, cha sẽ phản đối sao?" Hàn Vân Long trong lòng khẽ động!
“Chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, cha sẽ không phản đối!"
“Vậy là tốt rồi!"
“Vậy Lam Tịch có người thích chưa?" Lam Tịch không trả lời, nghĩ ngợi một hồi, cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, kiếp trước mình không có thích qua người nào, còn bây giờ, bây giờ thì sao?
“Phụ thân, thích nột người là như thế nào?" Hàn Vân Long nghiêng đầu, vô cùng chăm chú ngắm thiếu niên trong lòng!
“Thích một người, thì lúc nào cũng muốn ở cạnh người đó, thấy người đó cười thì mình liền vui vẻ, thấy người đó khóc là mình đau lòng, thầm nghĩ chỉ để người đó ở cạnh mình, không muốn để người đó ở chung với ai khác! Đây là thích!"
Trong mắt cha thấy được bóng dáng của mình, rõ ràng như vậy, chỉ hi vọng ánh mắt cha có mình ta, chỉ cần ở trong lòng cha là cảm thấy an tâm, thích thấy nét tươi cười của cha, thấy cha bị thương thì mình còn thương tâm hơn, cha mà không để ý tới ta ta sẽ khó sống vô cùng, đây là thích sao? Nhưng con cái không nên đối với phụ thân có loại cảm tình này mà? Không muốn cho cha biết cảm tình của mình, cha sẽ chán ghét mất! Lam Tịch từ từ cúi đầu đưa lưng lại phía Hàn Vân Long!
“Ta đã biết!" Hàn Vân Long âm thầm cắn răng, tắt đèn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ phía sau ôm Lam Tịch. Đứa nhỏ trong lòng có chút cứng ngắc, điều này làm cho Hàn Vân Long một trận khẩn trương.
Lam Tịch dáng người rất nhỏ, cha có thể dễ dàng đem ôm vào lòng. Tựa vào lồng ngực rắn chắc, giống như dựa vào một tòa núi lớn vững chắc. Rất thích loại cảm giác này, Lam Tịch thật muốn cả đời đều ngủ ở trong ngực của cha. Người phía sau người thở ra từng luồng khí nóng trên cổ mình khiến Lam Tịch cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Vốn đã quen ngủ chung, chính là lúc này Lam Tịch biết cảm tình của mình với cha khiến hắn ngủ dựa vào lòng cha mà cảm thấy hoàn toàn thay đổi! Thân thể mẫn cảm lập tức nổi lên phản ứng, Lam Tịch tất nhiên hiểu rõ có chuyện gì, chính là sao có thể trước mặt cha giải quyết?
Nhịn đã lâu vẫn không thể để cho dục vọng giải tỏa, Lam Tịch lén đưa tay xuống phía dưới, lặng lẽ xoa nắn!
Hàn Vân Long tự nhiên chưa ngủ nhanh như vậy, nằm hồi lâu lại cảm giác thân thể trong lòng đang rung động, một lát liền hiểu rõ ngay! Lập tức bắt lấy cái tay nhỏ bé đang lộn xộn, Hàn Vân Long làm vậy hù Lam Tịch không nhỏ.
“Bảo bối, làm sao vậy?"
“Không, không có!"
“Ha ha, đừng thẹn thùng, đây là phản ứng bình thường!" Nói xong Hàn Vân Long từ từ đưa tay xuống phía dưới đứa nhỏ trong lòng.
“Đừng!"
“Để cha giúp con đi!" Lời nói đầy dụ dỗ mềm nhẹ vô cùng! Hàn Vân Long cầm trong tay dục vọng nho nhỏ nhẹ nhàng di động xoa nắn. Trong bóng đêm Hàn Vân Long không nhìn thấy vẻ mặt của Lam Tịch, chỉ có thể cảm giác được thân thể đứa nhỏ càng ngày càng nóng, tiếng thở đẫ dồn dập mà nặng nề vô cùng, toàn bộ điều này đều kích thích thần kinh Hàn Vân Long. Đem người trong lòng đang thở dồn dập ôm siết vào lòng, Hàn Vân Long đưa lưỡi khẽ liếm cái cổ mảnh khảnh khiến Lam Tịch cả người đều run rẩy lên.
“Bảo bối, thoải mái sao?"
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cha ~~~ cha ~~~~ “
Tiếng ngâm khe khẽ của thiếu niên thiếu chút nữa khiến Hàn Vân Long kìm lòng không nổi, dùng sức nuốt nước bọt, tay đẩy nhanh tốc độ! Kỹ xảo linh hoạt một hồi khiến cho Lam Tịch tơi bời xụi lơ nằm gọn trong lòng Hàn Vân Long! Cảm giác thoải mái đến tận linh hồn khiến Lam Tịch nửa ngày cũng chưa khôi phục lại! Cuối cùng thế nhưng trực tiếp chìm vào trong giấc ngủ trong khoái cảm! Bởi vì quá mức thoải mái, một đêm này ngủ một mạch cũng không hề mộng mị!
Hàn Vân Long đợi nửa ngày không thấy Lam Tịch nói chuyện, một lát sau mới phát hiện đứa nhỏ lại ngủ thiếp đi, nhìn dịch thể trong tay, lại nhìn hạ thân đang dựng cờ phía dưới, Hàn Vân Long thật không biết là nên cười hay nên khóc, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ! Thở dài một hơi, bàn tay vẫn dính nguyên dịch thể của đứa nhỏ cầm lấy dục vọng của bản thân, Hàn Vân Long xoa nắn kích thích một hồi rất nhanh giải quyết vấn đề. Đơn giản rửa sạch một chút rồi nằm lại trên giường, Hàn Vân Long ôm người trong lòng âm thầm nói, tiểu bảo bối ngày mai xem con chạy thế nào!
Tác giả :
Kỳ Lân Ngọc