Phong Tình Vạn Chủng
Chương 2-1
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sí trợn mắt nhìn màn hình chat webcam, mím môi thật chặt. Xuyên qua cái nhìn tàn nhẫn, có thể thấy ánh mắt của anh tràn đầy sự không vui và bất mãn.
"Sí, đừng nhìn em bằng ánh mắt nóng nảy ấy chứ, em là em gái tốt của anh mà." Hà Dự Vi ở bên kia cười rất thoải mái, thậm chí còn hơi mờ ám. “Em biết em xinh đẹp có một không ai, anh không cần lại nói mấy câu như thế với em."
"Em vừa nói gì?" Giọng nói của Sí rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng nhưng khuôn miệng nở nụ cười chẳng hợp với cơn giận của anh chút nào, anh hỏi Hà Dự Vi đang cười ở trên màn hình.
"Em đã nói gì hả?" Cô lập tức giả ngu, kỹ thuật diễn hạng nhất.
"Em nói... Em mời ai đến giúp anh?" Sí có ý tốt nhắc nhở.
"Một trợ lý có năng lực tốt, biết nhẫn nhịn." Hà Dự Vi mỉm cười và trả lời.
"Sau đó thì sao?" Ý cười của anh càng lúc càng sâu.
"Cô ấy tên là Triệu Tử Phong."
"Nam ư?" Nếu là nam thì anh còn chịu nhận, nhưng nếu là nữ... Hừ! Khỏi tới luôn đi!
"Không." Khuôn miệng nhỏ nhắn, đỏ mọng thốt ra một chữ rồi nói tiếp. “Là một cô gái rất xinh đẹp."
"Em nói gì hả?" Sí nheo đôi mắt nguy hiểm.
"Cô ấy mới có hai mươi tuổi thôi! Sí à, anh đừng có xuống tay với người ta đó nha! Người ta vẫn còn là sinh viên đấy!" Cô cười, không thèm để ý rằng mình đã chọc giận anh cả.
"Làm anh em đã mười sáu năm, chẳng lẽ em không biết cá tính của anh cả em sao?" Sí hỏi ngược lại.
"Thì để giải trừ phần tính cách ấy đấy, em mới mời cô Triệu giúp anh mà. Anh nhìn ổ cún của anh đi, à há, ai thèm động tay động chân giúp anh dọn dẹp lại chứ?" Hà Dự Vi cười lạnh hai tiếng, cho dù tính tình cô tốt đến đâu đi chăng nữa, có đánh chết cô cũng chẳng muốn giúp Sí dọn dẹp phòng làm việc như ổ cún ấy đâu. Lỡ như làm mất một tờ tài liệu, không khéo cô phải dốc sạch cả túi để đền.
Úy Phong Bảo Toàn là cấp dưới và chịu sự quản lý của Úy Môn, có được mạng lưới tình báo hoàn chỉnh nhất trên toàn thế giới, là một tập đoàn tình báo hoàn mỹ nhất, mọi tư liệu hiện đang sở hữu đều mang tính cơ mật cao nhất, mà sau khi nhận sự ủy thác để tiến hành công tác điều tra thì còn phải đảm bảo nhiệm vụ được an toàn và phòng tránh những nguy cơ tiềm tàng. Tất cả tư liệu dùng để điều tra đều ở trong phòng làm việc của Sí. Chỉ một mẩu ghi chép nhỏ, một miếng đồ bỏ đi thôi cũng rất có khả năng là cái gì đó cực kỳ cơ mật.
"Một cô gái?" Sí hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy sự khinh miệt: “Có thể làm được chuyện gì lớn chứ?"
Úy Môn khiến cho người ta bất mãn ở chỗ: Đàn ông ở đấy vô cùng kỳ thị phụ nữ.
"Sí, anh nói câu này chả có chút phong độ gì hết!" Khuôn mặt Hà Dự Vi trở nên khó chịu, cô ghét nhất điểm này ở đàn ông Úy Môn – khinh thường phụ nữ!
"Tốt nhất em nên cầu nguyện rằng cô gái mà em tìm có chút ít năng lực!" Sí thốt ra một câu độc ác.
Nếu như người đến là một sinh viên làm part – time chỉ biết khóc sướt mướt, anh thề, anh nhất định sẽ đuổi cổ cô ta!
"Sí, nghe em khuyên một câu." Hà Dự Vi hạ giọng nói.
"Nói."
"Đừng khinh thường phụ nữ, bằng không anh sẽ gặp báo ứng." Cô nói thẳng vào trọng tâm.
"Hừ." Sí hừ lạnh một tiếng. "Nếu cô ta có năng lực, bằng một phần mười của em và Tường, anh sẽ suy xét lại."
Câu này có vẻ như đang khẳng định năng lực của hai chị em cô nhỉ? Hà Dự Vi thở dài, cô chẳng biết nên vui hay giận, anh cả Sí xấu tính này, trời ạ...
###
Dựa theo địa chỉ được ghi lại vào ngày đó, Triệu Tử Phong đi đến Trading Area (khu vực thương mại) để tìm tên công ty.
Cô cực kỳ kinh ngạc, phòng làm việc của Úy Phong Bảo Toàn ở Đài Loan nhưng lại được đặt ở một nơi rõ ràng như vậy. (công ty tình báo mà dễ kiếm ấy mà)
Cách khách sạn Hoa Hạ chỉ hai con đường, gần đến mức khiến cô giật mình.
Đứng dưới tòa cao ốc được xây dựng và trang trí xa hoa, cao cấp, Tử Phong cảm thấy cực kỳ bội phục cách làm việc can đảm của Úy Phong Bảo Toàn, ngay cả đám người các cô vừa nghe đến tên cũng đã thấy tiếng tăm của công ty vang dội đến mức nào rồi!
Vốn dĩ còn lo lắng về công việc quái lạ này, nhưng vừa biết đối phương là Úy Phong Bảo Toàn, cô đã vứt hết tất cả sự nghi ngờ lên chín tầng mây cao vời vợi.
Ha ha, lúc ra khỏi cửa, cô đi nhờ xe của anh họ Thánh Minh, nghĩ đến vẻ mặt oán hờn của anh ấy mà cô muốn cười phá lên. Anh ấy ghen tỵ với cô, ha ha ha!
Cô không cần báo cho bảo vệ ở lầu một biết rằng mình đến đây mà chỉ cần dùng chìa khóa mở cửa lớn của tòa cao ốc, bước vào nơi có những căn hộ cao cấp với giá trị hơn cả ngàn vạn.
Tử Phong càng bội phục hiệu suất làm việc và mức độ tìm người chính xác của Úy Phong. Đêm hôm qua, cô phát hiện có một bì thư được gửi đến có đề tên mình, bên trong là một chuỗi chìa khóa và tờ chi phiếu mệnh giá mười ngàn Đô La.
Lúc ấy, cô đã bị dọa đến mức nhảy dựng lên, tiền nhiều như vậy để làm gì chứ? Sau đó, cô mới đọc tờ giấy trong bì thư và biết đó là tiền tiêu vặt một tháng của mình.
Cô không khỏi líu lưỡi chẳng nói thành lời, đúng là làm quá! Tiền tiêu vặt một tháng khoảng ba trăm ngàn Đài Tệ? Xài kiểu gì chứ?!
(10,000 USD khoảng 295,816 TWD - Đài tệ --- Tỷ giá ngày 14/01/2018)
Sao cũng được! Tử Phong nhún vai, vừa cầm chìa khóa vừa huýt sáo và đi tới tòa nhà B, bấm thang máy lên lầu 10.
"Ting!" Thang máy dừng ở lầu 10, Tử Phong bước ra với tâm trạng phấn khởi, nhưng vừa ra ngoài, cô đã bị cánh cửa quái dị ở trước mặt dọa cho choáng váng.
"Chỗ này... Mình đi vào bằng cách nào đây?" Cô cười khổ, nếu như cô không nhìn lầm, cánh cửa "máy" này dài 50cm, rộng 20cm, khóa cửa công nghệ cao, nó xác định người tới bằng cách nhận ra đồng tử rồi mới chịu mở.
Mà cánh cửa này dày ít nhất cũng 30cm! Làm màu quá đáng!
Cô tìm kiếm xung quanh, ý định tìm ra một cái "chuông điện" nào đó nhưng tìm mãi mà chẳng thấy. Tử Phong gấp đến mức đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, cánh cửa phát ra tiếng "kẽo kẹt" rồi mở toang, Tử Phong trợn mắt há mồm, nhìn người đàn ông xuất hiện ở sau cửa.
Anh rất cao, cường tráng, đáng sợ, hẳn là tính cách không được tốt cho lắm!
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô khi nhìn từ sau gáy của người đàn ông ấy.
Từ trên xuống dưới, anh mặc áo ba lỗ bằng da màu đen, quần da, chân mang giày da màu đen nốt, trên cổ đeo chiếc vòng bằng da tạo hình ngọn lửa, tóc anh cũng đen, nhưng toàn thân anh rất ra dáng, là hình mẫu của một soái ca tàn bạo. Anh nhíu mày, trợn mắt nhìn cô với vẻ không kiên nhẫn, giống như bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhào tới cắn cho cô một phát.
Sí trợn mắt nhìn màn hình chat webcam, mím môi thật chặt. Xuyên qua cái nhìn tàn nhẫn, có thể thấy ánh mắt của anh tràn đầy sự không vui và bất mãn.
"Sí, đừng nhìn em bằng ánh mắt nóng nảy ấy chứ, em là em gái tốt của anh mà." Hà Dự Vi ở bên kia cười rất thoải mái, thậm chí còn hơi mờ ám. “Em biết em xinh đẹp có một không ai, anh không cần lại nói mấy câu như thế với em."
"Em vừa nói gì?" Giọng nói của Sí rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng nhưng khuôn miệng nở nụ cười chẳng hợp với cơn giận của anh chút nào, anh hỏi Hà Dự Vi đang cười ở trên màn hình.
"Em đã nói gì hả?" Cô lập tức giả ngu, kỹ thuật diễn hạng nhất.
"Em nói... Em mời ai đến giúp anh?" Sí có ý tốt nhắc nhở.
"Một trợ lý có năng lực tốt, biết nhẫn nhịn." Hà Dự Vi mỉm cười và trả lời.
"Sau đó thì sao?" Ý cười của anh càng lúc càng sâu.
"Cô ấy tên là Triệu Tử Phong."
"Nam ư?" Nếu là nam thì anh còn chịu nhận, nhưng nếu là nữ... Hừ! Khỏi tới luôn đi!
"Không." Khuôn miệng nhỏ nhắn, đỏ mọng thốt ra một chữ rồi nói tiếp. “Là một cô gái rất xinh đẹp."
"Em nói gì hả?" Sí nheo đôi mắt nguy hiểm.
"Cô ấy mới có hai mươi tuổi thôi! Sí à, anh đừng có xuống tay với người ta đó nha! Người ta vẫn còn là sinh viên đấy!" Cô cười, không thèm để ý rằng mình đã chọc giận anh cả.
"Làm anh em đã mười sáu năm, chẳng lẽ em không biết cá tính của anh cả em sao?" Sí hỏi ngược lại.
"Thì để giải trừ phần tính cách ấy đấy, em mới mời cô Triệu giúp anh mà. Anh nhìn ổ cún của anh đi, à há, ai thèm động tay động chân giúp anh dọn dẹp lại chứ?" Hà Dự Vi cười lạnh hai tiếng, cho dù tính tình cô tốt đến đâu đi chăng nữa, có đánh chết cô cũng chẳng muốn giúp Sí dọn dẹp phòng làm việc như ổ cún ấy đâu. Lỡ như làm mất một tờ tài liệu, không khéo cô phải dốc sạch cả túi để đền.
Úy Phong Bảo Toàn là cấp dưới và chịu sự quản lý của Úy Môn, có được mạng lưới tình báo hoàn chỉnh nhất trên toàn thế giới, là một tập đoàn tình báo hoàn mỹ nhất, mọi tư liệu hiện đang sở hữu đều mang tính cơ mật cao nhất, mà sau khi nhận sự ủy thác để tiến hành công tác điều tra thì còn phải đảm bảo nhiệm vụ được an toàn và phòng tránh những nguy cơ tiềm tàng. Tất cả tư liệu dùng để điều tra đều ở trong phòng làm việc của Sí. Chỉ một mẩu ghi chép nhỏ, một miếng đồ bỏ đi thôi cũng rất có khả năng là cái gì đó cực kỳ cơ mật.
"Một cô gái?" Sí hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy sự khinh miệt: “Có thể làm được chuyện gì lớn chứ?"
Úy Môn khiến cho người ta bất mãn ở chỗ: Đàn ông ở đấy vô cùng kỳ thị phụ nữ.
"Sí, anh nói câu này chả có chút phong độ gì hết!" Khuôn mặt Hà Dự Vi trở nên khó chịu, cô ghét nhất điểm này ở đàn ông Úy Môn – khinh thường phụ nữ!
"Tốt nhất em nên cầu nguyện rằng cô gái mà em tìm có chút ít năng lực!" Sí thốt ra một câu độc ác.
Nếu như người đến là một sinh viên làm part – time chỉ biết khóc sướt mướt, anh thề, anh nhất định sẽ đuổi cổ cô ta!
"Sí, nghe em khuyên một câu." Hà Dự Vi hạ giọng nói.
"Nói."
"Đừng khinh thường phụ nữ, bằng không anh sẽ gặp báo ứng." Cô nói thẳng vào trọng tâm.
"Hừ." Sí hừ lạnh một tiếng. "Nếu cô ta có năng lực, bằng một phần mười của em và Tường, anh sẽ suy xét lại."
Câu này có vẻ như đang khẳng định năng lực của hai chị em cô nhỉ? Hà Dự Vi thở dài, cô chẳng biết nên vui hay giận, anh cả Sí xấu tính này, trời ạ...
###
Dựa theo địa chỉ được ghi lại vào ngày đó, Triệu Tử Phong đi đến Trading Area (khu vực thương mại) để tìm tên công ty.
Cô cực kỳ kinh ngạc, phòng làm việc của Úy Phong Bảo Toàn ở Đài Loan nhưng lại được đặt ở một nơi rõ ràng như vậy. (công ty tình báo mà dễ kiếm ấy mà)
Cách khách sạn Hoa Hạ chỉ hai con đường, gần đến mức khiến cô giật mình.
Đứng dưới tòa cao ốc được xây dựng và trang trí xa hoa, cao cấp, Tử Phong cảm thấy cực kỳ bội phục cách làm việc can đảm của Úy Phong Bảo Toàn, ngay cả đám người các cô vừa nghe đến tên cũng đã thấy tiếng tăm của công ty vang dội đến mức nào rồi!
Vốn dĩ còn lo lắng về công việc quái lạ này, nhưng vừa biết đối phương là Úy Phong Bảo Toàn, cô đã vứt hết tất cả sự nghi ngờ lên chín tầng mây cao vời vợi.
Ha ha, lúc ra khỏi cửa, cô đi nhờ xe của anh họ Thánh Minh, nghĩ đến vẻ mặt oán hờn của anh ấy mà cô muốn cười phá lên. Anh ấy ghen tỵ với cô, ha ha ha!
Cô không cần báo cho bảo vệ ở lầu một biết rằng mình đến đây mà chỉ cần dùng chìa khóa mở cửa lớn của tòa cao ốc, bước vào nơi có những căn hộ cao cấp với giá trị hơn cả ngàn vạn.
Tử Phong càng bội phục hiệu suất làm việc và mức độ tìm người chính xác của Úy Phong. Đêm hôm qua, cô phát hiện có một bì thư được gửi đến có đề tên mình, bên trong là một chuỗi chìa khóa và tờ chi phiếu mệnh giá mười ngàn Đô La.
Lúc ấy, cô đã bị dọa đến mức nhảy dựng lên, tiền nhiều như vậy để làm gì chứ? Sau đó, cô mới đọc tờ giấy trong bì thư và biết đó là tiền tiêu vặt một tháng của mình.
Cô không khỏi líu lưỡi chẳng nói thành lời, đúng là làm quá! Tiền tiêu vặt một tháng khoảng ba trăm ngàn Đài Tệ? Xài kiểu gì chứ?!
(10,000 USD khoảng 295,816 TWD - Đài tệ --- Tỷ giá ngày 14/01/2018)
Sao cũng được! Tử Phong nhún vai, vừa cầm chìa khóa vừa huýt sáo và đi tới tòa nhà B, bấm thang máy lên lầu 10.
"Ting!" Thang máy dừng ở lầu 10, Tử Phong bước ra với tâm trạng phấn khởi, nhưng vừa ra ngoài, cô đã bị cánh cửa quái dị ở trước mặt dọa cho choáng váng.
"Chỗ này... Mình đi vào bằng cách nào đây?" Cô cười khổ, nếu như cô không nhìn lầm, cánh cửa "máy" này dài 50cm, rộng 20cm, khóa cửa công nghệ cao, nó xác định người tới bằng cách nhận ra đồng tử rồi mới chịu mở.
Mà cánh cửa này dày ít nhất cũng 30cm! Làm màu quá đáng!
Cô tìm kiếm xung quanh, ý định tìm ra một cái "chuông điện" nào đó nhưng tìm mãi mà chẳng thấy. Tử Phong gấp đến mức đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, cánh cửa phát ra tiếng "kẽo kẹt" rồi mở toang, Tử Phong trợn mắt há mồm, nhìn người đàn ông xuất hiện ở sau cửa.
Anh rất cao, cường tráng, đáng sợ, hẳn là tính cách không được tốt cho lắm!
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô khi nhìn từ sau gáy của người đàn ông ấy.
Từ trên xuống dưới, anh mặc áo ba lỗ bằng da màu đen, quần da, chân mang giày da màu đen nốt, trên cổ đeo chiếc vòng bằng da tạo hình ngọn lửa, tóc anh cũng đen, nhưng toàn thân anh rất ra dáng, là hình mẫu của một soái ca tàn bạo. Anh nhíu mày, trợn mắt nhìn cô với vẻ không kiên nhẫn, giống như bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhào tới cắn cho cô một phát.
Tác giả :
Lê Tiêm