Phong Thần Châu
Chương 93: Càng nhiều càng tốt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi những lời này thốt ra, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Mặc dù Khương Vinh biết Tần Ninh có kiến thức bất phàm, rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Nhưng lão ta càng biết rõ, Tần Ninh chỉ có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa lửa luyện đan lại là lửa cam hạ đẳng, luyện chế ra một linh đan nhất phẩm đã là không tệ rồi.
Nhưng độc của Diệp phu nhân rõ ràng là không thể chữa khỏi chỉ bằng một viên đan dược nhất phẩm được!
Lúc này, Diệp Thông Nguyên càng thêm lo lắng lẫn hoài nghi.
Chuyện liên quan đến tính mạng của phu nhân của mình, ông ta không thể không để ý.
Về phần Diệp Viên Viên, trong đôi mắt đẹp của nàng lại lóe lên sáng ngời.
Nàng đã hiểu rất rõ phong cách làm việc nói được thì làm được của Tần Ninh rồi.
Nếu như Tần Ninh đã nói có thể, vậy thì nhất định hắn có thể.
Lời vừa dứt, Tần Ninh liền đi đến bên giường.
Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, nhìn nữ nhân trên giường, Tần Ninh hơi giật mình.
Người phụ nữ này mặc váy dài màu xanh lam nhạt, che lấp đi các đường cong cơ thể, cho dù là đang nằm, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy, đây vẫn là một mỹ nhân có nhan sắc xinh đẹp động lòng người.
Khác với vẻ đẹp hơi chín muồi có nét thẹn thùng của Diệp Viên Viên, người phụ nữ tuổi tứ tuần này lại mang vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ.
Chẳng trách Diệp Viên Viên lại xinh đẹp như vậy, có một người mẹ xinh đẹp như vậy, nàng muốn mình không xinh đẹp thì cũng khó.
Chắc hẳn này khi còn trẻ, vị Diệp phu nhân cũng là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, có thể gả cho Diệp Thông Nguyên, ngồi vào vị trí trưởng tộc của Diệp gia, đó cũng không phải là người đơn giản.
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi không có cách thì bớt ở đây lãng phí thời gian của mọi người đi!"
“Diệp Viên Viên!"
“Có ta!"
Tần Ninh xoay người, liếc nhìn Trữ Phương Chính kia, dửng dưng nói: “Bịt miệng lão lại cho ta!"
Nghe vậy, mặt già của Trữ Phương Chính cũng đỏ lên.
Diệp Viên Viên cũng tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao Trữ Phương Chính cũng là linh đan sư tam phẩm, nếu thật sự bịt miệng lão ta, với thế lực của lão ta ở Đế Đô, e rằng sẽ gây ra không ít phiền toái cho Diệp gia.
Chuyện này không đơn giản như giết Từ Thánh Hữu, có thể dễ dàng giải quyết.
Diệp Thông Nguyên lúc này đang quan tâm đến an nguy của phu nhân, ông ta nhìn Trữ Phương Chính với thần sắc nghiêm nghị: “Nếu như làm phiền Tần công tử, Trữ Phương Chính, cho dù ngươi có là linh đan sư tam phẩm, Diệp Thông Nguyên ta nhất định không tha cho ngươi!"
Bị Diệp Thông Nguyên uy hϊế͙p͙ như vậy, Trữ Phương Chính liền im bặt, không dám nói nửa lời.
Tần Ninh nhìn Diệp Thông Nguyên bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Cốc Nguyệt Hàn.
Từng tia lửa luyện đan từ từ tiến vào cơ thể Cốc Nguyệt Hàn.
“Lợi hại!"
Nhìn thấy cảnh này, đại sư Khương Vinh không khỏi khen ngợi: “Đan sư cũng được gọi là dược sư, có thể chữa bệnh cứu người nhưng đan sư bình thường chỉ có thể dùng lửa luyện đan biến thành xúc tu thăm dò từ bên ngoài cơ thể con người!"
“Trừ phi đã thành thạo điều khiển lửa luyện đan thì mới có thể dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể bệnh nhân thăm dò!"
“Năm đó, để đạt đến bước này, ta đã khổ luyện dung hợp lực lửa luyện đan, cho đến khi đạt đến linh đan sư nhị phẩm thì mới làm được đến bước này!"
Nghe được những lời này, những người có mặt đều vô cùng thán phục.
Linh đan sư thất phẩm đại sư Khương Vinh, một vị đan sư cao cấp như vậy mà đã phải tốn bao nhiêu khó khăn mới có thể đạt được bước này, vậy mà Tần Ninh... lại thi triển ra kỹ năng này dễ như trở bàn tay.
Thánh Tâm Duệ lúc này lại cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Hắn ta đã bị thuyết phục bởi đan thuật cao siêu của Tần Ninh từ lâu rồi, việc mà Tần Ninh làm ra khiến người khác kinh ngạc, với hắn ta thì... đó là điều hiển nhiên.
Trữ Phương Chính bĩu môi.
Tần Ninh có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là linh đan sư nhất phẩm, lửa luyện đan màu cam hạ đẳng chỉ có thể đủ để luyện chế ra một viên linh đan nhất phẩm mà thôi.
Thế thì có ích gì?
Với độc hàn nhiệt của Cốc Nguyệt Hàn, Khương Vinh giờ đây cũng phải bó tay cơ mà.
Tên tiểu tử này lại có cách? Đó mới là kỳ lạ!
Lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người mà hắn vô cùng tập trung
Nếu như đan thuật của hắn được như Khương Vinh, đạt tới cấp bậc thất phẩm thì hàn độc của Cốc Nguyệt Hàn chẳng là gì cả!
Mặc dù hiện tại hắn là một linh đan sư nhất phẩm nhưng vẫn có cách, chỉ có điều là cách này sẽ phiền phức hơn một chút mà thôi.
Tuy nhiên, theo như Tần Ninh chầm chậm thăm dò, hắn lại phát hiện khí tức trong cơ thể Cốc Nguyệt Hàn rất kỳ quái.
Nói một cách chính xác, là độc hàn nhiệt kia quái lạ!
Một lạnh một nóng, từ khi sinh ra, nó đã dính liền với trong linh phách của Cốc Nguyệt Hàn.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng vào lúc này, trên mặt Tần Ninh lại hiện lên một nụ cười.
Đây là một kết quả điều tra ngoài ý muốn, nhưng lại là một chuyện tốt.
Tần Ninh chầm chậm đứng dậy, thở ra một hơi.
Hai người Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên đều mang sắc mặt căng thẳng, trên trán đều ứa mồ hôi.
“Ta có thể chữa khỏi!"
Tần Ninh nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: “Ta nghĩ, trong phủ hẳn sẽ có số lượng lớn Tôi Thể Đan đúng chứ?"
Tôi Thể Đan?
Phàm đan, phàm đan cấp thấp?
Hơn nữa là loại phàm đan cấp thấp phổ biến nhất sao?
Tần Ninh cần loại đan dược này làm gì chứ?
“Có!"
Diệp Viên Viên trả lời một cách dứt khoát.
“Tốt, có bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, không đủ thì mua thêm số lượng lớn, ít nhất cũng cần phải có trên mười ngàn viên!"
Tần Ninh gật đầu.
Trên mười ngàn viên?
Cần nhiều Tôi Thể Đan như vậy để làm gì cơ chứ?
Mặc dù Diệp Viên Viên không hiểu, nhưng nàng vẫn làm theo.
Còn Diệp Thông Nguyên muốn hỏi nhưng ông ta vẫn giữ tâm thế nhẫn nại.
Không lâu sau, Diệp Viên Viên dẫn theo vài người hầu, trên tay còn cầm theo mười hộp Tôi Thể Đan
Lúc này, trong lòng đa số mọi người đều thầm thắc mắc rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì vậy?
Mười hộp lần lượt được mở ra, phàm đan Tôi Thể Đan xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Ninh nhìn lượng lớn đan dược, gật đầu.
“Tần công tử!"
Diệp Thông Nguyên thực sự không nhịn được nữa, hỏi: “Tần công tử rốt cuộc muốn dùng cách gì?"
Thực ra, không chỉ ông ta, những người khác đều muốn hỏi từ lâu rồi.
“Cách cứu người à?"
Tần Ninh nói điều hiển nhiên: “Tôi Thể Đan có thể cứu người, ông không biết sao?"
Nghe được những lời này, Diệp Thông Nguyên không nói nên lời.
Tôi Thể Đan có thể cứu người, đương nhiên ông ta biết, nhưng nó chỉ có ích cho võ giả cảnh giới cửa thứ nhất Khai Môn mà thôi.
Đối với linh phách của võ giả có cảnh giới mạnh nhất trong bốn cảnh giới, Tôi Thể Đan vốn là... vô dụng!
“Nhìn rồi sẽ biết thôi!"
Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều.
Từ từ, hắn hất tay một cái, dưới sự cô đọng của lửa luyện đan, từng viên Tôi Thể Đan hóa thành bột phấn, dần dần, trong những viên Tôi Thể Đan kia, một luồng ánh sáng xanh lục nhàn nhạt từ từ bốc lên.
“Đây là… bộ phận của cỏ Lục Diễm luyện chế ra Tôi Thể Đan!", đại sư Khương Vinh giật mình.
Lúc này, mọi người cũng nhìn ra, cỏ Lục Diễm là một phần dược liệu bắt buộc phải có để luyện chế ra Tôi Thể Đan, loại thảo dược này rất thông thường, không hề quý hiếm.
Tác dụng của cỏ Lục Diễm chủ yếu là là điều dưỡng.
Suy cho cùng, đối với võ giả mới nhập môn mà nói, Tôi Thể Đan vẫn có dược hiệu bá đạo hơn một chút, mà cỏ lục diễm vừa hay có thể trung hòa loại bá đạo này.
Tần Ninh đây là đang làm gì?
Trong sự
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi những lời này thốt ra, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Mặc dù Khương Vinh biết Tần Ninh có kiến thức bất phàm, rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Nhưng lão ta càng biết rõ, Tần Ninh chỉ có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa lửa luyện đan lại là lửa cam hạ đẳng, luyện chế ra một linh đan nhất phẩm đã là không tệ rồi.
Nhưng độc của Diệp phu nhân rõ ràng là không thể chữa khỏi chỉ bằng một viên đan dược nhất phẩm được!
Lúc này, Diệp Thông Nguyên càng thêm lo lắng lẫn hoài nghi.
Chuyện liên quan đến tính mạng của phu nhân của mình, ông ta không thể không để ý.
Về phần Diệp Viên Viên, trong đôi mắt đẹp của nàng lại lóe lên sáng ngời.
Nàng đã hiểu rất rõ phong cách làm việc nói được thì làm được của Tần Ninh rồi.
Nếu như Tần Ninh đã nói có thể, vậy thì nhất định hắn có thể.
Lời vừa dứt, Tần Ninh liền đi đến bên giường.
Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, nhìn nữ nhân trên giường, Tần Ninh hơi giật mình.
Người phụ nữ này mặc váy dài màu xanh lam nhạt, che lấp đi các đường cong cơ thể, cho dù là đang nằm, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy, đây vẫn là một mỹ nhân có nhan sắc xinh đẹp động lòng người.
Khác với vẻ đẹp hơi chín muồi có nét thẹn thùng của Diệp Viên Viên, người phụ nữ tuổi tứ tuần này lại mang vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ.
Chẳng trách Diệp Viên Viên lại xinh đẹp như vậy, có một người mẹ xinh đẹp như vậy, nàng muốn mình không xinh đẹp thì cũng khó.
Chắc hẳn này khi còn trẻ, vị Diệp phu nhân cũng là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, có thể gả cho Diệp Thông Nguyên, ngồi vào vị trí trưởng tộc của Diệp gia, đó cũng không phải là người đơn giản.
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi không có cách thì bớt ở đây lãng phí thời gian của mọi người đi!"
“Diệp Viên Viên!"
“Có ta!"
Tần Ninh xoay người, liếc nhìn Trữ Phương Chính kia, dửng dưng nói: “Bịt miệng lão lại cho ta!"
Nghe vậy, mặt già của Trữ Phương Chính cũng đỏ lên.
Diệp Viên Viên cũng tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao Trữ Phương Chính cũng là linh đan sư tam phẩm, nếu thật sự bịt miệng lão ta, với thế lực của lão ta ở Đế Đô, e rằng sẽ gây ra không ít phiền toái cho Diệp gia.
Chuyện này không đơn giản như giết Từ Thánh Hữu, có thể dễ dàng giải quyết.
Diệp Thông Nguyên lúc này đang quan tâm đến an nguy của phu nhân, ông ta nhìn Trữ Phương Chính với thần sắc nghiêm nghị: “Nếu như làm phiền Tần công tử, Trữ Phương Chính, cho dù ngươi có là linh đan sư tam phẩm, Diệp Thông Nguyên ta nhất định không tha cho ngươi!"
Bị Diệp Thông Nguyên uy hϊế͙p͙ như vậy, Trữ Phương Chính liền im bặt, không dám nói nửa lời.
Tần Ninh nhìn Diệp Thông Nguyên bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Cốc Nguyệt Hàn.
Từng tia lửa luyện đan từ từ tiến vào cơ thể Cốc Nguyệt Hàn.
“Lợi hại!"
Nhìn thấy cảnh này, đại sư Khương Vinh không khỏi khen ngợi: “Đan sư cũng được gọi là dược sư, có thể chữa bệnh cứu người nhưng đan sư bình thường chỉ có thể dùng lửa luyện đan biến thành xúc tu thăm dò từ bên ngoài cơ thể con người!"
“Trừ phi đã thành thạo điều khiển lửa luyện đan thì mới có thể dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể bệnh nhân thăm dò!"
“Năm đó, để đạt đến bước này, ta đã khổ luyện dung hợp lực lửa luyện đan, cho đến khi đạt đến linh đan sư nhị phẩm thì mới làm được đến bước này!"
Nghe được những lời này, những người có mặt đều vô cùng thán phục.
Linh đan sư thất phẩm đại sư Khương Vinh, một vị đan sư cao cấp như vậy mà đã phải tốn bao nhiêu khó khăn mới có thể đạt được bước này, vậy mà Tần Ninh... lại thi triển ra kỹ năng này dễ như trở bàn tay.
Thánh Tâm Duệ lúc này lại cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Hắn ta đã bị thuyết phục bởi đan thuật cao siêu của Tần Ninh từ lâu rồi, việc mà Tần Ninh làm ra khiến người khác kinh ngạc, với hắn ta thì... đó là điều hiển nhiên.
Trữ Phương Chính bĩu môi.
Tần Ninh có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là linh đan sư nhất phẩm, lửa luyện đan màu cam hạ đẳng chỉ có thể đủ để luyện chế ra một viên linh đan nhất phẩm mà thôi.
Thế thì có ích gì?
Với độc hàn nhiệt của Cốc Nguyệt Hàn, Khương Vinh giờ đây cũng phải bó tay cơ mà.
Tên tiểu tử này lại có cách? Đó mới là kỳ lạ!
Lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người mà hắn vô cùng tập trung
Nếu như đan thuật của hắn được như Khương Vinh, đạt tới cấp bậc thất phẩm thì hàn độc của Cốc Nguyệt Hàn chẳng là gì cả!
Mặc dù hiện tại hắn là một linh đan sư nhất phẩm nhưng vẫn có cách, chỉ có điều là cách này sẽ phiền phức hơn một chút mà thôi.
Tuy nhiên, theo như Tần Ninh chầm chậm thăm dò, hắn lại phát hiện khí tức trong cơ thể Cốc Nguyệt Hàn rất kỳ quái.
Nói một cách chính xác, là độc hàn nhiệt kia quái lạ!
Một lạnh một nóng, từ khi sinh ra, nó đã dính liền với trong linh phách của Cốc Nguyệt Hàn.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng vào lúc này, trên mặt Tần Ninh lại hiện lên một nụ cười.
Đây là một kết quả điều tra ngoài ý muốn, nhưng lại là một chuyện tốt.
Tần Ninh chầm chậm đứng dậy, thở ra một hơi.
Hai người Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên đều mang sắc mặt căng thẳng, trên trán đều ứa mồ hôi.
“Ta có thể chữa khỏi!"
Tần Ninh nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: “Ta nghĩ, trong phủ hẳn sẽ có số lượng lớn Tôi Thể Đan đúng chứ?"
Tôi Thể Đan?
Phàm đan, phàm đan cấp thấp?
Hơn nữa là loại phàm đan cấp thấp phổ biến nhất sao?
Tần Ninh cần loại đan dược này làm gì chứ?
“Có!"
Diệp Viên Viên trả lời một cách dứt khoát.
“Tốt, có bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, không đủ thì mua thêm số lượng lớn, ít nhất cũng cần phải có trên mười ngàn viên!"
Tần Ninh gật đầu.
Trên mười ngàn viên?
Cần nhiều Tôi Thể Đan như vậy để làm gì cơ chứ?
Mặc dù Diệp Viên Viên không hiểu, nhưng nàng vẫn làm theo.
Còn Diệp Thông Nguyên muốn hỏi nhưng ông ta vẫn giữ tâm thế nhẫn nại.
Không lâu sau, Diệp Viên Viên dẫn theo vài người hầu, trên tay còn cầm theo mười hộp Tôi Thể Đan
Lúc này, trong lòng đa số mọi người đều thầm thắc mắc rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì vậy?
Mười hộp lần lượt được mở ra, phàm đan Tôi Thể Đan xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Ninh nhìn lượng lớn đan dược, gật đầu.
“Tần công tử!"
Diệp Thông Nguyên thực sự không nhịn được nữa, hỏi: “Tần công tử rốt cuộc muốn dùng cách gì?"
Thực ra, không chỉ ông ta, những người khác đều muốn hỏi từ lâu rồi.
“Cách cứu người à?"
Tần Ninh nói điều hiển nhiên: “Tôi Thể Đan có thể cứu người, ông không biết sao?"
Nghe được những lời này, Diệp Thông Nguyên không nói nên lời.
Tôi Thể Đan có thể cứu người, đương nhiên ông ta biết, nhưng nó chỉ có ích cho võ giả cảnh giới cửa thứ nhất Khai Môn mà thôi.
Đối với linh phách của võ giả có cảnh giới mạnh nhất trong bốn cảnh giới, Tôi Thể Đan vốn là... vô dụng!
“Nhìn rồi sẽ biết thôi!"
Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều.
Từ từ, hắn hất tay một cái, dưới sự cô đọng của lửa luyện đan, từng viên Tôi Thể Đan hóa thành bột phấn, dần dần, trong những viên Tôi Thể Đan kia, một luồng ánh sáng xanh lục nhàn nhạt từ từ bốc lên.
“Đây là… bộ phận của cỏ Lục Diễm luyện chế ra Tôi Thể Đan!", đại sư Khương Vinh giật mình.
Lúc này, mọi người cũng nhìn ra, cỏ Lục Diễm là một phần dược liệu bắt buộc phải có để luyện chế ra Tôi Thể Đan, loại thảo dược này rất thông thường, không hề quý hiếm.
Tác dụng của cỏ Lục Diễm chủ yếu là là điều dưỡng.
Suy cho cùng, đối với võ giả mới nhập môn mà nói, Tôi Thể Đan vẫn có dược hiệu bá đạo hơn một chút, mà cỏ lục diễm vừa hay có thể trung hòa loại bá đạo này.
Tần Ninh đây là đang làm gì?
Trong sự
Tác giả :
Oa Ngưu Cuồng Bôn