Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 107: Cược cả tính mạng
Nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này.
Đoán chừng, khi ông lão này còn sống và nằm trên giường bệnh, ông luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tính thời điểm mình có thể ra đi.
Nhìn ông lão khóc đập trời đập đất, khẳng định không phải là diễn. Họ chết rồi, diễn cho ai xem?
Tuy nhiên, ông lão cứ ngồi đó khóc lớn, làm cho Chu Trạch cũng có chút buồn bã, lão đạo không nghe thấy nhưng Chu Trạch có thể nghe thấy được. Đến lúc nghỉ ngơi mà thấy cảnh này thì làm sao nghỉ ngơi được?
Chu Trạch không có trái tim của Bồ tát, hơn nữa, trái tim của anh trước đó không lâu đã bị lấy mất,
ông lão khóc nức nở, lúc này Chu Trạch qua thăm ân cần hỏi han chỉ sợ làm ông ấy khóc to hơn.
"Dọa ông ấy một chút, để ông ấy im lặng."
Chu Trạch ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh.
Oanh Oanh gật đầu, hai răng nanh của cô dần lộ ra, hơi thở của thây ma càng lúc càng rõ. Ông già không khóc nữa vì bị cô dọa đến vô cùng sợ hãi.
Cũng lúc đó, nỗi buồn đã đeo bám ông ấy rất lâu cũng đã dần tiêu tan.
Lý do giải thích tại sao linh hồn có thể vương lại nhân gian không gì khác chính là những nỗi buồn còn đeo bám và những nguyện vọng họ chưa làm được. Một khi những thứ đó tan biến, họ đã có thể đi xuống Địa ngục.
Quỷ sai cần bắt những linh hồn đang tiêu tan hoặc đơn giản là những người đã ở nhân gian quá lâu và thành quỷ lệ xuống Địa ngục, như thế mới gọi là có thành tựu,
Điều đó có nghĩa là, nếu Chu Trạch gửi ông lão này đi, tính trên công trạng thì cũng không có gì đáng nói, nhưng dù sao, chân muỗi cũng là thịt.
Bây giờ, ông lão đã có thể về Địa ngục. Chu Trạch dù vết thương chưa lành hẳn, thân thể đang yếu ớt nhưng vẫn cố gắng hết sức mở cánh cửa Địa ngục cho ông lão. Thực ra, anh vội vã làm điều này là cho ông lão kia, cho ông ấy có thể sớm được siêu thoát.
Linh hồn của ông lão dần tan biến và chui vào trong lòng đất.
"Ông chủ, tay của anh run quá!"
Oanh Oanh vội vàng đỡ lấy Chu Trạch và cảm nhận được sự khác lạ của anh.
"Đau khổ."
Miệng Chu Trạc phát ra hai chữ này.
Anh xem như hiểu được lời nói của Tiểu Louli, khi có thây ma ở gần thì ma quỷ sẽ ít tìm đến. Con ma lúc nãy bị anh hấp dẫn mà đến, sau đó, ông ta bị Oanh Oanh dọa cho sợ chết khiếp và ngoan ngoãn xuống Địa ngục,
như thế việc lập công để lấy thành tích của anh sẽ tính sao?
Tất nhiên, cũng không có cách này để thay đổi được chuyện này. Mà hôm nay lại có một chuyện vui ngoài ý muốn, Chìa khóa mở cánh cửa Địa ngục của Tiểu Louli đang nằm trong tay anh, bên cạnh đó, khả năng cô ấy thua trong trận chiến là rất lớn nên có thể anh sẽ là chủ nhân mới của chiếc chìa khóa.
Chuyện này khiến anh rất vui, tối nay có thể ngủ ngon rồi.
Buổi sáng thức dậy, anh cảm thấy trong người khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Không cần Oanh Oanh đỡ mà anh đã có thể từ dùng tay tạo lực đẩy mình đứng lên.
Mặc dù khi đứng lên có chút khó khăn nhưng anh vẫn đứng lên được.
"Ông chủ, anh có thể tự đi được chứ?"
Bạch Oanh Oanh đi sát bên cạnh, cô sợ Chu Trạch sẽ ngã, nhất là khi anh nói anh có thể tự đi xuống cầu thang được.
Nếu lấy tình trạng bây giờ so sánh với những ông bà cụ cao tuổi thì nhìn cũng không khác biệt lắm.
Bạch Oanh Oanh sợ Chu Trạch ngã xuống sẽ bị gãy tay hoặc gãy chân, nặng hơn nữa có thể liệt toàn thân. Khi đó, chiếc xe lăn điện của lão đạo mua sẽ phát huy được hết tác dụng.
Vào sáng sớm, suy nghĩa của Oanh Oanh có hơi sinh động hơn bình thường một chút.
Đầu óc cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ông chủ ngồi trên chiếc xe lăn điện miệng kêu lớn: "oh oh oh…"
Trên tay cầm một chiếc núm vú giả,
Nghĩ đến chuyện đó,
"Hahahahahaha…"
Buồn cười chết mất thôi.
Bạch Oanh Oanh ngừng cười, cô thấy Chu Trạch đang nhìn chằm chằm vào mình,
"Thây ma có biết thay đổi?" Chu Trạch hỏi.
Bạch Oanh Oanh lắc đầu.
"Thây ma có điên không?"
Bạch Oanh Oanh lại lập tức lắc đầu.
Cô không giám nói với Chu Trạch cảnh tượng mình vừa tưởng tượng ra, nếu không, sau khi anh bình phục anh sẽ đâm cô mất.
Sau đó,
Cô chạy lại đỡ Chu Trạch.
Chu Trạch cảm thấy Oanh Oanh hình như dây thần kinh vào buổi sáng có hơi sai lệch, nói:
"Gọi tôi là chồng ơi nghe thử coi."
"Anh!!!!"
Ồ, vẫn bình thường.
Chu Trạch chậm rãi đi xuống cầu thang. Anh nghĩ về lần uống rượu của mình hồi còn bé, cảm giác say rượu khiến anh không muốn uống thêm một lần nào nữa.
Thoải mái chỉ là tạm thời, sau đó sẽ là khoảng thời gian khó chịu và bất lực.
Cũng giống như ăn quá nhiều đồ ăn đêm hay hừng hực chiến đấu trên giường bảy lần trong một đêm.
Kết quả là hôm sau bụng dạ sẽ khó chịu, có thể chân tay sẽ bị bủn rủn, thậm chí bị trúng gió.
Lão đạo đã thức dậy. Dù ngủ muộn thế nào nhưng ông ấy vẫn cứ dậy sớm, ông đã quen với việc dậy sớm để tập quyền.
Là một người nhiệt tình, hết lòng bảo về Đường Thơ,
Nên lão đạo rất chú ý đến sức khỏe của mình.
Khi Chu Trạch đi xuống, anh thấy ông ấy đang tập quyền và nói chuyện với con khỉ nhỏ.
Lão đạo trên tay có một chút bùn đen, dưới đất còn có một túi lớn.
Chu Trạch khẽ nhíu mày,
Đó là số bùn con khỉ nhỏ đã mang về khi Chu Trạch bị thương, hiệu quả của nó rất tốt, không khác gì "miếng cao đen" được dùng cho võ sỹ khi bị thương.
Nhưng mùi của nó thực sự hơi khó chịu, mà đối với Chu Trạch, anh bị mắc bệnh sạch sẽ nên khi bôi bùn đen lên người không khác gì một cực hình.
Tiếp sau đó,
Chu Trạch thấy cực hình bị gia tăng khi anh thấy cảnh lão đạo,
Tay cầm số bùn đất và túi chứa số bùn đó tiến tới trước mặt con khỉ,
Cụ thể hơn là đặt số bùn đất đó xuống dưới hông con khỉ,
Đồng thời trên miệng phát ra tiếng "Xì xì xì…"
"Khỉ con,
Ngươi nhanh tiểu vào đây đi,
Ta sẽ làm cho chúng ta phát tài,
Ngoan,
Tiểu nhanh nào, ngoan ngoan, xì xì xì…"
Chu Trạch mặt xạm lại,
Thứ bùn bôi trên người anh,
Thực chất,
Thực chất,
Là thứ đó sao?
"Ah!"
Bạch Oanh Oanh thấy Chu Trạch khụy xuống bèn nhanh chóng chạy lại đỡ.
Nghe tiếng động, lão đạo qua đầu lại nhìn,
Lão đạo đứng dưới ánh nắng mặt trời, một tay đang đầy bùn tay, vẫy vẫy tay chào Chu Trạch:
"Ông chủ, buổi sáng tốt lành!"
Xem ra ông may mắn,
Nếu không phải lần này Chu Trạch chưa hồi sức,
Không biết ông sẽ chết bao nhiêu lần.
.......
Giữa trưa đến xế chiều, hiệu sách không mở cửa kinh doanh vào giờ này. Hiệu sách nằm ngay trung tâm khu phố phía Nam, là một vị trí "vàng", việc không mở cửa kinh doanh có hơi kỳ lạ!
Tuy nhiên, nếu khách có vào hiệu sách để đọc sách hoặc uống thức uống gì đó cũng không phải sẽ bị đẩy ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng vì muốn giảm khối lượng công việc của mình nên đã treo lên một tấm biển:
"Khi bước vào quán, hóa đơn tối thiểu phải từ 100 tệ trở lên."
Chính điều này đã làm đẩy lùi hơn 80% khách hàng.
Chu Trạch cũng không mấy quan tâm đến việc đó, ít khách hơn thì mọi người sẽ đỡ vất vả hơn một chút.
Tất nhiên, Chu Trạch không phải bạo chúa, luôn muốn vắt kiệt sức lao động của những người trong quán. Chu Trạch đã ăn xong, trong khi đang chống chọi với những cơn buồn nôn đang ập đến thì anh thấy một người đàn ông trung niên bước vào quán. Anh ta mặc áo khoác vàng và tóc được cắt rất gọn.
Anh ta có vẻ vô cũng hài lòng với sự yên tĩnh của hiệu sách. Sau khi xin một ly nước đá, anh ta ngồi xuống ghế sofa và lôi ra một chiếc máy tính bảng,
Chỉ một lát sau,
Anh ta mở máy tính bảng,
Lập tức vang lên tiếng nói:
"Macao đã bắt đầu trực tuyến, xin mời người đẹp bắt đầu chia bài…"
Lão đạo nghe thấy âm thanh đó,
Liền lập tức đi lại gần hơn,
Giống như đã tìm được một người chung chí hướng.
Kết quả là, khi nhìn vào màn hình máy tính bảng, lão đạo chết lặng. Lần đầu tiên ông thấy một đường dây đánh bạc xuyên quốc gia thế này.
"Ông cũ chơi đánh bạc trực tuyến không?"
Người đàn ông nhìn lão đạo với vẻ thích thú.
Lão đạo là ai? Ông ta có thể cùng con khỉ nhỏ chơi đùa cả ngày.
Ông có thể kiếm tiền dễ dàng qua những điệu nhảy ngộ nghĩnh trên video phát trực tiếp.
Ông có thể đánh lừa Liêu Ninh để bán than đá cho Sơn Tây,
Lão đạo trực tiếp nói thẳng:
"Có, tôi có chơi hai lần, nhưng chơi không lớn nên không có gì đáng nhắc đến. Thỉnh thoảng tôi cũng đến Macao chơi, đơn giản là để giải sầu một chút."
Nói xong, lão đạo lấy ngón tay út móc móc lỗ tai,
Đúng là nói dối không biết ngượng!
Lão đạo cũng để con khỉ nhỏ thò đầu ra phía trước để ông ấy vuốt ve và xoa đầu nó.
Đây là sự ép buộc,
Nhìn con khỉ nhỏ của ta,
Con khỉ nhỏ lông vàng quý hiếm là thú cưng ta nuôi,
Cứ nói nó không quý hiếm bằng báo ở Ả Rập đi?
Người đàn ông nhìn thấy thế có chút sững sờ, có thể những lời lão đạo nói là giả nhưng con khỉ này không thể là giả được.
Và ở hiệu sách trung tâm khu phố phía Nam này, việc có được con khỉ lông vàng quý hiếm là điều rất khó, phỉ là người có tiền mới làm được những điều này.
Người đàn ông hiện giờ rất có hứng thú với lão đạo. Anh ta lập tức mời lão đạo ngồi xuống bên cạnh mình và giới thiệu chi tiết về trang web anh đang chơi.
Chu Trạch đứng im lặng bên cạnh lắng nghe, sau đó lấy điện thoại ra và suy nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không.
Hầu hết trò chơi đánh bạc trực tuyến đều là lừa đảo. Trước tiên, họ cho bạn kiếm tiền, làm cho bạn say mê trò chơi. Khi bạn đã quá chìm đắm, họ sẽ lừa cho bạn mất hết. Nói là trò chơi may rủi nhưng thực ra nó đã được sắp đặt hết.
Bởi vì cách thức chơi như thế nào không quan trọng,
Mấu chốt của trò chơi này là đánh vào lòng tham của con người- một lòng tham không thể nào nói thay đổi là thay đổi được.
Nhưng cuối cùng, Chu Trạch đã không quyết định báo cảnh sát.
Bởi vì lão đạo cũng là một tay lừa đảo!
Loại lão đạo chơi là cách đánh bạc truyền thống thường thấy, ông mê hoặc những người chơi để vét sạch túi tiền của họ, nhưng loại này không có hại lớn như trò đánh bạc trực tuyến mà người đàn ông kia đang chơi,
Cuối cùng, người đàn ông nói thẳng:
"Có một dự án thực sự thú vị, không biết ông chủ nhà ông có dám tham gia không?"
"Xời, bắt ma bắt quỷ ông chủ tôi còn dám làm thì sợ sệt gì cái dự án đó."
Cái này có thể chứng thực được,
Lão đạo không hề khoe khoang.
"Anh nói đi, đánh cược gì?" Lão đạo sốt ruột hỏi.
Người đàn ông do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói:
"Cược bằng tính mạng!"
Trong lúc nhất thời,
Chu Trạch ngồi uống cà phê bên cạnh, sau khi nghe được câu chuyện đó, chiếc thìa trong tay khẽ run lên,
Trong tâm trí anh xuất hiện hình ảnh ông lão tối qua nhìn chằm chằm lên đồng hồ treo tường để căn thời gian, ngay cả khi ông ấy đã chêt ông cũng không biết,
Còn có viên cảnh sát trước kia anh đã tiễn xuống Địa ngục,
Trước khi đi anh ta có kể về vụ án mà anh ta đang điều tra về đánh bạc,
Bọn hắn không cá cược những thứ khác,
Cũng không chơi thứ gì khác,
Ngoài,
Cược cả tính mạng!
Đoán chừng, khi ông lão này còn sống và nằm trên giường bệnh, ông luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tính thời điểm mình có thể ra đi.
Nhìn ông lão khóc đập trời đập đất, khẳng định không phải là diễn. Họ chết rồi, diễn cho ai xem?
Tuy nhiên, ông lão cứ ngồi đó khóc lớn, làm cho Chu Trạch cũng có chút buồn bã, lão đạo không nghe thấy nhưng Chu Trạch có thể nghe thấy được. Đến lúc nghỉ ngơi mà thấy cảnh này thì làm sao nghỉ ngơi được?
Chu Trạch không có trái tim của Bồ tát, hơn nữa, trái tim của anh trước đó không lâu đã bị lấy mất,
ông lão khóc nức nở, lúc này Chu Trạch qua thăm ân cần hỏi han chỉ sợ làm ông ấy khóc to hơn.
"Dọa ông ấy một chút, để ông ấy im lặng."
Chu Trạch ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh.
Oanh Oanh gật đầu, hai răng nanh của cô dần lộ ra, hơi thở của thây ma càng lúc càng rõ. Ông già không khóc nữa vì bị cô dọa đến vô cùng sợ hãi.
Cũng lúc đó, nỗi buồn đã đeo bám ông ấy rất lâu cũng đã dần tiêu tan.
Lý do giải thích tại sao linh hồn có thể vương lại nhân gian không gì khác chính là những nỗi buồn còn đeo bám và những nguyện vọng họ chưa làm được. Một khi những thứ đó tan biến, họ đã có thể đi xuống Địa ngục.
Quỷ sai cần bắt những linh hồn đang tiêu tan hoặc đơn giản là những người đã ở nhân gian quá lâu và thành quỷ lệ xuống Địa ngục, như thế mới gọi là có thành tựu,
Điều đó có nghĩa là, nếu Chu Trạch gửi ông lão này đi, tính trên công trạng thì cũng không có gì đáng nói, nhưng dù sao, chân muỗi cũng là thịt.
Bây giờ, ông lão đã có thể về Địa ngục. Chu Trạch dù vết thương chưa lành hẳn, thân thể đang yếu ớt nhưng vẫn cố gắng hết sức mở cánh cửa Địa ngục cho ông lão. Thực ra, anh vội vã làm điều này là cho ông lão kia, cho ông ấy có thể sớm được siêu thoát.
Linh hồn của ông lão dần tan biến và chui vào trong lòng đất.
"Ông chủ, tay của anh run quá!"
Oanh Oanh vội vàng đỡ lấy Chu Trạch và cảm nhận được sự khác lạ của anh.
"Đau khổ."
Miệng Chu Trạc phát ra hai chữ này.
Anh xem như hiểu được lời nói của Tiểu Louli, khi có thây ma ở gần thì ma quỷ sẽ ít tìm đến. Con ma lúc nãy bị anh hấp dẫn mà đến, sau đó, ông ta bị Oanh Oanh dọa cho sợ chết khiếp và ngoan ngoãn xuống Địa ngục,
như thế việc lập công để lấy thành tích của anh sẽ tính sao?
Tất nhiên, cũng không có cách này để thay đổi được chuyện này. Mà hôm nay lại có một chuyện vui ngoài ý muốn, Chìa khóa mở cánh cửa Địa ngục của Tiểu Louli đang nằm trong tay anh, bên cạnh đó, khả năng cô ấy thua trong trận chiến là rất lớn nên có thể anh sẽ là chủ nhân mới của chiếc chìa khóa.
Chuyện này khiến anh rất vui, tối nay có thể ngủ ngon rồi.
Buổi sáng thức dậy, anh cảm thấy trong người khỏe hơn hôm qua rất nhiều. Không cần Oanh Oanh đỡ mà anh đã có thể từ dùng tay tạo lực đẩy mình đứng lên.
Mặc dù khi đứng lên có chút khó khăn nhưng anh vẫn đứng lên được.
"Ông chủ, anh có thể tự đi được chứ?"
Bạch Oanh Oanh đi sát bên cạnh, cô sợ Chu Trạch sẽ ngã, nhất là khi anh nói anh có thể tự đi xuống cầu thang được.
Nếu lấy tình trạng bây giờ so sánh với những ông bà cụ cao tuổi thì nhìn cũng không khác biệt lắm.
Bạch Oanh Oanh sợ Chu Trạch ngã xuống sẽ bị gãy tay hoặc gãy chân, nặng hơn nữa có thể liệt toàn thân. Khi đó, chiếc xe lăn điện của lão đạo mua sẽ phát huy được hết tác dụng.
Vào sáng sớm, suy nghĩa của Oanh Oanh có hơi sinh động hơn bình thường một chút.
Đầu óc cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ông chủ ngồi trên chiếc xe lăn điện miệng kêu lớn: "oh oh oh…"
Trên tay cầm một chiếc núm vú giả,
Nghĩ đến chuyện đó,
"Hahahahahaha…"
Buồn cười chết mất thôi.
Bạch Oanh Oanh ngừng cười, cô thấy Chu Trạch đang nhìn chằm chằm vào mình,
"Thây ma có biết thay đổi?" Chu Trạch hỏi.
Bạch Oanh Oanh lắc đầu.
"Thây ma có điên không?"
Bạch Oanh Oanh lại lập tức lắc đầu.
Cô không giám nói với Chu Trạch cảnh tượng mình vừa tưởng tượng ra, nếu không, sau khi anh bình phục anh sẽ đâm cô mất.
Sau đó,
Cô chạy lại đỡ Chu Trạch.
Chu Trạch cảm thấy Oanh Oanh hình như dây thần kinh vào buổi sáng có hơi sai lệch, nói:
"Gọi tôi là chồng ơi nghe thử coi."
"Anh!!!!"
Ồ, vẫn bình thường.
Chu Trạch chậm rãi đi xuống cầu thang. Anh nghĩ về lần uống rượu của mình hồi còn bé, cảm giác say rượu khiến anh không muốn uống thêm một lần nào nữa.
Thoải mái chỉ là tạm thời, sau đó sẽ là khoảng thời gian khó chịu và bất lực.
Cũng giống như ăn quá nhiều đồ ăn đêm hay hừng hực chiến đấu trên giường bảy lần trong một đêm.
Kết quả là hôm sau bụng dạ sẽ khó chịu, có thể chân tay sẽ bị bủn rủn, thậm chí bị trúng gió.
Lão đạo đã thức dậy. Dù ngủ muộn thế nào nhưng ông ấy vẫn cứ dậy sớm, ông đã quen với việc dậy sớm để tập quyền.
Là một người nhiệt tình, hết lòng bảo về Đường Thơ,
Nên lão đạo rất chú ý đến sức khỏe của mình.
Khi Chu Trạch đi xuống, anh thấy ông ấy đang tập quyền và nói chuyện với con khỉ nhỏ.
Lão đạo trên tay có một chút bùn đen, dưới đất còn có một túi lớn.
Chu Trạch khẽ nhíu mày,
Đó là số bùn con khỉ nhỏ đã mang về khi Chu Trạch bị thương, hiệu quả của nó rất tốt, không khác gì "miếng cao đen" được dùng cho võ sỹ khi bị thương.
Nhưng mùi của nó thực sự hơi khó chịu, mà đối với Chu Trạch, anh bị mắc bệnh sạch sẽ nên khi bôi bùn đen lên người không khác gì một cực hình.
Tiếp sau đó,
Chu Trạch thấy cực hình bị gia tăng khi anh thấy cảnh lão đạo,
Tay cầm số bùn đất và túi chứa số bùn đó tiến tới trước mặt con khỉ,
Cụ thể hơn là đặt số bùn đất đó xuống dưới hông con khỉ,
Đồng thời trên miệng phát ra tiếng "Xì xì xì…"
"Khỉ con,
Ngươi nhanh tiểu vào đây đi,
Ta sẽ làm cho chúng ta phát tài,
Ngoan,
Tiểu nhanh nào, ngoan ngoan, xì xì xì…"
Chu Trạch mặt xạm lại,
Thứ bùn bôi trên người anh,
Thực chất,
Thực chất,
Là thứ đó sao?
"Ah!"
Bạch Oanh Oanh thấy Chu Trạch khụy xuống bèn nhanh chóng chạy lại đỡ.
Nghe tiếng động, lão đạo qua đầu lại nhìn,
Lão đạo đứng dưới ánh nắng mặt trời, một tay đang đầy bùn tay, vẫy vẫy tay chào Chu Trạch:
"Ông chủ, buổi sáng tốt lành!"
Xem ra ông may mắn,
Nếu không phải lần này Chu Trạch chưa hồi sức,
Không biết ông sẽ chết bao nhiêu lần.
.......
Giữa trưa đến xế chiều, hiệu sách không mở cửa kinh doanh vào giờ này. Hiệu sách nằm ngay trung tâm khu phố phía Nam, là một vị trí "vàng", việc không mở cửa kinh doanh có hơi kỳ lạ!
Tuy nhiên, nếu khách có vào hiệu sách để đọc sách hoặc uống thức uống gì đó cũng không phải sẽ bị đẩy ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng vì muốn giảm khối lượng công việc của mình nên đã treo lên một tấm biển:
"Khi bước vào quán, hóa đơn tối thiểu phải từ 100 tệ trở lên."
Chính điều này đã làm đẩy lùi hơn 80% khách hàng.
Chu Trạch cũng không mấy quan tâm đến việc đó, ít khách hơn thì mọi người sẽ đỡ vất vả hơn một chút.
Tất nhiên, Chu Trạch không phải bạo chúa, luôn muốn vắt kiệt sức lao động của những người trong quán. Chu Trạch đã ăn xong, trong khi đang chống chọi với những cơn buồn nôn đang ập đến thì anh thấy một người đàn ông trung niên bước vào quán. Anh ta mặc áo khoác vàng và tóc được cắt rất gọn.
Anh ta có vẻ vô cũng hài lòng với sự yên tĩnh của hiệu sách. Sau khi xin một ly nước đá, anh ta ngồi xuống ghế sofa và lôi ra một chiếc máy tính bảng,
Chỉ một lát sau,
Anh ta mở máy tính bảng,
Lập tức vang lên tiếng nói:
"Macao đã bắt đầu trực tuyến, xin mời người đẹp bắt đầu chia bài…"
Lão đạo nghe thấy âm thanh đó,
Liền lập tức đi lại gần hơn,
Giống như đã tìm được một người chung chí hướng.
Kết quả là, khi nhìn vào màn hình máy tính bảng, lão đạo chết lặng. Lần đầu tiên ông thấy một đường dây đánh bạc xuyên quốc gia thế này.
"Ông cũ chơi đánh bạc trực tuyến không?"
Người đàn ông nhìn lão đạo với vẻ thích thú.
Lão đạo là ai? Ông ta có thể cùng con khỉ nhỏ chơi đùa cả ngày.
Ông có thể kiếm tiền dễ dàng qua những điệu nhảy ngộ nghĩnh trên video phát trực tiếp.
Ông có thể đánh lừa Liêu Ninh để bán than đá cho Sơn Tây,
Lão đạo trực tiếp nói thẳng:
"Có, tôi có chơi hai lần, nhưng chơi không lớn nên không có gì đáng nhắc đến. Thỉnh thoảng tôi cũng đến Macao chơi, đơn giản là để giải sầu một chút."
Nói xong, lão đạo lấy ngón tay út móc móc lỗ tai,
Đúng là nói dối không biết ngượng!
Lão đạo cũng để con khỉ nhỏ thò đầu ra phía trước để ông ấy vuốt ve và xoa đầu nó.
Đây là sự ép buộc,
Nhìn con khỉ nhỏ của ta,
Con khỉ nhỏ lông vàng quý hiếm là thú cưng ta nuôi,
Cứ nói nó không quý hiếm bằng báo ở Ả Rập đi?
Người đàn ông nhìn thấy thế có chút sững sờ, có thể những lời lão đạo nói là giả nhưng con khỉ này không thể là giả được.
Và ở hiệu sách trung tâm khu phố phía Nam này, việc có được con khỉ lông vàng quý hiếm là điều rất khó, phỉ là người có tiền mới làm được những điều này.
Người đàn ông hiện giờ rất có hứng thú với lão đạo. Anh ta lập tức mời lão đạo ngồi xuống bên cạnh mình và giới thiệu chi tiết về trang web anh đang chơi.
Chu Trạch đứng im lặng bên cạnh lắng nghe, sau đó lấy điện thoại ra và suy nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không.
Hầu hết trò chơi đánh bạc trực tuyến đều là lừa đảo. Trước tiên, họ cho bạn kiếm tiền, làm cho bạn say mê trò chơi. Khi bạn đã quá chìm đắm, họ sẽ lừa cho bạn mất hết. Nói là trò chơi may rủi nhưng thực ra nó đã được sắp đặt hết.
Bởi vì cách thức chơi như thế nào không quan trọng,
Mấu chốt của trò chơi này là đánh vào lòng tham của con người- một lòng tham không thể nào nói thay đổi là thay đổi được.
Nhưng cuối cùng, Chu Trạch đã không quyết định báo cảnh sát.
Bởi vì lão đạo cũng là một tay lừa đảo!
Loại lão đạo chơi là cách đánh bạc truyền thống thường thấy, ông mê hoặc những người chơi để vét sạch túi tiền của họ, nhưng loại này không có hại lớn như trò đánh bạc trực tuyến mà người đàn ông kia đang chơi,
Cuối cùng, người đàn ông nói thẳng:
"Có một dự án thực sự thú vị, không biết ông chủ nhà ông có dám tham gia không?"
"Xời, bắt ma bắt quỷ ông chủ tôi còn dám làm thì sợ sệt gì cái dự án đó."
Cái này có thể chứng thực được,
Lão đạo không hề khoe khoang.
"Anh nói đi, đánh cược gì?" Lão đạo sốt ruột hỏi.
Người đàn ông do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói:
"Cược bằng tính mạng!"
Trong lúc nhất thời,
Chu Trạch ngồi uống cà phê bên cạnh, sau khi nghe được câu chuyện đó, chiếc thìa trong tay khẽ run lên,
Trong tâm trí anh xuất hiện hình ảnh ông lão tối qua nhìn chằm chằm lên đồng hồ treo tường để căn thời gian, ngay cả khi ông ấy đã chêt ông cũng không biết,
Còn có viên cảnh sát trước kia anh đã tiễn xuống Địa ngục,
Trước khi đi anh ta có kể về vụ án mà anh ta đang điều tra về đánh bạc,
Bọn hắn không cá cược những thứ khác,
Cũng không chơi thứ gì khác,
Ngoài,
Cược cả tính mạng!
Tác giả :
Thanh Khiết Xà