Phong Quá Thiên Phàm
Chương 7
Editor: Tử Điệp
Beta – reader: Tử Điệp
Quý Phong lại trở về trà quán, lúc đầu hắn định hôm nay rời khỏi Lâm An, bất quá hiện tại hắn lại đổi ý, không muốn đi, hơn nữa hắn quyết phải theo Sở Sở Tử Phàm, y đi nơi nào thì hắn đi nơi đó.
Chỉ có điều chuyện này phải đợi đến hai ngày, hôm trước hắn nhận được thư Quý Ngôn, nói là gần đây trong thành Lâm An xuất hiện vài nhân sĩ người Miêu, không rõ muốn làm gì, vừa lúc biết hắn đang ở đây, liền muốn hắn tự mình tra xét một chút, tuy Quý Phong không quan tâm mấy chuyện trong võ lâm, thế nhưng khi cần thì vẫn sẽ giúp đại ca hắn một tay, suy cho cùng hắn vẫn là người Quý gia, hơn nữa nếu không phải chuyện đại sự, Quý Ngôn cũng sẽ không để hắn đi do thám. Chuyện này nhất định là có quan hệ to lớn.
Ngồi trong quán trà, nhìn trên đường phố người đến kẻ đi, trà này hắn uống đã nhiều rồi, vốn chẳng có mùi vị gì, thế nhưng hắn lại uống rất ngon, tâm tình mấy ngày nay, vài phần giống như khí hậu tháng tư, tình lãng minh mị¹, xuân về hoa nở.
Hắn vốn là người lãnh mạc, chưa từng nghĩ tới mình cũng có lúc động tâm, hơn nữa lại còn với một kẻ bị giang hồ gọi tà ma. Bất quá hắn không ngại, thích một người, biết đâu chỉ là trong khoảng khắc, cho dù người đó là tốt hay xấu, là nam hay nữ, hắn vẫn cứ yêu thương, đó cũng đã là chuyện không thể khống chế rồi.
Loại cảm giác này thật tốt, trách không được dạo này có nhiều nam nữ si tình như vậy.
Hắn ở trà quán đợi đến ngày thứ hai, vẫn như trước không thu hoạch được gì, khiến hắn cũng có chút hoài nghi là có hay không có người Miêu, đang lúc do dự hết sức, thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc hiện lên, kia còn không phải Sở Sở Tử Phàm sao?
Mắt Quý Phong chợt sáng lên, nhìn bọn họ bộ dáng vội vã, nhất định là có đại sự gì, Quý Phong bám theo sau.
Sở Sở Tử Phàm đi tuốt phía trước, trong lòng sớm đem Quý Phong mắng ngàn vạn lần, nếu không phải do hắn, y sao lại có thể đem chuyện gặp người Miêu đại sự như thế quên luôn chứ, đây là sự giúp đỡ trọng yếu khi y nhất thống giang hồ. Chỉ cần có sự trợ giúp của bọn họ, việc nhất thống giang hồ đoán chừng chỉ là chuyện sớm muộn, đến khi đó, người đầu tiên phải chết chính là Quý Phong.
Mấy người phía trước vội vã đi vào một tòa nhà không mấy thu hút trong thành, ngoài cửa còn có vài thủ vệ, xem mục đích bọn họ chính là ở nơi này rồi. Quý Phong rút kiếm nhảy lên nóc nhà, dù Sở Sở Tử Phàm đánh chủ kiến gì đi nữa, thì nhất định cũng chẳng phải chuyện tốt.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Quý Phong nhấc một mảnh ngói, nhìn thấy Sở Sở Tử Phàm đang ngồi trên ghế đầu, phía dưới còn thêm mấy người Miêu.
Quả nhiên, tin tức của Quý Ngôn là đúng. Bạch Thủy giáo cùng Miêu tộc âm thầm cấu kết, muốn đàn áp võ lâm chính phải, buộc cả võ lâm phải chịu sự chi phối của bọn họ. Sở Sở Tử Phàm đúng là nhân vật không đơn giản, dã tâm thật không nhỏ.
Quý Phong trong lòng suy nghĩ, biện pháp tốt nhất chính là để y ở bên cạnh mình, không thả đi đâu. Nếu vậy thì y sẽ không thể tác quái, bất quá ý này hiện tại không thực tế lắm, một cách khác chính là để hắn bên cạnh y, giờ giờ khắc khắc đều trông chừng y, mà y hành động thế này nhất định sẽ khiến nhân sĩ chính phái ra tay thảo phạt, hắn lại không thể để y bị bất cứ thương tổn nào.
Nghĩ đến đây, Quý Phong lập tức quyết định tối nay phải đi tìm Sở Sở Tử Phàm nói rõ suy nghĩ của mình, bất kể y có đồng ý hay không, hắn đã quyết làm như thế, chẳng qua là còn phải cùng Quý Ngôn, Viêm Kỳ nói một tiếng, tránh để hai người lo lắng.
Về phần bọn họ bàn tính cái gì, Quý Phong căn bản không quan tâm, thầm nghĩ đêm nay có thể trông thấy Sở Sở Tử Phàm, trong lòng nhịn không được mà tâm viên ý mãn.
“Người nào? Dám nghe lén." Hắn cũng không ngại bị người phát hiện, từ trên nóc nhảy xuống, lướt nhìn bao nhiêu người trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng tại trên người Sở Sở Tử Phàm, không dời đi nửa khắc.
Sở Sở Tử Phàm vẫn chưa phát giác trên nóc nhà có người. Nghe thấy đầu lĩnh người Miêu hô, mới biết bị người theo dõi, lòng còn đang tự hỏi tại sao mình lại sơ suất như vậy, bị người theo dõi cũng không hay, lại thấy người trước mắt, nhất thời một cỗ huyết khí nhắm thẳng não bộ mà dâng lên. Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào. Quý Phong, ngươi tới thật đúng lúc a.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Sở Sở Tử Phàm lại càng hận không thể đánh tới, tát hắn hai bạt tay, lại đạp thêm mấy đá, khuôn mặt cũng muốn trướng nhiệt lên.
“Quý Phong, sao lại là ngươi? Thật to gan, lại dám một mình đến đây."
A Hữu thấy rõ người vừa đến, một trận ngày đó lại quanh quẩn trong đầu, trận thua này với hắn mà nói thực hết sức sỉ nhục.
Hắn muốn tìm cơ hội rửa đi mối nhục này, nên nhiều ngày qua cần cù luyện võ, vì hắn hiểu Quý Phong võ công cao cường. Nhưng thực tế hắn lại không biết ngày đó vốn dĩ Quý Phong chỉ dùng ba thành công lực, chỉ thấy người kia tuổi còn quá trẻ thì cho rằng dù võ công có cao, cũng chỉ giới hạn mà thôi.
Điều này cũng không thể trách hắn, A Hữu chỉ hứng thú với kiếm đao, chẳng qua Quý Phong bây giờ đã không còn là Quý Phong ba ngày trước chỉ biết đến võ công, giờ đây trong hắn đã có chuyện đáng để tâm hơn rồi.
“Sở giáo chủ, ngươi quen biết Quý Phong sao? Vì cái gì hắn từ nãy tới giờ vẫn liên tục nhìn ngươi. Hay đây là chính là người do ngươi mang đến. Ngươi dẫn theo người đến, phải chăng là muốn giết chúng ta, để hắn thay ngươi làm việc. Có thể mời đến Quý Phong, bản lĩnh cũng thật là lớn." Đứng đầu người Miêu – Lam Vũ, châm chọc nhìn Sở Sở Tử Phàm. Quý Phong lợi hại thế nào, hắn đương nhiên biết rõ, so với quỷ kế của mình, Quý Phong quả thật càng có lợi cho nghiệp lớn của Bạch Thủy giáo, chỉ là một người có năng lực như vậy có thể để bọn hắn dùng sao?
Trông ánh mắt Quý Phong nhìn Sở Sở Tử Phàm, nhất định đã quen biết đã lâu, hơn nữa liên quan cũng không phải ít.
“Lam Vũ, ngươi không cần ngậm máu phun người. Bạch Thủy giáo chúng ta muốn cùng các ngươi liên minh, cùng làm chuyện lớn, ngươi nói Bạch Thủy giáo chúng ta như vậy là có ý gì!" A Tả lớn tiếng khiển trách Lam Vũ. Đối với những người Miêu này bản thân hắn không có bao nhiêu hảo cảm, sự tồn tại của bọn chúng đối Bạch Thủy giáo mà nói cũng là một loại uy hiếp, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ, do vậy tác phong hành động không có bao nhiêu kính trọng. Nghe hắn nói như vậy, lại càng bực tức không chịu nổi.
Sở Sở Tử Phàm ngăn A Tả rút kiếm, bình tĩnh nói: “Nói vậy ngươi cũng biết Quý Phong là ai. Loại người như hắn có thể dùng được sao?"
Lam Vũ thấy có chút đạo lý, liền nói: “Thế nhưng nhìn hắn rõ ràng là có quen biết ngươi, ngươi giải thích sao đây?"
Sở Sở Tử Phàm nghe thấy lời này, hừ lạnh một tiếng: “Bọn ta là quen biết, nhưng không phải bằng hữu, ta cùng hắn là tử địch bất cộng đái thiên. Hắn không chết, thì là ta chết."
Trong ánh mắt chứa đầy ngoan độc đến cả Lam Vũ cũng cảm giác được, điều này hắn thực sự tin, quay đầu hướng Quý Phong nói: “Quý đại hiệp, ngươi tới nơi này, chẳng lẽ định phá hư chuyện tốt của chúng ta?"
Thấy Quý Phong không nói gì, vẫn như trước nhìn chằm chằm Sở Sở Tử Phàm, cũng không dám lỗ mãng, nói tiếp: “Ngươi nếu có ý này, quả nhiên là xem thường cổ của người Miêu chúng ta." Lúc này Quý Phong mới liếc nhìn hắn một cái, lại quay mặt đi. Sở Sở Tử Phàm đứng giữa những người này lại càng lộ vẻ xinh đẹp chỉnh tề, thanh tú phi dương. Quý Phong vừa thấy lòng lại một phen cảm xúc dâng trào. Chẳng qua là ánh mắt người kia vẫn ngoan độc như thế khiến hắn cũng đành chịu, thật không còn cách nào.
Sở Sở Tử Phàm thấy ánh mặt Quý Phong nhìn mình như lửa đốt, lại nhớ đến đêm đó cuồng loạn ra sao, lòng vừa thấy thù hận, còn thêm chút sợ hãi. Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này, cái loại cảm giác tuyệt vọng này, hắn không bao giờ muốn cảm thụ nữa, “Quý Phong, ngươi nhìn cái gì?"
Quý Phong nghe trong thanh âm y có một tia run rẩy, đủ thấy y đối với mình còn chút sợ hãi. Ngày trước loại cảm giác này với hắn mà nói không hề quan trọng, chỉ là cảm giác này lại do Sở Sở Tử Phàm mang đến, thì lại khác, hắn không thích y sợ hắn.
A Tả A Hữu nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên. Họ không lúc nào không ở bên cạnh Sở Sở Tử Phàm, nhưng lại không biết giáo chủ của họ từ khi nào nhận thức Quý Phong, hình như lần trước nói chuyện thì vẫn là chưa biết mà?
“Sở Sở Tử Phàm, biệt lai vô dạng?" Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai người bọn họ, quan hệ giữa họ vi diệu ra sao, khiến mọi người suy đoán không ngừng, tuy nói bọn họ là địch nhân, thế nhưng cảm giác Quý Phong cho bọn hắn lại không phải thế, đó giống như một loại quan hệ mà người khác hoàn toàn không thể chen vào.
“Hừ, ngươi đến một mình, thì chuẩn bị chết đi." Trong lòng y cũng không nắm chắc những người này có thể giết Quý Phong, nhưng chắc chắn hắn cũng không thể toàn thân trở ra.
“Chờ ngươi tới giết ta." Quý Phong ôn hòa nói, lại có chút mỉm cười.
Giang hồ không phải vẫn đồn rằng, Quý Phong là một kẻ lãnh mạc, vô tình, dù đối với người trong nhà, hắn cũng như thế, lẽ nào điều đó đều là giả sao? Quý Phong lúc này, thật khác xa so với tin đồn, cho nên những người liên quan cũng đều sửng sốt, suy đi nghĩ lại.
Thật ra, lời đồn quả không sai, chỉ khác một điểm, là đối với Sở Sở Tử Phàm, Quý Phong dĩ nhiên có đãi ngộ khác, không giống như vậy rồi.
———————————————————————————————-
1 tình lãng tinh minh: sáng sủa tươi đẹp
Beta – reader: Tử Điệp
Quý Phong lại trở về trà quán, lúc đầu hắn định hôm nay rời khỏi Lâm An, bất quá hiện tại hắn lại đổi ý, không muốn đi, hơn nữa hắn quyết phải theo Sở Sở Tử Phàm, y đi nơi nào thì hắn đi nơi đó.
Chỉ có điều chuyện này phải đợi đến hai ngày, hôm trước hắn nhận được thư Quý Ngôn, nói là gần đây trong thành Lâm An xuất hiện vài nhân sĩ người Miêu, không rõ muốn làm gì, vừa lúc biết hắn đang ở đây, liền muốn hắn tự mình tra xét một chút, tuy Quý Phong không quan tâm mấy chuyện trong võ lâm, thế nhưng khi cần thì vẫn sẽ giúp đại ca hắn một tay, suy cho cùng hắn vẫn là người Quý gia, hơn nữa nếu không phải chuyện đại sự, Quý Ngôn cũng sẽ không để hắn đi do thám. Chuyện này nhất định là có quan hệ to lớn.
Ngồi trong quán trà, nhìn trên đường phố người đến kẻ đi, trà này hắn uống đã nhiều rồi, vốn chẳng có mùi vị gì, thế nhưng hắn lại uống rất ngon, tâm tình mấy ngày nay, vài phần giống như khí hậu tháng tư, tình lãng minh mị¹, xuân về hoa nở.
Hắn vốn là người lãnh mạc, chưa từng nghĩ tới mình cũng có lúc động tâm, hơn nữa lại còn với một kẻ bị giang hồ gọi tà ma. Bất quá hắn không ngại, thích một người, biết đâu chỉ là trong khoảng khắc, cho dù người đó là tốt hay xấu, là nam hay nữ, hắn vẫn cứ yêu thương, đó cũng đã là chuyện không thể khống chế rồi.
Loại cảm giác này thật tốt, trách không được dạo này có nhiều nam nữ si tình như vậy.
Hắn ở trà quán đợi đến ngày thứ hai, vẫn như trước không thu hoạch được gì, khiến hắn cũng có chút hoài nghi là có hay không có người Miêu, đang lúc do dự hết sức, thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc hiện lên, kia còn không phải Sở Sở Tử Phàm sao?
Mắt Quý Phong chợt sáng lên, nhìn bọn họ bộ dáng vội vã, nhất định là có đại sự gì, Quý Phong bám theo sau.
Sở Sở Tử Phàm đi tuốt phía trước, trong lòng sớm đem Quý Phong mắng ngàn vạn lần, nếu không phải do hắn, y sao lại có thể đem chuyện gặp người Miêu đại sự như thế quên luôn chứ, đây là sự giúp đỡ trọng yếu khi y nhất thống giang hồ. Chỉ cần có sự trợ giúp của bọn họ, việc nhất thống giang hồ đoán chừng chỉ là chuyện sớm muộn, đến khi đó, người đầu tiên phải chết chính là Quý Phong.
Mấy người phía trước vội vã đi vào một tòa nhà không mấy thu hút trong thành, ngoài cửa còn có vài thủ vệ, xem mục đích bọn họ chính là ở nơi này rồi. Quý Phong rút kiếm nhảy lên nóc nhà, dù Sở Sở Tử Phàm đánh chủ kiến gì đi nữa, thì nhất định cũng chẳng phải chuyện tốt.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Quý Phong nhấc một mảnh ngói, nhìn thấy Sở Sở Tử Phàm đang ngồi trên ghế đầu, phía dưới còn thêm mấy người Miêu.
Quả nhiên, tin tức của Quý Ngôn là đúng. Bạch Thủy giáo cùng Miêu tộc âm thầm cấu kết, muốn đàn áp võ lâm chính phải, buộc cả võ lâm phải chịu sự chi phối của bọn họ. Sở Sở Tử Phàm đúng là nhân vật không đơn giản, dã tâm thật không nhỏ.
Quý Phong trong lòng suy nghĩ, biện pháp tốt nhất chính là để y ở bên cạnh mình, không thả đi đâu. Nếu vậy thì y sẽ không thể tác quái, bất quá ý này hiện tại không thực tế lắm, một cách khác chính là để hắn bên cạnh y, giờ giờ khắc khắc đều trông chừng y, mà y hành động thế này nhất định sẽ khiến nhân sĩ chính phái ra tay thảo phạt, hắn lại không thể để y bị bất cứ thương tổn nào.
Nghĩ đến đây, Quý Phong lập tức quyết định tối nay phải đi tìm Sở Sở Tử Phàm nói rõ suy nghĩ của mình, bất kể y có đồng ý hay không, hắn đã quyết làm như thế, chẳng qua là còn phải cùng Quý Ngôn, Viêm Kỳ nói một tiếng, tránh để hai người lo lắng.
Về phần bọn họ bàn tính cái gì, Quý Phong căn bản không quan tâm, thầm nghĩ đêm nay có thể trông thấy Sở Sở Tử Phàm, trong lòng nhịn không được mà tâm viên ý mãn.
“Người nào? Dám nghe lén." Hắn cũng không ngại bị người phát hiện, từ trên nóc nhảy xuống, lướt nhìn bao nhiêu người trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng tại trên người Sở Sở Tử Phàm, không dời đi nửa khắc.
Sở Sở Tử Phàm vẫn chưa phát giác trên nóc nhà có người. Nghe thấy đầu lĩnh người Miêu hô, mới biết bị người theo dõi, lòng còn đang tự hỏi tại sao mình lại sơ suất như vậy, bị người theo dõi cũng không hay, lại thấy người trước mắt, nhất thời một cỗ huyết khí nhắm thẳng não bộ mà dâng lên. Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào. Quý Phong, ngươi tới thật đúng lúc a.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Sở Sở Tử Phàm lại càng hận không thể đánh tới, tát hắn hai bạt tay, lại đạp thêm mấy đá, khuôn mặt cũng muốn trướng nhiệt lên.
“Quý Phong, sao lại là ngươi? Thật to gan, lại dám một mình đến đây."
A Hữu thấy rõ người vừa đến, một trận ngày đó lại quanh quẩn trong đầu, trận thua này với hắn mà nói thực hết sức sỉ nhục.
Hắn muốn tìm cơ hội rửa đi mối nhục này, nên nhiều ngày qua cần cù luyện võ, vì hắn hiểu Quý Phong võ công cao cường. Nhưng thực tế hắn lại không biết ngày đó vốn dĩ Quý Phong chỉ dùng ba thành công lực, chỉ thấy người kia tuổi còn quá trẻ thì cho rằng dù võ công có cao, cũng chỉ giới hạn mà thôi.
Điều này cũng không thể trách hắn, A Hữu chỉ hứng thú với kiếm đao, chẳng qua Quý Phong bây giờ đã không còn là Quý Phong ba ngày trước chỉ biết đến võ công, giờ đây trong hắn đã có chuyện đáng để tâm hơn rồi.
“Sở giáo chủ, ngươi quen biết Quý Phong sao? Vì cái gì hắn từ nãy tới giờ vẫn liên tục nhìn ngươi. Hay đây là chính là người do ngươi mang đến. Ngươi dẫn theo người đến, phải chăng là muốn giết chúng ta, để hắn thay ngươi làm việc. Có thể mời đến Quý Phong, bản lĩnh cũng thật là lớn." Đứng đầu người Miêu – Lam Vũ, châm chọc nhìn Sở Sở Tử Phàm. Quý Phong lợi hại thế nào, hắn đương nhiên biết rõ, so với quỷ kế của mình, Quý Phong quả thật càng có lợi cho nghiệp lớn của Bạch Thủy giáo, chỉ là một người có năng lực như vậy có thể để bọn hắn dùng sao?
Trông ánh mắt Quý Phong nhìn Sở Sở Tử Phàm, nhất định đã quen biết đã lâu, hơn nữa liên quan cũng không phải ít.
“Lam Vũ, ngươi không cần ngậm máu phun người. Bạch Thủy giáo chúng ta muốn cùng các ngươi liên minh, cùng làm chuyện lớn, ngươi nói Bạch Thủy giáo chúng ta như vậy là có ý gì!" A Tả lớn tiếng khiển trách Lam Vũ. Đối với những người Miêu này bản thân hắn không có bao nhiêu hảo cảm, sự tồn tại của bọn chúng đối Bạch Thủy giáo mà nói cũng là một loại uy hiếp, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ, do vậy tác phong hành động không có bao nhiêu kính trọng. Nghe hắn nói như vậy, lại càng bực tức không chịu nổi.
Sở Sở Tử Phàm ngăn A Tả rút kiếm, bình tĩnh nói: “Nói vậy ngươi cũng biết Quý Phong là ai. Loại người như hắn có thể dùng được sao?"
Lam Vũ thấy có chút đạo lý, liền nói: “Thế nhưng nhìn hắn rõ ràng là có quen biết ngươi, ngươi giải thích sao đây?"
Sở Sở Tử Phàm nghe thấy lời này, hừ lạnh một tiếng: “Bọn ta là quen biết, nhưng không phải bằng hữu, ta cùng hắn là tử địch bất cộng đái thiên. Hắn không chết, thì là ta chết."
Trong ánh mắt chứa đầy ngoan độc đến cả Lam Vũ cũng cảm giác được, điều này hắn thực sự tin, quay đầu hướng Quý Phong nói: “Quý đại hiệp, ngươi tới nơi này, chẳng lẽ định phá hư chuyện tốt của chúng ta?"
Thấy Quý Phong không nói gì, vẫn như trước nhìn chằm chằm Sở Sở Tử Phàm, cũng không dám lỗ mãng, nói tiếp: “Ngươi nếu có ý này, quả nhiên là xem thường cổ của người Miêu chúng ta." Lúc này Quý Phong mới liếc nhìn hắn một cái, lại quay mặt đi. Sở Sở Tử Phàm đứng giữa những người này lại càng lộ vẻ xinh đẹp chỉnh tề, thanh tú phi dương. Quý Phong vừa thấy lòng lại một phen cảm xúc dâng trào. Chẳng qua là ánh mắt người kia vẫn ngoan độc như thế khiến hắn cũng đành chịu, thật không còn cách nào.
Sở Sở Tử Phàm thấy ánh mặt Quý Phong nhìn mình như lửa đốt, lại nhớ đến đêm đó cuồng loạn ra sao, lòng vừa thấy thù hận, còn thêm chút sợ hãi. Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này, cái loại cảm giác tuyệt vọng này, hắn không bao giờ muốn cảm thụ nữa, “Quý Phong, ngươi nhìn cái gì?"
Quý Phong nghe trong thanh âm y có một tia run rẩy, đủ thấy y đối với mình còn chút sợ hãi. Ngày trước loại cảm giác này với hắn mà nói không hề quan trọng, chỉ là cảm giác này lại do Sở Sở Tử Phàm mang đến, thì lại khác, hắn không thích y sợ hắn.
A Tả A Hữu nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên. Họ không lúc nào không ở bên cạnh Sở Sở Tử Phàm, nhưng lại không biết giáo chủ của họ từ khi nào nhận thức Quý Phong, hình như lần trước nói chuyện thì vẫn là chưa biết mà?
“Sở Sở Tử Phàm, biệt lai vô dạng?" Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai người bọn họ, quan hệ giữa họ vi diệu ra sao, khiến mọi người suy đoán không ngừng, tuy nói bọn họ là địch nhân, thế nhưng cảm giác Quý Phong cho bọn hắn lại không phải thế, đó giống như một loại quan hệ mà người khác hoàn toàn không thể chen vào.
“Hừ, ngươi đến một mình, thì chuẩn bị chết đi." Trong lòng y cũng không nắm chắc những người này có thể giết Quý Phong, nhưng chắc chắn hắn cũng không thể toàn thân trở ra.
“Chờ ngươi tới giết ta." Quý Phong ôn hòa nói, lại có chút mỉm cười.
Giang hồ không phải vẫn đồn rằng, Quý Phong là một kẻ lãnh mạc, vô tình, dù đối với người trong nhà, hắn cũng như thế, lẽ nào điều đó đều là giả sao? Quý Phong lúc này, thật khác xa so với tin đồn, cho nên những người liên quan cũng đều sửng sốt, suy đi nghĩ lại.
Thật ra, lời đồn quả không sai, chỉ khác một điểm, là đối với Sở Sở Tử Phàm, Quý Phong dĩ nhiên có đãi ngộ khác, không giống như vậy rồi.
———————————————————————————————-
1 tình lãng tinh minh: sáng sủa tươi đẹp
Tác giả :
Hạ Thứ Hạ Chí