Phong Nguyệt Trái
Chương 3
Lục Cận ở động phủ của Án Chỉ Hoài uống thỏa thuê, tới gần canh ba mới tận hứng nghĩ muốn về. Khi còn làm người hắn vốn mê rượu, sau khi làm thổ địa, hương hỏa ảm đạm, ít nhiều năm nay chưa từng nếm hương vị rượu. Lần này vừa uống, liền bất tri bất giác có phần quá chén, gắng chống đỡ từ biệt Án Chỉ Hoài, dò dẫm đường về động phủ.
Tần Thanh ngửi thấy hắn toàn thân nồng nặc mùi rượu, đang muốn mở miệng hỏi, Lục Cận lảo đảo bò thẳng lên chiếc giường đá của hắn, y phục cũng chẳng buồn cởi, trong giây lát đã ngủ say.
Tần Thanh nheo mắt, đi tới, vươn tay nhẹ nhè vuốt ve khuôn mặt hắn: “Sao lại uống say như chết thế này?"
Đáp trả y, chỉ có tiếng ngáy rất nhỏ.
Đáy mắt Tần Thanh nhiễm một tầng tiếu ý.
Lục Cận mơ mơ hồ hồ, dường như là đang nằm mộng.
Mộng này, cũng thực là cảnh đẹp lâng lâng, Lục Cận ngẩn ngơ nhớ tới năm đó khi còn là một bộ khoái, vừa lĩnh bổng lộc, bị các huynh đệ quây ở giữa, đi Quần Phương các tìm người tình Uyển Ngọc cô nương của hắn.
Mở cửa, Uyển Ngọc đã ngồi ở mép giường chờ hắn, ngượng ngùng nhìn về phía hắn, hắn trong lòng rung động, nhịn không được lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Bình thường dù sao mình cũng nên nói vài câu, lần này không hiểu sao, Uyển Ngọc dường như có phần gấp gáp, hắn còn chưa mở miệng, thân thể đã bị đẩy ngã, ôn hương nhuyễn ngọc cứ như vậy mà xáp vào.
Này hình như… có chút vồn vã, không bình thường a?
Lục Cận còn đang phân vân, Uyển Ngọc “xoạt" một tiếng, đã xé mở vạt áo hắn. Đôi môi đỏ hồng ướt át dọc theo cổ hắn, vừa cắn lại vừa liếm, khiến cho Lục Cận nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Đáy lòng hơi phát run — đây là làm sao vậy? Uyển Ngọc sao cứ như lang như hổ?
Trong lúc không để ý, khố hạ đã bị nắm lấy, Lục Cận thở dốc nhìn về phía mặt Uyển Ngọc, lập tức kinh hãi xém nhảy dựng lên: “Tần… Tần Thanh!"
Uyển Ngọc chẳng biết từ bao giờ đã hóa thành khuôn mặt của Tần Thanh, mị nhãn như tơ, mỉm cười nhìn hắn, nguyên còn mang theo một ít ngây ngô của thiếu niên, nhưng đã nhiễm một tầng diễm sắc *** mỹ.
Y nguyên bản ngày thường đã rất yêu diễm, lúc này cười lên, quả là mị hoặc, gặm nhấm tâm can cốt tủy.
Lục Cận khẩn trương, vươn tay đẩy mạnh: “Mau tránh khỏi người ta!"
Tần Thanh sắc mặt hơi đổi: “Ngươi không thích ta?"
“Đương nhiên là không phải loại thích này!" Lục Cận luống cuống muốn tìm xiêm y sớm đã bị ném tới nơi nào, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Không phải là Uyển Ngọc sao? Sao biến thành hình dáng của ngươi thế này?"
“Ta như vậy còn chưa đủ đẹp sao? Kém Uyển Ngọc kia ở chỗ nào?" Thanh âm Tần Thanh âm trầm, đã xen lẫn chút giận dữ.
“Ngươi cho dù đẹp thì vẫn là đực, lại còn là hồ ly, quấn lấy ta, không phải là buồn cười lắm sao?"
Tần Thanh bĩnh tĩnh nhìn hắn một lúc, sau chậm rãi đứng dậy, khóe miệng dẫn một tia cười lạnh: “Ngươi đã không chịu, ta cũng không đến mức cưỡng cầu. Nguyên bản muốn cho ngươi nếm thử hương vị tiêu hồn, vậy mà lại bất giải phong tình —" con mắt y tối sầm lại, dáng tươi cười càng lúc càng âm u lạnh lẽo, “Mà thôi, ta tìm đến ngươi cũng không phải vì ham muốn thân thể ngươi. Chẳng có phần tư sắc, tìm đâu chả có"
Ngón tay y khẽ điểm lên chính giữa ấn đường Lục Cận. Cơ thể người bên dưới liền mê man chìm vào giấc ngủ.
Tần Thanh xoay người ly khai động phủ, đi không về.
Đợi đến ngày hôm sau Lục Cận tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, toàn thân mỏi mệt, nghĩ là uống rượu quá chén, say rượu mà nên. Mơ hồ nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, trên mặt lập tức như thiêu như đốt.
Từ khi hắn làm thần tiên đến nay, hai chữ ***, tự nhiên là chưa từng nghĩ đến, vì sao bỗng nhiên lại có giấc mộng hoang đường này. Kỳ thực ngay cả đến tột cùng là mộng cái gì hắn cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ có thể hồi tưởng một vài mẩu vụn vặt, nhưng đã đủ dạy cho hắn vừa hổ thẹn vừa hối hận rằng không nên uống nhiều rượu, suýt nữa phá hủy tu vi của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng hồ ly kia bên trong động, cũng không để tâm. Sang năm nay nó thường xuyên chạy ra ngoài, cũng không phải chỉ một lúc, sau một khoảng thời gian nó tự biết đường mà về.
Hồ ly kia không ở đây, bên trong động phủ này liền lộ ra vẻ quạnh quẽ. Ngày hôm đó Lục Cận theo lệ thường đi dạo một vòng miếu thổ địa của hắn, phía trên đỉnh đầu thổ địa ở miếu thờ kết đầy mạng nhện, tiểu lão đầu chắp tay, khuôn mặt phúc hậu, Lục Cận hết nhìn lại nhìn, không nhịn được cười phá lên, sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Thật đúng là một điểm tương tự cũng không có"
Vừa định xoay người đi, chợt nghe được tiếng “meo meo" nhỏ xíu truyền đến từ phía dưới chân, cúi đầu nhìn, bên dưới thần án là một con mèo hoang gầy yếu nằm bẹp dúm, chiếc đuôi bị cắt cụt, vết máu còn chưa khô.
Lục Cận nhíu mày, cúi người xách nó lên, mèo hoang kia cũng không giãy dụa, chỉ yếu ớt kêu mấy tiếng meo meo. Nhìn thấy nó trên lông bê bết vết máu, cũng không biết bị dã thú nào trong núi cắn. Lục Cận cau mày, liền cẩn thận ôm nó vào lòng, mang về động phủ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho con mèo hoang, Lục Cận liền lên núi kiếm một ít thảo dược chữa thương cho nó. Thấy nó thở thoi thóp, sợ nó chết đói, lại tới sông bắt mấy con cá trở về, từng chút từng chút đút cho nó ăn. Cứ chăm sóc như vậy mấy ngày, mèo hoang kia cuối cùng cũng khỏe lại một chút, mấy ngày sau, đã có thể tập tễnh đi lại xung quanh bên trong động.
Nó khỏi rồi, liền không chịu đi, luẩn quẩn bên chân Lục Cận dụi dụi lấy lòng. Lục Cận không khỏi buồn cười, nhớ tới lời Án Chỉ Hoài, nếu không chịu được bên trong động vắng vẻ, sao không nuôi mấy con a miêu a cẩu gì đấy. Dù sao cũng là một tay hắn cứu về, nó đã không chịu đi, liền lưu lại vậy.
Chỉ có điều sau khi lưu lại con mèo hoang này, liền xảy ra rất nhiều việc kỳ quái.
Bên trong động phủ Lục Cận, lúc đầu là thường thường xuất hiện quả dại còn tươi lai lịch bất minh, đã rửa sạch sẽ, đặt trên chiếc bàn trúc của hắn. Ban đầu Lục Cận còn tưởng là Tần Thanh làm ra, cũng không để ý, cầm lấy ăn. Dần dần, hắn phát giác đồ vật lai lịch bất minh bên trong động ngày càng nhiều, giá cắm nến của hắn không biết từ bao giờ đã biến thành ngọc bích, ấm trà chế tác thô sơ hắn thường dùng đổi thành ấm sứ thượng đẳng, cổ sắc cổ hương, chế tác tinh xảo cầu kỳ, mặc dù hắn không rành, nhưng chắc chắn đây là danh khí tiền triều — những thứ này tuyệt đối không thể do Tần Thanh mang về, khi hắn phát giác thì ngay cả chăn đệm cũ trên giường cũng đã đột nhiên biến thành hàng tơ tằm thượng đẳng, Lục Cận kinh hoàng.
Không phải là có kẻ trộm vào động phủ của hắn, xem đây là nơi tàng trữ tang vật ăn cắp đấy chứ?
Nhưng điều này sao có thể, động phủ này của hắn, mặc dù dột nát đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái tiên phủ. Con người bình thường sao có thể đi vào?
Lục Cận trong lòng nghi ngờ, ngày hôm đó giả vờ ra khỏi cửa đi thăm Án Chỉ Hoài, nửa đường lặng lẽ quay trở về, sử thuật che mắt, ẩn thân vào bên trong động, liền thấy một thiếu niên mặc hắc y đang đặt một lọ hoa quý giá lên bàn.
Lục Cận kinh hãi rồi đột nhiên hiện thân, quát hỏi: “Ngươi là ai?"
Thiếu niên kia giật mình, bình hoa trong tay “choang" một tiếng rơi xuống nền đất, y kêu “meo", biến thành một con hắc miêu.
Lục Cận ngây người, này… không phải là con mèo hoang hắn dưỡng trong động sao?
Hóa ra cũng là tinh?
Hắc miêu tỏ vẻ sợ hãi, run rẩy nhìn hắn, không dám lại gần. Lục Cận không nhịn được bật cười: “Ta cũng không ăn thịt ngươi, làm gì sợ như vậy chứ?"
Hắc miêu kêu “meo meo", chậm rãi cọ người thăm dò. Thấy Lục Cận trên mặt không hiện vẻ bất thường nào, liền lăn tròn, lại biến thành hình người, dung mạo tinh tế, quả là một thiếu niên xinh đẹp.
“Ngày trước vì thợ săn làm bị thương, suýt nữa mất mạng. May mắn được thần quân cứu giúp mà không đòi hỏi báo đáp, chỉ đành thay thần quân sửa sang lại động phủ, đây là một chút tâm ý" Miêu yêu cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Cận, thấy hắn cũng không có ý trách tội, lúc này mới to gan hơn một chút, tới gần cọ người, “Vật hiếu kính, hi vọng thần quân không ghét bỏ"
Lục Cận nhìn nó, nói: “Những vật này ngươi lấy đâu ra?"
Hắc miêu cả kinh, vội nói: “Không phải đồ ăn cắp đâu! Những thứ này… Những thứ này đều là bảo bối ta tích cóp bao năm qua…"
Lục Cận thầm nghĩ, một con miêu yêu có thể tích cóp được bảo bối từ chỗ nào, còn không phải tới nhân gian trộm gà bắt chó mà có. Liền nghiêm mặt nói: “Mặc kệ là từ đâu ngươi có được, chuyện cũ bỏ qua, sau này không được như thế nữa"
Hắc miêu lập tức gật đầu lấy lòng.
“Nếu ngươi đã khỏi, liền quay về chỗ của mình đi"
Hắc miêu nghe thấy hắn muốn đuổi mình đi, gấp đến độ ở trước mặt hắn xoay vòng vòng: “Như vậy sao được, ta còn chưa báo đáp thần quân mà!"
“Ta không cần ngươi báo đáp". Lục Cận xua tay nói, “Ngươi đi đi"
Đôi mắt màu ngọc bích chậm rãi phủ tầng lệ quang: “Phụ mẫu ta đều bị thợ săn giết chết, vô thân vô cố, ngày hôm nay đã không còn chỗ để đi. Nếu thần quân không ghét bỏ, nguyện ý lưu lại quét dọn động phủ, hầu hạ thần quân"
Lục Cận cau mày không đáp ứng, hắc miêu nức nở mấy tiếng, biến trở về nguyên hình, rời khỏi động, bước một bước lại ngoái đầu ba lần.
Thấy nó rốt cuộc cũng đã đi, Lục Cận mới khẽ thở dài. Không phải hắn nhẫn tâm, mà là đã có Tần Thanh rồi, nếu hắn lại dưỡng thêm miêu yêu trong động, động phủ của hắn chẳng phải hóa thành hang yêu quái sao?
Nếu đã khỏi thương, dù sao cũng có thể tự bảo vệ mình, từ nơi nào đến, liền trở về nơi đó đi thôi.
Tần Thanh ngửi thấy hắn toàn thân nồng nặc mùi rượu, đang muốn mở miệng hỏi, Lục Cận lảo đảo bò thẳng lên chiếc giường đá của hắn, y phục cũng chẳng buồn cởi, trong giây lát đã ngủ say.
Tần Thanh nheo mắt, đi tới, vươn tay nhẹ nhè vuốt ve khuôn mặt hắn: “Sao lại uống say như chết thế này?"
Đáp trả y, chỉ có tiếng ngáy rất nhỏ.
Đáy mắt Tần Thanh nhiễm một tầng tiếu ý.
Lục Cận mơ mơ hồ hồ, dường như là đang nằm mộng.
Mộng này, cũng thực là cảnh đẹp lâng lâng, Lục Cận ngẩn ngơ nhớ tới năm đó khi còn là một bộ khoái, vừa lĩnh bổng lộc, bị các huynh đệ quây ở giữa, đi Quần Phương các tìm người tình Uyển Ngọc cô nương của hắn.
Mở cửa, Uyển Ngọc đã ngồi ở mép giường chờ hắn, ngượng ngùng nhìn về phía hắn, hắn trong lòng rung động, nhịn không được lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng. Bình thường dù sao mình cũng nên nói vài câu, lần này không hiểu sao, Uyển Ngọc dường như có phần gấp gáp, hắn còn chưa mở miệng, thân thể đã bị đẩy ngã, ôn hương nhuyễn ngọc cứ như vậy mà xáp vào.
Này hình như… có chút vồn vã, không bình thường a?
Lục Cận còn đang phân vân, Uyển Ngọc “xoạt" một tiếng, đã xé mở vạt áo hắn. Đôi môi đỏ hồng ướt át dọc theo cổ hắn, vừa cắn lại vừa liếm, khiến cho Lục Cận nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Đáy lòng hơi phát run — đây là làm sao vậy? Uyển Ngọc sao cứ như lang như hổ?
Trong lúc không để ý, khố hạ đã bị nắm lấy, Lục Cận thở dốc nhìn về phía mặt Uyển Ngọc, lập tức kinh hãi xém nhảy dựng lên: “Tần… Tần Thanh!"
Uyển Ngọc chẳng biết từ bao giờ đã hóa thành khuôn mặt của Tần Thanh, mị nhãn như tơ, mỉm cười nhìn hắn, nguyên còn mang theo một ít ngây ngô của thiếu niên, nhưng đã nhiễm một tầng diễm sắc *** mỹ.
Y nguyên bản ngày thường đã rất yêu diễm, lúc này cười lên, quả là mị hoặc, gặm nhấm tâm can cốt tủy.
Lục Cận khẩn trương, vươn tay đẩy mạnh: “Mau tránh khỏi người ta!"
Tần Thanh sắc mặt hơi đổi: “Ngươi không thích ta?"
“Đương nhiên là không phải loại thích này!" Lục Cận luống cuống muốn tìm xiêm y sớm đã bị ném tới nơi nào, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Không phải là Uyển Ngọc sao? Sao biến thành hình dáng của ngươi thế này?"
“Ta như vậy còn chưa đủ đẹp sao? Kém Uyển Ngọc kia ở chỗ nào?" Thanh âm Tần Thanh âm trầm, đã xen lẫn chút giận dữ.
“Ngươi cho dù đẹp thì vẫn là đực, lại còn là hồ ly, quấn lấy ta, không phải là buồn cười lắm sao?"
Tần Thanh bĩnh tĩnh nhìn hắn một lúc, sau chậm rãi đứng dậy, khóe miệng dẫn một tia cười lạnh: “Ngươi đã không chịu, ta cũng không đến mức cưỡng cầu. Nguyên bản muốn cho ngươi nếm thử hương vị tiêu hồn, vậy mà lại bất giải phong tình —" con mắt y tối sầm lại, dáng tươi cười càng lúc càng âm u lạnh lẽo, “Mà thôi, ta tìm đến ngươi cũng không phải vì ham muốn thân thể ngươi. Chẳng có phần tư sắc, tìm đâu chả có"
Ngón tay y khẽ điểm lên chính giữa ấn đường Lục Cận. Cơ thể người bên dưới liền mê man chìm vào giấc ngủ.
Tần Thanh xoay người ly khai động phủ, đi không về.
Đợi đến ngày hôm sau Lục Cận tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, toàn thân mỏi mệt, nghĩ là uống rượu quá chén, say rượu mà nên. Mơ hồ nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, trên mặt lập tức như thiêu như đốt.
Từ khi hắn làm thần tiên đến nay, hai chữ ***, tự nhiên là chưa từng nghĩ đến, vì sao bỗng nhiên lại có giấc mộng hoang đường này. Kỳ thực ngay cả đến tột cùng là mộng cái gì hắn cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ có thể hồi tưởng một vài mẩu vụn vặt, nhưng đã đủ dạy cho hắn vừa hổ thẹn vừa hối hận rằng không nên uống nhiều rượu, suýt nữa phá hủy tu vi của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng hồ ly kia bên trong động, cũng không để tâm. Sang năm nay nó thường xuyên chạy ra ngoài, cũng không phải chỉ một lúc, sau một khoảng thời gian nó tự biết đường mà về.
Hồ ly kia không ở đây, bên trong động phủ này liền lộ ra vẻ quạnh quẽ. Ngày hôm đó Lục Cận theo lệ thường đi dạo một vòng miếu thổ địa của hắn, phía trên đỉnh đầu thổ địa ở miếu thờ kết đầy mạng nhện, tiểu lão đầu chắp tay, khuôn mặt phúc hậu, Lục Cận hết nhìn lại nhìn, không nhịn được cười phá lên, sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Thật đúng là một điểm tương tự cũng không có"
Vừa định xoay người đi, chợt nghe được tiếng “meo meo" nhỏ xíu truyền đến từ phía dưới chân, cúi đầu nhìn, bên dưới thần án là một con mèo hoang gầy yếu nằm bẹp dúm, chiếc đuôi bị cắt cụt, vết máu còn chưa khô.
Lục Cận nhíu mày, cúi người xách nó lên, mèo hoang kia cũng không giãy dụa, chỉ yếu ớt kêu mấy tiếng meo meo. Nhìn thấy nó trên lông bê bết vết máu, cũng không biết bị dã thú nào trong núi cắn. Lục Cận cau mày, liền cẩn thận ôm nó vào lòng, mang về động phủ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho con mèo hoang, Lục Cận liền lên núi kiếm một ít thảo dược chữa thương cho nó. Thấy nó thở thoi thóp, sợ nó chết đói, lại tới sông bắt mấy con cá trở về, từng chút từng chút đút cho nó ăn. Cứ chăm sóc như vậy mấy ngày, mèo hoang kia cuối cùng cũng khỏe lại một chút, mấy ngày sau, đã có thể tập tễnh đi lại xung quanh bên trong động.
Nó khỏi rồi, liền không chịu đi, luẩn quẩn bên chân Lục Cận dụi dụi lấy lòng. Lục Cận không khỏi buồn cười, nhớ tới lời Án Chỉ Hoài, nếu không chịu được bên trong động vắng vẻ, sao không nuôi mấy con a miêu a cẩu gì đấy. Dù sao cũng là một tay hắn cứu về, nó đã không chịu đi, liền lưu lại vậy.
Chỉ có điều sau khi lưu lại con mèo hoang này, liền xảy ra rất nhiều việc kỳ quái.
Bên trong động phủ Lục Cận, lúc đầu là thường thường xuất hiện quả dại còn tươi lai lịch bất minh, đã rửa sạch sẽ, đặt trên chiếc bàn trúc của hắn. Ban đầu Lục Cận còn tưởng là Tần Thanh làm ra, cũng không để ý, cầm lấy ăn. Dần dần, hắn phát giác đồ vật lai lịch bất minh bên trong động ngày càng nhiều, giá cắm nến của hắn không biết từ bao giờ đã biến thành ngọc bích, ấm trà chế tác thô sơ hắn thường dùng đổi thành ấm sứ thượng đẳng, cổ sắc cổ hương, chế tác tinh xảo cầu kỳ, mặc dù hắn không rành, nhưng chắc chắn đây là danh khí tiền triều — những thứ này tuyệt đối không thể do Tần Thanh mang về, khi hắn phát giác thì ngay cả chăn đệm cũ trên giường cũng đã đột nhiên biến thành hàng tơ tằm thượng đẳng, Lục Cận kinh hoàng.
Không phải là có kẻ trộm vào động phủ của hắn, xem đây là nơi tàng trữ tang vật ăn cắp đấy chứ?
Nhưng điều này sao có thể, động phủ này của hắn, mặc dù dột nát đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái tiên phủ. Con người bình thường sao có thể đi vào?
Lục Cận trong lòng nghi ngờ, ngày hôm đó giả vờ ra khỏi cửa đi thăm Án Chỉ Hoài, nửa đường lặng lẽ quay trở về, sử thuật che mắt, ẩn thân vào bên trong động, liền thấy một thiếu niên mặc hắc y đang đặt một lọ hoa quý giá lên bàn.
Lục Cận kinh hãi rồi đột nhiên hiện thân, quát hỏi: “Ngươi là ai?"
Thiếu niên kia giật mình, bình hoa trong tay “choang" một tiếng rơi xuống nền đất, y kêu “meo", biến thành một con hắc miêu.
Lục Cận ngây người, này… không phải là con mèo hoang hắn dưỡng trong động sao?
Hóa ra cũng là tinh?
Hắc miêu tỏ vẻ sợ hãi, run rẩy nhìn hắn, không dám lại gần. Lục Cận không nhịn được bật cười: “Ta cũng không ăn thịt ngươi, làm gì sợ như vậy chứ?"
Hắc miêu kêu “meo meo", chậm rãi cọ người thăm dò. Thấy Lục Cận trên mặt không hiện vẻ bất thường nào, liền lăn tròn, lại biến thành hình người, dung mạo tinh tế, quả là một thiếu niên xinh đẹp.
“Ngày trước vì thợ săn làm bị thương, suýt nữa mất mạng. May mắn được thần quân cứu giúp mà không đòi hỏi báo đáp, chỉ đành thay thần quân sửa sang lại động phủ, đây là một chút tâm ý" Miêu yêu cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Cận, thấy hắn cũng không có ý trách tội, lúc này mới to gan hơn một chút, tới gần cọ người, “Vật hiếu kính, hi vọng thần quân không ghét bỏ"
Lục Cận nhìn nó, nói: “Những vật này ngươi lấy đâu ra?"
Hắc miêu cả kinh, vội nói: “Không phải đồ ăn cắp đâu! Những thứ này… Những thứ này đều là bảo bối ta tích cóp bao năm qua…"
Lục Cận thầm nghĩ, một con miêu yêu có thể tích cóp được bảo bối từ chỗ nào, còn không phải tới nhân gian trộm gà bắt chó mà có. Liền nghiêm mặt nói: “Mặc kệ là từ đâu ngươi có được, chuyện cũ bỏ qua, sau này không được như thế nữa"
Hắc miêu lập tức gật đầu lấy lòng.
“Nếu ngươi đã khỏi, liền quay về chỗ của mình đi"
Hắc miêu nghe thấy hắn muốn đuổi mình đi, gấp đến độ ở trước mặt hắn xoay vòng vòng: “Như vậy sao được, ta còn chưa báo đáp thần quân mà!"
“Ta không cần ngươi báo đáp". Lục Cận xua tay nói, “Ngươi đi đi"
Đôi mắt màu ngọc bích chậm rãi phủ tầng lệ quang: “Phụ mẫu ta đều bị thợ săn giết chết, vô thân vô cố, ngày hôm nay đã không còn chỗ để đi. Nếu thần quân không ghét bỏ, nguyện ý lưu lại quét dọn động phủ, hầu hạ thần quân"
Lục Cận cau mày không đáp ứng, hắc miêu nức nở mấy tiếng, biến trở về nguyên hình, rời khỏi động, bước một bước lại ngoái đầu ba lần.
Thấy nó rốt cuộc cũng đã đi, Lục Cận mới khẽ thở dài. Không phải hắn nhẫn tâm, mà là đã có Tần Thanh rồi, nếu hắn lại dưỡng thêm miêu yêu trong động, động phủ của hắn chẳng phải hóa thành hang yêu quái sao?
Nếu đã khỏi thương, dù sao cũng có thể tự bảo vệ mình, từ nơi nào đến, liền trở về nơi đó đi thôi.
Tác giả :
Tô Đặc