Phong Miêu Chứng

Chương 69: Có chút bệnh

Cố Ý là cô gái thú vị nhất trên thế giới, cô thích tất cả những chuyện thú vị.

Cô thích anh.

Không thể nghi ngờ thêm nữa đây là một tổ mâu thuẫn.

Bên trong phòng vẽ tranh yên tĩnh đến mức có thể nghe kim đồng hồ, chỉ có âm thanh xào xạt bút chì chạm vào mặt giấy.

Là một sinh viên ngành kiến trúc có nền tảng hội họa là số không, biểu hiện của Cố Ý ở lớp phác họa ngoài dự đoán của thầy. Lúc vừa mới bắt đầu học mặt phẳng, cô còn có chút khó khăn, càng về sau, tư duy không gian khối hình học của cô dần dần trở nên nổi bật, cộng thêm khả năng ước lượng tỷ lệ chính xác, Cố Ý làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, rất nhanh trở thành một trong số tay vẽ ưu tú nhất cả lớp.

Buổi chiều một ngày nọ, Cố Ý duỗi một cây bút chì cùn, lấy gọt bút từ từ mài.

Tay đang hoạt động, ánh mắt vẫn dừng lại trên bản vẽ, dồn tâm trí tìm ra tất cả cấu trúc thiếu sót.

Dường như rất hoàn mỹ.

Cô buông gọt bút chì xuống, duỗi người. Nhìn khắp bốn phía, phần lớn bạn học xung quanh còn đang vùi đầu đau khổ.

Trong đầu Cố Ý nghĩ, cô bây giờ cũng coi là một nửa sinh viên hệ nghệ thuật chứ?

Thật không nghĩ tới có một ngày cô cùng với môn nghệ thuật phiền phức nhất quan hệ qua lại, thậm chí trở thành bạn tốt.

Trong thời gian đợi thầy hướng dẫn tới Cố Ý lấy một quyển "Nguyên lý thiết kế kiến trúc" lật xem.

Thời học cấp ba, cho dù cô thích nhất toán học nhất, Cố Ý cũng rất ít khi chủ động nghiên cứu mà không có yêu cầu của giáo viên, nhưng sau này lên đại học, không có giáo viên đi theo phía sau mông thúc giục, tính chủ động học tập chưa từng có của cô lại tăng vọt.

Vô cùng may mắn, bộ môn này là sự kết hợp hoàn mỹ của sự thiên phú của cô với sự hứng thú.

Mà đây là bộ môn do Trì Tự chọn cho cô, lúc điền nguyện vọng thi đại học, cô còn hiểu biết lơ mơ, nhưng không chút do dự kiên quyết lựa chọn tin tưởng anh.

Mỗi khi Cố Ý đạt được một phần cảm giác thành tựu, trong lòng lại càng sùng bái Trì Tự một phần.

Bạn trai cô sao có thể thần như vậy!

Trước khi tan học, Cố Ý gửi tấm hình chụp bản phác hoạ tác phẩm cho Trì Tự.

Buổi tối là lớp lý thuyết nhàm chán, Cố Ý đặc biệt lựa ngồi hàng cuối để tiện ngủ.

Cô để điện thoại trên bàn, gò má gối tay, ngủ ngủ ngủ ngủ.

Trên bục giảng giáo sư loay hoay chỉnh loa phóng thanh, phát ra tiếng vang tách tách oa ao. Cố Ý như hổ bị chấn động, ngẩng đầu bấm màn hình điện thoại mãnh liệt.

Cuối cùng, cô lại hậm hực nằm xuống.

"Bạn trai còn chưa trở về sao?" Bạn cùng phòng hỏi cô.

"Ừ." Cố Ý suy nghĩ, "Anh ấy thật sự rất bận bịu. Tớ việc cũng nhiều, nhưng luôn có thể làm xong, việc của anh anh lại không hoàn thành."

Bạn cùng phòng: "Dù sao cũng là G Đại, vẫn là khoa pháp luật biến thái nhất G Đại, cậu phải thông cảm thông cảm."

Cố Ý khép mắt bắt đầu suy nghĩ bậy bạ:

Bây giờ cô có chí hướng rồi, về sau sẽ làm một kiến trúc sư lợi hại như anh trai cô, trong nhà cô lại có tiền, không lo ăn không lo uống, bạn trai trâu bò hay không trâu bò cũng không sao, cô có thể nuôi anh a.

Ô ô ô, thật muốn bao nuôi Ăn cá, để cho anh mỗi ngày đều phụng bồi cô.

Buổi tối trước khi ngủ, Trì Tự mới nhắn lại cho cô:

《Mới vừa trở về ký túc, nửa ngày đều ở đây biện luận》

《Cậu vẽ rất đẹp》

Cố Ý ngồi xổm coi, nhắn lại: 《Qua loa!》

Cô thật muốn trở lại đoạn thời gian mới khai giảng đại học năm nhất đó.

Trong nửa kỳ đầu năm thứ nhất, việc học của Trì Tự vẫn còn thư thản, anh sẽ đến K Đại tìm cô nếu có thời gian, cuối tuần hai người cũng thường thường đi ra ngoài ăn cơm, có thời gian còn xem phim điện ảnh đi dạo đường phố, tình cảm cực tốc ấm lên.

Nhưng đến nửa sau học kỳ, giáo viên của Trì Tự bắt đầu ma quỷ, tần số gặp mặt của bọn họ giảm mạnh.

Ở trường đại học G Đại cao cấp như vậy, năng lực của Trì Tự vẫn như cũ là hạc đứng trong bầy gà, giáo viên chuyên ngành của anh đặc biệt coi trọng anh, giao cho anh một đống việc làm. Trong đó, Cố Ý hận nhất chính là đoàn biện luận.

Thầy cho rằng Trì Tự thông minh thì thông minh, nhưng tính cách quá lạnh, lại không thích nói chuyện, sinh viên chuyên ngành pháp luật như thế nhất định sẽ thua thiệt, vì vậy kiên quyết nhét anh vào đội biện luận, hy vọng có thể đem anh mài thành hoa sen sáng rực.

Đội biện luận của G Đại có thành tích tổng hợp xếp thứ nhấtcác đội biện luận, tiêu chuẩn cực cao, tính chuyên nghiệp cực mạnh,nếu Trì Tự vào cái tổ chức này, lấy tính cách của anh, tuyệt đốikhông thể nào đục nước béo cò sống hoài năm tháng.

Anh một bên bận bịu việc học, còn vừa muốn chú ý đến hoạt động ngoài giờ học, chỉ có thể sắp xếp một ít thời gian còn lại ở cùng bạn gái.

Cố Ý không giống anh nguội lạnh như vậy. Với tư cách là một cái lò lửa nhỏ, cô cần có người mỗi ngày châm củi đốt cho cô, nếu không cô liền ủ rũ héo khô, cả ngày lẫn đêm lo lắng sợ hãi không yên.

Gần đây cô chính là không quá nhịn được, vừa vặn cuối tuần Trì Tự có cuộc thi biện luận, Cố Ý chú ý ăn mặc chạy một phen tới G Đại.

Thành viên chủ lực của đội biện luận là sinh viên đại học năm hai và năm ba, Trì Tự ở trong đội huấn luyện nửa năm, đây là lần đầu tiên tham gia thi biện luận công khai.

Cuộc thi biện luận được tổ chức tại phòng giảng đường ở thư viện, Cố Ý đến sớm năm phút, thiếu chút nữa không tìm được chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của cô gần cửa, cách đài biện luận vạn dặm. Trước khi cuộc thi biện luận bắt đầu, cô hưng phấn hướng Trì Tự phất phất tay.

Kết quả đương nhiên là không có ích, người ta căn bản không nhìn khán đài.

Sau khi đội biện luận khoa luật vào ngồi, bầu không khí phía dưới lập tức huyên náo.

Trong vòng chu vi hai mét của Cố Ý các nữ học phách người người đều đang thảo luận về bạn trai cô, Cố Ý rất bình tĩnh và kiêu ngạo, thật ra trong lòng lại đầy giấm chua, hận không thể giương cao đèn led tuyên bố chủ quyền.

Vị trí biện luận của Trì Tự là thứ ba, chỉ nói vài câu, nhưng câu câu của vị trí biện luận này đều tấn công thẳng chỗ hiểm.

Bước vào phân đoạn biện luật chất vấn, biện luận thứ ba của đối phương đứng dậy lên tiếng.

Hôm nay cả người Trì Tự mặc âu phục đen tuyền, mười phần khí chất cấm dục. Anh kéo kéo vạt áo âu phục, trầm ổn bình tĩnh đứng lên. Người không quen thuộc sẽ cảm thấy nét mặt của anh nghiêm túc chăm chỉ, nhưng trên thực tế đây chỉ là vẻ mặt thường ngày của anh, cũng chính là vẻ mặt vô cảm.

Tiếng si mê của khán giả nữ phía dưới quá lớn, Cố Ý chỉ nhìn thấy Trì Tự mở miệng nói chuyện, lại không nghe rõ nội dung anh nói.

Cô đang nôn nóng giậm chân, bỗng nhiên một giọng nữ trực tiếp bay vào tai cô.

"Người biện luận thứ ba đẹp trai như vậy, nếu như tôi là tay biện luận phía bên kia, khả năng sẽ nhìn chằm chằm mặt cậu ấy đến thất thần, nửa chữ cũng không nói ra được, ha ha."

Trong lòng Cố Ý "hừ" một tiếng, sự chú ý chuyển tới các cô gái trong đối thoại.

"Tôi nghe nói trong khoa luật của ta thì có tới hàng trăm người hâm mộ đấy."

"Đáng sợ như vậy? Vậy tôi cũng không dám theo đuổi."

"Cậu thử một chút đi, cậu ấy không có bạn gái, cậu đẹp như vậy…"

"Cậu ấy có bạn gái." Cố Ý chú tới cô nữ sinh dám dùng câu khẳng định kia, phần đầu cũng không có thêm "Tôi nghe nói", không nhịn được vội vàng phản bác, "Cậu ấy không độc thân, tại sao lại nói cậu ấy độc thân?"

Nữ sinh kia lộ vẻ mặt kỳ quái:

"Cậu ấy chính là độc thân a, chính cậu ấy nói, tất cả mọi người trong đội biện luận đều biết."

Sắc mặt Cố Ý cứng đờ: "Làm sao có thể! Các cậu khẳng định nghe lầm."

Nữ sinh giật nhẹ khóe môi, dường như xem Cố Ý thành một bệnh nhân ảo tưởng.

Giọng cậu ta có ngầm chứa khinh thường: "Thính lực của tôi không có vấn đề, nếu không chính cậu đi hỏi cậu ấy."

Phần sau cuộc thi biện luận, một chữ Cố Ý cũng không nghe vào, trong đầu hỗn loạn nghĩ bảy nghĩ tám.

Anh không thể nào nói như vậy, nhất định là giả.

Nhưng mà người khác không có lý do gì lại lừa gạt cô a, giọng nữ sinh kia cũng không giống như là suy đoán.

Sau khi người biện luận thứ tư lên, tay biện luận hai bên nghỉ ngơi năm phút ở trên đài, chờ đợi các thầy cô giáo giám khảo thảo luận công bố thắng bại.

Ánh mắt Cố Ý dừng lại trên mặt một người giữa vạn người, liều mạng gửi cho anh một tin nhắn.

Trong giảng đường không có mở máy điều hòa, sau khi biện luận kịch liệt, nhiệt độ cơ thể của người biện luận chắc chắn đã tăng cao mặt đỏ tới mang tai, bốn người đều cởi áo khoát âu phục ra trên trên ghế dựa. Đúng lúc này, một cô gái với mái tóc màu nâu hạt dẻ từ dưới đài đi tới, bắt đầu giúp những tay biện luận cất áo khoác âu phục.

Thời điểm cô ta lấy áo những người biện luận khác, cũng chỉ gật đầu tỏ ý với bọn họ, duy chỉ có lúc lấy áo khoác âu phục của Trì Tự, cô ta đặc biệt nhiệt tình vuốt nếp nhăn trên y phục, lại cúi đầu đến bên tai Trì Tự nói câu gì đó.

Trì Tự đáp cô ta một câu, giữa hai người rất là ăn ý.

Cố Ý từ trước đến giờ tầm mắt hẹp, lúc này thiếu chút nữa nhịn không được xông lên đài khóc lóc um sùm.

Thật vất vả nhịn đến khi cuộc thi biện luận kết thúc, Cố Ý ngồi ở rừng trúc bên ngoài thư viện, cắn răng nghiến lợi chờ anh.

Trì Tự mặc áo khoác vào đi ra, nút áo không cài, đi thẳng về phía cô.

"Tiểu Ý…"

Lời mới nói nửa câu, tiểu cô nương trên ghế đá đột nhiên xông tới, giơ tay cởi áo anh.

"Sau này không được mặc cái áo này, xấu xí chết!"

Trì Tự cảm thấy không hiểu được: "Em làm sao vậy?"

Mặc cô cởi áo khoác âu phục của anh ném xuống đất, Trì Tự cũng không có phản kháng.

Áo sơ mi trắng tinh trước mắt nhìn thoải mái hơn, Cố Ý thở ra một hơi, trừng anh:

"Anh còn nhớ em là ai sao?"

Ngữ điệu của cô kỳ quái, Trì Tự lại chau mày, cầm cổ tay cô:

"Em nghe lời một chút."

Cố Ý muốn tránh thoát, một tay khác cũng bị anh bắt được.

Trì Tự hít sâu một hơi: "Mấy ngày trước thật sự có chút bận bịu, không có thời gian đi tìm em, tin nhắn cũng không thể lập tức nhắn lại, là anh sai rồi. Em bây giờ muốn ăn cái gì? Anh đưa em đi ra ngoài ăn."

"Cái gì em cũng không muốn ăn." Tốc độ nói của cô rất nhanh, "Cái đó, cái cô mới giúp anh cầm y phục, cô ấy là ai!"

"Cầm y phục?" Trì Tự suy nghĩ một chút, "Cô ấy tên Đinh Duyệt, là người người dự bị biện luận thứ hai hôm nay."

"Oh, vậy anh bây giờ đi nói cho cô ấy, nói anh có bạn gái."

Trì Tự: "Cái gì?"

"Anh đi nói cho cô ấy, nói anh có bạn gái."

Trì Tự chau mày lần nữa: "Anh không có gì với cô ấy nói cái này làm gì?"

Anh và đồng đội trong đội đều là quan hệ đồng sự, phát triển thành bằng hữu không mấy người, tất cả đều là nam sinh. Trừ vấn đề biện luận, anh gần như không nói chuyện với người lạ, sao có thể nói câu này được?

Cố Ý không thích Trì Tự chau mày với cô nhất, hồi tưởng lại lời nữ sinh kia nói, bây giờ bắt đầu càng giống như thật.

"Anh không nói, anh có thể đi về, em cũng trở về trường, không muốn anh tiễn."

"Cố Ý!" Trì Tự kéo cô tới trước ngực, "Có thể đừng điên lên không?"

Lần thi đấu này tới gấp rút, Trì Tự vốn là người dự bị biện luận thứ ba, hai ngày trước mới được thông báo cho anh trực tiếp lên đài. Trong bốn mươi lăm tiếng đồng hồ anh không có ngủ, đánh xong một trận trường kỳ kháng chiến, anh đã hết sức mệt mỏi, vốn định tìm một chỗ ôm bạn gái nghỉ ngơi cho khỏe mấy giờ, ai biết cô còn tặng cho một quả bom đúng giờ nổ, anh bây giờ thật sự không chống đỡ nổi.

Tiểu cô nương đẩy đẩy anh, bực bội nói:

"Em chính là người điên, có phải anh chê em không lên được bàn tiệc?"

"Không có."

"Em muốn cho những người khác đều biết em là bạn gái anh."

"Nói yêu đương là chuyện của hai chúng ta, em quản những người khác làm gì?"

"…"

Đúng vậy, cô quản những người khác làm gì.

Nói yêu đương đúng là chuyện hai người.

Cố Ý vểnh vểnh môi, hai câu trên hoàn toàn không thuyết phục được chính mình.

Cô chính là không thích như vậy, tại sao không thể để cho người khác biết?

Cô chính là mắc bệnh công chúa Mary Sue [1], có bạn trai chính là muốn khoe khoang, dựa vào cái gì bảo cô kìm nén.

[1] Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.

Trì Tự cho rằng cô đã suy nghĩ thông suốt, vì vậy nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô:

"Chúng ta đi đâu ăn cơm?"

Cố Ý: "Em muốn trở về trường."

Trì Tự hít sâu một hơi.

Được rồi, về trường thì về trường.

Trước cổng G Đại có một chiếc xe buýt chạy thẳng đến K Đại, Trì Tự kéo cô lên xe buýt, ngồi vào nơi hẻo lánh nhất.

Sở dĩ không bắt xe, là bởi vì muốn cùng cô chậm rãi yên tĩnh đợi một lát.

Dọc đường đi, Trì Tự nắm bả vai cô giả vờ ngủ, Cố Ý nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, thiên nhân trong lòng giao chiến.

Trong một lúc, cô cũng không biết mình bực bội cái gì.

Nhưng mà phần lớn thời gian, cô đều cảm thấy vô cùng vô cùng khổ sở buồn rầu.

Cô thật sự rất thích anh, có lẽ trở về suy nghĩ một đoạn thời gian, bằng phần tình cảm này, cô sẽ thỏa hiệp.

Cho nên bây giờ muốn cách xa anh một chút, không kích động làm xấu mối quan hệ.

Trì Tự một mực đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, cho dù anh không nhạy bén hơn nữa, cũng có thể nhìn ra Cố Ý hết sức hời hợt.

Trở về G Đại, Trì Tự ở trong phòng ký túc ngủ mê man mấy giờ, đến buổi tối ngược lại không ngủ được.

Trước khi bước vào giấc mơ, tất cả đều là bóng dáng của Cố Ý.

Trì Tự ổn định lại tinh thần, nhưng trong lòng lại rối loạn.

Cô tức giận.

Vì cái gì?

Bởi vì cô thích lên giọng, mà anh không có thói quen như vậy.

Cô muốn cho tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ của bọn họ, mà anh cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa.

Trì Tự lấy điện thoại ra, liếc nhìn phần mềm xã hội, không có tin tức của cô.

Anh mở Weibo ra.

Bắt đầu từ lớp mười, Trì Tự vẫn theo dõi tài khoản Weibo của Cố Ý, thậm chí có thể gọi là xem gian.

Anh không chỉ xem bài đăng của cô, mà còn bình luận và like.

Chính văn Weibo là: Dựa vào dựa vào dựa vào té té té ồ ồ ồ, tôi bực bội!

Phía dưới là hơn tám mươi bình luận, bảy mươi bình luận đều là Cố Ý cùng Hạ Vũ Tâm tương tác với nhau.

Bởi vì chính hành động kỳ quái của nữ sinh nhỏ, rõ ràng có thể nói chuyện riêng, nhưng lại thích bình luận che đậy, Trì Tự mới có thể thông qua những bình luận này hiểu Cố Ý rõ hơn một chút.

Hạ: 《La la la lỗ lỗ lỗ hắc hắc hắc, tớ tới rồi!》

Cố: 《Nữ thần nữ thần nhớ cậu muah》

Hạ: 《Ôi đại ca tôi thật xấu hổ [đỏ mặt]》

Cố: 《Có một tin cậu biết không? Nghiêm thiếu ở nước ngoài tổ chức một nhóm nhạc》

Hạ: 《Orz, ừ》

Cố: 《Tớ có chút nhớ nhung cậu ta QAQ》

Hạ: 《Không có gì sao lại nhung nhớ loại người này làm gì》

Cố: 《Ôi, trước kia cậu ta cả ngày cùng một chỗ với Ăn cá, sẽ làm cho Ăn cá thú vị hơn một chút》

Hạ: 《Cậu biết đủ đi》

Cố: 《Tớ không biết đủ QAQ》

Hạ: 《Nói thật, Ăn cá đôi khi thật sự rất không thú vị》

Nhìn đến đây, Trì Tự dừng động tác kéo xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm câu nói kia của Hạ Vũ Tâm.

Ba chữ "Không thú vi" kích thích anh.

Mặc dù những lời này là Hạ Vũ Tâm nói, Cố Ý không có tỏ vẻ rõ ràng, nhưng giữa hàng chữ ý tứ đã rõ ràng sáng tỏ.

Cô cảm thấy…anh rất không thú vị sao?

Nhất định là như vậy.

Cố Ý là cô gái thú vị nhất trên thế giới, cô thích tất cả những chuyện thú vị.

Cô thích anh.

Không thể nghi ngờ thêm nữa đây là một tổ mâu thuẫn.

Giữa một đôi người yêu không thể tránh khỏi gặp phải mâu thuẫn, mài tốt, là có thể sóng vai cùng nhau, mài không tốt, liền giống như cặp đôi kia trong tổ hợp bốn người bọn họ, chỉ có thể mỗi người một ngã.

Sau khi Trì Tự xem hết những tương tác của Cố Ý với Hạ Vũ Tâm, trong lòng đã có ý tưởng.

Người yêu của anh là một tiểu công chúa có chút thói xấu.

Mà anh nguyện ý mài hết tất cả những mâu thuẫn thuộc về anhđể làm trọn bệnh công chúa của cô.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại