Phong Miêu Chứng
Chương 43: Cúi đầu trước thế lực Cố Ý
"Em ấy đi lại trong lớp em cũng có lỗi, em là nam, sao có thể để cho bạn nữ chạy thật xa tìm em."
Trì Tự ngoan ngoãn nhận sai: "Em sai rồi."
"Tài nguyên thư viện tốt như vậy tại sao không tận dụng? Sau này thảo luận câu hỏi thì đi thư viện đi, ở trong lớp cũng dễ ảnh hưởng đến những bạn học khác."
Trì Tự tiếp tục khôn khéo: "Em đã biết."
Vào buổi sáng đầu thu ấm áp, hành lang khu giáo đường vàng óng một mảnh.
Cô bé nhỏ tóc ngắn đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp này, ngẩng cái đầu nhỏ, nụ cười còn chói mắt hơn ánh nắng.
Ở trước mặt cô, bên mép một cậu bé trai mặt mũi tuấn tú cũng mang ý cười nhạt, như gió mát thanh phong, con ngươi tĩnh tĩnh lạng nhìn thiếu nữ lải nhải không ngừng.
"Tiểu Ý?"
Âm thanh hơi có vẻ nghiêm túc đánh vỡ phần hài hòa này.
Người Cố Ý chợt run rẩy.
Cô chậm rãi xoay người, giọng nói vô cùng ngọt:
"Ông nội, bà nội, mọi người nhanh như vậy đã trò chuyện xong rồi?"
Cố lão tiên sinh giả bộ không để ý, người vợ đi bên cạnh ông lại có chút nóng lòng sốt ruột.
Bà nội Cố tuy đã qua sáu mươi, nhưng đôi mắt không hề đục, lúc bà còn trẻ lại là một nhan khống [1], trước mắt nhìn thấy một đứa bé trai đẹp như vậy, biểu hiện thân thiện hơn bạn già của bà nhiều:
[1] Nhan khống: ý chỉ những người vô cùng coi trọng diện mạo, cho rằng con người lớn lên xinh đẹp mới là lẽ trời, những người này về cơ bản là rất thích nhìn diện mạo của người khác, lại càng thích nhìn ngắm những người đẹp, việc này hoàn toàn khác với khái niệm yêu. Những người nhan khống tự nhận việc phát hiện ra mỹ nam mỹ nữ là một nhiệm vụ của mình, mục tiêu là khai quật những người đẹp. (Theo baidu)
"Tiểu Ý à, đây là bạn học của cháu sao?"
Cố Ý khẽ gật đầu, đầu cô bây giờ giống như một đống bột nhão.
Trong lòng cô thét lên: Làm sao bây giờ a a a, ông ấy đã có ý tốt đưa cô ở nội trú, nhưng lại gặp cô ngay tại chỗ cô đang cua trai đẹp!
Hơn nữa anh đẹp trai này còn không phải là người bình thường, có 99,999% có thể là cháu rể tương lại của bọn họ!
Đương nhiên, con số xác suất trên, là thông qua tính toán (suy nghĩ chủ quan) chính xác (qua loa) của tiểu công chúa Cố Ý ra, có thể tin (không có chút căn cứ) vô cùng!
Khi Cố Ý bên này vẫn còn ngượng nghịu xoắn xuýt, thì Trì đẹp trai bên cạnh cô ngược lại rất thoải mái tự nhiên:
"Ông nội khỏe, bà nội khỏe."
"Ôi, cháu khỏe cháu khỏe~" Bà nội cười, "Đứa nhỏ này trông thật anh tuấn."
Trên mặt Trì Tự trông bình tĩnh như thường, nhưng tai lại nóng lên.
Bởi vì quan hệ của cha, ngưỡng cửa nhà của Trì gia vào ngày lễ ngày tết gần như bị những người thân thích đạp phá, họ hàng xa gần tới nịnh nọt thấy anh đều khen không ngừng, Trì Tự theo thói quen vào tai trái ra tai phải, đây là lần đầu tiên anh đặt lời khen của trưởng bối vào lòng.
Vô hình trung, anh cảm thấy dáng dấp mình đẹp mắt còn có chỗ dùng.
Cố Ý rất sợ lão nhân gia sẽ tra hộ khẩu anh, vội vàng chen vào giữa bọn họ:
"Ông nội bà nội, chúng ta xuống lầu đi, cháu còn phải trở về lớp…"
Ông nội đứng bất động: "Tiểu Ý, không giới thiệu cho ông nội bà nội một chút sao?"
Vừa nói, ông vừa liếc mắt nhìn cô bé nhỏ đứng sau lưng thiếu niên.
Bà nội cũng phụ họa: "Đúng, giới thiệu một chút đi."
Cố Ý thở hổn hển, xít tới chỗ Trì Tự:
"Cậu ấy a…Cậu ấy là…"
Cô thật muốn nói, là cháu rể của mọi người!
Nhưng cô sợ bị đánh.
"Là cái gì?"
Cố Ý động não: "Mới vừa rồi phó hiệu trưởng có nói qua, giải nhất cuộc thi toán chính là cậu ấy, cậu ấy siêu lợi hại luôn, trước kia là thủ khoa thi vào cấp ba, bây giờ là đứng nhất toàn khối, cậu ấy…"
"Khụ khụ." Trì Tự không được tự nhiên ngắt lời cô, "Không có khoa trương như vậy đâu ạ."
Nụ cười của bà nội càng sâu hơn: "Tiểu Ý có thể kết giao với bạn lợi hại như vậy, rất tốt rất tốt."
Ông nội đứng nghiêm, đối với bộ dạng khoe khoang như bảo bối của cháu gái nhà mình ông vô cùng không đồng ý. Quan trọng hơn chính là, làm sao vợ ông cũng cười đầy nếp nhăn, rõ ràng lúc trẻ ông là đóa hoa cao lãnh, chẳng lẽ sau khi già rồi thì không còn cao lãnh nữa, nên vợ ông trở nên mê trai?
Chưa trò chuyện vài câu, Cố lão tiên sinh liền sốt ruột muốn về nhà.
"Các cháu mau đi về học đi, đừng chậm trễ." Bà nội hướng Trì Tự vẫy tay. "Ao nhỏ, có rãnh thì tới nhà chúng ta chơi nha."
Anh vẫn chưa trả lời, Cố Ý đã chen miệng nói: "Đúng rồi, tới nhà tớ chơi đi, dì giúp việc nhà tớ nấu cá cực ngon."
Trì Tự dở khóc dở cười, chỉ có thể trả lời: "Được."
Trong sân trường đã xa cách nhiều năm, ông nội Cố và bà nội Cố đều cảm nhận được sức sống tuổi trẻ lâu lắm không gặp.
Ông nội sửa lại âu phục trên người một chút, thật đúng là có vài phần mùi vị chi lan ngọc thụ [2] năm đó.
[2] Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): chỉ người ưu tú, xuất sắc.
Chuông vào học vang lên, Cố Ý đưa ông nội bà nội đến nửa đường, vội vàng chạy về lớp học.
Cháu gái vừa đi, Cố lão tiên sinh cuối cùng cũng nói ra lời nói nín nhịn đã lâu, sắc mặt không vui:
"Bà có phát hiện không? Ánh mắt tiểu tử kia mới vừa rồi nhìn Tiểu Ý của chúng ta có gì đó không bình thường."
Bà nội Cố cười nói: "Tôi ngược lại cảm thấy Tiểu Ý rất dính người ta, tròng mắt cũng muốn treo lên trên người người ta."
Ông nội Cố không phục: "Thị lực bà quá kém."
"Thị lực tôi kém? Ông thật sự dám nói. Cố gia các ông, muốn gấp gáp đuổi tới cùng cũng không buông sao?"
Khuôn mặt già này của ông nhất thời không nhịn được, giống như một tên tiểu tử hai mươi tuổi vội vàng hướng phía trước chạy trốn, đặt mông ngồi vào trong xe con.
Bà nội Cố chậm rãi lên xe, ngồi bên cạnh ông.
Ông nội Cố vẫn không ngừng nhấn mạnh:
"Bà hãy chờ mà xem, ngày nào đó cháu gái cũng bị sói tha đi!"
*
Lúc âm nhạc báo buổi tự học tối vang lên, Cố Ý hưng phấn giống như người ở nông thôn vào phố, giống như chưa bao giờ thấy thứ hiếm lạ như tự học tối.
Giờ nghỉ giải lao tiết thứ nhất, cô không kịp đợi Trì Tự xuống lầu lấy nước, lại một lần nữa chạy lên lầu khoa học xã hội.
Ở cửa lớp 15 lắc lư cả buổi, cũng không tìm được người quen truyền lời, vì vậy Cố Ý không để ý lệnh cấm đi lại trong lớp mà xông thẳng vào.
Cô rón rén đi tới sau lưng Nghiêm Hằng, bỗng nhiên vỗ bả vai cậu ta một cái.
Nghiêm Hằng đang cong lưng len lén chơi điện thoại di động, thiếu chút nữa bị cô dọa muốn tắt thở:
"Cậu muốn hù chết tôi à!"
Trì Tự đã sớm nhìn thấy cô, khóe miệng cười khẽ.
"Nghiêm thiếu tôi sai rồi." Cố Ý có việc muốn cầu người, giọng nói dịu dàng, "Ngài ra ngoài đi dạo một chút đi?"
Nghiêm Hằng suy nghĩ một chút, quăng điện thoại di động: "Được rồi, cậu tới đây, tôi sẽ xuống lầu cậu đi dạo một chút."
Anh nhớ tuần này Hạ Vũ Tâm ngồi ở bên cửa sổ, anh đi xuống đi lòng vòng, cũng có thể bắt chuyện.
Cố Ý cười giống như một cô gái tiếp khách, vui mừng đứa đại thiếu gia rời đi.
Nghiêm Hằng vừa đi, cô nhanh chóng chiếm tổ, thuận tiện đem cái ghế dời vào trong một chút.
Cảm giác tồn tại của Cố thiên kim quá mạnh mẽ, tiếng động cũng lớn, nữ sinh hàng trước liên tục quay đầu nhìn chỗ bọn họ.
Lâm Mông dùng cùi chỏ đụng bạn nữ ngồi cùng bàn:
"Cậu xem, lớp 1 lại tới tìm Trì Tự rồi."
Khương Viên gật đầu, không trả lời.
Cô với Trì Tự là họ hàng xa, khi còn bé chỉ thấy qua. Đại khái năm cô sáu tuổi, cô liền đem đứa bé trai rất đẹp này nhớ trong lòng.
Nhiều năm sau, cô cố gắng thii đậu trung học số 1 Dung Châu, trở thành bạn học của anh, thậm chí còn dưới sự giúp đỡ của bề trên để cùng anh tập luyện cho cuộc thi top 10 ca sĩ giỏi, mặc dù như vậy, quan hệ của bọn họ luôn không lạnh không nóng, gần như không có bất kỳ khởi sắc nào.
Lâm Mông và Khương Viên đều ôm tâm tư giống nhau, thường ngày luôn luôn âm thầm so tài.
Nhưng trước mắt xuất hiện cường địch, trong nháy mắt các cô liền kết thành liên minh, nhất trí đối ngoại.
Trì Tự đối với người khác phái là lãnh đạm có tiếng, điểm này hai cô đều biết. Vì vậy khi cô nhìn thấy Trì Tự đối với Cố Ý gần gũi không hề chống cự, thậm chí lúc cùng cậu ta vừa cười vừa nói, trong lòng càng tràn ngập ghen tuông, thật là khó chịu.
Không biết Trì Tự nói cái gì, Cố Ý bỗng nhiên cười "ha ha", vừa cười, vừa cướp bài tập chính trị của Trì Tự lật xem.
Lâm Mông oán giận nói: "Ồn ào chết…"
Khương Viên cũng lầu bầu: "Buổi tự học tối hôm nay là ca trực của chủ nhiệm lớp đấy, lá gan cậu ta cũng thật lớn."
Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm lớp trực mà.
Lâm Mông đặt bút xuống, lấy sách bài tập lịch sử từ trong bàn ra, từ chỗ ngồi đứng lên.
Khương Viên tính cách mềm yếu, mà Lâm Mông thì ngược lại với cô, nghĩ tới cái gì thì phải đi làm.
"Tớ đi hỏi chủ nhiệm lớp mấy vấn đề."
Dứt lời, Lâm Mông ôm lấy sách bài tập lịch sử đi ra ngoài phòng học.
Mấy phút sau, vẫn trong thời gian học, chủ nhiêm lớp 15 rời phòng nghĩ của giáo viên, đi tới cửa sau lớp 15.
Trong lòng thầy Lý có chút bất đắc dĩ.
Quy định quy tắc trong trường học đã rất nhiều rồi, áp lực việc học của trường cấp ba lại lớn, ông thường có thói quen thi hành "Quy định thả nuôi" với bọn nhỏ, chỉ cần không phạm phải lỗi quá mức, ông đều ra sức cố gắng mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng lúc này, có học sinh đến cạnh ông tố cáo, ông cũng không thể để mặc mà bỏ qua.
Trước bàn Trì Tự là bạn cùng phòng của anh Tôn Thánh, một nam sinh vóc dáng nhỏ con lại rất hoạt bát. Cố Ý vừa đến, cậu ta liền xoay người tán dóc với Cố Ý không ngừng, ngược lại khiến cho Trì Tự lọt vào vắng vẻ.
Tôn Thánh đang nói đến hăng say, ánh mắt bỗng nhiên mở tròn xoe:
"Cố thiên kim, chủ nhiệm lớp chúng tớ tới!"
Tim của Cố Ý muốn nhảy lên, vội vàng đứng lên muốn chạy.
"Cố Ý?"
Cố Ý nhìn một cái là thầy Lý, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm:
"Thầy Lý, buổi tối khỏe ạ."
Thầy Lý cũng cười một tiếng, chợt thấy như vậy không đúng, nhanh chóng sừng sộ lên:
"Em ở lớp 1 mà, sao lại chạy lên lầu 4 hả?"
Cố Ý rất thông minh, liền đưa tay lấy sách bài tập chính trị của Trì Tự ôm vào trong ngực:
"Thầy, em đến tìm Trì thủ khoa hỏi một vấn đề."
Dứt lời, một vòng bạn học xung quanh cười rộ lên, Trì Tự cũng cười, môi cũng cong lên không rõ ràng, nhưng lại lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Lớp tự nhiên học kỳ tiếp theo sẽ phải thi môn khoa học xã hội, thành tích môn xã hội của Cố Ý kém, tìm người phụ đạo rất bình thường, thầy Lý cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Tha thiết với học tập là tốt, nhưng đi lại trong lớp vẫn là không được, phải tuân thủ quy định trường học."
Cố Ý gật đầu như mổ thóc: "Em biết rồi."
Thầy Lý thấy thái độ biết lỗi của cô tốt, cũng không níu lỗi sai nhỏ này, còn thuận miệng trò chuyện với cô mấy câu.
Ông vừa tới lớp 15 chưa tới một tháng, so sánh học sinh đã từng dẫn dắt một năm, giữa Trì Tự và Cố Ý, thầy Lý khẳng định thân thiết với Cố Ý hơn, nhất là cô bé nhỏ này vừa khéo nói vừa đáng yêu, ông liền lộ rõ ý thiên vị, quay lại dạy dỗ Trì Tự:
"Em ấy đi lại trong lớp em cũng có lỗi, em là nam, sao có thể để cho bạn nữ chạy thật xa tìm em."
Trì Tự ngoan ngoãn nhận sai: "Em sai rồi."
"Tài nguyên thư viện tốt như vậy tại sao không tận dụng? Sau này thảo luận câu hỏi thì đi thư viện đi, ở trong lớp cũng dễ ảnh hưởng đến những bạn học khác."
Trì Tự tiếp tục khôn khéo: "Em đã biết."
Tôn Thánh ăn dưa sợ ngây người, cậu cho tới bây giờ chưa thấy qua một Trì Tự thừa nhận hùng hồn như vậy, rõ ràng không liên qua tới chuyện của cậu ta mà…
Chuông vào học bất ngờ vang lên, thầy Lý rời lớp học, Cố Ý đi theo phía sau ông, giống như tùy tùng nhỏ của giáo viên.
Lâm Mông kìm nén một bụng tức giận, cây bút trong tay suýt nữa bị cô bóp gãy.
Cô thật sự không nghĩ tới chủ nhiệm lớp lại quen thuộc với Cố Ý như vậy, căn bản không có làm khó cậu ta một chút nào.
Trải qua chuyện này, chủ nhiệm lớp nhất định sẽ cho là cô là một người không có việc gì lại đi mách lẻo báo cáo học sinh yêu quý của ông, thật là cái mất nhiều hơn cái được.
Cô trấn an mình: Không có ai khác biết là tốt rồi.
Tối nay Lâm Mông và Khương Viên phụ trách trực nhật, hai người quét dọn vệ sinh xong, trong phòng học gần như không có người.
Trì Tự từ trước đến nay khi chuông reo liền rời đi, nhưng hôm nay không biết làm sao, cậu lại đợi đến lúc bạn trong lớp đi hết rồi, mới bắt đầu thu dọn cặp sách.
Trước khi đi, Lâm Mông thấy Trì Tự vẫn ngồi trong lớp, không nhịn được nói:
"Chúng tớ đi trước, cậu lúc đi nhớ tắt đèn nha."
Trì Tự đứng lên, con ngươi thẳng tắp nhìn cô chằm chằm:
"Tôi có chuyện tìm cậu."
Trái tim Lâm Mông co rụt lại, nhất thời vừa khẩn trương vừa mong đợi.
"Khương Viên, tớ có chút việc, vậy cậu đi trước đi."
Khương Viên chần chờ nhìn hai người bọn họ một cái: "Được rồi, tạm biệt."
Cho đến khi trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, Trì Tự mới đeo cặp sách lên đi tới chỗ Lâm Mông, dáng người cao lớn tràn đầy cảm giác áp bách.
Cả hành lang đều tĩnh lặng, mấy tiếng bước chân nhè nhẹ dần dần bay xa.
Trái tim Lâm Mông đập loạn không dứt, nhưng lại nảy sinh một tia dự cảm xấu.
Bởi vì trên mặt Trì Tự không nhìn ra bất kỳ nét mặt liên quan tới "vui vẻ".
Môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói lại lạnh lẽo:
"Nghỉ giải lao tối nay, cậu là người đi tìm chủ nhiệm lớp?"
Những lời này như tạt thẳng nước lạnh, xối dập tắt tất cả ảo tưởng của Lâm Mông.
Cô cứng miệng nói: "Tớ không có."
Hai tay Trì Tự chọc vào túi áo, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Anh dĩ nhiên sẽ không tùy ý vu oán, đương nhiên là có người ở phòng giáo viên nghe thấy, chạy tới nói cho anh, anh mới biết.
Cái này vốn là một chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn nữa, nếu ở trước kia, anh nói không chừng nghe xong liền quên.
Nhưng bây giờ dính dáng đến Cố Ý, thì anh rất không bình tĩnh.
Trì Tự mơ hồ có thể cảm giác được cảm tình mà Lâm Mông đối với mình, mà lòng thù địch của Lâm Mông đối với Cố Ý lại càng rõ ràng hơn.
Người bình thường sẽ bởi vì bạn học "đi lại trong lóp" mà đi mật báo sao?
Căn bản không có khả năng.
Trì Tự đè xuống phiền não trong lòng, lạnh lùng nói:
"Đừng tìm rắc rối cho Cố Ý nữa."
Lòng Lâm Mông quýnh lên nói lỡ miệng: "Ai bảo cậu ta ảnh hưởng tới tớ làm bài…"
Vừa dứt lời, cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
"Tôi cũng ảnh hưởng cậu làm bài." Trì Tự nheo mắt, "Mời cậu có chuyện thì hướng về phía tôi."
"Tớ…" Lâm Mông mím chặt môi dưới, trong miệng xuất hiện chút mùii tanh.
Trì Tự trực tiếp lướt qua nữ sinh sắc mặt nhợt nhạt, sãi bước rời phòng học.
Đi bộ trên giáo đường, anh hít sâu không khí ban đêm mát mẻ, tâm trạng không rõ.
Khoảng thời gian này, tác phong làm việc của anh hoàn toàn mất khống chế, đã từng bất cứ việc gì cũng lấy hiệu suất cao và lý trí làm đầu, thì bây giờ, cảm tình thường xuyên áp đảo tất cả quy tắc xử lý trên của anh.
Loại chuyện này một khi suy sâu, nội tâm sẽ vô cùng mất trật tự.
Đáng sợ hơn là, rõ ràng tất cả đều là một mớ hỗn độn, nhưng anh lại không cách nào nảy sinh bất kỳ mâu thuẫn tâm lý, cam nguyện đắm chìm trong đó.
May mắn, Trì thủ khoa còn có tuyệt chiêu khắc địch chế thắng —–làm đề.
Anh một đường mặc niệm "Tôi thích học tập, học tập khiến tôi vui vẻ", để ép buộc tống cổ con mèo điên nhỏ nào đó đang tùy tiện quấy phá trong đầu anh.
Trở lại ký túc xá, Trì Tự trầm mặc kéo ghế ra ngồi xuống, mỗi một tế bào não đều đắm chìm trong đại dương Trung quốc xã hội chủ nghĩa đặc sắc.
Anh đưa tay vào cặp sách, lần mò…
Sách bài tập chính trị của anh đâu?
Trì Tự đổ hết đồ trong cặp ra, hoàn toàn không có.
Ồ, anh nhớ ra rồi. Lúc tự học tối, sách bài tập của anh có vẻ như bị mèo tha đi rồi.
Được rồi…
Anh cũng không có biện pháp.
Gọi điện thoại cho cô thôi, đây đều là vì học tập, học tập…
Trì Tự lấy điện thoại ra, đi về phía ban công.
Trên gương mặt tuấn tú có khắc mấy chữ rất rõ ràng:
Cúi đầu trước thế lực Cố Ý.
Trì Tự ngoan ngoãn nhận sai: "Em sai rồi."
"Tài nguyên thư viện tốt như vậy tại sao không tận dụng? Sau này thảo luận câu hỏi thì đi thư viện đi, ở trong lớp cũng dễ ảnh hưởng đến những bạn học khác."
Trì Tự tiếp tục khôn khéo: "Em đã biết."
Vào buổi sáng đầu thu ấm áp, hành lang khu giáo đường vàng óng một mảnh.
Cô bé nhỏ tóc ngắn đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp này, ngẩng cái đầu nhỏ, nụ cười còn chói mắt hơn ánh nắng.
Ở trước mặt cô, bên mép một cậu bé trai mặt mũi tuấn tú cũng mang ý cười nhạt, như gió mát thanh phong, con ngươi tĩnh tĩnh lạng nhìn thiếu nữ lải nhải không ngừng.
"Tiểu Ý?"
Âm thanh hơi có vẻ nghiêm túc đánh vỡ phần hài hòa này.
Người Cố Ý chợt run rẩy.
Cô chậm rãi xoay người, giọng nói vô cùng ngọt:
"Ông nội, bà nội, mọi người nhanh như vậy đã trò chuyện xong rồi?"
Cố lão tiên sinh giả bộ không để ý, người vợ đi bên cạnh ông lại có chút nóng lòng sốt ruột.
Bà nội Cố tuy đã qua sáu mươi, nhưng đôi mắt không hề đục, lúc bà còn trẻ lại là một nhan khống [1], trước mắt nhìn thấy một đứa bé trai đẹp như vậy, biểu hiện thân thiện hơn bạn già của bà nhiều:
[1] Nhan khống: ý chỉ những người vô cùng coi trọng diện mạo, cho rằng con người lớn lên xinh đẹp mới là lẽ trời, những người này về cơ bản là rất thích nhìn diện mạo của người khác, lại càng thích nhìn ngắm những người đẹp, việc này hoàn toàn khác với khái niệm yêu. Những người nhan khống tự nhận việc phát hiện ra mỹ nam mỹ nữ là một nhiệm vụ của mình, mục tiêu là khai quật những người đẹp. (Theo baidu)
"Tiểu Ý à, đây là bạn học của cháu sao?"
Cố Ý khẽ gật đầu, đầu cô bây giờ giống như một đống bột nhão.
Trong lòng cô thét lên: Làm sao bây giờ a a a, ông ấy đã có ý tốt đưa cô ở nội trú, nhưng lại gặp cô ngay tại chỗ cô đang cua trai đẹp!
Hơn nữa anh đẹp trai này còn không phải là người bình thường, có 99,999% có thể là cháu rể tương lại của bọn họ!
Đương nhiên, con số xác suất trên, là thông qua tính toán (suy nghĩ chủ quan) chính xác (qua loa) của tiểu công chúa Cố Ý ra, có thể tin (không có chút căn cứ) vô cùng!
Khi Cố Ý bên này vẫn còn ngượng nghịu xoắn xuýt, thì Trì đẹp trai bên cạnh cô ngược lại rất thoải mái tự nhiên:
"Ông nội khỏe, bà nội khỏe."
"Ôi, cháu khỏe cháu khỏe~" Bà nội cười, "Đứa nhỏ này trông thật anh tuấn."
Trên mặt Trì Tự trông bình tĩnh như thường, nhưng tai lại nóng lên.
Bởi vì quan hệ của cha, ngưỡng cửa nhà của Trì gia vào ngày lễ ngày tết gần như bị những người thân thích đạp phá, họ hàng xa gần tới nịnh nọt thấy anh đều khen không ngừng, Trì Tự theo thói quen vào tai trái ra tai phải, đây là lần đầu tiên anh đặt lời khen của trưởng bối vào lòng.
Vô hình trung, anh cảm thấy dáng dấp mình đẹp mắt còn có chỗ dùng.
Cố Ý rất sợ lão nhân gia sẽ tra hộ khẩu anh, vội vàng chen vào giữa bọn họ:
"Ông nội bà nội, chúng ta xuống lầu đi, cháu còn phải trở về lớp…"
Ông nội đứng bất động: "Tiểu Ý, không giới thiệu cho ông nội bà nội một chút sao?"
Vừa nói, ông vừa liếc mắt nhìn cô bé nhỏ đứng sau lưng thiếu niên.
Bà nội cũng phụ họa: "Đúng, giới thiệu một chút đi."
Cố Ý thở hổn hển, xít tới chỗ Trì Tự:
"Cậu ấy a…Cậu ấy là…"
Cô thật muốn nói, là cháu rể của mọi người!
Nhưng cô sợ bị đánh.
"Là cái gì?"
Cố Ý động não: "Mới vừa rồi phó hiệu trưởng có nói qua, giải nhất cuộc thi toán chính là cậu ấy, cậu ấy siêu lợi hại luôn, trước kia là thủ khoa thi vào cấp ba, bây giờ là đứng nhất toàn khối, cậu ấy…"
"Khụ khụ." Trì Tự không được tự nhiên ngắt lời cô, "Không có khoa trương như vậy đâu ạ."
Nụ cười của bà nội càng sâu hơn: "Tiểu Ý có thể kết giao với bạn lợi hại như vậy, rất tốt rất tốt."
Ông nội đứng nghiêm, đối với bộ dạng khoe khoang như bảo bối của cháu gái nhà mình ông vô cùng không đồng ý. Quan trọng hơn chính là, làm sao vợ ông cũng cười đầy nếp nhăn, rõ ràng lúc trẻ ông là đóa hoa cao lãnh, chẳng lẽ sau khi già rồi thì không còn cao lãnh nữa, nên vợ ông trở nên mê trai?
Chưa trò chuyện vài câu, Cố lão tiên sinh liền sốt ruột muốn về nhà.
"Các cháu mau đi về học đi, đừng chậm trễ." Bà nội hướng Trì Tự vẫy tay. "Ao nhỏ, có rãnh thì tới nhà chúng ta chơi nha."
Anh vẫn chưa trả lời, Cố Ý đã chen miệng nói: "Đúng rồi, tới nhà tớ chơi đi, dì giúp việc nhà tớ nấu cá cực ngon."
Trì Tự dở khóc dở cười, chỉ có thể trả lời: "Được."
Trong sân trường đã xa cách nhiều năm, ông nội Cố và bà nội Cố đều cảm nhận được sức sống tuổi trẻ lâu lắm không gặp.
Ông nội sửa lại âu phục trên người một chút, thật đúng là có vài phần mùi vị chi lan ngọc thụ [2] năm đó.
[2] Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): chỉ người ưu tú, xuất sắc.
Chuông vào học vang lên, Cố Ý đưa ông nội bà nội đến nửa đường, vội vàng chạy về lớp học.
Cháu gái vừa đi, Cố lão tiên sinh cuối cùng cũng nói ra lời nói nín nhịn đã lâu, sắc mặt không vui:
"Bà có phát hiện không? Ánh mắt tiểu tử kia mới vừa rồi nhìn Tiểu Ý của chúng ta có gì đó không bình thường."
Bà nội Cố cười nói: "Tôi ngược lại cảm thấy Tiểu Ý rất dính người ta, tròng mắt cũng muốn treo lên trên người người ta."
Ông nội Cố không phục: "Thị lực bà quá kém."
"Thị lực tôi kém? Ông thật sự dám nói. Cố gia các ông, muốn gấp gáp đuổi tới cùng cũng không buông sao?"
Khuôn mặt già này của ông nhất thời không nhịn được, giống như một tên tiểu tử hai mươi tuổi vội vàng hướng phía trước chạy trốn, đặt mông ngồi vào trong xe con.
Bà nội Cố chậm rãi lên xe, ngồi bên cạnh ông.
Ông nội Cố vẫn không ngừng nhấn mạnh:
"Bà hãy chờ mà xem, ngày nào đó cháu gái cũng bị sói tha đi!"
*
Lúc âm nhạc báo buổi tự học tối vang lên, Cố Ý hưng phấn giống như người ở nông thôn vào phố, giống như chưa bao giờ thấy thứ hiếm lạ như tự học tối.
Giờ nghỉ giải lao tiết thứ nhất, cô không kịp đợi Trì Tự xuống lầu lấy nước, lại một lần nữa chạy lên lầu khoa học xã hội.
Ở cửa lớp 15 lắc lư cả buổi, cũng không tìm được người quen truyền lời, vì vậy Cố Ý không để ý lệnh cấm đi lại trong lớp mà xông thẳng vào.
Cô rón rén đi tới sau lưng Nghiêm Hằng, bỗng nhiên vỗ bả vai cậu ta một cái.
Nghiêm Hằng đang cong lưng len lén chơi điện thoại di động, thiếu chút nữa bị cô dọa muốn tắt thở:
"Cậu muốn hù chết tôi à!"
Trì Tự đã sớm nhìn thấy cô, khóe miệng cười khẽ.
"Nghiêm thiếu tôi sai rồi." Cố Ý có việc muốn cầu người, giọng nói dịu dàng, "Ngài ra ngoài đi dạo một chút đi?"
Nghiêm Hằng suy nghĩ một chút, quăng điện thoại di động: "Được rồi, cậu tới đây, tôi sẽ xuống lầu cậu đi dạo một chút."
Anh nhớ tuần này Hạ Vũ Tâm ngồi ở bên cửa sổ, anh đi xuống đi lòng vòng, cũng có thể bắt chuyện.
Cố Ý cười giống như một cô gái tiếp khách, vui mừng đứa đại thiếu gia rời đi.
Nghiêm Hằng vừa đi, cô nhanh chóng chiếm tổ, thuận tiện đem cái ghế dời vào trong một chút.
Cảm giác tồn tại của Cố thiên kim quá mạnh mẽ, tiếng động cũng lớn, nữ sinh hàng trước liên tục quay đầu nhìn chỗ bọn họ.
Lâm Mông dùng cùi chỏ đụng bạn nữ ngồi cùng bàn:
"Cậu xem, lớp 1 lại tới tìm Trì Tự rồi."
Khương Viên gật đầu, không trả lời.
Cô với Trì Tự là họ hàng xa, khi còn bé chỉ thấy qua. Đại khái năm cô sáu tuổi, cô liền đem đứa bé trai rất đẹp này nhớ trong lòng.
Nhiều năm sau, cô cố gắng thii đậu trung học số 1 Dung Châu, trở thành bạn học của anh, thậm chí còn dưới sự giúp đỡ của bề trên để cùng anh tập luyện cho cuộc thi top 10 ca sĩ giỏi, mặc dù như vậy, quan hệ của bọn họ luôn không lạnh không nóng, gần như không có bất kỳ khởi sắc nào.
Lâm Mông và Khương Viên đều ôm tâm tư giống nhau, thường ngày luôn luôn âm thầm so tài.
Nhưng trước mắt xuất hiện cường địch, trong nháy mắt các cô liền kết thành liên minh, nhất trí đối ngoại.
Trì Tự đối với người khác phái là lãnh đạm có tiếng, điểm này hai cô đều biết. Vì vậy khi cô nhìn thấy Trì Tự đối với Cố Ý gần gũi không hề chống cự, thậm chí lúc cùng cậu ta vừa cười vừa nói, trong lòng càng tràn ngập ghen tuông, thật là khó chịu.
Không biết Trì Tự nói cái gì, Cố Ý bỗng nhiên cười "ha ha", vừa cười, vừa cướp bài tập chính trị của Trì Tự lật xem.
Lâm Mông oán giận nói: "Ồn ào chết…"
Khương Viên cũng lầu bầu: "Buổi tự học tối hôm nay là ca trực của chủ nhiệm lớp đấy, lá gan cậu ta cũng thật lớn."
Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm lớp trực mà.
Lâm Mông đặt bút xuống, lấy sách bài tập lịch sử từ trong bàn ra, từ chỗ ngồi đứng lên.
Khương Viên tính cách mềm yếu, mà Lâm Mông thì ngược lại với cô, nghĩ tới cái gì thì phải đi làm.
"Tớ đi hỏi chủ nhiệm lớp mấy vấn đề."
Dứt lời, Lâm Mông ôm lấy sách bài tập lịch sử đi ra ngoài phòng học.
Mấy phút sau, vẫn trong thời gian học, chủ nhiêm lớp 15 rời phòng nghĩ của giáo viên, đi tới cửa sau lớp 15.
Trong lòng thầy Lý có chút bất đắc dĩ.
Quy định quy tắc trong trường học đã rất nhiều rồi, áp lực việc học của trường cấp ba lại lớn, ông thường có thói quen thi hành "Quy định thả nuôi" với bọn nhỏ, chỉ cần không phạm phải lỗi quá mức, ông đều ra sức cố gắng mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng lúc này, có học sinh đến cạnh ông tố cáo, ông cũng không thể để mặc mà bỏ qua.
Trước bàn Trì Tự là bạn cùng phòng của anh Tôn Thánh, một nam sinh vóc dáng nhỏ con lại rất hoạt bát. Cố Ý vừa đến, cậu ta liền xoay người tán dóc với Cố Ý không ngừng, ngược lại khiến cho Trì Tự lọt vào vắng vẻ.
Tôn Thánh đang nói đến hăng say, ánh mắt bỗng nhiên mở tròn xoe:
"Cố thiên kim, chủ nhiệm lớp chúng tớ tới!"
Tim của Cố Ý muốn nhảy lên, vội vàng đứng lên muốn chạy.
"Cố Ý?"
Cố Ý nhìn một cái là thầy Lý, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm:
"Thầy Lý, buổi tối khỏe ạ."
Thầy Lý cũng cười một tiếng, chợt thấy như vậy không đúng, nhanh chóng sừng sộ lên:
"Em ở lớp 1 mà, sao lại chạy lên lầu 4 hả?"
Cố Ý rất thông minh, liền đưa tay lấy sách bài tập chính trị của Trì Tự ôm vào trong ngực:
"Thầy, em đến tìm Trì thủ khoa hỏi một vấn đề."
Dứt lời, một vòng bạn học xung quanh cười rộ lên, Trì Tự cũng cười, môi cũng cong lên không rõ ràng, nhưng lại lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Lớp tự nhiên học kỳ tiếp theo sẽ phải thi môn khoa học xã hội, thành tích môn xã hội của Cố Ý kém, tìm người phụ đạo rất bình thường, thầy Lý cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Tha thiết với học tập là tốt, nhưng đi lại trong lớp vẫn là không được, phải tuân thủ quy định trường học."
Cố Ý gật đầu như mổ thóc: "Em biết rồi."
Thầy Lý thấy thái độ biết lỗi của cô tốt, cũng không níu lỗi sai nhỏ này, còn thuận miệng trò chuyện với cô mấy câu.
Ông vừa tới lớp 15 chưa tới một tháng, so sánh học sinh đã từng dẫn dắt một năm, giữa Trì Tự và Cố Ý, thầy Lý khẳng định thân thiết với Cố Ý hơn, nhất là cô bé nhỏ này vừa khéo nói vừa đáng yêu, ông liền lộ rõ ý thiên vị, quay lại dạy dỗ Trì Tự:
"Em ấy đi lại trong lớp em cũng có lỗi, em là nam, sao có thể để cho bạn nữ chạy thật xa tìm em."
Trì Tự ngoan ngoãn nhận sai: "Em sai rồi."
"Tài nguyên thư viện tốt như vậy tại sao không tận dụng? Sau này thảo luận câu hỏi thì đi thư viện đi, ở trong lớp cũng dễ ảnh hưởng đến những bạn học khác."
Trì Tự tiếp tục khôn khéo: "Em đã biết."
Tôn Thánh ăn dưa sợ ngây người, cậu cho tới bây giờ chưa thấy qua một Trì Tự thừa nhận hùng hồn như vậy, rõ ràng không liên qua tới chuyện của cậu ta mà…
Chuông vào học bất ngờ vang lên, thầy Lý rời lớp học, Cố Ý đi theo phía sau ông, giống như tùy tùng nhỏ của giáo viên.
Lâm Mông kìm nén một bụng tức giận, cây bút trong tay suýt nữa bị cô bóp gãy.
Cô thật sự không nghĩ tới chủ nhiệm lớp lại quen thuộc với Cố Ý như vậy, căn bản không có làm khó cậu ta một chút nào.
Trải qua chuyện này, chủ nhiệm lớp nhất định sẽ cho là cô là một người không có việc gì lại đi mách lẻo báo cáo học sinh yêu quý của ông, thật là cái mất nhiều hơn cái được.
Cô trấn an mình: Không có ai khác biết là tốt rồi.
Tối nay Lâm Mông và Khương Viên phụ trách trực nhật, hai người quét dọn vệ sinh xong, trong phòng học gần như không có người.
Trì Tự từ trước đến nay khi chuông reo liền rời đi, nhưng hôm nay không biết làm sao, cậu lại đợi đến lúc bạn trong lớp đi hết rồi, mới bắt đầu thu dọn cặp sách.
Trước khi đi, Lâm Mông thấy Trì Tự vẫn ngồi trong lớp, không nhịn được nói:
"Chúng tớ đi trước, cậu lúc đi nhớ tắt đèn nha."
Trì Tự đứng lên, con ngươi thẳng tắp nhìn cô chằm chằm:
"Tôi có chuyện tìm cậu."
Trái tim Lâm Mông co rụt lại, nhất thời vừa khẩn trương vừa mong đợi.
"Khương Viên, tớ có chút việc, vậy cậu đi trước đi."
Khương Viên chần chờ nhìn hai người bọn họ một cái: "Được rồi, tạm biệt."
Cho đến khi trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, Trì Tự mới đeo cặp sách lên đi tới chỗ Lâm Mông, dáng người cao lớn tràn đầy cảm giác áp bách.
Cả hành lang đều tĩnh lặng, mấy tiếng bước chân nhè nhẹ dần dần bay xa.
Trái tim Lâm Mông đập loạn không dứt, nhưng lại nảy sinh một tia dự cảm xấu.
Bởi vì trên mặt Trì Tự không nhìn ra bất kỳ nét mặt liên quan tới "vui vẻ".
Môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói lại lạnh lẽo:
"Nghỉ giải lao tối nay, cậu là người đi tìm chủ nhiệm lớp?"
Những lời này như tạt thẳng nước lạnh, xối dập tắt tất cả ảo tưởng của Lâm Mông.
Cô cứng miệng nói: "Tớ không có."
Hai tay Trì Tự chọc vào túi áo, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Anh dĩ nhiên sẽ không tùy ý vu oán, đương nhiên là có người ở phòng giáo viên nghe thấy, chạy tới nói cho anh, anh mới biết.
Cái này vốn là một chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn nữa, nếu ở trước kia, anh nói không chừng nghe xong liền quên.
Nhưng bây giờ dính dáng đến Cố Ý, thì anh rất không bình tĩnh.
Trì Tự mơ hồ có thể cảm giác được cảm tình mà Lâm Mông đối với mình, mà lòng thù địch của Lâm Mông đối với Cố Ý lại càng rõ ràng hơn.
Người bình thường sẽ bởi vì bạn học "đi lại trong lóp" mà đi mật báo sao?
Căn bản không có khả năng.
Trì Tự đè xuống phiền não trong lòng, lạnh lùng nói:
"Đừng tìm rắc rối cho Cố Ý nữa."
Lòng Lâm Mông quýnh lên nói lỡ miệng: "Ai bảo cậu ta ảnh hưởng tới tớ làm bài…"
Vừa dứt lời, cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
"Tôi cũng ảnh hưởng cậu làm bài." Trì Tự nheo mắt, "Mời cậu có chuyện thì hướng về phía tôi."
"Tớ…" Lâm Mông mím chặt môi dưới, trong miệng xuất hiện chút mùii tanh.
Trì Tự trực tiếp lướt qua nữ sinh sắc mặt nhợt nhạt, sãi bước rời phòng học.
Đi bộ trên giáo đường, anh hít sâu không khí ban đêm mát mẻ, tâm trạng không rõ.
Khoảng thời gian này, tác phong làm việc của anh hoàn toàn mất khống chế, đã từng bất cứ việc gì cũng lấy hiệu suất cao và lý trí làm đầu, thì bây giờ, cảm tình thường xuyên áp đảo tất cả quy tắc xử lý trên của anh.
Loại chuyện này một khi suy sâu, nội tâm sẽ vô cùng mất trật tự.
Đáng sợ hơn là, rõ ràng tất cả đều là một mớ hỗn độn, nhưng anh lại không cách nào nảy sinh bất kỳ mâu thuẫn tâm lý, cam nguyện đắm chìm trong đó.
May mắn, Trì thủ khoa còn có tuyệt chiêu khắc địch chế thắng —–làm đề.
Anh một đường mặc niệm "Tôi thích học tập, học tập khiến tôi vui vẻ", để ép buộc tống cổ con mèo điên nhỏ nào đó đang tùy tiện quấy phá trong đầu anh.
Trở lại ký túc xá, Trì Tự trầm mặc kéo ghế ra ngồi xuống, mỗi một tế bào não đều đắm chìm trong đại dương Trung quốc xã hội chủ nghĩa đặc sắc.
Anh đưa tay vào cặp sách, lần mò…
Sách bài tập chính trị của anh đâu?
Trì Tự đổ hết đồ trong cặp ra, hoàn toàn không có.
Ồ, anh nhớ ra rồi. Lúc tự học tối, sách bài tập của anh có vẻ như bị mèo tha đi rồi.
Được rồi…
Anh cũng không có biện pháp.
Gọi điện thoại cho cô thôi, đây đều là vì học tập, học tập…
Trì Tự lấy điện thoại ra, đi về phía ban công.
Trên gương mặt tuấn tú có khắc mấy chữ rất rõ ràng:
Cúi đầu trước thế lực Cố Ý.
Tác giả :
Vân Thủy Mê Tung