Phong Miêu Chứng
Chương 22: Nhân viên xúc phân cưng chìu mèo không chừng mực

Phong Miêu Chứng

Chương 22: Nhân viên xúc phân cưng chìu mèo không chừng mực

Cố Ý rút ra được kết luận:

  "Tớ cũng biết cậu cảm thấy tớ quá đáng yêu…"

  Trì Tự:…

  Cô nói cái gì thì chính là cái đó đi.

Vào thư viện, Cố Ý đến ký tên mẫu đơn làm tình nguyện ở bàn đăng ký, Trì Tự đi về phía đặt xe đẩy, thử đẩy một cái, quả thật rất khó đẩy mạnh.

Anh lấy từ cặp sách thước cuộn bằng thép ra, cạy bụi bẩn ở bên trong trục bánh xe, lại đổ vào trục bánh xe một chút dầu bôi trơn.

Chờ Cố Ý ký xong đi tới, xe đẩy đã sửa xong, di chuyển thoải mái.

"Thật là lợi hại, cậu vậy mà có dầu bôi trơn đấy."

"Cuối tuần tôi đạp xe về nhà, bình thường không đi xe, dây sên rất dễ bị khô."

"Cậu đạp xe về nhà ư, vậy nhà cậu hẳn là rất gần rồi?"

Trì Tự dừng một chút: "Coi là gần đi."

Trường trung học số 1 Dung Châu nằm ở vùng ngoại ô, gần sát huyện lị, mà  khu vực nội thành gần với trường nhất chính là đường Tân Giang và khu dân cư vùng ven sông.

Nhà ở Lâm Giang giá cả thường không hề rẻ, nhất là vùng đất xây dựng phía bờ Bắc, giá nhà còn lố bịch hơn rất nhiều so với trung tâm thành phố.

Cố Ý vô cùng chắc chắn: "Này, nhà bên bờ sông, nhất định tốn nhiều tiền đúng chứ?"

Nói xong còng hướng phía anh chớp chớp mắt, một bộ mặt dáng dấp tiểu tham tiền.

"Cậu làm sao biết tôi ở đường Tân Giang, mà không khải là vùng nông thôn bên cạnh trường học?"

Cố Ý: "…"

Nông thôn thì nông thôn, dù sao sau này khi hai người bọn cô kết hôn, Trì Tự nhất định là thanh niên đẹp trai tài giỏi có nhà có xe.

Ha ha ha…

Cô gái nhỏ bỗng dưng cười ngây dại, Trì Tự lắc đầu một cái.

Anh bất đắc dĩ nói: "Xe tôi đã sửa xong, đẩy rất thuận lợi…"

"Không được!" Cố Ý chợt hoàn hồn, ngắt lời anh, "Cậu không thể đi!"

Trì Tự: "…"

Anh còn chưa nói hết, thật ra thì anh định giúp cô sắp xếp lại sách.

"Trước hết cậu giúp tớ cất sách, phải cất tới ba chuyến, đợi đến khi chúng ta đẩy xe  tới khu mượn đọc, cậu còn phải giúp tớ sắp xếp lại kệ sách, có rất nhiều kệ sách cần phải sắp xếp."

Trì Tự: "Cũng không phải là thẻ trắng của tôi."

"Bạn bè thì phải thương yêu nhau nha." Cố Ý nháy nháy mắt, "Tớ nhỏ con như vậy, lại phải sắp xếp nhiều đồ như thế, cậu có thể đứng nhìn sao?"

Trì Tự muốn nói, anh hoàn toàn có thể đứng nhìn.

Về phần "Nhỏ con như vậy"… Cô quả thật rất gầy, cũng không cao, khoảng 1m63, nhưng mà lực phá hoại của toàn trường cộng lại cũng không bằng cô "Nhỏ con như vậy".

"Giúp một tay đi mà, meow."

Trì Tự: …

Sao cô có thể bắt chước tiếng mèo kêu chứ?

"Meow ô~"

"Meow ô~"

Gần bọn họ còn có người ngoài, Trì Tự thật sự muốn bịt miệng cô.

Anh phục: "Được."

Mèo điên nhỏ nhất thời mặt mày hớn hở: "Muah, cậu tốt nhất."

Vừa nói, Cố Ý bỏ tay vào trong túi đồng phục, cầm một thứ gì đó, sau đó bỏ vào trong túi đồng phục của anh.

Trì Tự: "Tôi không ăn ngọt."

Cố Ý mặc kệ anh: "Tớ chính là muốn đưa cho cậu, tớ có rất nhiều đồ ăn ngon, đều muốn đưa cho cậu."

Cô đi vòng qua bên kia, hướng tới một cái túi khác của anh nhét một bịch bánh quy.

Trên mặt Cố Ý tràn ngập nụ cười rạo rực, giống như tặng đồ cho người khác là một điều tốt đẹp biết bao, điều hạnh phúc biết bao.

Áo khoác đồng phục trở nên nặng trịch, chất đầy các loại thức ăn khó hiểu.

Anh rõ ràng không ngờ, rõ ràng là cô cứng rắn kín đáo đưa cho anh.

Lời từ chối đến bên miệng, nhưng lại hóa thành một câu nhẹ nhàng:

"Cảm ơn."

*

Tới tới lui lui dời hết ba chiếc xe, thư viện chất đống như núi cuối cùng cũng được sắp xếp trở về vị trí cũ.

Cố Ý đi thẳng tới khu vực mượn đọc tìm một chỗ trống ngồi xuống, cả người như muốn rời ra từng mảnh, mỏi eo đau lưng.

"Mười mấy năm trước không có làm cu li, tất cả đều làm hết ở trường này."

Giọng giận dữ.

Trì Tự nhếch mép.

Mới vừa rồi sắp xếp lại kệ sách, anh phụ trách hai tầng trên, cô phụ trách hai tầng dưới, phần lớn sách báo mượn đọc đều tập trung ở tầng trên, mà số sách Cố Ý phụ trách cất trở về kệ, tuyệt đối không vượt quá năm mươi cuốn.

Thể lực của cô cũng quá kém.

Thân thể được chiều chuộng của Cố Ý ngoắc ngoắc tay với Trì Tự:

"Cậu cũng ngồi đi, không mệt sao?"

"Cũng được." Trì Tự kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay tùy ý nhét vào túi, chạm vào đống kẹo bên trong.

Cố thiên kim chống đầu nhìn anh: "Thể lực của cậu tốt thật đấy."

"Cũng được."

"Tớ muốn sờ cánh tay cậu."

Trì Tự: "…"

Cô đưa một tay ra, cầm lấy cánh tay anh, cách lớp áo rất dày nhéo một cái.

Wa, cứng rắn cứng rắn, thật là cường tráng.

Trì Tự nắm tay rút ra: "Đừng táy máy tay chân."

Một bộ dáng vẻ trinh tiết liệt nữ.

Cố Ý lại lưu manh đến cùng: "Không!"

Mắt thấy cô lại thò tay ra, Trì Tự không thể làm gì khác hơn là chế trụ tiên phong, cầm cánh tay nhỏ của Cố Ý đè xuống bàn.

Áo lông dê thật dày cộng với áo khoác, thì tay cô vẫn chỉ có một vòng nhỏ, dường như chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ bóp chết cô.

Trì Tự vội vàng buông lỏng tay, sắc mặt hơi đổi:

"Điên lên lần nữa tôi sẽ đi."

"Đáng ghét."

Cố Ý uể oải nằm sấp lên bàn, đôi mắt lanh lợi nháy nháy nhìn chằm chằm anh, "Cậu không thể đối tốt với tôi một chút sao?"

Trì Tự:…

Anh trước kia chưa từng thay ai làm lao động tay chân.

"Tớ đáng yêu như vậy, nhưng cậu đối với tớ kém như vậy."

"Yên lặng một chút." Trì Tự nhắc nhở cô, vẻ mặt không được tự nhiên, "Nơi này là thư viện."

Cố Ý nói càng lớn hơn: "Toàn bộ phòng đọc sách chỉ có hai chúng ta, ồn ào đến người nào chứ?"

"Ồn ào đến tôi."

"Cậu không để cho tớ nói chuyện, tớ càng muốn nói, dù sao cậu cảm thấy tớ không đáng yêu một chút nào, tớ sẽ quấy rầy chết cậu."

Trì Tự yên lặng.

"Cậu ngầm thừa nhận sao? Tớ không đáng yêu chút nào sao?"

Cô tiến tới lại gần một chút, đôi mắt to sáng lấp lánh, thời điểm nheo lại, lại lộ ra vài phần quyến rũ.

Vẻ mặt thiếu niên cứng đờ: "Khụ…Cứ như vậy đi."

"Cứ như vậy đi là ý gì?"

"Không có ý gì?"

"Cậu…Cậu có phải bị mù không hả!"

Trì Tự: "…"

"Tớ đáng yêu như vậy, nhưng cậu không thấy được, cậu chỉ chê tớ phiền phức."

Trì Tự không thể nhịn được nữa: "Đừng ồn ào nữa."

"Cậu xem, cậu chính là chê tớ phiền, cậu rất ghét tớ…"

Cố Ý thất vọng khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ.

"Không có." Trì Tự không thể làm gì, "Là thói quen bất giác cảm thấy phiền."

"Thật sao?"

"Ừ."

Cố Ý rút ra được kết luận:

"Tớ cũng biết cậu cảm thấy tớ quá đáng yêu…"

Trì Tự:…

Cô nói cái gì thì chính là cái đó đi.

Ánh sáng mặt trời vào giữa trưa chiếu rọi xuyên qua góc cửa sổ, bao hàm một căn phòng ấm áp.

Cố Ý cẩn thận di chuyển ghế tới gần chỗ anh một chút.

Nhiệt độ thoải mái dễ chịu, người động tâm, nếu như có thể ở bên cạnh anh mà nằm mơ, vậy thì không gì tốt hơn nữa.

"Đến giờ nghỉ trưa rồi, tớ muốn ngủ một giấc."

"Ừ."

"Cậu không được phép đi đó, nửa tiếng sau kêu tớ, chúng ta cùng lên lớp."

"Ừ."

Trì Tự đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thời gian ngắn như vậy, anh cũng lười đi đi về về ký túc.

Bên ngoài phòng, bóng mặt trời từ từ biến đổi phương hướng.

Không biết qua bao lâu.

Cả cánh tay Cố Ý đè lên đã tê rần, lại không nằm mơ thấy anh.

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cô vẫn còn hoa mắt.

Sương mù mờ mịt, nhìn cái gì cũng không rõ.

Cố Ý đột nhiên cả kinh:

Anh sẽ không quăng cô đi chứ!

Cô ngồi thẳng dậy, cùi chỏ vô tình đụng phải thứ gì đó.

Cảnh vật trước mắt từ từ rõ ràng.

Ánh mặt trời chói mắt.

Phòng đọc sách ở thư viện ngăn nắp sạch sẽ.

Cùng với…

Ở cách vị trí bên cạnh cô không tới nửa mét, là một cái đầu đen thui, bị cô đụng phải nên rụt sang một bên.

Cố Ý: Wow, sau ót người này thật là đẹp mắt.

Đợi một chút.

Đây chẳng lẽ là…

"Trì Tự?"

"Trì Tự!"

"Trì Tự Trì Tự Trì Tự, mau tỉnh lại!"

Trong giấc mộng Trì Tự cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Nửa thân trên của anh ngồi dậy, hoảng hốt mở mắt ra.

"Ồn ào cái gì…"

Thanh âm thật thấp, hơi khản.

Đôi mắt đen ngày xưa lãnh đạm thâm sâu, lúc này lại như có như không hơi nước, mịt mù mà mềm mại.

Còn có lông mi, vậy mà vừa dày vừa dài, trước kia Cố Ý chưa từng phát hiện.

A…

Thật muốn ôm anh một cái, giống như nằm ôm một con búp bê to lớn trên giường.

Muốn ôm thật chặt thật chặt, tốt nhất siết chặt đến nỗi anh phải thở gấp.

Trì Tự dù sao cũng là Trì Tự, choáng váng mấy giây,  rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo.

Anh xoa xoa huyệt thái dương.

Không thể phủ nhận, giấc ngủ này vô cùng thoải mái.

Còn thoải mái hơn so với giường, thật là kỳ quái.

Bị mỹ mạo của anh mê hoặc, Cố Ý suýt nữa quên mất đại sự.

Cô bật sáng màn hình điện thoại:

"Cậu xem, đã lên lớp hai mươi phút rồi, làm thế nào…"

Cố Ý cố tình giả bộ giọng điệu sợ hãi.

Cô làm sao có thể sợ được.

Cô thật ra thì muốn vui vẻ thét lên.

Trì Tự với cô, cô nam quả nữ ngủ trưa cùng một chỗ, còn ngủ trong thời gian đã vào học.

Thật là không thể kích thích hơn!

Trì Tự liếc nhìn đồng hồ báo thức, cau mày, chỉ lần này, cũng không lộ ra vẻ khẩn trương.

Anh mang cặp sách lên vai phải, kéo ghế ra đứng lên, nói với Cố Ý:

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Lên lớp."

Cố Ý "Ồ" một tiếng rồi níu tay anh lại: "Không được, tớ không muốn đi."

"…"

Cố Ý: "Dù sao cũng trôi qua hai mươi phút rồi, hết tiết thứ nhất, rồi chúng ta về lớp."

Đây mới là tiếng lòng của cô.

Trì Tự nhếch môi, nhãn cầu đen sâu lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.

Cố Ý nghĩ: Xong rồi, anh muốn mắng cô.

Ba giây sau.

Trì Tự ngồi xuống ghế một lần nữn: "Được."

Anh cũng không muốn về.

Khi cả lớp đang chăm chú lễ phép thì bước vào lớp học, loại cảm giác này thật sự không tốt.

Mà lúc nghỉ trưa ban nãy, cảm giác lại rất tốt.

Vì vẫn còn thời gian, Trì Tự suy nghĩ, bằng không thì nằm sấp một chút nữa.

Nhưng mà mèo điên nhỏ hưng phấn lại không hề cho anh cơ hội này:

"Còn 25 phút nữa, thật là khỏe, chúng ta làm gì đây?"

Đây là lần đầu tiên Cố Ý trốn học sau khi lên cao trung, huống chi còn kéo học sinh đứng đầu chịu tội thay, tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội này.

Trong đầu Cố Ý chợt lóe lên một vầng sáng: "Cậu dẫn tớ ra ngoài được không?"

"Cái gì?"

"Tớ muốn uống Coca, chúng ta cùng đi ra ngoài mua."

Bọn họ là học sinh nội trú, trừ cuối tuần ra, thời gian còn lại hết thảy đều không được phép rời khỏi trường.

Muốn đi ra ngoài, chỉ có thể leo tường.

Trì Tự rất kiên quyết: "Không thể được."

"Tại sao không thể được?" Cố Ý cũng rất kiên quyết, "Tớ chính là muốn uống Coca."

Nếu như chỉ có mình anh, muốn leo tường thì leo tường, không ai ngăn được anh.

Nhưng nếu cộng thêm cô nữa…

Trì Tự thỏa hiệp nói: "Nếu cậu muốn uống, tôi đi mua cho cậu."

"Không muốn. Tớ cũng muốn đi ra ngoài, cậu đưa tớ đi theo đi, tớ sẽ không kéo chân cậu đâu."

Trì Tự thở dài: "Cậu không đi ra ngoài được đâu."

"Ai nói đấy!" Cố Ý đập bàn, "Không có chuyện gì mà Cố Ý tớ không làm được!"

Trực giác của Cố Ý nói rằng, hôm nay Trì Tự vô cùng vô cùng dễ nói chuyện, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Sử dụng chiêu cứng rắn xong, Cố Ý lại dùng chiêu mềm mại.

"Tớ thật sự rất muốn đi ra ngoài mà, meow ô, hôm nay cậu giúp tớ bận bịu như vậy, đưa Phật dứt khoác phải đưa đến tây, tớ nhất định sẽ cảm niệm đại ân đại đức của cậu."

Trì Tự: "Cậu cảm niệm như thế nào?"

Cố Ý thấy có triển vọng, liền thành khẩn nói: "Cậu muốn cái gì, tùy ý a… Không đúng không đúng, trừ việc không cho tớ quấn lấy cậu, trừ việc không cho tớ nói chuyện với cậu, trừ việc muốn tuyệt giao với tớ, những thứ khác đều tùy ý."

Trì Tự: …

Cái này cũng gọi là tùy ý?

"Tôi không mong muốn cái gì cả."

"Đừng ra vẻ như thế mà…"

Anh khẽ thở một hơi, giống như một một nhân viên xúc phân cưng chìu mèo vô độ:

"Cậu có thể mời tôi uống một lon Coca, đi thôi."



Cố Ý ngơ ngẩn.

Cô…

Cô không muốn mờ anh uống Coca đâu.

Cô muốn lấy thân báo đáp, hiện tại, lập tức, liền ngay lập tức.

Anh có muốn hay không?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại