Phong Lưu -Thiếu Gia
Chương 29
Đến cổng biệt thự của Lãnh Lệ, Phượng Lưu xuống xe tra dấu vân tay vào cửa để lại Chu Tư ở bên ngoài.
Phượng Lưu đi vào bên trong biệt thự, cảm thấy góc khuất nhiều người hơn. Có lẽ, Hướng Hâm cẩn thận ra lệnh mới không ai ra ngăn đón hắn. Lại nói tiếp, mỗi một góc biệt thự này lúc hắn mất trí nhớ đều đi qua. Khi đó không cảm thấy, bây giờ đi vào cảm thấy biệt thự này thật rất lớn.
Bấm mật mã, Phượng Lưu mở cửa, bên trong vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi. Phượng Lưu lên lầu đẩy đẩy cửa bị khóa, chỉ có thể nâng tay gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh, tựa hồ không có người hoặc người bên trong không một chút ý mở cửa. Đáng tiếc thật, cửa còn tốt như vậy. Phượng Lưu lui về phía sau nhấc chân đá mạnh cửa một cái, cửa run run, không mở. Phượng Lưu suy xét có cần thử lại một lần nữa không, lại đạp ba cái mới đá văng cửa ra được.
Cửa mở, Phượng Lưu vừa bước vào, một đường ánh sáng lạnh từ bóng tối phòng phóng qua trực tiếp cứa vào cổ họng Phượng Lưu, Phượng Lưu cũng phản ứng nhanh, lúc nhìn thấy ánh sáng lạnh kia lập tức lui sang phải một bước, chủy thủ đi sát vào cổ Phượng Lưu cắm vào bức tường phía sau, Phượng Lưu sờ sờ cổ, đổ máu.
Lãnh Lệ nhìn thấy người đến là Phượng Lưu, âm lãnh trong mắt rút đi, mờ mịt nhìn Phượng Lưu, sắc mặt có chút si ngốc, hắn phản ứng một lát vui vẻ cười: “Chủ nhân, lại nhìn thấy ngài, tốt quá. Hôm nay không được để nô sớm tỉnh lại như vậy, có được không?"
“Ngươi cho rằng nằm mơ à? Gan lớn ha, nhìn thấy ta lại còn dám ngồi." Phượng Lưu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nhìn thấy má lõm xuống, quầng thâm mắt màu xanh đen, râu ria xồm xoàm, thân thể rõ ràng gầy yếu, Phượng Lưu cảm thấy không dễ chịu. Lãnh Lệ chăm sóc đồ vật mình sở hữu như vậy sao?
Lãnh Lệ ngoan ngoãn bò lên trước người Phượng Lưu, nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi Phượng Lưu: “Nô làm sao dám chọc chủ nhân tức giận, nô có bao nhiêu lớn gan cũng không dám, cho dù là mơ, nô cũng không dám vi phạm đến chủ nhân."
Phượng Lưu nghe hắn nói như vậy, giận dữ phản cười, kéo tóc Lãnh Lệ để hắn ngẩng đầu lên, một bàn tay không lưu tình chút nào tát một cái: “Đau không?"
Lãnh Lệ gật đầu, vẫn có chút mê man.
“Đau cho thấy không phải đang nằm mơ." Phượng Lưu thả tóc Lãnh Lệ ra thuận thế đưa người tới phòng tắm, nâng hắn cằm để hắn nhìn gương “Ngươi nhìn ngươi đi, bây giờ thành cái dạng gì, ta có bảo ngươi có thể đối đãi với những thứ của ta như vậy sao? Hửm?" Phượng Lưu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, biểu tình băng lãnh xen lẫn tức giận.
“Chủ nhân," Lãnh Lệ vẫn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, trước mắt bắt đầu mơ hồ, nước mắt một giọt lại một giọt từ khóe mắt trượt xuống, rơi xuống tay Phượng Lưu, rơi vào trong lòng Phượng Lưu.
Lãnh Lệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giãy dụa suy nghĩ bò lên.
“Làm ầm ĩ cái gì? Còn sức à?" Phượng Lưu bất mãn, đã thành như vậy còn không an phận.
Lãnh Lệ lắc đầu, kiên quyết bò đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra hòm thuốc từ trong ngăn kéo, tiêu độc, cầm máu, khi hắn muốn băng bó lên thì bị Phượng Lưu ngăn lại.
Phượng Lưu bất đắc dĩ, bị thương có chút băng bó làm gì? Nhưng tình hình bây giờ trừng phạt không được mắng cũng không xong. Lãnh Lệ rõ ràng mấy ngày này đã làm thân thể hắn kiệt quệ. Nếu đánh tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may, hơn nữa mình cũng có chút không nỡ. Từ đầu đến cuối những chuyện hắn làm kia làm mình rất cảm động, làm hắn lưu lại vị trí trong lòng mình. Cuối cùng thật sự không có cách khác, Phượng Lưu chỉ có thể lần lượt tìm kiếm ở bên trong, cầm băng dán vết thương ra dán lên miệng vết thương rồi kéo Lãnh Lệ ấn vào trong bồn tắm, tắm rửa, cuối cùng cũng trở lại hình người, mang người đang thụ sủng nhược kinh nhét vào trong chăn mà ôm lấy: “Hướng gia gia tìm đến ta." Phượng Lưu nhẹ nhàng nói, Lãnh Lệ nghe lại không bình tĩnh như vậy.
Lãnh Lệ cũng không còn chú ý quy củ hay không, hắn giữ chặt Phượng Lưu nhìn trái nhìn phải, xác định Phượng Lưu không có việc gì mới yên tâm: “Hắn tìm ngài làm gì?" Sớm biết Hướng Hâm vướng bận như vậy, người già rồi phải an an phận phận. Lãnh Lệ nắm tay chặt buông bên cạnh, tự hỏi có cần đưa lão đến trại an dưỡng không.
“Ta có thể có chuyện gì." Phượng Lưu vỗ vỗ đầu Lãnh Lệ, ngăn hắn nghĩ nhiều. “Hắn chẳng qua nói cho ta biết chút chuyện về ngươi" Ánh mắt Phượng Lưu tối tăm, cảm thấy mình thật có chút hồ đồ. Lúc trước vì sao lại cảm thấy Lãnh Lệ chỉ luôn lợi dụng mình chứ, phải chăng quan tâm quá sẽ loạn.
Lãnh Lệ cứng đờ thân thể, vùi đầu vào lòng Phượng Lưu.
Phượng Lưu trấn an sờ sờ đầu Lãnh Lệ: “Trước kia bám theo nhanh như vậy, vì sao lần này không đi tìm ta?" Phượng Lưu thực ra rất khó hiểu, lấy tính cách Lãnh Lệ hẳn sẽ không dễ dàng buông tay. Tỷ như trước kia tìm mình nhiều năm như thế cũng chưa từng buông tay.
“Nô sợ khống chế không được làm ra chuyện thương tổn chủ nhân." Lãnh Lệ lại rụt lui thân thể, co mình thành một đoàn cực kỳ bất an. “Lần đó, chủ nhân mất trí nhớ, tôi đã thương tổn chủ nhân, tôi thật sự rất sợ."
Phượng Lưu dở khóc dở cười nâng tay gõ gõ đầu Lãnh Lệ, cảm thấy người này thật kì lạ. Mình cứ yếu đuối như vậy, có thể mặc hắn thương tổn à? Được rồi, mất trí nhớ lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Hai người cứ im lặng rúc vào bên nhau, Lãnh Lệ mới đầu còn cố gắng chống đỡ không chịu nhắm mắt, sau đó lại mệt mỏi không nhịn được mà nặng nề ngủ, hắn thật sự rất mỏi mệt, cũng không biết bao lâu không ngủ. Phượng Lưu mệt mỏi, vừa rồi có thể tránh được chủy thủ hoàn toàn nhờ vào bản năng, ép buộc ép buộc, cũng không thể không thành thật ngủ.
Phượng Lưu dịch chăn bọc cả người cùng nhau, hôn hôn trán Lãnh Lệ, không để ý từng chút hôn lên những sợi tóc trên trán hắn, rồi không bao lâu cũng ngủ thiếp đi.
Phượng Lưu đi vào bên trong biệt thự, cảm thấy góc khuất nhiều người hơn. Có lẽ, Hướng Hâm cẩn thận ra lệnh mới không ai ra ngăn đón hắn. Lại nói tiếp, mỗi một góc biệt thự này lúc hắn mất trí nhớ đều đi qua. Khi đó không cảm thấy, bây giờ đi vào cảm thấy biệt thự này thật rất lớn.
Bấm mật mã, Phượng Lưu mở cửa, bên trong vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi. Phượng Lưu lên lầu đẩy đẩy cửa bị khóa, chỉ có thể nâng tay gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh, tựa hồ không có người hoặc người bên trong không một chút ý mở cửa. Đáng tiếc thật, cửa còn tốt như vậy. Phượng Lưu lui về phía sau nhấc chân đá mạnh cửa một cái, cửa run run, không mở. Phượng Lưu suy xét có cần thử lại một lần nữa không, lại đạp ba cái mới đá văng cửa ra được.
Cửa mở, Phượng Lưu vừa bước vào, một đường ánh sáng lạnh từ bóng tối phòng phóng qua trực tiếp cứa vào cổ họng Phượng Lưu, Phượng Lưu cũng phản ứng nhanh, lúc nhìn thấy ánh sáng lạnh kia lập tức lui sang phải một bước, chủy thủ đi sát vào cổ Phượng Lưu cắm vào bức tường phía sau, Phượng Lưu sờ sờ cổ, đổ máu.
Lãnh Lệ nhìn thấy người đến là Phượng Lưu, âm lãnh trong mắt rút đi, mờ mịt nhìn Phượng Lưu, sắc mặt có chút si ngốc, hắn phản ứng một lát vui vẻ cười: “Chủ nhân, lại nhìn thấy ngài, tốt quá. Hôm nay không được để nô sớm tỉnh lại như vậy, có được không?"
“Ngươi cho rằng nằm mơ à? Gan lớn ha, nhìn thấy ta lại còn dám ngồi." Phượng Lưu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nhìn thấy má lõm xuống, quầng thâm mắt màu xanh đen, râu ria xồm xoàm, thân thể rõ ràng gầy yếu, Phượng Lưu cảm thấy không dễ chịu. Lãnh Lệ chăm sóc đồ vật mình sở hữu như vậy sao?
Lãnh Lệ ngoan ngoãn bò lên trước người Phượng Lưu, nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi Phượng Lưu: “Nô làm sao dám chọc chủ nhân tức giận, nô có bao nhiêu lớn gan cũng không dám, cho dù là mơ, nô cũng không dám vi phạm đến chủ nhân."
Phượng Lưu nghe hắn nói như vậy, giận dữ phản cười, kéo tóc Lãnh Lệ để hắn ngẩng đầu lên, một bàn tay không lưu tình chút nào tát một cái: “Đau không?"
Lãnh Lệ gật đầu, vẫn có chút mê man.
“Đau cho thấy không phải đang nằm mơ." Phượng Lưu thả tóc Lãnh Lệ ra thuận thế đưa người tới phòng tắm, nâng hắn cằm để hắn nhìn gương “Ngươi nhìn ngươi đi, bây giờ thành cái dạng gì, ta có bảo ngươi có thể đối đãi với những thứ của ta như vậy sao? Hửm?" Phượng Lưu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, biểu tình băng lãnh xen lẫn tức giận.
“Chủ nhân," Lãnh Lệ vẫn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, trước mắt bắt đầu mơ hồ, nước mắt một giọt lại một giọt từ khóe mắt trượt xuống, rơi xuống tay Phượng Lưu, rơi vào trong lòng Phượng Lưu.
Lãnh Lệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giãy dụa suy nghĩ bò lên.
“Làm ầm ĩ cái gì? Còn sức à?" Phượng Lưu bất mãn, đã thành như vậy còn không an phận.
Lãnh Lệ lắc đầu, kiên quyết bò đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra hòm thuốc từ trong ngăn kéo, tiêu độc, cầm máu, khi hắn muốn băng bó lên thì bị Phượng Lưu ngăn lại.
Phượng Lưu bất đắc dĩ, bị thương có chút băng bó làm gì? Nhưng tình hình bây giờ trừng phạt không được mắng cũng không xong. Lãnh Lệ rõ ràng mấy ngày này đã làm thân thể hắn kiệt quệ. Nếu đánh tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may, hơn nữa mình cũng có chút không nỡ. Từ đầu đến cuối những chuyện hắn làm kia làm mình rất cảm động, làm hắn lưu lại vị trí trong lòng mình. Cuối cùng thật sự không có cách khác, Phượng Lưu chỉ có thể lần lượt tìm kiếm ở bên trong, cầm băng dán vết thương ra dán lên miệng vết thương rồi kéo Lãnh Lệ ấn vào trong bồn tắm, tắm rửa, cuối cùng cũng trở lại hình người, mang người đang thụ sủng nhược kinh nhét vào trong chăn mà ôm lấy: “Hướng gia gia tìm đến ta." Phượng Lưu nhẹ nhàng nói, Lãnh Lệ nghe lại không bình tĩnh như vậy.
Lãnh Lệ cũng không còn chú ý quy củ hay không, hắn giữ chặt Phượng Lưu nhìn trái nhìn phải, xác định Phượng Lưu không có việc gì mới yên tâm: “Hắn tìm ngài làm gì?" Sớm biết Hướng Hâm vướng bận như vậy, người già rồi phải an an phận phận. Lãnh Lệ nắm tay chặt buông bên cạnh, tự hỏi có cần đưa lão đến trại an dưỡng không.
“Ta có thể có chuyện gì." Phượng Lưu vỗ vỗ đầu Lãnh Lệ, ngăn hắn nghĩ nhiều. “Hắn chẳng qua nói cho ta biết chút chuyện về ngươi" Ánh mắt Phượng Lưu tối tăm, cảm thấy mình thật có chút hồ đồ. Lúc trước vì sao lại cảm thấy Lãnh Lệ chỉ luôn lợi dụng mình chứ, phải chăng quan tâm quá sẽ loạn.
Lãnh Lệ cứng đờ thân thể, vùi đầu vào lòng Phượng Lưu.
Phượng Lưu trấn an sờ sờ đầu Lãnh Lệ: “Trước kia bám theo nhanh như vậy, vì sao lần này không đi tìm ta?" Phượng Lưu thực ra rất khó hiểu, lấy tính cách Lãnh Lệ hẳn sẽ không dễ dàng buông tay. Tỷ như trước kia tìm mình nhiều năm như thế cũng chưa từng buông tay.
“Nô sợ khống chế không được làm ra chuyện thương tổn chủ nhân." Lãnh Lệ lại rụt lui thân thể, co mình thành một đoàn cực kỳ bất an. “Lần đó, chủ nhân mất trí nhớ, tôi đã thương tổn chủ nhân, tôi thật sự rất sợ."
Phượng Lưu dở khóc dở cười nâng tay gõ gõ đầu Lãnh Lệ, cảm thấy người này thật kì lạ. Mình cứ yếu đuối như vậy, có thể mặc hắn thương tổn à? Được rồi, mất trí nhớ lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Hai người cứ im lặng rúc vào bên nhau, Lãnh Lệ mới đầu còn cố gắng chống đỡ không chịu nhắm mắt, sau đó lại mệt mỏi không nhịn được mà nặng nề ngủ, hắn thật sự rất mỏi mệt, cũng không biết bao lâu không ngủ. Phượng Lưu mệt mỏi, vừa rồi có thể tránh được chủy thủ hoàn toàn nhờ vào bản năng, ép buộc ép buộc, cũng không thể không thành thật ngủ.
Phượng Lưu dịch chăn bọc cả người cùng nhau, hôn hôn trán Lãnh Lệ, không để ý từng chút hôn lên những sợi tóc trên trán hắn, rồi không bao lâu cũng ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Thiếu Gia