Phong Lưu -Thiếu Gia
Chương 25
Âm thanh đẩy cửa thanh ngắt ngang hồi ức của Phượng Lưu, hắn điều chỉnh tốt biểu tình rồi quay đầu nhìn về phía cửa.
Lãnh Lệ mang theo một bao đồ ăn vặt nhìn tình hình trong phòng, tay đẩy cửa dừng một chút mới đi vào, hắn đem đồ ăn vặt thả xuống bên cạnh bàn cách Phượng Lưu gần nhất, tự nhiên kéo ra Chu Tư đang đè trên người Phượng Lưu, lôi Phượng Lưu vào lòng.
“Tiểu Lãnh, người này là ai vậy, thật đáng ghét, vào cửa đã nhào lại đây." Phượng Lưu lui vào trong lòng Lãnh Lệ, ló đầu lén đánh giá Chu Tư, ngoài miệng oán giận.
Chu Tư trợn mắt há hốc mồm theo lực đạo của Lãnh Lệ lui về phía sau vài bước, nhìn Phượng Lưu thay đổi sắc mặt nhanh chóng như thế, còn có chút phản ứng không kịp đây, bây giờ là tình huống nào. Sau khi nhân được tầm mắt đóng băng của Lãnh Lệ, Chu Tư càng là khóc không ra nước mắt. Ai tới cứu hắn, tên bạn này bán hắn bán rất thống khoái, cho người ta chút thời gian giảm xóc tâm lý không được à.
“Chu Tư, có chuyện gì không?" Lãnh Lệ mở ra một túi khoai tây miếng vị cà chua, cầm lấy một miếng đút vào miệng Phượng Lưu, động tác ôn nhu, khác hẳn với giọng nói băng lãnh khi nói chuyện với Chu Tư.
“Lục gia giao cho anh tôi không yên lòng." Chu Tư trả lời lãnh tĩnh, biểu tình nghiêm túc đối diện với Lãnh Lệ, không chút nào nhượng bộ, trong lòng lại thầm mắng Phượng Lưu nham hiểm hạ lưu, không lưu tình chút nào giao mối họa này cho mình, mình đã quen với người bạn như vậy sao.
Lãnh Lệ cũng chẳng để ý tới Chu Tư mà đút Phượng Lưu ăn chút khoai miếng, lại cẩn thận cắm ống hút vào hộp sữa để bên miệng Phượng Lưu.
Chu Tư cứ như vậy bị bỏ qua ở một bên, nhìn hai người không coi ai ra gì diễn màn ân ái. Dù Chu Tư da mặt dày nữa cũng có chút chống đỡ không nổi. Chu Tư liều mạng nháy mắt với Phượng Lưu, mà Phượng Lưu an tâm hưởng thụ người khác đút thức ăn cho, căn bản là xem như không thấy. Nê mã (chửi tục), đây là bị lơ à.
“Này này, hai người các người đủ rồi nha, khi dễ tôi không tồn tại à?" Chu Tư vung tay lên, dưới cái nhìn của Phượng Lưu nhẹ nhàng thả trên bàn, một tay còn lại nhéo áo Lãnh Lệ, thu hồi tươi cười: “Chăm sóc cậu ấy cẩn thận, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua anh." Nói xong, Chu Tư xoay người đi sảng khoái. Cái này được rồi phải không, vai quần chúng diễn quá dài rồi, nên đi ra.
“Bây giờ mới đi." Giọng nói thầm của Phượng Lưu không lớn không nhỏ. Chu Tư đi tới cửa, nghe nói thế thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng đóng cửa.
“Tôi quen hắn à? Người này thật kì quái nha." Phượng Lưu nhìn cửa đóng lại rồi nghiêng đầu nhìn Lãnh Lệ.
Lãnh Lệ sủng nịch nhìn Phượng Lưu mê man: “Người đại diện của ngài, Chu Tư, hắn sợ nô tay chân vụng về chăm sóc ngài không tốt."
“Hắn mới tay chân vụng về." Phượng Lưu ôm chặt cổ Lãnh Lệ cười đến vui vẻ “Tiểu Lãnh tốt nhất."
“Chủ nhân," Lãnh Lệ bỗng nhiên ôm chặt lấy Phượng Lưu, vùi đầu vào hõm vai Phượng Lưu “Chủ nhân, chủ nhân……"
Phượng Lưu bị ôm gắt gao rất khó chịu, muốn chuyển động thân thể, lại căn bản di chuyển không được một phân một hào, Phượng Lưu nhăn mi lại, mặt uể oải bĩu môi:“Tiểu Lãnh, anh làm gì, buông tôi ra."
Lãnh Lệ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa.
Cái này Phượng Lưu thật sự giận, dưới cái ôm chặt Lãnh Lệ đẩy manh một cái, tránh khỏi kiềm chế của Lãnh Lệ rồi ném người xuống sô pha.
Lãnh Lệ bị ném xuống đất, cũng không quan tâm cơn đau trên người, hắn quỳ ở vị trí Phượng Lưu đưa tay thì có thể đụng tới.
Phượng Lưu nhấc chân đặt trên vai Lãnh Lệ, đá đá mặt Lãnh Lệ. “Phát hiện?" Dùng chân gợi cằm Lãnh Lệ lên, thân thể ngã về phía sau, hắn biếng nhác tựa vào sô pha: “Ta đã khôi phục ký ức." Không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị phát hiện, hắn vốn đang nghĩ trả thù một chút cho hả giận.
Lãnh Lệ ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng: “Chủ nhân" Gọi ra miệng mới phản ứng lại, muốn cúi đầu thỉnh tội lại bị Phượng Lưu ngăn trở nên chỉ có thể khép mi. “Thiếu gia, nô biết sai rồi, xin ngài trách phạt."
Phượng Lưu nhìn bộ dáng sụp mi khép mắt của Lãnh Lệ thì tức giận, một đá đá người ngã ra, đạp đầu Lãnh Lệ không để hắn quỳ dậy. “Làm sao, ngươi không phải rất lợi hại à? Hửm? Cũng biết bắt buộc ta, ta suy nghĩ, đến cùng ai là chủ nhân của ngươi hả." Giọng điệu của Phượng Lưu nhẹ nhàng, động tác lại không ôn nhu cứ như vậy đạp lên đầu Lãnh Lệ nghiền nghiền.
Lãnh Lệ nghe lời này kích động muốn giải thích lại bị Phượng Lưu đạp càng thêm dùng sức. Đau, rất đau, Lãnh Lệ nâng nâng tay, không dám lại động, sau đó tỉnh táo lại: “Thiếu gia, ngài vĩnh viễn là chủ nhân của nô."
“Ta thì không dám, ta chỉ là một minh tinh nhỏ có chút tiếng tăm." Phượng Lưu cười cười tự giễu “Làm sao có thể đảm nhiệm nổi vị trí chủ nhân của Hướng thiếu gia chứ, còn xin Hướng thiếu gia đừng nói đùa." Phượng Lưu bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa, lòng trả thù cũng không có, không muốn dây dưa nữa, buông chân xoay người muốn đi.
Lãnh Lệ ôm lấy mắt cá chân của Phượng Lưu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Phượng Lưu: “Chủ nhân, có thể lại ôm tôi một lần không."
Phượng Lưu chưa bao giờ kiên nhẫn nhìn Lãnh Lệ, ánh mắt ám ám: “Hướng thiếu gia, Lãnh tổng, anh cứ khiếm thao như vậy."
“Đúng, nô rất muốn ngài." Lãnh Lệ cười, cười còn khó coi hơn cả khóc. Lãnh Lệ vẫn chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc, còn chưa từng nói ra lời nói lộ liễu như thế.
“Nhưng mà, tôi không thích đồ đê tiện, thậm chí chán ghét." Phượng Lưu cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Lệ. “Buông tay."
Nụ cười trên mặt Lãnh Lệ cứng ngắt, từ từ buông lỏng tay ra.
Phượng Lưu xoay người cất bước bỏ đi. Phản bội, luôn làm người ta thống khổ, nhưng nếu phản bội, vì sao còn phải dây dưa với mình, mình còn có thứ gì hắn chưa lấy được sao?
Trong phòng, Lãnh Lệ dần dần buông tay nắm chặt ra, nằm trên mặt đất, che ánh mắt điên cuồng cười to, cười đến nước mắt theo kẻ tay chảy ra. Hắn không dám chạy ra đuổi theo, không dám, hắn sợ lại khống chế không được làm ra những chuyện thương tổn chủ nhân, nếu vậy còn không bằng mình hắn chịu đựng dày vò. Lãnh Lệ dần dần cuộn thân thể lại, tay này nắm chặt tay kia, móng tay bấm vào trong thịt, thân thể không ngừng run rẩy.
Lãnh Lệ mang theo một bao đồ ăn vặt nhìn tình hình trong phòng, tay đẩy cửa dừng một chút mới đi vào, hắn đem đồ ăn vặt thả xuống bên cạnh bàn cách Phượng Lưu gần nhất, tự nhiên kéo ra Chu Tư đang đè trên người Phượng Lưu, lôi Phượng Lưu vào lòng.
“Tiểu Lãnh, người này là ai vậy, thật đáng ghét, vào cửa đã nhào lại đây." Phượng Lưu lui vào trong lòng Lãnh Lệ, ló đầu lén đánh giá Chu Tư, ngoài miệng oán giận.
Chu Tư trợn mắt há hốc mồm theo lực đạo của Lãnh Lệ lui về phía sau vài bước, nhìn Phượng Lưu thay đổi sắc mặt nhanh chóng như thế, còn có chút phản ứng không kịp đây, bây giờ là tình huống nào. Sau khi nhân được tầm mắt đóng băng của Lãnh Lệ, Chu Tư càng là khóc không ra nước mắt. Ai tới cứu hắn, tên bạn này bán hắn bán rất thống khoái, cho người ta chút thời gian giảm xóc tâm lý không được à.
“Chu Tư, có chuyện gì không?" Lãnh Lệ mở ra một túi khoai tây miếng vị cà chua, cầm lấy một miếng đút vào miệng Phượng Lưu, động tác ôn nhu, khác hẳn với giọng nói băng lãnh khi nói chuyện với Chu Tư.
“Lục gia giao cho anh tôi không yên lòng." Chu Tư trả lời lãnh tĩnh, biểu tình nghiêm túc đối diện với Lãnh Lệ, không chút nào nhượng bộ, trong lòng lại thầm mắng Phượng Lưu nham hiểm hạ lưu, không lưu tình chút nào giao mối họa này cho mình, mình đã quen với người bạn như vậy sao.
Lãnh Lệ cũng chẳng để ý tới Chu Tư mà đút Phượng Lưu ăn chút khoai miếng, lại cẩn thận cắm ống hút vào hộp sữa để bên miệng Phượng Lưu.
Chu Tư cứ như vậy bị bỏ qua ở một bên, nhìn hai người không coi ai ra gì diễn màn ân ái. Dù Chu Tư da mặt dày nữa cũng có chút chống đỡ không nổi. Chu Tư liều mạng nháy mắt với Phượng Lưu, mà Phượng Lưu an tâm hưởng thụ người khác đút thức ăn cho, căn bản là xem như không thấy. Nê mã (chửi tục), đây là bị lơ à.
“Này này, hai người các người đủ rồi nha, khi dễ tôi không tồn tại à?" Chu Tư vung tay lên, dưới cái nhìn của Phượng Lưu nhẹ nhàng thả trên bàn, một tay còn lại nhéo áo Lãnh Lệ, thu hồi tươi cười: “Chăm sóc cậu ấy cẩn thận, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua anh." Nói xong, Chu Tư xoay người đi sảng khoái. Cái này được rồi phải không, vai quần chúng diễn quá dài rồi, nên đi ra.
“Bây giờ mới đi." Giọng nói thầm của Phượng Lưu không lớn không nhỏ. Chu Tư đi tới cửa, nghe nói thế thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng đóng cửa.
“Tôi quen hắn à? Người này thật kì quái nha." Phượng Lưu nhìn cửa đóng lại rồi nghiêng đầu nhìn Lãnh Lệ.
Lãnh Lệ sủng nịch nhìn Phượng Lưu mê man: “Người đại diện của ngài, Chu Tư, hắn sợ nô tay chân vụng về chăm sóc ngài không tốt."
“Hắn mới tay chân vụng về." Phượng Lưu ôm chặt cổ Lãnh Lệ cười đến vui vẻ “Tiểu Lãnh tốt nhất."
“Chủ nhân," Lãnh Lệ bỗng nhiên ôm chặt lấy Phượng Lưu, vùi đầu vào hõm vai Phượng Lưu “Chủ nhân, chủ nhân……"
Phượng Lưu bị ôm gắt gao rất khó chịu, muốn chuyển động thân thể, lại căn bản di chuyển không được một phân một hào, Phượng Lưu nhăn mi lại, mặt uể oải bĩu môi:“Tiểu Lãnh, anh làm gì, buông tôi ra."
Lãnh Lệ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa.
Cái này Phượng Lưu thật sự giận, dưới cái ôm chặt Lãnh Lệ đẩy manh một cái, tránh khỏi kiềm chế của Lãnh Lệ rồi ném người xuống sô pha.
Lãnh Lệ bị ném xuống đất, cũng không quan tâm cơn đau trên người, hắn quỳ ở vị trí Phượng Lưu đưa tay thì có thể đụng tới.
Phượng Lưu nhấc chân đặt trên vai Lãnh Lệ, đá đá mặt Lãnh Lệ. “Phát hiện?" Dùng chân gợi cằm Lãnh Lệ lên, thân thể ngã về phía sau, hắn biếng nhác tựa vào sô pha: “Ta đã khôi phục ký ức." Không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị phát hiện, hắn vốn đang nghĩ trả thù một chút cho hả giận.
Lãnh Lệ ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng: “Chủ nhân" Gọi ra miệng mới phản ứng lại, muốn cúi đầu thỉnh tội lại bị Phượng Lưu ngăn trở nên chỉ có thể khép mi. “Thiếu gia, nô biết sai rồi, xin ngài trách phạt."
Phượng Lưu nhìn bộ dáng sụp mi khép mắt của Lãnh Lệ thì tức giận, một đá đá người ngã ra, đạp đầu Lãnh Lệ không để hắn quỳ dậy. “Làm sao, ngươi không phải rất lợi hại à? Hửm? Cũng biết bắt buộc ta, ta suy nghĩ, đến cùng ai là chủ nhân của ngươi hả." Giọng điệu của Phượng Lưu nhẹ nhàng, động tác lại không ôn nhu cứ như vậy đạp lên đầu Lãnh Lệ nghiền nghiền.
Lãnh Lệ nghe lời này kích động muốn giải thích lại bị Phượng Lưu đạp càng thêm dùng sức. Đau, rất đau, Lãnh Lệ nâng nâng tay, không dám lại động, sau đó tỉnh táo lại: “Thiếu gia, ngài vĩnh viễn là chủ nhân của nô."
“Ta thì không dám, ta chỉ là một minh tinh nhỏ có chút tiếng tăm." Phượng Lưu cười cười tự giễu “Làm sao có thể đảm nhiệm nổi vị trí chủ nhân của Hướng thiếu gia chứ, còn xin Hướng thiếu gia đừng nói đùa." Phượng Lưu bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa, lòng trả thù cũng không có, không muốn dây dưa nữa, buông chân xoay người muốn đi.
Lãnh Lệ ôm lấy mắt cá chân của Phượng Lưu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Phượng Lưu: “Chủ nhân, có thể lại ôm tôi một lần không."
Phượng Lưu chưa bao giờ kiên nhẫn nhìn Lãnh Lệ, ánh mắt ám ám: “Hướng thiếu gia, Lãnh tổng, anh cứ khiếm thao như vậy."
“Đúng, nô rất muốn ngài." Lãnh Lệ cười, cười còn khó coi hơn cả khóc. Lãnh Lệ vẫn chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc, còn chưa từng nói ra lời nói lộ liễu như thế.
“Nhưng mà, tôi không thích đồ đê tiện, thậm chí chán ghét." Phượng Lưu cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Lệ. “Buông tay."
Nụ cười trên mặt Lãnh Lệ cứng ngắt, từ từ buông lỏng tay ra.
Phượng Lưu xoay người cất bước bỏ đi. Phản bội, luôn làm người ta thống khổ, nhưng nếu phản bội, vì sao còn phải dây dưa với mình, mình còn có thứ gì hắn chưa lấy được sao?
Trong phòng, Lãnh Lệ dần dần buông tay nắm chặt ra, nằm trên mặt đất, che ánh mắt điên cuồng cười to, cười đến nước mắt theo kẻ tay chảy ra. Hắn không dám chạy ra đuổi theo, không dám, hắn sợ lại khống chế không được làm ra những chuyện thương tổn chủ nhân, nếu vậy còn không bằng mình hắn chịu đựng dày vò. Lãnh Lệ dần dần cuộn thân thể lại, tay này nắm chặt tay kia, móng tay bấm vào trong thịt, thân thể không ngừng run rẩy.
Tác giả :
Thiếu Gia