Phong Lưu Pháp Sư
Chương 228: Biểu muội Khả Hinh
Dịch: -[^-^]-
Biên dịch: Thần Ma
Biên tập: Long Nhất Nam Cung Hương Vân thấy Long Nhất đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi, tức tối dậm chân chạy theo, túm lấy tay áo hắn nói: "Tây Môn Vũ, ngươi đứng lại."
Long Nhất xoay người lại, giật ta thoát khỏi tay của Nam Cung Hương Vân thản nhiên đáp: "Đối với việc này ta thấy chẳng có gì hay để nói, điều kiện của ngươi ta không thể đáp ứng."
"Sao ngươi lại như vậy, ta không thích ngươi, ngươi biết mà?" Nam Cung Hương Vân tức tối thở lên hồng hộc nói.
"Ta cũng không thích ngươi." Long Nhất trào phúng cười, quả thực nàng còn nghĩ bản thân là người vạn nhân mê a.
Nam Cung Hương Vân vẻ mặt cứng đờ, cảm giác xấu hổ nổi lên trong lòng, hơn nửa ngày mới oán hận nói: "Thế không phải càng tốt sao? Chúng ta không thích nhau, chỉ là bức bách mới đành chịu đi cùng đường, điều kiện như vậy ngươi vì sao không đáp ứng?"
"Ta vì sao phải đáng ứng? Ngươi cũng biết ta là nam nhân, đã là nam nhân tự nhiên là có nhu cầu ở phương diện đó, hắc hắc …" Long Nhất quái dị cười.
Nam Cung Hương Vân khẽ run lên, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng. Nàng cắn môi nói: "Ngươi không thể đi kiếm người khác à."
Long Nhất hắc hắc cười đáp: "Người khác ta cũng muốn kiếm, thân thể của thê tử ta ta cũng muốn."
"Ngươi. hỗn đản." Nam Cung Hương Vân tung chân đá Long nhất một cước.
Long Nhất vung tay, dễ dàng bắt được bàn chân xinh xắn của Nam Cung Hương Vân, đột nhiên hất trở lại, thản nhiên nói: "Đừng làm phiền ta nữa, chuyện này không thể thương lượng." Thật ra Long Nhất biết rằng hôn sự này nếu như không có kim khẩu của hoàng đế cũng tuyệt đối không thôi được. Tây Môn gia tộc và Nam Cung gia tộc muốn chân chính trở thành cộng đồng tiến thối, phải có một sợi dây buộc lớn mà liên kết thông qua hôn nhân không nghi ngờ gì là phương pháp tốt nhất, giản đơn nhất. Hai gia tộc trở thành thông gia, lợi ích giống như buộc chung một chỗ, từ đó mới thật sự đạt tới "nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn" (tốt thì cùng tốt, xấu thì cùng xấu).
Long Nhất dẫn theo Tiểu Y, Man Ngưu và Lệ Thanh rời khỏi Tây Môn phủ, đi tới trang viện ngoại công Đông Phương Khải Minh. Thật ra phủ đệ Đông Phương gia tộc cách Tây Môn gia tộc tịnh không xa, nhưng Đông Phương Khải Minh hôm nay lại không ở tại Đông Phương phủ mà lại ở trong tòa sơn trang dùng để nghỉ mát nằm ở ngoại ô Đằng Long thành. Phải biết rằng Đằng Long thành vô cùng lớn, án theo cách đi của người thường thì phải mất một ngày mới tới.
Đi tới sơn trang hóng mát của Đông Phương Khải Minh thì đã mất hai canh giờ. Trong trí nhớ của Long Nhất thì tòa sơn trang này vốn không tồn tại, bởi vì một năm trước nó mới được xây dựng. Tòa sơn trang này có vị thế dựa núi cạnh sông, phong cảnh thập phần ưu mĩ, không có vẻ uy vũ và xa hoa bộc lộ hết ra ngoài như ở Đông Phương phủ, nhưng lại có một loại cảm giác tùy ý và thoải mái như "mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh."
Hộ vệ gác cổng đều biết Long Nhất, thấy hắn đi tới lập tức hành lễ rồi để hắn đi vào, cơ bản không cần phải thông báo.
Đi vào bên trong sơn trang, Long Nhất mới thực sự cảm thán, đúng là một tòa thế ngoại đào viên, khắp nơi cây cối um tùm, dòng suối nhỏ chảy róc rách, lăn lóc dưới lòng suối là những viên đá ngũ sắc đủ màu to bằng trứng ngỗng, hiện hữu một vẻ cô độc và yên tĩnh. Vài tòa tiểu lâu lấp ló hiện ra giữa những rặng cây làm tô thêm chút cảm giác là nơi tiên cảnh trần thế.
Long Nhất từ từ đi sâu vào trong, hít thở không khí thoáng đãng trong lành đó cảm giác hết sức thích ý, phảng phất như trở về Tinh Linh sâm lâm nhàn nhã dạo chơi giống như cuộc sống thần tiên.
Trên đường gặp mấy thị nữ muốn cử người dẫn đường cho đám Long Nhất nhưng hắn đều cười cự tuyệt. Hắn chẳng cần dùng tinh thần lực cảm ứng cũng biết Đông Phương Khải Minh ở chỗ nào. Cuồng Long đế quốc trước giờ đều lấy hướng đông làm đầu, Đông Phương Khải Minh tất nhiên sống ở tòa viện tử phía đông.
Long Nhất đi một mạch theo hướng đông, cả nửa ngày rốt cuộc cũng thấy được một dãy mộc ốc tinh xảo tạo thành một lạc viện, trên cửa đề "Khải Minh Cư", ba chữ lớn và rắn rỏi có lực được viết rõ ràng.
Vừa bước vào sân, trước mặt Long Nhất phát sinh hiện tượng kỳ lạ, biến thành 1 phiến trắng xóa , Trước mắt phiêu đãng đầy vụ khí , căng mắt chỉ có thể nhìn được không quá 5 bước. Tệ hơn nữa là ba người Man Ngưu ở phía sau dường như không còn bên cạnh hắn. Long Nhất thử gọi vài tiếng, kết quả không có một chút động tịnh nào.
Long Nhất chân điểm nhẹ thân hình vọt thẳng lên trời, nhưng bất kể hắn bay cao bao nhiêu, trước mặt vẫn là một mảng trắng xóa.
"Thuật kì môn độn giáp. Quái lạ , ở dị giới tại sao lại có người hiểu cái loại trận pháp cao thâm này." Long Nhất trong lòng kinh ngạc. Hắn đối với trận pháp chỉ biết được một hai nhưng tịnh không tinh thông, biết được trận pháp chân chính không những có thể che mắt người khác, còn có thể giết người vô hình.
Trận pháp không ngoài Cửu cung bát quái hợp thành. Một trận pháp bình thường đều có cửa sinh, chỉ cân tuân theo quy luật nhất định mà đi là có thể xuất trận.
Long Nhất cẩn thận dò xét một hồi, phát hiện trận pháp này chỉ là trận pháp che mắt thông thường, nhưng dường như so với thuật Kỳ môn độn giáp của tiền thế có chút không giống nhau.
Theo một chút vỏ ngoài bản thân học được, Long Nhất cất bước theo lối tiến ba trái năm, cứ vậy chín chín tám mốt lần, trước mắt Long Nhất đột nhiên sáng bừng, thì ra hắn đã thoát khỏi trận pháp.
Lúc này, Long Nhất quay đầu nhìn lại mới phát hiện thì ra trước cổng bố trí một ma pháp trận kì quái, có mấy cặp ma pháp tinh thạch cung ứng năng lượng để ma pháp trận vận chuyển. Còn lúc này Man Ngưu, Lệ Thanh và Tiểu Y đang dò dẫm quay qua quay lại ở những khu vực khác nhau. Còn việc tại sao dùng Cửu cung bát quái của tiền thế có thể phá ma pháp trận này, Long Nhất trong lòng cũng không rõ mấy, có lẽ thiên hạ vạn vật đều tương sinh tương khắc, trong trận pháp bất kể là kỳ môn độn giáp hay là ma pháp trận, nguyên lý e rằng cách nhau không xa, nhưng nếu so sánh kỹ, thuật kỳ môn độn giáp thiên biến vạn hóa hơn, dùng vài hòn đá liền có thể vây khốn người khác, thậm chí giết chết.
Long Nhất vừa định dời những viên ma tinh thạch ra để nhóm Man Ngưu có thể ra ngoài thì trong khu rừng gần đó đột nhiên truyền đến một tiếng cười yêu kiều. Long Nhất ngay lập tức giống như bị sét đánh người run lên ngây ra tại chỗ. Am thanh này dường như quen thuộc, hắn cả đời không quên được.
"Ti Bích, Ti Bích" Long Nhât lẩm bẩm, lao về phía trước như phát điên.
Xuyên qua một vạt rừng nhỏ, Long Nhất mới phát hiện trước mặt có một dòng suối nước nóng đang bốc hơi ngùn ngụt, bên dưới ẩn hiện một bóng người đang chà sát thân thể của mình, thoạt nhìn so với Ti Bích hết sức giống nhau. Đúng lúc này, bóng người nọ dầm mình vào trong làn nước nóng không còn thấy tung tích đâu nữa.
"Ti Bích" Long Nhất gọi lớn, lao xuống dòng nước lội nhanh đến chỗ bóng hình vừa biến mất.
"Ùm" một tiếng, Long Nhất lặn xuống nước, trông thấy dưới nước hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Long Nhất tâm tình kích động vạn phần, không nói thêm tiếng nào liền vọt tới ôm lấy bóng người dưới đáy nước.
Thân ảnh đó tựa hồ kinh hãi, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Long Nhất ôm người đó lên khỏi mặt nước, liền nghe một tiếng kêu khẽ hoảng sợ: "Buông ta ra, mau buông ta ra."
Long Nhất tức khắc ngây ngốc như gà gỗ, hai tay vô ý thức buông thân hình mềm mại trong lòng ra. Thanh âm đó sao lại đột nhiên biến đổi thành một người khác, vừa rồi rõ ràng nghe được âm thanh của Ti Bích mà.
Người trong lòng vừa mới thoát thân liền xoay người vung tay tát Long Nhất, nhưng giữa chừng cánh tay đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Long Nhất lấy lại tinh thần, thấy đối diện mình là một nữ nhân trong làn nước, một mái tóc dài đen bóng bập bềnh trong nước, gương mặt bởi vì nhiệt khí trở nên căng mọng hồng hào, hấp dẫn vô ngần, đôi mắt đó mang sự phẫn nộ nhìn hắn.
"Là nàng, nàng tại sao lại ở đây?" Long Nhất kinh ngạc nói. Thiếu nữ này lúc trước tại Mễ Á công quốc bị hắn nhìn nhầm là Tế tự Ti Bích, không nghĩ được hôm nay lại một lần nữa nhận nhầm.
Thiếu nữ tức giận nhìn Long Nhất nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi? Ngươi làm gì nhìn lén ta tắm, lại còn nhảy vào ôm lấy ta."
Long Nhất xấu hổ cười cười, trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc. Hắn vừa rồi rõ ràng nghe được âm thanh của Ti Bích, chẳng lẽ là do quá nhớ nàng sinh ra ảo giác à?
Tại lúc này, một thị nữ đột nhiên đi tới, từ xa đã hô lên: "Tiểu thư, tiểu thư, có người xông vào."
Mắt thấy thị nữ đang tới gần, thiếu nữ trong lúc gấp rút đột nhiên tiến lên ôm lấy đầu Long Nhất nhấn xuống nước.
Long Nhất hoàn toàn ngây người, cả gương mặt hắn áp vào một chỗ mềm mại đàn hồi. Với kinh nghiệm vô cùng phong phú của mình, hắn có thể dám chắc chổ này là ngọc nhũ của thiếu nữ, hơn nữa thuộc vào hàng cực phẩm, xúc cảm thập phần đàn hồi hơn nữa lại vô cùng mịn màng sảng khoái.
"Ta biết rồi, người về trước đi , chuyện này ta sẽ xử lý." Thiếu nữ vội nói với thị nữ đang đi về phía dòng suối nóng.
Thị nữ đáp lời xoay người rời đi.
Lúc này thiếu nữ tựa hồ mới nhận ra mình vừa làm gì, hoảng hốt kêu lên một tiếng đẩy Long Nhất ra, hai tay co vội lại giữ lấy khuôn trăng mềm mại, trầm mình xuống nước.
Long Nhất nhô lên khỏi mặt nước, thấy dáng vẻ cô gái như vậy, vừa định nói thì bị nàng tức giận cắt ngang: "Ngươi còn ở đây làm gì, còn không mau lên trên."
Long Nhất cười khan hai tiếng vọt lên khỏi mặt nước, thân hình tại không trung xoay lượn vài vòng đẹp mắt sau đó tiếp đất, vận chân khí trong cơ thể lên, quần áo ẩm ướt rất nhanh liền khô ráo.
"Ngươi quay mặt đi." Âm thanh của thiếu nữ lại truyền đến.
Long Nhất nhíu mày quay người. Trong lòng suy nghĩ một chút liền xác định thiếu nữ này chính là biểu muội Đông Phương Khả Hinh của hắn. Chỉ là, bản thân vì sao hai lần liên tiếp nhận nhầm Đông Phương Khả Hinh, lần thứ nhất là vì trang phục và hình thể đồng dạng, lần này lại vì âm thanh giống như ảo giác. Thực sự là trùng hợp vậy à?
Long Nhất đang nghi hoặc nghĩ ngợi nhưng vẫn nghe được sau lưng tiếng mặc y phục sột soạt.
"Được rồi, huynh có thể quay lại." Đông Phương Khả Hinh cất giọng trong trẻo nói.
Long Nhất xoay người qua, nhìn thấy đại mỹ nhân vừa mới tắm xong, cảm giác thấy phản ứng của nàng ta thật sự có chút kì lạ. Thân thể xích lõa đã bị hắn nhìn thấy hết, vậy mà ngoại trừ có chút nổi giận tựa hồ không có phản ứng gì lớn.
"Khả Hinh?" Long Nhất nheo mày hỏi.
Đông Phương Khả Hinh nguýt Long Nhất một cái, gắt giọng: "Biểu ca là tên đại bại hoại, hai lần đều đem người ta nhận thành nữ nhân khác."
"Muội ngay từ đâu đã nhận ra ta? Vì sao lần trước không nói?" Long Nhất nhìn chằm chằm Đông Phương Khả Hinh hỏi.
"Không nói, ai bảo huynh không nhận ra muội." Đông Phương Khả Hinh có chút giận dỗi nói.
Long nhất bất đắc dĩ cười cười đáp: "Nữ nhân mười tám đã thay đổi nhiều lắm, muội không còn là nha đầu tóc vàng nữa, ta làm sao nhận ra đây?"
"Hứ. Huynh rõ ràng là đã quên muội. Muội chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra huynh." Đông Phương Khả Hinh bĩu môi nói.
Long Nhất nhún vai, tâm tình nhộn nhạo rồi trở nên có chút mất mát.
Đông Phương Khả Hinh phức tạp nhìn Long Nhất, hỏi: "Biểu ca huynh yêu thích Ti Bích tỷ đến vậy sao?"
Long Nhất gật đầu, than thở: "Không sai, Ti Bích vĩnh viễn chiếm một vị trí cực kì trọng yếu trong lòng ta, bất luận là ai cũng không thay thế được."
Đông Phương Khả Hinh âm thâm nắm chặt nắm tay, trong lòng khó chịu. Nàng thích biểu ca này, thích suốt mười ba năm qua, nguyện vọng lớn nhất của kiếp này là có thể làm thê tử của hắn, thê tử duy nhất.
"Vừa rồi, xin lỗi, huynh không biết là muội, còn tưởng.Ai da" Long Nhất thở dài biện bạch với Đông Phương Khả Hinh.
Đông Phương Khả Hinh quay mặt đi, khóe mắt không nhịn được chảy xuống một giọt nước mắt, trong lòng nàng thầm nói, không cần phải nói xin lỗi, huynh không có lỗi với muội, thân thể của muội từ mười ba năm trước đã thuộc về huynh. Nhưng mà nàng cái gì cũng không nói ra lời.
"Biểu ca, huynh còn nhớ lúc huynh còn nhỏ có hứa hẹn qua với muội không?" Đông Phương Khả Hinh thấp giọng hỏi.
Ách … Long Nhất lắc đầu cười khổ. Nói thật ra, trong trí nhớ hắn không có chuyện cùng Đông Phương Khả Hinh gặp mặt, đừng nói là hứa hẹn.
"Huynh đã nói huynh… không có gì, biểu ca nếu không nhớ thì bỏ đi." Đông phương Khả Hinh cắn răng khoát khoát tay nói.
Long Nhất thấy phảng phất Đông Phương Khả Hinh giống như là tan nát cõi lòng, chợt cảm thấy có gì đó khác lạ, nói không rõ là đồng tình hay là áy náy, bất quá hắn tại sao phải áy náy chứ? Từng hứa hẹn với Đông Phương Khả Hinh không phải là Long Nhất hắn, huống hồ chuyện hứa hẹn lúc nhỏ đâu có thể tính là thật?
Long Nhất vươn tay, nhẹ nhàng cẩn thận lau nước mắt trên khóe mắt Đông Phương Khả Hinh mỉm cười nói: "Muội khóc cái gì? Trách biểu ca quên lời hứa à? Chỉ cần muội nói cho ta hay, nếu như làm được ta nhất định làm, được không?"
Đông Phương Khả Hinh đột nhiên bật cười khúc khích, nụ cười mang theo nước mắt. Nàng ngửng đầu lên nói: "Biểu ca, muội rất khờ phải không, chuyện làm từ lúc còn bé lại muốn thành thật? Lúc đó hiểu được cái gì a."
Long Nhất nhìn Đông Phương Khả Hinh đang cố miễn cưỡng nở nụ cười khổ, trong lòng hắn có chút khẩn trương. Hắn thật ra có chút nghi ngờ, nhưng mà lúc này vẻ mặt của Đông Phương Khả Hinh tuyệt không phải là giả.
"Hi hi, thật ra biểu ca lúc còn nhỏ không có hứa với muội cái gì cả, chỉ là nói sau này lớn lên nhất định sẽ làm bảo tiêu cho muội, không cho người khác khi phụ thôi. Muội chỉ là thấy huynh quên rồi nên có chút đau lòng mà thôi, biểu ca ngàn vạn lần đừng có dằn vặt trong lòng a." Đông Phương Khả Hinh làm bộ vui vẻ nói.
"Thì ra là vậy, sau này nếu có người khi phụ muội chỉ cần tìm ta, ta nhất định trút giận cho muội." Long Nhất cười vỗ vỗ vai Đông Phương Khả hinh đáp.
"Đó là huynh nói đó, không cho phép huynh rút lời." Đông Phương Khả Hinh cười nói, hai tay càng siết chặt lại, cảm giác được trong ánh mắt tựa hồ có cái gì muốn xuất ra. nNàng trong lòng bây giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng Tây Môn Vũ chỉ thuộc về một mình nàng, cho dù là lúc hắn ác danh truyền xa cảm giác này từ trước tới nay chưa hề thay đổi.
"Đúng rồi, ngoại công đâu?" Long Nhất cười hỏi. Hắn không ngừng lại ở đề tài hứa hẹn khi còn bé. Đông Phương Khả Hinh yêu chính là Tây Môn Vũ trước kia, không phải là Long nhất hiện tại.
"Gia gia không có ở đây, viện tử này là nơi ở của muội, lão nhân gia người ở tại viện tử phía tây." Đông Phương Khả Hinh nói.
Long Nhất ngẩn ra, không phải chứ, chẳng lẽ trí nhớ lại xuất hiện vấn đề .
"Gia gia trước kia ở đây, nhưng khi muội trở về lại rất thích chỗ này, liền năn nỉ gia gia đổi cho muội." Đông Phương Khả Hinh hì hì cười, vẻ mặt giống như một thiếu nữ bình thường, tình cảm phức tạp khiến người khác phải kinh tâm đó đã hoàn toàn ẩn giấu hết.
PHONG LUU PHAP SU
Tác giả :
Thiên Đường Bất Tịch Mịch