Phong Lưu Pháp Sư
Chương 118: Mĩ nữ này là ai?
Dịch: Aficio
:
Trong lúc Long Nhất nghĩ hết biện pháp để đem ép lại thủy hệ ma pháp nguyên tố trong ý thức hải, vùng không trung phía xa có hai nhân ảnh thướt tha bay tới, phương hướng nhằm đúng nơi hắn đang tĩnh tâm.
Nhân ảnh càng lúc càng gần hơn. Giờ đây, có thể trông thấy rõ ràng một thiếu nữ mặc áo choàng tế tự màu trắng, mang theo sa che mặt. Nàng có đôi mắt sáng, trong vắt như nước hồ thu, vầng trán sáng sủa, áo choàng tế tự to rộng cũng không thể che lấp thân hình hơn người của nàng. Bên phải nàng kẹp theo một thị nữ rất thanh tú đang tuổi thanh xuân, xem ra giữa hai người có quan hệ chủ tớ.
Hiện thiếu nữ ăn mặc như thị nữ đó đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt thanh tú nhăn lại thành một dúm, bộ dạng tựa hồ cực kỳ sợ hãi.
"Công chúa. Chúng ta hạ xuống đi. Tim em muốn nhảy ra rồi." Thị nữ nói với giọng run run.
Thiếu nữ mặc áo choàng tế tự màu trắng đó dùng một tay lau mồ hôi trên trán, nói với giọng trong trẻo: "Đợi chút nữa. Ta còn có thế gắng tiếp một lúc. Chúng ta nhất định phải tới Mễ Á công quốc trong thời gian nhanh nhất có thể."
Thiếu nữ được gọi là công chúa này nghiến răng cố bay thêm về trước một đoạn nữa, vừa hay hạ xuống đúng bên ngoài khu rừng mà Long Nhất đang ở đó, bộ ngực săn chắc nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên là đã mệt rã rời rồi.
"Công chúa. Em muốn tiết niệu." Thị nữ này sau khi giúp chủ nhân lau khô mồ hôi, đột nhiên đỏ mặt nói.
Thiếu nữ nhìn xung quanh, chỉ vào khu rừng, nói: "Ngươi vào trong đó giải quyết đi, ta trông giúp ngươi."
Thị nữ vội vàng đi vào trong rừng, cởi thắt lưng hạ người xuống, âm thanh nước chảy xuống đất vọng ra. Thị nữ thở một hơi khoan khoái, không biết đã bao lâu rồi cuối cùng cũng được giải phóng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn qua khe hở giữa các tán lá. Đột nhiên thân thể run lên mạnh mẽ, mắt lộ ra vẻ kinh khủng, tiết niệu cũng nín lại giữa chừng.
"Á." Một tiếng hét chói tai làm vô số chim muông kinh hãi bay đi mất.
Thiếu nữ ở bên ngoài nghe được tiếng hét đó, liền chạy vào ngay không chần chừ, vừa kịp thấy thị nữ đang túm lấy khố tử chạy ra, một nửa phần da thịt trắng ngần nơi kiều đồn còn lộ ra ngoài.
"Tiểu Thúy. Vừa xong xảy ra chuyện gì?" Thiếu nữ lách mình tới chỗ thị nữ, giữ cô lại mà hỏi.
"Bên… bên đó." Thị nữ với bộ mặt sợ hãi chỉ vào phía sau, phảng phất nơi đó có loại quái vật gì đó đáng sợ.
"Ngươi đừng sợ. Chỗ đó có gì thế?" Thiếu nữ tâm lý ôm giữ lấy thị nữ, sau đó hỏi.
Tiểu Thúy bình tĩnh lại một chút, cô vừa chỉnh lại y phục vừa nói: "Công chúa. Chỗ đó có người."
"Có người?" Thiếu nữ ngây ra, vừa rồi nàng cảm giác được trong rừng đâu có khí tức của nhân loại.
Tiểu Thúy bị thiếu nữ giữ lấy đưa đi vào bên trong, không lâu sau đã tới nơi Tiểu Thúy vừa mới phóng thủy. Nhìn kỹ một lượt, quả nhiên thấy có năm người toàn thân hắc bào đứng như năm cái cây ở những phương hướng khác nhau, một chút cử động cũng không.
Chẳng lạ làm sao Tiểu Thúy lại hoảng sợ đến vậy. Thử hỏi một nữ hài tử đang phóng tùng tiểu giải, đột nhiên phát hiện ra năm kẻ có dạng đó, nữ hài yếu đuối sợ rằng còn có thể ngất đi tại chỗ.
Thiếu nữ bình tĩnh đánh giá năm tên kỳ quái này. Rõ ràng hai người họ đang ở trong tầm mắt của chúng, nhưng chúng coi họ như là không khí vậy.
"Các vị. Chẳng hay các vị là ai?" Thiếu nữ mở lời hỏi.
Kết quả có thể đoán được. Năm tên đó vẫn đứng bất động y nguyên, tựa hồ căn bản không nghe thấy gì hết.
Thiếu nữ nhíu đôi chân mày đẹp lại, cảnh giác bắt đầu từ từ tiến tới. Nàng muốn xem xem mấy tên này rốt cuộc là người hay là quỷ.
Đột nhiên, khi thiếu nữ chỉ vừa mới đặt một chân xuống, năm hắc bào nhân lập tức cùng lúc chuyến hướng tới chỗ của nàng, hai đạo thâm lam sắc kiếm mang với tốc độ cực nhanh nhằm nàng mà chém tới.
Một vầng bạch quang từ trên người thiếu nữ tỏa ra, miễn cưỡng chống chọi lại hai đạo kiếm mang, nhưng thiếu nữ cũng bị chấn cho lùi lại vài bước.
"Đại kiếm sư!" Thiếu nữ kinh hãi nói. Hôm nay, nếu không phải trên mình nàng có thủ trạc (vòng đeo tay) phong ấn Thánh Quang kết giới, sợ rằng hai kiếm đó có thể đã kết liễu tính mạng nàng rồi.
Khiến thiếu nữ kỳ quái chính là, hắc bào nhân sau khi công kích nàng xong lại trở về đứng đúng ở vị trí cũ như những cây cột, không còn quan tâm tới nàng nữa.
Dần dần, thiếu nữ thấy được một chút đầu mối, chỉ cần nàng tiến thêm hai bước, năm tên này liền bắt đầu công kích, lùi lại hai bước chúng lại khôi phục nguyên dạng.
"Lẽ nào chúng không phải là người?" Thiếu nữ trong lòng ngớ ra. Nhưng nàng là một quang hệ đại ma pháp sư, thực sự cảm giác không thấy hắc ám hay vong linh khí tức, nhưng chưa thể kết luận được rằng chúng tịnh không phải vong linh sinh vật. Thế thì chúng là cái gì mới được? Cũng có một khả năng, chúng là tử sĩ từng kinh qua huấn luyện tàn khốc, chỉ có thể trung thành chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân một cách máy móc, còn lại thì đều không để ý tới.
"Công chúa. Mình đi thôi. Chúng trông đáng sợ quá." Tiểu Thúy sợ hãi bám chặt vào tay áo của thiếu nữ.
"Không được. Bản cung hôm nay thế nào cũng phải xem xem nơi này có bí mật gì." Thiếu nữ nhíu mày nói.
Thị nữ hết cách, ai bảo cô làm thị nữ của công chúa làm gì? Thế là cô co rúm lại đằng sau mình công chúa, cầu nguyện nàng dù sao đi nữa cũng đừng có làm cho yêu quái ăn người đó chạy lại đây.
Trong tinh thần kết giới giữa rừng, mồ hôi lạnh nơi trán Long Nhất từ trên nhỏ giọt xuống dưới, lam quang trên người càng lúc càng nhạt, rất là quỷ dị. Bên ngoài kết giới, Cuồng Lôi thú và tiểu Tam nghiêm túc cảnh giới nhìn khắp tứ phía. Chúng được Long Nhất bố trí ở bên trong phòng tuyến, bên ngoài đã có năm khối thất sát khôi lỗi (con rối) đảm đương rồi.
Lúc này, thủy hệ ma pháp nguyên tố trong ý thức hải dưới tác động của tinh thần lực cường đại của Long Nhất bắt đầu vào trạng thái thu nhỏ lại, mật độ nguyên tố càng lúc càng lớn. Khi thu nhỏ lại còn một nửa, thủy hệ ma pháp nguyên tố dày đặc như thể đã hóa rắn rồi.
"Còn chưa được, kiểu gì cũng phải nén lại chút nữa." Long Nhất nghiến răng thầm nhủ. Cường độ tinh thần lực lại tăng cường thêm vài phần, hắn không tin rằng không thể nén thêm được.
Cố sức lâu mà chưa thành công, tính ương ngạnh của Long Nhất cũng bắt đầu trỗi dậy. Hắn bất chấp tăng cường độ tinh thần lực lên tới cực hạn, đùa bỡn với tính mệnh, đem nén ép thủy hệ ma pháp nguyên tố trong ý thức hải lại.
Đúng vào lúc này, Long Nhất đột nhiên cảm giác trong đầu có một âm thanh cộng hưởng cực lớn, ý thức trong sát na trở thành một mảng trống rỗng.
"Tệ thật. Đi đứt mất rồi." Đây là suy nghĩ của Long Nhất khi trong ý thức hải xuất hiện tiếng nổ đó.
Nhưng sự thật chứng minh rằng vận khí của Long Nhất tốt phi thường. Sau thời gian ngắn ý thức tạm thời trống rỗng, Long Nhất chầm chậm khôi phục lại tri giác. Hắn chỉ thấy ma lực tràn ngập toàn thân, một sự dồi dào chưa từng thấy từ trước tới nay.
Sau khi vui sướng, Long Nhất vội kiểm tra ý thức hải, liền thấy được tình hình trong đó không như mộng tưởng. Ngoại trừ thủy hệ ma pháp nguyên tố, các hệ khác ngược lại không có biến hóa gì, chỉ là thủy hệ ma pháp nguyên tố cường đại đã biến thành một viên tinh thể lam sắc nhỏ như đầu ngón tay cái, phát ra quang mang lam sắc tươi sáng.
"Chẳng lẽ đây là ma hạch?" Long Nhất thất thần lẩm bẩm. Cái này có vẻ như chỉ có ma thú mới có thể có mà, con người thế nào mà có khả năng tu luyện ra ma hạch được? Chuyện này đơn giản là khó mà tin được.
Long Nhất khẽ mở mắt ra, khuôn mặt mang theo vẻ ngỡ ngàng. Cái này cũng quá vô lý đi mất, ăn một Băng Lăng quả được kết quả là luyện ra ma hạch. Không hiểu người khác có cho rằng ta đem bản thân mình chuyển thành ma thú hay không nữa.
"Băng Phong thuật." Long Nhất thu hồi tinh thần kết giới, hai đạo hàn khí bủa về hướng Cuồng Lôi thú và tiểu Tam, lập tức biến cả hai thành khối băng.
***** ***** hai tiếng, Cuồng Lôi thú và tiểu Tam chấn vỡ khối băng, rống lên hai tiếng bất mãn về phía Long Nhất, phản đối hắn đã ti bỉ đánh lén.
Long Nhất lười biếng mặc kệ hai con súc sinh. Hắn hưng phấn hét vang một tiếng, lộn nhào hai vòng trong không trung. Băng Phong thuật là thủy hệ ma pháp cấp tám, cũng là ma pháp tới đại ma đạo sư mới có thể thi phóng, đó đại biểu cho việc thủy hệ ma pháp của hắn đã có đột phá, đến mức trong ý thức hải còn có thủy hệ ma hạch. Hắn không cần lo lắng làm gì, quan tâm hắn là thể loại nào, cứ có thể đề thăng cảnh giới là chuyện tốt rồi.
Long Nhất trong lúc đang hưng phấn, đột nhiên nghĩ bản thân liệu đã có thể phóng ra ma pháp cấp chín chưa?
"Xem Băng Bạc (mưa đá) Hao (gào thét) của ta." Long Nhất mang theo ý định thử nghiệm phát ra ý niệm, thủy hệ ma hạch đạm lam sắc tươi sáng lập tức phóng ra thủy hệ ma pháp nguyên tố cường đại, dẫn động nguyên tố cùng loại trong không khí cùng phối hợp. Trong lúc này, một cơn gió lạnh rít lên, trên trời rơi xuống từng đợt mưa đá, mỗi "hạt" to bằng đầu người, cả một mảng lớn cây cối bị rạp hẳn xuống.
Ma pháp cấp chín cũng có khả năng phóng ra, vậy chẳng phải ta đã đạt tới thủy hệ ma đạo sĩ cảnh giới rồi sao? Long Nhất trong lòng hưng phấn nghĩ.
Thực chất với mật độ dày đặc của nguyên tố các hệ ma pháp trong ý thức hải, cảnh giới của hắn phải ít nhất là tới ma đạo sĩ rồi. Chỉ không hiểu vì sao luôn trì trệ không tiến thêm được.
Hiển nhiên, đều là do lòng tham của con người.
Long Nhất còn tâm lý cầu may, nghĩ rằng hắn có thể phóng ra được cả ma pháp cấp mười nữa, vậy là đạt đến cảnh giới ma đạo sư rồi.
Hắn hưng phấn thi phóng ra một ma pháp thủy hệ Băng Thiên Tuyết Địa. Kết quả thực tế một chút phản ứng cũng không, xem ra thủy hệ ma pháp cũng chỉ đạt tới ma đạo sĩ cảnh giới mà thôi.
Ở một bên rừng, thiếu nữ mặt đầy vẻ ngạc nhiên, do nàng vừa mới đột nhiên phát giác được bên trong có thủy hệ ma pháp ba động cường đại, liền ngay sau đó là một trận mưa đá từ trên trời rơi xuống. Nàng chưa từng thấy ai thi phóng thủy hệ ma pháp cấp chín Băng Bạc Hao mà có thể gọi ra cơn mưa đá lớn đến như vậy. Uy lực này so với Băng Bạc Hao cấp chín chân chính phải lớn hơn rất nhiều.
Lúc này, từ bên trong truyền lại một tiếng kêu vang sung sướng, khiến thiếu nữ cho rằng trong đó có vị tiền bối nào đang nghiên cứu ma pháp. Theo cơn mưa đá kích thước cỡ đầu người được "ông ta" nghiên cứu ra, trong lòng nàng không ngăn được sự khâm phục và hiếu kỳ. Nên biết muốn cải tiến ma pháp là điều khó khăn vô cùng, bình thường người ta cải tiến được toàn là ma pháp cấp thấp, chưa nghe qua ai có thể cải tiến ma pháp cấp bảy trở lên. Thế là, công chúa điện hạ không biết từ đâu tới liền có chủ ý muốn nhận biết vị tiền bối này. Nếu như có khả năng thuyết phục được ông ta phục vụ cho quốc gia, phụ hoàng khẳng định có thể khen thưởng nàng thật lớn.
Sau khi hưng phấn, Long Nhất cũng phát hiện ra có người bên ngoài, vuốt lại bộ tóc đen mượt bị mồ hôi làm ướt, bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh như thể đại bàng đi ra ngoài.
Khi Long Nhất đi ra, năm khối thất sát khôi lỗi lập tức bước đều theo sau lưng hắn. Long Nhất mang theo sự ngạc nhiên đánh giá thiếu nữ mặc áo choàng tế tự màu trắng này. Dù nàng mang sa che mặt, nhưng xem khí chất trên người nàng có thể biết sắc đẹp nàng tuyệt đối cũng không phải tầm thường, hơn nữa còn có xuất thân cao quý.
Thiếu nữ nhìn vào khuôn mặt trẻ trung anh tuấn của Long Nhất, mĩ mục lộ ra một đợt nghi vấn, tự lục lại trí nhớ, đột nhiên thần tình thay đổi. Nàng kinh ngạc thốt lên: "Ngươi là Tây Môn Vũ!"
Hết
Tác giả :
Thiên Đường Bất Tịch Mịch