Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi
Chương 37: Suy nghĩ lớn mật
“Trở lại?" Phượng Vô Song vừa đi vào đại sảnh, liền nghe thấy một giọng nói cứng cáp có lực.
“Vâng, phụ thân!" Mặc dù Phượng Vô Song không thích Phượng Liệt, nhưng vẫn rất cung kính trả lời, xem ra hắn có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
“Tới đây ngồi, hai cha con chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau nhiều!" Phượng Liệt vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, đây là phòng khách thường gặp trong đại gia tộc cổ, chiều rộng đặt bàn trà nhỏ, hai bên để tám cái ghế, mặc dù màu sắc có chút trầm nhưng lại không mất đi quyền quý.
Phượng Vô Song có chút không hiểu, vị phụ thân trên danh nghĩa này, không phải từ trước đến giờ đều không thích nàng sao? Sao hôm nay lại khác thường như vậy, chẳng lẽ bởi vì chuyện xảy ra ở trong cung hôm nay? Phượng Vô Song không khỏi nói thầm trong lòng.
Phượng Vô Song ngồi thẳng, lặng lẽ chờ Phượng Liệt nói.
Nhưng ---
Phượng Vô Song biết được một tin tức hết sức kinh người, đây là tin tức làm nàng vui vẻ nhất trong nhiều năm quá, đồng thời, cũng là chuyện nàng lo lắng nhất.
Phượng Vô Song bình tĩnh, tự tin nói với Phượng Liệt.
“Phụ thân, yên tâm, tất cả đều có con!"
Đây cam kết của một nữ nhi mười ba tuổi với phụ thân mình, cũng trong nháy mắt này, Phượng Vô Song bắt đầu có chut thông cảm với việc Phượng Liệt không hỏi han gì nàng trong nhiều năm qua. Có lẽ hắn thật sự có lý do của hắn, dù sao, bất kỳ một người cha mẹ nào, đều không thể xem thường con của mình, trừ khi hắn thật sự có nỗi khổ tâm riêng.
Phòng bao chữ nguyệt ở Vọng Giang lâu.
Đây là phòng bao chuyên dụng của Phượng Vô Song, không mở cho người ngoài, bố trí cổ kính, cũng không có vật trang trí hoa lệ, chỉ có mấy tấm tranh chữ giả cổ treo trên tường, yên tĩnh mà thanh nhã, nho nhã mà lịch sự. Đây mới chính là bình thản yên tĩnh mà trong lòng Phượng Vô Song muốn!
Gọi Vu Tường và Mộ Dung Yên Yên, mấy ngày nay bởi vì chuyện trong cung nên nàng chưa tới tửu lâu, tửu lâu vừa mới khai trương, nhất định sẽ phát sinh không ít tình huống bất lợi, Phượng Vô Song kiên quyết muốn tới đây xử lý.
“Công tử, ta thật sự là nhớ ngươi muốn chết, tới ôm một cái nào!" Mộ Dung Yên Yên vừa thấy Phượng Vô Song mặc nam trang liền chạy tới, hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng của nữ tử, lớn mật hào phóng thẳng thắn, Phượng Vô song cũng rất thích tính cách này của nàng, Phượng Vô Song xưa nay lạnh lùng, cũng không nhịn được trước sự nhiệt tình của Mộ Dung Yên Yên.
“Yên Yên, thục nữ, thục nữ, bây giờ công tử là nam nhân, nếu bị người nhìn thấy, chẳng phải sẽ tổn hại danh tiếng của cô nương ngươi sao!" Vu Tường không thể làm gì ngăn cản Mộ Dung Yên Yên.
“Danh tiếng của ta đâu có lớn, tổn thất một chút cũng không sao, ta vẫn là mỹ nữ đệ nhất!" Mộ Dung Yên Yên khẽ cười nói, một nụ cười khuynh thành xinh đẹp quyến rũ: “Nhưng mà, Tiểu Tường Tử, chẳng lẽ ngươi ghen tỵ ta có thể ôm công tử sao? Nếu không ngươi cũng tới ôm đi, hai người nam nhân ở chung một chỗ, sẽ rất nổi danh đấy!"
Phượng Vô Song bất đắc dĩ cười cười, Yên Yên này nói chuyện luôn không che đậy, Phượng Vô Song từ hiện đại tới, dĩ nhiên không cảm thấy lời nói này có gì không ổn. Ngược lại, cả mặt Vu Tường đều chuyển hồng như đít khỉ, hắn rất dễ xấu hổ, lại bị Mộ Dung Yên Yên trêu như vậy, cũng không có lực phản kháng.
“Được rồi, Yên Yên, đừng khi dễ Tiểu Tường Tử, da mặt hắn mỏng!" Phượng Vô Song không thể không giúp Vu Tường một tay, nếu không, nàng thật sự sợ Vu Tường không nhịn được, oa oa khóc lớn.
Ha ha ha ha!
“Được rồi, ta nghe công tử!" Mộ Dung Yên Yên mở miệng cười, làm mọi người nổi da gà, hoàn hảo Phượng Vô Song và Vu Tường đã thành thói quen.
Phượng Vô Song xem nhật ký ghi chép và số sách của mấy ngày nay, trên nhật ký viết tình hình hoạt động cùng một ít ý kiến đề nghị của khách quan, cũng có không ý đề nghị có thể áp dụng, sổ sách lại làm cho Phượng Vô Song có chút khó hiểu, mặc dù mỗi khoản đều có ghi chép, những lại viết chung ở cùng một chỗ, rất khó nhìn ra được đâu là doanh thu còn đâu là số chi.
Lúc này Phượng Vô Song mới phát hiện một vài vấn đề, nàng nói: “Sổ sách có chút không ổn, Tiểu Tường Tử, sau này đặc biệt làm sổ sách đi, nếu ngươi cần thì tìm một ít trợ thủ đắc lực tới giúp ngươi quản lý tửu lâu. Ngày sau Yên Yên sẽ không phụ trách tửu lâu nữa, ta có kế hoạch muốn các ngươi xem một chút, Yên Yên sẽ phụ trách việc này!"
“Được!" Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường cùng gật đầu.
Sau thời gian một chén trà, vẻ mặt hai người đều cực kỳ khiếp sợ nhìn Phượng Vô Song, phần kế hoạch này thật sự là chuyện quá lớn, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng dám nghĩ đến những thứ kia, nhưng mà, Phượng Vô Song lại đưa ra kế hoạch cặn kẽ, giao những chuyện quan trọng cho hai người bọn họ, tín nhiệm như vậy, làm bọn họ cảm động không ngớt. Trừ trong đáy lòng Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường đều nguyện ý trung thành với Phượng Vô Song.
“Thế nào?" Phượng Vô Song uống một ngụm trà, hờ hững hỏi.
Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường liếc mắt nhìn nhau, sau đó quỳ xuống, đồng thanh nói: “Công tử, cchungs ta nhất định sẽ dốc toàn lực, không phụ sự tín nhiệm của Công tử!"
“Mau đứng dậy đi!"
Phượng Vô Song biết, lần này hai người bọn họ thật tâm thuần phục mình, không khỏi có chút kích động, hai người bọn họ là người kiêu ngạo, lại quỳ xuống trước mình, Phượng Vô Song không ngờ bọn họ tin tưởng mình như vậy, tin tưởng lẫn nhau, Phượng Vô Song thề: sau này, nhất định phải mang lại cuộc sống hạnh phúc cho bọn họ. Còn bí mật mà phụ thân đã nói! Nàng nhất định sẽ làm được!
“Công tử, ta đi chuẩn bị kế hoạch này, nhất định sẽ không khiến Công tử thất vọng!" Mộ Dung Yên Yên hưng phấn nóng lòng muốn thử, khom người cáo từ.
“Được, đi đi!"
“Công tử, người vừa nói, sổ sách có vấn đề sao?" Vu Tưởng ở lại, hắn khiêm tốn thỉnh giáo Phượng Vô Song. Nếu như ngày thường, hắn dụng tâm với Vọng Giang lâu, phần lớn là vì báo ân.
Hôm đó, Phượng Vô Song mua hắn, chẳng những không có bắt hắn làm nô, ngược lại còn cho hắn phát huy sở trường của mình, để hắn tự chủ kinh doanh Vọng Giang lâu lớn như thế. Phần ân đức này, cả đời Vu Tường hắn cũng khó có thể báo đáp.
Mà hôm nay, sau khi nhìn xong kế hoạch này, trong lòng Vu Tường trừ cảm kích còn có thêm vài phần bội phục và sùng kính Phượng Vô Song. Không ai có suy nghĩ lớn mật như thế, mà Phượng Vô Song nghĩ ra được, còn phải kiên trì làm, nàng chẳng qua chỉ là tiểu hài tử mười ba tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Vu Tường một tuổi. Nhưng mà, lúc này, Vu Tường không cách nào có thể coi nàng là muội muội, ở trong lòng hắn đã nhận định, Phượng Vô Song chính là chủ tử của hắn.
“Ừ, ngươi xem chỗ này, mua bột mì chi bốn mươi văn tiền, kế tiếp lại biến thành bàn số ba thu vào một lượng bạc, tiếp đố lại viết bàn số mười làm vỡ chén đĩa bồi thường hai lượng bạc... bây giờ rất hỗn loạn, cứ như vậy, số tiền lãi mỗi ngày ngươi thống kê, không phải là rất phiền toái sao? Có dễ thấy lỗi không?" Phượng Vô Song chỉ vào đám chữ khải trên giấy, chen chúc hỗn loạn, không mạch lạc.
“Đúng là rất khó coi được tiền lãi, nhưng cha ta vẫn thường làm như vậy!" Vu Tường đồng ý với Phượng Vô Song, nhưng, hắn cũng là học phương pháp ghi số sách của cha hắn, cũng không có ý tưởng gì tốt hơn.
“Đến đây, ta dạy ngươi, một lượng bạc tương đương với một trăm văn tiền, như vậy một đồng tiền bằng bao nhiêu lượng?" Phượng Vô Song hỏi.
“0.01 lượng." Vu Tường đáp, loại phép tính đơn giản này hắn tính rất nhanh.
Phượng Vô Song có chút kinh ngạc, thì ra xã hội này cũng có đơn vị số đo nhỏ, vốn nàng nghĩ còn phải phí một thời gian chỉ dạy cho Vu Tường, xem ra, dễ làm hơn nhiều rồi.
Phượng Vô Song lấy ra một tờ giấu trắng, vẽ vài ô vuông, vừa viết vừa nói: “Ừ, như vậy, mỗi ngày thu bào cùng chi ra dùng thống nhất phép tính này. Ô thứ nhất là chi, viết rõ ràng tên và số tiền, ô thứ hai là thu vào, viết nguồn gốc thu vào và số tiền, ô thứ ba chính là tiền lãi. Mỗi ngày tổng cộng có ô ở phía dưới cùng, như vậy, cộng tổng thu vào giảm đi khoản đã chi sẽ ra tiền lời của ngày hôm đó!"
Vu Tường sửng sốt hồi lâu, Phượng Vô Song cho là hắn chưa hiểu, đang muốn nói lại lần nữa, Vu Tường liền lắc đầu, kinh ngạc hỏi: “Công tử, làm sao người hiểu được điều này? Thật là rất lý, có thể áp dụng!’
“Ha ha, công tử ta vô sự tự thông, thế nào, công tử ta có thông minh không?" Phượng Vô Song mặc nam trang, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt linh động, làm cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ!
“Công tử, bội phục!"
“Vâng, phụ thân!" Mặc dù Phượng Vô Song không thích Phượng Liệt, nhưng vẫn rất cung kính trả lời, xem ra hắn có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
“Tới đây ngồi, hai cha con chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau nhiều!" Phượng Liệt vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, đây là phòng khách thường gặp trong đại gia tộc cổ, chiều rộng đặt bàn trà nhỏ, hai bên để tám cái ghế, mặc dù màu sắc có chút trầm nhưng lại không mất đi quyền quý.
Phượng Vô Song có chút không hiểu, vị phụ thân trên danh nghĩa này, không phải từ trước đến giờ đều không thích nàng sao? Sao hôm nay lại khác thường như vậy, chẳng lẽ bởi vì chuyện xảy ra ở trong cung hôm nay? Phượng Vô Song không khỏi nói thầm trong lòng.
Phượng Vô Song ngồi thẳng, lặng lẽ chờ Phượng Liệt nói.
Nhưng ---
Phượng Vô Song biết được một tin tức hết sức kinh người, đây là tin tức làm nàng vui vẻ nhất trong nhiều năm quá, đồng thời, cũng là chuyện nàng lo lắng nhất.
Phượng Vô Song bình tĩnh, tự tin nói với Phượng Liệt.
“Phụ thân, yên tâm, tất cả đều có con!"
Đây cam kết của một nữ nhi mười ba tuổi với phụ thân mình, cũng trong nháy mắt này, Phượng Vô Song bắt đầu có chut thông cảm với việc Phượng Liệt không hỏi han gì nàng trong nhiều năm qua. Có lẽ hắn thật sự có lý do của hắn, dù sao, bất kỳ một người cha mẹ nào, đều không thể xem thường con của mình, trừ khi hắn thật sự có nỗi khổ tâm riêng.
Phòng bao chữ nguyệt ở Vọng Giang lâu.
Đây là phòng bao chuyên dụng của Phượng Vô Song, không mở cho người ngoài, bố trí cổ kính, cũng không có vật trang trí hoa lệ, chỉ có mấy tấm tranh chữ giả cổ treo trên tường, yên tĩnh mà thanh nhã, nho nhã mà lịch sự. Đây mới chính là bình thản yên tĩnh mà trong lòng Phượng Vô Song muốn!
Gọi Vu Tường và Mộ Dung Yên Yên, mấy ngày nay bởi vì chuyện trong cung nên nàng chưa tới tửu lâu, tửu lâu vừa mới khai trương, nhất định sẽ phát sinh không ít tình huống bất lợi, Phượng Vô Song kiên quyết muốn tới đây xử lý.
“Công tử, ta thật sự là nhớ ngươi muốn chết, tới ôm một cái nào!" Mộ Dung Yên Yên vừa thấy Phượng Vô Song mặc nam trang liền chạy tới, hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng của nữ tử, lớn mật hào phóng thẳng thắn, Phượng Vô song cũng rất thích tính cách này của nàng, Phượng Vô Song xưa nay lạnh lùng, cũng không nhịn được trước sự nhiệt tình của Mộ Dung Yên Yên.
“Yên Yên, thục nữ, thục nữ, bây giờ công tử là nam nhân, nếu bị người nhìn thấy, chẳng phải sẽ tổn hại danh tiếng của cô nương ngươi sao!" Vu Tường không thể làm gì ngăn cản Mộ Dung Yên Yên.
“Danh tiếng của ta đâu có lớn, tổn thất một chút cũng không sao, ta vẫn là mỹ nữ đệ nhất!" Mộ Dung Yên Yên khẽ cười nói, một nụ cười khuynh thành xinh đẹp quyến rũ: “Nhưng mà, Tiểu Tường Tử, chẳng lẽ ngươi ghen tỵ ta có thể ôm công tử sao? Nếu không ngươi cũng tới ôm đi, hai người nam nhân ở chung một chỗ, sẽ rất nổi danh đấy!"
Phượng Vô Song bất đắc dĩ cười cười, Yên Yên này nói chuyện luôn không che đậy, Phượng Vô Song từ hiện đại tới, dĩ nhiên không cảm thấy lời nói này có gì không ổn. Ngược lại, cả mặt Vu Tường đều chuyển hồng như đít khỉ, hắn rất dễ xấu hổ, lại bị Mộ Dung Yên Yên trêu như vậy, cũng không có lực phản kháng.
“Được rồi, Yên Yên, đừng khi dễ Tiểu Tường Tử, da mặt hắn mỏng!" Phượng Vô Song không thể không giúp Vu Tường một tay, nếu không, nàng thật sự sợ Vu Tường không nhịn được, oa oa khóc lớn.
Ha ha ha ha!
“Được rồi, ta nghe công tử!" Mộ Dung Yên Yên mở miệng cười, làm mọi người nổi da gà, hoàn hảo Phượng Vô Song và Vu Tường đã thành thói quen.
Phượng Vô Song xem nhật ký ghi chép và số sách của mấy ngày nay, trên nhật ký viết tình hình hoạt động cùng một ít ý kiến đề nghị của khách quan, cũng có không ý đề nghị có thể áp dụng, sổ sách lại làm cho Phượng Vô Song có chút khó hiểu, mặc dù mỗi khoản đều có ghi chép, những lại viết chung ở cùng một chỗ, rất khó nhìn ra được đâu là doanh thu còn đâu là số chi.
Lúc này Phượng Vô Song mới phát hiện một vài vấn đề, nàng nói: “Sổ sách có chút không ổn, Tiểu Tường Tử, sau này đặc biệt làm sổ sách đi, nếu ngươi cần thì tìm một ít trợ thủ đắc lực tới giúp ngươi quản lý tửu lâu. Ngày sau Yên Yên sẽ không phụ trách tửu lâu nữa, ta có kế hoạch muốn các ngươi xem một chút, Yên Yên sẽ phụ trách việc này!"
“Được!" Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường cùng gật đầu.
Sau thời gian một chén trà, vẻ mặt hai người đều cực kỳ khiếp sợ nhìn Phượng Vô Song, phần kế hoạch này thật sự là chuyện quá lớn, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng dám nghĩ đến những thứ kia, nhưng mà, Phượng Vô Song lại đưa ra kế hoạch cặn kẽ, giao những chuyện quan trọng cho hai người bọn họ, tín nhiệm như vậy, làm bọn họ cảm động không ngớt. Trừ trong đáy lòng Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường đều nguyện ý trung thành với Phượng Vô Song.
“Thế nào?" Phượng Vô Song uống một ngụm trà, hờ hững hỏi.
Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường liếc mắt nhìn nhau, sau đó quỳ xuống, đồng thanh nói: “Công tử, cchungs ta nhất định sẽ dốc toàn lực, không phụ sự tín nhiệm của Công tử!"
“Mau đứng dậy đi!"
Phượng Vô Song biết, lần này hai người bọn họ thật tâm thuần phục mình, không khỏi có chút kích động, hai người bọn họ là người kiêu ngạo, lại quỳ xuống trước mình, Phượng Vô Song không ngờ bọn họ tin tưởng mình như vậy, tin tưởng lẫn nhau, Phượng Vô Song thề: sau này, nhất định phải mang lại cuộc sống hạnh phúc cho bọn họ. Còn bí mật mà phụ thân đã nói! Nàng nhất định sẽ làm được!
“Công tử, ta đi chuẩn bị kế hoạch này, nhất định sẽ không khiến Công tử thất vọng!" Mộ Dung Yên Yên hưng phấn nóng lòng muốn thử, khom người cáo từ.
“Được, đi đi!"
“Công tử, người vừa nói, sổ sách có vấn đề sao?" Vu Tưởng ở lại, hắn khiêm tốn thỉnh giáo Phượng Vô Song. Nếu như ngày thường, hắn dụng tâm với Vọng Giang lâu, phần lớn là vì báo ân.
Hôm đó, Phượng Vô Song mua hắn, chẳng những không có bắt hắn làm nô, ngược lại còn cho hắn phát huy sở trường của mình, để hắn tự chủ kinh doanh Vọng Giang lâu lớn như thế. Phần ân đức này, cả đời Vu Tường hắn cũng khó có thể báo đáp.
Mà hôm nay, sau khi nhìn xong kế hoạch này, trong lòng Vu Tường trừ cảm kích còn có thêm vài phần bội phục và sùng kính Phượng Vô Song. Không ai có suy nghĩ lớn mật như thế, mà Phượng Vô Song nghĩ ra được, còn phải kiên trì làm, nàng chẳng qua chỉ là tiểu hài tử mười ba tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Vu Tường một tuổi. Nhưng mà, lúc này, Vu Tường không cách nào có thể coi nàng là muội muội, ở trong lòng hắn đã nhận định, Phượng Vô Song chính là chủ tử của hắn.
“Ừ, ngươi xem chỗ này, mua bột mì chi bốn mươi văn tiền, kế tiếp lại biến thành bàn số ba thu vào một lượng bạc, tiếp đố lại viết bàn số mười làm vỡ chén đĩa bồi thường hai lượng bạc... bây giờ rất hỗn loạn, cứ như vậy, số tiền lãi mỗi ngày ngươi thống kê, không phải là rất phiền toái sao? Có dễ thấy lỗi không?" Phượng Vô Song chỉ vào đám chữ khải trên giấy, chen chúc hỗn loạn, không mạch lạc.
“Đúng là rất khó coi được tiền lãi, nhưng cha ta vẫn thường làm như vậy!" Vu Tường đồng ý với Phượng Vô Song, nhưng, hắn cũng là học phương pháp ghi số sách của cha hắn, cũng không có ý tưởng gì tốt hơn.
“Đến đây, ta dạy ngươi, một lượng bạc tương đương với một trăm văn tiền, như vậy một đồng tiền bằng bao nhiêu lượng?" Phượng Vô Song hỏi.
“0.01 lượng." Vu Tường đáp, loại phép tính đơn giản này hắn tính rất nhanh.
Phượng Vô Song có chút kinh ngạc, thì ra xã hội này cũng có đơn vị số đo nhỏ, vốn nàng nghĩ còn phải phí một thời gian chỉ dạy cho Vu Tường, xem ra, dễ làm hơn nhiều rồi.
Phượng Vô Song lấy ra một tờ giấu trắng, vẽ vài ô vuông, vừa viết vừa nói: “Ừ, như vậy, mỗi ngày thu bào cùng chi ra dùng thống nhất phép tính này. Ô thứ nhất là chi, viết rõ ràng tên và số tiền, ô thứ hai là thu vào, viết nguồn gốc thu vào và số tiền, ô thứ ba chính là tiền lãi. Mỗi ngày tổng cộng có ô ở phía dưới cùng, như vậy, cộng tổng thu vào giảm đi khoản đã chi sẽ ra tiền lời của ngày hôm đó!"
Vu Tường sửng sốt hồi lâu, Phượng Vô Song cho là hắn chưa hiểu, đang muốn nói lại lần nữa, Vu Tường liền lắc đầu, kinh ngạc hỏi: “Công tử, làm sao người hiểu được điều này? Thật là rất lý, có thể áp dụng!’
“Ha ha, công tử ta vô sự tự thông, thế nào, công tử ta có thông minh không?" Phượng Vô Song mặc nam trang, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt linh động, làm cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ!
“Công tử, bội phục!"
Tác giả :
Phượng Ức Trường An