Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)
Chương 5
Chapppp 5
Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Kind : Ngôn tình xuyên không
Nam : Viêm Dạ Phong
Nữ : Đông Phương Nhược Hàn
-----------
Chapp 5: KẺ THỨ BA
Cậu biết không thể nào ép cô được.
- Thân là Thiên Kim của Phủ thừa tướng, ta không thể làm ô nhục thanh danh của cha ta.
Cô nói bằng giọng kiên quyết, rồi lại quấn chặt chăn hơn.
Có thể cô đã phải trải qua chuyện gì nên mới như vậy,
Cậu chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
- Tử Hàm, huynh không thể tìm cho ta một bộ y phục nào kín đáo hơn à?
Tiếng nói vọng ra trong chăn.
- Có đấy.
Cậu cười nhẹ, Đôi mắt phượng hoàng sáng long lanh nhìn cậu.
- Huynh có rồi sao ? Nhanh vậy?
Cậu gật nhẹ đầu.
- đúng vậy.
Rồi lát sau bộ y phục mà cậu nói chính là bộ đồ lúc cô từ bệnh viện chạy ra, bộ đồ đó đã được Bà Hiền để.
Nhưng.
Cô không hề biết đó là đồng phục của bệnh nhân.
- Cái đó có vẻ ổn.
Nói xong , cậu ra hiệu cho Bà Hiền rồi đi ra ngoài.
Đã 7h hơn rồi.
- Cậu chủ.
Tiếng Bà Hiền Ngay phía sau.
- Chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối rồi.
Hôm nay phu nhân có dặn cậu ra ngoài xem mặt.
- Vậy thì sao ?
- Có phải chỉ cần chuẩn bị cho cô gái kia thôi không ?
Bà Hiền vẫn rất cẩn trọng trong từng lời nói.
Tôn Tử Hàm vẫn khuôn mặt lạnh lùng như không hề hứng thú với việc hẹn tối nay.
- Tôi biết rồi.
Câu nói vừa dứt Bà hiền cũng không nói gì nữa mà đi luôn.
- Tử Hàm, huynh không được bỏ ta lại một mình.
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía sau.
Một cô gái với đôi chân trần đang bị cái quần kia che hết cả bàn chân. Mái tóc dài đen xỏa thẳng xuống, khuôn mặt trắng bệch vô hồn nhìn cậu.
Khuôn mặt thanh tú diễm lệ của cô không thể làm bất kì người đàn ông nào kìm nén được.
Cô tiến gần.
- Sao lại ra đây ?
Cậu hỏi cô dù chất giọng rất lạnh lùng nhưng vẫn ấm áp một cách nhẹ nhàng.
Chưa bao giờ cậu đối xử với phụ nữ như vậy.
- Huynh lại đi à ?
Cô đưa đôi mắt ngây thơ ngước lên nhìn cậu, đôi mắt phượng hoàng đẹp đến nỗi xoáy vào lòng người nhìn một cảm giác như mất hồn.
- Đi rồi sẽ về.
- Cho ta đi cùng được không?
Cậu nhíu mày một cách khó hiểu.
- Ở đây ta không quen ai, hãy cho ta đi nhỡ đâu ta tìm được phụ thân và A Hương.
- A Hương ?
Tử Hàm nhắc lại.
- Phải ! đó là a hoàn của ta.
Tử Hàm tiến gần cô, đưa bàn tay chạm nhẹ lên mái tóc mềm mượt như
Lụa.
Bộ dạng lúc này quả thực rất dễ làm người khác phải siêu lòng.
- Nhược Hàn... Cái tên rất đặc biệt.
Cậu cúi đầu nhìn cô nói.
- Huynh đồng Ý đưa ta đi ?
Cô nở nụ cười hình bán nguyệt nhìn lên cậu.
Cậu chỉ thấy hơi khác,
Tản băng như bị trôi rồi.
Cô gái cậu nhặt từ trên đường về. Chả có lai lịch rõ ràng. Nhưng lại không khiến cậu phải đề phòng.
Một chút cũng không.
- chỉ cần cô nghe lời tôi.
Cô gật đầu lìa lịa.
[email protected]@[email protected]@-----
Shop Queen
Cậu vô thức chọn cho cô một cái váy màu trắng tay dài, không chiết eo cũng chẳng có họa tiết gì.
Nhưng trị giá lại cả triệu.
- Giúp cô ấy thay cái này.
Cậu đưa cái váy cho nhân viên trước sự ngỡ ngàng của hàng chục nhân viên ở đó.
Điều này cũng dễ hiểu, sở hữu khuôn mặt điển trai một cách lạnh lùng Vừa là chủ tịch của một công ty lớn nổi tiếng.
Và.
Lần đầu tiên cậu đích thân tới shop ngạc nhiên hơn là cậu lại đưa một cô gái không hề rõ nguồn gốc hay địa vị nào cả.
Ai cũng nói cô gái đó bị vấn đề thần kinh.
Nhưng không dám nói trước mặt cậu.
- Tử Hàm... Bọn họ là đang nhìn huynh à ?
Cô nói nhẹ đủ để cả hai nghe.
- Đi thay đồ đi.
Cậu không trả lời câu hỏi của cô.
Cô cũng không hề phản kháng chỉ lẳng lặng đi theo cô nhân viên kia.
Một lát sau, cô đã thay bộ váy do chính cậu chọn, bộ váy trắng không hề chiết eo, tay dài cũng không hề có họa tiết , chỉ có cái nơ màu đỏ được cột sẵn ở cổ áo.
Nhưng như vậy cũng đủ làm ngất ngây người nhìn.
Khuôn mặt không trang điểm cũng đủ cướp hồn người khác.
Cô tỏ vẻ hài lòng với bộ đồ mà cô yên cầu phải kín, chỉ để lộ đôi chân dài trắng nõn.
Cậu cũng không ngoại lệ.
Cũng không thể phủ nhận cô rằng cô không đẹp.
- Ta Thích bộ này, tuy nó không dài tận bàn chân .
Cô nhìn nó với khuôn mặt thích thú.
Cậu vừa kip hoàn hồn.
- Đi thôi.
Câu nói vừa dứt cậu quay lưng đi, cô đi sau lưng cậu .
Shop đang bắt đầu bàn tán một cách nhiệt tình.
--------
21h tại nhà hàng RoYal
- Tử Hàm.
Một cô gái đưa bàn tay lên khi thấy cậu bước vào.
Nhưng ngay lập tức trên khuôn mặt đó là sự khó hiểu.
Tử Hàm đi cùng cô gái khác.
- Tử Hàm... Anh đến trễ.
Cô gái kia làm vẻ nhõng nhẽo nói.
Thân hình rất gợi cảm, bộ váy body ôm sát người.
Làm lộ cả ba vòng chuẩn.
Nhược Hàn Vẫn chưa nhìn cô.
- Tôi cũng đến rồi.
Cậu kéo ghết ngồi cho Nhược Hàn .
- Tử Hàm, đây là....
Cô gái kia chỉ vào nhược Hàn.
- Ta là Đông Phương Nhược Hàn. Người là ai ? Sao lại ăn mặc lộ liễu như thế này ?
Cô không đợi cậu trả lời đã tuôn ra khi nhìn nữ nhi trước mặt mình có cách ăn mặc không vừa ý.
- Tử Hàm...
Vân Thư - con gái của chủ tịch công ty lớn, là đối tác quan trọng của cậu.
Vân Thư nhìn cậu với khuôn mặt ấm ức.
- Cô nói gì ?
Vân Thư Nhìn sang cô gái bé nhỏ đã tuôn lời một cách thoải mái kia.
- Ta không thích nói lại lần 2.
Vừa dứt lời , cô quay sang Tử Hàm.
- Tử Hàm, Ta đói rồi.
Tử Hàm không nói gì mà ra hiệu cho phục vụ.
- Tử Hàm sao anh không trả lời em, cô gái này rốt cuộc là ai ?
Vân Thư đã bắt đầu cáu lên.
Nhưng vẫn giữ nét duyên dáng cơ thể.
- Điều này không quan trọng.
Tử Hàm chỉ phán ra mỗi câu đó.
- Anh quên hôm nay chúng ta hẹn hò sao ?
- Tôi nghĩ mình chỉ cần đến và ăn.
Vân Thư miệng run không nói được lời nào. Chỉ nhìn cô bằng ánh mắt căm phẫn.
- Anh lượm cô ta ở đâu ?
- Trên đường.
Cậu thẳng thắn trả lời, không cần phải suy nghĩ.
- Tôn Tử Hàm, anh nghĩ mình đang làm gì.
- Quán trọ này , sao lại vắng người như thế này ? Tử Hàm, huynh nói xem, vị cô nương này có phải đã làm khách ở đây hoảng sợ mà đi không ?
Nhược Hàn lên tiếng. Khi nhìn Vân Thư nổi cáu, mặc dù cô không hiểu.
- Cô nói gì ?
Vân Thư đưa ánh mắt có phóng tên lửa nhìn cô .
- Cô là ai.
- Vừa nãy ta đã giới thiệu .
Nhược Hàn bình thản trả lời.
Mà không hề biết Vân Thư đang xả ra nồng nặc mùi khói lửa.
- Cô là cái gì mà dám lên tiếng ở đây ? Vợ chồng tôi nói chuyện không tới lượt kẻ thứ ba chen vào.
- Vợ chồng ? kẻ thứ ba ?
Ả đang nói cô sao ?
Rõ ràng là vậy. ả đang sỉ nhục con gái thừa tướng của một nước là kẻ tiểu tam sao ?
Cô nghĩ vậy.
Nhược Hàn không hề ngây thơ.