Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê
Chương 4: Thiển Tiếu bị phạt!
Nhìn phụ thân thiên vị hai mẹ con xảo quyệt kia, còn có lão phu nhân chưa biết lúc nào sẽ quay sang làm khó mẫu thân, đã biết trước những gì sắp xảy ra, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Thiển Hạ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, tất cả những người đi qua đình nghỉ lúc đó đều được gọi đến đầy đủ, không chỉ có các nàng, ngay cả Liễu di nương cùng Tam tiểu thư Lô Thiển Nhu cũng được gọi tới.
“Hồi lão phu nhân, lúc đó, nô tỳ đang cắt sửa cây cối trong vườn, tận mắt nhìn thấy Đại tiểu thư đẩy Nhị tiểu thư xuống."
“Ngươi nghe thấy chưa? Ngươi còn gì để nói không? Thiển Hạ, uổng cho ngươi thân là trưởng nữ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế này. Còn không mau quỳ xuống cho ta?" Lô Thiếu Hoa bắt đầu gầm thét.
Ánh mắt Thiển Hạ lạnh như băng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp vô tội: “Phụ thân, ở đây nhiều hạ nhân như vậy, vì sao ngài chỉ nghe một người nói, đã vội định tội nữ nhi? Nữ nhi biết, từ trước đến giờ ngài không thích con, thứ gì tốt cũng đều đưa cho Nhị muội, nữ nhi cũng không hề oán thán một câu, nhưng đèn lưu ly này, con đã hứa dâng lên tổ mẫu để nàng đặt trong Phật đường thờ cúng, nếu không, ngài cho rằng, ta thà ôm tài bảo cũng chịu để cho một thứ muội khi dễ sao?"
Lời này vốn là có chút quá khích.
Nhưng lão phu nhân nghe xong thấy được đau thương trong lời nói của Thiển Hạ, biết hài tử này là bị Thiếu Hoa làm tổn thương, hơi nhíu mày nói. “Ngươi nói."
Bị chỉ đích danh, một bà tử vội vàng dập đầu: “ Hồi lão phu nhân, lúc ấy, nô tỳ cách khá xa, chỉ mơ hồ nghe thấy Đại tiểu thư nói, đồ này không dành cho Nhị tiểu thư, sau đó, hai người liền nổi lên tranh chấp. Nô tỳ không nhìn thấy ai đẩy ai, lúc Nhị tiểu thư từ trên đình nghỉ chân ngã xuống, Đại tiểu thư cũng ngã trong đình, trong tay hình như vẫn còn che chở vật gì đó, vì cách xa nên không thấy rõ rốt cuộc là vật gì."
Lão phu nhân nghe xong, thái dương giật mạnh, như này còn gì không hiểu nữa? Thiển Tiếu muốn cướp đèn lưu ly trong tay Thiển Hạ, nhưng Thiển Hạ không cho nên mới xảy ra một màn như vậy.
Lô Thiếu Hoa nghe xong cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Các ngươi còn ai nhìn thấy, đều đứng ra nói rõ cho ta."
Thiển Hạ khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn một cái, phụ thân bất công biết bao? Chuyện bênh vực Lô Thiển Tiếu hắn đều tin, chuyện thiên vị mình, một chữ cũng không chịu. Trên thực tế, phàm là người có chút đầu óc, lời của hai nô tỳ vừa rồi, người nào thật, người nào giả, vừa nghe là có thể nhận ra ngay.
Chỉ là phụ thân của mình, đúng là một cực phẩm phụ thân khiến người ta đau lòng.
Hỏi mấy người nữa đều nói không thấy rõ hoặc không biết.
Khi Lô Thiếu Hoa đang cảm thấy mọi chuyện mơ hồ, đi vào bế tắc, không nghĩ tới tam nữ Lô Thiển Nhu lại đứng dậy.
“Hồi tổ mẫu, lúc ấy cháu gái cũng ở trong vườn, nhìn thấy rất rõ ràng Đại tỷ tỷ ngã xuống trước. Lúc cháu nhìn thấy Đại tỷ tỷ ngã xuống vội vàng chạy qua, ngay sau đó Nhị tỷ tỷ cũng ngã xuống. Khi cháu đi tới, thấy Đại tỷ tỷ vẫn đang che chở cây đèn này trên tay, lúc ấy, cháu không biết đây là vật gì, còn nói Đại tỷ tỷ không nên vì một vật chết mà tự làm mình bị thương."
Lời của Lô Thiển Nhu không khác nào đập cho Lô Thiếu Hoa và Cận thị mỗi người một gậy vào đầu.
Lô Thiển Tiếu tức giận, chỉ vào Lô Thiển Nhu mắng: “Ngươi nói bậy! Đồ tiểu tiện nhân, ngươi ở đâu mà dám nói như thế? Căn bản là hồ ngôn loạn ngữ. Nói! Rốt cuộc nàng cho ngươi cái gì, mà ngươi lại đứng ra bênh vực nàng ta."
“Làm càn!"
Lúc này, lão phu nhân thực sự tức giận, “Nhìn xem ngươi giống bộ dạng gì? Cho dù các nàng không nói gì, chỉ nhìn một mình ngươi điêu ngoa, ngang ngược cũng biết là ngươi có lỗi trước. Đó là muội muội ngươi mà ngươi mở miệng ra liền mắng chửi như vậy, ngươi đem mặt mũi những trưởng bối chúng ta để đâu hả? Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có!"
Lão phu nhân vừa mắng xong, Cận thị liền quỳ xuống, còn Lô Thiếu Hoa cũng cảm thấy nóng mặt, mặc dù hắn yêu thương nhị nữ nhi hơn nhưng không có nghĩa hắn là người hồ đồ, sự tình nháo đến nước này nếu còn không nghe ra là đại nữ nhi bị oan uổng thì thật uổng công hắn làm quan.
“Mẫu thân, mặc dù Thiển Tiếu làm sai, nhưng bây giờ chân nàng cũng bị thương rồi, coi như đã bị trừng phạt, người thấy như vậy có được không?"
Thiển Hạ nghe xong, ánh mắt trở nên băng lãnh, lúc này mới biết nàng ta làm sai sao? Lỗi lớn như vậy mà muốn dễ dàng bỏ qua sao? Cũng phải xem lão phu nhân có đồng ý hay không!
“Thưa tổ mẫu, nếu muội muội đã biết sai, vậy người hãy tha thứ cho muội muội lần này đi ạ. May mà đèn ngọc cũng không bị hư hại gì. Về phần hành vi bất kính với đích tỷ thì cũng thôi đi ạ, cháu gái không so đo nữa, tổ mẫu xin đừng giận nữa ạ."
Thiển Hạ vừa nói xong, Lô Thiếu Hoa cảm thấy trưởng nữ này coi như hiểu chuyện, biết cầu tình cho Thiển Tiếu.
Nhưng sắc mặt Cận thị lại vô cùng khó coi, âm thầm trừng mắt với Thiển Hạ. Ngoài mặt là cầu tình, nhưng từng câu từng chữ đều là nhắc nhở lão phu nhân Thiển Tiếu bất kính đại tỷ, thậm chí còn mắc tội lớn là ngỗ ngược ra tay đánh đại tỷ, lại còn dám cướp bảo bối nàng dâng tặng lão phu nhân, làm sao lão phu nhân có thể dễ dàng đồng ý tha cho nàng?
Quả nhiên, sắc mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống: “Thiển Hạ, ngươi là trưởng nữ, có thể có khí độ này, ta là tổ mẫu cũng thấy vui mừng, nhưng Thiển Tiếu đã phạm phải tội lớn, nếu không nghiêm trị chẳng phải sẽ dung túng cho nàng tái phạm sao?"
“Thiển Tiếu ngỗ nghịch đả thương đích tỷ, hung hăng càn quấy, từ hôm nay trở đi, cấm túc một tháng, chép “Nữ giới" một trăm lần. Còn đám nha hoàn bên người nàng chỉ biết gây chia rẽ, đánh mỗi người hai mươi hèo, bán ra ngoài."
Nghe thấy hình phạt, sắc mặt Thiển Tiếu lập tức trắng bệch, đang muốn cãi lại, góc áo lại bị Cận thị quỳ bên cạnh kéo lại, đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thiển Hạ một cái, không cam lòng chịu phạt.
Ra khỏi Ngưng Hương viện, Lô Thiển Nhu bước nhanh tới bên cạnh Thiển Hạ: “Đại tỷ, muội có thể học đàn cùng tỷ không?"
Thiển Hạ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, tất cả những người đi qua đình nghỉ lúc đó đều được gọi đến đầy đủ, không chỉ có các nàng, ngay cả Liễu di nương cùng Tam tiểu thư Lô Thiển Nhu cũng được gọi tới.
“Hồi lão phu nhân, lúc đó, nô tỳ đang cắt sửa cây cối trong vườn, tận mắt nhìn thấy Đại tiểu thư đẩy Nhị tiểu thư xuống."
“Ngươi nghe thấy chưa? Ngươi còn gì để nói không? Thiển Hạ, uổng cho ngươi thân là trưởng nữ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế này. Còn không mau quỳ xuống cho ta?" Lô Thiếu Hoa bắt đầu gầm thét.
Ánh mắt Thiển Hạ lạnh như băng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp vô tội: “Phụ thân, ở đây nhiều hạ nhân như vậy, vì sao ngài chỉ nghe một người nói, đã vội định tội nữ nhi? Nữ nhi biết, từ trước đến giờ ngài không thích con, thứ gì tốt cũng đều đưa cho Nhị muội, nữ nhi cũng không hề oán thán một câu, nhưng đèn lưu ly này, con đã hứa dâng lên tổ mẫu để nàng đặt trong Phật đường thờ cúng, nếu không, ngài cho rằng, ta thà ôm tài bảo cũng chịu để cho một thứ muội khi dễ sao?"
Lời này vốn là có chút quá khích.
Nhưng lão phu nhân nghe xong thấy được đau thương trong lời nói của Thiển Hạ, biết hài tử này là bị Thiếu Hoa làm tổn thương, hơi nhíu mày nói. “Ngươi nói."
Bị chỉ đích danh, một bà tử vội vàng dập đầu: “ Hồi lão phu nhân, lúc ấy, nô tỳ cách khá xa, chỉ mơ hồ nghe thấy Đại tiểu thư nói, đồ này không dành cho Nhị tiểu thư, sau đó, hai người liền nổi lên tranh chấp. Nô tỳ không nhìn thấy ai đẩy ai, lúc Nhị tiểu thư từ trên đình nghỉ chân ngã xuống, Đại tiểu thư cũng ngã trong đình, trong tay hình như vẫn còn che chở vật gì đó, vì cách xa nên không thấy rõ rốt cuộc là vật gì."
Lão phu nhân nghe xong, thái dương giật mạnh, như này còn gì không hiểu nữa? Thiển Tiếu muốn cướp đèn lưu ly trong tay Thiển Hạ, nhưng Thiển Hạ không cho nên mới xảy ra một màn như vậy.
Lô Thiếu Hoa nghe xong cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Các ngươi còn ai nhìn thấy, đều đứng ra nói rõ cho ta."
Thiển Hạ khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn một cái, phụ thân bất công biết bao? Chuyện bênh vực Lô Thiển Tiếu hắn đều tin, chuyện thiên vị mình, một chữ cũng không chịu. Trên thực tế, phàm là người có chút đầu óc, lời của hai nô tỳ vừa rồi, người nào thật, người nào giả, vừa nghe là có thể nhận ra ngay.
Chỉ là phụ thân của mình, đúng là một cực phẩm phụ thân khiến người ta đau lòng.
Hỏi mấy người nữa đều nói không thấy rõ hoặc không biết.
Khi Lô Thiếu Hoa đang cảm thấy mọi chuyện mơ hồ, đi vào bế tắc, không nghĩ tới tam nữ Lô Thiển Nhu lại đứng dậy.
“Hồi tổ mẫu, lúc ấy cháu gái cũng ở trong vườn, nhìn thấy rất rõ ràng Đại tỷ tỷ ngã xuống trước. Lúc cháu nhìn thấy Đại tỷ tỷ ngã xuống vội vàng chạy qua, ngay sau đó Nhị tỷ tỷ cũng ngã xuống. Khi cháu đi tới, thấy Đại tỷ tỷ vẫn đang che chở cây đèn này trên tay, lúc ấy, cháu không biết đây là vật gì, còn nói Đại tỷ tỷ không nên vì một vật chết mà tự làm mình bị thương."
Lời của Lô Thiển Nhu không khác nào đập cho Lô Thiếu Hoa và Cận thị mỗi người một gậy vào đầu.
Lô Thiển Tiếu tức giận, chỉ vào Lô Thiển Nhu mắng: “Ngươi nói bậy! Đồ tiểu tiện nhân, ngươi ở đâu mà dám nói như thế? Căn bản là hồ ngôn loạn ngữ. Nói! Rốt cuộc nàng cho ngươi cái gì, mà ngươi lại đứng ra bênh vực nàng ta."
“Làm càn!"
Lúc này, lão phu nhân thực sự tức giận, “Nhìn xem ngươi giống bộ dạng gì? Cho dù các nàng không nói gì, chỉ nhìn một mình ngươi điêu ngoa, ngang ngược cũng biết là ngươi có lỗi trước. Đó là muội muội ngươi mà ngươi mở miệng ra liền mắng chửi như vậy, ngươi đem mặt mũi những trưởng bối chúng ta để đâu hả? Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có!"
Lão phu nhân vừa mắng xong, Cận thị liền quỳ xuống, còn Lô Thiếu Hoa cũng cảm thấy nóng mặt, mặc dù hắn yêu thương nhị nữ nhi hơn nhưng không có nghĩa hắn là người hồ đồ, sự tình nháo đến nước này nếu còn không nghe ra là đại nữ nhi bị oan uổng thì thật uổng công hắn làm quan.
“Mẫu thân, mặc dù Thiển Tiếu làm sai, nhưng bây giờ chân nàng cũng bị thương rồi, coi như đã bị trừng phạt, người thấy như vậy có được không?"
Thiển Hạ nghe xong, ánh mắt trở nên băng lãnh, lúc này mới biết nàng ta làm sai sao? Lỗi lớn như vậy mà muốn dễ dàng bỏ qua sao? Cũng phải xem lão phu nhân có đồng ý hay không!
“Thưa tổ mẫu, nếu muội muội đã biết sai, vậy người hãy tha thứ cho muội muội lần này đi ạ. May mà đèn ngọc cũng không bị hư hại gì. Về phần hành vi bất kính với đích tỷ thì cũng thôi đi ạ, cháu gái không so đo nữa, tổ mẫu xin đừng giận nữa ạ."
Thiển Hạ vừa nói xong, Lô Thiếu Hoa cảm thấy trưởng nữ này coi như hiểu chuyện, biết cầu tình cho Thiển Tiếu.
Nhưng sắc mặt Cận thị lại vô cùng khó coi, âm thầm trừng mắt với Thiển Hạ. Ngoài mặt là cầu tình, nhưng từng câu từng chữ đều là nhắc nhở lão phu nhân Thiển Tiếu bất kính đại tỷ, thậm chí còn mắc tội lớn là ngỗ ngược ra tay đánh đại tỷ, lại còn dám cướp bảo bối nàng dâng tặng lão phu nhân, làm sao lão phu nhân có thể dễ dàng đồng ý tha cho nàng?
Quả nhiên, sắc mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống: “Thiển Hạ, ngươi là trưởng nữ, có thể có khí độ này, ta là tổ mẫu cũng thấy vui mừng, nhưng Thiển Tiếu đã phạm phải tội lớn, nếu không nghiêm trị chẳng phải sẽ dung túng cho nàng tái phạm sao?"
“Thiển Tiếu ngỗ nghịch đả thương đích tỷ, hung hăng càn quấy, từ hôm nay trở đi, cấm túc một tháng, chép “Nữ giới" một trăm lần. Còn đám nha hoàn bên người nàng chỉ biết gây chia rẽ, đánh mỗi người hai mươi hèo, bán ra ngoài."
Nghe thấy hình phạt, sắc mặt Thiển Tiếu lập tức trắng bệch, đang muốn cãi lại, góc áo lại bị Cận thị quỳ bên cạnh kéo lại, đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thiển Hạ một cái, không cam lòng chịu phạt.
Ra khỏi Ngưng Hương viện, Lô Thiển Nhu bước nhanh tới bên cạnh Thiển Hạ: “Đại tỷ, muội có thể học đàn cùng tỷ không?"
Tác giả :
Giai Nhược Phi Tuyết