Phong Hoa Kỷ
Chương 39: Hôn trộm
Thẩm Trác Di vừa rửa bát vừa hớn hở cười. Nghĩ lại cảnh mình được ai kia tỏ tình, trong lòng hả hê hết mức. Đối phương là ai chứ? Đại tác giả Sincerely cư nhiên nói chuyện tình cảm với cô. Tin này cứ phải gọi là hot 100 độ.
Ha ha ha ha...
So với những suy nghĩ nhạt nhẽo của đối phương, Hoa Hi Mạt không mấy ảnh hưởng sau sự kiện vừa rồi. Cô vẫn tiếp tục vùi mình trên sofa sáng tác. Sờ sờ cái bụng, tối nay ăn hơi nhiều rồi. Quay đầu lại nhìn bóng dáng ai kia bận rộn trong bếp, Hoa Hi Mạt chỉ hơi nhíu mày, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đánh máy.
“Có muốn uống một chén canh không?" Thẩm Trác Di vẫn quấn nguyên tạp dề bưng một bát canh nóng đến bên cạnh. Đối với cô biểu đạt sự yêu thích một ai đó rất đơn giản, chỉ cần đem tất cả những gì tốt nhất của mình trao cho người ấy là được. Hơn nữa, dưới cái nhìn của mình, Thẩm Trác Di cảm thấy Hoa Hi Mạt gầy quá mức.
Hoa Hi Mạt đưa mũi hít hít vài cái, cảm giác buồn nôn ngập tràn liền vội lấy tay che miệng, tay kia ra sức đẩy đẩy:“ Chị không ăn, em mau cất đi đi..."
“Nhưng mà..." Thẩm Trác Di có chút chần chừ nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người mang bát canh cất đi, rồi nhanh chóng quay lại ngồi sát rạt cạnh Hoa Hi Mạt hỏi:“ Đang làm gì vậy?"
Trả lời cho câu hỏi vô cùng thừa thãi là ánh mắt sắc nhọn của đối phương, không thấy đang đánh máy sáng tác hay sao?
“Vậy chị cứ tiếp tục công việc đi" Thẩm Trác Di buông một câu rồi nhanh chóng xoay người trở về phòng.
Hoa Hi Mạt khẽ thở ra một hơi, nhìn bóng lưng gầy của ai đó lủi thủi về phòng, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại.
Sắp không kịp nữa rồi...
Một cái bóng bất chợt vụt qua, Hoa Hi Mạt phát hiện trong phòng lúc này đột nhiên có thêm một người, chính là Đoàn Dữ Thành. Bàn tay đang đánh máy dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục.
“Đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?"
Đoàn Dữ Thành ngó qua phòng của Thẩm Trác Di một chút, sau khi đã yên tâm anh chọn chiếc ghế đối diện Hoa Hi Mạt bình thản ngồi xuống:“ Nếu cô còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu"
“Cảm ơn anh, có điều, mong anh đi cho"
“Vẫn là vì cô ta?" Đoàn Dữ Thành dường như có chút tức giận “Sincerely, những điều cô làm bây giờ đã trái với ước định, người của hai bên đều gắt gao muốn tóm cô, bây giờ còn không đi thì sẽ không còn đường trốn nữa"
“Vậy anh ở lại đưa tin tức cho tôi, liệu có được tính là một loại phản bội không?" Khóe miệng Hoa Hi Mạt nhếch lên.
“Tôi không có" Đoàn Dữ Thành đột ngột đấm mạnh lên bàn “Tôi không có"
“Về trước đi" Hoa Hi Mạt ngẩng đầu “Chuyện của tôi, tôi tự khắc có cách giải quyết"
Đoàn Dữ Thành liếc cô một cái, trước khi đi vẫn nhắn thêm một câu: “Để ý đến cô ta một chút, họ có thể không làm gì được cô nhưng với cô ta thì thừa sức"Khuôn mặt Hoa Hi Mạt khẽ xao động nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường “Cảm ơn đã nhắc"
Thẩm Trác Di nằm trên giường một hồi, không tài nào ngủ được. Cái người kia rõ là yêu nghiệt, rõ ràng cô ấy là nguyên nhân khiến bây giờ cô vẫn chẳng thể ngủ vậy mà tên đầu xỏ lại làm ra vẻ thản nhiên như không. Lại một lúc nữa, lần này Thẩm Trác Di quyết tâm ngồi dậy, bật đèn ngủ, lấy tạp chí ra đọc.
Không nhớ chị ấy... Không nghĩ đến chị ấy nữa...
Thẩm Trác Di cứ như vậy thôi miên chính mình, ép bản thân tập trung vào nội dung trên tờ tạp chí. Lật qua lật lại hồi lâu mới ảo não thốt lên “Tại sao lại là chị ấy..."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Hi Mạt xông vào nhanh chóng nhảy lên giường của cô, đoạn ôm cô kêu to:“ Chuột!!!"
“Á?" Thẩm Trác Di bị đối phương ôm chặt đến mức không thở được “Chị bình tĩnh đã, đợi đã.. buông em ra..." Mặt cô lúc này đã đỏ bừng, cái người kia đúng là...
“Trong phòng chị có con chuột to lắm, mau, mau đi bắt nó đi" Hoa Hi Mạt nói lớn.
Thẩm Trác Di mãi mới đẩy được đối phương ra, lại lục tục xỏ dép
“Đợi em chút, em đi bắt nó"
“Ừ" Hoa Hi Mạt ngồi trên giường cô, trịnh trọng gật một cái.
Thẩm Trác Di lật đật chạy sang phòng Hoa Hi Mạt, tìm khắp mọi ngóc ngách đều không thấy con chuột to mà ai kia nói tới đâu. Đang lúc đau đầu, sau lưng đột ngột truyền đến một giọng nói:“Tìm được rồi sao?"
Thẩm Trác Di giật mình nhảy lên một cái, tay vội ôm lấy tim lắp bắp:“Chị đừng làm thế nữa, dọa chết em rồi." Sau đó lại vòng ra phía tủ quần áo kiểm tra thử, ngó nghiêng một hồi mới nhún nhún vai:“Chắc nó chạy mất tiêu rồi."
“Không thể nào. Vừa nãy chị còn thấy nó đứng lù lù trong này mà"
“Bằng không mai chúng ta gọi người đến dọn dẹp, đừng nói là con chuột lớn đó ngay cả đến con gián bé tẹo, chuột mickey vịt donald đều sẽ biến đi hết"
“Chuột mickey, vịt Donald?" Hai mắt Hoa Hi Mạt chớp chớp tỏ vẻ khó hiểu
“Thì chị cứ xem như thứ chị vừa nhìn thấy là chuột mickey đi" Thẩm Trác Di đi về phía đối phương tiện đà kéo kéo tay cô, cười nói:“Yên tâm đi, cùng lắm đêm nó chỉ chạy ngang chạy dọc một chút thôi, không ăn thịt được chị đâu"
Câu nói của đối phương không những không làm Hoa Hi Mạt an tâm, ngược lại còn khiến cô tức giận lấy tay đập mấy cái vào lưng Thẩm Trác Di.
“Nhất định nó vẫn đang ở trong này! Chị mặc kệ, tối nay chị ngủ phòng em."
“Hả?" Thẩm Trác Di trợn tròn mắt “Chị ngủ phòng em, vậy em ngủ đâu?"
Hoa Hi Mạt cười khinh bỉ, tay chỉ chỉ trên mặt đất:“Quy tắc cũ"
“Dạ..." Thẩm Trác Di cứ như vậy đồng ý với yêu cầu của ai đó, Thẩm Trác Di nghĩ thầm “ Có khi nào chuyện con chuột chỉ là ai đó bịa ra không, lần trước không biết là ai đêm hôm còn chạy sang phòng cô ôm chặt cô ngủ, haha..."
“Em đang nghĩ cái gì thế?" Hoa Hi Mạt không rõ tại sao, Thẩm Trác Di đột nhiên có những biểu cảm rất đáng ngờ, bộ dạng như sắp chảy nước miếng tới nơi. Liền giơ tay, dùng một lực thật mạnh, nhéo tai cô
“Nói, em đang nghĩ bậy bạ gì vậy?"
“Không có, em nào dám..." Thẩm Trác Di nghiêng đầu, tránh cho lực tay ai đó mạnh thêm.
Hoa Hi Mạt thấy đối phương đau đến hai mắt long lanh, cũng không đành lòng, buông lỏng tay:“Tốt nhất đừng để chị phát hiện ra ý đồ xấu của em"
“Rõ ràng không có mà..." Thẩm Trác Di nhỏ giọng phản pháo, Hoa Hi Mạt lại mạnh mẽ lườm cô một cái.
Bóng đêm ngày càng dày.
Thẩm Trác Di nằm mãi vẫn không ngủ được, lén lút bò lên giường. Mỹ nhân vẫn đang ngủ, hô hấp đều đặn, sống mũi cao cao, da thịt trắng nõn cứ thế phơi bày trước mắt cô...
Thẩm Trác Di mải mê ngắm. Một lúc sau, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa má đối phương...
Thật mềm...
Hoa Hi Mạt ngủ rất say, có lẽ do ban ngày bận quá nhiều việc nên không phát hiện ra hành động mờ ám của Thẩm Trác Di, vẫn an tâm ngủ.
Thẩm Trác Di ngồi một nửa giường, cơ thể hơi rướn lên, điều chỉnh một chút sau đó đặt lên đôi môi hồng căng mọng đó một nụ hôn.
Thật ngọt... hương bạc hà len lỏi vào vị giác và khứu giác cũng vô cùng ngọt ngào...
Thẩm Trác Di được nước làm tới, ý đồ muốn cạy hàm răng của đối phương mà đối phương lại cũng vô cùng phối hợp khẽ rên một tiếng. Miệng đã mở, Thẩm Trác Di thuận lợi tiến vào thăm dò. Lúc này đã ý loạn tình mê, vừa vặn đây là một cơ hội tốt, Thẩm Trác Di dùng lưỡi xâm chiếm toàn bộ. Bàn tay cũng bắt đầu không an phận lần mò vào trong áo đối phương, đang lúc cao hứng bàn tay bị một bàn tay khác giữ lại.
“Đừng có được voi đòi tiên" Lời nói mang theo chút uy hiếp.
Thẩm Trác Di sững sờ, nhanh chóng tách ra, kinh hãi. Hoa Hi Mạt hơi mở mắt, đang mơ hồ nhìn cô.
“Em...em..."
Hoa Hi Mạt giả bộ tức giận, buông tay Thẩm Trác Di rồi lật người quay sang chỗ khác.
Bên này, Thẩm Trác Di sắc mặt tái nhợt, thấy đối phương đưa lưng về phía mình cô chỉ còn nước lăn về đất lấy chăn trùm kín mít.
Xấu hổ quá... xấu hổ chết được... hôn trộm lại bị tóm... còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa...
Ha ha ha ha...
So với những suy nghĩ nhạt nhẽo của đối phương, Hoa Hi Mạt không mấy ảnh hưởng sau sự kiện vừa rồi. Cô vẫn tiếp tục vùi mình trên sofa sáng tác. Sờ sờ cái bụng, tối nay ăn hơi nhiều rồi. Quay đầu lại nhìn bóng dáng ai kia bận rộn trong bếp, Hoa Hi Mạt chỉ hơi nhíu mày, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đánh máy.
“Có muốn uống một chén canh không?" Thẩm Trác Di vẫn quấn nguyên tạp dề bưng một bát canh nóng đến bên cạnh. Đối với cô biểu đạt sự yêu thích một ai đó rất đơn giản, chỉ cần đem tất cả những gì tốt nhất của mình trao cho người ấy là được. Hơn nữa, dưới cái nhìn của mình, Thẩm Trác Di cảm thấy Hoa Hi Mạt gầy quá mức.
Hoa Hi Mạt đưa mũi hít hít vài cái, cảm giác buồn nôn ngập tràn liền vội lấy tay che miệng, tay kia ra sức đẩy đẩy:“ Chị không ăn, em mau cất đi đi..."
“Nhưng mà..." Thẩm Trác Di có chút chần chừ nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người mang bát canh cất đi, rồi nhanh chóng quay lại ngồi sát rạt cạnh Hoa Hi Mạt hỏi:“ Đang làm gì vậy?"
Trả lời cho câu hỏi vô cùng thừa thãi là ánh mắt sắc nhọn của đối phương, không thấy đang đánh máy sáng tác hay sao?
“Vậy chị cứ tiếp tục công việc đi" Thẩm Trác Di buông một câu rồi nhanh chóng xoay người trở về phòng.
Hoa Hi Mạt khẽ thở ra một hơi, nhìn bóng lưng gầy của ai đó lủi thủi về phòng, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại.
Sắp không kịp nữa rồi...
Một cái bóng bất chợt vụt qua, Hoa Hi Mạt phát hiện trong phòng lúc này đột nhiên có thêm một người, chính là Đoàn Dữ Thành. Bàn tay đang đánh máy dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục.
“Đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?"
Đoàn Dữ Thành ngó qua phòng của Thẩm Trác Di một chút, sau khi đã yên tâm anh chọn chiếc ghế đối diện Hoa Hi Mạt bình thản ngồi xuống:“ Nếu cô còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu"
“Cảm ơn anh, có điều, mong anh đi cho"
“Vẫn là vì cô ta?" Đoàn Dữ Thành dường như có chút tức giận “Sincerely, những điều cô làm bây giờ đã trái với ước định, người của hai bên đều gắt gao muốn tóm cô, bây giờ còn không đi thì sẽ không còn đường trốn nữa"
“Vậy anh ở lại đưa tin tức cho tôi, liệu có được tính là một loại phản bội không?" Khóe miệng Hoa Hi Mạt nhếch lên.
“Tôi không có" Đoàn Dữ Thành đột ngột đấm mạnh lên bàn “Tôi không có"
“Về trước đi" Hoa Hi Mạt ngẩng đầu “Chuyện của tôi, tôi tự khắc có cách giải quyết"
Đoàn Dữ Thành liếc cô một cái, trước khi đi vẫn nhắn thêm một câu: “Để ý đến cô ta một chút, họ có thể không làm gì được cô nhưng với cô ta thì thừa sức"Khuôn mặt Hoa Hi Mạt khẽ xao động nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường “Cảm ơn đã nhắc"
Thẩm Trác Di nằm trên giường một hồi, không tài nào ngủ được. Cái người kia rõ là yêu nghiệt, rõ ràng cô ấy là nguyên nhân khiến bây giờ cô vẫn chẳng thể ngủ vậy mà tên đầu xỏ lại làm ra vẻ thản nhiên như không. Lại một lúc nữa, lần này Thẩm Trác Di quyết tâm ngồi dậy, bật đèn ngủ, lấy tạp chí ra đọc.
Không nhớ chị ấy... Không nghĩ đến chị ấy nữa...
Thẩm Trác Di cứ như vậy thôi miên chính mình, ép bản thân tập trung vào nội dung trên tờ tạp chí. Lật qua lật lại hồi lâu mới ảo não thốt lên “Tại sao lại là chị ấy..."
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Hi Mạt xông vào nhanh chóng nhảy lên giường của cô, đoạn ôm cô kêu to:“ Chuột!!!"
“Á?" Thẩm Trác Di bị đối phương ôm chặt đến mức không thở được “Chị bình tĩnh đã, đợi đã.. buông em ra..." Mặt cô lúc này đã đỏ bừng, cái người kia đúng là...
“Trong phòng chị có con chuột to lắm, mau, mau đi bắt nó đi" Hoa Hi Mạt nói lớn.
Thẩm Trác Di mãi mới đẩy được đối phương ra, lại lục tục xỏ dép
“Đợi em chút, em đi bắt nó"
“Ừ" Hoa Hi Mạt ngồi trên giường cô, trịnh trọng gật một cái.
Thẩm Trác Di lật đật chạy sang phòng Hoa Hi Mạt, tìm khắp mọi ngóc ngách đều không thấy con chuột to mà ai kia nói tới đâu. Đang lúc đau đầu, sau lưng đột ngột truyền đến một giọng nói:“Tìm được rồi sao?"
Thẩm Trác Di giật mình nhảy lên một cái, tay vội ôm lấy tim lắp bắp:“Chị đừng làm thế nữa, dọa chết em rồi." Sau đó lại vòng ra phía tủ quần áo kiểm tra thử, ngó nghiêng một hồi mới nhún nhún vai:“Chắc nó chạy mất tiêu rồi."
“Không thể nào. Vừa nãy chị còn thấy nó đứng lù lù trong này mà"
“Bằng không mai chúng ta gọi người đến dọn dẹp, đừng nói là con chuột lớn đó ngay cả đến con gián bé tẹo, chuột mickey vịt donald đều sẽ biến đi hết"
“Chuột mickey, vịt Donald?" Hai mắt Hoa Hi Mạt chớp chớp tỏ vẻ khó hiểu
“Thì chị cứ xem như thứ chị vừa nhìn thấy là chuột mickey đi" Thẩm Trác Di đi về phía đối phương tiện đà kéo kéo tay cô, cười nói:“Yên tâm đi, cùng lắm đêm nó chỉ chạy ngang chạy dọc một chút thôi, không ăn thịt được chị đâu"
Câu nói của đối phương không những không làm Hoa Hi Mạt an tâm, ngược lại còn khiến cô tức giận lấy tay đập mấy cái vào lưng Thẩm Trác Di.
“Nhất định nó vẫn đang ở trong này! Chị mặc kệ, tối nay chị ngủ phòng em."
“Hả?" Thẩm Trác Di trợn tròn mắt “Chị ngủ phòng em, vậy em ngủ đâu?"
Hoa Hi Mạt cười khinh bỉ, tay chỉ chỉ trên mặt đất:“Quy tắc cũ"
“Dạ..." Thẩm Trác Di cứ như vậy đồng ý với yêu cầu của ai đó, Thẩm Trác Di nghĩ thầm “ Có khi nào chuyện con chuột chỉ là ai đó bịa ra không, lần trước không biết là ai đêm hôm còn chạy sang phòng cô ôm chặt cô ngủ, haha..."
“Em đang nghĩ cái gì thế?" Hoa Hi Mạt không rõ tại sao, Thẩm Trác Di đột nhiên có những biểu cảm rất đáng ngờ, bộ dạng như sắp chảy nước miếng tới nơi. Liền giơ tay, dùng một lực thật mạnh, nhéo tai cô
“Nói, em đang nghĩ bậy bạ gì vậy?"
“Không có, em nào dám..." Thẩm Trác Di nghiêng đầu, tránh cho lực tay ai đó mạnh thêm.
Hoa Hi Mạt thấy đối phương đau đến hai mắt long lanh, cũng không đành lòng, buông lỏng tay:“Tốt nhất đừng để chị phát hiện ra ý đồ xấu của em"
“Rõ ràng không có mà..." Thẩm Trác Di nhỏ giọng phản pháo, Hoa Hi Mạt lại mạnh mẽ lườm cô một cái.
Bóng đêm ngày càng dày.
Thẩm Trác Di nằm mãi vẫn không ngủ được, lén lút bò lên giường. Mỹ nhân vẫn đang ngủ, hô hấp đều đặn, sống mũi cao cao, da thịt trắng nõn cứ thế phơi bày trước mắt cô...
Thẩm Trác Di mải mê ngắm. Một lúc sau, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa má đối phương...
Thật mềm...
Hoa Hi Mạt ngủ rất say, có lẽ do ban ngày bận quá nhiều việc nên không phát hiện ra hành động mờ ám của Thẩm Trác Di, vẫn an tâm ngủ.
Thẩm Trác Di ngồi một nửa giường, cơ thể hơi rướn lên, điều chỉnh một chút sau đó đặt lên đôi môi hồng căng mọng đó một nụ hôn.
Thật ngọt... hương bạc hà len lỏi vào vị giác và khứu giác cũng vô cùng ngọt ngào...
Thẩm Trác Di được nước làm tới, ý đồ muốn cạy hàm răng của đối phương mà đối phương lại cũng vô cùng phối hợp khẽ rên một tiếng. Miệng đã mở, Thẩm Trác Di thuận lợi tiến vào thăm dò. Lúc này đã ý loạn tình mê, vừa vặn đây là một cơ hội tốt, Thẩm Trác Di dùng lưỡi xâm chiếm toàn bộ. Bàn tay cũng bắt đầu không an phận lần mò vào trong áo đối phương, đang lúc cao hứng bàn tay bị một bàn tay khác giữ lại.
“Đừng có được voi đòi tiên" Lời nói mang theo chút uy hiếp.
Thẩm Trác Di sững sờ, nhanh chóng tách ra, kinh hãi. Hoa Hi Mạt hơi mở mắt, đang mơ hồ nhìn cô.
“Em...em..."
Hoa Hi Mạt giả bộ tức giận, buông tay Thẩm Trác Di rồi lật người quay sang chỗ khác.
Bên này, Thẩm Trác Di sắc mặt tái nhợt, thấy đối phương đưa lưng về phía mình cô chỉ còn nước lăn về đất lấy chăn trùm kín mít.
Xấu hổ quá... xấu hổ chết được... hôn trộm lại bị tóm... còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa...
Tác giả :
Mộc Tùy Phong