Phong Hỏa Kì Duyên
Chương 59
Màn đêm tối vừa buông mình xuống thì trăng đã bắt đầu lên cao, toả sáng dịu nhẹ trong không gian. Ánh sáng ấy có gì đó thanh khiết và ấm áp vô cùng. Trên nóc nhà, một cặp bạch y quyến lữ tựa vào nhau cùng ngắm trăng sao. Tay họ đan vào nhau và trên môi nở nụ cười mãn nguyện.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhưng liệu ngày mai sẽ vẫn bình yên, vui vẻ như vậy chứ? Phong Linh không biết, và nàng cũng không dám quả quyết. Cuộc sống vốn bí ẩn như vậy, ngày hôm nay hãy sống hết mình, và như thế nào thì ngài mai rồi cũng sẽ đến. Chỉ có như vậy mới không hối hận về con đường đã lựa chọn...
------------:)------
Hoàng cung Phong Thần Quốc.
Phượng Thiên Cung.
Phong Phỉ Thuý ôm tay Nghi hoàng hậu nũng nịu:
- Mẫu hậu, người sai người giết ả tiện nhân kia đi, mỗi lần thấy ả ra vào hoàng cung của chúng ta, con lại thấy tức. Con ghét cái vẻ cao cao tại thượng của nàng ta. Hừ nàng ta là ai chứ? Nàng ta tưởng rằng mình đã là thái tử phi của Hoả Thánh rồi sao... Mẫu hậu người hứa với con rồi mà...
Nghi Phi Phi xoa đầu nhi nữ, hiền từ nhìn nàng cười:
- Thuý nhi, mẫu hậu đã hứa với con, con yên tâm đi, thái tử phi Hoả Thánh sẽ thuộc về con thôi. Giờ thì để nàng ta chữa trị bệnh cho phụ hoàng con đã...
- Nhưng... Nhưng phụ hoàng đã khỏi bệnh rồi. Con lần trước có lén vào phòng y dược có nghe được mấy ngự y đó có nói mà. Hừ còn ca ngợi tài năng của nàng ta chứ. Tức chết con mà...
Phong Phỉ Thuý nghiến răng, nắm chặt tay. Tại sao nàng ta xuất thân thôn dã lại được nhiều người nể như vậy? Tại sao nàng ta lại được đích thân hoàng thượng Hoả Thánh chỉ hôn với Hoả Thiên Đức. Nàng không cam lòng. Chỉ khi nàng ta chết đi, nàng mới chính là người duy nhất được sùng bái, được người người ngưỡng mộ.
Một Phong Linh nàng còn giết được huống chi là một Hoàng Trúc Linh... Có trách thì nên trách nàng ta đeo bám người nàng thầm thương mà thôi.
- Mẫu hậu... Đi mà...
- Hay là con đợi đến ba tháng sau diễn ra Đại hội thánh nữ thánh tử chân truyền, con giết nàng ta trên lễ đài đi. Ta lo phụ hoàng con... Chẳng may bệnh tái phát...
" Phong Cổ Thành, yêu chàng đời này rốt cuộc là đúng hay sai đây?"
Nghi Phi Phi hướng ra ngoài cửa sổ, lòng nặng trĩu tâm tư. Dường như kí ức của chục năm trước lại vội vã ùa về. Đó là quãng thời gian đau khổ nhất, người đã từng hứa bên mình trọn đời rồi lại đến với người con gái khác và vẻn vẹn đáp lại là câu nói: " Ta yêu Thuỷ Hy, ta chỉ coi muội như muội muội ruột của mình..."
Nghi Phi siết tay lại, cười khổ nhìn nhi nữ của mình đang nũng nịu, lòng chợt xót xa. Bà không thể nhi nữ của mình đi vào con đường của mình. Bà sẽ dọn đường cho Thuý Nhi được hạnh phúc bên người con yêu.
- Không, con không muốn. Ngày nào thấy nàng ta con lại khó chịu, bực tức. Mẫu hậu, người có thể mà... Đi mà mẫu hậu...
Phong Phỉ Thuý cố van nài. Nàng tất nhiên cũng có thể chính tay giết hại nàng ta nhưng phải đợi nàng không chịu được. Tối nào nàng cũng mơ thấy nàng ta tay trong tay cùng Thiên Đức khiến nàng đau xót vô cùng. Thiên Đức là của nàng, nàng không cho phép ai cướp hắn đi. Khi xưa gặp hắn nàng đã nhận định như vậy rồi.
- Thuý Nhi... Thôi được rồi, mẫu hậu giúp con khử nàng ta được chưa?
Nghi Phi Phi không còn cách nào khác gật đầu đồng ý. Sau này nếu bệnh tình của người có chuyển biến thì bà sẽ cầu danh y sau. Tất nhiên chủ mưu của vụ hạ độc này bà sẽ không tha thứ cho hắn. Đó cũng là lí do tại sao mặc dù chướng mắt Phong Ngọc Dũng nhưng bà cũng không bắt tay với Phong Ngọc Thiên để trừ hắn đi. Chí ít hắn còn coi người kia là phụ thân hết lòng chăm sóc. Nhưng với Phong Linh, nàng quá giống Thuỷ Hy khiến bà ta hận không thể dẫm chân lên khuôn mặt thánh lệ kiều diễm ấy, cho nên nàng ta chết cũng phải lẽ thôi...
- Thuý Nhi, con về sớm đi, lên giường ngủ ngon nhé, mẫu hậu sẽ giúp con. Đừng thức hay nhọc tâm về nàng ta, sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc của con đấy.
- Vâng ạ, mẫu hậu tối hảo.
Nghi Phi Phi nhìn bóng hình con gái khuất xa dần, nụ cười trên môi bỗng đông cứng lại và dần dần thay vào đó là sự âm hiểm vô cùng. Bà nhấc tay lên xua bọn tỳ nữ ra, rồi một mình cẩn thận mở cánh cửa bí mật, chậm rãi đi vào trong nhờ ánh nến mờ nhạt.
Đây là một căn phòng có đường hầm dưới lòng đất thông ra bên ngoài, là nơi bà trao đổi cùng bọn thuộc hạ trong phái. Tuy là hoàng hậu nhưng bà vẫn phải duy trì chức vụ trưởng lão trong phái của mình, tạo cho mình một đường lùi khi nguy hiểm. Nghi Phi Phi ngồi vào bàn, mài mực viết một phong thư. Viết xong bà lại đặt lại lên trên bàn, rồi quay về cung.
" Hẹn gặp các vị trưởng lão vào ba hôm nữa.
Tam trưởng lão Vân Phi."
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhưng liệu ngày mai sẽ vẫn bình yên, vui vẻ như vậy chứ? Phong Linh không biết, và nàng cũng không dám quả quyết. Cuộc sống vốn bí ẩn như vậy, ngày hôm nay hãy sống hết mình, và như thế nào thì ngài mai rồi cũng sẽ đến. Chỉ có như vậy mới không hối hận về con đường đã lựa chọn...
------------:)------
Hoàng cung Phong Thần Quốc.
Phượng Thiên Cung.
Phong Phỉ Thuý ôm tay Nghi hoàng hậu nũng nịu:
- Mẫu hậu, người sai người giết ả tiện nhân kia đi, mỗi lần thấy ả ra vào hoàng cung của chúng ta, con lại thấy tức. Con ghét cái vẻ cao cao tại thượng của nàng ta. Hừ nàng ta là ai chứ? Nàng ta tưởng rằng mình đã là thái tử phi của Hoả Thánh rồi sao... Mẫu hậu người hứa với con rồi mà...
Nghi Phi Phi xoa đầu nhi nữ, hiền từ nhìn nàng cười:
- Thuý nhi, mẫu hậu đã hứa với con, con yên tâm đi, thái tử phi Hoả Thánh sẽ thuộc về con thôi. Giờ thì để nàng ta chữa trị bệnh cho phụ hoàng con đã...
- Nhưng... Nhưng phụ hoàng đã khỏi bệnh rồi. Con lần trước có lén vào phòng y dược có nghe được mấy ngự y đó có nói mà. Hừ còn ca ngợi tài năng của nàng ta chứ. Tức chết con mà...
Phong Phỉ Thuý nghiến răng, nắm chặt tay. Tại sao nàng ta xuất thân thôn dã lại được nhiều người nể như vậy? Tại sao nàng ta lại được đích thân hoàng thượng Hoả Thánh chỉ hôn với Hoả Thiên Đức. Nàng không cam lòng. Chỉ khi nàng ta chết đi, nàng mới chính là người duy nhất được sùng bái, được người người ngưỡng mộ.
Một Phong Linh nàng còn giết được huống chi là một Hoàng Trúc Linh... Có trách thì nên trách nàng ta đeo bám người nàng thầm thương mà thôi.
- Mẫu hậu... Đi mà...
- Hay là con đợi đến ba tháng sau diễn ra Đại hội thánh nữ thánh tử chân truyền, con giết nàng ta trên lễ đài đi. Ta lo phụ hoàng con... Chẳng may bệnh tái phát...
" Phong Cổ Thành, yêu chàng đời này rốt cuộc là đúng hay sai đây?"
Nghi Phi Phi hướng ra ngoài cửa sổ, lòng nặng trĩu tâm tư. Dường như kí ức của chục năm trước lại vội vã ùa về. Đó là quãng thời gian đau khổ nhất, người đã từng hứa bên mình trọn đời rồi lại đến với người con gái khác và vẻn vẹn đáp lại là câu nói: " Ta yêu Thuỷ Hy, ta chỉ coi muội như muội muội ruột của mình..."
Nghi Phi siết tay lại, cười khổ nhìn nhi nữ của mình đang nũng nịu, lòng chợt xót xa. Bà không thể nhi nữ của mình đi vào con đường của mình. Bà sẽ dọn đường cho Thuý Nhi được hạnh phúc bên người con yêu.
- Không, con không muốn. Ngày nào thấy nàng ta con lại khó chịu, bực tức. Mẫu hậu, người có thể mà... Đi mà mẫu hậu...
Phong Phỉ Thuý cố van nài. Nàng tất nhiên cũng có thể chính tay giết hại nàng ta nhưng phải đợi nàng không chịu được. Tối nào nàng cũng mơ thấy nàng ta tay trong tay cùng Thiên Đức khiến nàng đau xót vô cùng. Thiên Đức là của nàng, nàng không cho phép ai cướp hắn đi. Khi xưa gặp hắn nàng đã nhận định như vậy rồi.
- Thuý Nhi... Thôi được rồi, mẫu hậu giúp con khử nàng ta được chưa?
Nghi Phi Phi không còn cách nào khác gật đầu đồng ý. Sau này nếu bệnh tình của người có chuyển biến thì bà sẽ cầu danh y sau. Tất nhiên chủ mưu của vụ hạ độc này bà sẽ không tha thứ cho hắn. Đó cũng là lí do tại sao mặc dù chướng mắt Phong Ngọc Dũng nhưng bà cũng không bắt tay với Phong Ngọc Thiên để trừ hắn đi. Chí ít hắn còn coi người kia là phụ thân hết lòng chăm sóc. Nhưng với Phong Linh, nàng quá giống Thuỷ Hy khiến bà ta hận không thể dẫm chân lên khuôn mặt thánh lệ kiều diễm ấy, cho nên nàng ta chết cũng phải lẽ thôi...
- Thuý Nhi, con về sớm đi, lên giường ngủ ngon nhé, mẫu hậu sẽ giúp con. Đừng thức hay nhọc tâm về nàng ta, sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc của con đấy.
- Vâng ạ, mẫu hậu tối hảo.
Nghi Phi Phi nhìn bóng hình con gái khuất xa dần, nụ cười trên môi bỗng đông cứng lại và dần dần thay vào đó là sự âm hiểm vô cùng. Bà nhấc tay lên xua bọn tỳ nữ ra, rồi một mình cẩn thận mở cánh cửa bí mật, chậm rãi đi vào trong nhờ ánh nến mờ nhạt.
Đây là một căn phòng có đường hầm dưới lòng đất thông ra bên ngoài, là nơi bà trao đổi cùng bọn thuộc hạ trong phái. Tuy là hoàng hậu nhưng bà vẫn phải duy trì chức vụ trưởng lão trong phái của mình, tạo cho mình một đường lùi khi nguy hiểm. Nghi Phi Phi ngồi vào bàn, mài mực viết một phong thư. Viết xong bà lại đặt lại lên trên bàn, rồi quay về cung.
" Hẹn gặp các vị trưởng lão vào ba hôm nữa.
Tam trưởng lão Vân Phi."
Tác giả :
Linh Huyên