Phong Hỏa Kì Duyên
Chương 25
Đường đi đến biên giới Băng quốc dường như rất suôn sẻ. Dọc đường bọn hắn dùng khinh công cấp tốc đi gấp và cũng không hề gặp một chút nguy hiểm nào cả. Giờ thì bọn người Hoả Thiên Đức chỉ cần vượt qua sông kia là đã cập bến lãnh thổ của Băng quốc.
- Sông kia không đò muốn sang quả là rất khó đây.
Trúc Linh nhìn mặt sông dập dềnh, từng đợt sóng một vỗ nhẹ vào bờ, không khỏi ca thán. Có lẽ chỉ có một cách duy nhất là bơi sang thôi. Nhưng kĩ năng bơi lội của nàng quá tệ muốn sang là không có khả năng.
Hoả Thiên Đức, bây giờ đã dịch dung thành một nam tử không thể bình thường hơn được nữa, khuôn mặt của hắn rất dễ bị phát hiện nên hắn đành phải dịch dung như thế này. Hắn mím môi trầm mặc một lúc rồi quay người hỏi mấy người sau lưng:
- Các ngươi có đủ khả năng chạy lướt trên mặt nước không?
Tốc thần Lãnh Hiểu Minh gật đầu, cười:
- Ta đi được, cái này không quá khó đâu.
Trúc Linh lắc đầu thật mạnh. Kĩ năng này cần khinh công cực siêu đẳng mới có thể thực hiện được. Nàng tuy võ công không tệ nhưng khinh công cũng không đến mức đó. Dường như nàng không phải duy nhất. Đinh Chí Đại và Hoa Liễu Dung cũng chẳng khác nàng bao nhiêu. May ra có một nửa trong số sáu người bọn họ mới có tài để vượt sông bá đạo như vậy.
- Hoàng Song, Đinh Chí Đại và Hoa Liễu Dung không đi được. Vậy thì có chút phiền toái rồi.
Hoả Thiên Đức khẽ than. Không qua sông, tức không đến Băng quốc do thám đúng thời điểm thì sao thực hiện tốt kế hoạch được đây. Hắn nhíu mày thật sâu đôi mắt nhìn xa xăm.
- Hoàng huynh đệ, lần này thực sự quá chán rồi đây.
Trúc Linh lười mắt không thèm liếc Hoa Liễu Dung một cái, nàng đang nhìn Hoả Thiên Đức, lòng dấy lên cảm giác phiền muộn lo âu. Nàng muốn chia sẻ cùng hắn, nhưng lại ngại ngùng. Lời nói kia thỉnh thoảng còn văng vẳng bên tai. Hắn thực sự yêu nàng sao? Hay chỉ là mê luyến nhất thời? Hắn tương lai sẽ làm vua, đứng đầu một người. Đế vương xưa kia đã có mấy ai trọng tình nặng nghĩa đâu. Còn nàng, nàng còn bao chuyện rắc rối cần giải quyết nữa, nàng không mong mình yếu đuối khi yêu.
- Dung ca ca, huynh đã từng thật lòng yêu thích ai bao giờ chưa?
Hoa Liễu Dung chợt im lặng. Một bóng hình vừa thân thương bỗng hiện ra trong tâm trí hắn. Hắn đã cố kìm nén nỗi đau thương giờ nó chợt âm ỉ thức tỉnh lại. Hắn xa xăm nhìn, có lẽ hắn không xứng đáng để yêu bất kì ai. Hắn chỉ đem đến cho người hắn thương đau đớn bất hạnh tột cùng.
- Nhìn kìa đằng kia có bóng thuyền đang lại gần đây.
Là giọng của Đinh Chí Đại đánh thức tâm tư của mỗi người.
Con thuyền kia vừa cập bến, Hoả Thiên Đức tiến sát lại gần dò xét. Khu vực nơi đây rất nhạy cảm, thuyền qua lại như thế này thì không phải bình thường. Hắn phi thân lên thuyền, hỏi thuyền trưởng:
- Cho tại hạ hỏi thăm thuyền này là của ai vậy. Hoả Thánh cùng Băng Quốc đang căng thẳng, thuyền đi lại như thế này chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Người kia vuốt râu, khà khà cười:
- Ngươi lại không biết rồi. Đây là thuyền của chủ buôn người Băng Quốc sang Hoả Thánh buôn bán. Nay chiến sự căng thẳng, chủ của ta muốn về nước sớm để phòng tránh bất trắc.
Hoả Thiên Đức thở dài:
- Ra vậy, xin thứ hỏi, tại hạ và các huynh đệ của mình có thể đi nhờ thuyền được không?
- Cái này ta không quyết định được. Thiếu hiệp có thể đợi chủ tử ta đến và hỏi người xem.
- Vậy thì đa tạ.
Nói xong, hắn lại trở về chỗ cũ.
- Chúng ta sẽ phải đợi chủ của thuyền kia đến mới đi được.
Trúc Linh đến bên hắn vỗ vai hắn cười:
- Chúng ta đợi được không sao đâu.
Một canh giờ sau, mặt trời đã đỏ rực trên nền trời rồi, bọn họ mới thây một đoàn người rầm rộ đi tới. Đi đầu là một nam tử tuấn tú, cưỡi bạch mã phi nhanh đến bến sông. Người lái thuyền kia cúi người kính cẩn.
Trong đầu sáu người một suy nghĩ loé lên:
- Chủ thuyền đến, đã đến lúc đi rồi.
Lưu Dật Bình vừa đến trao đổi với chủ thuyền thì phát hiện ra còn có 6 người lạ mặt nữa đang tiến nhanh đến đây.
- Chúng ta muốn qua sông, làm phiền Lưu công tử rồi.
Vẫn là Hoả Thiên Đức lên tiếng trước. Còn Trúc Linh hơi ngạc nhiên. Trong lời kể lúc trước của Hoả Thiên Đức, nàng đoán chắc rằng hắn không hề biết vị chủ thuyền kia là ai. Nay nàng nghe hắn gọi người kia lòng bội phần lạ lùng. Nàng chẳng ngờ rằng Lưu Dật Bình từng đã 5 lần, 7 lượt tìm cơ hội làm quen với thái tử Hoả Thánh. Nguyên do đó nên Hoả Thiên Đức biết rõ con người của tên gian thương này.
Lưu Dật Bình phá lên cười. Biết thân phận của hắn cũng có chút hiểu biết đấy. Nhưng chỉ dựa vào đấy để đòi hắn cho lên thuyền là chuyện không thể đi:
- Các ngươi lai lịch không rõ ràng. Thời thế căng thẳng thế này mà các ngươi từ Hoả Thánh đòi sang Băng Quốc để nộp mạng sao? Các ngươi không nghĩ đến chuyện kia sao?
Trúc Linh lại tiếp tục nhìn sang Hoả Thiên Đức. Hắn vẫn bình tĩnh, nghe lời đe doạ của Lưu Dật Bình là gió thổi ngang tai.
- Lưu công tử chắc biêt cái này.
Một khối lệnh màu đen.
Lưu Dật Bình ngạc nhiên cùng cực. Bọn hắn lấy ra đuọc lệnh bài trên quả không phải kẻ có xuất thân bình thường.
Hắn hơi khom người, kính cẩn:
-Mời các vị lên thuyền, người đâu mang rượu thịt lên đã 6 vị đại hiệp cẩn thận.
Trúc Linh hít một hơn. Thay đổi lớn quá đi. Lệnh bài kia không phải thường mà. Nhưng quan trọng hơn là nàng cần lấp đầy bụng đã.
Vậy là sáu người ngồi vào bàn, không khách khí ăn uống sảng khoái.
- Sông kia không đò muốn sang quả là rất khó đây.
Trúc Linh nhìn mặt sông dập dềnh, từng đợt sóng một vỗ nhẹ vào bờ, không khỏi ca thán. Có lẽ chỉ có một cách duy nhất là bơi sang thôi. Nhưng kĩ năng bơi lội của nàng quá tệ muốn sang là không có khả năng.
Hoả Thiên Đức, bây giờ đã dịch dung thành một nam tử không thể bình thường hơn được nữa, khuôn mặt của hắn rất dễ bị phát hiện nên hắn đành phải dịch dung như thế này. Hắn mím môi trầm mặc một lúc rồi quay người hỏi mấy người sau lưng:
- Các ngươi có đủ khả năng chạy lướt trên mặt nước không?
Tốc thần Lãnh Hiểu Minh gật đầu, cười:
- Ta đi được, cái này không quá khó đâu.
Trúc Linh lắc đầu thật mạnh. Kĩ năng này cần khinh công cực siêu đẳng mới có thể thực hiện được. Nàng tuy võ công không tệ nhưng khinh công cũng không đến mức đó. Dường như nàng không phải duy nhất. Đinh Chí Đại và Hoa Liễu Dung cũng chẳng khác nàng bao nhiêu. May ra có một nửa trong số sáu người bọn họ mới có tài để vượt sông bá đạo như vậy.
- Hoàng Song, Đinh Chí Đại và Hoa Liễu Dung không đi được. Vậy thì có chút phiền toái rồi.
Hoả Thiên Đức khẽ than. Không qua sông, tức không đến Băng quốc do thám đúng thời điểm thì sao thực hiện tốt kế hoạch được đây. Hắn nhíu mày thật sâu đôi mắt nhìn xa xăm.
- Hoàng huynh đệ, lần này thực sự quá chán rồi đây.
Trúc Linh lười mắt không thèm liếc Hoa Liễu Dung một cái, nàng đang nhìn Hoả Thiên Đức, lòng dấy lên cảm giác phiền muộn lo âu. Nàng muốn chia sẻ cùng hắn, nhưng lại ngại ngùng. Lời nói kia thỉnh thoảng còn văng vẳng bên tai. Hắn thực sự yêu nàng sao? Hay chỉ là mê luyến nhất thời? Hắn tương lai sẽ làm vua, đứng đầu một người. Đế vương xưa kia đã có mấy ai trọng tình nặng nghĩa đâu. Còn nàng, nàng còn bao chuyện rắc rối cần giải quyết nữa, nàng không mong mình yếu đuối khi yêu.
- Dung ca ca, huynh đã từng thật lòng yêu thích ai bao giờ chưa?
Hoa Liễu Dung chợt im lặng. Một bóng hình vừa thân thương bỗng hiện ra trong tâm trí hắn. Hắn đã cố kìm nén nỗi đau thương giờ nó chợt âm ỉ thức tỉnh lại. Hắn xa xăm nhìn, có lẽ hắn không xứng đáng để yêu bất kì ai. Hắn chỉ đem đến cho người hắn thương đau đớn bất hạnh tột cùng.
- Nhìn kìa đằng kia có bóng thuyền đang lại gần đây.
Là giọng của Đinh Chí Đại đánh thức tâm tư của mỗi người.
Con thuyền kia vừa cập bến, Hoả Thiên Đức tiến sát lại gần dò xét. Khu vực nơi đây rất nhạy cảm, thuyền qua lại như thế này thì không phải bình thường. Hắn phi thân lên thuyền, hỏi thuyền trưởng:
- Cho tại hạ hỏi thăm thuyền này là của ai vậy. Hoả Thánh cùng Băng Quốc đang căng thẳng, thuyền đi lại như thế này chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Người kia vuốt râu, khà khà cười:
- Ngươi lại không biết rồi. Đây là thuyền của chủ buôn người Băng Quốc sang Hoả Thánh buôn bán. Nay chiến sự căng thẳng, chủ của ta muốn về nước sớm để phòng tránh bất trắc.
Hoả Thiên Đức thở dài:
- Ra vậy, xin thứ hỏi, tại hạ và các huynh đệ của mình có thể đi nhờ thuyền được không?
- Cái này ta không quyết định được. Thiếu hiệp có thể đợi chủ tử ta đến và hỏi người xem.
- Vậy thì đa tạ.
Nói xong, hắn lại trở về chỗ cũ.
- Chúng ta sẽ phải đợi chủ của thuyền kia đến mới đi được.
Trúc Linh đến bên hắn vỗ vai hắn cười:
- Chúng ta đợi được không sao đâu.
Một canh giờ sau, mặt trời đã đỏ rực trên nền trời rồi, bọn họ mới thây một đoàn người rầm rộ đi tới. Đi đầu là một nam tử tuấn tú, cưỡi bạch mã phi nhanh đến bến sông. Người lái thuyền kia cúi người kính cẩn.
Trong đầu sáu người một suy nghĩ loé lên:
- Chủ thuyền đến, đã đến lúc đi rồi.
Lưu Dật Bình vừa đến trao đổi với chủ thuyền thì phát hiện ra còn có 6 người lạ mặt nữa đang tiến nhanh đến đây.
- Chúng ta muốn qua sông, làm phiền Lưu công tử rồi.
Vẫn là Hoả Thiên Đức lên tiếng trước. Còn Trúc Linh hơi ngạc nhiên. Trong lời kể lúc trước của Hoả Thiên Đức, nàng đoán chắc rằng hắn không hề biết vị chủ thuyền kia là ai. Nay nàng nghe hắn gọi người kia lòng bội phần lạ lùng. Nàng chẳng ngờ rằng Lưu Dật Bình từng đã 5 lần, 7 lượt tìm cơ hội làm quen với thái tử Hoả Thánh. Nguyên do đó nên Hoả Thiên Đức biết rõ con người của tên gian thương này.
Lưu Dật Bình phá lên cười. Biết thân phận của hắn cũng có chút hiểu biết đấy. Nhưng chỉ dựa vào đấy để đòi hắn cho lên thuyền là chuyện không thể đi:
- Các ngươi lai lịch không rõ ràng. Thời thế căng thẳng thế này mà các ngươi từ Hoả Thánh đòi sang Băng Quốc để nộp mạng sao? Các ngươi không nghĩ đến chuyện kia sao?
Trúc Linh lại tiếp tục nhìn sang Hoả Thiên Đức. Hắn vẫn bình tĩnh, nghe lời đe doạ của Lưu Dật Bình là gió thổi ngang tai.
- Lưu công tử chắc biêt cái này.
Một khối lệnh màu đen.
Lưu Dật Bình ngạc nhiên cùng cực. Bọn hắn lấy ra đuọc lệnh bài trên quả không phải kẻ có xuất thân bình thường.
Hắn hơi khom người, kính cẩn:
-Mời các vị lên thuyền, người đâu mang rượu thịt lên đã 6 vị đại hiệp cẩn thận.
Trúc Linh hít một hơn. Thay đổi lớn quá đi. Lệnh bài kia không phải thường mà. Nhưng quan trọng hơn là nàng cần lấp đầy bụng đã.
Vậy là sáu người ngồi vào bàn, không khách khí ăn uống sảng khoái.
Tác giả :
Linh Huyên