Phong Cuồng Đích Tác Gia
Quyển 2 - Chương 7: Vấn đề là ai câu dẫn ai

Phong Cuồng Đích Tác Gia

Quyển 2 - Chương 7: Vấn đề là ai câu dẫn ai

Giang Ninh một mình đi siêu thị mua thức ăn, lấy tiền Chu Phóng đưa cho tiêu hết toàn bộ, mua một đống lớn rau dưa hoa quả, hai tay xách hai túi to, về nhà phải dùng chân đá cửa.

Chu Phóng mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt xách hai túi to tướng, nhăn mặt nhíu mày, “Mua nhiều như vậy?"

“Ừ, ngày nghỉ anh không phải không đi ra ngoài sao, mấy ngày đó ba bữa đều giải quyết ở nhà."

Chu Phóng cười nói, “Cậu lo lắng thật chu đáo a, ba bữa đều chuẩn bị cho tôi?"

Giang Ninh giật đầu.

Chu Phóng đưa tay giữ cửa cho cậu vào nhà.

Nhìn cậu sắp xếp rau củ, phân loại mọi thứ bỏ vào tủ lạnh, tâm tình Chu Phóng đột nhiên phức tạp.

“Cậu là con trai, sao lại chịu khó như vậy…" Chu Phóng quen thói lười biếng, cảm thấy đàn ông con trai ai cũng như vậy, hiện tại nhìn thấy tên nhóc “bảo mẫu" giỏi giang kia, thấy rất kinh ngạc.

“Tự lực cánh sinh không tốt sao, không giống như anh, lớn vậy rồi cũng không biết nấu cơm."

Chu Phóng sờ sờ mũi, “Tôi thích tự do thoải mái."

“Tự do không phải lười biếng nha, chăn của anh quanh năm không gấp, bên trong sẽ có rận."

Chu Phóng vẫn tươi cười, không hề cảm thấy mất mặt, “Dù sau mắt tôi cũng không phải kính hiển vi, không nhìn thấy được rận, không cần quản nó."

“Nhà bếp của anh bẩn như vậy, sẽ biến thành môi trường cho vi khuẩn sinh sôi."

“Ừ…"

“Còn phòng sách, tôi vừa rồi đi ngang có nhìn thoáng qua, giống hệt như hang ổ thổ phỉ."

“Cậu đừng nói trực tiếp như vậy được không a?" Chu Phóng bị cậu nhìn có chút không được tự nhiên, lại sờ sờ mũi.

“Đừng có sờ nữa, sờ đến mũi tẹt xuống sẽ không tốt."

“…" Chu Phóng nói gì nhìn lên trời, một lúc sau mới thở dài, bất đắc dĩ nói, “Nói chuyện với cậu sao cứ giống như hoàng đế đang giáo huấn thái giám vậy nhỉ? Cậu làm như vậy tôi cảm thấy mình tội lỗi đầy người đó, có biết không?"

“A, đó là vì anh chột dạ."

Nhìn vẻ mặt trước sau như một của cậu, Chu Phóng quyết định không so đo với người kia nữa, mình là người khoan dung độ lượng, huống chi thằng nhóc mới chỉ lên đại học, đơn thuần như con một con búp bê, thật sự không cần phải tranh cãi cùng cậu ta. Lỡ như động chạm cậu ta, mình sẽ không có cơm ăn.

“Kia, bạn học Giang, cậu đang bận, tôi đi xem tivi vậy."

“Ừ, anh muốn ăn gì?"

“Tùy cậu."

Trở lại nằm xuống ghế salon, mở tivi, nghe tiếng người chủ trì nói liên tục trên tivi như súng liên thanh, Chu Phóng tâm thần bất ổn.

Chẳng biết tại sao, cảm thấy người kia không hề đơn giản, tuy rằng cậu ta ngoài mặt luôn tỏ ra không có gì, nhưng trực giác cảm nhận được cậu ta dường như cố ý tiếp cận mình.

Kỳ quái hơn chính là trên người cậu ta toát ra khí chất đặc biệt, rất giống với người trong ký ức.

Năm đó chính hắn tận mắt nhìn thân thể Tiểu Ninh bị tấm vải trắng phủ lên, đẩy ngang qua trước mặt, khoảnh khắc kia đầu óc trống rỗng, toàn thân lạnh đến thấu xương.

Sau đó cha cậu đem thi thể hỏa táng, mang tro cốt đi, tro cốt của mẹ cậu cũng mang về quê nhà, hắn chỉ có thể khắc tên cậu ấy lên cái cây trong sân làm kỷ niệm.

Đứa nhóc gầy nhom kia, nếu như còn sống, cậu ấy trưởng thành không biết sẽ ra sao?

Đang trong giai đoạn trưởng thành, năm năm chắc sẽ thay đổi ít nhiều a?

Hồi tưởng lại, nhớ đến bộ dáng người kia trong ký ức, dường như trở nên mơ hồ, mông mông lung lung như khói mây.

Nhưng mọi chuyện về cậu ấy lại nhớ rõ ràng, chậm chí từng lời cậu ấy nói đều khắc sâu trong lòng.

Cho nên lần trước khi Bảo Đinh nói “Cho nó nhận tôi làm cha nuôi", hắn mới có phản ứng bất thường như vậy.

Hiện tại, dù là Bảo Đinh trên mạng, hay thằng nhóc họ Giang trước mặt này, đều làm cho Chu Phóng có cảm giác như đã từng quen biết, khiến hắn rất phiền nhiễu.

Có lẽ do hắn quá nhớ người kia, nên bất giác tìm hình bóng cậu ấy trên người người khác.

“Cơm xong rồi, ăn thôi." Giang Ninh mang thức ăn sang bàn, còn có cháo.

Chu Phóng ngồi xuống ghế, đột nhiên đến gần, đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn đối phương một lúc lâu, sau đó hỏi, “Cậu tên gì?"

“Giang Ninh." Ngữ khí bình thản, cũng không ngại động tác của Chu Phóng.

Chu Phóng lại nhìn vào ánh mắt Giang Ninh, buông cậu ra, buồn bực xoa xoa sau gáy, “Năm nay sao ở đâu cũng đều có Ninh vậy chứ a."

Giang Ninh mặt lạnh hỏi, “Anh nói gì vậy?"

“Không có gì, vốn thấy cậu giống một người bạn, nhưng hiện tại xem ra không giống lắm."

“A? Giống thế nào?" Giang Ninh tỏ ra hứng thú, nhìn vào mắt đối phương.

“Người bạn kia của tôi so với cậu đáng yêu hơn nhiều, còn hay đỏ mặt, còn cậu… bao quanh chỉ có một từ trường rất đáng ghét."

“Vậy à, anh rất ghét tôi sao?"

“Không" Chu Phóng cười phủ nhận, lại thêm một câu, “Nếu cậu không dùng ánh mắt lăng trì vào tôi, có lẽ tôi sẽ thích cậu."

[Ý anh Phóng kêu em Ninh nhìn ảnh chằm chằm soi mói đó]

Giang Ninh khinh khẽ nở nụ cười, “Tôi nào có dùng ánh mắt lăng trì anh đâu?"

Tôi đó là câu dẫn, hiểu không hả? Anh thật ngốc, đã hiểu không đúng, lại còn hiểu sai rất nghiêm trọng. Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng tuyệt đối không thể nói ra.

“Được rồi, ăn cơm." Nhìn ánh mắt cậu ý vị thâm trường, Chu Phóng chỉ còn biết cúi đầu né tránh, cầm lấy đũa gắp thức ăn.

“Ăn ngon không?" Ngữ khí của Giang Ninh đột nhiên trở nên ôn nhu, làm Chu Phóng giật mình một phen.

Chu Phóng nhìn bộ dáng nhu hòa của đối phương, mặt lạnh băng, nghiêm túc nói, “Cũng được, có thể nuốt."

Sắc mặt đối phương nháy mắt trở nên lãnh đạm, “Ăn ít thôi."

Chu Phóng tiếp tục “hào phóng" gắp đồ ăn, còn vô sỉ nói, “Không được, rau này không rẻ, không thể lãng phí thức ăn."

Nhìn Chu Phóng ăn như hổ đói trước mặt, Giang Ninh có chút bất đắc dĩ nói, “Anh bao lâu rồi không có bữa cơm ngon? Lúc nào cũng ăn mì sao?"

“Ừm." Chu Phóng lười trả lời, chỉ gật gật đầu.

“Anh thật là không biết chăm sóc bản thân."

“Khụ khụ." Chu Phóng bị làm cho nghẹn, vội vàng uống một hớp nước, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh hỏi, “Cậu nói câu này, sao nghe cứ như bà vợ nói chuyện với ông chồng vậy?"

Giang Ninh thản nhiên nói, “Ăn cơm của anh đi, nguội rồi."

“Ây, cậu chỉ là khách, ở nhờ nhà tôi, đừng có kiêu ngạo quá a, tôi có thể tùy hứng đuổi cậu đi đó."

“Không ăn thì tôi dọn." Bàn tay đưa qua cầm cái dĩa trước mặt Chu Phóng, lại bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy, Giang Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Phóng cười cười, “Cám ơn cậu quan tâm tôi."

Ngữ khí cực kỳ buồn nôn, không khác gì tên lưu manh trên đường trêu ghẹo tiểu mỹ nhân.

Giang Ninh trong lòng nổi bão, trên mặt lên không một gợn sóng, cũng không rút tay về, để mặc hắn tiếp tục nắm.

“Không cần khách sáo, là việc tôi phải làm."

“Này… Tối nay giúp tôi trải giường, được không?"

Nụ cười xấu xa tuy rằng khiến người ta muốn cho hắn một cước, nhưng mà… tim Giang Ninh lại đập như trống dồn.

Giang Ninh dùng tay kia cầm lấy chén nước uống ngay một hơi, nhẹ giọng trả lời, “Được."

“Vậy tiện thể giúp tôi chuẩn bị nước tắm luôn được không?"

Tiếp tục cười xấu xa, mục đích muốn chọc giận đối phương, đáng tiếc dường như không đạt được hiệu quả, Giang Ninh ngồi đối diên cư nhiên nhếch khóe miệng nhẹ nhàng cười.

“Được."

“Giúp tôi tắm."

“Ừ."

“Vậy đi, ăn cơm thôi." Chu Phóng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Giang Ninh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Thật ra trong lòng Giang Ninh đang rất khẩn trương.

Hắn sẽ không vô sỉ đến mức bắt mình tắm cho hắn thật chứ…

Bảo mẫu này có phải nhiều nghĩa vụ quá rồi không a?

Kết quả sau khi ăn cơm xong, Chu Phóng vô cùng ung dung, duỗi hai chân nằm trên ghế salon xem tivi.

Không hề có chút ý muốn giúp Giang Ninh thu dọn bát đĩa.

Giang Ninh lạnh lùng nhìn hắn một lát, rốt cục đầu hàng, chính mình thu dọn toàn bộ bát đĩa trên bàn đi đến nhà bếp, rửa sạch sẽ rồi quay lại lau khô bàn ăn.

Chu Phóng vươn chân trước mặt Giang Ninh quần áo sộc sệch, cười xấu xa nói, “Vất vả cho cậu rồi."

Giang Ninh thản nhiên cười, “Không vất vả."

“Này, giúp tôi pha nước tắm đi."

“Ừm, có ngay."

Giang Ninh bực mình quay đầu đi vào phòng tắm, tuy rằng bị hắn xem như nô tài sai tới sai luôn làm cho trong lòng có chút bực bội, kế hoạch cũng lệch khỏi quỹ đạo một chút, nhưng mà… Giang Ninh lúc pha nước tắm, vẫn rất quan tâm người kia pha nước thật ấm.

“Pha nước xong rồi, anh muốn tắm chưa?" Đứng ở cửa hỏi.

Chu Phóng cười nói, “Tốt, thật cực khổ cho cậu quá."

Nhìn thấy hắn giống như không có gì đi đến trước mặt mình, Giang Ninh có chút khẩn trương, ở nơi hắn không nhìn thấy nhéo nhéo ngón tay, lúc này mới ngẩn đầu lên nói, “Muốn tôi giúp anh tắm không?"

“Được, giúp tôi chà lung."

Chu Phóng ý vị thâm trường nhìn Giang Ninh cười cười, “Chà lưng đó, biết không?"

“Biết." Cắng răng, nhịn xuống không bùng nổ, đi theo hắn vào phòng tắm.

“Ai, cậu đừng chê tôi keo kiệt, cậu cũng biết, tôi hiện tại không có việc làm, phải dựa vào tiền nhuận bút để sống, tôi vốn đang túng quẫn rồi, hiện tại phải nuôi con chó nhỏ không nói, còn phải lo ăn ở cho cậu. Cậu đã nguyện ý làm bảo mẫu cho tôi, tôi đây cũng nên hưởng thụ quyền lợi chủ nhân nhiều một chút, cho hết giá trị, đúng không?"

Chu Phóng vừa nói, vừa ở trước mặt Giang Ninh đem quần áo cởi sạch sẽ, chỉ còn lại mỗi cái quần lót, cứ như vậy không biết xấu hổ đứng trước mặt Giang Ninh.

Bị làn da nâu khỏe khoắn trước mặt đâm thẳng vào mắt, Giang Ninh đầu óc hỗn loạn, hắn nói gì, chính mình cũng không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng “Đúng không".

Nghe thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, Giang Ninh vội vàng trả lời, “Ừ, đúng."

Chu Phóng cười cười, “Đúng cái gì?"

“Anh nói rất đúng."

Chu Phóng dừng một chút, sau đó quay đầu đi, cầm khăn mặt khoát lên lưng, “Được rồi, tôi cần phải tắm, cậu tính đứng đây xem hay là đi ra ngoài?"

“Không cần tôi chà lưng sao?"

“Ha, nói đùa với cậu thôi, tôi mỗi ngày đều tự tắm, cũng rất sạch sẽ mà, không cần chà lưng đâu."

“Anh…"

“Tức giận? Ha ha, tôi còn tưởng cậu không biết nổi giận chứ."

Giang Ninh hít sâu một hơi, đột nhiên cởi nút áo trước ngực, “Không bằng tôi giúp anh chà lưng."

“Ha ha, cậu muốn tắm chung với tôi?"

Giang Ninh bình thản nói, “Tiền nước rất đắt, cuộc sống của anh không phải rất khó khăn sao? Cùng nhau tắm, tiết kiệm tiền a."

“A, thật không cần nha, bồn tắm của tôi không chứa được hai người, chẳng lẽ cậu muốn cùng tôi tắm uyên ương dục sao?"

[Ý ảnh là 2 người tắm kiểu tình nhân đó]

“Tôi…"

“Được rồi, đừng ương bướng nữa, đấu với kẻ lọc lõi như tôi, cậu chỉ có chịu thiệt thôi." Chu Phóng đến gần, hơi thở nóng rực bên tai Giang Ninh hạ giọng nói, “Nhìn cậu, lổ tai đỏ lên hết rồi."

Giang Ninh cúi đầu nắm chặt tay, “Vậy anh tắm đi, tôi ra ngoài trước."

“Ừ, đi ra ngoài đi, tôi không có hứng thú trước mặt cậu biểu diễn một màn tắm rửa." Cuối cùng, còn cười bổ sung, “Dù sao vừa rồi thoát y cho cậu xem rõ ràng như vậy, ánh mắt đều trợn tròn, tôi nghĩ hẳn là thỏa mãn rồi, nhỉ?"

Đáp lại Chu Phóng là tiếng đóng cửa thật lớn của Giang Ninh.

Đợi cậu đi rồi, Chu Phóng mới cởi quần lót ngồi vào bồn tắm lớn.

Mặc dù vừa rồi dùng cái phương pháp này thử cậu ta, có hơi xấu xa, nhưng mà, đem cái tên bảo mẫu kỳ lạ đó về nhà, cũng nên biết rõ cậu ta đối với mình có phải có ý đồ bất lương không.

Tuy rằng Chu Phóng không tự kỷ đến mức cho rằng người khác đối với hắn đều có ý đồ, thế nhưng cái tên kia ~ lộ ra ánh mắt đó, thật làm cho lòng người bấn loạn….

Là – ánh mắt quyến rũ người ta phạm tội.

Lẽ nào cậu ta không biết? Vậy nên, vì mình cũng như vì an toàn của cậu ta, cứ phải phòng bị.

Trước hết dụ cậu ta một chút, xem ra tiểu gia hỏa kia đối với bộ dạng trần như nhộng của mình cũng không có phản ứng quá phận, còn rất thản nhiên, có thể do mình viết quá nhiều tiểu thuyết trinh thám mẫn cảm, thấy ai cũng đều có cảm giác trong bụng họ có ý nghĩ xấu xa.

Thật là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Bên trong Chu Phóng đang khinh bỉ chính mình, giải oan cho Giang Ninh, cậu bên ngoài trở về phòng ngủ trải giường, ra sức khắc chế tim đập kịch liệt trong lòng ngực.

Vừa rồi thật sự trợn tròn mắt xem màn thoát y kia, quả nhiên đúng như lời Cổ Duy, công lực của cậu còn chưa đủ thâm hậu.

Đừng nói là dụ hắn cắn câu, ngược lại còn bị hắn dụ, chính mình thiếu chút nữa…lộ ra.

Hít thở sâu, xem ra cuộc sống chung với hắn, phải suốt ngày suy nghĩ tâm cơ lẫn nhau rồi, chuẩn bị tư tưởng tác chiến thật cẩn thận mới được.

—————————

Chỉ có một phòng ngủ và một phòng sách, buổi tối ngủ như thế nào cũng trở thành vấn đề khó giải quyết.

Tối lần trước có một đêm, Chu Phóng ra ngủ ở sôpha lớn, lần này lại không giống, hiện tại đang là lúc lạnh nhất trong năm, hơn nữa ngày nghỉ bắt hắn ngủ ở sopha, đương nhiên hắn không chịu.

Vậy nên Giang Ninh đưa ra đề nghị, “Ngủ chung đi."

Chu Phóng dừng một chút, cười nói, “Được thôi, nhưng mà, tôi không có chăn dự phòng, cậu chọn giường hay chọn thảm mỏng?"

Giang Ninh nói, “Thảm mỏng."

Vỗn nghĩ cậu ta sẽ tức giận chọn giường, không ngờ lại tình nguyện chọn thảm, Chu Phóng dĩ nhiên rất cao hứng, hắn rất sợ lạnh,nên dù nguyên tắc chủ nhà đối đãi với khách là mình có chịu thiệt cũng nên để người ta được thoải mái, nhưng Chu Phóng da mặt rất dày, lại không bao giờ chịu thiệt, hơn nữa luôn quang minh chính đại thể hiện sự ích kỷ của mình, vì vậy chỉ để cho Giang Ninh một cái thảm mỏng, còn mình cuộn trong chăn dày, ngủ.

Vốn tưởng như vậy có thể bình yên vô sự, Chu Phóng không ngờ đêm đó lại nằm thấy cơn ác mộng quen thuộc kia.

Trong mộng, hắn nhẹ nhàng ôm Tiểu Ninh, hai người ôm nhau, ở ngã tư đường vào mùa đông lạnh rét, cũng chỉ cảm thấy sự ấm áp.

Chu Phóng hơn nửa đêm tỉnh lại, cảm giác mình ôm con gấu lớn thật rất ôm, thoái mái động đậy, đem con gấu ôm chặt thêm một chút, lại nghe trong ngực truyền đến tiếng kêu của con gấu.

“A?"

Âm thanh mơ mơ màng màng.

Chu Phóng theo cơ thể sờ xuống dưới, cư nhiên sờ tới cái mông của người kia…

“Khụ, Giang Ninh, cậu đừng đè tôi." Chu Phóng lắc lắc Giang Ninh đang ngủ say ôm mình, người kia chỉ mơ màng lên tiếng, “Lạnh…"

Chu Phóng mở tay cậu ra, đem thân người trong lòng đẩy qua một bên.

Một khắc kia, đột nhiên cảm thấy trong ngực trống trải, trong lòng thật chí có chút trống rỗng.

Chẳng biết tại sao, nhìn người kia vì tìm kiếm hơi ấm mà chui vào chăn, bộ dáng ôm hắn ngủ say, Chu Phóng đột nhiên mềm lòng.

Quay đầu nhìn thấy cậu đang nằm sấp trên gối ngủ rất say, không đành lòng đánh thức, vì thế nhẹ nhàng nhích đến, đem chăn chia cho cậu một nửa.

Sau đó mới khẽ nhắm mắt lại.

Sau khi Chu Phóng ngủ rồi, khóe miệng Giang Ninh lại không kiềm được, nhẹ nhàng nhếch lên, dịch thân thể, dựa vào hắn gần một chút.

Thế nên sáng sớm lúc Chu Phóng tỉnh lại, phát hiện mình đang xem Giang Ninh là con gấu ôm trong lòng.

Đối phương vừa lúc cũng tỉnh, hai người mở to mắt nhìn nhau một lát, Chu Phóng mới rút lấy bàn tay đang đặt ở mông cậu ra.

“Xin lỗi, tôi lúc ngủ có thói quen ôm đồ này nọ."

“À, là con gấu kia sao?" Giang Ninh chỉ chỉ con gấu tối qua bị mình đá xuống đất, nhẹ nhàng cười nói.

“Đúng a, sao lại rơi xuống đất rồi." Chu Phóng bất động thanh sắc nói sang chuyện khác, nhặt con gấu lên, vỗ vỗ, sau đó quay đầu nói với Giang Ninh, “Dậy thôi."

Giang Ninh tối qua cởi trần đi ngủ, buổi tối ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện thân người cậu ta thật sự rất được, làn da đẹp, xương quai xanh kia cũng thật đẹp khiến người ta muốn gặm một miếng.

Chu Phóng nhìn đã rồi, lúc này mới cười nói, “Tôi đi rửa mặt, cậu thay quần áo đi."

“Ừ." Giang Ninh vén chăn đứng lên, toàn thân chỉ có một chiếc lót gợi cảm che ở điểm quan trọng.

Chu Phóng ngón cái chống cằm, đem thân thể Giang Ninh từ đầu đến chân đánh giá lại một lần, lúc này mới bình luận, “Dáng người không tồi nha."

Giang ở trước mặt Chu Phóng mặc quần áo, vừa mặc vừa nói, “Cảm ơn đã khen, vẫn là anh rắn chắc hơn."

“Haha, tôi bình thường đều có tập thể dục."

“A? Tôi còn tưởng anh là trạch nam."

“Ây, đừng có nhìn tôi như vậy, tôi mỗi ngày đều ra ngoài chạy bộ."

“Tốt, vừa lúc tôi cũng định đi chạy bộ, vậy chạy cùng nhau đi." Giang Ninh ngẩng đầu, ánh mắt đen láy nhìn thằng Chu Phóng, hắn nhếch khóe miệng cười xấu xa, “Tôi mỗi ngày phải chạy một nghìn mét nha."

“Một nghìn thôi à, tôi đã từng chạy được mười nghìn."

“Cậu á?" Chu Phóng nghiềm ngẫm nhìn nhìn đánh giá đối phương, nhìn thân thể cậu bị vải che khuất, không khỏi có chút luyến tiếc.

“Thân thể là vốn của mệnh người, về sau còn là… điều kiện tạo nên cuộc sống hạnh phúc." Giang Ninh dứt lời, ánh mắt hơi cong lên, nhìn về phía Chu Phóng.

Hắn cũng nghiêm túc gật gật đầu, “Rất có đạo lý, tôi đi rửa mặt."

Hai người sau khi rửa mặt, thay quần áo thì ra ngoài chạy bộ.

Chu Phóng đương nhiên thuận tiện mang theo con chó nhỏ kia đi dạo.

Vì thế, hai người một chó, bắt đầu chạy bộ vòng quanh khu nhà, trên đường có rất nhiều người lớn tuổi tập thể dục buổi sáng, còn có mấy đôi lão phu thê cùng nhau chạy bộ, tinh thần không thua gì người trẻ tuổi.

Bởi vì không thích sóng vai, Chu Phóng cố ý cùng Giang Ninh duy trì khoảng cách nửa bước, dẫn con chó nhỏ chạy ở phía trước, Giang Ninh theo sát ở phía sau.

Mỗi lần ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy một bên mặt của người kia, bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vì chạy bộ mà cả người lắc lư, hắn chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại kéo kéo con chó nhỏ, cũng ít khi quay đầu lại nhìn Giang Ninh ở phía sau.

Buổi sáng nắng vàng chiếu xuống, hình ảnh ấm áp như vậy, đã từ rất lâu rồi.

Khi đó, mình mất đi người thân không nơi nương tựa, mỗi buổi sáng dều ngồi sau xe đạp của hắn, cùng nhau đi học.

Suốt dọc đường đi, hắn quen biết rất nhiều người, cười giỡn chào hỏi, mình chỉ yên lặng ngồi ở phía sau, lúc đó hắn luôn quan tâm quay đầu hỏi mình, chân bị thương có sao không, có muốn chạy chậm lại một chút không, hoặc là sợ mình nhàm chán, còn cố ý tìm đề tài, tỷ như việc học cấp ba rất bận rộn, tỷ như chủ đề kỳ sau của Bách Xuyên xã rốt cục đã được xác định…

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của hắn, cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nắm chặt góc áo của hắn, cả người dựa vào.

Mình lúc đó chỉ là đứa trẻ cô đơn bất lực, đem Chu Phóng trở thành người quan trọng nhất trong lòng.

Nhưng mà hiện tại, tuy rằng vẫn không buông được tình cảm dành cho hắn, chỉ là, khoảng cách nửa bước kia giữa hai người, ở trong lòng lại là khoảng cách rất xa.

Năm năm không gặp, khi hai người gặp lại mọi chuyện đều đã khác đi.

Mình hiện tại chỉ là người xa lạ trong cuộc sống của hắn, có thể làm cho hắn thích mình được không?

Tuy rằng nói với Cổ Duy rất có tự tin, nhưng hiện tại, trong lòng một chút cũng không có.

“Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi." Chu Phóng hướng Giang Ninh cười cười, chỉ chỉ ghế đá phía trước, “Qua đó ngồi?"

“Ừ." Giang Ninh đi theo hắn, hắn ôm chó, cùng nhau đi qua.

Con chó nhỏ dường như đang khó chịu, nhích tới nhích lui trong lòng Chu Phóng, hắn liền lấy tay xoa xoa đầu nó, xoa đến lông rối xù lên, sau đó lại xoa, lại rối.

Giang Ninh nhịn không được, bế con chó từ trong tay hắn ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt lông trên đầu nó, ôn nhu sờ đầu con chó nhỏ.

Chu Phóng cười nói, “Bát Bát nhà tôi dường như còn thích cậu hơn tôi."

Bởi vì con chó nhỏ vừa nằm trong lòng Giang Ninh đã im lặng.

Giang Ninh nghĩ thầm, có lẽ nó cho rằng mình là người xấu, nên ở trước mặt mình mới không dám động?

Trên mặt làm ra vẻ không có việc gì nói, “Vì tôi tốt với nó.", nói xong lại vỗ vỗ đầu con chó nhỏ.

“Chó mà cũng có linh tính như vậy sao?"

“Chính xác."

Chu Phóng nở nụ cười, “Thật ra những năm gần dây tôi vẫn muốn nuôi chó, chẳng biết tại sao tôi rất thích chó."

Giang Ninh vuốt đầu con chó nhỏ, thản nhiên nói,"Có thể kiếp trước anh là đồng loại với nó không chừng."

Chu Phóng không thèm để ý lời cậu, tiếp tục nói, “Không nhớ rõ là sinh nhật năm nào, ba tôi tặng cho một con chó mực, tôi dọn ra ở riêng cũng mang nó qua ở cùng, sau này lại vì một người bạn sợ chó mà bắt nó đem đi." Thanh âm trầm xuống, thản nhiên nói, mang theo sầu não thương nhớ,"Sau đó nó lại ăn bậy, chết trước cửa nhà, tôi liền chôn nó ở trong sân nhà."

Đầu Đất đã chết rồi sao? Giang Ninh dừng một chút, nuốt xuống lời muốn nói.

“Một thời gian dài, tôi không dám nuôi chó,tôi sợ sủng vật lại chết, không muốn trải qua ly biệt như thế nữa." Chu Phóng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con chó nhỏ, nhẹ nhàng thở dài, “Sau này cảm thấy ở một mình thật sự rất cô đơn, liền nuôi một con chó, không quá ba tháng nó lại chết."

“Là bệnh chết, bị hành hạ rất lâu."

Dừng một chút, lại nói, “Bất quá bây giờ đã quen, mấy con vật này, không thể nào sống lâu được, nên lúc nó còn sống, tôi hết sức chiếu cố nó là được,nghĩ thông suốt rồi, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, cho nên, nhìn thấy con chó này liền không nhịn được mua về nuôi."

Giang Ninh vẫn im lặng lắng nghe, nhìn hắn mang theo nụ cười kể lại chuyện cũ, tâm tình đã dễ dàng bị xúc động.

Cô đơn sao?

Trong năm năm qua hắn chưa từng động tâm với ai?

Như vậy, càng muốn khiến hắn yêu mình, muốn cho hắn cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, đương nhiên, chính mình cũng sẽ hạnh phúc.

“Không sao, tôi tin chắc anh sẽ tìm được người ở cùng anh cả đời." Giang Ninh nhẹ giọng nói, ngữ khí vô cùng chân thành.

“Ha ha." Chu Phóng chỉ cười cười, không đáp lại.

Giang Ninh dừng lại một chút, đột nhiên hỏi, “Người thích nuôi sủng vật, có phải rất ghét người khác nói xấu vật nuôi của mình không?"

“Đúng nha, dù sao người nuôi sủng vật cũng rất yêu quý con vật của mình, coi chúng nó như bằng hữu, dĩ nhiên có người nói xấu nó sẽ thấy không vui."

Giang Ninh trầm mặc chốt lát, trước kia cậu ở trước mặt hắn mắng nó là con chó hư hỏng, còn nói nó rất xấu, thật là không hiểu chuyện.

Khi người mình yêu thích thứ gì, cho mình bản thân không thích, cũng nên đi hiểu và thông cảm, suy nghĩ như vậy, mới dần dần đón nhận, chạm vào mấy chú chó.

Lúc bắt đầu thực sự rất sợ hãi, không dám đứng gần, tâm lý e ngại vì bị chó cắn đã nhiều năm vẫn không cách nào vượt qua. Sau đó, đi đến nơi bán sủng bật, nhìn mấy chú chó đáng yêu, sờ vào đám lông mềm mềm của chúng, cảm giác e ngại mới dần dần phai nhạt.

Hiện tại chỉ cần không phải là bộ mặt đáng sợ của con chó muốn cắn người, hơn nữa là bột mặ đáng yêu, Giang Ninh cũng không sợ, còn có thể ôm vào lòng đùa giỡn.

Sẽ không bao giờ nói lời trái tai, lại càng không vì mình mà khiến anh khó xử nữa.

Chu Phóng, đứa nhỏ ngày nào dần dần trưởng thành, trong lòng đều mang theo tâm tình yêu thích anh, anh có hiểu không?

“Về nhà thôi." Chu Phóng quay đầu liếc Giang Ninh một cái, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, cả hai nhìn nhau cười.

Chu Phóng bế chó về, “Ôm nó thôi, nhìn thấy tiểu tử này chạy mệt đến bất động rồi."

“Ừ, về thôi, ăn điểm tâm."

Hai người lại cùng nhau chạy về.

Con đường về nhà đột nhiên ngắn đi rất nhiều, hai người tự chìm trong tâm tư, trầm mặc.

Giang Ninh đương nhiên đang nhớ lại chuyện cũ, Chu Phóng thì lại thấy lo lắng.

Chẳng biết tại sao, hôm nay lại cư nhiên đem chuyện bí mật giấu trong lòng nói ra, chẳng lẽ vì trên người cậu nhóc kia toát ra khí chất lãnh đạm im lặng, khiến cho người ta muốn trải lòng cùng hắn nói hết?

Tối hôm qua lại không hề phòng bị mà ôm cậu ta vào lòng, không hề ghét bỏ cùng cậu ta thân mật. Thậm chí sau khi ôm, ngủ rất ngon, không bị giấc mộng kia làm bừng tỉnh nữa.

Càng đáng sợ chính là, lúc sáng sớm nhìn thấy đôi mắt đen láy nhìn mình chăm chú trong lòng, có cảm giác tim hẫng đi nửa nhịp.

Mình dường như trở nên rất kỳ quái.

Hai người suốt đường đi không hề nói chuyện, sau khi về tới nhà, Chu Phóng tự nhiên đem con chó nhỏ nhét vào lòng Giang Ninh, sau đó lấy chìa khóa mở cửa.

Sau khi cửa mở, Giang Ninh tự nhiên như nhà mình, ôm chó đi vào trong, Chu Phóng đứng ở cửa, có chút ngây người.

Hành động bản năng này, sao lại cùng cậu ta phối hợp ăn ý như vậy, hai người trước đó đã quen sao?

“Anh cho Bát Bát ăn đi, tôi vào bếp làm bữa sáng." Giang Ninh quay đầu lại cười cười, Chu Phóng thuận tay đóng cửa lại, nhận chó từ tay cậu, “Được, vất vả cho cậu."

Lần này là lời nói thật lòng, không hề có ý muốn thử cậu.

“Không sao, anh muốn ăn gì? Trứng chiên hay là bánh mì?"

“Trứng chiên đi, tôi không thích bánh mì."

“Ừ, được rồi."

Giang Ninh cười cười, xoay người đi vào bếp, mặc cái cái tạp dề vốn không còn rõ hình dạng đã được cậu giặt sạch sẽ.

Chu Phóng đứng ngây người một lúc lâu, nhìn Giang Ninh đeo tạp dề bận rộn trong bếp, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật thoải mái, thật ấm áp.

Có cảm giác… của gia đình.
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại