Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
Chương 21
CHƯƠNG 21
Thịnh Hạ không biết Kim Trác Văn đang hiểu lầm mình và Đường Kình đang yêu nhau, thấy cậu đột nhiên ủ rũ cũng không khỏi có chút kì lạ.
Nhưng cậu lại nói mình không sao…
Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, chắc là tối hôm qua Kim Trác Văn nghỉ ngơi không tốt nên bây giờ có chút mệt mỏi, cũng không tiếp tục quấy rầy nữa.
Kim Trác Văn: “…"
Kim Trác Văn càng đau lòng nhưng vẫn nhịn không được vểnh tai, yên lặng chú ý động tĩnh giữa hai người. Thật ra cậu rất muốn hỏi trực tiếp Thịnh Hạ đang có quan hệ gì với Đường Kình nhưng lại sợ nếu biết được câu trả lời thì mình hoàn toàn không còn cơ hội nữa, chỉ có thể tìm mọi cách tiến lại gần nghe lén, trong lòng lại thở dài ngao ngán.
Nhưng sau khi âm thầm quan sát cả ngày thì trong lòng Kim Trác Văn cũng có kết quả, tuy rằng thân thiết hơn so với trước nhưng Thịnh Hạ và Đường Kình chắc không phải loại quan hệ đó, cậu vẫn còn cơ hội. Chỗ duy nhất không ổn chính là hình như Thịnh Hạ có chút thích Đường Kình…
Kim Trác Văn có chút lo âu nhưng cũng không biết phải làm thế nào, trong lòng không khỏi khó chịu như bị mèo cào.
Đúng lúc này, chuông báo hiệu hết tiết vang lên, Hồ Phỉ Phỉ xoay người lại: “Đúng rồi Hạ Hạ, giới thiệu cho cậu một chút, đây là chồng mới của mình, ha ha ha có phải rất đẹp trai hay không? Cậu xem khuôn mặt này, đôi mắt này, sống mũi này thật sự tuyệt vời quá đi mất!"
Thịnh Hạ thò đầu nhìn poster idol trêи bàn của Hồ Phỉ Phỉ, gật đầu: “Đúng là rất tuấn tú, dáng người cũng rất đẹp."
“Ha ha ha chị gái này đúng là rất tinh mắt!" Hồ Phỉ Phỉ phấn khởi cười to: “Tới đây, cho cậu xem bảo vật của mình! Nhìn tờ này xem, tuyến nhân ngư* gợi cảm, chân siêu cấp dài, còn có cơ bụng tuyệt đẹp, chậc chậc chậc tận tám múi đấy, thật là khiến người khác không giữ bình tĩnh được!"
*phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành chữ V
Nhắc tới cơ bụng, Thịnh Hạ lập tức liền nhớ ngày đó ở nhà nam thần nhìn thấy cơ bụng của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhịn không được liền cười ngây ngô theo: “Đúng… đúng là khó có thể giữ bình tĩnh được hắc hắc hắc…"
Kim Trác Văn nghe thế ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới cứng đờ quay đầu lại, nhìn thân thể cao lớn đĩnh đạc, cơ bắp rắn chắc của Đường Kình.
Thì… thì ra vấn đề nằm ở chỗ này sao?
Vuốt chiếc bụng tròn vo của mình, nhìn chiếc eo bằng phẳng của “tình địch", ánh mắt chàng trai nhỏ hừng hực khí thế, cuối cùng dùng sức nắm chặt bàn tay đầy thịt của mình. Không phải chỉ là tuyến nhân ngư và cơ bụng thôi sao, sớm muộn gì cậu cũng có!
Tiết học khiến bạn học Kim Trác Văn hạ quyết tâm cũng trôi qua.
Chuông tan học vang lên, đến giờ về rồi.
Thịnh Hạ thu dọn cặp sách, bước nhanh ra khỏi phòng học, chuẩn bị lên lầu tìm Dư Xán về cùng.
Kết quả mới vừa bước lên lầu liền thấy ba nữ sinh tóc dài nói cười từ trêи lầu đi xuống.
Cô gái đi đầu có dáng người cao gầy, mang một đôi Clunck Sneaker màu đỏ cực kì bắt mắt, đúng là người cầm đầu nhốt cô ở nhà vệ sinh hôm qua, lúc Thịnh Hạ đá cửa có thấy mặt cô ta.
Nhưng đột nhiên không kịp đề phòng mà đã chạm mặt khiến hai bên ngây ngốc, ngay sau đó liền cảnh giác mà lùi một bước.
“Kỳ Trăn, làm sao bây giờ?"
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Cô ta một người chúng ta ba người, chẳng lẽ đánh không lại?" tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Diệp Kỳ Trăn có chút run rẩy, dù sao cô ta và Thịnh Hạ cũng chưa từng đụng chạm. Ngày hôm qua ra tay với cô cũng chỉ vì nợ Lưu Sơn Hà một ân tình, không thể không trả lại.
Nhưng cô ta luôn luôn cao ngạo, cho dù trong lòng có chút chột dạ thì cũng không biểu lộ trêи mặt, ngược lại còn hất cằm, lạnh giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngày hôm qua chưa uống đủ nước à?!"
Nếu là bình thường, Thịnh Hạ đã sớm sợ tới mức chạy trối chết. Tuy cô nhát gan nhưng không phải là người sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, cũng biết nếu hôm nay mình chạy đi thì về sau những người này sẽ được nước lấn tới mà bắt nạt cô. Lại nghĩ đến nam thần còn vì mình mà tìm mọi cách đưa Lưu Sơn Hà vào bệnh viện, cô càng không muốn yếu thế.
Không thể để nam thần tốn công uổng phí.
Nghĩ đến đây, Thịnh Hạ hít sâu hai cái, sau đó lấy hết can đảm nhấc hai chân đang phát run lên, vọt tới trước mặt ba người Diệp Kỳ Trăn: “Các… các cô…"
m thanh phát ra nhỏ xíu hoàn toàn khác với khí thế nghiêm nghị trong tưởng tượng của cô, Thịnh Hạ lúng túng lại chán nản, thiếu chút nữa là gồng không nổi nữa. Đúng lúc thấy trêи tay Diệp Kỳ Trăn có cầm một chai nước, cô vận động cơ thể, nhanh chóng đoạt lấy cái chai gần hết nước kia, đôi tay dùng sức bóp một cái!
Bẹp!
Thịnh Hạ vui vẻ trong lòng, tự thấy rất uy phong, lá gan cũng lớn hơn chút. Cô cầm chai nước méo mó nhét vào trong ngực Diệp Kỳ Trăn. Sau đó ngẩng đầu nhe răng, tỏ vẻ ác độc nói: “Tôi… tôi có tập nhu đạo, rất lợi hại đó! Về sau các cô thấy tôi thì hãy tránh xa đi, bằng không thứ lần sau tôi bóp cũng… cũng không phải cái chai này đâu!"
Ba người Diệp Kỳ Trăn ngơ ngác nhìn Thịnh Hạ, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Thịnh Hạ cảm thấy có thể bọn họ đang sợ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vừa đúng lúc này Dư Xán từ trêи lầu đi xuống, Thịnh Hạ sợ cô ấy biết chuyện hôm qua sẽ lo lắng, vội rút lại vẻ mặt hung dữ rồi kéo Dư Xán chạy.
“… Này mẹ nó, cô em dễ thương này từ đâu tới vậy?"
Hơn nửa ngày Diệp Kỳ Trăn mới lấy lại tinh thần nói.
“Đúng… đúng vậy, vừa rồi cô ta còn hùng hổ xông lên, còn tưởng rằng cô ta muốn đánh chúng ta! Kết quả lại…" cô gái bên tay phải cũng dại ra: “Tại sao tao lại có cảm giác như… bị đáng yêu chết rồi?"
Cô gái còn lại cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng sau khi lấy lại tinh thần: “Đám người lão Lưu có bệnh à? Cư nhiên lại kêu chúng ta dạy dỗ một cô gái đàng hoàng? Tao còn tưởng nhìn bề ngoài nhỏ xinh nhưng lại thèm ăn đòn như Vu Phi Yến lớp [3] chứ!"
“Đúng vậy, mày nói xem vừa rồi cô ta như vậy, có thể có gan đánh nhau với đám lão Lưu à? Hay là lúc Cát Hiểu Huy chỉ người cho chúng ta thì bị chột mắt?"
“Mẹ nó không thể nào? Kia…"
“Chính là cô ta, Thịnh Hạ," Diệp Kỳ Trăn mở miệng cắt ngang đồng bọn: “Không nghe vừa rồi cô ta nói có học nhu đạo sao? Lúc trước Lưu Sơn Hà có nhắc đến chuyện này, còn kêu chúng ta cẩn thận một chút, đừng đối đầu trực diện với cô ta."
“Đúng rồi, tại sao tao lại quên chuyện này chứ! Vậy không phải nhận sai người rồi? Nhưng cô ta nhìn ngoan ngoãn như thế thì tại sao lại dính vào những chuyện này…"
“Hình như là vì Lăng Trí? Tao nhớ rõ Cát Hiểu Huy từng nói cô ta là bạn gái Lăng Trí, nhưng mà mày nghĩ xem có phải thật không? Dáng vẻ mắt cao hơn đầu của Lăng Trí thì có thể coi trọng con nhóc bình thường như vậy à?"
Lăng Trí từng là nhân vật làm mưa làm gió ở Nhất Trung, không ai không quen biết hắn, cũng không ít nữ sinh động tâm với hắn.
Diệp Kỳ Trăn cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng Lăng Trí không chút lưu tình mà cự tuyệt tình cảm của cô ta. Chuyện này khiến cho người có quyền có thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Diệp Kỳ Trăn rất mất mặt, dưới sự tức giận mà vì yêu sinh hận, thề cho dù thế nào cũng không thích hắn nữa.
Nghe được lời này, cô ta lập tức liền cười lạnh một tiếng: “Mắt cao hơn đầu cái gì chứ, chỉ là được nuôi ra trêи cơ sở gia đình có tiền. Bây giờ Lăng gia đã phá sản, có người muốn hắn thì không phải hắn nên cám ơn trời đất sao! Còn dám lựa chọn tốt xấu à? Hắn có tư cách đó sao!"
Thấy tính tình đại tiểu thư của cô ta sắp bộc phát, hai nữ sinh bên cạnh vội nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, có người nói đêm qua Lưu Sơn Hà bị Triệu Thành dẫn người đánh nhập viện, có phải có liên quan đến Thịnh Hạ không?"
“Tao cũng thấy rất trùng hợp, nhưng mà thấy cô ta như vậy không giống loại người quậy phá với bọn ở trường nghề. Hơn nữa tao nghe nói Triệu Thành đánh Lưu Sơn Hà là bởi vì Lưu Sơn Hà sàm sỡ bạn gái hắn…"
“Được rồi, mặc kệ chuyện này có liên quan đến con nhóc vừa rồi hay không thì chuyện của tao và Lưu Sơn Hà đã xong rồi." Diệp Kỳ Trăn hoàn hồn, nhìn chai nước trong tay rồi mím môi: “Sau này hai người cũng đừng kiếm chuyện với cô ta nữa, nếu không cô ta lại chạy đến trước mặt chúng ta bóp nát cái chai…"
“Ha ha ha mày còn chưa nói xong thì tao lại muốn cười rồi!"
“Đúng vậy, còn vẻ mặt ‘tôi sẽ cảnh cáo mấy người rất độc ác’ của cô ta thật sự quá mẹ nó đáng yêu ha ha ha!"
Hai nữ sinh vui vẻ cười đùa cũng khiến Diệp Kỳ Trăn nhịn không nổi nữa mà cười “Xuy" một tiếng.
***
Nửa tháng sau cũng không có xảy ra chuyện gì nữa.
Mỗi ngày sau khi tan học Thịnh Hạ đều về nhà ăn cơm, sau khi cơm nước xong thì đến Dư gia làm bài tập Lăng Trí giao cho, làm xong rồi thì đến Lăng gia học bổ túc, cuộc sống gia đình trôi qua rất vui vẻ.
Trải qua nửa tháng quen biết, cô và hai đứa bé Lăng gia cũng trở nên rất thân thiết, ở trước mặt Lăng Trí cũng không còn e ngại như trước nữa, tuy vẫn thường xuyên thẹn thùng đỏ mặt nhưng lúc nói chuyện cũng dễ chịu không ít, do đó cô cũng không nói lắp nữa.
Chuyện duy nhất không hoàn mĩ chính là công việc của nam thần quá vất vả. Cho dù mỗi ngày hắn đều cố hết sức về nhà sớm thì cô cũng chỉ có thể ở chung với Lăng Trí một giờ. Thỉnh thoảng xuất hiện tình huống đột xuất thì Lăng Trí cũng không về kịp để dạy bổ túc cho cô.
Thịnh Hạ đau lòng lại không biết phải làm sao, đồng thời cũng hạ quyết tâm chờ sau khi hai người đã thân thiết rồi thì cô chắc chắn sẽ nghĩ cách khuyên hắn về trường học lại, sau đó tham gia thi đại học.
Đến vấn đề tiền cô cũng suy nghĩ xong, nếu hắn không chịu nhận trợ giúp của cô thì cô sẽ tìm cô giáo chủ nhiệm, xin cô ấy ra mặt giúp đỡ hắn.
Học đại học cũng chỉ bốn năm, lấy thành tích và năng lực của hắn thì chỉ cần có thể chịu đựng chưa tới bốn năm rưỡi nữa thôi, cuộc sống tương lai nhất định hoàn toàn khác với hiện tại. Thịnh Hạ thật sự thực không hi vọng bởi vì khó khăn nhất thời mà Lăng Trí từ bỏ tương lai vốn sáng lạn huy hoàng của mình.
Chẳng qua hiện tại cô vẫn không dám nói những lời này với Lăng Trí, miễn cho hắn có cảm giác bị thương hại. Thịnh Hạ chỉ có thể ép những suy nghĩ này xuống, sau đó kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp.
“Nhiệt Nhiệt, ba mẹ phải đi rồi, con ở nhà một mình nhớ ăn cơm đấy! Buổi tối ngủ nhớ phải khóa cửa kĩ càng!"
Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày ba Thịnh nói với bà nội Thịnh sẽ về quê một chuyến.
Bởi vì có một số việc phải xử lí nên dự định phải đến sáng mai mới có thể trở về, ba mẹ Thịnh cũng không kêu Thịnh Hạ đến trông chừng cửa hàng mà trực tiếp đóng cửa, dắt Thịnh Xuyên đi theo. Tuy bà nội Thịnh không ưa mẹ Thịnh và Thịnh Hạ nhưng vẫn rất yêu thương cháu nội đích tôn duy nhất của bà, vẫn luôn nhắc ba Thịnh phải dẫn cậu trở về. Vừa lúc cuối tuần này Thịnh Xuyên rảnh rỗi, ba Thịnh liền dẫn cậu theo.
“Con biết rồi! Mọi người lên đường phải thuận buồm xuôi gió!"
Thịnh Hạ ló đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay xuống dưới lầu, đợi chiếc xe đã lái nhiều năm của nhà mình từ từ biến mất sau con hẻm mới quay về giường. Khó khăn lắm mới tới cuối tuần, làm sao có thể rời khỏi chiếc giường yêu dấu!
Ngủ thêm một giấc liền tới giữa trưa, Thịnh Hạ vuốt ve cái bụng đang kêu "ọc ọc" mà bò dậy, xuống lầu nấu mì ăn. Sau đó chợt có hứng lấy khuôn bánh, bột mì cùng các nguyên liệu khác, bắt tay vào làm bánh chiffon.
Đầu tiên là làm chiếc bánh cao khoảng 6 inches, trong nhà luôn không thiếu trái cây và bơ lạt nên cô tùy tiện trang trí một chút, làm một cái bánh kem bơ trái cây đơn giản rồi bỏ vào tủ lạnh. Sau đó lại nướng một mâm cupcake và hai dĩa matcha cookie, chia đều thành 3 phần.
Cô mang phần đầu tiên đến Giản gia nhưng lại không canh chuẩn thời gian, mới vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng khóc nháo của Giản Thông- em họ của Giản Nhiên.
“Con không muốn! Con sẽ không về với hai người đâu! Ô ô con muốn… muốn ăn với chị cơ, con không muốn trở về."
“Con! Trời ơi đứa nhỏ này rốt cuộc tại sao lại như vậy? Ba mẹ chỉ muốn mang con về nhà bà ngoại ăn một bữa cơm chứ đâu phải mang con đi bán, tại sao con lại phản ứng như vậy?!"
“Thôi nào, Thông Thông nghe lời, ăn cơm xong chúng ta sẽ trở lại."
“Không… hức, ở đây thoải mái? Ở nhà không thoải mái như ở đây?"
“Cái gì? Vậy ý con là… con… con không muốn về nhà?! Đứa nhỏ này học tật xấu gì vậy? Đó là nhà con đấy."
“Ô ô ô con không muốn về nha! Con muốn ở đây với bà nội và chị!"
“…… Được được được, không về nhà thì không về nhà, con vẫn ở với bà nội. Ba đồng ý với con, chờ sau khi chúng ta ăn cơm ở nhà bà ngoại xong thì liền về đây được không?"
Tiếng khóc của Giản Thông hòa lẫn với âm thanh của hai vợ chồng Giản Kiến Quốc. Nhưng Giản Kiến Quốc là an ủi còn Đỗ Bình đang rất tức giận.
Thịnh Hạ nghe xong cũng hiểu được phần lớn, cuối cùng vợ chồng Giản Kiến Quốc cũng dụ dỗ được con trai đi ra. Cô vội trốn ra sau trụ đèn, chờ một nhà ba người đi xa mới chạy vào nhà: “Bà Giản! Chị Nhiên Nhiên!"
Không thấy bóng dáng Giản Nhiên đâu nhưng lại thấy bà Giản đứng ở cửa, trông thấy Thịnh Hạ, bà lão vốn đang trầm ngâm cũng ngây cả người rồi cười nhẹ với cô: “Là Nhiệt Nhiệt à, sao cháu lại đến đây?"
“Con rảnh rỗi không có việc gì làm nên nướng một ít bánh quy và bánh kem sang đây gửi bà và chị Nhiên Nhiên ăn thử." Thịnh Hạ đưa túi nhựa trong tay cho bà: “Bà ơi, chị Nhiên Nhiên đâu rồi? Hôm nay chị ấy không nghỉ học sao?"
“Có nghỉ, con bé đang quét dọn trong sân." bà Giản cầm lấy túi nhựa khích lệ: “Mùi thật thơm, Nhiệt Nhiệt của chúng ta đúng là một đứa bé khéo tay."
Thịnh Hạ được khen nên không ngừng cười “hì hì", trả lời khiêm tốn vài câu liền chạy vào tìm Giản Nhiên.
Giản Nhiên đã sớm nghe thấy giọng của Thịnh Hạ, thấy cô đi vào, đôi mắt đẹp hơi chau lên, nói: “Khó có được một ngày cuối tuần sao lại không ra ngoài chơi với Xán Xán?"
Thịnh Hạ lắc đầu: “Cậu ấy còn phải tham gia lớp học thêm nữa, không có thời gian chơi với em."
Sắp phải thi đại học nên ba mẹ Dư Xán rất khẩn trương, ép Dư Xán phải học thêm mấy lớp luyện thi, lấp đầy thời gian cuối tuần của cô ấy. Đừng nói là ra ngoài chơi, bạn học Xán Xán đáng thương còn không có thời gian nghỉ ngơi.
Giản Nhiên cũng đã sớm quên chuyện này, sau khi nhớ tới mới “À" một tiếng.
Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn nhìn, thấy bà Giản không đi vào nên vội thò đầu lại gần nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhiên Nhiên, lúc em vừa tới có thấy chú thím của chị, bọn họ đang dự định đón em họ của chị về sao? Còn nữa, em họ của chị tại sao lại khóc đáng thương như vậy chứ?"
Giản Nhiên nhìn Thịnh Hạ một cái: “Muốn biết à?"
Thịnh Hạ gật đầu như gà mổ thóc.
“Không nói cho em."
Thịnh Hạ: “…"
Đôi mắt Thịnh Hạ trở nên tinh ranh, ôm chặt cánh tay Giản Nhiên: “Vậy, em sẽ không buông chị ra!"
Giản Nhiên: “…"
Giản Nhiên ngồi dậy, cười như không cười mà nhìn con nhóc đã học được cách uy hϊế͙p͙ người khác, cũng không nói lời nào mà cứ nhìn chằm vào cô.
Còn Thịnh Hạ… Thịnh Hạ túng túng thu móng vuốt, cười gượng giật nhẹ tay áo Giản Nhiên: “Vậy chị hãy nói cho em đi, em rất lo cho chị đó! Rất lo lắng rất lo lắng đó!"
Trong mắt Giản Nhiên hiện lên ý cười, cũng không chọc ghẹo cô nữa, tiếp tục quét rác nói: “Mục đích còn chưa đạt được thì còn lâu bọn họ mới mang con trai về, chẳng qua hôm nay là tiệc mừng thọ của bà ngoại Thông Thông, bọn họ đến đón thằng bé đi ăn một bữa mà thôi. Thằng bé khóc nhiều như vậy bởi vì thím của chị dạy dỗ rất nghiêm khắc, không cho ăn đồ ăn vặt, không cho chơi điện thoại nhiều, còn ép nó đi học thêm. Không giống chị với bà nội, chỉ cần không có hại cho cơ thể thì cũng tùy ý thằng bé. Lúc chị ở nhà còn dẫn nó ra ngoài chơi, thằng bé ở chỗ này thoải mái hơn ở nhà thì đương nhiên không muốn đi."
Thịnh Hạ sửng sốt, có chút không hiểu: “Thế… nếu chị đã biết chuyện của ba mẹ nó rồi thì sao lại không nghiêm khắc hơn với thằng bé? Nếu nó khóc lóc đòi đi thì chú thím của chị cũng đâu có cách nào để nó ở lại đây?"
“Chuyện riêng của người lớn không cần phải liên lụy đến trẻ con, huống chi cách này không thành thì bọn họ cũng sẽ thực hiện cách khác. Chi bằng tương kế tựu kế*, chiều theo bọn họ còn đỡ bị làm phiền." Giản Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, cong môi: “Quan trọng nhất chính là… bình thường chị đều đi học, không có cách nào chơi chung với bà nội. Bây giờ có đứa trẻ bà thích luôn chơi với bà thì cũng rất tốt."
*Tương kế tựu kế: lợi dụng kế của đối phương mà lập kế đối phó lại
Đôi mắt Thịnh Hạ trừng lớn: “Cho… cho nên chị cố ý cưng chiều thằng bé theo ý bà Giản, khiến nó càng ngày càng thích nơi này, càng ngày càng không muốn về nhà."
Vậy… vậy là muốn vợ chồng Giản Kiến Quốc tiền mất tật mang mà!
Giản Nhiên không phủ nhận, thản nhiên cười nói: “Chị cảm thấy nuông chiều đến hư cũng không phải chuyện tốt, Thông Thông mới năm tuổi, hưởng thụ tuổi thơ mới là việc mà thằng bé nên quan tâm."
Cô không muốn ép Giản Thông ngày càng xa cách ba mẹ. Nhưng nếu vẫn ở bên hai vợ chồng đó thì cũng không phải chuyện tốt, bà nội cũng luôn rất lo lắng Giản Thông sẽ bị hai vợ chồng Giản Kiến Quốc dạy hư.
Vừa có thể làm bà nội vui vẻ, lại khiến cho hai vợ chồng kia thấy khó chịu thì cô dại gì không làm?
Thịnh Hạ không biết nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu tìm trêи điện thoại một gói biểu cảm thích hợp rồi đưa trước mặt Giản Nhiên.
Quỳ xuống đất bái kiến đại ca.jpg
Giản Nhiên ngẩn ra, không nhịn được mà nghiêng đầu cười ra tiếng.
Thịnh Hạ không biết Kim Trác Văn đang hiểu lầm mình và Đường Kình đang yêu nhau, thấy cậu đột nhiên ủ rũ cũng không khỏi có chút kì lạ.
Nhưng cậu lại nói mình không sao…
Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, chắc là tối hôm qua Kim Trác Văn nghỉ ngơi không tốt nên bây giờ có chút mệt mỏi, cũng không tiếp tục quấy rầy nữa.
Kim Trác Văn: “…"
Kim Trác Văn càng đau lòng nhưng vẫn nhịn không được vểnh tai, yên lặng chú ý động tĩnh giữa hai người. Thật ra cậu rất muốn hỏi trực tiếp Thịnh Hạ đang có quan hệ gì với Đường Kình nhưng lại sợ nếu biết được câu trả lời thì mình hoàn toàn không còn cơ hội nữa, chỉ có thể tìm mọi cách tiến lại gần nghe lén, trong lòng lại thở dài ngao ngán.
Nhưng sau khi âm thầm quan sát cả ngày thì trong lòng Kim Trác Văn cũng có kết quả, tuy rằng thân thiết hơn so với trước nhưng Thịnh Hạ và Đường Kình chắc không phải loại quan hệ đó, cậu vẫn còn cơ hội. Chỗ duy nhất không ổn chính là hình như Thịnh Hạ có chút thích Đường Kình…
Kim Trác Văn có chút lo âu nhưng cũng không biết phải làm thế nào, trong lòng không khỏi khó chịu như bị mèo cào.
Đúng lúc này, chuông báo hiệu hết tiết vang lên, Hồ Phỉ Phỉ xoay người lại: “Đúng rồi Hạ Hạ, giới thiệu cho cậu một chút, đây là chồng mới của mình, ha ha ha có phải rất đẹp trai hay không? Cậu xem khuôn mặt này, đôi mắt này, sống mũi này thật sự tuyệt vời quá đi mất!"
Thịnh Hạ thò đầu nhìn poster idol trêи bàn của Hồ Phỉ Phỉ, gật đầu: “Đúng là rất tuấn tú, dáng người cũng rất đẹp."
“Ha ha ha chị gái này đúng là rất tinh mắt!" Hồ Phỉ Phỉ phấn khởi cười to: “Tới đây, cho cậu xem bảo vật của mình! Nhìn tờ này xem, tuyến nhân ngư* gợi cảm, chân siêu cấp dài, còn có cơ bụng tuyệt đẹp, chậc chậc chậc tận tám múi đấy, thật là khiến người khác không giữ bình tĩnh được!"
*phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành chữ V
Nhắc tới cơ bụng, Thịnh Hạ lập tức liền nhớ ngày đó ở nhà nam thần nhìn thấy cơ bụng của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhịn không được liền cười ngây ngô theo: “Đúng… đúng là khó có thể giữ bình tĩnh được hắc hắc hắc…"
Kim Trác Văn nghe thế ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới cứng đờ quay đầu lại, nhìn thân thể cao lớn đĩnh đạc, cơ bắp rắn chắc của Đường Kình.
Thì… thì ra vấn đề nằm ở chỗ này sao?
Vuốt chiếc bụng tròn vo của mình, nhìn chiếc eo bằng phẳng của “tình địch", ánh mắt chàng trai nhỏ hừng hực khí thế, cuối cùng dùng sức nắm chặt bàn tay đầy thịt của mình. Không phải chỉ là tuyến nhân ngư và cơ bụng thôi sao, sớm muộn gì cậu cũng có!
Tiết học khiến bạn học Kim Trác Văn hạ quyết tâm cũng trôi qua.
Chuông tan học vang lên, đến giờ về rồi.
Thịnh Hạ thu dọn cặp sách, bước nhanh ra khỏi phòng học, chuẩn bị lên lầu tìm Dư Xán về cùng.
Kết quả mới vừa bước lên lầu liền thấy ba nữ sinh tóc dài nói cười từ trêи lầu đi xuống.
Cô gái đi đầu có dáng người cao gầy, mang một đôi Clunck Sneaker màu đỏ cực kì bắt mắt, đúng là người cầm đầu nhốt cô ở nhà vệ sinh hôm qua, lúc Thịnh Hạ đá cửa có thấy mặt cô ta.
Nhưng đột nhiên không kịp đề phòng mà đã chạm mặt khiến hai bên ngây ngốc, ngay sau đó liền cảnh giác mà lùi một bước.
“Kỳ Trăn, làm sao bây giờ?"
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Cô ta một người chúng ta ba người, chẳng lẽ đánh không lại?" tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Diệp Kỳ Trăn có chút run rẩy, dù sao cô ta và Thịnh Hạ cũng chưa từng đụng chạm. Ngày hôm qua ra tay với cô cũng chỉ vì nợ Lưu Sơn Hà một ân tình, không thể không trả lại.
Nhưng cô ta luôn luôn cao ngạo, cho dù trong lòng có chút chột dạ thì cũng không biểu lộ trêи mặt, ngược lại còn hất cằm, lạnh giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngày hôm qua chưa uống đủ nước à?!"
Nếu là bình thường, Thịnh Hạ đã sớm sợ tới mức chạy trối chết. Tuy cô nhát gan nhưng không phải là người sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, cũng biết nếu hôm nay mình chạy đi thì về sau những người này sẽ được nước lấn tới mà bắt nạt cô. Lại nghĩ đến nam thần còn vì mình mà tìm mọi cách đưa Lưu Sơn Hà vào bệnh viện, cô càng không muốn yếu thế.
Không thể để nam thần tốn công uổng phí.
Nghĩ đến đây, Thịnh Hạ hít sâu hai cái, sau đó lấy hết can đảm nhấc hai chân đang phát run lên, vọt tới trước mặt ba người Diệp Kỳ Trăn: “Các… các cô…"
m thanh phát ra nhỏ xíu hoàn toàn khác với khí thế nghiêm nghị trong tưởng tượng của cô, Thịnh Hạ lúng túng lại chán nản, thiếu chút nữa là gồng không nổi nữa. Đúng lúc thấy trêи tay Diệp Kỳ Trăn có cầm một chai nước, cô vận động cơ thể, nhanh chóng đoạt lấy cái chai gần hết nước kia, đôi tay dùng sức bóp một cái!
Bẹp!
Thịnh Hạ vui vẻ trong lòng, tự thấy rất uy phong, lá gan cũng lớn hơn chút. Cô cầm chai nước méo mó nhét vào trong ngực Diệp Kỳ Trăn. Sau đó ngẩng đầu nhe răng, tỏ vẻ ác độc nói: “Tôi… tôi có tập nhu đạo, rất lợi hại đó! Về sau các cô thấy tôi thì hãy tránh xa đi, bằng không thứ lần sau tôi bóp cũng… cũng không phải cái chai này đâu!"
Ba người Diệp Kỳ Trăn ngơ ngác nhìn Thịnh Hạ, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Thịnh Hạ cảm thấy có thể bọn họ đang sợ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vừa đúng lúc này Dư Xán từ trêи lầu đi xuống, Thịnh Hạ sợ cô ấy biết chuyện hôm qua sẽ lo lắng, vội rút lại vẻ mặt hung dữ rồi kéo Dư Xán chạy.
“… Này mẹ nó, cô em dễ thương này từ đâu tới vậy?"
Hơn nửa ngày Diệp Kỳ Trăn mới lấy lại tinh thần nói.
“Đúng… đúng vậy, vừa rồi cô ta còn hùng hổ xông lên, còn tưởng rằng cô ta muốn đánh chúng ta! Kết quả lại…" cô gái bên tay phải cũng dại ra: “Tại sao tao lại có cảm giác như… bị đáng yêu chết rồi?"
Cô gái còn lại cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng sau khi lấy lại tinh thần: “Đám người lão Lưu có bệnh à? Cư nhiên lại kêu chúng ta dạy dỗ một cô gái đàng hoàng? Tao còn tưởng nhìn bề ngoài nhỏ xinh nhưng lại thèm ăn đòn như Vu Phi Yến lớp [3] chứ!"
“Đúng vậy, mày nói xem vừa rồi cô ta như vậy, có thể có gan đánh nhau với đám lão Lưu à? Hay là lúc Cát Hiểu Huy chỉ người cho chúng ta thì bị chột mắt?"
“Mẹ nó không thể nào? Kia…"
“Chính là cô ta, Thịnh Hạ," Diệp Kỳ Trăn mở miệng cắt ngang đồng bọn: “Không nghe vừa rồi cô ta nói có học nhu đạo sao? Lúc trước Lưu Sơn Hà có nhắc đến chuyện này, còn kêu chúng ta cẩn thận một chút, đừng đối đầu trực diện với cô ta."
“Đúng rồi, tại sao tao lại quên chuyện này chứ! Vậy không phải nhận sai người rồi? Nhưng cô ta nhìn ngoan ngoãn như thế thì tại sao lại dính vào những chuyện này…"
“Hình như là vì Lăng Trí? Tao nhớ rõ Cát Hiểu Huy từng nói cô ta là bạn gái Lăng Trí, nhưng mà mày nghĩ xem có phải thật không? Dáng vẻ mắt cao hơn đầu của Lăng Trí thì có thể coi trọng con nhóc bình thường như vậy à?"
Lăng Trí từng là nhân vật làm mưa làm gió ở Nhất Trung, không ai không quen biết hắn, cũng không ít nữ sinh động tâm với hắn.
Diệp Kỳ Trăn cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng Lăng Trí không chút lưu tình mà cự tuyệt tình cảm của cô ta. Chuyện này khiến cho người có quyền có thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa như Diệp Kỳ Trăn rất mất mặt, dưới sự tức giận mà vì yêu sinh hận, thề cho dù thế nào cũng không thích hắn nữa.
Nghe được lời này, cô ta lập tức liền cười lạnh một tiếng: “Mắt cao hơn đầu cái gì chứ, chỉ là được nuôi ra trêи cơ sở gia đình có tiền. Bây giờ Lăng gia đã phá sản, có người muốn hắn thì không phải hắn nên cám ơn trời đất sao! Còn dám lựa chọn tốt xấu à? Hắn có tư cách đó sao!"
Thấy tính tình đại tiểu thư của cô ta sắp bộc phát, hai nữ sinh bên cạnh vội nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, có người nói đêm qua Lưu Sơn Hà bị Triệu Thành dẫn người đánh nhập viện, có phải có liên quan đến Thịnh Hạ không?"
“Tao cũng thấy rất trùng hợp, nhưng mà thấy cô ta như vậy không giống loại người quậy phá với bọn ở trường nghề. Hơn nữa tao nghe nói Triệu Thành đánh Lưu Sơn Hà là bởi vì Lưu Sơn Hà sàm sỡ bạn gái hắn…"
“Được rồi, mặc kệ chuyện này có liên quan đến con nhóc vừa rồi hay không thì chuyện của tao và Lưu Sơn Hà đã xong rồi." Diệp Kỳ Trăn hoàn hồn, nhìn chai nước trong tay rồi mím môi: “Sau này hai người cũng đừng kiếm chuyện với cô ta nữa, nếu không cô ta lại chạy đến trước mặt chúng ta bóp nát cái chai…"
“Ha ha ha mày còn chưa nói xong thì tao lại muốn cười rồi!"
“Đúng vậy, còn vẻ mặt ‘tôi sẽ cảnh cáo mấy người rất độc ác’ của cô ta thật sự quá mẹ nó đáng yêu ha ha ha!"
Hai nữ sinh vui vẻ cười đùa cũng khiến Diệp Kỳ Trăn nhịn không nổi nữa mà cười “Xuy" một tiếng.
***
Nửa tháng sau cũng không có xảy ra chuyện gì nữa.
Mỗi ngày sau khi tan học Thịnh Hạ đều về nhà ăn cơm, sau khi cơm nước xong thì đến Dư gia làm bài tập Lăng Trí giao cho, làm xong rồi thì đến Lăng gia học bổ túc, cuộc sống gia đình trôi qua rất vui vẻ.
Trải qua nửa tháng quen biết, cô và hai đứa bé Lăng gia cũng trở nên rất thân thiết, ở trước mặt Lăng Trí cũng không còn e ngại như trước nữa, tuy vẫn thường xuyên thẹn thùng đỏ mặt nhưng lúc nói chuyện cũng dễ chịu không ít, do đó cô cũng không nói lắp nữa.
Chuyện duy nhất không hoàn mĩ chính là công việc của nam thần quá vất vả. Cho dù mỗi ngày hắn đều cố hết sức về nhà sớm thì cô cũng chỉ có thể ở chung với Lăng Trí một giờ. Thỉnh thoảng xuất hiện tình huống đột xuất thì Lăng Trí cũng không về kịp để dạy bổ túc cho cô.
Thịnh Hạ đau lòng lại không biết phải làm sao, đồng thời cũng hạ quyết tâm chờ sau khi hai người đã thân thiết rồi thì cô chắc chắn sẽ nghĩ cách khuyên hắn về trường học lại, sau đó tham gia thi đại học.
Đến vấn đề tiền cô cũng suy nghĩ xong, nếu hắn không chịu nhận trợ giúp của cô thì cô sẽ tìm cô giáo chủ nhiệm, xin cô ấy ra mặt giúp đỡ hắn.
Học đại học cũng chỉ bốn năm, lấy thành tích và năng lực của hắn thì chỉ cần có thể chịu đựng chưa tới bốn năm rưỡi nữa thôi, cuộc sống tương lai nhất định hoàn toàn khác với hiện tại. Thịnh Hạ thật sự thực không hi vọng bởi vì khó khăn nhất thời mà Lăng Trí từ bỏ tương lai vốn sáng lạn huy hoàng của mình.
Chẳng qua hiện tại cô vẫn không dám nói những lời này với Lăng Trí, miễn cho hắn có cảm giác bị thương hại. Thịnh Hạ chỉ có thể ép những suy nghĩ này xuống, sau đó kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp.
“Nhiệt Nhiệt, ba mẹ phải đi rồi, con ở nhà một mình nhớ ăn cơm đấy! Buổi tối ngủ nhớ phải khóa cửa kĩ càng!"
Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày ba Thịnh nói với bà nội Thịnh sẽ về quê một chuyến.
Bởi vì có một số việc phải xử lí nên dự định phải đến sáng mai mới có thể trở về, ba mẹ Thịnh cũng không kêu Thịnh Hạ đến trông chừng cửa hàng mà trực tiếp đóng cửa, dắt Thịnh Xuyên đi theo. Tuy bà nội Thịnh không ưa mẹ Thịnh và Thịnh Hạ nhưng vẫn rất yêu thương cháu nội đích tôn duy nhất của bà, vẫn luôn nhắc ba Thịnh phải dẫn cậu trở về. Vừa lúc cuối tuần này Thịnh Xuyên rảnh rỗi, ba Thịnh liền dẫn cậu theo.
“Con biết rồi! Mọi người lên đường phải thuận buồm xuôi gió!"
Thịnh Hạ ló đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay xuống dưới lầu, đợi chiếc xe đã lái nhiều năm của nhà mình từ từ biến mất sau con hẻm mới quay về giường. Khó khăn lắm mới tới cuối tuần, làm sao có thể rời khỏi chiếc giường yêu dấu!
Ngủ thêm một giấc liền tới giữa trưa, Thịnh Hạ vuốt ve cái bụng đang kêu "ọc ọc" mà bò dậy, xuống lầu nấu mì ăn. Sau đó chợt có hứng lấy khuôn bánh, bột mì cùng các nguyên liệu khác, bắt tay vào làm bánh chiffon.
Đầu tiên là làm chiếc bánh cao khoảng 6 inches, trong nhà luôn không thiếu trái cây và bơ lạt nên cô tùy tiện trang trí một chút, làm một cái bánh kem bơ trái cây đơn giản rồi bỏ vào tủ lạnh. Sau đó lại nướng một mâm cupcake và hai dĩa matcha cookie, chia đều thành 3 phần.
Cô mang phần đầu tiên đến Giản gia nhưng lại không canh chuẩn thời gian, mới vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng khóc nháo của Giản Thông- em họ của Giản Nhiên.
“Con không muốn! Con sẽ không về với hai người đâu! Ô ô con muốn… muốn ăn với chị cơ, con không muốn trở về."
“Con! Trời ơi đứa nhỏ này rốt cuộc tại sao lại như vậy? Ba mẹ chỉ muốn mang con về nhà bà ngoại ăn một bữa cơm chứ đâu phải mang con đi bán, tại sao con lại phản ứng như vậy?!"
“Thôi nào, Thông Thông nghe lời, ăn cơm xong chúng ta sẽ trở lại."
“Không… hức, ở đây thoải mái? Ở nhà không thoải mái như ở đây?"
“Cái gì? Vậy ý con là… con… con không muốn về nhà?! Đứa nhỏ này học tật xấu gì vậy? Đó là nhà con đấy."
“Ô ô ô con không muốn về nha! Con muốn ở đây với bà nội và chị!"
“…… Được được được, không về nhà thì không về nhà, con vẫn ở với bà nội. Ba đồng ý với con, chờ sau khi chúng ta ăn cơm ở nhà bà ngoại xong thì liền về đây được không?"
Tiếng khóc của Giản Thông hòa lẫn với âm thanh của hai vợ chồng Giản Kiến Quốc. Nhưng Giản Kiến Quốc là an ủi còn Đỗ Bình đang rất tức giận.
Thịnh Hạ nghe xong cũng hiểu được phần lớn, cuối cùng vợ chồng Giản Kiến Quốc cũng dụ dỗ được con trai đi ra. Cô vội trốn ra sau trụ đèn, chờ một nhà ba người đi xa mới chạy vào nhà: “Bà Giản! Chị Nhiên Nhiên!"
Không thấy bóng dáng Giản Nhiên đâu nhưng lại thấy bà Giản đứng ở cửa, trông thấy Thịnh Hạ, bà lão vốn đang trầm ngâm cũng ngây cả người rồi cười nhẹ với cô: “Là Nhiệt Nhiệt à, sao cháu lại đến đây?"
“Con rảnh rỗi không có việc gì làm nên nướng một ít bánh quy và bánh kem sang đây gửi bà và chị Nhiên Nhiên ăn thử." Thịnh Hạ đưa túi nhựa trong tay cho bà: “Bà ơi, chị Nhiên Nhiên đâu rồi? Hôm nay chị ấy không nghỉ học sao?"
“Có nghỉ, con bé đang quét dọn trong sân." bà Giản cầm lấy túi nhựa khích lệ: “Mùi thật thơm, Nhiệt Nhiệt của chúng ta đúng là một đứa bé khéo tay."
Thịnh Hạ được khen nên không ngừng cười “hì hì", trả lời khiêm tốn vài câu liền chạy vào tìm Giản Nhiên.
Giản Nhiên đã sớm nghe thấy giọng của Thịnh Hạ, thấy cô đi vào, đôi mắt đẹp hơi chau lên, nói: “Khó có được một ngày cuối tuần sao lại không ra ngoài chơi với Xán Xán?"
Thịnh Hạ lắc đầu: “Cậu ấy còn phải tham gia lớp học thêm nữa, không có thời gian chơi với em."
Sắp phải thi đại học nên ba mẹ Dư Xán rất khẩn trương, ép Dư Xán phải học thêm mấy lớp luyện thi, lấp đầy thời gian cuối tuần của cô ấy. Đừng nói là ra ngoài chơi, bạn học Xán Xán đáng thương còn không có thời gian nghỉ ngơi.
Giản Nhiên cũng đã sớm quên chuyện này, sau khi nhớ tới mới “À" một tiếng.
Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn nhìn, thấy bà Giản không đi vào nên vội thò đầu lại gần nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhiên Nhiên, lúc em vừa tới có thấy chú thím của chị, bọn họ đang dự định đón em họ của chị về sao? Còn nữa, em họ của chị tại sao lại khóc đáng thương như vậy chứ?"
Giản Nhiên nhìn Thịnh Hạ một cái: “Muốn biết à?"
Thịnh Hạ gật đầu như gà mổ thóc.
“Không nói cho em."
Thịnh Hạ: “…"
Đôi mắt Thịnh Hạ trở nên tinh ranh, ôm chặt cánh tay Giản Nhiên: “Vậy, em sẽ không buông chị ra!"
Giản Nhiên: “…"
Giản Nhiên ngồi dậy, cười như không cười mà nhìn con nhóc đã học được cách uy hϊế͙p͙ người khác, cũng không nói lời nào mà cứ nhìn chằm vào cô.
Còn Thịnh Hạ… Thịnh Hạ túng túng thu móng vuốt, cười gượng giật nhẹ tay áo Giản Nhiên: “Vậy chị hãy nói cho em đi, em rất lo cho chị đó! Rất lo lắng rất lo lắng đó!"
Trong mắt Giản Nhiên hiện lên ý cười, cũng không chọc ghẹo cô nữa, tiếp tục quét rác nói: “Mục đích còn chưa đạt được thì còn lâu bọn họ mới mang con trai về, chẳng qua hôm nay là tiệc mừng thọ của bà ngoại Thông Thông, bọn họ đến đón thằng bé đi ăn một bữa mà thôi. Thằng bé khóc nhiều như vậy bởi vì thím của chị dạy dỗ rất nghiêm khắc, không cho ăn đồ ăn vặt, không cho chơi điện thoại nhiều, còn ép nó đi học thêm. Không giống chị với bà nội, chỉ cần không có hại cho cơ thể thì cũng tùy ý thằng bé. Lúc chị ở nhà còn dẫn nó ra ngoài chơi, thằng bé ở chỗ này thoải mái hơn ở nhà thì đương nhiên không muốn đi."
Thịnh Hạ sửng sốt, có chút không hiểu: “Thế… nếu chị đã biết chuyện của ba mẹ nó rồi thì sao lại không nghiêm khắc hơn với thằng bé? Nếu nó khóc lóc đòi đi thì chú thím của chị cũng đâu có cách nào để nó ở lại đây?"
“Chuyện riêng của người lớn không cần phải liên lụy đến trẻ con, huống chi cách này không thành thì bọn họ cũng sẽ thực hiện cách khác. Chi bằng tương kế tựu kế*, chiều theo bọn họ còn đỡ bị làm phiền." Giản Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, cong môi: “Quan trọng nhất chính là… bình thường chị đều đi học, không có cách nào chơi chung với bà nội. Bây giờ có đứa trẻ bà thích luôn chơi với bà thì cũng rất tốt."
*Tương kế tựu kế: lợi dụng kế của đối phương mà lập kế đối phó lại
Đôi mắt Thịnh Hạ trừng lớn: “Cho… cho nên chị cố ý cưng chiều thằng bé theo ý bà Giản, khiến nó càng ngày càng thích nơi này, càng ngày càng không muốn về nhà."
Vậy… vậy là muốn vợ chồng Giản Kiến Quốc tiền mất tật mang mà!
Giản Nhiên không phủ nhận, thản nhiên cười nói: “Chị cảm thấy nuông chiều đến hư cũng không phải chuyện tốt, Thông Thông mới năm tuổi, hưởng thụ tuổi thơ mới là việc mà thằng bé nên quan tâm."
Cô không muốn ép Giản Thông ngày càng xa cách ba mẹ. Nhưng nếu vẫn ở bên hai vợ chồng đó thì cũng không phải chuyện tốt, bà nội cũng luôn rất lo lắng Giản Thông sẽ bị hai vợ chồng Giản Kiến Quốc dạy hư.
Vừa có thể làm bà nội vui vẻ, lại khiến cho hai vợ chồng kia thấy khó chịu thì cô dại gì không làm?
Thịnh Hạ không biết nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu tìm trêи điện thoại một gói biểu cảm thích hợp rồi đưa trước mặt Giản Nhiên.
Quỳ xuống đất bái kiến đại ca.jpg
Giản Nhiên ngẩn ra, không nhịn được mà nghiêng đầu cười ra tiếng.
Tác giả :
Hoa Lý Tầm Hoan