Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường
Chương 2

Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 2

Quý An dùng mười phút, làm rõ tình huống hiện tại.

Quả nhiên là giáo trình cho người mới, rất đơn giản. Lam Hồ tử công tước hiện tại đã đính hôn, cậu chỉ cần theo kịch bản kết hôn, đưa chìa khóa, rời đi lại trở về là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Trong khi cậu đang suy nghĩ, hai cô hầu gái với mái tóc dài màu lanh và đôi mắt nâu cung kính bước vào và đợi cậu dậy.

Rèm cửa màu xanh đậm được kéo ra, ánh nắng chói chang phủ một màu vàng vàng ấm áp lên không gian nội thất u ám; bộ đồ ngủ bằng lụa đen được cởi ra và thay bằng bộ vest trắng, và chiếc khăn quàng cổ kiểu Krabat dựng đứng khác thường.

Sau khi rửa sạch, Quý An nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương thủy ngân.

Sắc mặt không thay đổi nhiều so với lúc trước nhìn có chút ảm đạm, làn da trắng nõn như trong suốt, nhưng mái tóc đen ngắn hiện tại đã trở thành tóc dài màu xanh lam.

Như là biển rộng u ám, lam biến thành màu đen.

Lam Hồ tử công tước cũng không có râu xanh.

Sửa sang lại hảo hết thảy sau, hầu gái cung kính hỏi: “ Chủ nhân, xin hỏi ngài muốn ở nơi nào dùng cơm?"

Quý An trong tay cầm báo chí, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hết thảy đều dựa theo ngày hôm qua."

"Vâng, thỉnh ngài chờ một lát."

Hầu gái cúi đầu, không tiếng động rời khỏi phòng, ước chừng qua năm phút sau, nàng bưng một cái khay bạc tới, trên khay phóng nóng hầm hập bạch diện bao, mứt trái cây, huân thịt chân giò hun khói cùng với hồng trà.

Thời Trung cổ đồ ăn thật là thiếu đến đáng thương.(=_=)

Hy vọng…… Không quá khó ăn.

Quý An nuốt nước miếng, dao nĩa bạc cắt ra chân giò hun khói, huân thịt mới mẻ càng thêm có tính dai, nhấm nuốt qua đi, thịt trung hàm mùi hương hoàn toàn nở rộ.

Thế nhưng ăn khá ngon!!

Cũng đúng, dù sao cũng là công ty game, không đến mức quá hà khắc người chơi.

Chờ ngày sau nhớ tới, chỉ nói lúc trước chính mình quá mức thiên chân ( là ngu ngốc ó), a! Trò chơi rác rưởi ô ô ô.

Quý An tâm tình suиɠ sướиɠ dùng qua bữa sáng, nhàn hạ đi vào thư phòng, đem tình huống của nguyên chủ thăm dò rõ ràng.

Nguyên chủ phụ thân là quý tộc lâu đời của đế quốc, mẫu thân là người Đông Dương, ba năm trước đây hai người bị bệnh qua đời, "cậu" kế thừa tước vị của phụ thân, lại bởi vì dung mạo giống mẫu thân mà bị chịu xa lánh, bị quốc vương bệ hạ phái tới nơi này phong bế lãnh địa.

Có lẽ là trước sau chênh lệch quá lớn, tâm lý dần dần biếи ŧɦái, cưới thê tử chỉ cần có một chút không hợp tâm ý, liền sẽ đem đối phương bóp ch.ết, đặt ở tầng hầm ngầm, ngụy trang thành mất tích.

Cuối cùng theo câu chuyện, "cậu" bị kỵ sĩ gϊếŧ chết, cũng coi như là trừng phạt đúng tội.

....

Tới gần lễ tân hôn, trong thành những người hơi có quyền thế đều đến tham dự. Lâu đài Châu Âu cổ điển, nguy nga tráng lệ,đèn đuốc sáng trưng, bọn người hầu ăn mặc áo bành tô, nghênh đón khách quý đã đến.

Davison phu nhân ăn mặc lễ phục cung đình phù hoa màu đỏ, mang theo ba nữ nhi vào bàn, trên mặt nàng đắp bột phấn thật dày, trắng như sơn, cố tình môi lại thực đỏ, sao vừa thấy như là vai hề của đoàn xiếc thú được người ta mời về.

Giữa sân quý phụ nhân trong lòng khinh thường, trên mặt lại cười khen tặng nàng.

Davison phu nhân là một vị quả phụ, trượng phu của nàng mấy năm trước bị bệnh tật đoạt đi sinh mệnh, để lại vị trí nam tước vị trí cùng tiền tài xa xỉ. Không biết quản lý tài sản chi tiêu, nàng cùng nữ nhi thực mau liền tiêu hết số tiền kia, uổng cho có tước vị lại vô thực nghiệp giả quý tộc.

May mắn, kia đã là qua đi.

Tiểu nữ nhi Connie của nàng sắp gả cho công tước đại nhân, Davison gia tộc trở về vòng xã giao của giới thượng lưu. Lần nữa sinh hoạt lãng phí xa hoa giàu có.

Các nàng như là Hoa Hồ Điệp giống nhau du tẩu ở yến tiệc trong sảnh, hưởng thụ được mọi người truy phủng. Davison phu nhân nhìn qua cao cao tại thượng đối với nam tước phu nhân đối chính mình khom lưng uốn gối, trên mặt ý cười càng thêm lớn.

Nàng dắt tay tiểu nữ nhi, mưu toan vuốt phẳng mặt mày nàng những gian nếp nhăn: “ Connie thân ái, ngươi đã đáp ứng công tước đại nhân cầu hôn, đừng lại mặt ủ mày ê."

Connie: “Ta chỉ là có điểm sợ hãi."

Lam Hồ tử công tước ở chỗ này thanh danh không dễ nghe, phía trước sáu vị thê tử toàn bộ biến mất, rất nhiều người đều suy đoán các nàng là bị công tước gϊếŧ chết. Đương nhiên, bọn họ cũng không có đoán sai.

Nhưng dù vậy, như cũ vẫn ngăn không được tâm hồn may mắn của các tiểu cô nương, vì tiền tài cùng quyền thế bay về phía công tước mà ôm ấp.

“Đừng sợ, thân ái, ngươi phải tin tưởng chính mình." Davison phu nhân triều mến nhìn nàng chớp chớp mắt, “Ngươi mỹ lệ như thế này, ai lại nhẫn tâm tổn thương ngươi chứ."

Connie có một mái tóc quăn màu vàng, đôi mắt màu lam tinh khiết, làn da mịn màng, nàng giống như là con búp bê Đông Dương tinh xảo, chọc người trìu mến.

“Ngài nói rất đúng, mụ mụ." Connie lộ ra một cái gương mặt tươi cười, “Hơn nữa công tước đại nhân là ta lựa chọn tốt nhất, ta rốt cuộc không thể chịu đựng được một đồng bạc mà phải chi tiêu kĩ lưỡng."

Hai người lặng lẽ nói chuyện, thì Quý An rốt cuộc khoan thai tới muộn.

Như cũ là bộ tây trang màu trắng, màu lam đá quý làm nút thắt ở ánh đèn chiếu lấp lánh, khuôn mặt tuấn tú, mặt tràn đầy một cổ hơi thở cao quý.

Cậu là quý tộc từ đế đô đến.

Cao quý ưu nhã.

Trong đám người phát ra thấp thấp tiếng kinh hô, lại thực mau an tĩnh lại, nơi cậu đi qua, mọi người đều lui lại, giống như quay chung quanh ánh trăng ngôi sao. Bọn họ mơ mơ màng màng nghĩ…… Trước kia giống như không có loại này cảm giác áp bách này đi?

Quý An biệt nữu giật giật chân, nỗ lực thích ứng giày da giày da đen cổ đế cao.

Cẩn thận đi đường, ngàn vạn đừng ngã.

Bằng không quá mất mặt.

Bởi vì đồi giày duyên cớ, Quý An trong lòng hoảng hoảng, trên mặt lại có vẻ phá lệ lạnh băng. Cậu tiến vào yến hội, liền minh bạch.

Yến hội này là nguyên chủ tổ chức, cần thiết cho cốt truyện.

Đi đến chỗ thiếu nữ tóc vàng, vươn tay phải, làm một cái tiêu chuẩn lễ nghi quý tộc: “Connie tiểu thư, ta có thể mời ngươi nhảy 1 điệu không?"

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta."

Âm nhạc tấu vang lên, màu xanh biển tóc dài công tước nắm bàn tay của tân nương chuẩn bị cưới, ở sân nhảy lên mở màn, thiếu nữ làn váy nhấc lên đẹp cuộn sóng, như là đoá hoa nở rộ ngày ngày xuân.

Vô ý thức đối diện đôi mắt thành triệt của thanh niên, Connie hai má nổi lên ửng đỏ.

Hôm nay công tước đại nhân, giống như phá lệ có mị lực.

Nàng không cảm thấy chán ghét như lúc đầu.

Cùng với một nam nhân tuấn tú nhà giàu kết hôn, hẳn là những mơ mộng của các cô gái.

Đối lập với tâm lí phức tạp của thiếu nữ đối diện, Quý An liền đơn giản nhiều, nhảy xong điệu mở màn, không đợi thiếu nữ níu giữ lại, liền gấp không chờ nổi tìm lấy cớ rời khỏi yến hội.

Giày cao gót quả thực không phải đồ vật hay ho, đau chân muốn chết.

Cậu muốn đi nghỉ ngơi!!

Connie cắn môi dưới, không cam lòng giày xéo khăn tay.

“Ta còn tưởng rằng công tước đại nhân có bao nhiêu yêu nàng, kết quả liền như vậy ném xuống."

“ Không biết được bao lâu, coi chừng ngày sau lại mất tích."

“Ngươi người này tốt xấu cũng là....ha ha ha ha ha."

Một đám thiếu nữ tuổi xuân xanh tụ ở một chỗ, lặng lẽ lời nói, trong miệng đều là đối người Davison một nhà khinh thường.

Connie quay đầu trừng mắt nhìn các nàng liếc mắt một cái, đối phương lùi bước sau, mới thở phì phì trở lại bên người mẫu thân. Dù sao nàng là vì tiền mới cùng công tước ở một chỗ, đối phương không yêu nàng cũng không quan hệ.

Quý An cũng không có rời đi yến hội.

Cậu tránh ở trên ban công, gió thổi nhẹ, nhìn chân trời cuối cùng một tia sáng rơi xuống, tiếng ầm ĩ của yến hội bị ném ra phía sau, tự đắc ghé vào trên ban công, trong miệng hừ hừ không thành điệu khúc.

Đối với một cái yến tiệc ồn ào kinh khủng mà nói, một mình an tĩnh ngắm trăng sao còn thoải mái hơn.

“Mao ~"

“Ân?? Mèo?"

Thanh niên quay đầu, chỉ thấy một con mèo thuần đen từ cành cây xum xuê nhảy đến trên ban công, da lông bóng loáng, đôi mắt màu vàng kim loé sáng lên, ngẩng đầu, giống vương tử cao sang không ai bì nổi.

Thật, thật đáng yêu.

Một phát kích trúng.

Quý An thật cẩn thận vươn tay, muốn sờ sờ lông mèo, hưởng thụ xúc cảm một chút, nhưng duỗi đến một nửa, mèo đen liền bỏ qua một bên đầu, lui ra phía sau hai bước, dùng thân thể ngôn ngữ thuyết minh cự tuyệt.

Quý An:……

Có mèo mà không sờ? Này như thế nào nhịn được!!!

Cậu theo bản năng liếm liếm môi, đôi môi hồng nhuận ánh lên thủy quang, thoạt nhìn rất ngon miệng. Mèo đen kim sắc hai tròng mắt trở nên càng thêm thâm thúy, lại ‘ miao ’ một tiếng.

Tựa hồ có chút bực bội.

Quý An chần chờ một lát, nhịn không được bắt chước ‘ miao ’ một tiếng.

Tiếng của cậu vốn dễ nghe, cố tình mềm mại một chút, nghe cứ như đang làm nũng.

Lại lần nữa duỗi tay, mèo đen không có cự tuyệt, mà là tùy ý cho ngón tay trắng trẻo sờ sờ trên lưng. Quý An một bên sờ, một bên học mèo kêu —— nhất định là cậu học tốt, nên bé mèo mới tiếp thu cậu.( ꈍᴗꈍ)

Mèo đen vừa mới bắt đầu còn rụt rè, nhưng đại khái là bị vuốt ve quá thoải mái, bất tri bất giác liền nằm trong lòng ngực thanh niên, phát ra tiếng‘ gru gru ’ thoảI mái.

Game thực tế ảo có thể vuốt mèo, thật zui zẻ.

Mèo đen thực ngoan ngoãn. Quý An trầm mê vuốt miêu, vô pháp tự kềm chế, bất tri bất giác, yến hội đã kết thúc, đại bộ phận khách nhân đều đã rời đi.

“Công tước đại nhân, ta có thể tiến vào sao?"

Quý An nghe được Connie thanh âm, cậu gật gật đầu: “Đương nhiên."

Rèm cửa kéo ra trong nháy mắt kia, trong lòng ngực mèo đen nhảy từ trên ban công nhảy xuống đi, Quý An bị hoảng sợ, chờ cậu cúi đầu nhìn lại khi, chỉ còn lại một mảnh đen nhánh bóng đêm.

Không có.

Bé mèo nhát gan, rời đi cũng không có gì lạ.

Quý An trong lòng có điểm mất mát, lại vẫn là đánh lên tinh thần tới ứng phó Connie, hai người kết hôn sớm đã định đoạt, hiện tại chỉ là thương lượng một ít chi tiết vấn đề.

Thân là một cái sớm hay muộn là công cụ người, mặc kệ Connie đưa ra cái gì yêu cầu, Quý An giống nhau nói tốt.

Dù sao cuối cùng đều là của nàng, trước thời gian lấy đi cũng OK.

Connie lấy cớ mẫu thân sinh hoạt khó khăn, muốn xa xỉ đồng vàng, thấy cậu thống khoái đáp ứng, lại tham lam phải đi vài kiện sang quý châu báu trang sức.

“Công tước đại nhân, có thể gả cho ngài, ta thật sự là thật là vui."

Nàng tươi cười xán lạn, vì tài phú sắp tới: “Hy vọng về sau mỗi một ngày, chúng ta đều có thể cùng nhau hạnh phúc vượt qua."

Quý An:……

Không! Cậu thực mau liền sẽ chết.

Ban công phía dưới, kim sắc hai tròng mắt mèo đen ghé lên trên cỏ, một bên liếm móng vuốt nhỏ, một bên dựng lỗ tai nghe 2 người đối thoại.

Về sau mỗi một ngày?

Món đồ chơi mới phải bị đoạt đi rồi? Không thể!!

Miêu nhi dựng thẳng lên đôi mắt, nổi lên một tầng sáng màu đỏ. Ở trên ban công Connie, không biết vì sao, đột nhiên rùng mình một cái.

Tác giả có lời muốn nói

Black Cat: Xin lỗi, ta muốn cướp chồng của ngươi.

Connie: *&%¥&**%%¥&%……【 thô tục.

Quý An....
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại