Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường
Chương 14
Việc Carville nói đã mang đến cho Quý An phiền toái lớn.
Thân là một công dân lương thiện nhiệt tình, vì lời nói biếи ŧɦái ái muội, mà bị cho là đồng loã với ác ma, bị giam lại trong ngục ở thánh đường.
Quý An: “……"
Quá khó khăn.
.....
Trong khoảng thời gian bị giam lõng, đám người ở thánh điện luôn tra khảo, Quý An vì tránh hiềm nghi mà mà nói chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng không tin, suốt ngày suốt đêm tra vấn liên tục, quá mệt mõi tuông ra hết mọi sự tình.
Thần quan: “…… Ý của ngươi là đối phương …… Theo đuổi ngươi?"
“Đúng vậy." Quý An không cảm xúc nói “ Lúc ở doanh trại săn bắn, hắn đột nhiên chạy đến lều trại nói muốn cùng ta yêu đương, ta không muốn, liền từ bên trong chạy ra tới, cố ý trốn đến tiểu khách sạn, không nghĩ tới vẫn là bị bắt được."
“Phốc." Rõ ràng là hiện trường vô cùng nghiêm túc, thế nhưng mặt mài đoan trang nghiêm chỉnh, lại đột ngột cuời ra tiếng.
Quý An: “……" chuyện này thì có gì vui sướng chứ.⊙.☉
“Xin lỗi, chỉ là ta thật sự là nhịn không được…… Ha ha ha ha ha ha!!!!" Thần quan điên cuồng cười to, liền nước mắt đều cười ra tới, “Câu chuyện này quá xàm, ác ma thế nhưng sẽ thích nhân loại, liền cơ bản logic đều từ bỏ."
“Ta nói đều là thật." Quý An cắn răng.
“Đây là ngươi cho rằng tình huống...." Thần quan lau nước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại biến thành phía trước bộ dáng nghiêm trang, “Cho dù có một bộ phận ác ma cùng chúng ta có tương tự bề ngoài, nhưng này không đại biểu chính là đồng loại."
“Bọn họ lấy nhân loại làm thức ăn, ngươi sẽ bởi vì một khối bánh quy bơ thực đáng yêu mà yêu nó sao?"
“Thanh tỉnh đi, Basil công tước, ngươi bị chơi đùa rồi." Thần quan đứng dậy, ánh mắt hàm chứa thương hại, “Ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, hiện tại ta tin tưởng ác ma cùng ngươi cũng không có quan hệ."
Quý An ngẩn người: “Ý của ngươi là…… Hắn căn bản là không thích ta?"
“ Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy, và ngươi cũng chắc chắn không phải ngoại lệ." Thần quan kéo ra nhà tù đại môn, “Tuy rằng đã rửa sạch hiềm nghi, nhưng là vì phòng ngừa ngoài ý muốn, cần thiết chờ Thánh Tử đến đây, chúng ta mới có thể cho ngài rời đi."
Quý An trầm mặc đi theo thần quan rời khỏi địa lao, đi vào giáo đường, lầu sáu, nơi này thuộc về phòng cho khách, phòng không lớn, nhưng đồ vật cần dùng tất cả đều có.
Thần quan nói: “Kế tiếp mấy ngày ngươi liền ở nơi này, vì tránh cho ngươi tiếp tục bị ác ma mê hoặc, bên ngoài sẽ có người bảo vệ ngươi."
“Ân, ta đã biết." Tên là bảo hộ, kỳ thực là giám thị.
Thần quan dặn dò nói: “Ác ma thích nhất đùa bỡn nhân tâm, lần sau đừng lại bị lừa."
Quý An ngoan ngoãn gật đầu, sau khi nghe thần quan nói, trong lòng không những không đau, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, sau lưng cảm thấy có một món nợ tình, tóm lại là không dễ chịu chút nào.
Bây giờ được giải phóng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó, cậu quá mức bình tĩnh, mỗi ngày đều có người hầu phục vụ đưa đồ ăn cho, có lẽ là sợ cậu nhàm chán, vị thần quan trẻ tuổi ngẫu nhiên đi qua nói chuyện với hắn, mang theo một ít sách cho cậu đọc gϊếŧ thời gian.
Trong nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.
Thánh tử trong miệng thần quan, rốt cuộc từ đế đô lại đây. Đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh, Dáng người thon dài, khí chất thanh tao, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ôn nhu, hoàn toàn phù hợp với hình tượng trong truyện cổ tích.
"Tôi đã nghe tất cả chuyện của ngươi từ các thần quan." Thánh Tử cầm trong tay thánh giá, "Tiếp theo ta phán xét ngươi, thỉnh công tước Basil nhìn vào mắt ta."
Đôi mắt của người thanh niên rất đẹp, giống như những viên ngọc lục bảo tốt nhất, thâm thúy và u ám. Quý An ngẩn người.Nhìn trong chốc lát, cậu chỉ cảm thấy cả hồn phải hít vào, thời gian ở đây quá chậm, muốn động tay động chân, nhưng lại không khống chế được thân thể của chính mình.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy bên kia nói: "Tốt."
Nhưng gì là tốt??
"Tên của ngươi"
" Quý An." Quý An nghe thấy chính mình không tự chủ được mở miệng, "Cũng là Basil. Bessemer."
" Ân??" Người thanh niên có chút khác thường, nhìn về phía quan viên bên cạnh, " Có chuyện gì vậy?"
Vị thần quan thập giọng giải thích: "Mẹ của Basil là người Đông Dương, cái tên Quý An này chắc là theo mẹ qua đó."
Cách nói này không tệ, Thánh Tử không hề nghi ngờ, ngược lại đối với chuyện ác ma để tâm hơn, mỗi lần hỏi một câu, Quý An sẽ không khống chế được trả lời.
Rõ ràng đầu óc vẫn còn minh mẫn, nhưng thân thể lại không khống chế được, cảm giác này cực kì không xong.
Cũng may, Quý An thật sự không có thân cận với Carville, nói không chừng cũng không sai biệt lắm, nhanh chóng xóa tan mọi nghi ngờ. Sau một hồi hỏi han, Thánh tử có vẻ hơi mệt nên đã dừng lại và đặt Ji An lên giường.
"Khi tỉnh lại, hắn sẽ không nhớ chuyện gì vừa xảy ra, cứ trực tiếp để hắn tỉnh lại."
"Vâng thưa ngài."
Hai người lần lượt đẩy ra khỏi phòng, khoảng mười đến mười phút sau, Quý An tứ chi cứng ngắc dần dần mềm mại, khống chế thân thể một lần nữa trở lại, từ trên giường lật lại. Nhảy lên, xoa xoa cái lưng.
Cái gì sẽ không nhớ rõ? Rõ ràng cái gì cậu cũng còn nhớ đến chi tiết.
Trong lòng hung hăng phun tào một phen, Quý An thật sự không ở giáo đường ngốc lâu nữa, lại nghĩ mười ngày qua, chìa khóa vàng Connie khẳng định dùng qua, liền kéo cữa muốn về nhà.
“Công tước đại nhân, ngài tỉnh."
“Ân."
“Thánh Tử đại nhân phân phó qua, chờ ngài tỉnh lại, liền có thể trực tiếp rời đi."
“ Được."
Quý An gật gật đầu, được dẫn đường đi xuống, ở cữa giáo đường, đụng phải Thánh Tử, đối phương thấy câuh tỉnh lại biểu hiện thập phần kinh ngạc.
“ Ngươi… Tỉnh rồi à?"
Quý An vẫn còn nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra trước đó, nhìn thấy người nọ liền cảm thấy khó chịu, lông mày khẽ nhíu, vẻ mặt cũng khó coi không kém: "Ồ? Có vấn đề gì sao?"
"Không nên..." Thanh niên thấp giọng thở dài, chờ ngẩng đầu lên, bộ dáng lúc trước lại tốt bụng vô hại: "Không! Không có chuyện gì, có lẽ là người Đông Dương huyết thống đặc biệt phản kháng." ma thuật."
Quý An: “????"
Tôi không dám hỏi, tôi không dám nói.
Quý An cũng không truy cứu ngược lại, lễ phép chào hỏi, liền ngồi xe ngựa chạy trở về nguyên chủ lâu đài, chờ người. âm mưu cuối cùng được hoàn thành.
***
Công tước lâu đài ——
Rõ ràng là vào ban ngày, toàn bộ lâu đài tối tăm dị thường, những người hầu lẳng lặng đi trên mặt đất, vẻ mặt thất thần, giống như con rối bị điều khiển.
Cô gái tóc vàng ngồi trước gương trang điểm, ngón tay uyển chuyển nhúm hoa hồng trên tay, nhẹ nhàng đùa giỡn với mái tóc dài, đôi mắt xanh thẳm khiến lòng người lạnh lẽo, thâm trầm và u ám.
Người của đế đô đi qua, không có gì bất ngờ xảy ra, thân ái của hắn hẳn là lập tức trở về.
Ah! Y tự tay xây dựng nhà tù này, người kia chắc chắn sẽ thích.
"Nàng" "ha ha ha" nở nụ cười, trong đầu của vô số lần hiện lên đêm đó, vị công tước đem cô gái phía sau, ngược lại đem "đao sắc" ném cho hắn..
Cái gọi là bồi đắp tình cảm chỉ là cái cớ.
Kia ngươi nghĩ rằng ta sẽ từ bỏ.
Và đây thực sự là điều mà Carville không thể chịu đựng được, nhìn về phía xa xa từ lâu đài tầng 3, nhà thờ xe ngựa đã hiện ra một thân ảnh mơ hồ, "cô" giẫm lên đôi giày da màu đen xuyên qua hành lang., đi vào phòng khách, yên lặng chờ cừu non chui vào lưới.
Rõ ràng là một người đang rình mò như thế nào, nhưng đôi tai nhanh nhạy có thể nghe thấy rõ ràng bên ngoài cửa.
" Đã tới nơi, thưa công tước các hạ."
"Làm phiền." Quý An khẽ gật đầu, cho tiền boa, bước vào trang viên lâu đài, rời đi hơn mười ngày, mùa đông ngày càng đến gần, hoa trong trang viên đều đã héo khô, để lại những cành cây trơ trụi khô khốc.
Nhóm thị vệ đẩy cửa ra, mang theo chủ nhân đến đón.
Quý An đắm chìm trong trò chơi náo nhiệt chuẩn bị rời khỏi trò chơi, cho dù có để ý bọn thị vệ không đúng, chỉ nghĩ trước đây không quan sát quá nhiều, bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
Toàn bộ bức màn của lâu đài đều được kéo lên, chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng tối om, phòng khách giống như một căn nhà ma ám trong bóng đêm chết chóc, có vẻ hơi đáng sợ.
Quý An ngập ngừng và hô lên: "Connie."
"Ta ở đây, thân ái." "Cô gái" tóc vàng tiến một bước về phía cậu, mỗi bước đều như giẫm lên trái tim nhỏ bé của cậu, khiến người ta không thở nổi, " Hoan nghênh trở về nhà, bảo bối~."
Kia âm thanh ngọt ngào, nị nị rất quen.
Quý An trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dù quan sát thế nào thì trước mắt lúc rời đi khi nhìn thấy bộ dạng của nàng vẫn như vâyh. Hẳn là …… Ảo giác?
Tự an ủi kết thúc, câuh nghĩ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, phất tay khiến đám người hầu đều lui ra.
Quản gia đông cứng tại chỗ, cho đến khi "cô gái" trẻ âm thầm hạ lệnh rời đi, rõ ràng là một nhóm người, nhưng khoảng cách giữa bọn họ khi bước ra hoàn toàn giống nhau.
Ánh sáng tối thực sự là một chiếc ô tốt, che chúng đi những gì không đúng.
“ Kia… Connie, chìa khóa…"
“ Nga chìa khóa! Tất cả đều ở trong tay ta. "Cô gái từ trong túi lấy ra chìa khóa, ba chiếc chìa khóa đều nhẵn bóng, không có một chút bụi bẩn, cô nhìn chằm chằm vào người thanh niên, thấy rõ vẻ ngạc nhiên hiện trên gương mặt.
Quý An: “???"
Làm thế nào là nó có thể? Tất cả đều dựa trên bản gốc! Làm thế nào để chiếc chìa khóa vàng trên cùng không có vết máu? Cậu có chúttức giận nhéo cổ còn cần động thủ?
"Không có vết máu, thực sự đáng thất vọng?"
"Tất nhiên." Thiếu niên theo bản năng thốt ra, mới phát hiện không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bên này của " cô gái", không khỏi giật mình, cả người run lên, muốn cứu vớt một chút, “ Ngươi đang nói gì vậy …… Ha ha ha…"
Tiếng cười khiến cho càng thêm xấu hổ.
"Basil. Bessemer!!!!" Thân thể của cô gái hao hao, tóc vàng chuyển sang tóc đen, đôi mắt đỏ rực quen thuộc, tràn ngập tức giận và si mê, hai loại cảm xúc sôi trào trong đầu, khiến vẻ mặt của y càng thêm khó coi.
Quý An: “????!!!!!"
!!! Cái quái gì đây!!!
Sắc mặt tái nhợt, lui từng bước khỏi nơi này, ngoài ý muốn, cậu đã lùi vào một góc, cằm bị người kia bóp chặt, nghe được lời nói đầy tính chất mắc bệnh thần kinh kia.
"Từ nay về sau, ánh mắt của ngươi chỉ cần nhìn ta, tay chỉ có thể chạm vào ta... Chúng ta sẽ là duy nhất."
" Ta sẽ khiến ngươi yêu ta mãi mãi."
Tác giả có điều muốn nói:
Quý An vẻ mặt hoảng hốt】: Ngươi không cần phải tới đây!!
Carville: Nói đi, tôi và cái tiểu tam kia ngươi chọn ai.
Trước tiên đến bệnh viện, tưởng hai ba ngày là có thể khỏi, nhưng lý do đau bụng gia gia vẫn luôn chưa xét nghiệm, ngày mai còn muốn đến bệnh viện bôi thuốc.
Ước chừng còn phải bận mấy ngày, thời gian khá ngắn, sáu giờ cải tạo khó khăn quá, đến 8 giờ tối liền điều chỉnh lại!
Thân là một công dân lương thiện nhiệt tình, vì lời nói biếи ŧɦái ái muội, mà bị cho là đồng loã với ác ma, bị giam lại trong ngục ở thánh đường.
Quý An: “……"
Quá khó khăn.
.....
Trong khoảng thời gian bị giam lõng, đám người ở thánh điện luôn tra khảo, Quý An vì tránh hiềm nghi mà mà nói chỉ ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng không tin, suốt ngày suốt đêm tra vấn liên tục, quá mệt mõi tuông ra hết mọi sự tình.
Thần quan: “…… Ý của ngươi là đối phương …… Theo đuổi ngươi?"
“Đúng vậy." Quý An không cảm xúc nói “ Lúc ở doanh trại săn bắn, hắn đột nhiên chạy đến lều trại nói muốn cùng ta yêu đương, ta không muốn, liền từ bên trong chạy ra tới, cố ý trốn đến tiểu khách sạn, không nghĩ tới vẫn là bị bắt được."
“Phốc." Rõ ràng là hiện trường vô cùng nghiêm túc, thế nhưng mặt mài đoan trang nghiêm chỉnh, lại đột ngột cuời ra tiếng.
Quý An: “……" chuyện này thì có gì vui sướng chứ.⊙.☉
“Xin lỗi, chỉ là ta thật sự là nhịn không được…… Ha ha ha ha ha ha!!!!" Thần quan điên cuồng cười to, liền nước mắt đều cười ra tới, “Câu chuyện này quá xàm, ác ma thế nhưng sẽ thích nhân loại, liền cơ bản logic đều từ bỏ."
“Ta nói đều là thật." Quý An cắn răng.
“Đây là ngươi cho rằng tình huống...." Thần quan lau nước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại biến thành phía trước bộ dáng nghiêm trang, “Cho dù có một bộ phận ác ma cùng chúng ta có tương tự bề ngoài, nhưng này không đại biểu chính là đồng loại."
“Bọn họ lấy nhân loại làm thức ăn, ngươi sẽ bởi vì một khối bánh quy bơ thực đáng yêu mà yêu nó sao?"
“Thanh tỉnh đi, Basil công tước, ngươi bị chơi đùa rồi." Thần quan đứng dậy, ánh mắt hàm chứa thương hại, “Ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, hiện tại ta tin tưởng ác ma cùng ngươi cũng không có quan hệ."
Quý An ngẩn người: “Ý của ngươi là…… Hắn căn bản là không thích ta?"
“ Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy, và ngươi cũng chắc chắn không phải ngoại lệ." Thần quan kéo ra nhà tù đại môn, “Tuy rằng đã rửa sạch hiềm nghi, nhưng là vì phòng ngừa ngoài ý muốn, cần thiết chờ Thánh Tử đến đây, chúng ta mới có thể cho ngài rời đi."
Quý An trầm mặc đi theo thần quan rời khỏi địa lao, đi vào giáo đường, lầu sáu, nơi này thuộc về phòng cho khách, phòng không lớn, nhưng đồ vật cần dùng tất cả đều có.
Thần quan nói: “Kế tiếp mấy ngày ngươi liền ở nơi này, vì tránh cho ngươi tiếp tục bị ác ma mê hoặc, bên ngoài sẽ có người bảo vệ ngươi."
“Ân, ta đã biết." Tên là bảo hộ, kỳ thực là giám thị.
Thần quan dặn dò nói: “Ác ma thích nhất đùa bỡn nhân tâm, lần sau đừng lại bị lừa."
Quý An ngoan ngoãn gật đầu, sau khi nghe thần quan nói, trong lòng không những không đau, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, sau lưng cảm thấy có một món nợ tình, tóm lại là không dễ chịu chút nào.
Bây giờ được giải phóng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó, cậu quá mức bình tĩnh, mỗi ngày đều có người hầu phục vụ đưa đồ ăn cho, có lẽ là sợ cậu nhàm chán, vị thần quan trẻ tuổi ngẫu nhiên đi qua nói chuyện với hắn, mang theo một ít sách cho cậu đọc gϊếŧ thời gian.
Trong nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.
Thánh tử trong miệng thần quan, rốt cuộc từ đế đô lại đây. Đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh, Dáng người thon dài, khí chất thanh tao, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ôn nhu, hoàn toàn phù hợp với hình tượng trong truyện cổ tích.
"Tôi đã nghe tất cả chuyện của ngươi từ các thần quan." Thánh Tử cầm trong tay thánh giá, "Tiếp theo ta phán xét ngươi, thỉnh công tước Basil nhìn vào mắt ta."
Đôi mắt của người thanh niên rất đẹp, giống như những viên ngọc lục bảo tốt nhất, thâm thúy và u ám. Quý An ngẩn người.Nhìn trong chốc lát, cậu chỉ cảm thấy cả hồn phải hít vào, thời gian ở đây quá chậm, muốn động tay động chân, nhưng lại không khống chế được thân thể của chính mình.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy bên kia nói: "Tốt."
Nhưng gì là tốt??
"Tên của ngươi"
" Quý An." Quý An nghe thấy chính mình không tự chủ được mở miệng, "Cũng là Basil. Bessemer."
" Ân??" Người thanh niên có chút khác thường, nhìn về phía quan viên bên cạnh, " Có chuyện gì vậy?"
Vị thần quan thập giọng giải thích: "Mẹ của Basil là người Đông Dương, cái tên Quý An này chắc là theo mẹ qua đó."
Cách nói này không tệ, Thánh Tử không hề nghi ngờ, ngược lại đối với chuyện ác ma để tâm hơn, mỗi lần hỏi một câu, Quý An sẽ không khống chế được trả lời.
Rõ ràng đầu óc vẫn còn minh mẫn, nhưng thân thể lại không khống chế được, cảm giác này cực kì không xong.
Cũng may, Quý An thật sự không có thân cận với Carville, nói không chừng cũng không sai biệt lắm, nhanh chóng xóa tan mọi nghi ngờ. Sau một hồi hỏi han, Thánh tử có vẻ hơi mệt nên đã dừng lại và đặt Ji An lên giường.
"Khi tỉnh lại, hắn sẽ không nhớ chuyện gì vừa xảy ra, cứ trực tiếp để hắn tỉnh lại."
"Vâng thưa ngài."
Hai người lần lượt đẩy ra khỏi phòng, khoảng mười đến mười phút sau, Quý An tứ chi cứng ngắc dần dần mềm mại, khống chế thân thể một lần nữa trở lại, từ trên giường lật lại. Nhảy lên, xoa xoa cái lưng.
Cái gì sẽ không nhớ rõ? Rõ ràng cái gì cậu cũng còn nhớ đến chi tiết.
Trong lòng hung hăng phun tào một phen, Quý An thật sự không ở giáo đường ngốc lâu nữa, lại nghĩ mười ngày qua, chìa khóa vàng Connie khẳng định dùng qua, liền kéo cữa muốn về nhà.
“Công tước đại nhân, ngài tỉnh."
“Ân."
“Thánh Tử đại nhân phân phó qua, chờ ngài tỉnh lại, liền có thể trực tiếp rời đi."
“ Được."
Quý An gật gật đầu, được dẫn đường đi xuống, ở cữa giáo đường, đụng phải Thánh Tử, đối phương thấy câuh tỉnh lại biểu hiện thập phần kinh ngạc.
“ Ngươi… Tỉnh rồi à?"
Quý An vẫn còn nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra trước đó, nhìn thấy người nọ liền cảm thấy khó chịu, lông mày khẽ nhíu, vẻ mặt cũng khó coi không kém: "Ồ? Có vấn đề gì sao?"
"Không nên..." Thanh niên thấp giọng thở dài, chờ ngẩng đầu lên, bộ dáng lúc trước lại tốt bụng vô hại: "Không! Không có chuyện gì, có lẽ là người Đông Dương huyết thống đặc biệt phản kháng." ma thuật."
Quý An: “????"
Tôi không dám hỏi, tôi không dám nói.
Quý An cũng không truy cứu ngược lại, lễ phép chào hỏi, liền ngồi xe ngựa chạy trở về nguyên chủ lâu đài, chờ người. âm mưu cuối cùng được hoàn thành.
***
Công tước lâu đài ——
Rõ ràng là vào ban ngày, toàn bộ lâu đài tối tăm dị thường, những người hầu lẳng lặng đi trên mặt đất, vẻ mặt thất thần, giống như con rối bị điều khiển.
Cô gái tóc vàng ngồi trước gương trang điểm, ngón tay uyển chuyển nhúm hoa hồng trên tay, nhẹ nhàng đùa giỡn với mái tóc dài, đôi mắt xanh thẳm khiến lòng người lạnh lẽo, thâm trầm và u ám.
Người của đế đô đi qua, không có gì bất ngờ xảy ra, thân ái của hắn hẳn là lập tức trở về.
Ah! Y tự tay xây dựng nhà tù này, người kia chắc chắn sẽ thích.
"Nàng" "ha ha ha" nở nụ cười, trong đầu của vô số lần hiện lên đêm đó, vị công tước đem cô gái phía sau, ngược lại đem "đao sắc" ném cho hắn..
Cái gọi là bồi đắp tình cảm chỉ là cái cớ.
Kia ngươi nghĩ rằng ta sẽ từ bỏ.
Và đây thực sự là điều mà Carville không thể chịu đựng được, nhìn về phía xa xa từ lâu đài tầng 3, nhà thờ xe ngựa đã hiện ra một thân ảnh mơ hồ, "cô" giẫm lên đôi giày da màu đen xuyên qua hành lang., đi vào phòng khách, yên lặng chờ cừu non chui vào lưới.
Rõ ràng là một người đang rình mò như thế nào, nhưng đôi tai nhanh nhạy có thể nghe thấy rõ ràng bên ngoài cửa.
" Đã tới nơi, thưa công tước các hạ."
"Làm phiền." Quý An khẽ gật đầu, cho tiền boa, bước vào trang viên lâu đài, rời đi hơn mười ngày, mùa đông ngày càng đến gần, hoa trong trang viên đều đã héo khô, để lại những cành cây trơ trụi khô khốc.
Nhóm thị vệ đẩy cửa ra, mang theo chủ nhân đến đón.
Quý An đắm chìm trong trò chơi náo nhiệt chuẩn bị rời khỏi trò chơi, cho dù có để ý bọn thị vệ không đúng, chỉ nghĩ trước đây không quan sát quá nhiều, bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
Toàn bộ bức màn của lâu đài đều được kéo lên, chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng tối om, phòng khách giống như một căn nhà ma ám trong bóng đêm chết chóc, có vẻ hơi đáng sợ.
Quý An ngập ngừng và hô lên: "Connie."
"Ta ở đây, thân ái." "Cô gái" tóc vàng tiến một bước về phía cậu, mỗi bước đều như giẫm lên trái tim nhỏ bé của cậu, khiến người ta không thở nổi, " Hoan nghênh trở về nhà, bảo bối~."
Kia âm thanh ngọt ngào, nị nị rất quen.
Quý An trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dù quan sát thế nào thì trước mắt lúc rời đi khi nhìn thấy bộ dạng của nàng vẫn như vâyh. Hẳn là …… Ảo giác?
Tự an ủi kết thúc, câuh nghĩ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, phất tay khiến đám người hầu đều lui ra.
Quản gia đông cứng tại chỗ, cho đến khi "cô gái" trẻ âm thầm hạ lệnh rời đi, rõ ràng là một nhóm người, nhưng khoảng cách giữa bọn họ khi bước ra hoàn toàn giống nhau.
Ánh sáng tối thực sự là một chiếc ô tốt, che chúng đi những gì không đúng.
“ Kia… Connie, chìa khóa…"
“ Nga chìa khóa! Tất cả đều ở trong tay ta. "Cô gái từ trong túi lấy ra chìa khóa, ba chiếc chìa khóa đều nhẵn bóng, không có một chút bụi bẩn, cô nhìn chằm chằm vào người thanh niên, thấy rõ vẻ ngạc nhiên hiện trên gương mặt.
Quý An: “???"
Làm thế nào là nó có thể? Tất cả đều dựa trên bản gốc! Làm thế nào để chiếc chìa khóa vàng trên cùng không có vết máu? Cậu có chúttức giận nhéo cổ còn cần động thủ?
"Không có vết máu, thực sự đáng thất vọng?"
"Tất nhiên." Thiếu niên theo bản năng thốt ra, mới phát hiện không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bên này của " cô gái", không khỏi giật mình, cả người run lên, muốn cứu vớt một chút, “ Ngươi đang nói gì vậy …… Ha ha ha…"
Tiếng cười khiến cho càng thêm xấu hổ.
"Basil. Bessemer!!!!" Thân thể của cô gái hao hao, tóc vàng chuyển sang tóc đen, đôi mắt đỏ rực quen thuộc, tràn ngập tức giận và si mê, hai loại cảm xúc sôi trào trong đầu, khiến vẻ mặt của y càng thêm khó coi.
Quý An: “????!!!!!"
!!! Cái quái gì đây!!!
Sắc mặt tái nhợt, lui từng bước khỏi nơi này, ngoài ý muốn, cậu đã lùi vào một góc, cằm bị người kia bóp chặt, nghe được lời nói đầy tính chất mắc bệnh thần kinh kia.
"Từ nay về sau, ánh mắt của ngươi chỉ cần nhìn ta, tay chỉ có thể chạm vào ta... Chúng ta sẽ là duy nhất."
" Ta sẽ khiến ngươi yêu ta mãi mãi."
Tác giả có điều muốn nói:
Quý An vẻ mặt hoảng hốt】: Ngươi không cần phải tới đây!!
Carville: Nói đi, tôi và cái tiểu tam kia ngươi chọn ai.
Trước tiên đến bệnh viện, tưởng hai ba ngày là có thể khỏi, nhưng lý do đau bụng gia gia vẫn luôn chưa xét nghiệm, ngày mai còn muốn đến bệnh viện bôi thuốc.
Ước chừng còn phải bận mấy ngày, thời gian khá ngắn, sáu giờ cải tạo khó khăn quá, đến 8 giờ tối liền điều chỉnh lại!
Tác giả :
Ám Hương Phiêu Phù