Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 71: Thuyền Thần Hành
Tiểu quỷ liếc hướng Liễu Tà Dương:
- Cái này tặng cho ta?
Lệ quỷ này có thần trí phi phàm, biểu tình cực kỳ phong phú.
Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:
- Thích không?
Lệ quỷ gật đầu.
- Được rồi, tặng cho ngươi!
Liễu Tà Dương nói xong đánh ra từng phù chú. Pháp bảo súc sắc lóe ánh sáng yêu dị, lệ quỷ kinh hoàng, đây là thủ đoạn Luyện Khí, chẳng lẽ cuối cùng nó không thể trốn thoát một kiếp sao?
Liễu Tà Dương tế luyện lại pháp bảo súc sắc, rút đi một phần thần thức lệ quỷ dung nhập vò trong, cuối cùng súc sắc này có hình dáng pháp bảo trung phẩm.
Lát sau Liễu Tà Dương thu công pháp, sắc yêu dị trên súc sắc biến mất.
Liễu Tà Dương ném súc sắc vào tay lệ quỷ:
- Nó thuộc về về ngươi!
Bàn tay lệ quỷ vừa chạm vào súc sắc thì ánh sáng chói lòa, con súc sắc chỉ có cái vỏ pháp bảo trung phẩm bỗng nhanh chóng lột xác cuối cùng thành pháp bảo trung giai.
Lệ quỷ và súc sắc hợp nhất, scú sắc là thân thể, nó là khí linh.
Lệ quỷ cầm súc sắc, cảm ơn:
- Đa tạ chủ nhân!
Sức mạnh của lệ quỷ không suy yếu khi biến thành khí linh ngược lại tăng mạnh nhiều.
Súc sắc này vốn có công hiệu trói kẻ địch, nhưng có thêm khí linh lệ quỷ thì thêm công năng giết địch.
Liễu Tà Dương cất pháp bảo súc sắc, lòng thầm suy tư mình còn thiếu một pháp bảo hộ thể. Bảo tháp Linh Lung đã hủy, Tài Thần không có phòng ngự nào công năng phòng ngự, nếu không có pháp bảo phòng ngự bảo vệ người thì thực lực của Liễu Tà Dương sẽ giảm mạnh.
Qua ba ngày, bên ngoài Hoàng Kim cung có tiếng hét vọng vào:
- Cửu sư huynh có đây không? Vương Đại đến thăm!
Liễu Tà Dương mở mắt ra. Vương Đại đến chậm vài ngày, tiểu tử này quyết tâm giết Liễu Tà Dương trong cuộc chiến xếp hạng, cướp của cải Hoàng Kim cung, ai dè hắn quá mạnh làm gã tính toán bị hụt.
Sắc mặt Liễu Tà Dương âm trầm từ trong Hoàng Kim cung đi.
Vương Đại cười tươi nghênh đón:
- Nhiều ngày không gặp Cửu sư huynh càng thêm thần vũ sáng lán.
Liễu Tà Dương khó chịu nói:
- Bớt nịnh đi, tại sao ngươi sai khiến đồ đệ ăn trộm đồ trong Hoàng Kim cung của ta?
Vương Đại thấy Liễu Tà Dương không ăn mềm, gã cũng chẳng dám chơi cứng, lòng gã nhỏ máu. Tính sai quá sức, lần này gã mà không ngoan ngoãn cho Liễu Tà Dương hút máu thì khó dàn xếp được, sớm biết thế này gã không nên tham đồ Hoàng Kim cung để vời đến tai họa.
Mấy ngày nay Vương Đại tìm các mối quan hệ, kiếm Lôi Hổ muốn nhờ năn nỉ Liễu Tà Dương giùm. Ai ngờ Lôi Hổ mặc kệ Vương Đại, đi tìm sư huynh khác thì tròn là đóng cửa không chịu gặp, chắc vì sợ đắc tội Liễu Tà Dương. Hiện giờ Liễu Tà Dương đang nổi bật, không ai muốn dây vào rắc rối. Vương Đại bất đắc dĩ đành một mình tiến đến, gã mang theo báu vật cướp bóc nhiều năm để tặng cho Liễu Tà Dương.
- Sư huynh, đây đều là hiểu lầm. Tiểu đệ có mắt không tròng xin sư huynh thứ lỗi.
Vương Đại vừa nói vừa đưa một túi trữ vật, Liễu Tà Dương nhận lấy. Túi trữ vật có hơn trăm Linh Thạch trung phẩm, Liễu Tà Dương ném túi trữ vật xuống đất.
Báu vật trong Hoàng Kim cung phong phú biết bao, có gần trăm pháp bảo hạ phẩm, rồi tiên đan, Linh Thạch thượng phẩm vân vân. Vương Đại chơi khôn, trộm báu vật Hoàng Kim cung thành công thì giàu trong một đêm, giờ gã muốn dùng trăm Linh Thạch trung phẩm dàn xếp sự việc thì hơi bị ngây thơ.
Vương Đại thấy Liễu Tà Dương ném túi trữ vật xuống đất liền biết mình nộp đồ thiếu, hắn không thèm.
Vương Đại vẫy tay một cái, một thanh kiếm quang xuất hiện trong tay gã. Thân kiếm như làn nước, là Thu Thủy kiếm nổi tiếng lừng lẫy, được sao chép nhiều phiên bản. Đương nhiên Thu Thủy kiếm trong Vương Đại cũnglà hàng nhái, nhưng cũng xứng là pháp bảo hạ phẩm.
Liễu Tà Dương không thèm nhìn, phi kiếm tích trữ phi kiếm cực kỳ phong phú, mấy thanh phi kiếm tốt hơn Thu Thủy kiếm nhiều.
Vương Đại nóng máu nhưng không dám nổi sùng, vì gã không đánh lại Liễu Tà Dương. Trước cuộc chiến xếp hạng Vương Đại có suy tính việc giết Liễu Tà Dương để chiếm của cải Hoàng Kim cung, ai biết Liễu Tà Dương đại phát thần uy một hơi đánh bại tất cả người khiêu chiến, khiến mưu mô của gã thành bọt bèo, giờ còn phải bồi thường một đống tiền của.
Vương Đại lại lấy một pháp bảo khác ra. Mắt Liễu Tà Dương sáng rực. Báu vật này dài ba tấc, trông như một con thuyền tinh xảo, trong suốt lấp lánh. Thứ này là một con thuyền Thần Hành, pháp bảo bay, cực kỳ hiếm thấy, giá ngang bằng một số pháp bảo trung phẩm.
Vương Đại nhăn mặt như đau bụng, gã để dành Linh Thạch mấy chục năm mới mua pháp bảo này về được, ai dè chưa kịp sờ vào đã phải chuyển giao cho người khác. Nếu thời gian có thể quay ngược thì Vương Đại tuyệt đối sẽ không phái đệ tử đi ăn trộm của cải Hoàng Kim cung.
Đương nhiên Liễu Tà Dương chỉ hơi thấy hứng thú với thuyền Thần Hành, thứ hắn muốn không phải nó.
Liễu Tà Dương hỏi ra thắc mắc trong lòng:
- Hai tiểu đồng Luyện Khí có thể tránh thoát thần thức của ta, đã sử dụng vật gì để bài trừ trận pháp?
Liễu Tà Dương bày trận pháp trong Hoàng Kim cung thậm chí tấn công tu sĩ Kim Đan hậu kỳ một úc, nhưng hai tiểu đồng Luyện Khí có thể lẻn vào mà hắn không hề phát hiện, làm hắn rất giật mình.
Vương Đại nghe câu hỏi thì mặt mày hớn hở, thì ra Liễu Tà Dương muốn thứ đó, nếu vậy thì mọi chuyện dễ tính.
- Cửu sư huynh có điều không biết, ta có một món pháp bảo ẩn thân có thể tránh né trận pháp, nhưng chức năng chỉ có thế.
Vương Đại móc tấm gương ra khỏi túi soi người mình, gã vẫn đứng trước mặt Liễu Tà Dương nhưng trong thần thức không hề phát hiện gã.
Liễu Tà Dương nói:
- Để lại gương và thuyền Thần Hành thì ta tha cho ngươi.
Vương Đại mừng rỡ, gã lật đật đẩy pháp bảo gương và thuyền Thần Hành qua. Vương Đại không chọc vào Liễu Tà Dương được, nếu đắc tội hắn thì sau này hắn lấy cớ giết gã cũng không ai đứng ra bênh Vương Đại.
Có thể giải quyết vấn đề bằng tiền tài thì đó không còn là vấn đề, không có pháp bảo thì sau này kiếm lại, nếu mất mạng là mọi thứ đều mất.
Vương Đại rời đi, Liễu Tà Dương cất thuyền Thần Hành, pháp bảo gương rồi quay về Hoàng Kim cung.
Liễu Tà Dương thu thuyền Thần Hành vào túi trữ vật, hắn cầm pháp bảo gương kỳ lạ, bắt đầu tra xét.
Liễu Tà Dương xóa đi thần thức Vương Đại để lại trên tấm gương, dùng linh lực khống chế gương soi vào người hắn. Liễu Tà Dương cảm giác mình đang ở thế giới trong gương, mọi người xung quanh bị ngăn cách ngoài gương. Liễu Tà Dương thử đi qua đi lại trong pháp trận quả nhiên thoải mái như thường, trận pháp có thể ngăn chặn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nhưng bị một tấm gương kỳ lạ bài trừ.
- Cái này tặng cho ta?
Lệ quỷ này có thần trí phi phàm, biểu tình cực kỳ phong phú.
Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:
- Thích không?
Lệ quỷ gật đầu.
- Được rồi, tặng cho ngươi!
Liễu Tà Dương nói xong đánh ra từng phù chú. Pháp bảo súc sắc lóe ánh sáng yêu dị, lệ quỷ kinh hoàng, đây là thủ đoạn Luyện Khí, chẳng lẽ cuối cùng nó không thể trốn thoát một kiếp sao?
Liễu Tà Dương tế luyện lại pháp bảo súc sắc, rút đi một phần thần thức lệ quỷ dung nhập vò trong, cuối cùng súc sắc này có hình dáng pháp bảo trung phẩm.
Lát sau Liễu Tà Dương thu công pháp, sắc yêu dị trên súc sắc biến mất.
Liễu Tà Dương ném súc sắc vào tay lệ quỷ:
- Nó thuộc về về ngươi!
Bàn tay lệ quỷ vừa chạm vào súc sắc thì ánh sáng chói lòa, con súc sắc chỉ có cái vỏ pháp bảo trung phẩm bỗng nhanh chóng lột xác cuối cùng thành pháp bảo trung giai.
Lệ quỷ và súc sắc hợp nhất, scú sắc là thân thể, nó là khí linh.
Lệ quỷ cầm súc sắc, cảm ơn:
- Đa tạ chủ nhân!
Sức mạnh của lệ quỷ không suy yếu khi biến thành khí linh ngược lại tăng mạnh nhiều.
Súc sắc này vốn có công hiệu trói kẻ địch, nhưng có thêm khí linh lệ quỷ thì thêm công năng giết địch.
Liễu Tà Dương cất pháp bảo súc sắc, lòng thầm suy tư mình còn thiếu một pháp bảo hộ thể. Bảo tháp Linh Lung đã hủy, Tài Thần không có phòng ngự nào công năng phòng ngự, nếu không có pháp bảo phòng ngự bảo vệ người thì thực lực của Liễu Tà Dương sẽ giảm mạnh.
Qua ba ngày, bên ngoài Hoàng Kim cung có tiếng hét vọng vào:
- Cửu sư huynh có đây không? Vương Đại đến thăm!
Liễu Tà Dương mở mắt ra. Vương Đại đến chậm vài ngày, tiểu tử này quyết tâm giết Liễu Tà Dương trong cuộc chiến xếp hạng, cướp của cải Hoàng Kim cung, ai dè hắn quá mạnh làm gã tính toán bị hụt.
Sắc mặt Liễu Tà Dương âm trầm từ trong Hoàng Kim cung đi.
Vương Đại cười tươi nghênh đón:
- Nhiều ngày không gặp Cửu sư huynh càng thêm thần vũ sáng lán.
Liễu Tà Dương khó chịu nói:
- Bớt nịnh đi, tại sao ngươi sai khiến đồ đệ ăn trộm đồ trong Hoàng Kim cung của ta?
Vương Đại thấy Liễu Tà Dương không ăn mềm, gã cũng chẳng dám chơi cứng, lòng gã nhỏ máu. Tính sai quá sức, lần này gã mà không ngoan ngoãn cho Liễu Tà Dương hút máu thì khó dàn xếp được, sớm biết thế này gã không nên tham đồ Hoàng Kim cung để vời đến tai họa.
Mấy ngày nay Vương Đại tìm các mối quan hệ, kiếm Lôi Hổ muốn nhờ năn nỉ Liễu Tà Dương giùm. Ai ngờ Lôi Hổ mặc kệ Vương Đại, đi tìm sư huynh khác thì tròn là đóng cửa không chịu gặp, chắc vì sợ đắc tội Liễu Tà Dương. Hiện giờ Liễu Tà Dương đang nổi bật, không ai muốn dây vào rắc rối. Vương Đại bất đắc dĩ đành một mình tiến đến, gã mang theo báu vật cướp bóc nhiều năm để tặng cho Liễu Tà Dương.
- Sư huynh, đây đều là hiểu lầm. Tiểu đệ có mắt không tròng xin sư huynh thứ lỗi.
Vương Đại vừa nói vừa đưa một túi trữ vật, Liễu Tà Dương nhận lấy. Túi trữ vật có hơn trăm Linh Thạch trung phẩm, Liễu Tà Dương ném túi trữ vật xuống đất.
Báu vật trong Hoàng Kim cung phong phú biết bao, có gần trăm pháp bảo hạ phẩm, rồi tiên đan, Linh Thạch thượng phẩm vân vân. Vương Đại chơi khôn, trộm báu vật Hoàng Kim cung thành công thì giàu trong một đêm, giờ gã muốn dùng trăm Linh Thạch trung phẩm dàn xếp sự việc thì hơi bị ngây thơ.
Vương Đại thấy Liễu Tà Dương ném túi trữ vật xuống đất liền biết mình nộp đồ thiếu, hắn không thèm.
Vương Đại vẫy tay một cái, một thanh kiếm quang xuất hiện trong tay gã. Thân kiếm như làn nước, là Thu Thủy kiếm nổi tiếng lừng lẫy, được sao chép nhiều phiên bản. Đương nhiên Thu Thủy kiếm trong Vương Đại cũnglà hàng nhái, nhưng cũng xứng là pháp bảo hạ phẩm.
Liễu Tà Dương không thèm nhìn, phi kiếm tích trữ phi kiếm cực kỳ phong phú, mấy thanh phi kiếm tốt hơn Thu Thủy kiếm nhiều.
Vương Đại nóng máu nhưng không dám nổi sùng, vì gã không đánh lại Liễu Tà Dương. Trước cuộc chiến xếp hạng Vương Đại có suy tính việc giết Liễu Tà Dương để chiếm của cải Hoàng Kim cung, ai biết Liễu Tà Dương đại phát thần uy một hơi đánh bại tất cả người khiêu chiến, khiến mưu mô của gã thành bọt bèo, giờ còn phải bồi thường một đống tiền của.
Vương Đại lại lấy một pháp bảo khác ra. Mắt Liễu Tà Dương sáng rực. Báu vật này dài ba tấc, trông như một con thuyền tinh xảo, trong suốt lấp lánh. Thứ này là một con thuyền Thần Hành, pháp bảo bay, cực kỳ hiếm thấy, giá ngang bằng một số pháp bảo trung phẩm.
Vương Đại nhăn mặt như đau bụng, gã để dành Linh Thạch mấy chục năm mới mua pháp bảo này về được, ai dè chưa kịp sờ vào đã phải chuyển giao cho người khác. Nếu thời gian có thể quay ngược thì Vương Đại tuyệt đối sẽ không phái đệ tử đi ăn trộm của cải Hoàng Kim cung.
Đương nhiên Liễu Tà Dương chỉ hơi thấy hứng thú với thuyền Thần Hành, thứ hắn muốn không phải nó.
Liễu Tà Dương hỏi ra thắc mắc trong lòng:
- Hai tiểu đồng Luyện Khí có thể tránh thoát thần thức của ta, đã sử dụng vật gì để bài trừ trận pháp?
Liễu Tà Dương bày trận pháp trong Hoàng Kim cung thậm chí tấn công tu sĩ Kim Đan hậu kỳ một úc, nhưng hai tiểu đồng Luyện Khí có thể lẻn vào mà hắn không hề phát hiện, làm hắn rất giật mình.
Vương Đại nghe câu hỏi thì mặt mày hớn hở, thì ra Liễu Tà Dương muốn thứ đó, nếu vậy thì mọi chuyện dễ tính.
- Cửu sư huynh có điều không biết, ta có một món pháp bảo ẩn thân có thể tránh né trận pháp, nhưng chức năng chỉ có thế.
Vương Đại móc tấm gương ra khỏi túi soi người mình, gã vẫn đứng trước mặt Liễu Tà Dương nhưng trong thần thức không hề phát hiện gã.
Liễu Tà Dương nói:
- Để lại gương và thuyền Thần Hành thì ta tha cho ngươi.
Vương Đại mừng rỡ, gã lật đật đẩy pháp bảo gương và thuyền Thần Hành qua. Vương Đại không chọc vào Liễu Tà Dương được, nếu đắc tội hắn thì sau này hắn lấy cớ giết gã cũng không ai đứng ra bênh Vương Đại.
Có thể giải quyết vấn đề bằng tiền tài thì đó không còn là vấn đề, không có pháp bảo thì sau này kiếm lại, nếu mất mạng là mọi thứ đều mất.
Vương Đại rời đi, Liễu Tà Dương cất thuyền Thần Hành, pháp bảo gương rồi quay về Hoàng Kim cung.
Liễu Tà Dương thu thuyền Thần Hành vào túi trữ vật, hắn cầm pháp bảo gương kỳ lạ, bắt đầu tra xét.
Liễu Tà Dương xóa đi thần thức Vương Đại để lại trên tấm gương, dùng linh lực khống chế gương soi vào người hắn. Liễu Tà Dương cảm giác mình đang ở thế giới trong gương, mọi người xung quanh bị ngăn cách ngoài gương. Liễu Tà Dương thử đi qua đi lại trong pháp trận quả nhiên thoải mái như thường, trận pháp có thể ngăn chặn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nhưng bị một tấm gương kỳ lạ bài trừ.
Tác giả :
Anh Lạc Xuy Tuyết