Phồn Hoa Rực Rỡ
Chương 17
Đêm đầu tiên có ý nghĩa thế nào đối với những cô gái khác, Phồn Hoa không biết, nhưng cô biết, đối với cô mà nói, chính là ba năm chờ đợi.
Ba năm, sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện?
Đây là vấn đề năm đó Phồn Hoa hay nghĩ đến, bây giờ đã có đáp án.
Cô lười biếng dựa vào ghế sofa trong phòng Vip lớn nhất của KTV, quay đầu nhìn mình trong lớp kính trong suốt phía đối diện. Tóc quăn, da trắng, bộ đồ công sở đen trắng, dấu vết năm tháng dường như đã để lại vết tích trên nụ cười của cô. Đây là cô của bây giờ sao, không nhìn rõ tốt xấu chỗ nào, theo lời của Giang Nam nói chính là trở nên thành thục, xinh đẹp, nhưng vẫn chưa đủ lõi đời, may mà có đủ khôn khéo.
Cũng phải thôi, nếu không đủ khôn khéo, sao có thể phụ giúp Giang Nam quản lý công ty được chứ?
"Này, cậu lại không tập trung rồi. Tối nay là tiệc từ biệt cuộc sống độc thân của tớ đó, cậu có thể nể mặt mà tập trung một chút được không?" Đang nghĩ rất nhập tâm, giọng nói mang theo hơi rượu của Lam Lam đã bay tới bên tai.
Phồn Hoa buồn cười quay đầu, nhìn cô, lắc lắc ly rượu trong tay: "Ừm..... Vậy thì chúc cậu đám cưới hạnh phúc."
Tuy rằng là lời chúc phúc, nhưng vẫn lộ ra chút thờ ơ. Diêu Lam khó chịu bĩu môi, không buông tha cơ hội chế nhạo cô: "Nhìn đi, có phải cậu thấy đến tớ cũng đã gả đi rồi, nên bắt đầu thấy sốt ruột đúng không?"
Nghe vậy, Phồn Hoa cong khóe miệng lên, cười đến uyển chuyển, hàm súc: "Thì có ích gì? Lại không có ai thèm, không giống các cậu, người người có đôi có cặp."
Cô nói như đang oán trách, trong lòng lại vui mừng thay cho bọn họ. Mỗi một người xung quanh cô đều sống hạnh phúc, Lam Lam sẽ xuất giá, chú rể là một cơ trưởng; Giang Nam cũng đã kết hôn vào năm ngoái; sức khỏe của ba cô cũng đã ổn định, có thể nói được một số từ ngữ ngắn gọn thường ngày; mấy năm nay mẹ cô già đi không ít, nhưng cũng may là chất lượng cuộc sống cũng dần được cải thiện.
Còn cô.... tình cảm vẫn trống không, cũng không biết là do duyên phận không đến, hay là sẽ đến muộn.
"Xì, cậu lại đùa, bao nhiêu đàn ông theo đuổi cậu, cậu lại không thèm." Diêu Lam tức giận trả lời.
"Không có cảm giác thì phải làm thế nào." Cảm giác? Aiz, thật là một thứ kỳ lạ, cô nghĩ, chỉ sợ cô sẽ không bao giờ có lại được cái cảm giác như năm đó nữa rồi.
"Này, đừng nói là tớ không nghĩ cho cậu, những người đàn ông đêm nay tớ mời tới đều là hàng tốt nhất của công ty hàng không bọn tớ, tớ không tin không có ai lọt được được vào mắt của cậu. Cứ tùy tiện chọn đi, đừng khách khí."
Cô lên giọng chị cả, đùa giỡn khiến Phồn Hoa bật cười, dường như những người trước mắt đều là rau củ, chỉ cần tỷ lệ cân đối là cô có thể quăng vào giỏ. Trong trí nhớ, dường như đã từng có người cảnh cáo cô, đừng xem tất cả mọi thứ đều là đồ ăn. Bất luận là coi trọng ai, cũng phải chờ anh đến xét duyệt?
Người từng nói câu này là ai, Phồn Hoa biết rất rõ, nhưng cô chỉ cười lắc đầu, không muốn nhớ tới.
Mãi đến khi có một giọng hát vang lên, đánh tan tất cả phòng tuyến của cô.
Đó là một giọng hát rất êm tai, đậm đà gợi cảm, rất giống với người trong ký ức của cô. Phồn Hoa ngẩng đầu lên thật mạnh, nhìn về phía người nọ, trùng hợp bắt gặp ánh mắt dò xét của đối phương.
"Cô thích bài này?" Người đàn ông xa lạ dừng lại một chút, khách khí cười hỏi.
"Bài hát này tên gì?" Cô lấy lại tinh thần, bức bách bản thân phải bình tĩnh.
"Yêu một người khác."
Phồn Hoa khẽ nhếch môi, tầm mắt không thấy tiêu điểm, yên lặng dừng mắt trước hàng phụ đề trên TV.
Rất nhiều năm trước, lúc cô muốn buông tay, có một người con trai đã hát bài "Yêu một người" cho cô nghe, lời bài hát hình như là "Phải đợi đến lúc tình yêu rời xa, chia cách hai nơi, mới biết được thì ra em không nỡ đến mức nào?" Cô không nhớ rõ, mấy năm nay, cô chưa từng dám nghe lại bài hát này. Lại không nghĩ rằng, rất nhiều năm sau, lại nghe có người hát bài "Yêu một người khác".
Cảm giác này không thể diễn tả được bằng lời, như đã trải qua mấy đời, cô cúi đầu, giật mình nhìn sợi dây treo điện thoại đến xuất thần. Ngón tay dè dặt xoa nhẹ lên con búp bê xấu xí, nhớ tới kỷ niệm lúc trước của cô và anh. Đã lâu như vậy rồi, cô nhóc này cũng càng ngày càng xấu, có những sợi chỉ đã bung ra, nhưng Phồn Hoa vẫn không nỡ bỏ. Hoặc giả là do cảm thấy, đôi lúc ngắm một chút cũng tốt.
"Sao không nói gì hết vậy?"
Thanh âm của người đàn ông kia lại vang lên, cô hoàn hồn: "Cái gì?"
''Tôi hỏi có muốn uống ly rượu để thả lỏng tinh thần không?"
"Không cần." Phồn Hoa không chút suy nghĩ đã từ chối, cảnh tượng giống như lúc trước, trí nhớ lại bị gợi lên, nhưng cảm giác vẫn ngủ say như cũ.
Bị từ chối gọn gàng, dứt khoát như vậy, người đàn ông cảm thấy mất mặt, kiêu căng bĩu môi. Thấy thế, Diêu Lam bất đắc dĩ bước lên, dùng phương thức hòa giải lại gần như cảm khái nói: "Không phải cậu vẫn còn chờ anh ta đấy chứ?"
Phồn Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu.
"Thôi đi, sao cậu biết anh ta nhất định sẽ trở về chứ? Loại người như anh ta, nếu không có thành tựu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa; nếu quả thật có thành tựu...... Aiz, quá khứ tương lai, đã có bao nhiêu ông chồng tham sang phụ khó cơ chứ."
"Anh ấy sẽ không." Phồn Hoa không nghĩ nhiều đến vậy, thậm chí có thể nói không chút do dự.
Cô chỉ biết mình từng vì anh mà trả giá nhiều như vậy, giao cho anh tất cả những thứ tốt nhất của mình, Kiều Cẩm sẽ không phụ bạc cô. Ba năm nay, cô vẫn luôn tự lực phấn đấu, để chứng minh rằng, trước mặt hiện thực, ngay cả tình yêu cũng trở nên nhỏ bé, thậm chí không chịu nổi một đòn, nhưng chưa hẳn là chỉ có mỗi lý do đó mới dẫn đến chia ly. Cô nói sẽ chờ anh ba năm, cho nên cô lẳng lặng chờ đợi, không nghĩ đến cứ điều gì, nếu quá hạn, vậy thì.... Nên đến phiên cô đi tìm anh rồi.
"Sự tự tin của cậu rốt cuộc là từ đâu mà ra chứ, có phải đời trước cậu mắc nợ anh ta hay không?"
"Không biết, có lẽ thật đúng là duyên phận."
Câu nói nhẹ hững này, khiến cho Diêu Lam trợn trắng mắt: "Thôi đi, duyên phận cái gì chứ, đừng có nhắc lại với tớ cái chuyện đánh cuộc ở đường Tư Nam đó nữa. Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đường Tư Nam là đường một chiều! Có xe đi về phía cậu mới là kỳ quái!"
Thấy bộ dáng kích động của cô, Phồn Hoa không khỏi cười to. Quả thật, mấy năm nay cô còn biết thêm một chuyện, thì ra đường Tư Nam là đường một chiều.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ ôm một gói to bước vào. Rất lớn, cũng rất mỏng, nhìn giống như một bức tranh.
Yên tĩnh một lát, tất cả mọi người đều quay mặt nhìn nhau. Thân là nhân vật chính, Diêu Lam tò mò lên tiếng: "Không thể nào, có người tặng quà sao?"
"Làm ơn cho hỏi, có phải ở đây là một cô gái tên là Nhan Phồn Hoa không ạ?"
"Hả?" Bị điểm trúng tên, Phồn Hoa vốn tưởng rằng không liên quan tới mình cảm thấy hoang mang.
"Có người nhờ tôi gửi vật này cho cô."
Dưới ánh mắt phát sáng đầy tò mò của một đống người, Phồn Hoa giơ tay nhận gói vật phẩm thần bí, xoay qua trở lại quan sát khắp một lượt, mới xé mở.
Đến khi nhìn rõ vật bên trong, Phồn Hoa sửng sốt, biểu cảm trên mặt rất phức tạp. Kinh ngạc, khiếp sợ, rung động... Cuối cùng, cô chỉ có thể giơ tay che miệng, sợ sẽ khóc ra tiếng.
Đây không phải một bức tranh, mà được ghép từ rất nhiều tấm hình, rất lớn. Mỗi một tấm hình đều là một bảng tên đường, chữ trắng nền xanh, những bảng tên đường vô cùng bình thường. Khiến Phồn Hoa xúc động chính là tên những con đường này, đường Tư Nam, đường Điềm Ái, đường Hạnh Phúc, đường Cẩm Tú, đường Mẫu Đơn, đường Ngọc Lan... Đây là những con đường trong ký ức của cô và Kiều Cẩm.
Anh từng nói, không biết bọn họ có thể có được phồn hoa rực rỡ hay không?
Anh còn nói, đi từ đây đến đầu đường, nếu không có xe đi về phía chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không thể tách rời.
Trong khi nước mắt xuyên qua kẽ tay, tiếng chuông báo tin nhắn của di động vang lên, Phồn Hoa thất thần ấn phím đọc.
Mặc dù không nhìn vào dãy số người gửi, nhưng hàng chữ kia vẫn mạnh mẽ đục khoét lớp ngụy trang kiên cường suốt ba năm nay của cô....
“Anh có tiền rồi, em trở về đi."
Là Kiều Cẩm, anh đã trở lại. Một lời nói đáng giá ngàn vàng, đúng hẹn mà về.
Phồn Hoa nín khóc mà cười, ba năm chờ đợi không hề vô ích, năm đó cô đã đánh cược, một ăn cả hai ngã về không, may mắn thắng được cái kết của truyện cổ tích, may mắn mình không tin lầm người, không bị thất hứa.
Càng may mắn là.... Thì ra cho dù hiện thực có tàn khốc, nhiều chuyện bất đắc dĩ xảy ra như vậy, tình yêu của bọn họ vẫn có thể phồn hoa rực rỡ như xưa.
[HOÀN]
Ba năm, sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện?
Đây là vấn đề năm đó Phồn Hoa hay nghĩ đến, bây giờ đã có đáp án.
Cô lười biếng dựa vào ghế sofa trong phòng Vip lớn nhất của KTV, quay đầu nhìn mình trong lớp kính trong suốt phía đối diện. Tóc quăn, da trắng, bộ đồ công sở đen trắng, dấu vết năm tháng dường như đã để lại vết tích trên nụ cười của cô. Đây là cô của bây giờ sao, không nhìn rõ tốt xấu chỗ nào, theo lời của Giang Nam nói chính là trở nên thành thục, xinh đẹp, nhưng vẫn chưa đủ lõi đời, may mà có đủ khôn khéo.
Cũng phải thôi, nếu không đủ khôn khéo, sao có thể phụ giúp Giang Nam quản lý công ty được chứ?
"Này, cậu lại không tập trung rồi. Tối nay là tiệc từ biệt cuộc sống độc thân của tớ đó, cậu có thể nể mặt mà tập trung một chút được không?" Đang nghĩ rất nhập tâm, giọng nói mang theo hơi rượu của Lam Lam đã bay tới bên tai.
Phồn Hoa buồn cười quay đầu, nhìn cô, lắc lắc ly rượu trong tay: "Ừm..... Vậy thì chúc cậu đám cưới hạnh phúc."
Tuy rằng là lời chúc phúc, nhưng vẫn lộ ra chút thờ ơ. Diêu Lam khó chịu bĩu môi, không buông tha cơ hội chế nhạo cô: "Nhìn đi, có phải cậu thấy đến tớ cũng đã gả đi rồi, nên bắt đầu thấy sốt ruột đúng không?"
Nghe vậy, Phồn Hoa cong khóe miệng lên, cười đến uyển chuyển, hàm súc: "Thì có ích gì? Lại không có ai thèm, không giống các cậu, người người có đôi có cặp."
Cô nói như đang oán trách, trong lòng lại vui mừng thay cho bọn họ. Mỗi một người xung quanh cô đều sống hạnh phúc, Lam Lam sẽ xuất giá, chú rể là một cơ trưởng; Giang Nam cũng đã kết hôn vào năm ngoái; sức khỏe của ba cô cũng đã ổn định, có thể nói được một số từ ngữ ngắn gọn thường ngày; mấy năm nay mẹ cô già đi không ít, nhưng cũng may là chất lượng cuộc sống cũng dần được cải thiện.
Còn cô.... tình cảm vẫn trống không, cũng không biết là do duyên phận không đến, hay là sẽ đến muộn.
"Xì, cậu lại đùa, bao nhiêu đàn ông theo đuổi cậu, cậu lại không thèm." Diêu Lam tức giận trả lời.
"Không có cảm giác thì phải làm thế nào." Cảm giác? Aiz, thật là một thứ kỳ lạ, cô nghĩ, chỉ sợ cô sẽ không bao giờ có lại được cái cảm giác như năm đó nữa rồi.
"Này, đừng nói là tớ không nghĩ cho cậu, những người đàn ông đêm nay tớ mời tới đều là hàng tốt nhất của công ty hàng không bọn tớ, tớ không tin không có ai lọt được được vào mắt của cậu. Cứ tùy tiện chọn đi, đừng khách khí."
Cô lên giọng chị cả, đùa giỡn khiến Phồn Hoa bật cười, dường như những người trước mắt đều là rau củ, chỉ cần tỷ lệ cân đối là cô có thể quăng vào giỏ. Trong trí nhớ, dường như đã từng có người cảnh cáo cô, đừng xem tất cả mọi thứ đều là đồ ăn. Bất luận là coi trọng ai, cũng phải chờ anh đến xét duyệt?
Người từng nói câu này là ai, Phồn Hoa biết rất rõ, nhưng cô chỉ cười lắc đầu, không muốn nhớ tới.
Mãi đến khi có một giọng hát vang lên, đánh tan tất cả phòng tuyến của cô.
Đó là một giọng hát rất êm tai, đậm đà gợi cảm, rất giống với người trong ký ức của cô. Phồn Hoa ngẩng đầu lên thật mạnh, nhìn về phía người nọ, trùng hợp bắt gặp ánh mắt dò xét của đối phương.
"Cô thích bài này?" Người đàn ông xa lạ dừng lại một chút, khách khí cười hỏi.
"Bài hát này tên gì?" Cô lấy lại tinh thần, bức bách bản thân phải bình tĩnh.
"Yêu một người khác."
Phồn Hoa khẽ nhếch môi, tầm mắt không thấy tiêu điểm, yên lặng dừng mắt trước hàng phụ đề trên TV.
Rất nhiều năm trước, lúc cô muốn buông tay, có một người con trai đã hát bài "Yêu một người" cho cô nghe, lời bài hát hình như là "Phải đợi đến lúc tình yêu rời xa, chia cách hai nơi, mới biết được thì ra em không nỡ đến mức nào?" Cô không nhớ rõ, mấy năm nay, cô chưa từng dám nghe lại bài hát này. Lại không nghĩ rằng, rất nhiều năm sau, lại nghe có người hát bài "Yêu một người khác".
Cảm giác này không thể diễn tả được bằng lời, như đã trải qua mấy đời, cô cúi đầu, giật mình nhìn sợi dây treo điện thoại đến xuất thần. Ngón tay dè dặt xoa nhẹ lên con búp bê xấu xí, nhớ tới kỷ niệm lúc trước của cô và anh. Đã lâu như vậy rồi, cô nhóc này cũng càng ngày càng xấu, có những sợi chỉ đã bung ra, nhưng Phồn Hoa vẫn không nỡ bỏ. Hoặc giả là do cảm thấy, đôi lúc ngắm một chút cũng tốt.
"Sao không nói gì hết vậy?"
Thanh âm của người đàn ông kia lại vang lên, cô hoàn hồn: "Cái gì?"
''Tôi hỏi có muốn uống ly rượu để thả lỏng tinh thần không?"
"Không cần." Phồn Hoa không chút suy nghĩ đã từ chối, cảnh tượng giống như lúc trước, trí nhớ lại bị gợi lên, nhưng cảm giác vẫn ngủ say như cũ.
Bị từ chối gọn gàng, dứt khoát như vậy, người đàn ông cảm thấy mất mặt, kiêu căng bĩu môi. Thấy thế, Diêu Lam bất đắc dĩ bước lên, dùng phương thức hòa giải lại gần như cảm khái nói: "Không phải cậu vẫn còn chờ anh ta đấy chứ?"
Phồn Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu.
"Thôi đi, sao cậu biết anh ta nhất định sẽ trở về chứ? Loại người như anh ta, nếu không có thành tựu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa; nếu quả thật có thành tựu...... Aiz, quá khứ tương lai, đã có bao nhiêu ông chồng tham sang phụ khó cơ chứ."
"Anh ấy sẽ không." Phồn Hoa không nghĩ nhiều đến vậy, thậm chí có thể nói không chút do dự.
Cô chỉ biết mình từng vì anh mà trả giá nhiều như vậy, giao cho anh tất cả những thứ tốt nhất của mình, Kiều Cẩm sẽ không phụ bạc cô. Ba năm nay, cô vẫn luôn tự lực phấn đấu, để chứng minh rằng, trước mặt hiện thực, ngay cả tình yêu cũng trở nên nhỏ bé, thậm chí không chịu nổi một đòn, nhưng chưa hẳn là chỉ có mỗi lý do đó mới dẫn đến chia ly. Cô nói sẽ chờ anh ba năm, cho nên cô lẳng lặng chờ đợi, không nghĩ đến cứ điều gì, nếu quá hạn, vậy thì.... Nên đến phiên cô đi tìm anh rồi.
"Sự tự tin của cậu rốt cuộc là từ đâu mà ra chứ, có phải đời trước cậu mắc nợ anh ta hay không?"
"Không biết, có lẽ thật đúng là duyên phận."
Câu nói nhẹ hững này, khiến cho Diêu Lam trợn trắng mắt: "Thôi đi, duyên phận cái gì chứ, đừng có nhắc lại với tớ cái chuyện đánh cuộc ở đường Tư Nam đó nữa. Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đường Tư Nam là đường một chiều! Có xe đi về phía cậu mới là kỳ quái!"
Thấy bộ dáng kích động của cô, Phồn Hoa không khỏi cười to. Quả thật, mấy năm nay cô còn biết thêm một chuyện, thì ra đường Tư Nam là đường một chiều.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ ôm một gói to bước vào. Rất lớn, cũng rất mỏng, nhìn giống như một bức tranh.
Yên tĩnh một lát, tất cả mọi người đều quay mặt nhìn nhau. Thân là nhân vật chính, Diêu Lam tò mò lên tiếng: "Không thể nào, có người tặng quà sao?"
"Làm ơn cho hỏi, có phải ở đây là một cô gái tên là Nhan Phồn Hoa không ạ?"
"Hả?" Bị điểm trúng tên, Phồn Hoa vốn tưởng rằng không liên quan tới mình cảm thấy hoang mang.
"Có người nhờ tôi gửi vật này cho cô."
Dưới ánh mắt phát sáng đầy tò mò của một đống người, Phồn Hoa giơ tay nhận gói vật phẩm thần bí, xoay qua trở lại quan sát khắp một lượt, mới xé mở.
Đến khi nhìn rõ vật bên trong, Phồn Hoa sửng sốt, biểu cảm trên mặt rất phức tạp. Kinh ngạc, khiếp sợ, rung động... Cuối cùng, cô chỉ có thể giơ tay che miệng, sợ sẽ khóc ra tiếng.
Đây không phải một bức tranh, mà được ghép từ rất nhiều tấm hình, rất lớn. Mỗi một tấm hình đều là một bảng tên đường, chữ trắng nền xanh, những bảng tên đường vô cùng bình thường. Khiến Phồn Hoa xúc động chính là tên những con đường này, đường Tư Nam, đường Điềm Ái, đường Hạnh Phúc, đường Cẩm Tú, đường Mẫu Đơn, đường Ngọc Lan... Đây là những con đường trong ký ức của cô và Kiều Cẩm.
Anh từng nói, không biết bọn họ có thể có được phồn hoa rực rỡ hay không?
Anh còn nói, đi từ đây đến đầu đường, nếu không có xe đi về phía chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không thể tách rời.
Trong khi nước mắt xuyên qua kẽ tay, tiếng chuông báo tin nhắn của di động vang lên, Phồn Hoa thất thần ấn phím đọc.
Mặc dù không nhìn vào dãy số người gửi, nhưng hàng chữ kia vẫn mạnh mẽ đục khoét lớp ngụy trang kiên cường suốt ba năm nay của cô....
“Anh có tiền rồi, em trở về đi."
Là Kiều Cẩm, anh đã trở lại. Một lời nói đáng giá ngàn vàng, đúng hẹn mà về.
Phồn Hoa nín khóc mà cười, ba năm chờ đợi không hề vô ích, năm đó cô đã đánh cược, một ăn cả hai ngã về không, may mắn thắng được cái kết của truyện cổ tích, may mắn mình không tin lầm người, không bị thất hứa.
Càng may mắn là.... Thì ra cho dù hiện thực có tàn khốc, nhiều chuyện bất đắc dĩ xảy ra như vậy, tình yêu của bọn họ vẫn có thể phồn hoa rực rỡ như xưa.
[HOÀN]
Tác giả :
An Tư Nguyên