Phối Giác

Chương 7

Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lúc hai người ăn cơm, Lạc Tường cũng không nói gì hết, chỉ ngồi sát bên Lâm Tĩnh Hải mà gắp thức ăn cho hắn. Gắp cho hắn cái gì, Lâm Tĩnh Hải cũng không cự tuyệt, cứ thế mà ăn hết sạch.

Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi nghỉ một lát. Lạc Tường gọi người phục vụ lên thanh toán, sau đó hướng Lâm Tĩnh Hải nói:

“Ăn xong rồi chứ? Chúng ta đi thôi."

Lâm Tĩnh Hải gật đầu. Chờ khi đã ngồi vào trong xe, Lạc Tường đột nhiên nghiêng người sang Lâm Tĩnh Hải đang ngồi bên cạnh, khiến cho hắn hoảng sợ vội đến mức muốn thở không ra hơi, không nghĩ tới Lạc Tường chỉ đơn giản là thắt dây an toàn cho hắn.

Lạc Tường thắt dây xong, lại nhìn Lâm Tĩnh Hải một chút rồi nói:

“Tôi đưa cậu về nhà."

Trời đã tối hẳn, chỉ còn chút ánh sáng phát ra từ ánh đèn của chiếc Mercedes  Benz, nơi có hai người nam nhân đang yên lặng ngồi bên trong.

Trong lòng Lâm Tĩnh Hải rất rối loạn, không biết phải nói cái gì. Lạc Tường đành mở lời trước:

“Tĩnh Hải, cậu hôm nay theo tôi ra ngoài ăn cơn, tôi biết như vậy là cậu đã chấp nhận tình cảm của tôi rồi, đúng không? Khi nhìn thấy cậu, tôi thật sự rất vui vẻ. Chúng ta… luôn ở bên nhau nhé."

Lâm Tĩnh Hải gật đầu. Sau đó hít sâu một hơi, hắn mới thấp giọng nói:

“Tôi… đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy tôi đối với anh cũng có cảm tình. Tôi cũng sẽ đối với anh thật tốt. Tôi không giỏi trong việc biểu đạt thành lời, nhưng tôi nghĩ nói rõ ra được vẫn là tốt nhất, để tránh những hiểu lầm không đáng về sau. Tôi nếu như đã quyết định rồi, nghĩa là thật sự muốn có thể cùng với anh sống thật hạnh phúc… “

Không đợi hắn nói thêm gì nữa, đôi môi ấm áp của Lạc Tường đã bao phủ lấy môi hắn. Lâm Tĩnh Hải lần này không hề trốn tránh, hắn nghĩ: Dù sao cũng thử thích ứng đi, huống hồ, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, càng chưa nói đến, hắn thật sự tham luyến sự ôn nhu của Lạc Tường. Cứ thế, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Lạc Tường vẫn tiếp tục hôn, cứ như thể muốn khắc từng đường nét của khuôn mặt hắn vào đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trong bầu trời đêm.

Hôm nay, Lâm Tĩnh Hải rất an tâm xuống xe về nhà. Hắn biết mặc dù mình chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng hắn có thể học hỏi cách yêu thương thật tốt, cố gắng làm việc thật chăm chỉ trong khi hai người bồi đắp tình cảm của mình. Hắn không hề quay đầu lại, trong lòng có chút ngượng ngùng. Lạc Tường lần này cũng không hề xuống xe.

Sau đó, giống như tất cả các đôi tình nhân khác trên đời, bọn họ chính thức yêu nhau. Hai người bắt đầu thường xuyên gọi điện thoại, lúc rảnh rỗi thì cùng nhau ăn cơm, cũng sẽ thỉnh thoảng ôm hôn, đôi lúc tựa hồ như khó mà nhịn được muốn thân mật hơn nữa, nhưng thật may cả hai đều có khả năng áp chế được sự xúc động ấy.

Lạc Tường cũng rất tự nhiên tiếp tục đưa Lâm Tĩnh Hải đi ăn cơm, lúc ăn, Lạc Tường cũng rất ôn nhu chăm sóc, gắp một vài thứ Lâm Tĩnh Hải thích ăn vào bát hắn.

Lâm Tĩnh Hải đôi khi có chút hoảng hốt, cảm thấy như hạnh phúc này của mình như thể không hề chân thật, nhưng Lạc Tường vẫn ôn nhu hôn hắn như vậy, khiến cho trái tim hắn ấm áp ngập tràn.

Những khi thay đổi thời tiết, Lạc Tường cũng sẽ gọi điện cho hắn, vào lúc hắn làm thêm giờ thì chờ hắn ở quán rượu bên ngoài công ty, những lúc hắn muốn ăn vặt cũng không ngại đưa hắn đi, đưa hắn về nhà cũng ôn nhu đặt lên môi hắn nụ hôn tạm biệt. Cứ thế khiến hắn cảm thấy yêu nhất định là cảm giác này đây. Lâm Tĩnh Hải rất hạnh phúc, cũng rất kiên định.

Đương nhiên, Lâm Tĩnh Hải cũng cố gắng đối xử với Lạc Tường thật tốt, những khi thấy một thứ gì thú vị cũng nhớ giữ cho người kia một phần; khi nhớ hắn thì sẽ gọi điện thoại cho hắn, lúc nghe thấy được giọng nói hắn, Lâm Tĩnh Hải thấy đặc biệt an tâm; trước khi gặp hắn cũng sẽ kiểm tra răng miệng mình thật cẩn thận, dù tướng mạo mình lúc nào cũng vậy, nhưng vẫn muốn có thể bày ra mặt tốt nhất khi gặp người kia; khi hôn nhau, hắn nhắm mắt lại nhưng trái tim cứ đập thình thịch không ngừng, bởi vì hắn luôn mê luyến cái cảm giác đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau, cái cảm giác ấy khiến hắn say mê như thể trong người vừa có dòng điện chạy qua vậy; lúc ăn cơm, hắn cũng sẽ không cho Lạc Tường uống nhiều rượu, vì hắn lo cho y phải lái xe về.

“Tĩnh Hải? Tĩnh Hải?"

Nghe thấy giọng nói của Lạc Tường, Lâm Tĩnh Hải mới biết mình vừa mới thất thần.

“Hả?"

“Có chuyện gì vậy? Không muốn ăn sao? Anh biết dạ dày em không tốt, mấy thứ này lại đều là đồ nóng." (Ta thay đổi cách xưng hô từ đây nhá J)

“Không phải đâu, rất ngon mà." Lâm Tĩnh Hải cười cười.

“Vậy là tốt rồi." Lạc Tường cũng mỉm cười nhìn hắn.

Ăn cơm xong, Lâm Tĩnh Hải còn tưởng sẽ giống như trước, Lạc Tường sẽ đưa hắn về nhà. Gần đây hắn bắt đầu có thói quen để Lạc Tường đưa về, xe của mình tựa hồ như thật lâu rồi không có dùng qua.

Tình yêu của Lâm Tĩnh Hải chính là giản đơn như thế. Hắn cũng không cố gắng muốn tìm hiểu quá nhiều, chỉ cảm thấy việc tìm tòi trải nghiệm cảm giác yêu đương thật sự rất tuyệt, cứ thế mà dốc lòng cố gắng nhiều hơn.

Lạc Tường vẫn theo lệ mà giúp thắt dây an toàn cho Lâm Tĩnh Hải, hôn hắn một cái, sau đó không lái xe mà quay sang hỏi hắn:

“Về nhà anh nhé?"

Lâm Tĩnh Hải bỗng thấy run rẩy, chỉ có thể lắp bắp: “Em…"

“Nếu có chuyện gì thì để hôm khác cũng không sao…"

“Không có gì, đi thôi."

Lạc Tường cúi đầu xuống hôn thật sâu lên đôi môi hắn.

Hai người tựa hồ từ khi bắt đầu chính thức qua lại cũng không nói chuyện quá nhiều, nhưng dù vậy vẫn khiến cả hai cảm thấy rất thoải mái. Nhưng lúc này đây, khi đang ngồi trên ghế salon trong nhà Lạc Tường, Lâm Tĩnh Hải lại có chút căng thẳng.

Nhân lúc Lạc Tường đang tắm, hắn bắt đầu quan sát xung quanh. Căn phòng rộng khoảng 200 m2, đầy đủ tiện nghi nhưng vẫn khá rộng rãi, màu sắc trang nhã nhưng hơi có chút quạnh quẽ.

Một chiếc TV tinh thể lỏng cỡ lớn cùng dàn âm thanh hiện đại rất hòa hợp với nhau. Trên tường là một bức bích họa có vẻ không tinh xảo cho lắm, hắn còn chưa kip nhìn kỹ thì cửa phòng tắm đã mở, Lạc Tường đang chậm rãi bước ra.

Lâm Tĩnh Hải quay đầu lại nhìn, trên người Lạc Tường chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc vẫn còn ướt nước, vài giọt nước thuận theo cơ thể cân đối của hắn trượt từ trên ngực xuống, khiến cho yết hầu Lâm Tĩnh Hải đã có chút khô khan. Mái tóc ngỗ ngược phía trước trán Lạc Tường khiến hắn cảm thấy cả người y như bớt đi chút ôn nhu thường thấy mà thêm phần khí tức nguy hiểm.

Lạc Tường đi đến chỗ hắn, từ phía sau thuận tay ôm lấy Lâm Tĩnh Hải vào lòng, cách một bộ âu phục nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy thân nhiệt ấm nóng của người kia, khiến cho lưng hắn đã có chút cảm giác không chịu nổi.

“Đang nhìn bức tranh sao?" Lạc Tường hỏi.

“Ừm."

“Bức tranh này cũng không có gì đặc biệt, từ hồi ở đây anh cũng chưa từng để ý qua, cho nên cũng không buồn đổi cái khác."

Lâm Tĩnh Hải gật đầu.

“Đi tắm không?" Hơi thở của Lạc Tường cứ phảng phất nơi cổ hắn.

Lâm Tĩnh Hải hơi rụt cổ lại, tránh đi Lạc Tường một chút, có phần luống cuống mà bước nhanh tới phòng tắm.

Bước vào trong, Lâm Tĩnh Hải thấy Lạc Tường đã chuẩn bị cho hắn đầy đủ bàn chải mới, còn có khăn tắm cũng đã để ở đó. Hắn chậm rãi mở vòi sen, từ từ nhớ lại mọi việc.

Hắn biết Lạc Tường bảo hắn đến là có ý gì, đã là người trưởng thành thì chung quy đều sẽ như vậy, chính mình không phải cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi sao.

Lâm Tĩnh Hải biết rõ, nếu hai người cùng một chỗ, nhất định sẽ trao toàn bộ bản thân cho nhau, cũng hiểu rằng khi mình ở bên Lạc Tường sẽ phải nằm dưới, hơn nữa với người không hề cho người khác cảm giác an toàn như mình thì khó có thể ôm người khác được. Bây giờ có Lạc Tường yêu mình, chính mình hẳn là nên vui vẻ tiếp nhận mới phải.

Lâm Tĩnh Hải chậm rãi tắm, đến cái nơi riêng tư kia, mặt hắn đã có chút đỏ lên, nhưng hắn muốn mình cùng Lạc Tường sẽ có một lần đầu thật hoàn hảo. Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt người đàn ông trong gương đã đỏ lựng, vẩy một chút nước hoa lên cổ tay, buộc khăn tắm cẩn thận rồi hắn mới dám bước ra ngoài.

Lạc Tường đã đứng ngoài cửa chờ sẵn từ lâu, cầm theo áo choàng tắm rồi khoác cho Lâm Tĩnh Hải. Có lẽ do hắn biết Lâm Tĩnh Hải cũng rất khẩn trương vì khăn tắm quá nhỏ.

Hắn nắm lấy tay Lâm Tĩnh Hải, đưa hắn tới trước quầy bar, sau đó rót cho hắn một ly Hồng tửu:

“Uống một chút cho thông giọng đi."

Trong ánh mắt của Lạc Tường chợt hiện lên một tia ôn nhu. Lâm Tĩnh Hải cầm lấy ly rượu nhấp môi một chút.

Lạc Tường nhìn hắn rồi chậm rãi đưa đầu tới gần, hơi thở dồn dập cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau, Lạc Tường thì thầm vào tai Lâm Tĩnh Hải:

“Sợ hãi sao?"

Lâm Tĩnh Hải nhìn Lạc Tường một chút, sau đó nhỏ giọng nói:

“Không." Rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi của Lạc Tường.

Lạc Tường sao có thể chịu cho hắn nắm giữ thế chủ động, vì vậy liền lập tức hoàn toàn nghênh đón tên ngốc đang thẹn thùng kia, dùng miệng và đầu lưỡi liếm mặt, cổ và tai của hắn, đôi tay cũng ôm hắn vào trong ngực mình.

Lâm Tĩnh Hải đang là người chủ động hôn bỗng trở nên không biết phải làm gì, chỉ có thể thuận theo vũ điệu mà cơ thể Lạc Tường đã khơi lên. Bầu không khí mơ màng khiến cho cả hai cứ thế chầm chậm rơi vào tiên cảnh.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại