Phò Mã Gian Manh
Chương 47
Editor: tieutam
Betaer: nhok tinh nghich
Cái khay trong tay Chu Phú rơi xuống theo tiếng nói, bánh bao lăn lóc trên đất. Hắn nhìn nam nhân đang đứng phía trước Trì Nam kia, từ chấn kinh cũng không thể miêu tả cảm giác của hắn. Rõ ràng nam nhân này trong ngày thứ hai hắn thành thân đã bị tuyên bố là qua đời, bỏ rơi nhi tử là hắn sống không nơi nương tựa.
Tại sao, tại sao mà giờ phút này ông ấy lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn chứ? Ông ta là ai vậy? Có phải là phụ thân hắn hay không?
Mang theo nghi vấn không ngừng, Chu Phú vọt tới trước mặt nam nhân, đánh giá trên dưới trái phải hắn vài lần, đột nhiên giơ tay nhéo da mặt nam nhân, liều mạng vừa kéo vừa nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại giống bộ dáng của phụ thân ta?"
Nam nhân bị Chu Phú kéo kéo kêu lên oa oa, dậm chân bình bịch, dồn dập hô lên: “Dừng tay! Dừng tay cho ta, tiểu tử thối! Da mặt lão tử sắp bị con kéo rách mất rồi."
“Ta không buông! Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi là ai?" Có đôi lúc Chu Phú cũng bướng bỉnh như vậy.
“Ta, ta là ai? Ngay cả lão tử ta còn không biết, con là đứa con bất hiếu, nhanh thả tay ra cho ta! Đau quá…"
Nam tử bị nhéo cảm thấy thật sự đau đớn, rốt cuộc bất chấp mặt mũi, kêu lên quang quác.
Chu Phú thất thần một chút, giật mình dừng tay, chuyện này đối với hắn mà nói là còn kinh hoàng hơn cả kinh hoàng, làm sao khiến hắn tin được? Phụ thân mình đã nằm trong quan tài, bây giờ lại sờ sờ xuất hiện, mà còn không giống như là cương thi…
“Tiểu Phú Quý, sao con mới đi theo nha đầu thúi không lâu đã trở nên tâm ngoan thủ lạt như vậy hả? Thậm chí ngay cả phụ thân ruột thịt cũng ra tay, đau chết mất. May mà khuôn mặt là thật." Nam tử vừa xoa mặt mình, vừa oán giận Chu Phú hạ sát thủ đầy đau đớn.
Xoa nắn một hồi, hắn mới phát hiện chỉ có mình nói mà không có người để ý, ngẩng đầu nhìn sang phía Chu Phú bên kia, chỉ thấy trên khuôn mặt thật thà chất phác tràn đầy vẻ bi thương. Xem ra người thật thà bị uất ức, vẻ mặt kia còn khiến người khác hổ thẹn hơn người bình thường.
Chu phụ bị nhi tử nhìn chòng chọc cảm thấy hổ thẹn cúi đầu, mắt liếc sang lườm về phía bàn đá bên cạnh. Nha đầu thúi tỏ vẻ chuẩn bị xem kịch vui, ông ngầm liếc mắt ra hiệu với nàng, muốn nàng nhanh chóng đứng ra giảng hòa, nói chuyện gì gì đó. Ai ngờ Trì Nam lại như không nhìn thấy, lại còn chống cằm lên nhìn trời, khẳng định không hề liên quan tới chuyện hùng hồn mà nói lời độc ác với Chu phụ.
Cái đứa nhỏ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa! Chu phụ thầm mắng trong lòng, nhưng mà nên giải thích thế nào với nhi tử bên kia đây?
“Ặc…Thật ra, là trong tối hôm con thành thân đó ta…Ăn tham, một miếng bánh nhân thịt lớn mắc kẹt ở cổ họng, thở không được… Phụ thân nói như vậy, con có tin hay không?" Chu phụ không cao như Chu Phú, một đôi mắt bồ câu cùng nằm trên gương mặt có má lúm đồng tiền sâu khiến thoạt nhìn ông càng không có khí thế.
Chu Phú tỏ vẻ không tin, nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ của ông từ trên cao xuống, lông mày nhíu chặt.
“Được rồi, đừng nhìn nữa. Ta, ta xin lỗi, còn không được sao?" Chu phụ thật sự chịu không nổi bị nhi tử nhìn khinh bỉ như vậy, rốt cuộc nhịn không được giơ tay đầu hàng.
“Chỉ nói xin lỗi à? Không có giải thích gì?"
Một câu thản nhiên, tựa như việc không liên quan đến mình lại chỉ sợ thiên hạ không loạn khẽ khàng bay tới từ bàn đá bên kia.
Chu phụ âm thầm giơ nắm đấm về phía Trì Nam, hung hăng mà quát: “Nha đầu thúi, ngươi câm miệng cho ta!"
Gần như phải nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Chu phụ sợ nhất là nhi tử hỏi ngọn ngành, lại bị nha đầu thúi miệng đầy lời châm chọc nói mát châm ngòi, đúng là đáng giận.
“Con dâu, không phải nha đầu thúi! Nàng nói không sai." Chu Phú nhìn thấy phụ thân quẳng vẻ mặt hung ác cho nương tử, cảm thấy không nói không được: “Phụ thân, trước kia người làm những chuyện không đáng tin con cũng không so đo với người. Nhưng tại sao chuyện đại sự này người cũng có thể lấy ra chơi đùa được, cũng có thể không đáng tin cậy như vậy chứ?"
Chu phụ bĩu môi cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng: “Ngoại trừ chuyện này, trước kia người ta nào có không đáng tin? Có nương tử đã quên phụ thân, bất hiếu!"
“Sao lại chưa từng?" Chu Phú vốn đang nổi nóng, lại gặp phải phụ thân nhà mình mở miệng nói xạo, đương nhiên không chịu để yên, căn cứ vào bằng chứng mà bảo vệ lý lẽ của mình: “Cha nhào bột rơi vào lu nước, khâu chăn thì khâu cả mình vào bên trong, nhóm lửa thiêu phòng bếp, chảo sắt mới bị người xào thủng một lỗ, bắt chuột bắt tới trong nhà Trương quả phụ, khiến người cả thôn cho là bà nuôi trộm nam nhân… Còn cần con đưa ví dụ nữa không?"
“…" Sắc mặt Chu phụ càng ngày càng tái nhợt, cúi đầu càng ngày càng thấp…Ông định phản bác nhưng lại không thể nào phản bác, bởi vì mỗi một chuyện nhi tử nói đều từng xảy ra trên người ông.
“Ha ha, thật sự là cảnh tượng lịch sử huy hoàng náo nhiệt đó. Thật không biết ‘hắn’ thích cha vì cái gì?" Trì Nam nâng cằm lên, vẫn thản nhiên rảnh rang như cũ, đồng tử thông minh lanh lợi chuyển động: “Chẳng lẽ là vì thích cha ngốc nghếch giống kẻ ngốc?"
“Ngươi!" Chu phụ vừa giận vừa thẹn, quả thật muốn nhào thẳng tới cắn chết nha đầu thối nói lời ác độc kia, nhưng vướng nhi tử của mình ở đây, không dám làm càn, đành phải chỉ vào Trì Nam, mím môi, tủi thân mà nhìn về phía Chu Phú.
Ai ngờ biểu tình đáng thương này của ông còn chưa kịp làm xong, ở phía bên kia lại không biết sống chết mà mở miệng nói: “Đúng rồi, tướng công, chàng có biết cha chàng đã làm một việc không đáng tin nhất là gì không?" Trì Nam không có ý tốt cong khóe môi với phụ thân Chu Phú: “So với ‘sự việc kia’ thì những cái chàng vừa nói đều không hề đáng kể chút nào."
“…" Chu Phú khó hiểu nhìn nương tử đang vụng trộm cười, không rõ nguyên do.
Trong lòng Chu phụ cả kinh, lập tức nghĩ ra nha đầu thúi muốn ra yêu sách gì, Trì Nam mới mở miệng đã thấy bóng người hiện ra trước mặt. Sau đó miệng đã bị người nào đó mạnh mẽ đè lại, nghiến răng nghiến lợi cộng thêm ánh mắt uy hiếp, nói: “Nếu ngươi dám nói, ta sẽ hủy đi hậu viện Tiêu gia các ngươi…"
“Phụ thân, người làm gì đó – mau buông tay!" Động tác của Chu phụ nhanh nhẹn, nhưng động tác của Chu Phú cũng không chậm. Ngay khi ông che miệng Trì Nam, đồng thời Chu Phú cũng lắc mình đến bên cạnh bọn họ, kéo ngay ông già không đáng tin này, vô cùng không biết làm cách nào với phụ thân.
Bị Chu Phú một tay kéo ra, lại còn bị đẩy một cái, Chu phụ ngây ngẩn cả người, đôi mắt to lập tức chứa đầy nước mắt, quai hàm run lên, bi thương nói: “Tiểu Phú Quý, con, con lại vì một nữ nhân, đẩy ta? Con lại vì một nha đầu thối châm ngòi ly gián tình cảm phụ tử của chúng ta, đẩy ta? A… ~~~ không! Ta không thể chấp nhận thay đổi này được, ta không thể!"
“…"
Đối với hành vi đùa giỡn từ trước tới nay không thay đổi chút nào của phụ thân nhà mình, Chu Phú cũng không để ý tới ông, vẫn còn đang kiểm tra đôi má của nương tử có bị thương hay không.
Nhi tử xem nhẹ đã khiến Chu phụ cực kỳ bất mãn, không có người xem biểu diễn lúc nào cũng không khiến người ta hăng say, dứt khoát nghỉ diễn, đổi tiết mục.
“Các ngươi đủ rồi đó. Dù nói thế nào, lão tử cũng vẫn là trưởng bối, các con không thể có chút tôn trọng trưởng bối hay sao?" Nếu chiêu tranh thủ đồng tình này không thể thực hiện được, vậy ông chỉ có thể dùng thân phận áp bức người khác.
Trì Nam vẫn đang trong vòng bảo vệ nuông chiều của Chu Phú liếc mắt nhìn phụ thân Chu Phú một cái, khiến Chu phụ dậm chân: “Nha đầu thúi! Ta nhịn đủ rồi! Ta, ta vì chuyện của ngươi mới hạ quyết tâm lừa gạt Tiểu Phú Quý, đã vậy ngươi còn đối phó với ta? Ngươi qua cầu rút ván! Ngươi vong ân bội nghĩa!"
Trì Nam kéo bàn tay Chu Phú đang kiểm tra cằm của nàng xuống, cầm trong lòng bàn tay, nhướn mày lên, lạnh nhạt nói: “Vì chuyện gì của ta? Ta chỉ muốn cha giúp ta tra ra kẻ hạ độc, không ngờ cha lại trực tiếp giả chết. Ta thấy cha chắc có ý định bỏ rơi Chu Phú, đến rừng trúc trong núi này để hưởng thụ rồi."
Bị một câu của Trì Nam nói toạc tâm tư, Chu phụ cảm thấy thể diện không còn nữa nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, nói: “Đương, đương nhiên không phải!"
Ông sẽ không nói cho nàng biết, sở dĩ làm như vậy là lo sợ Tiểu Phú Quý càng ngày càng lải nhải. Sẽ không!
“Được rồi, phụ thân, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, sau này người không thể ở một mình ở đây được. Người trở về bán thịt tiếp? Hay là theo chúng con về phủ công chúa?" Chu Phú đã ở cùng phụ thân hơn hai mươi năm, đối với nhân phẩm của phụ thân nhà mình đã biết chút ít. Nói suông, nói dối thành tinh, những thứ này đều là tính cách đặc biệt của ông ấy, sao có thể hi vọng ông ấy sau một lần giả chết có thể đột nhiên tốt lên chứ.
“Vì sao không thể? Ta ở đây rất tốt." Chu phụ phản đối.
Chu Phú không nghe: “Không được, nương tử không đưa con tới, con không biết thì không tính, bây giờ đã biết rõ, sao có thể để một mình phụ thân ở chỗ này?" Không phải hắn lo lắng, mà phụ thân hắn có đôi khi thật sự sống rất ngốc nghếch. Hơn nửa năm nay thật không rõ ông sống thế nào.
“Con cứ coi như không biết đi. Ta không đi." Chu phụ ngoan cố chống cự.
Chu Phú kiên quyết: “Tuyệt đối không được! Theo con đi!"
“’Vậy thì các con đi, ta sẽ không đi!"
“Cha có đi hay không?"
“Không – đi —— "
Trì Nam đứng bên cạnh, thích thú nhìn hai phụ tử đối thoại, vô cùng chờ mong kết quả chiến đấu.
Trước đây nàng đã biết Chu phụ, biết từ khi ông bắt đầu quyến rũ phụ hoàng của nàng. Đối với tính tình của người này cũng phần nào hiểu rõ, giở trò ngang ngược vô cùng vô sỉ vô lại, phụ hoàng cũng không có cách nào với ông. Có điều lúc này, đối thủ của ông là Chu Phú, tính khí bướng bỉnh của Chu Phú đã bắt đầu, cho dù chín trâu cũng rất khó kéo lại.
Chu Phú và Chu phụ đứng đối diện nhau. Hắn không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt đen láy trầm tĩnh, đồng tử trong sáng đơn thuần nhìn chằm chằm cha mình, dường như bên trong chất chứa vô số uất ức chua xót. Chu phụ kiên trì bằng bất cứ giá nào nhưng cuối cùng lại bại trận.
“Ài, Tiểu Phú Quý, không phải là phụ thân không đi theo con, mà là…Mà là…Mà là…Ài.." Chu phụ dường như có điều khó nói.
“Mà cái gì? Có chuyện thì nói ra. Nếu cha cố ý muốn bỏ rơi con, cứ việc nói thẳng. Được, cha đã nói vậy, con sẽ đi, về sau sẽ không tới làm phiền cha." Chu Phú thật sự tức giận.
Chu phụ khó xử nhìn sang Trì Nam, chỉ hy vọng nha đầu kia bình thường gian xảo, thời khắc mấu chốt tốt xấu gì cũng giúp một tay. Mà Trì Nam nhìn vẻ khó xử trên mặt ông, lập tức hiểu rõ sự đau khổ của ông, ho khẽ một tiếng: “Mà là…" Khóe môi Trì Nam nhếch lên thành nụ cười: “Ông ấy đắc tội hết với văn võ bá quan năm đó. Bây giờ ông ấy trở về với chàng thì đúng là đầu óc buộc trên dây lưng quần, sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Năm đó vì tình cảm của ông ấy, người này đã làm ra những chuyện không tin nổi. Đối với đám quan lại quyền quý trong kinh thành, Trương Tấn này chính là người đại diện cho ‘kẻ gian ác’. Không suy nghĩ kĩ càng mà trở về, chắc chắn sẽ tạo ra một đợt sóng không nhỏ trong kinh thành.
Chu phụ buồn rầu gật gật đầu. Nha đầu giỏi tài ăn nói, chỉ cần tỏ ra bản thân có khả năng xảy ra nguy hiểm, sẽ không sợ Tiểu Phú Quý còn có thể hung dữ thúc ép.
Chu Phú nghe nương tử nói như vậy, nghĩ nghĩ, khi Chu phụ cho rằng hắn đã thỏa hiệp thì hắn lại nói: “Cha đã già như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ không nhận ra cha."
“…" Chu phụ rầu rĩ, đôi khi người thành thật mà nói lời ác độc còn đả thương người khác hơn.
“Hơn nữa, cha vào ở trong phủ công chúa, có con dâu che chở, ai dám gây khó dễ cho cha? Con nói cho cha biết, nương tử rất hung dữ, người khác thấy nàng đều giống như thấy ôn thần, rất khủng khiếp…"
“…" Trì Nam chống trán, có cần thành thật như vậy không?
Đau buồn một lát, Trì Nam thở dài một hơi, nói với Chu phụ: “Có một số việc, phải đối mặt thì vẫn nên đối mặt. Bách Lý gia đã biết thân phận của Chu Phú, đã có hành động. Nếu cha còn không xuất hiện, chắc chắn lão gia tử kia sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn trong kinh thành."
“…"
Chu phụ trầm mặt xuống, nhìn Chu Phú do chính mình một tay nuôi lớn, nhớ tới lão gia tử Bách Lý gia, thở dài một hơi: “Được rồi, ta biết rồi. Ta trở về với các con." Dừng lại một lát, lại lo lắng nói: “Có điều ta cũng sẽ không bớt phóng túng, nên làm cái gì thì làm cái đó, đến lúc đó các con cũng đừng hối hận."
“…"
Giữa núi rừng u tĩnh, một thỏa thuận đã đạt được như vậy. Đã từng là “Kẻ gian ác" lại trở về kinh thành, làm sao lại không dấy lên phong ba chứ? Khi đó Trì Nam đã cảm thấy được, tương lai sẽ đầy hỗn loạn…
Betaer: nhok tinh nghich
Cái khay trong tay Chu Phú rơi xuống theo tiếng nói, bánh bao lăn lóc trên đất. Hắn nhìn nam nhân đang đứng phía trước Trì Nam kia, từ chấn kinh cũng không thể miêu tả cảm giác của hắn. Rõ ràng nam nhân này trong ngày thứ hai hắn thành thân đã bị tuyên bố là qua đời, bỏ rơi nhi tử là hắn sống không nơi nương tựa.
Tại sao, tại sao mà giờ phút này ông ấy lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn chứ? Ông ta là ai vậy? Có phải là phụ thân hắn hay không?
Mang theo nghi vấn không ngừng, Chu Phú vọt tới trước mặt nam nhân, đánh giá trên dưới trái phải hắn vài lần, đột nhiên giơ tay nhéo da mặt nam nhân, liều mạng vừa kéo vừa nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại giống bộ dáng của phụ thân ta?"
Nam nhân bị Chu Phú kéo kéo kêu lên oa oa, dậm chân bình bịch, dồn dập hô lên: “Dừng tay! Dừng tay cho ta, tiểu tử thối! Da mặt lão tử sắp bị con kéo rách mất rồi."
“Ta không buông! Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi là ai?" Có đôi lúc Chu Phú cũng bướng bỉnh như vậy.
“Ta, ta là ai? Ngay cả lão tử ta còn không biết, con là đứa con bất hiếu, nhanh thả tay ra cho ta! Đau quá…"
Nam tử bị nhéo cảm thấy thật sự đau đớn, rốt cuộc bất chấp mặt mũi, kêu lên quang quác.
Chu Phú thất thần một chút, giật mình dừng tay, chuyện này đối với hắn mà nói là còn kinh hoàng hơn cả kinh hoàng, làm sao khiến hắn tin được? Phụ thân mình đã nằm trong quan tài, bây giờ lại sờ sờ xuất hiện, mà còn không giống như là cương thi…
“Tiểu Phú Quý, sao con mới đi theo nha đầu thúi không lâu đã trở nên tâm ngoan thủ lạt như vậy hả? Thậm chí ngay cả phụ thân ruột thịt cũng ra tay, đau chết mất. May mà khuôn mặt là thật." Nam tử vừa xoa mặt mình, vừa oán giận Chu Phú hạ sát thủ đầy đau đớn.
Xoa nắn một hồi, hắn mới phát hiện chỉ có mình nói mà không có người để ý, ngẩng đầu nhìn sang phía Chu Phú bên kia, chỉ thấy trên khuôn mặt thật thà chất phác tràn đầy vẻ bi thương. Xem ra người thật thà bị uất ức, vẻ mặt kia còn khiến người khác hổ thẹn hơn người bình thường.
Chu phụ bị nhi tử nhìn chòng chọc cảm thấy hổ thẹn cúi đầu, mắt liếc sang lườm về phía bàn đá bên cạnh. Nha đầu thúi tỏ vẻ chuẩn bị xem kịch vui, ông ngầm liếc mắt ra hiệu với nàng, muốn nàng nhanh chóng đứng ra giảng hòa, nói chuyện gì gì đó. Ai ngờ Trì Nam lại như không nhìn thấy, lại còn chống cằm lên nhìn trời, khẳng định không hề liên quan tới chuyện hùng hồn mà nói lời độc ác với Chu phụ.
Cái đứa nhỏ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa! Chu phụ thầm mắng trong lòng, nhưng mà nên giải thích thế nào với nhi tử bên kia đây?
“Ặc…Thật ra, là trong tối hôm con thành thân đó ta…Ăn tham, một miếng bánh nhân thịt lớn mắc kẹt ở cổ họng, thở không được… Phụ thân nói như vậy, con có tin hay không?" Chu phụ không cao như Chu Phú, một đôi mắt bồ câu cùng nằm trên gương mặt có má lúm đồng tiền sâu khiến thoạt nhìn ông càng không có khí thế.
Chu Phú tỏ vẻ không tin, nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ của ông từ trên cao xuống, lông mày nhíu chặt.
“Được rồi, đừng nhìn nữa. Ta, ta xin lỗi, còn không được sao?" Chu phụ thật sự chịu không nổi bị nhi tử nhìn khinh bỉ như vậy, rốt cuộc nhịn không được giơ tay đầu hàng.
“Chỉ nói xin lỗi à? Không có giải thích gì?"
Một câu thản nhiên, tựa như việc không liên quan đến mình lại chỉ sợ thiên hạ không loạn khẽ khàng bay tới từ bàn đá bên kia.
Chu phụ âm thầm giơ nắm đấm về phía Trì Nam, hung hăng mà quát: “Nha đầu thúi, ngươi câm miệng cho ta!"
Gần như phải nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Chu phụ sợ nhất là nhi tử hỏi ngọn ngành, lại bị nha đầu thúi miệng đầy lời châm chọc nói mát châm ngòi, đúng là đáng giận.
“Con dâu, không phải nha đầu thúi! Nàng nói không sai." Chu Phú nhìn thấy phụ thân quẳng vẻ mặt hung ác cho nương tử, cảm thấy không nói không được: “Phụ thân, trước kia người làm những chuyện không đáng tin con cũng không so đo với người. Nhưng tại sao chuyện đại sự này người cũng có thể lấy ra chơi đùa được, cũng có thể không đáng tin cậy như vậy chứ?"
Chu phụ bĩu môi cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng: “Ngoại trừ chuyện này, trước kia người ta nào có không đáng tin? Có nương tử đã quên phụ thân, bất hiếu!"
“Sao lại chưa từng?" Chu Phú vốn đang nổi nóng, lại gặp phải phụ thân nhà mình mở miệng nói xạo, đương nhiên không chịu để yên, căn cứ vào bằng chứng mà bảo vệ lý lẽ của mình: “Cha nhào bột rơi vào lu nước, khâu chăn thì khâu cả mình vào bên trong, nhóm lửa thiêu phòng bếp, chảo sắt mới bị người xào thủng một lỗ, bắt chuột bắt tới trong nhà Trương quả phụ, khiến người cả thôn cho là bà nuôi trộm nam nhân… Còn cần con đưa ví dụ nữa không?"
“…" Sắc mặt Chu phụ càng ngày càng tái nhợt, cúi đầu càng ngày càng thấp…Ông định phản bác nhưng lại không thể nào phản bác, bởi vì mỗi một chuyện nhi tử nói đều từng xảy ra trên người ông.
“Ha ha, thật sự là cảnh tượng lịch sử huy hoàng náo nhiệt đó. Thật không biết ‘hắn’ thích cha vì cái gì?" Trì Nam nâng cằm lên, vẫn thản nhiên rảnh rang như cũ, đồng tử thông minh lanh lợi chuyển động: “Chẳng lẽ là vì thích cha ngốc nghếch giống kẻ ngốc?"
“Ngươi!" Chu phụ vừa giận vừa thẹn, quả thật muốn nhào thẳng tới cắn chết nha đầu thối nói lời ác độc kia, nhưng vướng nhi tử của mình ở đây, không dám làm càn, đành phải chỉ vào Trì Nam, mím môi, tủi thân mà nhìn về phía Chu Phú.
Ai ngờ biểu tình đáng thương này của ông còn chưa kịp làm xong, ở phía bên kia lại không biết sống chết mà mở miệng nói: “Đúng rồi, tướng công, chàng có biết cha chàng đã làm một việc không đáng tin nhất là gì không?" Trì Nam không có ý tốt cong khóe môi với phụ thân Chu Phú: “So với ‘sự việc kia’ thì những cái chàng vừa nói đều không hề đáng kể chút nào."
“…" Chu Phú khó hiểu nhìn nương tử đang vụng trộm cười, không rõ nguyên do.
Trong lòng Chu phụ cả kinh, lập tức nghĩ ra nha đầu thúi muốn ra yêu sách gì, Trì Nam mới mở miệng đã thấy bóng người hiện ra trước mặt. Sau đó miệng đã bị người nào đó mạnh mẽ đè lại, nghiến răng nghiến lợi cộng thêm ánh mắt uy hiếp, nói: “Nếu ngươi dám nói, ta sẽ hủy đi hậu viện Tiêu gia các ngươi…"
“Phụ thân, người làm gì đó – mau buông tay!" Động tác của Chu phụ nhanh nhẹn, nhưng động tác của Chu Phú cũng không chậm. Ngay khi ông che miệng Trì Nam, đồng thời Chu Phú cũng lắc mình đến bên cạnh bọn họ, kéo ngay ông già không đáng tin này, vô cùng không biết làm cách nào với phụ thân.
Bị Chu Phú một tay kéo ra, lại còn bị đẩy một cái, Chu phụ ngây ngẩn cả người, đôi mắt to lập tức chứa đầy nước mắt, quai hàm run lên, bi thương nói: “Tiểu Phú Quý, con, con lại vì một nữ nhân, đẩy ta? Con lại vì một nha đầu thối châm ngòi ly gián tình cảm phụ tử của chúng ta, đẩy ta? A… ~~~ không! Ta không thể chấp nhận thay đổi này được, ta không thể!"
“…"
Đối với hành vi đùa giỡn từ trước tới nay không thay đổi chút nào của phụ thân nhà mình, Chu Phú cũng không để ý tới ông, vẫn còn đang kiểm tra đôi má của nương tử có bị thương hay không.
Nhi tử xem nhẹ đã khiến Chu phụ cực kỳ bất mãn, không có người xem biểu diễn lúc nào cũng không khiến người ta hăng say, dứt khoát nghỉ diễn, đổi tiết mục.
“Các ngươi đủ rồi đó. Dù nói thế nào, lão tử cũng vẫn là trưởng bối, các con không thể có chút tôn trọng trưởng bối hay sao?" Nếu chiêu tranh thủ đồng tình này không thể thực hiện được, vậy ông chỉ có thể dùng thân phận áp bức người khác.
Trì Nam vẫn đang trong vòng bảo vệ nuông chiều của Chu Phú liếc mắt nhìn phụ thân Chu Phú một cái, khiến Chu phụ dậm chân: “Nha đầu thúi! Ta nhịn đủ rồi! Ta, ta vì chuyện của ngươi mới hạ quyết tâm lừa gạt Tiểu Phú Quý, đã vậy ngươi còn đối phó với ta? Ngươi qua cầu rút ván! Ngươi vong ân bội nghĩa!"
Trì Nam kéo bàn tay Chu Phú đang kiểm tra cằm của nàng xuống, cầm trong lòng bàn tay, nhướn mày lên, lạnh nhạt nói: “Vì chuyện gì của ta? Ta chỉ muốn cha giúp ta tra ra kẻ hạ độc, không ngờ cha lại trực tiếp giả chết. Ta thấy cha chắc có ý định bỏ rơi Chu Phú, đến rừng trúc trong núi này để hưởng thụ rồi."
Bị một câu của Trì Nam nói toạc tâm tư, Chu phụ cảm thấy thể diện không còn nữa nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, nói: “Đương, đương nhiên không phải!"
Ông sẽ không nói cho nàng biết, sở dĩ làm như vậy là lo sợ Tiểu Phú Quý càng ngày càng lải nhải. Sẽ không!
“Được rồi, phụ thân, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, sau này người không thể ở một mình ở đây được. Người trở về bán thịt tiếp? Hay là theo chúng con về phủ công chúa?" Chu Phú đã ở cùng phụ thân hơn hai mươi năm, đối với nhân phẩm của phụ thân nhà mình đã biết chút ít. Nói suông, nói dối thành tinh, những thứ này đều là tính cách đặc biệt của ông ấy, sao có thể hi vọng ông ấy sau một lần giả chết có thể đột nhiên tốt lên chứ.
“Vì sao không thể? Ta ở đây rất tốt." Chu phụ phản đối.
Chu Phú không nghe: “Không được, nương tử không đưa con tới, con không biết thì không tính, bây giờ đã biết rõ, sao có thể để một mình phụ thân ở chỗ này?" Không phải hắn lo lắng, mà phụ thân hắn có đôi khi thật sự sống rất ngốc nghếch. Hơn nửa năm nay thật không rõ ông sống thế nào.
“Con cứ coi như không biết đi. Ta không đi." Chu phụ ngoan cố chống cự.
Chu Phú kiên quyết: “Tuyệt đối không được! Theo con đi!"
“’Vậy thì các con đi, ta sẽ không đi!"
“Cha có đi hay không?"
“Không – đi —— "
Trì Nam đứng bên cạnh, thích thú nhìn hai phụ tử đối thoại, vô cùng chờ mong kết quả chiến đấu.
Trước đây nàng đã biết Chu phụ, biết từ khi ông bắt đầu quyến rũ phụ hoàng của nàng. Đối với tính tình của người này cũng phần nào hiểu rõ, giở trò ngang ngược vô cùng vô sỉ vô lại, phụ hoàng cũng không có cách nào với ông. Có điều lúc này, đối thủ của ông là Chu Phú, tính khí bướng bỉnh của Chu Phú đã bắt đầu, cho dù chín trâu cũng rất khó kéo lại.
Chu Phú và Chu phụ đứng đối diện nhau. Hắn không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt đen láy trầm tĩnh, đồng tử trong sáng đơn thuần nhìn chằm chằm cha mình, dường như bên trong chất chứa vô số uất ức chua xót. Chu phụ kiên trì bằng bất cứ giá nào nhưng cuối cùng lại bại trận.
“Ài, Tiểu Phú Quý, không phải là phụ thân không đi theo con, mà là…Mà là…Mà là…Ài.." Chu phụ dường như có điều khó nói.
“Mà cái gì? Có chuyện thì nói ra. Nếu cha cố ý muốn bỏ rơi con, cứ việc nói thẳng. Được, cha đã nói vậy, con sẽ đi, về sau sẽ không tới làm phiền cha." Chu Phú thật sự tức giận.
Chu phụ khó xử nhìn sang Trì Nam, chỉ hy vọng nha đầu kia bình thường gian xảo, thời khắc mấu chốt tốt xấu gì cũng giúp một tay. Mà Trì Nam nhìn vẻ khó xử trên mặt ông, lập tức hiểu rõ sự đau khổ của ông, ho khẽ một tiếng: “Mà là…" Khóe môi Trì Nam nhếch lên thành nụ cười: “Ông ấy đắc tội hết với văn võ bá quan năm đó. Bây giờ ông ấy trở về với chàng thì đúng là đầu óc buộc trên dây lưng quần, sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Năm đó vì tình cảm của ông ấy, người này đã làm ra những chuyện không tin nổi. Đối với đám quan lại quyền quý trong kinh thành, Trương Tấn này chính là người đại diện cho ‘kẻ gian ác’. Không suy nghĩ kĩ càng mà trở về, chắc chắn sẽ tạo ra một đợt sóng không nhỏ trong kinh thành.
Chu phụ buồn rầu gật gật đầu. Nha đầu giỏi tài ăn nói, chỉ cần tỏ ra bản thân có khả năng xảy ra nguy hiểm, sẽ không sợ Tiểu Phú Quý còn có thể hung dữ thúc ép.
Chu Phú nghe nương tử nói như vậy, nghĩ nghĩ, khi Chu phụ cho rằng hắn đã thỏa hiệp thì hắn lại nói: “Cha đã già như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ không nhận ra cha."
“…" Chu phụ rầu rĩ, đôi khi người thành thật mà nói lời ác độc còn đả thương người khác hơn.
“Hơn nữa, cha vào ở trong phủ công chúa, có con dâu che chở, ai dám gây khó dễ cho cha? Con nói cho cha biết, nương tử rất hung dữ, người khác thấy nàng đều giống như thấy ôn thần, rất khủng khiếp…"
“…" Trì Nam chống trán, có cần thành thật như vậy không?
Đau buồn một lát, Trì Nam thở dài một hơi, nói với Chu phụ: “Có một số việc, phải đối mặt thì vẫn nên đối mặt. Bách Lý gia đã biết thân phận của Chu Phú, đã có hành động. Nếu cha còn không xuất hiện, chắc chắn lão gia tử kia sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn trong kinh thành."
“…"
Chu phụ trầm mặt xuống, nhìn Chu Phú do chính mình một tay nuôi lớn, nhớ tới lão gia tử Bách Lý gia, thở dài một hơi: “Được rồi, ta biết rồi. Ta trở về với các con." Dừng lại một lát, lại lo lắng nói: “Có điều ta cũng sẽ không bớt phóng túng, nên làm cái gì thì làm cái đó, đến lúc đó các con cũng đừng hối hận."
“…"
Giữa núi rừng u tĩnh, một thỏa thuận đã đạt được như vậy. Đã từng là “Kẻ gian ác" lại trở về kinh thành, làm sao lại không dấy lên phong ba chứ? Khi đó Trì Nam đã cảm thấy được, tương lai sẽ đầy hỗn loạn…
Tác giả :
Hoa Nhật Phi