Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 49

“Tất nhiên là học a." Trái tim ta đập ngày càng nhanh.

Lão Cửu dĩ nhiên là không tin, nàng đi đến trước mặt sau đó nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói: “Từ khi ngươi tỉnh lại, ta chưa từng thấy ngươi xem qua một quyển sách nào, ngươi nói cho ta biết, ngươi học khi nào?"

Trái tim nhỏ bé của ta đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ là ta biết bí mật của ta thuộc loại cấm kị, cho dù đối với ta Lão Cửu vô cùng quan trọng nhưng ta nhất quyết cũng không thể để nàng biết, bởi vì ta sợ hậu quả sau khi nói ra cả đời này ta cũng không thể chấp nhận nổi. Cho nên ta cường ngạnh biểu hiện sắc mặt thật tự nhiên, thản nhiên nói: “Ta vẫn chưa thật sự học qua y thuật, nhưng nàng phải biết rằng, độc cùng y là hai thái cực không thể tách rời. Ta hạ độc tất nhiên sẽ luyện chế thuốc giải, ta luyện chế thuốc giải tất nhiên cũng phải học qua một chút y thuật, hai điều này tuy hai mà một không thể tách ra." Dứt lời, ta mặt không đổi sắc, hy vọng có thể lừa được nàng.

Lão Cửu ngẩn ra, nói không nên lời.

Nàng có lẽ cũng không hiểu những điều ta vừa nói. Có điều, chuyện ta luyện độc thì lại là chuyện nàng đã biết từ lúc đầu.

“Hừ." Lão Cửu chợt lẩm bẩm một tiếng, có tí chua nói: “Ta thấy La tiểu thư kia rõ ràng chính là muốn gả cho ngươi. Cũng không biết ngươi có cái gì tốt, Bát tỷ đã như thế, giờ lại xuất hiện thêm một cái La tiểu thư."

Đột nhiên nghe những lời này, không biết tại sao trong lòng ta lại bỗng dưng trầm xuống, một trận thất vọng.

“Nàng cũng biết rõ ta với Bát tỷ của nàng chưa từng có chuyện gì, sao mỗi lần đều phải nhắc đến nàng ấy vậy? Nếu trong lòng nàng bất mãn thì cứ nói ra là được rồi, tại sao khi không lại kiếm chuyện, cố tình gây sự vậy hả!"

“Ngươi..." E là Lão Cửu cũng không nghĩ tới ta sẽ nói ra những lời này cho nên lúc bây giờ nàng rất kinh ngạc, một lát sau, nàng mới mở miệng, thanh âm có chút run rẩy nói: “Làm càn!"

Nhưng mà lúc này ta lại đang tức giận chuyện nàng cố tình gây sự cho nên căn bản chưa từng chú ý đến sự khác thường của nàng.

Lại thấy nàng lấy thân phận công chúa đến áp chế, ta không khỏi cười lạnh: “Đúng vậy, ta làm càn đấy, dù sao ngươi là công chúa, chỉ cần ngươi cảm thấy không vừa mắt thì dù ta có làm gì cũng đều là làm càn!" Dứt lời, ta liền cảm thấy trong ngực vô cùng phiền muộn. Không muốn sẽ tiếp tục cùng nàng cãi nhau nữa, ta xoay người bước đi.

“Ngươi đi đâu?" Lão Cửu ở phía sau kêu lên.

“Ta đi a. Để cho ngài mắt không thấy tâm không phiền a."

“Ngươi dám!" Thanh âm của Lão Cửu lại nâng cao thêm một nhịp.

Ta dừng bước, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao? Ngươi cứ việc lấy thân phận đến áp chế ta đi, xem thử ta có dám đi hay không." Ta lại nhấc chân bước tiếp, nhưng nói thật, trong lòng ta lúc này cũng là loạn thành một đoàn. Chỉ là đi còn chưa được hai bước, phía sau lại đột nhiên xuất hiện động tĩnh rất nhỏ. Ngay sau đó, ta bỗng dưng cảm giác phía sau lưng giống như có một trận gió đang kéo tới.

Hơi hơi nhíu mi, đột nhiên ta liền lách mình né tránh.

Lão Cửu lúc này đã đứng ở trước mặt ta, nàng nâng lên song chưởng chỉ chờ xuất chiêu. Ta cảm thấy thật buồn cười, liền thuận tiện nói: “Thân phận không áp được ta nên giờ muốn đánh nhau sao?"

Lão Cửu hừ lạnh một tiếng: “Đánh thắng, ta sẽ để cho ngươi đi."

Ta còn muốn nói tiếp, không ngờ Lão Cửu lúc này đã xuất ra một chưởng hướng ta đánh tới. Một chưởng này của nàng nhanh như chớp, xuống tay quả nhiên là ngoan tuyệt. Vốn dĩ ta còn không có tâm tình cùng nàng đánh nhau, nhưng vừa thấy nàng xuống tay không lưu tình như vậy ta cũng liền nổi giận, lúc này liền nâng lên song chưởng đem nàng ngăn lại, tay trái cũng theo đó tiến lên kiềm chế nàng.

Đôi ta ngươi đánh ta đỡ, đánh đến thiên hôn địa ám. Cải Trắng ở trên giường lại bắt đầu kêu gào ầm ĩ, cục diện thật sự muốn bao nhiêu nào nhiệt chính là có bấy nhiêu náo nhiệt.

Bất quá dần dần, ta liền rơi xuống hạ phong.

Đây là tất nhiên, vốn dĩ công phu của ta cũng không bằng Lão Cửu, nếu hơn mười mấy hai mươi hiệp mà ta không đánh bại được nàng thì chắn chắn người bại chính là ta. Nhưng ngươi có thể cam tâm bị đánh sao? Cửu công chúa này tâm ngoan thủ lạt, nói không chừng nàng một chưởng đánh xuống có thể sẽ đánh chết ta a.

Vỉ thế, ta đợi cơ hội, tay phải nhẹ nhàng lướt qua trước mặt nàng, một trận đạm hương thoảng thoảng liền xuất hiện. Lão Cửu có lẽ đã phát hiện có gì đó không đúng, nàng nhíu mi nhanh chóng nâng tay che mũi sau đó bằng tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi phòng. Khóe miệng của ta nhẹ nhàng giương lên, cũng theo chân nàng chạy đi. Giây tiếp theo thân mình Lão Cửu liền mềm nhũn, suýt chút ngã xuống đất.

Ta tất nhiên biết sẽ xảy ra chuyện gì vì thế liền vươn hai tay đỡ lấy nàng.

“Ngươi lại dùng độc với ta!" Lão Cửu nằm trong lòng ta, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta hắc hắc cười, nói: “Ta cũng không thể để mình bị đánh được."

“Không biết xấu hổ!"

Hắc. Xem ra Lão Cửu thật sự đang nổi giận.

Nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng lúc này bỗng dưng ta lại nổi lên nhã hứng muốn trêu chọc nàng.

“Xấu hổ làm gì? Ở trước mặt nàng ta khi nào thì phải cần mặt mũi?"

“Ngươi..." Lão Cửu sợ là trăm triệu lần không nghĩ đến da mặt ta lại có lúc dày như thế, cho nên nhất thời cũng á khẩu không thể đáp lời, cũng không tìm ra được câu gì đề mắng nữa.

Ta thừa thắng xông lên, nhất định muốn Lão Cửu phải chịu chút đau khổ, vì thế liền cười cười nói với nàng: “Nàng có biết ‘không biết xấu hổ’ chính là như thế nào không?". Nói xong, ta chậm rãi cúi người, từ từ đến gần sát mặt nàng.

Lão Cửu lúc này liền đỏ mặt, ấp úng nói: “Ngươi... Muốn làm gì?"

Nàng vừa mở miệng, một đoàn hương thơm liền phản phất bay đến trước mặt ta. Ta hít sâu một hơi, bụng dưới bỗng nhiên căng thẳng. “Ta chính là muốn làm cái chuyện ‘không biết xấu hổ’ đó đấy."

Ta nhìn chằm chằm Lão Cửu, nói rõ từng câu từng chữ, thanh âm dần dần trở nên trầm thấp khàn khàn. Vốn ta cũng không nghĩ tới làm cái gì, nhưng lúc này thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu ta mà không làm gì thì cũng quá ngu ngốc rồi. Huống hồ Lão Cửu trở thành thê tử của ta cũng đã ba năm, cũng đã đến lúc nàng nên thực hiện trách nhiệm của thê tử rồi.

“Ngươi... Ngươi..." Lão Cửu lắp bấp nói: “Giữa ban ngày ban mặt... Ngươi... Ngươi dám!"

Cười to hai tiếng, ta trực tiếp bế nàng đi đến giường, nói: “Tại sao ta lại không dám?"

“Ta... Ta là công chúa!" Lão Cửu liều chết giãy dụa.

“Nhưng ta là phò mã của nàng a." Ta cười nói: “Nàng cũng đã gả cho ta ba năm rồi. Ba năm nay ta chưa từng đối xử tốt với nàng. Hôm nay chính là lúc thích hợp để bồi thường lại cho nàng." Nói xong, ta liếc mắt nhìn Lão Cửu, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bây giờ càng ngày càng đỏ lên.

Thật sự là đáng yêu.

Cơn giận lúc nãy giống như trong thoáng chốc đều tiêu tan. Nhẹ nhàng đặt Lão Cửu xuống giường sau đó bản thân cũng nhanh chân leo lên. Ta nghiêng người đưa tay chống đầu, tay phải lơ đãng chơi đùa cùng mái tóc của nàng, nói: “Phu nhân, ba năm nay nàng chịu đựng có vất vả không?"

Lão Cửu trừng mắt liếc ta, giận dữ mắng: “Vô lại!"

“Thế gian này, người có thể đối với nàng vô lại e rằng cũng chỉ có một mình ta thôi." Ta cười nhẹ hai tiếng, sau đó liền xoay thân đặt trên người nàng: “Vừa lúc hôm nay có Cải Trắng ở đây, cũng nên để nó nhìn xem phụ thân của nó đối với mẫu thân của nó vô lại như thế nào."

Nghe vậy, Lão Cửu ngẩn ra, sau đó liền nghiêng mặt nhìn qua, quả nhiên thấy Cải Trắng đang đứng kế bên. Đôi mắt to tròn của nó gắt gao nhìn chằm chằm hai chúng ta. Tựa như tiếng sét oành oành bên tai, sắc mặt Lão Cửu thật đúng là đủ mọi màu sắc, đột nhiên nàng lại xoay đầu lại nhìn ta, cả giận nói: “Mau đưa thuốc giải cho ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!"

“Vậy thì trước đó ta sẽ phong lưu một phen, như vậy có chết cũng không muộn."

Ta liều chết áp trên người nàng, nhìn nàng không chuyển mắt. Lão Cửu hiển nhiên lúc này đã có một chút khẩn trương, hơi thở rối loạn đến lợi hại. Nàng nhìn thấy ánh mắt như hỏa của ta rốt cuộc lại không dám cùng ta đối diện, liền nghiêng đầu qua một bên. Ta biết nàng đang thẹn thùng vì thế cũng không nghĩ gì nhiều liền trực tiếp nâng cằm của nàng, sau đó hôn lên.

Thân thể Lão Cửu run lên.

Ta nhẹ nhàng liếm cắn đôi môi như cánh hoa của nàng, vô cùng ôn nhu. Lão Cửu sợ là vẫn còn đang tức giận, hai cánh tay mặc dù không còn sức nhưng vẫn cường ngạnh ngăn cản. Giờ phút này nàng đã thành cá trên thớt chờ ta đến làm thịt, ta làm sao có thể dễ dàng để cho nàng chạy thoát chứ? Vì thế ta vẫn tiếp tục mạnh mẽ hôn nàng, mặt khác hai tay cũng liền đi chế trụ tay của Lão Cửu, đem hai tay nàng khóa ở phía trên đầu.

“Tiểu Cửu..." Ta khàn giọng gọi một tiếng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Thân thể Lão Cửu đột nhiên liền mềm nhũn, không còn tiếp tục giãy dụa nữa.

Ta ngầm vui vẻ, nói thầm chiêu này quả nhiên cùng được! Hắc, lúc này nàng đã ở trong tay ta rồi, xem xem ta có chỉnh chết nàng không!

Suy nghĩ trong lòng ta Lão Cửu tất nhiên không thể biết. Đợi sau khi Lão Cửu ngừng giãy dụa, ta thở dốc hai cái liền nối tiếp nụ hôn ban nãy. Môi của Lão Cửu quả thực vừa mềm mà lại còn rất thơm, càng hôn càng làm cho trong lòng ta tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Dần dần, ta cảm thấy trong lòng có chút hỗn độn, mà người dưới thân làm sao còn có khí thế nhiếp người như vừa rồi nữa. Nàng giờ phút này mềm nhũn nằm ở dưới thân ta, vì sự công chiếm mãnh liệt của ta mà liên tục thở gấp. Ta càng thêm ra sức, cái lưỡi tùy ý trong khoan miệng nàng phóng hỏa, không chút nào lưu tình.

Nàng vụng về đáp lại càng làm cho bụng dưới của ta một trận co rút.

Nhưng chỉ một lát sau, ta đã không còn chiếm được thỏa mãn, tay dần dần đi xuống phía dưới, tìm kiếm. Đến khi chạm đến hai khỏa mềm mại kia, tay ta liền run lên, trái tim lẫn thân thể giống như đột nhiên dấy lên một trận liệt hỏa hừng hực, tựa như muốn đem ta thiêu cháy. Ta thở hỗn hển, bàn tay cách một tầng xiêm y rốt cuộc hạ xuống, dừng ở trên khỏa mềm mại kia.

Sắc mặt tiểu Cửu đã trở nên ửng đỏ, hơi thở cũng dần dần nặng hơn.

Ta nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, bàn tay lại nhẹ nhàng đi xuống rốt cuộc tìm được dây thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái đem nó cởi ra. Sau đó là trung y, đến khi cái yếm bạch sắc lộ ra. Lúc này, ta càng cảm giác dưỡng khí bên người ít đến đáng thương, mà tay của ta lúc này không biết là kích động, hay là kích động, cũng có lẽ là quá kích động nên tay cũng bắt đầu run lên.

Thầm mắng bản thân vô dụng, ta liền cưỡng bách mình phải trấn định, sau đó chậm rãi cởi bỏ một lớp phòng tuyến cuối cùng trên người Lão Cửu.

Hô hấp của ta liền bị kiềm hãm.

Thứ mỹ lệ nhất ta từng nhìn thấy là gì chứ? Là cầu vòng rực rỡ? Là chứng nhận học vị của ta? Hay là tất cả những thứ đó? Không không không, trước mắt ta lúc này mới là thứ mỹ lệ nhất ta từng thấy. So với nó những thứ khác chẳng qua chỉ là tầm thường.

Ta chưa từng nghĩ đến thân thể tiểu Cửu lại xinh đẹp đến như vậy, làn da như dương chi bạch ngọc vô cùng mịn màng, trắng nõn như sữa, còn có hai khỏa vừa vặn kia nữa, không khỏi kích thích cảm quan của ta.

Ta nhìn đến si mê, không ngở tiểu Cửu lại đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó vô cùng mất tự nhiên nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nhìn."

Ta xoay người lại khẽ cười nói: “Cho dù là nhìn thì có làm sao?"

“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt của ngươi."

�?��m�
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại