Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
Chương 25
Không biết là do chung trà giải nóng kia quả thật có tác dụng hay do tâm lý, tóm lại từ sau khi ta uống chung trà kia, mặc dù mặt trời đã ngay đỉnh đầu nhưng ta cũng không còn cảm thấy nóng nữa, vài canh giờ trôi qua cũng cảm thấy nhanh như mới một khắc đồng hồ.
Đảo mắt, Lão Cửu đã trở lại.
Nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, quả thực làm ta cả kinh, hai cánh tay không khỏi run lên làm nước trong thùng rơi ra một bãi. Ta hận a, trong lòng nghĩ thầm kiên trì đến cả ngày cũng không đổ một giọt nước, giờ thì xong rồi, phần thưởng ta tâm tâm niệm niệm phỏng chừng cũng đi theo đám nước này rồi. Vì thế lửa giận lập tức bùng lên, quay đầu đối với hạ nhân đứng một bên kia bắt đầu quát lớn: “Công chúa đến tại sao ngươi lại không thông báo!"
Hạ nhân kia nghe thấy ta rống giận như vậy liền run rẩy, cạnh một tiếng quỳ xuống, ta đang muốn tiếp tục mắng hắn, lại nghe Lão Cửu chậm rì rì mở miệng nói: “Đổ chính là đổ, còn trách người khác làm chi, là bản cung bảo hắn không cần thông báo, như thế nào, ngươi cũng muốn mắng bản cung sao?"
Ta lén lút phiên một cái bạch nhãn, căm phẫn bất bình.
Liên hợp cùng hạ nhân khi dễ ta, nàng biết rõ là ta không dám mắng nàng mà.
Lão Cửu lại nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Ta nghe vậy, lúc này mới buông hai thùng nước xuống, sau đó bắt đầu lắc lắc thân mình vận động để lưu thông máu. Đến khi làm xong hết thảy, lại phát hiện hạ nhân kia vẫn còn quỳ trên mặt đất không có đứng dậy, ta cũng hiểu được là do bản thân mình kiếm chuyện, vì thế liền khoát tay áo: “Đứng lên đi."
Hạ nhân kia vội vàng tạ ơn rồi nhanh chóng đứng dậy tránh qua một bên, sau đó ta quay lại nhìn Lão Cửu, trong lúc nhất thời ta cũng không biết phải cùng Lão Cửu nói cái gì. Kỳ thật nếu theo như bình thường, đôi ta khẳng định sẽ như khắc tinh tranh cãi không ngớt, nhưng nàng hôm nay...
Lúc này tâm tình của ta cũng không biết phải hình dung như thế nào, nói tóm lại sự chuyển biến trong nhất thời này, làm ta có chút xấu hổ.
Nhưng thật ra là Lão Cửu, buổi chiều sau khi vừa làm một chuyện thiện nhân giải ý xong nhưng lại tuyệt như không biết, biểu tình trên mặt vẫn không khác gì thường ngày, vẫn là ngạo mạn như vậy, tựa như không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
Nhìn nàng như vậy, trong nhất thời ta lại có chút dao động, đáy lòng giống như có một thanh âm đang thì thào tự nói, người không coi ai ra gì như Lão Cửu, nhưng lại có thể đem ngươi phủng trong lòng bàn tay che chở, ngươi lại có tài đức gì chứ?
Đúng rồi, ta có tài đức gì đâu? Lúc vừa mới đến đây vẫn còn chưa rõ lắm tình hình, nhưng hiện tại so cùng người khác, ta không đọc đủ thứ thi thư, cũng không hùng tài vĩ lược, thậm chí ngay cả công phu cũng chỉ bằng người mới nhập môn. Thứ duy nhất có thể đưa ra chỉ có bộ dáng này, thế nhưng ta còn là nữ tử ra vẻ nam tử, vẻ mặt giống tiểu bạch kiểm.
Ai, thở dài trong lòng, nam tử trên thế gian quỳ gối dưới váy Lão Cửu không biết có bao nhiêu, thế nhưng cố tình nàng lại chọn ta làm Phò mã. Tất cả những chuyện này, đến tột cùng là ông trời có mắt hay là tạo hóa trêu người đây.
Ta đứng ngốc cả nửa ngày, Lão Cửu đứng trước mặt ta cũng nghi hoặc không thôi, nàng giơ tay lắc lắc ở trước mặt ta, nhẹ giọng nói: “Choáng váng sao?"
Ta phục hồi tinh thần lại, đáy lòng bật cười, không phải chính là choáng váng sao.
“Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì?" Hiếm khi ngữ khí của ta tốt như vậy.
Dường như Lão Cửu cũng bị ngữ khí này của ta làm kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn ta nửa ngày cũng chưa mở miệng nói chuyện.
“Ngươi cũng choáng váng rồi sao?" Ta trả thù tính mở miệng.
“Ngươi mới choáng váng." Lão Cửu lập tức xoay người, đưa lưng về phía ta.
Ta cười to, tổng cảm thấy hôm nay Lão Cửu đặc biệt đáng yêu.
“Có điều hôm nay không cần ngươi nấu cơm nữa." Lão Cửu lại nói.
Ta hơi khó hiểu, vội hỏi nàng vì cái gì.
“Không phải nói nếu hôm nay biểu hiện tốt thì sẽ thưởng cho ngươi sao, phần thưởng chính là hôm nay không cần ngươi phải nấu cơm." Bất quá sau khi nói xong lời này, nàng lại đột nhiên nói: “Nhưng chỉ có một lần, thưởng cho cũng chỉ có một lần như vậy."
...
1 năm 365 ngày, ta sẽ phải nấu cơm 364 ngày?! Điều này sao có thể?
“Lỡ như xuất hiện tình huống đặc biệt thì sao?" Ta hỏi nàng. “Lỡ như ngươi vào cung rồi về trễ, hoặc là buổi tối không ở trong phủ thì sao? Chẳng lẽ ngươi không có trong phủ, ta vẫn phải nấu cơm cho ngươi sao?"
“Yên tâm!" Lão Cửu xoay người lại vỗ vỗ vai của ta, hai mắt phiếm tinh quang: “Hiếu Ân nấu cơm, cho dù bản cung ở ngàn dặm xa xôi, cũng nhất định sẽ tranh thủ trở về đúng giờ để hưởng dụng."
Ngươi... Cái đứa ham ăn này...
Sau đó, đôi ta liền tách ra, nàng đi nơi nào ta không biết, còn ta thì đi tắm rửa một phen, tẩy sạch một thân mồ hôi dơ bẩn cả ngày, thay vào một bộ xiêm y sạch sẽ. Sau khi làm xong hết thảy thì trở lại chính sảnh, công chúa đã ngồi trước bàn gỗ tử đàn, hơn nữa trên bàn đã được đặt đầy đồ ăn phong phú.
Nước miếng của ta cũng sắp chảy hết ra rồi, cũng không quan tâm gì nữa, vừa nói với công chúa câu ‘ta ăn trước’ xong liền cầm lấy chiếc đũa giống như cuồng phong càn quét mọi thứ trên bàn ăn. Nhưng ăn ăn ăn một hồi, lại cảm giác có chút không đúng, cảnh tượng hôm nay hình như có chút quen quen, hơn nữa quen thuộc giống như chuyện phát sinh mấy ngày trước.
Ta vừa nâng mắt liền biết không đúng chỗ nào, “Ngươi như thế nào không ăn?" Ta cau mày, thật sự là không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm lúc ta ăn cơm.
Tay phải Lão Cửu chống đầu, vẻ mặt lười biếng, chăm chú nhìn ta vài giây, sau đó mới mở miệng: “Bảo trì thân hình."
Phốc...
Một miệng cơm của ta thiếu chút nữa phun lên mặt nàng rồi!
Nữ nhân này, thật đúng là làm ta không còn lời nào để nói. Nhưng nghĩ một chút, nàng như vậy không phải là khẳng định trù nghệ của ta đấy chứ? Nếu là như thế này, lỡ như một ngày kia ta không còn ở đây, nàng có thể đói chết hay không đây?
Nhưng thật sự có một ngày ta không còn ở đây nữa sao?
Lắc đầu, nhất định là sẽ không.
Nhưng mấy năm sau khi ta nhớ lại ý nghĩ này, tối đa cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, chúng ta không thể thay đổi số mệnh, cũng không lĩnh ngộ được thiên cơ, sự tình thật sự trở thành sự thật, ta cũng chỉ có thể cảm thán thế gian này nếu có thuốc hối hận thì tốt rồi, nếu có, ta nhất định sẽ không giống như bây giờ, cho dù phải vì nàng làm thêm nhiều bữa cơm hơn nữa ta cũng nguyện ý.
Sau khi ta đã ăn xong buông đũa xuống, nhìn thoáng qua Lão Cửu, nàng vẫn là một bộ dáng lười biếng như vậy. Nhưng không biết tại sao, thấy nàng như thế ta lại có một loại cảm giác nàng lúc này thật phờ phạc, không có sức sống.
Người thiện lương như ta, trong lòng tất nhiên sẽ có chút không thoải mái: “Hay là ta đi nấu cho ngươi bát cháo hay gì đó đi?"
Vừa nghe thấy lời này của ta, trong mắt Lão Cửu lập tức phóng ra một đạo hào quang, nhưng nàng che dấu cực nhanh, nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng vừa rồi, hữu khí vô lực nói: “Quên đi, bản cung đã nói hôm nay miễn cho ngươi."
Giả bộ! Ngươi còn giả bộ!
Ta cắn răng, vốn nghĩ rằng ngươi đã không cần bậc thang này, vậy ta sẽ thuận theo ý tứ của ngươi. Nhưng cố tình tiểu vương bát đản này thấy ta không nói gì nữa, đôi mắt kia cứ nhìn ta chăm chú. Bị ánh mắt đáng thương như vậy nhìn đến làm ta cảm thấy nổi hết cả da gà.
Ta chính là hận cực sự thiện lương lúc này của ta a.
“Không có gì đáng ngại, một bát cháo thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu." Trời biết lời này của ta có bao nhiêu trái lương tâm a!
“Thực sẽ không đáng ngại?"
“Không ngại."
“Ai." Lão Cửu thở dài một tiếng “Nếu Hiếu Ân đã muốn vì bản cung xuống bếp, vậy thì bản cung sẽ ăn hai bát."
Ngươi muội a!!
Lúc này ta thật muốn đâm đầu vô tường chết quách cho rồi, rõ ràng người giả bộ đáng thương là nàng! Rõ ràng muốn ăn cháo cũng là nàng! Vì cái gì nghe xong lại giống như là ta nịnh hót vội vàng nấu cháo dâng cho nàng vậy!
Cuối cùng, ngày hôm nay ta vẫn không tránh khỏi vận mệnh nấu cơm cho công chúa.
Một năm này, ta rõ ràng không phải chỉ cần nấu cơm 364 ngày thôi sao?! Vì cái gì đã được miễn cho rồi mà kết quả vẫn là phải nấu cơm 365 ngày!!
Ta hận a! Tự làm tự chịu a!
...
Ngày lại ngày trôi qua, dần dần, khí trời cũng bắt đầu ấm lên. Lúc này cách thời gian đi Nam hạ ngày càng gần, mà mấy ngày gần đây, mỗi ngày Lão Cửu đều đi đi về về trong cung như con thoi, ta cũng thấy kì quái, công chúa đã xuất giá rồi chẳng lẽ mỗi ngày đều phải chạy vào cung sao? Đem chuyện này hỏi Quả Đào, lại biết được lúc trước công chúa một tháng mới hồi cung như vậy một lần, vậy mà trong một tháng thời gian này, Lão Cửu quả thực đem số lần tiến cung trong hai ba năm đều dùng.
Nàng nhất định sẽ không phải là đột nhiên đổi tính, biết phải làm tròn đạo hiếu đấy chứ? Ta đoán tám phần chắc là vì chuyện Nam hạ, nghĩ thầm trong lòng xem ra nàng thật đúng là không muốn đi, ngày ngày tiến cung cũng là để tìm phụ hoàng của nàng nhõng nhẽo kiên quyết không đi đây mà.
Mà trong khoản thời gian này, công phu của ta vì đã được khắc khổ luyện tập mỗi ngày mà đột nhiên tăng mạnh.
Nếu là lúc trước, người ở trong phủ sẽ thường xuyên thấy ta cùng công chúa dùng võ mồm để công kích đối phương. Nhưng bây giờ đôi ta dĩ nhiên từ động khẩu chuyển sang động thủ. Hai ta chuyển biến như vậy, nhưng chịu tội cũng chỉ có hạ nhân, hôm nay bổ hư cây, ngày mai lại đục cái hố trên mặt đất, những thứ này nhìn mãi cũng quen mắt.
Thậm chí có lúc, khi ta đi ngang qua trong viện còn có thể nghe thấy bọn nha hoàn bà tám cùng nhau nghị luận ‘Nhìn Công chúa và Phò mã gia bây giờ lại nhớ tới bộ dáng lúc đầu của hai người a’.
Ban đầu? Đúng rồi, chắc hẳn ban đầu cũng không khác bây giờ là bao, công chúa đối với ta vẫn như trước chiêu chiêu bất lưu đường sống, mà ta... Sợ là sẽ không dễ khi dễ giống tên Hiếu Ân tiền nhiệm như vậy.
Người xem ra chính là như vậy, khi không có côngphu thì sợ công chúa, sợ phải chết, giờ có công phu rồi, tâm lý cũng kiên cườnghơn.@D
Đảo mắt, Lão Cửu đã trở lại.
Nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, quả thực làm ta cả kinh, hai cánh tay không khỏi run lên làm nước trong thùng rơi ra một bãi. Ta hận a, trong lòng nghĩ thầm kiên trì đến cả ngày cũng không đổ một giọt nước, giờ thì xong rồi, phần thưởng ta tâm tâm niệm niệm phỏng chừng cũng đi theo đám nước này rồi. Vì thế lửa giận lập tức bùng lên, quay đầu đối với hạ nhân đứng một bên kia bắt đầu quát lớn: “Công chúa đến tại sao ngươi lại không thông báo!"
Hạ nhân kia nghe thấy ta rống giận như vậy liền run rẩy, cạnh một tiếng quỳ xuống, ta đang muốn tiếp tục mắng hắn, lại nghe Lão Cửu chậm rì rì mở miệng nói: “Đổ chính là đổ, còn trách người khác làm chi, là bản cung bảo hắn không cần thông báo, như thế nào, ngươi cũng muốn mắng bản cung sao?"
Ta lén lút phiên một cái bạch nhãn, căm phẫn bất bình.
Liên hợp cùng hạ nhân khi dễ ta, nàng biết rõ là ta không dám mắng nàng mà.
Lão Cửu lại nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Ta nghe vậy, lúc này mới buông hai thùng nước xuống, sau đó bắt đầu lắc lắc thân mình vận động để lưu thông máu. Đến khi làm xong hết thảy, lại phát hiện hạ nhân kia vẫn còn quỳ trên mặt đất không có đứng dậy, ta cũng hiểu được là do bản thân mình kiếm chuyện, vì thế liền khoát tay áo: “Đứng lên đi."
Hạ nhân kia vội vàng tạ ơn rồi nhanh chóng đứng dậy tránh qua một bên, sau đó ta quay lại nhìn Lão Cửu, trong lúc nhất thời ta cũng không biết phải cùng Lão Cửu nói cái gì. Kỳ thật nếu theo như bình thường, đôi ta khẳng định sẽ như khắc tinh tranh cãi không ngớt, nhưng nàng hôm nay...
Lúc này tâm tình của ta cũng không biết phải hình dung như thế nào, nói tóm lại sự chuyển biến trong nhất thời này, làm ta có chút xấu hổ.
Nhưng thật ra là Lão Cửu, buổi chiều sau khi vừa làm một chuyện thiện nhân giải ý xong nhưng lại tuyệt như không biết, biểu tình trên mặt vẫn không khác gì thường ngày, vẫn là ngạo mạn như vậy, tựa như không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
Nhìn nàng như vậy, trong nhất thời ta lại có chút dao động, đáy lòng giống như có một thanh âm đang thì thào tự nói, người không coi ai ra gì như Lão Cửu, nhưng lại có thể đem ngươi phủng trong lòng bàn tay che chở, ngươi lại có tài đức gì chứ?
Đúng rồi, ta có tài đức gì đâu? Lúc vừa mới đến đây vẫn còn chưa rõ lắm tình hình, nhưng hiện tại so cùng người khác, ta không đọc đủ thứ thi thư, cũng không hùng tài vĩ lược, thậm chí ngay cả công phu cũng chỉ bằng người mới nhập môn. Thứ duy nhất có thể đưa ra chỉ có bộ dáng này, thế nhưng ta còn là nữ tử ra vẻ nam tử, vẻ mặt giống tiểu bạch kiểm.
Ai, thở dài trong lòng, nam tử trên thế gian quỳ gối dưới váy Lão Cửu không biết có bao nhiêu, thế nhưng cố tình nàng lại chọn ta làm Phò mã. Tất cả những chuyện này, đến tột cùng là ông trời có mắt hay là tạo hóa trêu người đây.
Ta đứng ngốc cả nửa ngày, Lão Cửu đứng trước mặt ta cũng nghi hoặc không thôi, nàng giơ tay lắc lắc ở trước mặt ta, nhẹ giọng nói: “Choáng váng sao?"
Ta phục hồi tinh thần lại, đáy lòng bật cười, không phải chính là choáng váng sao.
“Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì?" Hiếm khi ngữ khí của ta tốt như vậy.
Dường như Lão Cửu cũng bị ngữ khí này của ta làm kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn ta nửa ngày cũng chưa mở miệng nói chuyện.
“Ngươi cũng choáng váng rồi sao?" Ta trả thù tính mở miệng.
“Ngươi mới choáng váng." Lão Cửu lập tức xoay người, đưa lưng về phía ta.
Ta cười to, tổng cảm thấy hôm nay Lão Cửu đặc biệt đáng yêu.
“Có điều hôm nay không cần ngươi nấu cơm nữa." Lão Cửu lại nói.
Ta hơi khó hiểu, vội hỏi nàng vì cái gì.
“Không phải nói nếu hôm nay biểu hiện tốt thì sẽ thưởng cho ngươi sao, phần thưởng chính là hôm nay không cần ngươi phải nấu cơm." Bất quá sau khi nói xong lời này, nàng lại đột nhiên nói: “Nhưng chỉ có một lần, thưởng cho cũng chỉ có một lần như vậy."
...
1 năm 365 ngày, ta sẽ phải nấu cơm 364 ngày?! Điều này sao có thể?
“Lỡ như xuất hiện tình huống đặc biệt thì sao?" Ta hỏi nàng. “Lỡ như ngươi vào cung rồi về trễ, hoặc là buổi tối không ở trong phủ thì sao? Chẳng lẽ ngươi không có trong phủ, ta vẫn phải nấu cơm cho ngươi sao?"
“Yên tâm!" Lão Cửu xoay người lại vỗ vỗ vai của ta, hai mắt phiếm tinh quang: “Hiếu Ân nấu cơm, cho dù bản cung ở ngàn dặm xa xôi, cũng nhất định sẽ tranh thủ trở về đúng giờ để hưởng dụng."
Ngươi... Cái đứa ham ăn này...
Sau đó, đôi ta liền tách ra, nàng đi nơi nào ta không biết, còn ta thì đi tắm rửa một phen, tẩy sạch một thân mồ hôi dơ bẩn cả ngày, thay vào một bộ xiêm y sạch sẽ. Sau khi làm xong hết thảy thì trở lại chính sảnh, công chúa đã ngồi trước bàn gỗ tử đàn, hơn nữa trên bàn đã được đặt đầy đồ ăn phong phú.
Nước miếng của ta cũng sắp chảy hết ra rồi, cũng không quan tâm gì nữa, vừa nói với công chúa câu ‘ta ăn trước’ xong liền cầm lấy chiếc đũa giống như cuồng phong càn quét mọi thứ trên bàn ăn. Nhưng ăn ăn ăn một hồi, lại cảm giác có chút không đúng, cảnh tượng hôm nay hình như có chút quen quen, hơn nữa quen thuộc giống như chuyện phát sinh mấy ngày trước.
Ta vừa nâng mắt liền biết không đúng chỗ nào, “Ngươi như thế nào không ăn?" Ta cau mày, thật sự là không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm lúc ta ăn cơm.
Tay phải Lão Cửu chống đầu, vẻ mặt lười biếng, chăm chú nhìn ta vài giây, sau đó mới mở miệng: “Bảo trì thân hình."
Phốc...
Một miệng cơm của ta thiếu chút nữa phun lên mặt nàng rồi!
Nữ nhân này, thật đúng là làm ta không còn lời nào để nói. Nhưng nghĩ một chút, nàng như vậy không phải là khẳng định trù nghệ của ta đấy chứ? Nếu là như thế này, lỡ như một ngày kia ta không còn ở đây, nàng có thể đói chết hay không đây?
Nhưng thật sự có một ngày ta không còn ở đây nữa sao?
Lắc đầu, nhất định là sẽ không.
Nhưng mấy năm sau khi ta nhớ lại ý nghĩ này, tối đa cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, chúng ta không thể thay đổi số mệnh, cũng không lĩnh ngộ được thiên cơ, sự tình thật sự trở thành sự thật, ta cũng chỉ có thể cảm thán thế gian này nếu có thuốc hối hận thì tốt rồi, nếu có, ta nhất định sẽ không giống như bây giờ, cho dù phải vì nàng làm thêm nhiều bữa cơm hơn nữa ta cũng nguyện ý.
Sau khi ta đã ăn xong buông đũa xuống, nhìn thoáng qua Lão Cửu, nàng vẫn là một bộ dáng lười biếng như vậy. Nhưng không biết tại sao, thấy nàng như thế ta lại có một loại cảm giác nàng lúc này thật phờ phạc, không có sức sống.
Người thiện lương như ta, trong lòng tất nhiên sẽ có chút không thoải mái: “Hay là ta đi nấu cho ngươi bát cháo hay gì đó đi?"
Vừa nghe thấy lời này của ta, trong mắt Lão Cửu lập tức phóng ra một đạo hào quang, nhưng nàng che dấu cực nhanh, nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng vừa rồi, hữu khí vô lực nói: “Quên đi, bản cung đã nói hôm nay miễn cho ngươi."
Giả bộ! Ngươi còn giả bộ!
Ta cắn răng, vốn nghĩ rằng ngươi đã không cần bậc thang này, vậy ta sẽ thuận theo ý tứ của ngươi. Nhưng cố tình tiểu vương bát đản này thấy ta không nói gì nữa, đôi mắt kia cứ nhìn ta chăm chú. Bị ánh mắt đáng thương như vậy nhìn đến làm ta cảm thấy nổi hết cả da gà.
Ta chính là hận cực sự thiện lương lúc này của ta a.
“Không có gì đáng ngại, một bát cháo thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu." Trời biết lời này của ta có bao nhiêu trái lương tâm a!
“Thực sẽ không đáng ngại?"
“Không ngại."
“Ai." Lão Cửu thở dài một tiếng “Nếu Hiếu Ân đã muốn vì bản cung xuống bếp, vậy thì bản cung sẽ ăn hai bát."
Ngươi muội a!!
Lúc này ta thật muốn đâm đầu vô tường chết quách cho rồi, rõ ràng người giả bộ đáng thương là nàng! Rõ ràng muốn ăn cháo cũng là nàng! Vì cái gì nghe xong lại giống như là ta nịnh hót vội vàng nấu cháo dâng cho nàng vậy!
Cuối cùng, ngày hôm nay ta vẫn không tránh khỏi vận mệnh nấu cơm cho công chúa.
Một năm này, ta rõ ràng không phải chỉ cần nấu cơm 364 ngày thôi sao?! Vì cái gì đã được miễn cho rồi mà kết quả vẫn là phải nấu cơm 365 ngày!!
Ta hận a! Tự làm tự chịu a!
...
Ngày lại ngày trôi qua, dần dần, khí trời cũng bắt đầu ấm lên. Lúc này cách thời gian đi Nam hạ ngày càng gần, mà mấy ngày gần đây, mỗi ngày Lão Cửu đều đi đi về về trong cung như con thoi, ta cũng thấy kì quái, công chúa đã xuất giá rồi chẳng lẽ mỗi ngày đều phải chạy vào cung sao? Đem chuyện này hỏi Quả Đào, lại biết được lúc trước công chúa một tháng mới hồi cung như vậy một lần, vậy mà trong một tháng thời gian này, Lão Cửu quả thực đem số lần tiến cung trong hai ba năm đều dùng.
Nàng nhất định sẽ không phải là đột nhiên đổi tính, biết phải làm tròn đạo hiếu đấy chứ? Ta đoán tám phần chắc là vì chuyện Nam hạ, nghĩ thầm trong lòng xem ra nàng thật đúng là không muốn đi, ngày ngày tiến cung cũng là để tìm phụ hoàng của nàng nhõng nhẽo kiên quyết không đi đây mà.
Mà trong khoản thời gian này, công phu của ta vì đã được khắc khổ luyện tập mỗi ngày mà đột nhiên tăng mạnh.
Nếu là lúc trước, người ở trong phủ sẽ thường xuyên thấy ta cùng công chúa dùng võ mồm để công kích đối phương. Nhưng bây giờ đôi ta dĩ nhiên từ động khẩu chuyển sang động thủ. Hai ta chuyển biến như vậy, nhưng chịu tội cũng chỉ có hạ nhân, hôm nay bổ hư cây, ngày mai lại đục cái hố trên mặt đất, những thứ này nhìn mãi cũng quen mắt.
Thậm chí có lúc, khi ta đi ngang qua trong viện còn có thể nghe thấy bọn nha hoàn bà tám cùng nhau nghị luận ‘Nhìn Công chúa và Phò mã gia bây giờ lại nhớ tới bộ dáng lúc đầu của hai người a’.
Ban đầu? Đúng rồi, chắc hẳn ban đầu cũng không khác bây giờ là bao, công chúa đối với ta vẫn như trước chiêu chiêu bất lưu đường sống, mà ta... Sợ là sẽ không dễ khi dễ giống tên Hiếu Ân tiền nhiệm như vậy.
Người xem ra chính là như vậy, khi không có côngphu thì sợ công chúa, sợ phải chết, giờ có công phu rồi, tâm lý cũng kiên cườnghơn.@D
Tác giả :
Hồ Ly Đại Quân