Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 19

Kéo thân mình nặng trĩu, từng bước từng bước trở về phòng.

Căn phòng trống trãi, chỉ có một mình ta. Ta ở chỗ này đi đi một chút, lại ở đằng kia chạm chạm một chút, nhưng chung quy vẫn cảm giác đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, lúc này ta có lại có chút tâm tình của học sinh tiểu học, làm chuyện xấu gì đó, bị lão sư gọi lên văn phòng đợi trách phạt, chỉ là lúc đến trường ta nhiều lắm cũng chỉ bị mời phụ huynh, mà bây giờ chính là mạng nhỏ khó bảo toàn a.

Trong lúc chờ đợi, tâm tình của ta càng trầm trọng hơn.

Rốt cục đợi đến khi trời sắp tối đen, Lão Cửu mới đẩy cửa bước vào. Chính trang nàng mặc khi tiến cung vào buổi chiều, đã được thay bằng một thân trường sam đạm hoàng sắc*, phía trên trường sam thêu mấy đóa hoa mà ta không biết tên, cảm giác nhu hòa rất nhiều.

(*Màu vàng nhạt.)

Nhưng ta biết đây chỉ là biểu hiện giả dối, sau lưng nàng nhất định là đã mọc ra cái đuôi dài của ác ma!

Lão Cửu ngồi xuống phía đối diện của ta, còn ta đứng đối mặt với nàng.

Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, bưng tách trà hạ nhân vừa mới đưa đến, bắt đầu uống, hồi lâu sau, mới nghe nàng nhàn nhạt nói: “Ngồi đi." Chính là ngữ khí này mặc dù nhạt, nhưng rõ ràng là ra lệnh.

Ta thuận theo ngồi xuống.

Nàng buông chung trà, toàn bộ tầm mắt ngưng tụ đến trên người ta, nói: “Nói đi, để bản cung nghe một chút."

“Nói cái gì?" Ta hỏi nàng.

Không phải ta không biết sống chết, mà là ta thật sự không biết nàng hỏi những lời này đến rốt cuộc là hỏi chuyện gì? Là chuyện ta thu dọn hành lý bỏ trốn? Hay là chuyện ta là nữ tử?.

Nàng cũng không vội, dùng tay phải nâng cái trán, xem ra là tính cùng ta kéo dài đến cùng.

Trong lòng ta kêu một tiếng bi thảm, chuyện này thật đúng là khó xử lý mà, nàng nếu thực sự hỏi ta một câu ‘ngươi như thế nào là nữ’, ta còn có thể hảo trả lời nàng, đằng này nàng ngậm miệng không nói, cũng làm cho ta không biết nên nói cái gì.

Việc này nhìn tới nhìn lui, sai đều ở ta, trước đây là ta lừa nàng. Nhưng ta cũng thật sự oan uổng, ta mới đến nơi này bao nhiêu ngày đâu? Những chuyện này căn bản là ta không thể quyết định được, chính là lời này nói ra, ai lại tin chứ?

Thôi rồi, ta thở dài một tiếng, đôi ta dù sao cũng không thể cứ ngồi như vậy mãi được, không lẽ phải ngồi đến khi biến thành hai cục đá sao? Lo lắng hãi hùng cả một ngày, ta cũng thật sự quá mệt mỏi. Nghĩ vậy, trong lòng ta tự cỗ vũ chính mình, hít sâu một cái, rốt cục mở miệng hỏi nàng: “Có phải ngươi đều biết tất cả rồi phải không?"

“Hiếu Ân ám chỉ chuyện gì?" Lão Cửu mỉm cười, liếc mắt nhìn ta một cái: “Là chuyện hôm nay ngươi dự tính chạy trốn, hay chuyện ngươi là nữ tử?"

Quả nhiên...

Lòng ta trái lại hoàn toàn bình tĩnh.

“Cái sau." Ta nói.

“Biết chứ." Cửu công chúa nhìn ta gật gật đầu, lại đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch, biểu tình khó hiểu tùy ý nói: “Hơn nữa đã sớm biết rồi."

Cái gì?

Đã sớm biết?

Lần này đến phiên ta mờ mịt, vội hỏi nàng: “Sớm bao lâu?"

Cửu công chúa nghĩ nghĩ, “Khoảng một năm trước."

Ta yên lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa, nhưng lại không nhìn ra bất cứ manh mối nào. Nàng nhất định sẽ không gạt ta, bởi vì chuyện này không lợi gì cho nàng cả, nhưng nếu đúng như lời nàng nói, đã biết ta là nữ nhân, lại làm bộ như không biết, làm vậy thì nàng sẽ được gì chứ?

“Tại sao ngươi không nói cho Hoàng Thượng." Cuối cùng ta vẫn hỏi ra thắc mắc của mình.

“Phiền toái."

Phốc...

May mắn là ta lúc này không uống trà, nếu không thế nào cũng phải sặc chết. Ta nhìn nàng giống như thấy quỷ, sau đó nhỏ giọng nói: “Ngươi sở dĩ không nói cho phụ hoàng ngươi, người mà ngươi gả cho là nữ nhân, là bởi vì cảm thấy phiền toái?"

Lão Cửu quét mắt liếc ta một cái, cũng không tỏ vẻ gì, xem như là cam chịu.

“Ngươi có biết việc này nghĩa là gì không?"

Nghĩa là, Cửu công chúa nàng về sau sẽ sống cả đời cùng một nữ nhân, sẽ không được trải qua cuộc sống phu thê, cũng sẽ không bao giờ sinh được bảo bối, hơn nữa lỡ như bị vạch trần thân phận, đến lúc đó chuyện phiền toái nhất định sẽ không nhỏ hơn so với hiện tại!

Ta nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, nếu lúc này nàng nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chắc chắn đem hết thảy sai lầm trách tội xuống Tướng Quân phủ, dù sao như thế nào cũng sẽ không đến trên đầu nàng. Nhưng chuyện này nếu là bị người khác phát hiện, vậy thì lại không giống. Công chúa và Phò mã gia sinh hoạt hơn hai năm, công chúa lại không biết Phò mã là nữ nhân? Nhưng công chúa rõ ràng đã biết cũng không nói cho Hoàng Thượng, đến lúc đó nàng cũng sẽ bị liên lụy trong đó.

Mặc dù không đến mức chết, nhưng bị giam lại cũng là vô cùng có khả năng.

Vì cái gì, ai có thể nói cho ta biết đây là vì cái gì không!

Tác phong làm việc của Lão Cửu, quả thật không phải người bình thường có thể lĩnh ngộ thấu đáo được.

Kết quả của việc này vô cùng rõ ràng, ta chỉ cần dùng vài giây thời gian liền có thể nghĩ ra tính nghiêm trọng của nó, ta cũng không tin rằng người thông minh như Cửu công chúa lại không biết đạo lý này! Ta nhìn nàng, nàng vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh kia, giống như tình huống hiện tại căn bản không đáng giá nhắc tới vậy.

Ta hoàn toàn suy sụp.

Cửu công chúa trái lại bắt đầu an ủi ta: “Có bản cung ở đây, ngươi sợ cái gì."

“Ta không phải sợ." Ta vô lực nói: “Ta chỉ là không rõ ngươi muốn làm cái gì, ngươi đang toan tính cái gì?"

Ngay sau khi ta vừa hỏi xong lời này, ta thấy trong mắt Lão Cửu hiện lên một tia cô đơn, bất quá nàng che dấu cực nhanh, lập tức ánh mắt lại thay bằng một bộ lười biếng.

“Chính là bản cung thích." Lão Cửu nói.

Ta cảm giác trong lòng như có sợi dây vừa bị đứt mất, “Ngươi thích? Thích cái gì? Thích ta?"

Lão Cửu cười cười, kỳ quái nói: “Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi."

...

Đúng vậy đúng vậy, nàng làm sao có thể thích ta chứ, nàng nếu thích ta, thì sẽ không chỉ bằng một chưởng liền đem tên Hiếu Ân tiền nhiệm đánh chết. Ta gật gật đầu, tự giễu cười cười, cũng không tiếp tục tự mình đa tình: “Vậy ngươi thích cái gì?"

“Thích cuộc sống hiện tại a." Lão Cửu nói: “Thân là công chúa, hôn nhân đại sự đều sẽ không còn do chính mình làm chủ nữa, đám nam nhân trong triều, bản cung đều chướng mắt, làm sao có thể ủy thân gả cho bọn hắn?"

“Vậy ngươi khi đó..." Lúc trước nàng cũng không biết thân phận của ta, lại như thế nào ủy thân gả cho ta chứ.

“Ngươi dễ khi dễ." Cửu công chúa vô cùng thẳng thắn, nhưng nói xong lại chuyển đề tài, nói: “Bất quá lần này bản cung thật đúng là mắt kém, lại không nhìn ra ngươi cũng là nữ tử, chẳng những vậy mọi chuyện ngươi đều cùng bản cung đối nghịch. Bản cung vốn cũng đã nghĩ đem thân phận của ngươi báo cho phụ hoàng biết, để hắn đem ngươi cùng cả nhà Tướng Quân phủ của ngươi ra trảm, nhưng nghĩ lại một hồi, nếu thật làm như vậy, bản cung sẽ lại phải cùng nam tử khác thành thân, hơn nữa thanh danh cũng sẽ bởi vì vậy mà bị bẩn, cho nên coi như xong."

Như vậy a...

“Huống hồ cuộc sống hiện tại cũng không tồi, nhàm chán thì đánh ngươi, vô cùng vui vẻ tự tại."

“Ngươi..." Những lời này của nàng làm ta tức giận đến đứng dậy, ngón tay chỉ vào nàng nửa ngày lại không nói nên lời, ai kêu hiện tại trong tay nàng có nhược điểm của ta, thật sự là đáng giận.

“Hơn nữa..." Lão Cửu hai mắt phiếm tinh quang, nói với ta: “Bản cung phát hiện từ sau khi Hiếu Ân tỉnh lại, càng trở nên thú vị hơn."

Cửu công chúa nàng nhất định không biết, bộ dáng lúc này của nàng thật sự không khác gì ác ma.

Ta cứ như vậy nhìn nàng, cả người bất giác nổi lên từng đợt lãnh ý, nàng như vậy đột nhiên làm ta nhớ tới con tiểu miêu ta nuôi đời trước, tên kia mỗi lần bắt được chuột đều không vội vàng ăn, mà là đùa giỡn với nó, chờ đến khi đùa giỡn con người ta chết rồi, hoặc là không muốn chơi nữa, mới bắt đầu từ từ làm thịt.

Nghĩ vậy, ta nặng nề thở dài, tự an ủi bản thân có lẽ là ta quá bi quan rồi. Ta làm sao có thể giống con chuột, khác biệt lớn nhất chính là ta sẽ không chết, hơn nữa “chuột" ta cùng “mèo" Lão Cửu là cùng chung một con thuyền, nàng có thể che chở cho ta là được rồi.

Đôi ta lại ngồi im một lát, liền cùng nhau đứng dậy đi dùng bữa tối.

Suốt một ngày hôm nay ta chưa ăn cái gì cả, cũng không biết tại sao, đối mặt với cao lương mỹ vị trước mặt nhưng một chút khẩu vị cũng không có. Trái lại lại là Lão Cửu, ngày hôm trước, khi cùng nàng dùng bữa, nàng còn nói buổi tối nàng không ăn cơm, kết quả hôm nay lại bắt đầu cầm đũa ngồi ăn.

Nữ nhân này, quả nhiên ta không nên tin tưởng những thứ mà cái nữ nhân sẽ vì giảm béo mà không ăn cơm này nói, bởi vì hơn 90% nữ nhân đều không kháng cự được mỹ thực dụ hoặc!
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại