Phó Bang Chủ Cưỡng Tình
Chương 1
Bang chủ Diễm bang Hắc Lạc Kiệt đi xa ngàn dặm đuổi theo vị hôn thê, đem tất cả công việc trên dưới trong bang giao cho hai vị tả hữu phó bang chủ toàn quyền xử lý. Nghe nói Hắc Lạc Kiệt trước khi đi đã hạ lệnh muốn Diễm bang phải nhanh chóng phát triển, nếu không, hậu quả tự mình phụ trách. Kết quả, trên dưới Diễm bang đều đầu óc choáng váng, không biết ngày mai sẽ ra sao.
Hữu phó bang chủ Tiết Trấn Kỳ cá tính nóng nảy, thân hình cao to, vạm vỡ ngồi trên sô pha trong văn phòng của tả phó bang chủ Đổng Thiệu Vĩ, bày ra bộ dạng chết cũng không đi.
Đổng Thiệu Vĩ lạnh lùng nhìn tên rác rưởi chướng mắt, càng nhìn càng không vừa mắt, giọng điệu lạnh như băng “Tôi nhớ rõ văn phòng của cậu ở dưới lầu, đừng có ở đây gây trở ngại tầm mắt và không gian của tôi."
Tiết Trấn Kỳ vẫn không đứng dậy, chỉ nghiêng người liếc hắn một cái “Mẹ nó, lão tử chính là muốn ở lại trong này, nằm ở nơi này, không vừa mắt sao? Có bản lĩnh thì lại đây." Tốt xấu gì bọn họ cũng là bạn bè lâu năm cùng nhau lớn lên, nằm một chút sẽ chết a! Không cần quan tâm hắn có nguyện ý hay không, muốn nằm là nằm.
“Muốn nằm, về văn phòng của cậu mà nằm, nơi này của tôi không có dư thừa không gian để tiếp đón những kẻ rảnh rỗi như cậu." Đổng Thiệu Vĩ ngay cả liếc hắn một cái cũng lười, ánh mắt chăm chú nhìn văn kiện trong tay.
Hắn không có tâm tư cũng không có thời gian rảnh đi để ý đến Tiết Trấn Kỳ, áp dụng triệt để nguyên tắc ba không: Không nghe, không thấy, không hỏi. Nếu không cuộc sống im lặng của hắn sẽ bị ngắn bớt một đoạn.
Tóm lại, có vấn đề gì thì tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, vọng tưởng ở lại chỗ hắn thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề tình cảm, quả thực là đang nằm mơ!
“Chúng ta là bằng hữu tốt, hảo huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thấy tôi chau mặt ủ mày thế sao?" Tiết Trấn Kỳ ôm một bụng buồn phiền, người này sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc hắn bị vây trong tình thế nước sôi lửa bỏng, thế này mà gọi là bạn tốt sao?
“Cái loại việc nhỏ này, cậu hãy tự động não suy nghĩ đi, tôi cũng không có hứng thú nghe đâu." Tưởng tượng đến bạn tốt sử dụng thủ đoạn để xử lý chuyện tình cảm, quả thật Đổng Thiệu Vĩ có lời khen tặng, hậu quả của ngày hôm nay cũng do hắn tự tạo nghiệt a.
“Những gì nên làm đều đã làm, có gì mà không dám nói chứ, đại trượng phu dám làm dám chịu!" Tiết Trấn Kỳ vỗ ngực nói.
Đổng Thiệu Vĩ ở bên cạnh xem nội dung văn kiện, châm biếm nói “Phải rồi! Với danh tiếng của Hữu phó bang chủ Diễm bang, đe dọa, dụ dỗ, lại thêm uy hiếp diệt môn, loại chuyện vĩ đại này cũng chỉ có cậu mới dám vỗ ngực xưng tên nói dám làm dám chịu."
Sắc mặt Tiết Trấn Kỳ hết xanh rồi trắng, trừng mắt hắn, thẹn quá hóa giận “Mẹ nó, lão tử là dân xã hội đen, đe dọa, dụ dỗ, cộng thêm uy hiếp diệt môn vốn là phương pháp quen dùng. Lão tử làm vậy có gì không đúng?"
“Phải, cậu làm đều đúng, vậy thì xin hỏi một chút, hiện tại cậu đã đã ăn nguời ta sạch sẽ, cần gì phải mỗi ngày đến nơi này của tôi, cản trở tầm mắt của tôi, muốn quấy rối tôi xử lý công việc sao? Tại sao cậu không đi chém giết giành địa bàn, theo đuổi phụ nữ, sao lại ở nơi này của tôi chọc cho người khác tức giận?" Ánh mắt của Đổng Thiệu Vĩ lạnh lùng, trừng mắt chất vấn hắn.
“Sặc, chuyện này …. Hắc hắc!" Tiết Trấn Kỳ không biết nên mở miệng thế nào.
Có việc phải cầu người, là chuyện mà từ trước đến nay hắn không có kinh nghiệm.
Có việc nhờ Đổng Thiệu Vĩ, lại càng làm hắn khó có thể mở miệng.
“Nếu cậu không cút, tôi gọi bảo vệ đến tống cậu ra ngoài."
“Bọn họ dám?" Hắn là hữu phó bang chủ tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù không phải là lớn nhất, nhưng không một ai dám trêu hắn. Tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu, không biết phải làm sao để Đổng Thiệu Vĩ có lòng tốt giúp đỡ.
“Thật ra cậu muốn làm cái gì?" Đổng Thiệu Vĩ không tin, hắn đã ở lại trong này hai tuần mà không có ý đồ gì. Ánh mắt thâm trầm trừng người to con trước mặt, suy nghĩ xem phải dùng biện pháp nào để đuổi hắn đi.
“Hắc hắc!" Tiết Trấn Kỳ cũng cười gượng hai tiếng.
“Cút!" Dù là tính tình khoan dung đến đâu cũng sẽ bị tên da mặt dày hơn da trâu kia làm cho tức chết. Thử hỏi ai có thể chịu đựng được khi bị người khác bám lấy như hình với bóng suốt hai tuần, ngay cả mình đi tìm phụ nữ hắn cũng muốn đi theo một bên.
“Hắc hắc!"
“Tiết Trấn Kỳ, cậu lập tức cút ra khỏi tầm mắt của tôi. Nếu không, chờ bang chủ trở về, cậu có tin tôi sẽ phanh phui tội trạng của cậu, cho cậu, đường đường là một hữu phó bang chủ trở thành thằng nhóc lượm rác không hả?" Hắn nói được thì làm được.
“Chỉ cần cậu chịu ra tay giúp lão tử vượt qua cửa ải khó khăn này, lão tử lập tức rời đi."
“Cửa ải khó khăn gì?" Đổng Thiệu Vĩ không kiên nhẫn hỏi.
“Cô ấy đang chiến tranh lạnh với tôi."
“Vậy cậu cứ cùng cô ấy chiến đi nha! Cậu trốn ở đây làm rùa đen rút đầu, thật không phải là đàn ông!" Đổng Thiệu Vĩ càng nói càng phát hỏa, loại việc cỏn con này lại hại hắn chịu phiền toái suốt hai tuần.
“Lão tử không biết làm sao chiến tranh lạnh, từ trước đến nay lão tử đều dùng nắm đấm giải quyết." Tiết Trấn Kỳ bất đắc dĩ nói. Biết rõ nói ra sẽ bị cười nhạo, nhưng toàn bộ Diễm bang từ trên xuống dưới chỉ có Đổng Thiệu Vĩ đủ trí tuệ cùng bình tĩnh, không đến cầu cứu hắn thì xin ai giúp đỡ đây?
“Không phải động một cái là cậu liền đánh phụ nữ sao? Lúc này sao lại không đánh? Hay là cậu sợ đánh thua? Lục Ức Quyên có ba đầu sáu tay sao? Huống chi, cậu cũng không phải chưa từng đánh cô ấy. Thế nào, đừng nói với tôi, cậu không dám xuống tay." Đổng Thiệu Vĩ hừ lạnh nói.
“Đúng là đã từng đánh, nhưng bây giờ không dám đánh nữa." Tiết Trấn Kỳ càng nói càng nhỏ giọng, bộ mặt hung thần nhất thời lộ ra vẻ ủy khuất như người vợ nhỏ bé. (^0^)
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, cuối cùng đã mang lại cho Đổng Thiệu Vĩ một chút tò mò, trào phúng nói: “Có chuyện gì mà cậu không dám, chẳng phải cậu vỗ ngực nói, trên đời này không có gì là Tiết Trấn Kỳ cậu không dám làm sao."
Tiết Trần Kì lúc này mới ấp a ấp úng nói ra đầu đuôi câu chuyện. Hai tháng trước, một người tình của hắn không cẩn thận đè lên cái điều khiển TV, trùng hợp TV đang chiếu tiết mục giới thiệu ngôi sao mới xuất hiện nửa năm đã nổi như cồn trên bầu trời nghệ thuật -- Lục Ức Quyên.
Khuôn mặt nàng thuần khiết lại xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ trước đây của hắn, cho nên hắn không từ thủ đoạn bức nàng lên giường cùng hắn. Khi sự nghiệp của nàng bị hủy, người nhà cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với nàng. Mặc cho hắn làm mọi cách để chuộc tội, nàng cũng không chịu tha thứ cho hắn, thậm chí còn chiến tranh lạnh với hắn, một câu cũng không nói.
Sau khi nghe hắn giải thích ngắn gọn, Đổng Thiệu Vĩ hiểu được người bạn tốt coi trọng sĩ diện này nhất định đã ăn không ít đau khổ. Hắn cười lạnh nói: “Chuyện này đâu có liên quan tới tôi. Hình như nó là chuyện nhà cậu nha."
“Người anh em tốt, cậu phải giúp tôi!"
“Đổng Thiệu Vĩ tôi không làm chuyện kinh doanh lỗ vốn."
“Vậy cậu muốn gì? Sau này tất cả lợi nhuận kinh doanh, cậu sáu tôi bốn." Tiết Trấn Kỳ đau xót đưa ra quyết định, ai bảo hắn thật sự chịu không nổi bộ dáng chết tiệt kia của Lục Ức Quyên. Chỉ cần Đổng Thiệu Vĩ có biện pháp giải quyết chuyện này, dù có phải chia cho hắn tất cả lợi nhuận cũng không sao.
“Đâu có đơn giản như vậy." Đổng Thiệu Vĩ âm thầm cười khẽ, thật là cơ hội trời cho, sao có thể dễ dàng buông tha. Khó có dịp Tiết Trấn Kỳ mở miệng nhờ cậy hắn, hắn không nhân dịp này mà nắm bắt lấy cơ hội thì thật là ngu ngốc.
“Vậy cậu muốn thế nào?"
“Ngoài việc tôi sáu cậu bốn vừa nói, cậu còn phải thay tôi làm một chuyện."
“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi thu phục được cô ấy, mười việc lão tử cũng giúp cậu làm thỏa đáng." Tiết Trấn Kỳ vỗ ngực hứa hẹn. Trên đời này không có chuyện hắn muốn làm mà không được, chỉ có người phụ nữ kia, ai, đau thương của đàn ông nha!
“Một lời đã định!"
Bang chủ Diễm bang Hắc Lạc Kiệt cùng bang chủ phu nhân tương lai Bạch Sấu Hồng, kết thúc kỳ nghỉ lãng mạn trở về Đài Loan, trên dưới Diễm bang đều ra sân bay nghênh đón.
Tiết Trấn Kỳ ôm Lục Ức Quyên có chút xấu hổ, vô cùng đắc ý nháy mắt với Đổng Thiệu Vĩ ý bảo mọi chuyện đều OK, đại ân này mai sau sẽ báo đáp.
Đổng Thiệu Vĩ cười ôn hòa, quay đầu nhìn về phía đám người bước ra cửa.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Trong mắt hắn nhanh chóng dấy lên ngọn lửa căm hận, thấp giọng ra lệnh đàn em theo dõi nàng, tra ra nơi tạm trú của nàng.
Ánh mắt như hình với bóng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Khuôn mặt kia vẫn tỏa sáng xinh đẹp động lòng người như ba năm trước, nhưng dáng người so với trước kia càng thêm mảnh mai.
Từ đó đến nay đã hơn một ngàn ngày, hắn vận dụng không ít nhân lực và tài lực (sức người và của) để tìm kiếm tung tích của nàng, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng ở chỗ này.
Tô Doanh San, em nằm mơ cũng không nghĩ đến, lẩn trốn ba năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Bây giờ, em có chắp cánh cũng khó bay được!
Đi đón Tô Doanh San là anh trai của cô, nhìn thấy bộ dáng tươi cười với lúm đồng tiền như hoa của cô, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ bỗng đau đớn như bị đâm một đao, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nụ cười kia vốn là đặc biệt dành cho hắn, là ai đã hủy diệt hạnh phúc lẽ ra nên thuộc về hắn?
Nhận thấy trọng tâm của ánh mắt hắn, Tiết Trấn Kỳ tạm thời rời khỏi Lục Ức Quyên, đi đến bên cạnh hắn, cười nói: “Cô gái kia là ai? Nếu cậu muốn, lão tử có thể mang về cho cậu." Lần này ít nhiều cũng nhờ Đổng Thiệu Vĩ giúp đỡ, chỉ cần hắn mở miệng, dù có tiếp tục làm chuyện trái pháp luật hắn cũng sẽ giải quyết thỏa đáng. Vả lại, một là giúp hắn hồi sức, hai là trở lại với công việc quen thuộc (ý anh này là chuyện đánh nhau, không có việc gì cho ảnh làm nên ảnh nhàm chán.)
Đổng Thiệu Vĩ chuyển ánh mắt qua người hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia nghi hoặc.
Ba năm nay, hắn tìm đủ mọi cách cũng không tra ra tung tích của nàng. Nếu không phải hôm nay không hẹn mà gặp, có lẽ cả đời này hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy nàng lần nữa. Vì sao mạng lưới tình báo của hắn muốn tìm bất kỳ người nào đều có thể tìm được, chỉ duy nhất có nàng là tìm không thấy? Đây là câu hỏi mà ba năm nay hắn vẫn không có câu trả lời.
Có lẽ nên đổi người điều tra, hắn không tin nàng có thể tránh được mạng lưới tình báo của Trấn Kỳ.
“Điều tra tất cả mọi chuyện về cô ấy, bao gồm hiện tại, quá khứ, nếu có bản lĩnh thì thuận tiện tra ra chút kế hoạch tương lai của cô ấy."
Tiết Trấn Kỳ gọi cấp dưới đến, thấp giọng căn dặn vài câu, năm tên đàn em lập tức nhận lệnh rời đi.
“Ngày mai sau khi tan sở, tôi sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng."
Hai người bọn họ nhìn nhau cười, cả hai cùng đi nghênh đón Hắc Lạc Kiệt và Bạch Sấu Hồng.
Nửa đêm.
Tô Doanh San tắm rửa xong, trên người mặc áo choàng của khách sạn, cầm trên tay khăn lông mềm mại, nhẹ nhàng lau đi mái tóc ướt sủng, miệng khẽ ngâm nga một ca khúc có giai điệu nhẹ nhàng.
Nàng ngồi ở trên giường với vẻ mặt vui sướng, buông khăn mặt ra, cầm lược chải tóc.
Phút chốc, một mùi thuốc lá quen thuộc bay đến, nàng hơi nhíu mày, vừa lo lắng vừa thắc mắc nhìn về hướng phát ra mùi thuốc lá. Hai tròng mắt trong trẻo lập tức mở thật to, không thể tin được, bóng ma đứng ở góc tường kia chính là Đổng Thiệu Vĩ, người mà nàng đã né tránh ba năm.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Tim kịch liệt thắt chặt, suýt chút nữa nàng đã hét ầm lên. Bọn họ không thể gặp lại nha!
“Tôi có thể hiểu bộ dáng kinh ngạc của em là cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy tôi chăng?" Đổng Thiệu Vĩ cầm lấy điếu thuốc ném lên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng mang theo tràn ngập hận ý bắn về phía nàng.
Đáng chết!
Xa cách đã lâu bây giờ mới gặp lại, mà nàng không có nửa điểm vui mừng, sau khi chia xa cũng không có nhung nhớ, nếu có chỉ là hoảng hốt lo sợ, ước gì có thể nóng lòng bỏ chạy khỏi cú sốc kinh ngạc này.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?" Tô Doanh San trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, không thể tin được làm cách nào mà hắn lại biết được tin tức của nàng. Hôm nay nàng mới trở về Đài Loan, làm sao hắn có thể biết nơi ở của nàng?
“Trên đời này không có việc gì là Đổng Thiệu Vĩ tôi không biết. Thế nào, là tôi mang đến cho em niềm vui quá lớn sao?" Hắn vừa nói vừa bước lại phía nàng. Vì thương nhớ mà hắn khát khao được tha thiết ôm nàng vào trong lòng ngực, nắm tay lại không nhịn được siết chặt, chỉ vì nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện của nàng.
Thấy hắn từng bước tới gần, thân hình mảnh mai của nàng run lên nhè nhẹ, kinh hoảng quát: “Đừng lại đây!"
“Xa cách ba năm, vậy mà em lại dùng giọng điệu này để hoan nghênh tôi." Hắn trào phúng nói. Thái độ của nàng xem hắn như là độc xà mãnh thú gì đó, làm cho lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng thêm bùng cháy.
“Van xin anh, rời khỏi đây được không? Coi như em van xin anh, anh đi đi!" Vẻ mặt nàng bi thương thảm thiết, giọng nói nghẹn ngào cầu xin hắn.
Đổng Thiệu Vĩ phẫn hận nắm chặt nắm tay, không thể tin được ba năm trước đây, nàng thùy mị động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn phục tùng hắn. Vậy mà bây giờ lại sợ hãi, khóc lóc cầu xin hắn rời đi.
Đáng chết!
Thật ta nàng đang sợ cái gì chứ?
Thật ra hắn đã làm cái gì nàng, sao lại khiến cho nàng sợ hãi như vậy?
Không! Hắn không có làm gì cả.
Là nàng vứt bỏ tình cảm giữa hai người, biến mất biệt tăm, không hề có tin tức.
Là nàng vứt bỏ hắn, dựa vào cái gì mà bây giờ lại bày ra bộ dáng sợ hãi cầu xin?
Người phải xin lỗi hắn là nàng!
“Muốn tôi đi, tôi phải lập tức đi sao? Tô Doanh San, em xem Đổng Thiệu Vĩ tôi là cái gì? Là con chó nhỏ, em bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?" Giọng nói lạnh như băng của hắn giống như gió lạnh cuồn cuộn quét qua phòng, không ai dám đùa giỡn hắn, món nợ này hắn nhất định ---- đòi lại.
Hai tròng mắt Tô Doanh San tràn ngập nước mắt, sợ hãi muốn chạy trốn khỏi thân hình cao lớn đang tiến đến gần. Nàng nhịn không được hét lên một tiếng chói tai, cơn ác mộng giống như ma quỷ của ba năm trước luôn theo sát và bám chặt lấy nàng.
Lúc nàng vừa mở miệng thét lên thì một bàn tay to đã vươn đến bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thân hình rắn chắc đè lên người nàng. Hai tròng mắt lạnh lùng không hề có độ ấm nhìn chăm chú vào ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của nàng “Lần này em có chắp cánh cũng không thể bay."
Tô Doanh San kịch liệt giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi người đàn ông mà nàng yêu nhất, nhưng cũng là người tổn thương nàng sâu nhất. Không! Nàng không thể rơi vào tay hắn một lần nữa, nếu không, nàng còn khó chịu hơn so với chết…...
“Ba năm, món nợ này tôi sẽ tính toán rõ ràng với em." Bàn tay thô lỗ của hắn nắm lấy cằm nàng, buộc ánh mắt bất lực của nàng nghênh đón hắn.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, liều mình giãy dụa. Không thể tin được cơn ác mộng ba năm trước đây lại tái diễn nữa. Trời ơi! Có ai tới cứu nàng không?
Hắn cúi đầu che lại đôi môi anh đào vì sợ hãi mà không còn chút máu, mạnh mẽ bá đạo cướp đi hương vị ngọt ngào của nàng.
Tô Doanh San bặm môi, kiên trì không cho hắn xông vào cấm địa. Hắn dùng lực tách miệng của nàng ra, để cho đầu lưỡi của hắn tấn công thần tốc, cùng với môi lưỡi của nàng dây dưa một chỗ.
Nghi ngờ khi đột nhiên nhận thấy nàng không còn giãy dụa, trên mặt cảm nhận được một chút ẩm ướt, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện nàng rơi lệ đầy mặt, hôn mê bất tỉnh.
Tim hắn như bị ai hung hăng đâm mạnh một đao, vì sao nàng lại chán ghét nụ hôn của hắn như vậy.
Một lát sau, Đổng Thiệu Vĩ thở sâu, mạnh mẽ đè nén đau khổ trong lòng, khuôn mặt lại bình tĩnh như chưa từng phát sinh chuyện gì, ôm Tô Doanh San đang bất tỉnh rời đi.
Hắn tuyệt đối không để nàng lại rời khỏi hắn một lần nữa.
Nàng vốn là nên thuộc về hắn, bất kỳ người đàn ông nào có ý nghĩ muốn chạm đến nàng đều đáng chết!
Nàng chỉ có thể là của hắn!
Bên cạnh có hai gã bắt cóc cao lớn bặm trợn, hai tay Tô Doanh San bị trói sau lưng, kinh hoảng muốn chạy trốn, nhưng nàng yếu đuối như vậy, làm cách nào cũng thoát không được.
Nàng vừa khóc vừa mắng chửi muốn họ thả mình ra. Nhưng bọn họ lại dùng vải bố bịt miệng nàng lại, để cho nàng không thể kêu cứu được nữa.
Bọn họ vâng lệnh người khác đẩy mạnh nàng đến trước một căn phòng mờ tối ghê người, sau đó cười đắc ý, cởi bỏ dây trói, tháo miếng vải bố bịt miệng của nàng ra, sau đó đóng cửa rời khỏi.
Tại sao bọn họ phải bắt cóc nàng?
Nhà nàng không có tiền cũng không có thế!
Còn nơi này là đâu?
Tô Doanh San kinh hoàng bất an, nhìn khắp xung quanh căn phòng mờ tối không rõ, nàng vốn dĩ rất sợ tối, giờ phút này trong lòng lại càng sợ hãi hơn nữa.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ, nàng lại giống như chim sợ cành cong, run rẩy không ngừng.
Âm thanh kia rốt cuộc là gì?
Thiệu Vĩ, mau tới cứu em!
Nhanh lên!
Góc phòng tối tăm kia dường như có cái gì di động, là dã thú sao? Nếu không, sao tiếng ồ ồ lại ngày càng rõ rệt, gần như là tiếng rên rỉ, nàng cực kỳ sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.
Khi “dã thú" đi đến trước mặt nàng, nàng bỗng nhiên phát hiện đó không phải là dã thú gì cả, mà là một người đàn ông cả người trần trụi, nàng sợ tới mức xoay người đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu lên: “Thả tôi ra ngoài, cứu mạng đi! Nhanh lên …"
Nàng sợ hãi phát ra tiếng kêu cứu chói tai, bởi vì người kia ôm chặt lấy nàng, đè nàng xuống dưới thân, không chút thương hoa tiếc ngọc xé bỏ quần áo trên người nàng …
Tô Doanh San ngồi bật dậy, phát hiện bản thân không phải đang ở trong căn phòng tối tăm kia, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, đau khổ khóc nức nở.
Đổng Thiệu Vĩ ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy nàng gặp ác mộng mà khóc, dụi tắt điếu thuốc trong tay, lạnh lùng tuyên bố: “Em nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, chỉ cần em dám can đảm rời khỏi nơi này, thì hãy chờ nhặt xác của người nhà đi!"
Vừa nói xong, hắn sải bước về phía trước, rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Tô Doanh San vì lời nói của hắn mà ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được bóng dáng hắn rời đi, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
Ba năm, nàng nghĩ chuyện đó đã theo thời gian trôi qua mà phai nhạt đi rất nhiều, thật không ngờ, sau ba năm mới quay trở lại Đài Loan một lần liền rơi vào tay hắn.
Trời ơi, nàng chỉ muốn yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Không thể bỏ qua cho nàng sao? Không thể buông tha cho nàng sao?
Hữu phó bang chủ Tiết Trấn Kỳ cá tính nóng nảy, thân hình cao to, vạm vỡ ngồi trên sô pha trong văn phòng của tả phó bang chủ Đổng Thiệu Vĩ, bày ra bộ dạng chết cũng không đi.
Đổng Thiệu Vĩ lạnh lùng nhìn tên rác rưởi chướng mắt, càng nhìn càng không vừa mắt, giọng điệu lạnh như băng “Tôi nhớ rõ văn phòng của cậu ở dưới lầu, đừng có ở đây gây trở ngại tầm mắt và không gian của tôi."
Tiết Trấn Kỳ vẫn không đứng dậy, chỉ nghiêng người liếc hắn một cái “Mẹ nó, lão tử chính là muốn ở lại trong này, nằm ở nơi này, không vừa mắt sao? Có bản lĩnh thì lại đây." Tốt xấu gì bọn họ cũng là bạn bè lâu năm cùng nhau lớn lên, nằm một chút sẽ chết a! Không cần quan tâm hắn có nguyện ý hay không, muốn nằm là nằm.
“Muốn nằm, về văn phòng của cậu mà nằm, nơi này của tôi không có dư thừa không gian để tiếp đón những kẻ rảnh rỗi như cậu." Đổng Thiệu Vĩ ngay cả liếc hắn một cái cũng lười, ánh mắt chăm chú nhìn văn kiện trong tay.
Hắn không có tâm tư cũng không có thời gian rảnh đi để ý đến Tiết Trấn Kỳ, áp dụng triệt để nguyên tắc ba không: Không nghe, không thấy, không hỏi. Nếu không cuộc sống im lặng của hắn sẽ bị ngắn bớt một đoạn.
Tóm lại, có vấn đề gì thì tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, vọng tưởng ở lại chỗ hắn thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề tình cảm, quả thực là đang nằm mơ!
“Chúng ta là bằng hữu tốt, hảo huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thấy tôi chau mặt ủ mày thế sao?" Tiết Trấn Kỳ ôm một bụng buồn phiền, người này sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc hắn bị vây trong tình thế nước sôi lửa bỏng, thế này mà gọi là bạn tốt sao?
“Cái loại việc nhỏ này, cậu hãy tự động não suy nghĩ đi, tôi cũng không có hứng thú nghe đâu." Tưởng tượng đến bạn tốt sử dụng thủ đoạn để xử lý chuyện tình cảm, quả thật Đổng Thiệu Vĩ có lời khen tặng, hậu quả của ngày hôm nay cũng do hắn tự tạo nghiệt a.
“Những gì nên làm đều đã làm, có gì mà không dám nói chứ, đại trượng phu dám làm dám chịu!" Tiết Trấn Kỳ vỗ ngực nói.
Đổng Thiệu Vĩ ở bên cạnh xem nội dung văn kiện, châm biếm nói “Phải rồi! Với danh tiếng của Hữu phó bang chủ Diễm bang, đe dọa, dụ dỗ, lại thêm uy hiếp diệt môn, loại chuyện vĩ đại này cũng chỉ có cậu mới dám vỗ ngực xưng tên nói dám làm dám chịu."
Sắc mặt Tiết Trấn Kỳ hết xanh rồi trắng, trừng mắt hắn, thẹn quá hóa giận “Mẹ nó, lão tử là dân xã hội đen, đe dọa, dụ dỗ, cộng thêm uy hiếp diệt môn vốn là phương pháp quen dùng. Lão tử làm vậy có gì không đúng?"
“Phải, cậu làm đều đúng, vậy thì xin hỏi một chút, hiện tại cậu đã đã ăn nguời ta sạch sẽ, cần gì phải mỗi ngày đến nơi này của tôi, cản trở tầm mắt của tôi, muốn quấy rối tôi xử lý công việc sao? Tại sao cậu không đi chém giết giành địa bàn, theo đuổi phụ nữ, sao lại ở nơi này của tôi chọc cho người khác tức giận?" Ánh mắt của Đổng Thiệu Vĩ lạnh lùng, trừng mắt chất vấn hắn.
“Sặc, chuyện này …. Hắc hắc!" Tiết Trấn Kỳ không biết nên mở miệng thế nào.
Có việc phải cầu người, là chuyện mà từ trước đến nay hắn không có kinh nghiệm.
Có việc nhờ Đổng Thiệu Vĩ, lại càng làm hắn khó có thể mở miệng.
“Nếu cậu không cút, tôi gọi bảo vệ đến tống cậu ra ngoài."
“Bọn họ dám?" Hắn là hữu phó bang chủ tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù không phải là lớn nhất, nhưng không một ai dám trêu hắn. Tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu, không biết phải làm sao để Đổng Thiệu Vĩ có lòng tốt giúp đỡ.
“Thật ra cậu muốn làm cái gì?" Đổng Thiệu Vĩ không tin, hắn đã ở lại trong này hai tuần mà không có ý đồ gì. Ánh mắt thâm trầm trừng người to con trước mặt, suy nghĩ xem phải dùng biện pháp nào để đuổi hắn đi.
“Hắc hắc!" Tiết Trấn Kỳ cũng cười gượng hai tiếng.
“Cút!" Dù là tính tình khoan dung đến đâu cũng sẽ bị tên da mặt dày hơn da trâu kia làm cho tức chết. Thử hỏi ai có thể chịu đựng được khi bị người khác bám lấy như hình với bóng suốt hai tuần, ngay cả mình đi tìm phụ nữ hắn cũng muốn đi theo một bên.
“Hắc hắc!"
“Tiết Trấn Kỳ, cậu lập tức cút ra khỏi tầm mắt của tôi. Nếu không, chờ bang chủ trở về, cậu có tin tôi sẽ phanh phui tội trạng của cậu, cho cậu, đường đường là một hữu phó bang chủ trở thành thằng nhóc lượm rác không hả?" Hắn nói được thì làm được.
“Chỉ cần cậu chịu ra tay giúp lão tử vượt qua cửa ải khó khăn này, lão tử lập tức rời đi."
“Cửa ải khó khăn gì?" Đổng Thiệu Vĩ không kiên nhẫn hỏi.
“Cô ấy đang chiến tranh lạnh với tôi."
“Vậy cậu cứ cùng cô ấy chiến đi nha! Cậu trốn ở đây làm rùa đen rút đầu, thật không phải là đàn ông!" Đổng Thiệu Vĩ càng nói càng phát hỏa, loại việc cỏn con này lại hại hắn chịu phiền toái suốt hai tuần.
“Lão tử không biết làm sao chiến tranh lạnh, từ trước đến nay lão tử đều dùng nắm đấm giải quyết." Tiết Trấn Kỳ bất đắc dĩ nói. Biết rõ nói ra sẽ bị cười nhạo, nhưng toàn bộ Diễm bang từ trên xuống dưới chỉ có Đổng Thiệu Vĩ đủ trí tuệ cùng bình tĩnh, không đến cầu cứu hắn thì xin ai giúp đỡ đây?
“Không phải động một cái là cậu liền đánh phụ nữ sao? Lúc này sao lại không đánh? Hay là cậu sợ đánh thua? Lục Ức Quyên có ba đầu sáu tay sao? Huống chi, cậu cũng không phải chưa từng đánh cô ấy. Thế nào, đừng nói với tôi, cậu không dám xuống tay." Đổng Thiệu Vĩ hừ lạnh nói.
“Đúng là đã từng đánh, nhưng bây giờ không dám đánh nữa." Tiết Trấn Kỳ càng nói càng nhỏ giọng, bộ mặt hung thần nhất thời lộ ra vẻ ủy khuất như người vợ nhỏ bé. (^0^)
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, cuối cùng đã mang lại cho Đổng Thiệu Vĩ một chút tò mò, trào phúng nói: “Có chuyện gì mà cậu không dám, chẳng phải cậu vỗ ngực nói, trên đời này không có gì là Tiết Trấn Kỳ cậu không dám làm sao."
Tiết Trần Kì lúc này mới ấp a ấp úng nói ra đầu đuôi câu chuyện. Hai tháng trước, một người tình của hắn không cẩn thận đè lên cái điều khiển TV, trùng hợp TV đang chiếu tiết mục giới thiệu ngôi sao mới xuất hiện nửa năm đã nổi như cồn trên bầu trời nghệ thuật -- Lục Ức Quyên.
Khuôn mặt nàng thuần khiết lại xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ trước đây của hắn, cho nên hắn không từ thủ đoạn bức nàng lên giường cùng hắn. Khi sự nghiệp của nàng bị hủy, người nhà cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với nàng. Mặc cho hắn làm mọi cách để chuộc tội, nàng cũng không chịu tha thứ cho hắn, thậm chí còn chiến tranh lạnh với hắn, một câu cũng không nói.
Sau khi nghe hắn giải thích ngắn gọn, Đổng Thiệu Vĩ hiểu được người bạn tốt coi trọng sĩ diện này nhất định đã ăn không ít đau khổ. Hắn cười lạnh nói: “Chuyện này đâu có liên quan tới tôi. Hình như nó là chuyện nhà cậu nha."
“Người anh em tốt, cậu phải giúp tôi!"
“Đổng Thiệu Vĩ tôi không làm chuyện kinh doanh lỗ vốn."
“Vậy cậu muốn gì? Sau này tất cả lợi nhuận kinh doanh, cậu sáu tôi bốn." Tiết Trấn Kỳ đau xót đưa ra quyết định, ai bảo hắn thật sự chịu không nổi bộ dáng chết tiệt kia của Lục Ức Quyên. Chỉ cần Đổng Thiệu Vĩ có biện pháp giải quyết chuyện này, dù có phải chia cho hắn tất cả lợi nhuận cũng không sao.
“Đâu có đơn giản như vậy." Đổng Thiệu Vĩ âm thầm cười khẽ, thật là cơ hội trời cho, sao có thể dễ dàng buông tha. Khó có dịp Tiết Trấn Kỳ mở miệng nhờ cậy hắn, hắn không nhân dịp này mà nắm bắt lấy cơ hội thì thật là ngu ngốc.
“Vậy cậu muốn thế nào?"
“Ngoài việc tôi sáu cậu bốn vừa nói, cậu còn phải thay tôi làm một chuyện."
“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi thu phục được cô ấy, mười việc lão tử cũng giúp cậu làm thỏa đáng." Tiết Trấn Kỳ vỗ ngực hứa hẹn. Trên đời này không có chuyện hắn muốn làm mà không được, chỉ có người phụ nữ kia, ai, đau thương của đàn ông nha!
“Một lời đã định!"
Bang chủ Diễm bang Hắc Lạc Kiệt cùng bang chủ phu nhân tương lai Bạch Sấu Hồng, kết thúc kỳ nghỉ lãng mạn trở về Đài Loan, trên dưới Diễm bang đều ra sân bay nghênh đón.
Tiết Trấn Kỳ ôm Lục Ức Quyên có chút xấu hổ, vô cùng đắc ý nháy mắt với Đổng Thiệu Vĩ ý bảo mọi chuyện đều OK, đại ân này mai sau sẽ báo đáp.
Đổng Thiệu Vĩ cười ôn hòa, quay đầu nhìn về phía đám người bước ra cửa.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Trong mắt hắn nhanh chóng dấy lên ngọn lửa căm hận, thấp giọng ra lệnh đàn em theo dõi nàng, tra ra nơi tạm trú của nàng.
Ánh mắt như hình với bóng của hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Khuôn mặt kia vẫn tỏa sáng xinh đẹp động lòng người như ba năm trước, nhưng dáng người so với trước kia càng thêm mảnh mai.
Từ đó đến nay đã hơn một ngàn ngày, hắn vận dụng không ít nhân lực và tài lực (sức người và của) để tìm kiếm tung tích của nàng, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng ở chỗ này.
Tô Doanh San, em nằm mơ cũng không nghĩ đến, lẩn trốn ba năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Bây giờ, em có chắp cánh cũng khó bay được!
Đi đón Tô Doanh San là anh trai của cô, nhìn thấy bộ dáng tươi cười với lúm đồng tiền như hoa của cô, trong lòng Đổng Thiệu Vĩ bỗng đau đớn như bị đâm một đao, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nụ cười kia vốn là đặc biệt dành cho hắn, là ai đã hủy diệt hạnh phúc lẽ ra nên thuộc về hắn?
Nhận thấy trọng tâm của ánh mắt hắn, Tiết Trấn Kỳ tạm thời rời khỏi Lục Ức Quyên, đi đến bên cạnh hắn, cười nói: “Cô gái kia là ai? Nếu cậu muốn, lão tử có thể mang về cho cậu." Lần này ít nhiều cũng nhờ Đổng Thiệu Vĩ giúp đỡ, chỉ cần hắn mở miệng, dù có tiếp tục làm chuyện trái pháp luật hắn cũng sẽ giải quyết thỏa đáng. Vả lại, một là giúp hắn hồi sức, hai là trở lại với công việc quen thuộc (ý anh này là chuyện đánh nhau, không có việc gì cho ảnh làm nên ảnh nhàm chán.)
Đổng Thiệu Vĩ chuyển ánh mắt qua người hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia nghi hoặc.
Ba năm nay, hắn tìm đủ mọi cách cũng không tra ra tung tích của nàng. Nếu không phải hôm nay không hẹn mà gặp, có lẽ cả đời này hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy nàng lần nữa. Vì sao mạng lưới tình báo của hắn muốn tìm bất kỳ người nào đều có thể tìm được, chỉ duy nhất có nàng là tìm không thấy? Đây là câu hỏi mà ba năm nay hắn vẫn không có câu trả lời.
Có lẽ nên đổi người điều tra, hắn không tin nàng có thể tránh được mạng lưới tình báo của Trấn Kỳ.
“Điều tra tất cả mọi chuyện về cô ấy, bao gồm hiện tại, quá khứ, nếu có bản lĩnh thì thuận tiện tra ra chút kế hoạch tương lai của cô ấy."
Tiết Trấn Kỳ gọi cấp dưới đến, thấp giọng căn dặn vài câu, năm tên đàn em lập tức nhận lệnh rời đi.
“Ngày mai sau khi tan sở, tôi sẽ cho cậu một đáp án vừa lòng."
Hai người bọn họ nhìn nhau cười, cả hai cùng đi nghênh đón Hắc Lạc Kiệt và Bạch Sấu Hồng.
Nửa đêm.
Tô Doanh San tắm rửa xong, trên người mặc áo choàng của khách sạn, cầm trên tay khăn lông mềm mại, nhẹ nhàng lau đi mái tóc ướt sủng, miệng khẽ ngâm nga một ca khúc có giai điệu nhẹ nhàng.
Nàng ngồi ở trên giường với vẻ mặt vui sướng, buông khăn mặt ra, cầm lược chải tóc.
Phút chốc, một mùi thuốc lá quen thuộc bay đến, nàng hơi nhíu mày, vừa lo lắng vừa thắc mắc nhìn về hướng phát ra mùi thuốc lá. Hai tròng mắt trong trẻo lập tức mở thật to, không thể tin được, bóng ma đứng ở góc tường kia chính là Đổng Thiệu Vĩ, người mà nàng đã né tránh ba năm.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Tim kịch liệt thắt chặt, suýt chút nữa nàng đã hét ầm lên. Bọn họ không thể gặp lại nha!
“Tôi có thể hiểu bộ dáng kinh ngạc của em là cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy tôi chăng?" Đổng Thiệu Vĩ cầm lấy điếu thuốc ném lên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng mang theo tràn ngập hận ý bắn về phía nàng.
Đáng chết!
Xa cách đã lâu bây giờ mới gặp lại, mà nàng không có nửa điểm vui mừng, sau khi chia xa cũng không có nhung nhớ, nếu có chỉ là hoảng hốt lo sợ, ước gì có thể nóng lòng bỏ chạy khỏi cú sốc kinh ngạc này.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?" Tô Doanh San trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, không thể tin được làm cách nào mà hắn lại biết được tin tức của nàng. Hôm nay nàng mới trở về Đài Loan, làm sao hắn có thể biết nơi ở của nàng?
“Trên đời này không có việc gì là Đổng Thiệu Vĩ tôi không biết. Thế nào, là tôi mang đến cho em niềm vui quá lớn sao?" Hắn vừa nói vừa bước lại phía nàng. Vì thương nhớ mà hắn khát khao được tha thiết ôm nàng vào trong lòng ngực, nắm tay lại không nhịn được siết chặt, chỉ vì nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện của nàng.
Thấy hắn từng bước tới gần, thân hình mảnh mai của nàng run lên nhè nhẹ, kinh hoảng quát: “Đừng lại đây!"
“Xa cách ba năm, vậy mà em lại dùng giọng điệu này để hoan nghênh tôi." Hắn trào phúng nói. Thái độ của nàng xem hắn như là độc xà mãnh thú gì đó, làm cho lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng thêm bùng cháy.
“Van xin anh, rời khỏi đây được không? Coi như em van xin anh, anh đi đi!" Vẻ mặt nàng bi thương thảm thiết, giọng nói nghẹn ngào cầu xin hắn.
Đổng Thiệu Vĩ phẫn hận nắm chặt nắm tay, không thể tin được ba năm trước đây, nàng thùy mị động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn phục tùng hắn. Vậy mà bây giờ lại sợ hãi, khóc lóc cầu xin hắn rời đi.
Đáng chết!
Thật ta nàng đang sợ cái gì chứ?
Thật ra hắn đã làm cái gì nàng, sao lại khiến cho nàng sợ hãi như vậy?
Không! Hắn không có làm gì cả.
Là nàng vứt bỏ tình cảm giữa hai người, biến mất biệt tăm, không hề có tin tức.
Là nàng vứt bỏ hắn, dựa vào cái gì mà bây giờ lại bày ra bộ dáng sợ hãi cầu xin?
Người phải xin lỗi hắn là nàng!
“Muốn tôi đi, tôi phải lập tức đi sao? Tô Doanh San, em xem Đổng Thiệu Vĩ tôi là cái gì? Là con chó nhỏ, em bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?" Giọng nói lạnh như băng của hắn giống như gió lạnh cuồn cuộn quét qua phòng, không ai dám đùa giỡn hắn, món nợ này hắn nhất định ---- đòi lại.
Hai tròng mắt Tô Doanh San tràn ngập nước mắt, sợ hãi muốn chạy trốn khỏi thân hình cao lớn đang tiến đến gần. Nàng nhịn không được hét lên một tiếng chói tai, cơn ác mộng giống như ma quỷ của ba năm trước luôn theo sát và bám chặt lấy nàng.
Lúc nàng vừa mở miệng thét lên thì một bàn tay to đã vươn đến bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thân hình rắn chắc đè lên người nàng. Hai tròng mắt lạnh lùng không hề có độ ấm nhìn chăm chú vào ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của nàng “Lần này em có chắp cánh cũng không thể bay."
Tô Doanh San kịch liệt giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi người đàn ông mà nàng yêu nhất, nhưng cũng là người tổn thương nàng sâu nhất. Không! Nàng không thể rơi vào tay hắn một lần nữa, nếu không, nàng còn khó chịu hơn so với chết…...
“Ba năm, món nợ này tôi sẽ tính toán rõ ràng với em." Bàn tay thô lỗ của hắn nắm lấy cằm nàng, buộc ánh mắt bất lực của nàng nghênh đón hắn.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, liều mình giãy dụa. Không thể tin được cơn ác mộng ba năm trước đây lại tái diễn nữa. Trời ơi! Có ai tới cứu nàng không?
Hắn cúi đầu che lại đôi môi anh đào vì sợ hãi mà không còn chút máu, mạnh mẽ bá đạo cướp đi hương vị ngọt ngào của nàng.
Tô Doanh San bặm môi, kiên trì không cho hắn xông vào cấm địa. Hắn dùng lực tách miệng của nàng ra, để cho đầu lưỡi của hắn tấn công thần tốc, cùng với môi lưỡi của nàng dây dưa một chỗ.
Nghi ngờ khi đột nhiên nhận thấy nàng không còn giãy dụa, trên mặt cảm nhận được một chút ẩm ướt, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện nàng rơi lệ đầy mặt, hôn mê bất tỉnh.
Tim hắn như bị ai hung hăng đâm mạnh một đao, vì sao nàng lại chán ghét nụ hôn của hắn như vậy.
Một lát sau, Đổng Thiệu Vĩ thở sâu, mạnh mẽ đè nén đau khổ trong lòng, khuôn mặt lại bình tĩnh như chưa từng phát sinh chuyện gì, ôm Tô Doanh San đang bất tỉnh rời đi.
Hắn tuyệt đối không để nàng lại rời khỏi hắn một lần nữa.
Nàng vốn là nên thuộc về hắn, bất kỳ người đàn ông nào có ý nghĩ muốn chạm đến nàng đều đáng chết!
Nàng chỉ có thể là của hắn!
Bên cạnh có hai gã bắt cóc cao lớn bặm trợn, hai tay Tô Doanh San bị trói sau lưng, kinh hoảng muốn chạy trốn, nhưng nàng yếu đuối như vậy, làm cách nào cũng thoát không được.
Nàng vừa khóc vừa mắng chửi muốn họ thả mình ra. Nhưng bọn họ lại dùng vải bố bịt miệng nàng lại, để cho nàng không thể kêu cứu được nữa.
Bọn họ vâng lệnh người khác đẩy mạnh nàng đến trước một căn phòng mờ tối ghê người, sau đó cười đắc ý, cởi bỏ dây trói, tháo miếng vải bố bịt miệng của nàng ra, sau đó đóng cửa rời khỏi.
Tại sao bọn họ phải bắt cóc nàng?
Nhà nàng không có tiền cũng không có thế!
Còn nơi này là đâu?
Tô Doanh San kinh hoàng bất an, nhìn khắp xung quanh căn phòng mờ tối không rõ, nàng vốn dĩ rất sợ tối, giờ phút này trong lòng lại càng sợ hãi hơn nữa.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ, nàng lại giống như chim sợ cành cong, run rẩy không ngừng.
Âm thanh kia rốt cuộc là gì?
Thiệu Vĩ, mau tới cứu em!
Nhanh lên!
Góc phòng tối tăm kia dường như có cái gì di động, là dã thú sao? Nếu không, sao tiếng ồ ồ lại ngày càng rõ rệt, gần như là tiếng rên rỉ, nàng cực kỳ sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.
Khi “dã thú" đi đến trước mặt nàng, nàng bỗng nhiên phát hiện đó không phải là dã thú gì cả, mà là một người đàn ông cả người trần trụi, nàng sợ tới mức xoay người đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu lên: “Thả tôi ra ngoài, cứu mạng đi! Nhanh lên …"
Nàng sợ hãi phát ra tiếng kêu cứu chói tai, bởi vì người kia ôm chặt lấy nàng, đè nàng xuống dưới thân, không chút thương hoa tiếc ngọc xé bỏ quần áo trên người nàng …
Tô Doanh San ngồi bật dậy, phát hiện bản thân không phải đang ở trong căn phòng tối tăm kia, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, đau khổ khóc nức nở.
Đổng Thiệu Vĩ ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy nàng gặp ác mộng mà khóc, dụi tắt điếu thuốc trong tay, lạnh lùng tuyên bố: “Em nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, chỉ cần em dám can đảm rời khỏi nơi này, thì hãy chờ nhặt xác của người nhà đi!"
Vừa nói xong, hắn sải bước về phía trước, rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Tô Doanh San vì lời nói của hắn mà ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được bóng dáng hắn rời đi, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
Ba năm, nàng nghĩ chuyện đó đã theo thời gian trôi qua mà phai nhạt đi rất nhiều, thật không ngờ, sau ba năm mới quay trở lại Đài Loan một lần liền rơi vào tay hắn.
Trời ơi, nàng chỉ muốn yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Không thể bỏ qua cho nàng sao? Không thể buông tha cho nàng sao?
Tác giả :
Tần Phương Ngọc