Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 220

Lý Cường vì sợ Xích Vật Ngữ liên tục công kích, sau khi thanh tỉnh thì việc đầu tiên là thuấn di đi ngay, rời xa địa phương vừa rồi vừa rơi xuống. Hắn không biết Xích Vật Ngữ đã rời đi.Tầng cuối cùng này giống như mê cung, hơn nữa đưa tay ra không nhìn thấy, Lý Cường dựa vào thần nhãn lợi hại có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán tạo hóa thần kỳ, dĩ nhiên cũng lại có một địa phương kỳ quái như vậy, hoàn toàn siêu việt ngoài sức hắn tưởng tượng.Phóng mắt nhìn lại, bốn phía không gian do cự mộc tự nhiên hình thành, cứ trống rỗng một không gian lại trùm lên một không gian khác, phảng phất không có điểm dừng. Mặt đất và vách động do lớp vỏ cây thô tháo ươn ướt hình thành, chỉ là vỏ cây này quá mức lớn, đã nhìn không ra nguyên hình của nhánh cây. Không khí trong động cũng tương đối dường như âm lãnh, có một mùi vị ẩm mốc nhàn nhạt. Mặt ngoài nhánh cây sinh trưởng dã khuẩn đủ mọi màu sắc, tụ tập rậm rạp thành từng bụi, tựa như thực vật phụ sinh trên mặt đất, nơi này tất cả đều là thiên địa của chúng nó.Lý Cường không có ý thức nhìn xem, hắn tìm được một khối gỗ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình. Lần này liều mạng khiến cho công lực của hắn tổn hao nhiều, y ỷ vào uy lực của Chiến Hồn Đao, mặc dù thân thể không bị thương, nhưng Kim Tôn Thần Tâm đã bị chấn động kịch liệt, hắn biết, thần tâm bị hao tổn công lực không cách nào ngưng tụ lại thật nhanh, đây là phi thường nguy hiểm.Ăn một viên Thánh Thật Lãm, Lý Cường lập tức chìm vào cảnh giới Ngũ Kình Thiên tu luyện. Thánh Thật Lãm không hổ là thần quả, linh lực trong nháy mắt như nước thủy triều dũng xuất.Từ khi nhìn xem Bối Dã Thiên Kinh, Lý Cường biết Thánh Thật Lãm quả thật là bảo điển thiên vật, nếu có thể sử dụng Bối Dã Đan Đỉnh luyện xuất thần đan, công hiệu đương nhiên so với thần quả tốt rất nhiều, nhưng bây giờ hắn không có cơ hội luyện đan, chỉ có thể ăn Thánh Thật Lãm cứu cấp.Kình Thiên thần giáp trên thân Lý Cường huyễn minh huyễn diệt( lúc mờ lúc tỏ) lóe ra kim quang nhàn nhạt, đem không gian tối đen chung quanh chiếu sáng, tay hắn kháp thần huyền, chú tâm đầu nhập vào trong tu luyện.Lý Cường tu luyện cực nhanh, có sự trợ giúp của Thánh Thật Lãm, Kim Tôn Thần Tâm rất nhanh nhảy lên theo. Hắn phát hiện công lực của mình càng thêm tinh thuần, hơn nữa kỳ quái chính là công lực tựa hồ như muốn có dấu hiệu đột phá Sát Lục Chi Tâm cảnh giới. Hắn khống chế bắt đầu thu công, bởi vì trong lòng còn mang lo lắng thương thế của Hầu Phích Tịnh, hắn không dám tu luyện quá lâu, trong lòng lại tồn tại nghi vấn: Chẳng lẽ tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương cần phải có sự kích thích của bên ngoài mới có thể có tiến bộ thật lớn?Cách đó không xa truyền đến âm thanh " sa lạp sa lạp", tựa hồ như có vật gì đang tới gần. Lý Cường lẳng lặng thu công, mặc dù không có đột phá cảnh giới hiện tại, hắn cũng đã rất vừa lòng.Chỉ chốc lát sau, hơn mười con trùng tử cổ quái bò tới, trùng tử rất lớn, thân hình tròn trịa như cái bồn màu trắng, miệng tam giác giống như một thanh tiễn đao đang khép mở. Lý Cường nhìn thấy quái vật rất nhiều, trong lòng cũng không quan tâm, hắn đứng dậy. Quái trùng chỉ đến ăn dã khuẩn trên mặt đất, cũng không để ý tới Lý Cường.Đột nhiên, một tiếng còi gỗ chói tai vang lên, Lý Cường nhận thấy được có hơn mười tính mạng thể vây quanh lại gần, tốc độ cực nhanh làm cho hắn rất là kinh ngạc, hắn lặng yên biến mất đi quang mang của Kình Thiên thần giáp, ẩn vào trong bóng đêm chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, hắn đã thấy rõ, những người vây tới chính là trong truyền thuyết sinh sống ở tầng dưới cùng của Huyễn Thụ Tinh – Thụ Nhân.Lý Cường ẩn thân tựa trên vách thụ, hăng hái mà nhìn, hắn không vội vã bỏ đi.Quái trùng tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, cả đám dừng ăn, rất nhanh làm thành một vòng tròn, cùng há to miệng lên.Thụ Nhân cũng giống như loài người hoàn toàn, chỉ là thân thể tiến hóa cường tráng hơn, mỗi một Thụ Nhân trên cổ tay đều có một chiếc vòng sáng, phát ra lân quang mà xanh thật đậm, có thể chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh.Lý Cường cẩn thận đánh giá, ước chừng duyên cớ mà họ không thể nhìn thấy ánh mặt trời, lớp da của Thụ Nhân cực trắng, cơ hồ mỗi người đều lõa lồ thân thể, chỉ dùng một mảnh gì đó màu nâu che chỗ kín. Tóc của bọn họ màu trắng, thật dài xõa xuống tận hông, trong ánh mắt phát ra lục quang sâu kín. Lý Cường phát hiện tất cả gương mặt của Thụ Nhân cũng đều rất tuấn mỹ, căn bản không giống như thổ dân đi khai hóa nguyên thủy.Thụ Nhân rất nhanh vây lại, trong tay mỗi người đều có một cây trường mâu làm vũ khí, không biết dùng thứ gì chế tác, cầm đầu chính là một cô gái xinh đẹp, nàng để trần nửa thân trên, trong tay cầm theo một cây chĩa nhọn màu bạc, phát ra " nha nha" tiếng thét chói tai, chỉ huy Thụ Nhân bắt đầu công kích.Lý Cường phát hiện tốc độ của những Thụ Nhân này thật sự là không tưởng nổi, một khi động thân, giống như tia chớp, quả thật có thể so sánh cùng người tu chân. Thụ Nhân lần lượt thay đổi nhau xẹt qua đỉnh đầu quái trùng, vũ khí trong tay từ trên đâm xuống, không tới mười phút, quái trùng trên mặt đất toàn bộ đã bị giết chết.Cô gái thổi cây còi gỗ, thanh âm truyền ra xa xa, chỉ chốc lát sau, càng nhiều Thụ Nhân vọt tới, đại bộ phận là lão nhân và trẻ con, bọn họ bắt đầu cắt thịt quái trùng.Lý Cường chợt hiểu ra, Thụ Nhân này giống như những bộ tộc du liệp ( di chuyển săn bắt), không ngừng di cư tìm thực vật, phía trước là người săn, phía sau theo sát chính là bộ tộc của mình.Một lão phụ nhân ngồi ở trung ương, bên người vây quanh một đám trẻ con thân thể trần trụi, bà ta kỷ kỷ cô cô nói cái gì, Lý Cường một câu cũng nghe không hiểu. Chỉ thấy bà ta làm một động tác cổ quái, lấy tay vỗ trán, hít sâu một cái, sau đó bắt đầu ăn, sau khi đã ăn no, bà ta lại nói vài câu, lúc này những Thụ Nhân khác mới ùa lên bắt đầu giành ăn.Lý Cường đột nhiên hiểu được, đây là xã hội mẫu hệ, hết thảy đều do nữ tính làm chủ. Hắn biết mình không có cách nào trao đổi với Thụ Nhân, định lập tức rời đi. Đúng lúc này, đám nhỏ vây vòng quanh lão bà kia mỗi người đều giật được một khối thực vật, nhanh chóng tản ra, có một tiểu nam hài ước chừng năm, sáu tuổi, cầm một khối thịt quái trùng, tốc độ cực nhanh chạy tới hướng Lý Cường đang ẩn thân.Ngay sau đó ba, bốn tiểu cô nương đánh tới, cướp đi khối thịt trên tay nam hài. Mắt tiểu nam hài nhìn thấy khối thịt vừa đưa lên miệng đã biến mất, tức giận đến đá mạnh một cước vào vách tường, đúng lúc đá ngay vào trên đùi Lý Cường. Phải biết rằng Lý Cường cho dù đang ẩn thân, nhưng phòng hộ vờn quanh bên người cũng là vô cùng cường đại, phòng hộ gặp phải tập kích lập tức phản chàng trở về, tiểu nam hài kinh hãi kêu một tiếng bắn vọt ra ngoài. Lý Cường thật sự là dở khóc dở cười, chỉ phải phi thân ôm lấy nam hài, nếu không cỗ phản kích này sẽ làm nam hài chấn đến mất mạng.Đột nhiên lại toát ra một người, Thụ Nhân đang ăn đều bị kinh động.Phản ứng đầu tiên của Thụ Nhân là công kích. Lão bà cầm đầu kia kêu lên chói tai, Thụ Nhân vừa rồi săn bắt lập tức đoàn đoàn vây quanh Lý Cường, cái gì cũng không nói, dùng trường mâu màu đen đâm tới.Lý Cường phát hiện bọn họ cũng không để ý tới đứa nhỏ mình đang ôm trong tay, trường mâu dày đặc đồng thời công lại làm cho hắn càng thêm hoảng sợ. Hắn tâm niệm vừa động, kim quang của Thái Hạo Toa đột nhiên lóe sáng, trường mâu còn chưa tới gần người đã bị Thái Hạo Toa đánh đến nát bấy.Ánh sáng chói mắt làm cho Thụ Nhân cực kỳ kinh hãi, chỉ nghe một tiếng còi gỗ vang lên, Thụ Nhân giống như những con thỏ kinh hãi, trong chớp mắt bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Thật là công kích cũng mau mà chạy cũng càng nhanh.Lý Cường cười khổ lắc đầu, hắn vốn chuẩn bị lặng lẽ rời đi, không nghĩ tới chính là kinh động đám Thụ Nhân kỳ quái này. Hắn buông tiểu nam hài ra, chỉ vào phương hướng Thụ Nhân bỏ chạy nói: " Tiểu tử kia, ngươi mau đi đi, nếu không rượt không kịp đâu."Tiểu nam hài kia chớp đôi mắt to, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cường, trong miệng thì thầm gì đó, vẫn không nhúc nhích đứng yên nơi đó. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mLý Cường ngồi xổm xuống, hòa khí nói: " Mau đi đi, ta cũng muốn đi." Nhưng tiểu nam hài căn bản nghe không hiểu Lý Cường muốn nói gì.Lý Cường nhìn kỹ tiểu Thụ Nhân này, phát hiện tiểu tử này phi thường đáng yêu, thân thể gầy nhỏ có vẻ rất tinh thần, mái tóc dài trắng như tuyết, trong ánh mắt to mơ hồ lóe lục quang, chiếc mũi cao, đôi môi mím chặt, tay chân đặc biệt lớn, còn có móng tay dài nhọn, như là một người chốn núi rừng.Lý Cường cũng biết hắn nghe không hiểu, nghĩ thầm: " Có lẽ nó sợ hãi." Hắn xoay người rời đi, thần thức lại trở lại xem xét tiểu Thụ Nhân sau lưng. Tiểu nam hài kia không chút do dự, gắt gao đi theo sát sau lưng Lý Cường. Lý Cường không khỏi kỳ lạ, hắn xoay người ngồi xổm xuống, nói: " Ngươi đi tìm tộc nhân của ngươi đi, đừng đi theo ta nữa."Tiểu nam hài lặng yên nắm lấy cánh tay Lý Cường, vẻ mặt làm cho Lý Cường cảm thấy rất kỳ quái, hắn nhìn ra tiểu nam hài muốn đi với mình. Liên tưởng đến việc vừa rồi hắn bị tộc nhân cướp thức ăn, Lý Cường có chút hiểu được lý do.Khổ nỗi không có cách nào nói được với hắn, Lý Cường mở hai tay nói: " Tiểu hài tử...ngươi...về về...đi..." Hắn vừa nói vừa hoa tay, bộ dáng giống như là một con khỉ thật tức cười, làm tiểu nam hài " phốc xích" nở nụ cười.Lý Cường mặc dù đối với Thụ Nhân không có hứng thú gì, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng khi dễ kẻ nhỏ yếu, càng sẽ không đại phát tính tình với một tiểu hài tử, bất đắc dĩ hắn tìm trong thủ trạc ra mấy linh quả, đưa cho tiểu nam hài, thừa dịp nó tiếp lấy thì đột nhiên thuấn di đi ra ngoài. Bất quá hắn vẫn còn lo lắng, lặng yên ẩn phía sau lưng tiểu nam hài cách đó không xa.Tiểu Thụ Nhân cầm mấy linh quả, ngơ ngác đứng trên mặt đất, nước mắt từng giọt chảy xuống. Nó chậm rãi ngồi xuống đất, nhìn vào nơi Lý Cường biến mất không ngừng rơi nước mắt.Lý Cường mềm lòng, hắn sợ nhất là nhìn thấy người khác thương tâm rơi lệ. Suy nghĩ một chút, dù sao môn nhân đệ tử của mình rất nhiều, tùy tiện phó thác cho ai cũng được. Hắn lại lần nữa xuất hiện trước người tiểu nam hài.Lý Cường cười khổ nói: " Tiểu tử kia, ngươi thắng."Tiểu Thụ Nhân nhìn thấy Lý Cường đột nhiên xuất hiện, hưng phấn ôm chân Lý Cường, nói cái gì cũng không chịu buông tay. Lý Cường vừa kêu vừa kéo, ngay cả hừ hanh vừa lôi, thật vất vả mới làm cho nó buông tay ra. Hắn ngồi xổm xuống, để cho tiểu Thụ Nhân leo lên lưng, nghĩ thầm: " Lão tử bị La Thiên Thượng Tiên đánh rớt xuống lòng đất, lại còn dẫn theo một tiểu hài tử, thật sự là rối loạn quá đi."Trở về vốn rất thuận tiện, nhưng bây giờ mang theo một tiểu Thụ Nhân lại không dễ dàng đi ra, hắn không biết tiểu Thụ Nhân có chịu được khi mình thuấn di hay không, sợ sau khi thuấn di rời khỏi đây tiểu Thụ Nhân lại chịu không được. Thật ra Lý Cường đã lo lắng quá nhiều, dựa vào công lực của hắn, tùy tiện đưa người đi chưa từng có chuyện. Hắn suy nghĩ một chút, rồi thả ra Thái Hạo Toa, một tiếng sét đánh, mạnh mẽ từ dưới đất xuyên lên trên.Vừa ra khỏi mặt đất, tiểu Thụ Nhân kêu lên một tiếng kinh hãi, buông hai tay, gắt gao che con mắt. Lý Cường tâm niệm chợt đổi lập tức hiểu được, ánh sáng mạnh mẽ bên ngoài làm cho con mắt của tiểu Thụ Nhân chịu không được. Hắn vội vàng lấy ra Khinh Linh Thủy, dùng pháp thuật chiếu vào trong mắt tiểu Thụ Nhân.Một lát sau, tiểu Thụ Nhân mở hai mắt, hắn kinh hãi nhìn chung quanh, trong miệng y y nha nha không biết đang nói cái gì, nghe ngữ khí tựa hồ phi thường hưng phấn.Trong lòng Lý Cường vẫn lo lắng chuyện của Hầu Phích Tịnh, hắn ôm lấy tiểu Thụ Nhân, rất nhanh hướng Thần Mộc Hạp bay đi. Tiểu Thụ Nhân sợ đến khẩn trương ôm chặt cổ Lý Cường, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua người có thể bay.Hai người rất nhanh bay tới bầu trời Thần Mộc Hạp, Lý Cường kinh ngạc nhìn Huyễn Thụ Tinh đầy vết thương, thế mới biết mình và Xích Vật Ngữ tranh đấu có bao nhiêu lực phá hư. Hắn thở dài một tiếng, rất nhanh hướng tới Thanh Mộc Môn bay đi, trên đường đúng lúc gặp ngay Cam Lăng Nhị, Cam Lăng Kỳ và Cam Mộc Ngữ, ba người bọn họ không phát hiện bóng dáng Lý Cường phía dưới đất, nên lại chạy lên mặt trên, tìm kiếm chung quanh.Cam Lăng Nhị mừng rỡ, hét lớn: " Đại ca, ngươi...ngươi không có chuyện gì chứ."Lý Cường vội hỏi: " Lão ca ta thế nào? Có bị thương nặng không? Xích Vật Ngữ ở nơi nào?" Hắn vừa nói, một bên đưa kim quang của Thái Hạo Toa trụ tỏa ba người, mang theo bọn họ cùng nhau bay về phía Thanh Mộc Môn.Cam Lăng Nhị còn chưa kịp nói chuyện, Cam Lăng Kỳ liền kêu lên: " Di, đây là tiểu Thụ Nhân của Tấn Tộc a." Lực chú ý của mọi người liền bị hấp dẫn.Cam Mộc Ngữ nhìn kỹ, nói: " Trời ạ, đây là một tộc tuấn mỹ nhất của Thụ Nhân, tại Huyễn Thụ Tinh, Thụ Nhân như vậy có thể đổi được rất nhiều Thần Mộc Chi Dịch, hoặc là..."Lý Cường quay đầu lạnh lùng nói: " Đứa nhỏ này là người, không phải vật phẩm."Cam Mộc Ngữ nhất thời không dám lên tiếng.Cam Lăng Nhị từ Câu Lam Tinh được Lý Cường cứu ra, thì chỉ biết Lý Cường và tuyệt đại bộ phận người tu chân đều cũng bất đồng, hắn có nhiều ý nghĩ và cách làm cổ quái, tỷ như cho mình gọi hắn là đại ca, đưa mình đi vào Linh Quỷ giới...hình như không có chuyện gì mà hắn làm không được, cho dù là cùng La Thiên Thượng Tiên tranh đấu, cũng không có yếu đi uy phong, thật sự làm cho người ta đoán không ra hắn là dạng người gì.Cam Lăng Kỳ vội vàng giải thích: " Tiền bối, Mộc Ngữ nói những lời chọc ngài tức giận, ta thay thế Mộc Ngữ xin lỗi tiền bối."Lý Cường cũng biết ngữ khí của mình không hay, nói: " Bỏ đi, không cần nói xin lỗi, chỉ là đứa nhỏ này ta thích, ta chán ghét ai đem người ta làm thành vật phẩm, cho dù hắn là thổ dân nguyên thủy."Trong lòng Cam Mộc Ngữ cảm thấy ủy khuất, hắn chỉ vô tình nói thật lòng mà thôi. Hắn nhịn không được nói: " Sư bá, xin ngài đừng nóng giận, phong tục của chúng ta nơi này là như thế, nhưng Thanh Mộc Môn chúng ta không có bắt qua Thụ Nhân..."Cam Mộc Ngữ bắt đầu giải thích phong tục của nơi này.Thụ Nhân là thổ dân của Huyễn Thụ Tinh, chia làm rất nhiều tộc quần, có chuyên môn ở trong thụ huyệt là Oa Thụ Nhân, thân thể thật lớn, tướng mạo xấu xí, bọn họ tự nuôi thụ trùng để sinh sống. Còn có chuyên môn thu thập dã khuẩn dùng làm thức ăn Xác Thụ Nhân, có cánh dài và nhanh nhẹn gọi là Phù Thụ Nhân. Lợi hại nhất chính là Tấn Thụ Nhân, bọn họ là người săn thú luôn ở tầng dưới chót của Huyễn Thụ Tinh, là trân phẩm do người tu chân sưu tầm để nuôi dưỡng, sau khi tuần phục thì Tấn Thụ Nhân trở thành người hầu tốt nhất, nhất là thiếu niên nam nữ tuấn mỹ của Tấn tộc, càng là giá trị liên thành.Cam Lăng Kỳ phát hiện tiểu Thụ Nhân không ngừng nhìn quanh mọi nơi, không khỏi cảm thấy nghi hoặc: " Tiểu Thụ Nhân này rất quái lạ a, hắn không ngờ cũng có thể thích ứng ánh sáng của nơi này, thật là kỳ quái." Hắn không biết Lý Cường dùng Khinh Linh Thủy tẩy qua con mắt của tiểu Thụ Nhân. Ở chỗ này nếu bắt được Tấn Thụ Nhân, bình thường chỉ dùng pháp thuật che đi con mắt, phải trải qua thời gian huấn luyện rất lâu mới có thể từ từ thích ứng cuộc sống trên mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh. Một Tấn Thụ Nhân nếu muốn sống ở mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh, phải trải qua sự huấn luyện nghiêm khốc, nơi này còn có người tu chân chuyên môn huấn luyện Thụ Nhân.Cam Lăng Nhị biết Lý Cường thần thông quảng đại, hắn nói: " Tiểu sư đệ, đừng kỳ quái nữa, biện pháp gì đại ca cũng có hết đó."Đang khi nói chuyện, mọi người đã bay đến trên bầu trời của Thanh Mộc Môn. Cam Mộc Ngữ nói: " Sư bá, phía dưới chính là trú địa của chúng ta, chúng ta đi xuống đi."Lý Cường gật đầu, Thái Hạo Toa bọc mọi người chợt lóe lên rơi vào trên bình đài.Lý Cường buông tiểu Thụ Nhân, nói: " Lão ca đang ở tại phòng nào, mau dẫn ta đi."Cam Lăng Nhị nói: " Đi theo ta." Hắn chạy đi trước hướng theo một mộc động chạy tới. Lý Cường vừa muốn cất bước, đột nhiên phát giác tiểu Thụ Nhân lại ôm chân hắn, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là ôm lấy tiểu tử kia, phiêu nhiên bay theo sau Cam Lăng Nhị.Hầu Phích Tịnh ngâm mình trong một cái hố, đây là từ mặt phòng đào ra một cái hố hình chữ nhật. Do khắp cả phòng đều là mộc chất, thì cái hố này chẳng khác gì một cái bồn gỗ, bên trong vụ khí liễu nhiễu, có hai đệ tử đang dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt nước trong bồn gỗ.Sắc mặt Hầu Phích Tịnh nhợt nhạt nằm dài trong nước, đầu tựa vào bên bờ bồn, chân duỗi dài trong hố, thỉnh thoảng lại di động một chút, hắn đang nhắm mắt hưu dưỡng. Nước trong bồn gỗ chỉ dùng Thần Mộc Chi Dịch làm ra, trong không khí tràn ngập một mùi thơm ngát nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng( tinh thần sảng khoái), rất là thoải mái.Lý Cường vừa thấy thì nhịn không được nở nụ cười, nhìn bộ dáng của lão ca tựa hồ thương thế cũng không nặng, không có vấn đề gì quá lớn. Hắn ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: " Lão ca, đã bao lâu không tắm rồi?"Hầu Phích Tịnh nhắm mắt lại, lại dương dương nói: " Từ sau Phân Thần kỳ, lão tử cho tới bây giờ không có tắm qua, dựa vào bản lãnh của người tu chân, thì không cần tắm rửa, lão tử đã sớm quên tắm rửa có tư vị gì, a...không nghĩ tới...ngâm mình trong nước nóng thật sự là hưởng thụ, lão tử không còn muốn động nữa." Nói xong, thân thể trầm xuống dưới, chìm cả toàn thân vào trong nước. Một hồi lâu, hắn mới ló đầu lên, than thở: " Huynh đệ, lần này lão tử phiền toái lớn."Trong lòng Lý Cường nao nao, vội bước lên, đem thần thức dò xét tới. Hai người bọn họ là huynh đệ, cử động như vậy rất là bình thường, nếu là người tu chân khác làm như vậy, đó là một chuyện rất thất lễ.Hầu Phích Tịnh buông lỏng thân thể để cho Lý Cường xem xét, nói: " Lão tử lần này chơi lớn, ha ha, ngay cả La Thiên Thượng Tiên cũng dám đánh...lão đệ, ta có phải cuồng quá hay không a."Hai người đệ tử đang ngồi bên bồn gỗ thu tay lại đứng lên, liên tục vận Tam Muội Chân Hỏa hóa khai Thần Mộc Chi Dịch, cũng là rất khổ cực.Thần thức của Lý Cường trong cơ thể Hầu Phích Tịnh vòng vo một vòng, chỉ chốc lát, hắn thu hồi thần thức, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu khổ tư( suy nghĩ). Hắn biết lão ca phiền toái lớn.Sau khi tiến vào Đại Thừa kỳ, nguyên anh và bản thể cơ bản hợp thành làm một, mà tử phủ của Hầu Phích Tịnh bây giờ mơ hồ có dấu hiệu quay trở lại nguyên anh, mặc dù tính mạng không có nguy hiểm, nhưng đây là biểu hiện của công lực lui lại, dùng linh đan của tu chân giới đã không cách nào khôi phục nữa.Lý Cường nghĩ đến nếu cho hắn Thánh Thật Lãm, chuyển niệm vừa nghĩ đã thấy không đúng, hắn bị giờ đang bị thương công lực lùi bước, linh lực của Thánh Thật Lãm bá đạo vô cùng nên lão ca nhất định là chịu không được.Lý Cường bắt đầu nhớ lại Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, cố gắng nghiền ngẫm cũng hơn một giờ. Trong phòng không ai nói chuyện, ai cũng yên tĩnh lén lút chờ đợi. Hai đệ tử Thanh Mộc Môn lại tiếp tục hòa tan nước trong bồn gỗ.Trong lòng Lý Cường gấp gáp, bây giờ mình không có cách nào cứu trị Hầu Phích Tịnh, cho dù cầu Kiền Thiện Dong ra tay cũng vô dụng, chỉ có luyện ra Quy Nguyên Thần Đan mới được, đó chính là thần đan khó tu luyện nhất trong Bối Dã Thiên Kinh – Thất Tập Đan, là một lô đan có bảy loại thần đan. Nhưng luyện chế thần đan phải quay trở lại Phong Duyên Tinh, phải dựa vào sự trợ giúp của Mai Du Băng, hắn tự mình không có nắm chắc tu luyện được Thất Tập Đan, mà linh dược hiện hữu có hạn, cũng không thể tùy ý lãng phí.Hầu Phích Tịnh cười nói: " Lão đệ, đừng có sầu mi khổ kiểm( rầu rĩ), lão tử thăng không được tiên giới thì cũng không có gì chịu không được, nếu thật sự không được, lão tử binh giải tu Tán tiên, ha ha, như vậy ta còn có thể ở lại thế giới này mà cuồn cuộn dạo chơi, lão đệ, ngươi đừng lo lắng."Lý Cường ngẩng đầu nói: " Lão ca, huynh đệ của huynh lúc nào có làm cho người ta thất vọng qua? Nhưng lão ca phải chịu chút đau khổ rồi, trước khi ta luyện thành Quy Nguyên Thần Đan, lão ca..."Hầu Phích Tịnh mặc dù rất khoáng đạt, đối với vận mệnh của mình cũng rất phóng khoáng, nhưng nghe nói Lý Cường có thể có biện pháp cứu trị, nên vẫn cảm thấy rất vui vẻ, hắn cười nói: " Tu chân nhiều năm như vậy, lão tử còn sợ nếm đau khổ gì? Huynh đệ, hết thảy đều nghe ngươi đấy."Lý Cường không nói thêm nữa, hắn y theo Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, liên tục kháp động một loại pháp quyết cổ quái, mỗi động tác biến hóa liền có một đạo thải quang bắn vào trong cơ thể của Hầu Phích Tịnh, tổng cộng bắn vào mười tám đạo ánh sáng.Hầu Phích Tịnh phát giác công lực của mình hoàn toàn bị Lý Cường phong bế, hắn kinh ngạc nói: " Lão đệ, ngươi làm sao làm được vậy, lão tử bây giờ cho dù bị thương, cũng không có ai có thể phong bế một thân công lực, ngươi...ngươi thật sự là...ai, phục ngươi rồi."Bối Dã Thiên Kinh không hổ là bảo điển của Thủy Ẩn Giả, bên trên ghi lại đều là một ít luyện đan pháp môn trân quý, còn có một chút thủ pháp cấm chế cổ quái thần kỳ. Lý Cường dùng thủ pháp cấm chế Hầu Phích Tịnh chính là hạng nhất trong đó, nó làm cho cao thủ tu chân tiến vào trạng thái ký dưỡng, bây giờ Hầu Phích Tịnh hoàn toàn không thể dụng công, không có gì khác biệt với người bình phàm.Hầu Phích Tịnh từ trong bồn gỗ đứng dậy, thoáng xem xét một chút, vỗ vỗ tay nói: " Hay a, lão tử ngay cả muốn bay cũng không có khả năng rồi, ha ha, không thể làm gì khác hơn là lại làm người phàm một lần nữa. Lão đệ, sau này ngươi chính là bảo tiêu kiêm kẻ đánh nhau cho lão tử, ai mà chọc ta...ngươi phải giúp lão tử chơi lại hắn, ha ha."Lý Cường thật ra ngạnh da đầu đánh ra cấm chế, sợ không cẩn thận làm bị thương Hầu Phích Tịnh, thành công rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: " Ai dám chọc giận lão nhân gia ngươi. Lão ca, bây giờ ngoại trừ không thể tu luyện, còn những chuyện khác không có gì cấm kỵ, chờ ta luyện thành Quy Nguyên Thần Đan, hẳn là có thể khôi phục tu vi Đại Thừa kỳ của huynh."Cam Lăng Nhị phái môn nhân mang tới quần áo sạch sẽ để Hầu Phích Tịnh thay, Lý Cường phân phó cho hắn mang tới cho tiểu Thụ Nhân không ít vật thực. Hắn ngoắc hai đệ tử vừa rồi giúp gia tăng nhiệt lượng cho bồn gỗ, lấy ra hai kiện tiểu pháp bảo và một túi ngọc phù trước kia tu luyện tại Lâm Minh Tinh, cười nói: " Hai vị tiểu huynh đệ khổ cực rồi, đây là hai khỏa Bích Vụ Trụy do Ngưng Luyện Pháp tu luyện, làm ra hạng liên ( vòng cổ) có thể hộ thân, mỗi người một cái. Còn những ngọc phù khác đưa cho sư huynh đệ các ngươi."Hầu Phích Tịnh cười nói: " Lão đệ, thật không hiểu ngươi lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy, người tu chân Nguyên Thủy Môn chúng ta ngoại trừ có một thanh phi kiếm, rất ít có pháp bảo khác. Được rồi, lão tử bây giờ cái gì cũng không làm được, ngươi làm cho ta thanh trường kiếm, lão tử trước kia chính là cao thủ võ lâm, từng đánh khắp Thiên Đình Tinh vô địch thủ, hắc...có thanh kiếm trên tay cũng không tệ lắm đâu."Lý Cường mỉm cười, lão ca muốn có một thanh kiếm đối với hắn thật quá dễ dàng, hắn gật đầu nói: " Tốt, lập tức luyện kiếm." Đệ tử của Thanh Mộc Môn đều cũng hưng phấn, cơ hội nhìn thấy cao thủ luyện kiếm thật sự là rất khó được.Tin tức lập tức truyền ra, đệ tử Thanh Mộc Môn cơ hồ đều cũng chen vào phòng, Cam Lăng Kỳ đành phải chỉ huy môn hạ đệ tử kéo vách tường xuống, hắn cũng rất muốn xem Lý Cường làm sao để luyện kiếm.Tiểu Thụ Nhân đã ăn xong thực vật, một đôi mắt to màu bích lục nháy nháy, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cường, không biết tại sao có nhiều người tiến vào như thế. Hắn lặng lẽ đi đến sau lưng Lý Cường, kéo vạt áo hắn, tựa hồ sợ hắn đột nhiên biến mất. Lý Cường quay đầu nhìn tiểu Thụ Nhân, nhẹ nhàng sờ vào mái tóc bạc của hắn, tiểu Thụ Nhân nhất thời cảm thấy an tâm rất nhiều, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.Lý Cường lấy ra một đoạn Thiên Kim Sa, thuận tay lấy ra những tài liệu khác chuẩn bị, giữa hai tay khởi lên một đoàn Thiên Hỏa màu tím.Đệ tử Thanh Mộc Môn đột nhiên cảm thấy độ nóng trong phòng cấp tốc lên cao, tiểu Thụ Nhân là người đầu tiên chịu không được, hét lên một tiếng. Trong lòng Lý Cường có chút vừa động, lập tức khống chế thiên hỏa, không có độ nóng phát tán. Với thực lực bây giờ của hắn, động niệm là lập tức có thể nắm hết thảy trong tay.Rất nhanh, một thanh trường kiếm thành hình giữa hai tay hắn.Lý Cường đột nhiên nói: " Lăng Kỳ, có khách nhân đến."Cam Lăng Kỳ kinh ngạc đứng lên, không nghĩ tới lúc Lý Cường luyện kiếm mà còn có thể phân tâm xem xét bên ngoài. Hắn khom người nói: " Tiền bối, ta đi xem."
Tác giả : Tiêu Tiềm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại