Phiêu Du Giang Hồ
Quyển 2 - Chương 11: Làm ma quân, chẳng có thứ gì tốt đẹp hết!
Lúc bốn huynh đệ Âu Dương xông vào phòng thì tôi vẫn đang phẫn uất gặm chân gà. Mấy người bọn họ vừa trông thấy bộ dạng của tôi, ban đầu còn sững sờ, sau đó thì cùng nhau lao đến.
Tôi tức muốn thổ huyết, rõ ràng là đồ ăn tiểu gia tôi gọi, các người làm gì dám tranh nhau ăn thế chứ.
“Các huynh muốn chết hả!"
“Nha đầu thúi, nàng cũng vô lương tâm lắm. Chúng ta nhọc công tìm kiếm nàng một ngày một đêm, không ăn không uống, giờ nàng lại còn ý kiến nữa hả", Âu Dương Thiếu Nhân vừa ăn vừa nói.
“Đúng, đúng thế, chúng ta đều đói sắp chết đây."
“Nấm hương, ngon lắm."
“A, a, tôi muốn ăn đùi gà."
Ăn! Ăn! Ăn chết các huynh!
Tôi mặt mày hằm hằm dùng chiếc chân gà đang cầm trong tay nện lên đầu Âu Dương Thiếu Nhiên. Âu Dương Thiếu Nhiên sụt sịt òa khóc, vung tay giằng lấy miếng nấm hương trong miệng Âu Dương Huyền. Âu Dương Huyền bị bất ngờ liền phun toàn bộ những thứ trong miệng lên người Âu Dương Y. Âu Dương Y lại hoành tráng cầm chiếc bánh trong tay ném thẳng vào mặt Âu Dương Thiếu Nhân.
Còn tôi, lại bị Âu Dương Thiếu Nhân hoa lệ ụp đĩa rau cải trắng lên đầu.
Cho nên mới nói, tôi ghét nhất mấy trò nghịch thái quá vô bổ như thế.
Nhưng, có thể khẳng định một điều rằng, họ, nhất định rất quan tâm đến tôi. Cho nên, cảm ơn!
Tôi là người có trí nhớ không tốt lắm. Những chuyện liên quan đến ma quân, chỉ cần tới sáng hôm sau đã quên sạch.
Để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi chính là vị bang chủ cái bang với cái đầu kinh tế phát triển siêu cấp. Một ngày nào đó nhất định tôi phải đi gặp người đó mới được.
Làm ăn mày thì đều phải mặt dày, lỳ lợm, nhưng kiếm cũng khá. Dù sao tôi cũng không muốn làm nữ hiệp gì gì đó, đổi nghề sang làm ăn mày cũng được.
“Thượng Quan Tình, nàng đi làm ăn mày chẳng thà đi làm ni cô còn hơn", Âu Dương Huyền nói với tôi như thế.
Tôi nhếch mép đau khổ, mặt mày xám xịt.
Chắc chắn tên tiểu tử này đang thầm yêu tôi, nếu không sao lại quan tâm đến chuyện của tôi thế chứ.
“Nàng yên tâm, ta thầm yêu ai chứ không yêu nổi nàng đâu", Âu Dương Huyền vẫn giữ khuôn mặt khó coi vạn năm không đổi đó nhìn thấu vẻ mặt không lộ tâm trạng của tôi.
Tôi chỉ muốn băm vằm tảng băng trên mặt kia.
“Tôi quyết định rồi, địa điểm tiếp theo, chúng ta sẽ đến Lạc Dương", tôi nhảy lên tuyên bố.
Lạc Dương, tôi đã muốn đi từ lâu rồi. Tôi muốn viết một bộ tiểu thuyết thật hoành tráng, cũng muốn đi bán giấy, kiếm thật nhiều tiền.
A, a, tiểu gia tôi vốn thích những nơi đẹp đẽ mà. Mấy tên tiểu tử kia méo mặt quay lại nhìn tôi, cuối cùng cũng quyết định tiếp theo sẽ đi về phương Nam.
Ngày xuất phát, Âu Dương Thiếu Nhân buộc một chiếc còi lên người tôi, tôi thổi, dùng hết sức thổi, nhưng sao nó không phát ra tiếng.
Âu Dương Thiếu Nhân cười nói: “Tiểu Tình, nếu nàng cần ta, hãy thổi nó bằng tất cả nhớ nhung. Ta nhất định sẽ nghe thấy".
Tôi trợn mắt nói với huynh ấy: “Âu Dương Thiếu Nhân, huynh quả là kiêu ngạo".
Âu Dương Thiếu Nhân im lặng không nói.
Đi về phương Nam, chúng tôi quyết định đi bằng đường thủy.
Oa, tôi rất thích. Tưởng tượng chút xíu, tôi ngồi bên một cây đàn, khói sóng chảy dài, ngón tay gảy nhẹ. Hát rằng: “Ta chỉ là một cây nấm hương xinh đẹp, la la la…".
Phụt! Thôi bỏ đi, đây không phải là sở trường của tiểu gia tôi.
Hay là tôi đổi sang một bộ y phục nho sinh, phe phẩy quạt giấy mà nói một câu: “Oa, sông lớn quá, nước thật đầy".
Phụt! Quả nhiên, tiểu gia tôi chỉ thuộc trường phái ảo tưởng. Thể loại văn thơ lai láng không thích hợp với tôi.
Chắc là hiếm lắm mới có ngày thời tiết đẹp như thế. Tôi phát hiện hôm nay đặc biệt có rất nhiều người lái đò. Không, không phải là đặc biệt, mà là dị thường.
Quay đầu lại, tôi cười với Âu Dương Thiếu Nhân: “Nhiều người như vậy làm gì chứ, đánh nhau phải không?".
Âu Dương Thiếu Nhân mặt mày xanh xao nói với tôi: “Tiểu Tình, nếu có một chiếc thuyền lao với tốc độ bất bình thường đến bên cạnh nàng, vậy nàng cảm thấy hắn ta muốn làm gì?".
Tôi hào hứng, huynh ấy bị ngốc sao.
“Vậy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là muốn đánh huynh rồi."
“Vậy có rất nhiều con thuyền đang hướng về phía nàng thì sao?"
“Đánh chết huynh."
Âu Dương Thiếu Nhân vác khuôn mặt chẳng biết nên cười hay nên khóc, chỉ tay về phía sau tôi rồi nói: “Nhìn về phía sau, tạm biệt cuộc đời của nàng đi".
Tôi xoay người, ngẩn ngơ giây lát.
Không phải chứ, tôi tự cảm thấy mình từ nhỏ đã ngoan hiền, luôn chấp hành chủ trương của đảng. Tại sao ông Trời lại đối xử với tôi như vậy. Những con thuyền đang đi lại hiền hòa trên sông bỗng chốc như biến thành ma quỷ rồi xông thẳng về phía chúng tôi mà hô vang “Giết, giết!".
Tôi trợn tròn mắt, không dám tin những thứ mình đang thấy, cố dùng cặp mắt như hai chiếc đèn pha của mình mà soi cho thật kỹ, cuối cùng cũng phát hiện nguyên nhân. Đó chính là, tất cả những chiếc thuyền này đều bám theo một chiếc thuyền đi hàng đầu trong đó.
Tôi khóc, đại ca à, tôi nhận ra rồi, các huynh đang bị truy sát phải không. Các huynh có thể làm nghề gì đó có đạo đức một chút được không, đừng làm liên lụy đến người vô tội như vậy nữa.
Sống trên đời này thật chẳng dễ dàng chút nào.
“Âu Dương Thiếu Nhân, chúng ta mau chạy thôi", tôi oang oang hét lớn.
“Không chạy được nữa… chúng ta cũng bỏ mạng như con thuyền kia thôi, bị bao vây rồi."
Những chiếc thuyền kia đột nhiên dừng lại. Tôi đang cảm thấy may mắn khi mình có thể sẽ không phải làm thủy quỷ thì bốn phía lại bất ngờ vang lên tiếng hét “Giết!". Chỉ thấy hình đao bóng kiếm sáng loáng, họ đuổi, tôi chạy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra một điều, đó là làm nữ nhân vật chính xuyên không thật không dễ dàng. Mấy ngày nay, những chuyện khác thì chẳng đụng phải, sao lúc nào cũng vướng vào mấy chuyện truy sát giết chóc thế này.
Thực ra, nhà của tiểu gia tôi ở dưới chân núi Đại Trạch, nhà tôi có bố tôi, mẹ tôi và tôi. Khó khăn lắm tôi mới xuyên không được. Các vị thúc thúc buông tha cho tôi đi mà.
Chẳng thể chờ đợi họ ra tay, lúc này chỉ tôi mới có thể tự cứu mình.
Tôi xoay người, ra chỉ thị với Âu Dương Thiếu Nhân: “Cướp chiếc thuyền phía xa nhất kia, chạy!".
Bốn người kia lập tức tạo thế bỏ chạy, bất ngờ có người bay đến cản đường tháo thân của chúng tôi.
Khi bốn huynh đệ Âu Dương đều đã ở trên một chiếc thuyền khác, tôi vẫn còn đứng sững, không lao theo được.
Đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, sau đó luồng sáng bạc lóe lên, và rồi một cây đao lại oai hùng ghè lên cổ tôi.
Cảnh này thật giống với những cảnh trong bộ phim quay chậm, quay đi quay lại nhiều lần.
Tôi nghiêng đầu, mặt mày xám xịt, miệng không ngừng run rẩy.
“Nè, mặt nạ của huynh, vẫn kỳ lạ như thế nhỉ."
Cho nên mới nói, hu hu, cái gọi là tình cờ gặp gỡ gì gì đó, căn bản là lừa người mà.
Đại ca à, huynh thuộc băng đảng mặt nạ hả, nhất định là băng đảng mặt nạ rồi!
“Cấm động thủ, nàng ấy là Thượng Quan Tình", Âu Dương Thiếu Nhân lại lần nữa hét lên.
Tôi đưa mắt nhìn, vô số hiệp sĩ đang vây quanh, bộ dạng bi thương như muốn nói “Lại là cô hả".
Tôi chán nản, lòng thầm đồng thanh nói cùng bọn họ: “Thượng Quan Tình, lại là cô hả?".
Ma quân kia đầu tiên là sững người, sau đó lại cúi đầu cười cười, cách chiếc mặt nạ, dùng giọng dễ nghe nói với tôi: “Thượng Quan Tình? Ha ha, lại là cô hả. Chúng ta đúng là có duyên".
Đúng, không sai, chúng ta rất có duyên. Vậy là sau một hệ liệt cơ duyên trùng hợp, tôi lại lần nữa bị bắt đi đầy hoa lệ.
Khi chiếc thuyền đã đi xa, tôi vẫy tay chào tạm biệt bốn huynh đệ Âu Dương, nói một câu: “Lần sau, mời các huynh trực tiếp đến cái bang tìm tôi".
***
“Nè, tại sao lần nào gặp cũng thấy cô đi cùng bốn người đó thế?"
Tôi liếc xéo hắn, chẳng thèm đoái hoài.
“Nè, nói cho ta biết, cô muốn chết sao?"
Xí! Tại sao tôi phải nghe lời huynh chứ!
“Vì tôi quen mấy người đó."
Thôi được rồi, huynh là ma quân, huynh là to nhất, tiểu gia tôi không chống đối huynh nữa, trước tình hình này tôi không mở miệng với huynh chắc không được.
“Hả? Cô không phải Thượng Quan Tình sao? Đáng ra phải quen biết rất nhiều người chứ."
“Ờ, trí nhớ của tôi không được tốt lắm nên những người tôi có thể nhớ cũng không nhiều."
“Hả? Nói như thế cô có nhớ ta không?"
“Không, tôi chỉ cảm thấy chiếc mặt nạ này trông rất quen", tôi lạnh lùng nói.
Không sai. Tôi chẳng biết tên hắn là gì, cũng chẳng biết gia cảnh nhà hắn ra sao, thứ nhớ nhất chỉ là chiếc mặt nạ vạn năm bất biến kia mà thôi.
Nghe câu trả lời như thế, ma quân rõ ràng có chút tức giận.
Tôi một mình ngồi bên mạn thuyền ngắm dòng nước, đâu có thời gian mà quản chuyện hắn vui hay buồn chứ.
“Ta muốn dùng một cách đặc biệt để giúp cô có thể nhớ ta", hắn ta nói.
Yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn cách quên huynh hoàn toàn. Tôi vừa nghĩ như thế, đột nhiên trên đầu lại xuất hiện một bóng đen cực lớn. Tôi liền có một dự cảm rất không lành, ngoái đầu nhìn, muốn nói gì đó. Tóm lại là chỉ thấy trời đã giăng đầy bóng đêm.
“Tõm" một tiếng, tôi lại vinh quang ngã xuống dòng nước.
Tiểu nhân! Tiểu nhân! Tôi không biết bơi mà…
“Tôi, tôi!", tôi vùng vẫy hét lớn.
Tên ma quân đáng chết bộ dạng nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng tháo chiếc mặt nạ xuống.
Hắn ta rất đẹp trai, đáng tiếc là tôi không có tâm trạng để ngắm. Tôi muốn ngắm, dù sao số tôi may mắn cũng sẽ được ngắm mà.
“Ta tên Mặc Nguyệt, gọi tên ta đi rồi ta sẽ kéo cô lên", hắn nói.
Tôi vẫn cố vùng vẫy, rất muốn hét thẳng vào mặt hắn.
Nhưng, tiểu gia tôi xuyên không lần này cũng chẳng dễ dàng, chết như thế thì ai sẽ lượm xác tôi về chứ. Gọi thì gọi!
“Mặc Nguyệt!", tôi gọi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Quá hung dữ, dịu dàng hơn chút đi."
Con tim tôi băng lạnh. Hu hu, tôi đã uống mấy ngụm nước lớn rồi đấy.
“Mặc Nguyệt!", tôi dùng giọng dịu dàng ấm áp gọi.
“Nhỏ quá, to hơn chút nữa."
“…"
Tôi thật, thật lòng rất muốn hét lên cho hắn nghe.
Nhưng… Hắn tưởng tôi là quả bóng hả? Tôi có thể tự nổi trên mặt nước được sao.
Trong chớp mắt tôi đã chìm nghỉm, tên nam nhân chết tiệt cuối cùng cũng nhảy xuống. Dưới đáy nước, trong tia khúc xạ của ánh mặt trời, tôi thấy tên tiểu tử đáng chết đó mỉm cười.
…
Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa cả chín đời con cháu chắt nhà ngươi.
Tôi thầm nghĩ, quả nhiên thứ càng nguy hiểm thì càng đẹp và thu hút.
Lại lần nữa được hít thở bầu không khí trong lành tươi mới, lại một lần nữa được ngắm bầu trời trong xanh.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của ma quân đang hiển hiện trước mắt, thầm cảm thán trong lòng: Làm ma quân, khốn kiếp, chẳng có gì tốt đẹp!
Tôi tức muốn thổ huyết, rõ ràng là đồ ăn tiểu gia tôi gọi, các người làm gì dám tranh nhau ăn thế chứ.
“Các huynh muốn chết hả!"
“Nha đầu thúi, nàng cũng vô lương tâm lắm. Chúng ta nhọc công tìm kiếm nàng một ngày một đêm, không ăn không uống, giờ nàng lại còn ý kiến nữa hả", Âu Dương Thiếu Nhân vừa ăn vừa nói.
“Đúng, đúng thế, chúng ta đều đói sắp chết đây."
“Nấm hương, ngon lắm."
“A, a, tôi muốn ăn đùi gà."
Ăn! Ăn! Ăn chết các huynh!
Tôi mặt mày hằm hằm dùng chiếc chân gà đang cầm trong tay nện lên đầu Âu Dương Thiếu Nhiên. Âu Dương Thiếu Nhiên sụt sịt òa khóc, vung tay giằng lấy miếng nấm hương trong miệng Âu Dương Huyền. Âu Dương Huyền bị bất ngờ liền phun toàn bộ những thứ trong miệng lên người Âu Dương Y. Âu Dương Y lại hoành tráng cầm chiếc bánh trong tay ném thẳng vào mặt Âu Dương Thiếu Nhân.
Còn tôi, lại bị Âu Dương Thiếu Nhân hoa lệ ụp đĩa rau cải trắng lên đầu.
Cho nên mới nói, tôi ghét nhất mấy trò nghịch thái quá vô bổ như thế.
Nhưng, có thể khẳng định một điều rằng, họ, nhất định rất quan tâm đến tôi. Cho nên, cảm ơn!
Tôi là người có trí nhớ không tốt lắm. Những chuyện liên quan đến ma quân, chỉ cần tới sáng hôm sau đã quên sạch.
Để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi chính là vị bang chủ cái bang với cái đầu kinh tế phát triển siêu cấp. Một ngày nào đó nhất định tôi phải đi gặp người đó mới được.
Làm ăn mày thì đều phải mặt dày, lỳ lợm, nhưng kiếm cũng khá. Dù sao tôi cũng không muốn làm nữ hiệp gì gì đó, đổi nghề sang làm ăn mày cũng được.
“Thượng Quan Tình, nàng đi làm ăn mày chẳng thà đi làm ni cô còn hơn", Âu Dương Huyền nói với tôi như thế.
Tôi nhếch mép đau khổ, mặt mày xám xịt.
Chắc chắn tên tiểu tử này đang thầm yêu tôi, nếu không sao lại quan tâm đến chuyện của tôi thế chứ.
“Nàng yên tâm, ta thầm yêu ai chứ không yêu nổi nàng đâu", Âu Dương Huyền vẫn giữ khuôn mặt khó coi vạn năm không đổi đó nhìn thấu vẻ mặt không lộ tâm trạng của tôi.
Tôi chỉ muốn băm vằm tảng băng trên mặt kia.
“Tôi quyết định rồi, địa điểm tiếp theo, chúng ta sẽ đến Lạc Dương", tôi nhảy lên tuyên bố.
Lạc Dương, tôi đã muốn đi từ lâu rồi. Tôi muốn viết một bộ tiểu thuyết thật hoành tráng, cũng muốn đi bán giấy, kiếm thật nhiều tiền.
A, a, tiểu gia tôi vốn thích những nơi đẹp đẽ mà. Mấy tên tiểu tử kia méo mặt quay lại nhìn tôi, cuối cùng cũng quyết định tiếp theo sẽ đi về phương Nam.
Ngày xuất phát, Âu Dương Thiếu Nhân buộc một chiếc còi lên người tôi, tôi thổi, dùng hết sức thổi, nhưng sao nó không phát ra tiếng.
Âu Dương Thiếu Nhân cười nói: “Tiểu Tình, nếu nàng cần ta, hãy thổi nó bằng tất cả nhớ nhung. Ta nhất định sẽ nghe thấy".
Tôi trợn mắt nói với huynh ấy: “Âu Dương Thiếu Nhân, huynh quả là kiêu ngạo".
Âu Dương Thiếu Nhân im lặng không nói.
Đi về phương Nam, chúng tôi quyết định đi bằng đường thủy.
Oa, tôi rất thích. Tưởng tượng chút xíu, tôi ngồi bên một cây đàn, khói sóng chảy dài, ngón tay gảy nhẹ. Hát rằng: “Ta chỉ là một cây nấm hương xinh đẹp, la la la…".
Phụt! Thôi bỏ đi, đây không phải là sở trường của tiểu gia tôi.
Hay là tôi đổi sang một bộ y phục nho sinh, phe phẩy quạt giấy mà nói một câu: “Oa, sông lớn quá, nước thật đầy".
Phụt! Quả nhiên, tiểu gia tôi chỉ thuộc trường phái ảo tưởng. Thể loại văn thơ lai láng không thích hợp với tôi.
Chắc là hiếm lắm mới có ngày thời tiết đẹp như thế. Tôi phát hiện hôm nay đặc biệt có rất nhiều người lái đò. Không, không phải là đặc biệt, mà là dị thường.
Quay đầu lại, tôi cười với Âu Dương Thiếu Nhân: “Nhiều người như vậy làm gì chứ, đánh nhau phải không?".
Âu Dương Thiếu Nhân mặt mày xanh xao nói với tôi: “Tiểu Tình, nếu có một chiếc thuyền lao với tốc độ bất bình thường đến bên cạnh nàng, vậy nàng cảm thấy hắn ta muốn làm gì?".
Tôi hào hứng, huynh ấy bị ngốc sao.
“Vậy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là muốn đánh huynh rồi."
“Vậy có rất nhiều con thuyền đang hướng về phía nàng thì sao?"
“Đánh chết huynh."
Âu Dương Thiếu Nhân vác khuôn mặt chẳng biết nên cười hay nên khóc, chỉ tay về phía sau tôi rồi nói: “Nhìn về phía sau, tạm biệt cuộc đời của nàng đi".
Tôi xoay người, ngẩn ngơ giây lát.
Không phải chứ, tôi tự cảm thấy mình từ nhỏ đã ngoan hiền, luôn chấp hành chủ trương của đảng. Tại sao ông Trời lại đối xử với tôi như vậy. Những con thuyền đang đi lại hiền hòa trên sông bỗng chốc như biến thành ma quỷ rồi xông thẳng về phía chúng tôi mà hô vang “Giết, giết!".
Tôi trợn tròn mắt, không dám tin những thứ mình đang thấy, cố dùng cặp mắt như hai chiếc đèn pha của mình mà soi cho thật kỹ, cuối cùng cũng phát hiện nguyên nhân. Đó chính là, tất cả những chiếc thuyền này đều bám theo một chiếc thuyền đi hàng đầu trong đó.
Tôi khóc, đại ca à, tôi nhận ra rồi, các huynh đang bị truy sát phải không. Các huynh có thể làm nghề gì đó có đạo đức một chút được không, đừng làm liên lụy đến người vô tội như vậy nữa.
Sống trên đời này thật chẳng dễ dàng chút nào.
“Âu Dương Thiếu Nhân, chúng ta mau chạy thôi", tôi oang oang hét lớn.
“Không chạy được nữa… chúng ta cũng bỏ mạng như con thuyền kia thôi, bị bao vây rồi."
Những chiếc thuyền kia đột nhiên dừng lại. Tôi đang cảm thấy may mắn khi mình có thể sẽ không phải làm thủy quỷ thì bốn phía lại bất ngờ vang lên tiếng hét “Giết!". Chỉ thấy hình đao bóng kiếm sáng loáng, họ đuổi, tôi chạy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra một điều, đó là làm nữ nhân vật chính xuyên không thật không dễ dàng. Mấy ngày nay, những chuyện khác thì chẳng đụng phải, sao lúc nào cũng vướng vào mấy chuyện truy sát giết chóc thế này.
Thực ra, nhà của tiểu gia tôi ở dưới chân núi Đại Trạch, nhà tôi có bố tôi, mẹ tôi và tôi. Khó khăn lắm tôi mới xuyên không được. Các vị thúc thúc buông tha cho tôi đi mà.
Chẳng thể chờ đợi họ ra tay, lúc này chỉ tôi mới có thể tự cứu mình.
Tôi xoay người, ra chỉ thị với Âu Dương Thiếu Nhân: “Cướp chiếc thuyền phía xa nhất kia, chạy!".
Bốn người kia lập tức tạo thế bỏ chạy, bất ngờ có người bay đến cản đường tháo thân của chúng tôi.
Khi bốn huynh đệ Âu Dương đều đã ở trên một chiếc thuyền khác, tôi vẫn còn đứng sững, không lao theo được.
Đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen, sau đó luồng sáng bạc lóe lên, và rồi một cây đao lại oai hùng ghè lên cổ tôi.
Cảnh này thật giống với những cảnh trong bộ phim quay chậm, quay đi quay lại nhiều lần.
Tôi nghiêng đầu, mặt mày xám xịt, miệng không ngừng run rẩy.
“Nè, mặt nạ của huynh, vẫn kỳ lạ như thế nhỉ."
Cho nên mới nói, hu hu, cái gọi là tình cờ gặp gỡ gì gì đó, căn bản là lừa người mà.
Đại ca à, huynh thuộc băng đảng mặt nạ hả, nhất định là băng đảng mặt nạ rồi!
“Cấm động thủ, nàng ấy là Thượng Quan Tình", Âu Dương Thiếu Nhân lại lần nữa hét lên.
Tôi đưa mắt nhìn, vô số hiệp sĩ đang vây quanh, bộ dạng bi thương như muốn nói “Lại là cô hả".
Tôi chán nản, lòng thầm đồng thanh nói cùng bọn họ: “Thượng Quan Tình, lại là cô hả?".
Ma quân kia đầu tiên là sững người, sau đó lại cúi đầu cười cười, cách chiếc mặt nạ, dùng giọng dễ nghe nói với tôi: “Thượng Quan Tình? Ha ha, lại là cô hả. Chúng ta đúng là có duyên".
Đúng, không sai, chúng ta rất có duyên. Vậy là sau một hệ liệt cơ duyên trùng hợp, tôi lại lần nữa bị bắt đi đầy hoa lệ.
Khi chiếc thuyền đã đi xa, tôi vẫy tay chào tạm biệt bốn huynh đệ Âu Dương, nói một câu: “Lần sau, mời các huynh trực tiếp đến cái bang tìm tôi".
***
“Nè, tại sao lần nào gặp cũng thấy cô đi cùng bốn người đó thế?"
Tôi liếc xéo hắn, chẳng thèm đoái hoài.
“Nè, nói cho ta biết, cô muốn chết sao?"
Xí! Tại sao tôi phải nghe lời huynh chứ!
“Vì tôi quen mấy người đó."
Thôi được rồi, huynh là ma quân, huynh là to nhất, tiểu gia tôi không chống đối huynh nữa, trước tình hình này tôi không mở miệng với huynh chắc không được.
“Hả? Cô không phải Thượng Quan Tình sao? Đáng ra phải quen biết rất nhiều người chứ."
“Ờ, trí nhớ của tôi không được tốt lắm nên những người tôi có thể nhớ cũng không nhiều."
“Hả? Nói như thế cô có nhớ ta không?"
“Không, tôi chỉ cảm thấy chiếc mặt nạ này trông rất quen", tôi lạnh lùng nói.
Không sai. Tôi chẳng biết tên hắn là gì, cũng chẳng biết gia cảnh nhà hắn ra sao, thứ nhớ nhất chỉ là chiếc mặt nạ vạn năm bất biến kia mà thôi.
Nghe câu trả lời như thế, ma quân rõ ràng có chút tức giận.
Tôi một mình ngồi bên mạn thuyền ngắm dòng nước, đâu có thời gian mà quản chuyện hắn vui hay buồn chứ.
“Ta muốn dùng một cách đặc biệt để giúp cô có thể nhớ ta", hắn ta nói.
Yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn cách quên huynh hoàn toàn. Tôi vừa nghĩ như thế, đột nhiên trên đầu lại xuất hiện một bóng đen cực lớn. Tôi liền có một dự cảm rất không lành, ngoái đầu nhìn, muốn nói gì đó. Tóm lại là chỉ thấy trời đã giăng đầy bóng đêm.
“Tõm" một tiếng, tôi lại vinh quang ngã xuống dòng nước.
Tiểu nhân! Tiểu nhân! Tôi không biết bơi mà…
“Tôi, tôi!", tôi vùng vẫy hét lớn.
Tên ma quân đáng chết bộ dạng nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng tháo chiếc mặt nạ xuống.
Hắn ta rất đẹp trai, đáng tiếc là tôi không có tâm trạng để ngắm. Tôi muốn ngắm, dù sao số tôi may mắn cũng sẽ được ngắm mà.
“Ta tên Mặc Nguyệt, gọi tên ta đi rồi ta sẽ kéo cô lên", hắn nói.
Tôi vẫn cố vùng vẫy, rất muốn hét thẳng vào mặt hắn.
Nhưng, tiểu gia tôi xuyên không lần này cũng chẳng dễ dàng, chết như thế thì ai sẽ lượm xác tôi về chứ. Gọi thì gọi!
“Mặc Nguyệt!", tôi gọi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Quá hung dữ, dịu dàng hơn chút đi."
Con tim tôi băng lạnh. Hu hu, tôi đã uống mấy ngụm nước lớn rồi đấy.
“Mặc Nguyệt!", tôi dùng giọng dịu dàng ấm áp gọi.
“Nhỏ quá, to hơn chút nữa."
“…"
Tôi thật, thật lòng rất muốn hét lên cho hắn nghe.
Nhưng… Hắn tưởng tôi là quả bóng hả? Tôi có thể tự nổi trên mặt nước được sao.
Trong chớp mắt tôi đã chìm nghỉm, tên nam nhân chết tiệt cuối cùng cũng nhảy xuống. Dưới đáy nước, trong tia khúc xạ của ánh mặt trời, tôi thấy tên tiểu tử đáng chết đó mỉm cười.
…
Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa cả chín đời con cháu chắt nhà ngươi.
Tôi thầm nghĩ, quả nhiên thứ càng nguy hiểm thì càng đẹp và thu hút.
Lại lần nữa được hít thở bầu không khí trong lành tươi mới, lại một lần nữa được ngắm bầu trời trong xanh.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của ma quân đang hiển hiện trước mắt, thầm cảm thán trong lòng: Làm ma quân, khốn kiếp, chẳng có gì tốt đẹp!
Tác giả :
Hạ Tiểu Mạt