Phiếu Cơm
Chương 1: Tổng giám đốc nghèo túng
“Chu Tân Quốc, cậu làm gì vậy? Mau mở cửa ra!" Bên ngoài cửa sắt lạnh như băng của tập đoàn ASA, Đường Ngạo trong tay chỉ có một cây súng máy thông dụng, mà phía sau anh có khoảng hơn bốn mươi “Người" đang chậm chạp, cứng ngắc đi tới.
Vẻ mặt anh âm trầm, tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng dần dần trở nên nặng nề. Sau cửa sắt chạm rỗng, phó tổng tập đoàn ASA Chu Tân Quốc vẫn mỉm cười, bộ dáng hòa nhã dễ gần lại bình dị: “A, mọi người có nghe thấy không, Đường tổng đang ra lệnh cho chúng ta mở cửa đó. Sao còn không mau ra mở cửa? Cẩn thận Đường tổng của chúng ta nổi giận là không hay đâu."
Xung quanh cười rộ lên, những kẻ nhiễm virus ở phía sau càng ngày càng gần. Màu da bọn họ xám như tro, mắt lồi ra, trên người mang theo rất nhiều vết thương kinh khủng, giống hệt zombie trong phim. Đường Ngạo quay đầu, súng máy liên thanh vang lên, đám zombie đi đầu toàn bộ ngã gục, từ trên đầu chảy ra chất nhầy màu xanh vàng. Đường Ngạo không bắn trượt một phát nào.
Nhưng tiếng súng chỉ hấp dẫn càng nhiều zombie hơn mà thôi, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới. Dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như Đường tổng, trên trán cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Thành phố E có khoảng hơn sáu triệu người, ai biết bây giờ còn bao nhiêu người sống sót? Nếu tất cả những người đã chết đều biến thành zombie, một khẩu súng của anh có thể bắn chết bao nhiêu?
Anh xoay người, lại bắt đầu đập cửa, cửa sắt nặng nề làm từ những thanh sắt to như cánh tay, rất chắc chắn. Bởi vì quá nhẵn nên cũng không thể leo lên được.
“Chu Tân Quốc! Năm đó ba mày bị ung thư máu, mày không một xu dính túi, là tao bỏ tiền chữa bệnh cho ba mày, cho mày đi học. Sau khi mày tốt nghiệp cũng là tao giữ mày ở ASA tiếp tục làm việc, còn cho mày làm phó tổng! Vì sao mày lại phản bội tao?" Đường Ngạo giận dữ, Đường tam công tử thành phố E, cha là Quân trưởng tập đoàn quân [1], quân hàm thiếu tướng, tuy rằng quan hệ giữa anh và cha không tốt, nhưng cả thành phố E ai dám không nể mặt anh?
[1] Tập đoàn quân: Gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn.
“Phản bội?" Cuối cùng Chu Tân Quốc cũng thu hồi mặt nạ của hắn, liên tục cười lạnh, “Đường Ngạo, tao là người, không phải con chó của mày. Từ ngày mày giúp đỡ cha tao, tao cũng chỉ có thể đi theo sau đuôi mày, mày bảo tao nâng chân tao nhất định phải nâng chân, mày bảo tao vẫy đuôi tao cũng chỉ có thể vẫy đuôi! Tao vẫn cười, cả ngày đều cười, bởi vì mày không lúc nào là không nhắc nhở tao, nhà, xe, phụ nữ, bao gồm cả mạng sống của ba tao cũng là do mày cho!"
Hai mắt Chu Tân Quốc đỏ lừ, hắn giơ súng lên, họng súng chỉ thẳng vào tổng giám đốc Đường. Một người bên cạnh hắn ngăn hắn: “Tân Quốc, bên ngoài nhiều zombie như vậy, nó chạy không thoát đâu. Đừng lãng phí đạn."
Đường Ngạo nhìn kỹ, người nói chuyện là phó tổng giám đốc của anh – Tưởng Hồng Phúc. Anh lạnh lùng cười: “Còn ông, tôi trả lương cho ông cao gấp đôi bên ngoài, tập đoàn ASA cuối năm chia hoa hồng chưa từng thiếu một xu của ông, vì sao ông bán đứng tôi?"
Tưởng Hồng Phúc không chút hoang mang chỉnh chỉnh đống tóc lưa thưa: “Đường Ngạo, năm nay tao bốn mươi hai, không ít tuổi hơn Đường tướng quân là mấy, nói thế nào cũng là người cùng thời với cha mày. Bình thường làm chút chuyện vặt lông gà vỏ tỏi, mày cũng có thể tùy ý đánh chửi. Mày thường xuyên mắng tao là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, đầu người óc heo. Nhưng Đường Ngạo mày có biết tao hận nhất chính là người khác mắng tao là heo!"
Cảm xúc của lão ta cũng dần dần kích động: “Tao béo một chút thì là heo? Vậy mày bây giờ là cái gì? Chó! Con chó rơi xuống nước!"
Chu Tân Quốc bên cạnh lão ta xì một tiếng khinh thường, như muốn nhổ nước bọt lên mặt Đường Ngạo. Trong đám người có người cười nói: “Đường tổng sẽ biến thành chó zombie ngay thôi, ha ha ha ha."
Tiếng chế nhạo lại khiến mọi người cười ồ lên.
Đường Ngạo nhìn sang, người này mặc đồng phục bảo vệ nhà xưởng, còn rất trẻ. Người này cũng biết anh đang nhìn hắn, lập tức tự giới thiệu: “Đường tổng không biết tôi đúng không? Cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như chúng tôi sao có thể lọt vào mắt xanh của anh? Tôi là Lý Tiểu Đông thuộc bộ phận bảo vệ nhà xưởng. Chính là kẻ không có mắt lần trước mở cửa xe cho anh gặp phải anh và cô Dương Anh Anh đang phong lưu khoái hoạt, bị ngài ném BCS dùng rồi vào mặt."
Đường Ngạo nghĩ, quả thật là có chuyện như vậy. Lý Tiểu Đông vẫn cười vô cùng khiêm tốn: “Đường tổng, tạm biệt. Chờ anh bị zombie xé thành từng mảnh, tôi sẽ thả chó trong nhà xưởng ra, để chúng nó công anh về. À, nhưng chó trong nhà xưởng đều thích sạch sẽ, anh như vậy. . . Không biết chúng nó có ngại bẩn không nữa. . ."
“Ha ha ha ha." Lại một tràng cười vang, trong lòng bàn tay Đường Ngạo lạnh ngắt.
Bảy năm trước, anh bị cha đuổi ra khỏi nhà, dùng hai vạn duy nhất trên người lập ra xưởng thuốc ASA. Khi đó xưởng chỉ có tám công nhân, vốn liếng ít ỏi.
Là anh từng bước tự phát triển đến ngày nay, có bốn vạn công nhân, quy mô tiền vốn hơn mười triệu, trở thành xí nghiệp kiểu mẫu của thành phố E. Nhưng bây giờ anh bị mọi người nhốt ở ngoài cửa, Đường tam công tử bảy năm gây dựng sự nghiệp, kết giao vô số bạn bè, đã từng hô phong hoán vũ khắp thành phố E lại không có lấy một người bạn ở trong công ty mình?
Phía sau, zombie càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng gần. Đường Ngạo cắn chặt răng, anh cần phải sống sót ra ngoài. Anh nắm thật chặt súng, dùng báng súng đập vỡ đầu một con zombie: “Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay."
Anh nhìn xung quanh, bên ngoài xưởng là rặng cây. Không thể tiếp tục do dự nữa! Anh chạy về phía góc trái nơi ít zombie nhất phá vây, súng trong tay cho dù đang chạy cũng không mất đi độ chính xác. Tay súng thiện xạ của bộ đội đặc chủng, dù bị sĩ quan huấn luyện đá ra khỏi quân đội, nhưng thân thủ cũng không tồi.
Anh đá bay một con zombie, bên ngoài là một hàng xe dài, anh nhảy lên một chiếc, cố ý phát ra tiếng vang lớn. Gần như tất cả zombie đều vây quanh đây, trong lỗ tai tràn ngập tiếng ha ha quái dị. Xung quanh không dưới trăm con zombie, mùi tanh làm người ta buồn nôn.
Đường Ngạo mệt đến mức thở hổn hển, ngồi trong văn phòng đã lâu, thể lực thoái hóa không ít. Có zombie bắt đầu trèo lên mui xe, anh bắn vào bình xăng của một chiếc ô tô phía xa. Ô tô bây giờ đều lắp trang bị chịu lực, không dễ nổ nhưng xăng cũng bắt đầu trào ra.
Anh lại dùng báng súng nện xuống hai con zombie bò lên. Sau cửa sắt nhà xưởng, Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc và hơn một trăm viên chức ASA đứng nhìn.
Xăng chảy ra càng ngày càng nhiều, Chu Tân Quốc rốt cuộc không nhịn được: “Đường tổng của chúng ta dường như định chạy."
Tưởng Hồng Phúc cầm súng bắn hai phát, nhưng vì ngắm không chuẩn nên không trúng. Bảo vệ Lý Tiểu Đông phía sau lão ta cầm lấy súng, ngắm rất lâu, cuối cùng bóp cò, nổ súng.
Đường Ngạo nghiêng người tránh, thấy đã đủ xăng mới rút bật lửa từ trong túi quần ra, bật lên, sau đó ném xuống đất. Trước lúc bật lửa rơi xuống đất, anh từ trên xe liều mạng nhảy qua rặng cây. Tiếng súng vang vài lần, nhưng anh không còn thời gian để tâm. Sau khi qua được rặng cây thứ hai, anh mới phát hiện đùi phải và tay phải. . . . . Chết tiệt, anh trúng đạn rồi!
May mà lúc này đại đa số zombie đều chết trong biển lửa, một phần ở ngoài vòng lửa cũng đã bị lửa ngăn cản, không phân biệt được phương hướng. Trong không khí phát ra tiếng vang xèo xèo như tiếng nướng thịt, mùi thịt bay khắp nơi.
Bụng Đường Ngạo sôi òng ọc, hôm nay anh và Chu Tân Quốc vốn định ra ngoài kiếm đồ ăn nước uống. Trong nhà ăn của xưởng có đủ gạo, nhưng không có rau và trái cây tươi. Anh phòng ngừa chu đáo, vẫn cảm thấy nên chuẩn bị đủ đồ ăn thì hơn.
Vì thế trong hai ngày bệnh dịch bùng nổ, Tưởng Hồng Phúc phụ trách mang người gia cố lưới bảo vệ nhà xưởng, anh và Chu Tân Quốc đi xung quanh tìm nguyên liệu hữu dụng.
Hôm nay khi quay về bị zombie truy đuổi, anh cản phía sau yểm trợ, không ngờ lại bị nhốt ngoài cửa. Anh xé quần áo băng chặt miệng vết thương, cuối cùng quay lại nhìn khu xưởng ASA một lần.
Chu Tân Quốc, Tưởng Hồng Phúc. Anh sẽ nhớ kỹ hai cái tên này!
Trong khu xưởng cũng lặng ngắt như tờ, một lúc sau Lý Tiểu Đông mới nói: “Hắn ta chạy thoát, hắn ta chạy thoát rồi làm sao bây giờ? Hắn ta sẽ tìm chúng ta báo thù!"
Chu Tân Quốc đứng sau tát hắn ta một cái: “Lo cái gì? Cậu cho rằng hắn vẫn là con trai Đường thiếu tướng? Tổng giám đốc ASA à? Hắn chẳng có gì, chạy thoát khỏi đây cũng sẽ bị zombie ăn thôi! Báo thù cái gì?"
Có như vậy Lý Tiểu Đông mới bình tĩnh lại, Tưởng Hồng Phúc lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, gặp lại người này, giết không tha!"
Sắc trời dần tối, trong bụng gần như trống rỗng. Đánh chết ba con zombie đi ngang qua, bởi vì mất máu quá nhiều, trong đầu anh cũng dần trở nên mơ hồ. Đường Ngạo dùng sức véo vào vết thương trên cánh tay phải. Đau có thể khiến cho anh tỉnh táo. Lúc này mùi máu tanh trên người anh sẽ hấp dẫn zombie. Anh cần một cái đầu tỉnh táo.
Nơi này là trung tâm thành phố E, bệnh dịch bùng nổ ở đây, là nơi có mật độ zombie cao. Anh bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, không thể tiếp tục như vậy được. Anh chịu đau lết vào một cửa hàng tạp hóa, nhân viên cửa hàng nằm gục trên quầy thu ngân. Đường Ngạo thử đẩy đẩy anh ta, sau đó phát hiện dưới vai gáy anh ta chỉ còn một lớp da.
Trong tiệm vô cùng lộn xộn, xem ra nơi này đã có rất nhiều người “ghé thăm" rồi. Đồ ăn và nước uống đã bị lấy hết. Tình huống rất không ổn, anh đi không nổi nữa. Anh chỉ cầm một con dao phay, dùng súng làm gậy chống. Không có đạn thì súng nào cũng không bằng một cây gậy thực sự.
Đèn trên đường mờ mờ, một trận gió thổi qua cuốn bay những tờ báo cũ, không khí âm u tĩnh lặng. Đường Ngạo vấp vào một viên gạch, anh chửi thề một tiếng, nổi trận lôi đình, tức mà không có chỗ xả.
Anh đường đường là tổng giám tốc tập đoàn ASA, gia tài hơn bạc triệu! Bây giờ trong ngân hàng anh có ít nhất mười tài khoản. Nhưng anh đang làm gì đây? Anh bị cấp dưới của mình đuổi ra khỏi công ty, trúng hai phát đạn, lưu lạc đầu đường, bụng thì đói sôi sùng sục, cả nước cũng không có mà uống.
Trong ngân hàng bên cạnh có người! Đường Ngạo cảnh giác, ngó đầu nhìn, phát hiện có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trốn bên trong đang ăn. Đường Ngạo đói không chịu nổi, nuốt nước miếng. Tổng giám đốc chó má gì đó lúc này cũng vứt hết đi. . . Cho dù làm chuyện này thật sự rất mất hình tượng.
Anh giơ súng, hét lên: “Không được nhúc nhích!"
Thanh niên kia hoảng sợ, nòng súng của Đường Ngạo đã chĩa vào trán anh ta. Anh ta không dám động đậy, liên tục nói: “Đừng giết em đừng giết em, anh muốn cái gì em cho anh hết!"
Đường Ngạo vốn tự cao tự đại, lúc này cũng không thể không đỏ mặt: “Đưa tôi."
Người thanh niên nghe lời đưa qua, Đường Ngạo cầm lấy, còn không thỏa mãn: “Xoay người, cởi áo."
Người thanh niên kia òa khóc: “Đại ca, không cởi được không, em không phải loại người đó. . . . . ."
Đường Ngạo dí súng lên đầu anh ta: “Đừng nhiều lời, cởi!"
Vì thế người thanh niên bắt đầu cởi áo. Đường Ngạo mặc áo gió màu xanh quân đội của anh ta vào, áo gió rất dài, không nhìn thấy được vết thương trên cánh tay và trên đùi. Đây cũng là thói quen của anh: che giấu nhược điểm của mình. Lúc này người thanh niên kia đã cởi cả áo len, sau đó lại cởi áo trong, lộ ra thân trên gầy yếu.
Đường Ngạo: ?
Cởi áo trong xong, bắt đầu cởi quần.
Đường Ngạo: ? ?
Tên kia cởi xong quần, tiếp tục cởi quần lót.
Đường Ngạo: ! ! !
Biến thái phô dâm à! Đường Ngạo nổi giận: “Cậu làm gì đấy?!"
Tên kia vẻ mặt cầu xin: “Đại ca, không phải anh muốn cướp sắc sao? Anh nhẹ một chút, em sợ đau. . ."
Đường Ngạo: . . .
Vẻ mặt anh âm trầm, tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng dần dần trở nên nặng nề. Sau cửa sắt chạm rỗng, phó tổng tập đoàn ASA Chu Tân Quốc vẫn mỉm cười, bộ dáng hòa nhã dễ gần lại bình dị: “A, mọi người có nghe thấy không, Đường tổng đang ra lệnh cho chúng ta mở cửa đó. Sao còn không mau ra mở cửa? Cẩn thận Đường tổng của chúng ta nổi giận là không hay đâu."
Xung quanh cười rộ lên, những kẻ nhiễm virus ở phía sau càng ngày càng gần. Màu da bọn họ xám như tro, mắt lồi ra, trên người mang theo rất nhiều vết thương kinh khủng, giống hệt zombie trong phim. Đường Ngạo quay đầu, súng máy liên thanh vang lên, đám zombie đi đầu toàn bộ ngã gục, từ trên đầu chảy ra chất nhầy màu xanh vàng. Đường Ngạo không bắn trượt một phát nào.
Nhưng tiếng súng chỉ hấp dẫn càng nhiều zombie hơn mà thôi, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới. Dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc như Đường tổng, trên trán cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Thành phố E có khoảng hơn sáu triệu người, ai biết bây giờ còn bao nhiêu người sống sót? Nếu tất cả những người đã chết đều biến thành zombie, một khẩu súng của anh có thể bắn chết bao nhiêu?
Anh xoay người, lại bắt đầu đập cửa, cửa sắt nặng nề làm từ những thanh sắt to như cánh tay, rất chắc chắn. Bởi vì quá nhẵn nên cũng không thể leo lên được.
“Chu Tân Quốc! Năm đó ba mày bị ung thư máu, mày không một xu dính túi, là tao bỏ tiền chữa bệnh cho ba mày, cho mày đi học. Sau khi mày tốt nghiệp cũng là tao giữ mày ở ASA tiếp tục làm việc, còn cho mày làm phó tổng! Vì sao mày lại phản bội tao?" Đường Ngạo giận dữ, Đường tam công tử thành phố E, cha là Quân trưởng tập đoàn quân [1], quân hàm thiếu tướng, tuy rằng quan hệ giữa anh và cha không tốt, nhưng cả thành phố E ai dám không nể mặt anh?
[1] Tập đoàn quân: Gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn.
“Phản bội?" Cuối cùng Chu Tân Quốc cũng thu hồi mặt nạ của hắn, liên tục cười lạnh, “Đường Ngạo, tao là người, không phải con chó của mày. Từ ngày mày giúp đỡ cha tao, tao cũng chỉ có thể đi theo sau đuôi mày, mày bảo tao nâng chân tao nhất định phải nâng chân, mày bảo tao vẫy đuôi tao cũng chỉ có thể vẫy đuôi! Tao vẫn cười, cả ngày đều cười, bởi vì mày không lúc nào là không nhắc nhở tao, nhà, xe, phụ nữ, bao gồm cả mạng sống của ba tao cũng là do mày cho!"
Hai mắt Chu Tân Quốc đỏ lừ, hắn giơ súng lên, họng súng chỉ thẳng vào tổng giám đốc Đường. Một người bên cạnh hắn ngăn hắn: “Tân Quốc, bên ngoài nhiều zombie như vậy, nó chạy không thoát đâu. Đừng lãng phí đạn."
Đường Ngạo nhìn kỹ, người nói chuyện là phó tổng giám đốc của anh – Tưởng Hồng Phúc. Anh lạnh lùng cười: “Còn ông, tôi trả lương cho ông cao gấp đôi bên ngoài, tập đoàn ASA cuối năm chia hoa hồng chưa từng thiếu một xu của ông, vì sao ông bán đứng tôi?"
Tưởng Hồng Phúc không chút hoang mang chỉnh chỉnh đống tóc lưa thưa: “Đường Ngạo, năm nay tao bốn mươi hai, không ít tuổi hơn Đường tướng quân là mấy, nói thế nào cũng là người cùng thời với cha mày. Bình thường làm chút chuyện vặt lông gà vỏ tỏi, mày cũng có thể tùy ý đánh chửi. Mày thường xuyên mắng tao là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, đầu người óc heo. Nhưng Đường Ngạo mày có biết tao hận nhất chính là người khác mắng tao là heo!"
Cảm xúc của lão ta cũng dần dần kích động: “Tao béo một chút thì là heo? Vậy mày bây giờ là cái gì? Chó! Con chó rơi xuống nước!"
Chu Tân Quốc bên cạnh lão ta xì một tiếng khinh thường, như muốn nhổ nước bọt lên mặt Đường Ngạo. Trong đám người có người cười nói: “Đường tổng sẽ biến thành chó zombie ngay thôi, ha ha ha ha."
Tiếng chế nhạo lại khiến mọi người cười ồ lên.
Đường Ngạo nhìn sang, người này mặc đồng phục bảo vệ nhà xưởng, còn rất trẻ. Người này cũng biết anh đang nhìn hắn, lập tức tự giới thiệu: “Đường tổng không biết tôi đúng không? Cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như chúng tôi sao có thể lọt vào mắt xanh của anh? Tôi là Lý Tiểu Đông thuộc bộ phận bảo vệ nhà xưởng. Chính là kẻ không có mắt lần trước mở cửa xe cho anh gặp phải anh và cô Dương Anh Anh đang phong lưu khoái hoạt, bị ngài ném BCS dùng rồi vào mặt."
Đường Ngạo nghĩ, quả thật là có chuyện như vậy. Lý Tiểu Đông vẫn cười vô cùng khiêm tốn: “Đường tổng, tạm biệt. Chờ anh bị zombie xé thành từng mảnh, tôi sẽ thả chó trong nhà xưởng ra, để chúng nó công anh về. À, nhưng chó trong nhà xưởng đều thích sạch sẽ, anh như vậy. . . Không biết chúng nó có ngại bẩn không nữa. . ."
“Ha ha ha ha." Lại một tràng cười vang, trong lòng bàn tay Đường Ngạo lạnh ngắt.
Bảy năm trước, anh bị cha đuổi ra khỏi nhà, dùng hai vạn duy nhất trên người lập ra xưởng thuốc ASA. Khi đó xưởng chỉ có tám công nhân, vốn liếng ít ỏi.
Là anh từng bước tự phát triển đến ngày nay, có bốn vạn công nhân, quy mô tiền vốn hơn mười triệu, trở thành xí nghiệp kiểu mẫu của thành phố E. Nhưng bây giờ anh bị mọi người nhốt ở ngoài cửa, Đường tam công tử bảy năm gây dựng sự nghiệp, kết giao vô số bạn bè, đã từng hô phong hoán vũ khắp thành phố E lại không có lấy một người bạn ở trong công ty mình?
Phía sau, zombie càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng gần. Đường Ngạo cắn chặt răng, anh cần phải sống sót ra ngoài. Anh nắm thật chặt súng, dùng báng súng đập vỡ đầu một con zombie: “Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay."
Anh nhìn xung quanh, bên ngoài xưởng là rặng cây. Không thể tiếp tục do dự nữa! Anh chạy về phía góc trái nơi ít zombie nhất phá vây, súng trong tay cho dù đang chạy cũng không mất đi độ chính xác. Tay súng thiện xạ của bộ đội đặc chủng, dù bị sĩ quan huấn luyện đá ra khỏi quân đội, nhưng thân thủ cũng không tồi.
Anh đá bay một con zombie, bên ngoài là một hàng xe dài, anh nhảy lên một chiếc, cố ý phát ra tiếng vang lớn. Gần như tất cả zombie đều vây quanh đây, trong lỗ tai tràn ngập tiếng ha ha quái dị. Xung quanh không dưới trăm con zombie, mùi tanh làm người ta buồn nôn.
Đường Ngạo mệt đến mức thở hổn hển, ngồi trong văn phòng đã lâu, thể lực thoái hóa không ít. Có zombie bắt đầu trèo lên mui xe, anh bắn vào bình xăng của một chiếc ô tô phía xa. Ô tô bây giờ đều lắp trang bị chịu lực, không dễ nổ nhưng xăng cũng bắt đầu trào ra.
Anh lại dùng báng súng nện xuống hai con zombie bò lên. Sau cửa sắt nhà xưởng, Tưởng Hồng Phúc, Chu Tân Quốc và hơn một trăm viên chức ASA đứng nhìn.
Xăng chảy ra càng ngày càng nhiều, Chu Tân Quốc rốt cuộc không nhịn được: “Đường tổng của chúng ta dường như định chạy."
Tưởng Hồng Phúc cầm súng bắn hai phát, nhưng vì ngắm không chuẩn nên không trúng. Bảo vệ Lý Tiểu Đông phía sau lão ta cầm lấy súng, ngắm rất lâu, cuối cùng bóp cò, nổ súng.
Đường Ngạo nghiêng người tránh, thấy đã đủ xăng mới rút bật lửa từ trong túi quần ra, bật lên, sau đó ném xuống đất. Trước lúc bật lửa rơi xuống đất, anh từ trên xe liều mạng nhảy qua rặng cây. Tiếng súng vang vài lần, nhưng anh không còn thời gian để tâm. Sau khi qua được rặng cây thứ hai, anh mới phát hiện đùi phải và tay phải. . . . . Chết tiệt, anh trúng đạn rồi!
May mà lúc này đại đa số zombie đều chết trong biển lửa, một phần ở ngoài vòng lửa cũng đã bị lửa ngăn cản, không phân biệt được phương hướng. Trong không khí phát ra tiếng vang xèo xèo như tiếng nướng thịt, mùi thịt bay khắp nơi.
Bụng Đường Ngạo sôi òng ọc, hôm nay anh và Chu Tân Quốc vốn định ra ngoài kiếm đồ ăn nước uống. Trong nhà ăn của xưởng có đủ gạo, nhưng không có rau và trái cây tươi. Anh phòng ngừa chu đáo, vẫn cảm thấy nên chuẩn bị đủ đồ ăn thì hơn.
Vì thế trong hai ngày bệnh dịch bùng nổ, Tưởng Hồng Phúc phụ trách mang người gia cố lưới bảo vệ nhà xưởng, anh và Chu Tân Quốc đi xung quanh tìm nguyên liệu hữu dụng.
Hôm nay khi quay về bị zombie truy đuổi, anh cản phía sau yểm trợ, không ngờ lại bị nhốt ngoài cửa. Anh xé quần áo băng chặt miệng vết thương, cuối cùng quay lại nhìn khu xưởng ASA một lần.
Chu Tân Quốc, Tưởng Hồng Phúc. Anh sẽ nhớ kỹ hai cái tên này!
Trong khu xưởng cũng lặng ngắt như tờ, một lúc sau Lý Tiểu Đông mới nói: “Hắn ta chạy thoát, hắn ta chạy thoát rồi làm sao bây giờ? Hắn ta sẽ tìm chúng ta báo thù!"
Chu Tân Quốc đứng sau tát hắn ta một cái: “Lo cái gì? Cậu cho rằng hắn vẫn là con trai Đường thiếu tướng? Tổng giám đốc ASA à? Hắn chẳng có gì, chạy thoát khỏi đây cũng sẽ bị zombie ăn thôi! Báo thù cái gì?"
Có như vậy Lý Tiểu Đông mới bình tĩnh lại, Tưởng Hồng Phúc lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, gặp lại người này, giết không tha!"
Sắc trời dần tối, trong bụng gần như trống rỗng. Đánh chết ba con zombie đi ngang qua, bởi vì mất máu quá nhiều, trong đầu anh cũng dần trở nên mơ hồ. Đường Ngạo dùng sức véo vào vết thương trên cánh tay phải. Đau có thể khiến cho anh tỉnh táo. Lúc này mùi máu tanh trên người anh sẽ hấp dẫn zombie. Anh cần một cái đầu tỉnh táo.
Nơi này là trung tâm thành phố E, bệnh dịch bùng nổ ở đây, là nơi có mật độ zombie cao. Anh bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, không thể tiếp tục như vậy được. Anh chịu đau lết vào một cửa hàng tạp hóa, nhân viên cửa hàng nằm gục trên quầy thu ngân. Đường Ngạo thử đẩy đẩy anh ta, sau đó phát hiện dưới vai gáy anh ta chỉ còn một lớp da.
Trong tiệm vô cùng lộn xộn, xem ra nơi này đã có rất nhiều người “ghé thăm" rồi. Đồ ăn và nước uống đã bị lấy hết. Tình huống rất không ổn, anh đi không nổi nữa. Anh chỉ cầm một con dao phay, dùng súng làm gậy chống. Không có đạn thì súng nào cũng không bằng một cây gậy thực sự.
Đèn trên đường mờ mờ, một trận gió thổi qua cuốn bay những tờ báo cũ, không khí âm u tĩnh lặng. Đường Ngạo vấp vào một viên gạch, anh chửi thề một tiếng, nổi trận lôi đình, tức mà không có chỗ xả.
Anh đường đường là tổng giám tốc tập đoàn ASA, gia tài hơn bạc triệu! Bây giờ trong ngân hàng anh có ít nhất mười tài khoản. Nhưng anh đang làm gì đây? Anh bị cấp dưới của mình đuổi ra khỏi công ty, trúng hai phát đạn, lưu lạc đầu đường, bụng thì đói sôi sùng sục, cả nước cũng không có mà uống.
Trong ngân hàng bên cạnh có người! Đường Ngạo cảnh giác, ngó đầu nhìn, phát hiện có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trốn bên trong đang ăn. Đường Ngạo đói không chịu nổi, nuốt nước miếng. Tổng giám đốc chó má gì đó lúc này cũng vứt hết đi. . . Cho dù làm chuyện này thật sự rất mất hình tượng.
Anh giơ súng, hét lên: “Không được nhúc nhích!"
Thanh niên kia hoảng sợ, nòng súng của Đường Ngạo đã chĩa vào trán anh ta. Anh ta không dám động đậy, liên tục nói: “Đừng giết em đừng giết em, anh muốn cái gì em cho anh hết!"
Đường Ngạo vốn tự cao tự đại, lúc này cũng không thể không đỏ mặt: “Đưa tôi."
Người thanh niên nghe lời đưa qua, Đường Ngạo cầm lấy, còn không thỏa mãn: “Xoay người, cởi áo."
Người thanh niên kia òa khóc: “Đại ca, không cởi được không, em không phải loại người đó. . . . . ."
Đường Ngạo dí súng lên đầu anh ta: “Đừng nhiều lời, cởi!"
Vì thế người thanh niên bắt đầu cởi áo. Đường Ngạo mặc áo gió màu xanh quân đội của anh ta vào, áo gió rất dài, không nhìn thấy được vết thương trên cánh tay và trên đùi. Đây cũng là thói quen của anh: che giấu nhược điểm của mình. Lúc này người thanh niên kia đã cởi cả áo len, sau đó lại cởi áo trong, lộ ra thân trên gầy yếu.
Đường Ngạo: ?
Cởi áo trong xong, bắt đầu cởi quần.
Đường Ngạo: ? ?
Tên kia cởi xong quần, tiếp tục cởi quần lót.
Đường Ngạo: ! ! !
Biến thái phô dâm à! Đường Ngạo nổi giận: “Cậu làm gì đấy?!"
Tên kia vẻ mặt cầu xin: “Đại ca, không phải anh muốn cướp sắc sao? Anh nhẹ một chút, em sợ đau. . ."
Đường Ngạo: . . .
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa