Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt
Chương 63: Hà kỷ x hang đá x thuyết phục
Trong rừng cây chợt lóe một tia sáng, xỏ xuyên qua yết hầu con huyết hồ (cáo) không kịp trốn. Con mồi đáng thương trải qua run rẩy trên mặt đất, liền không còn động tĩnh.
Sở Hà Kỷ từ phía sau cây cối đi ra, bộ đồ săn phụ trợ khiến dáng người càng thêm oai hùng bất phàm. Hà Kỷ nhặt lên thi thể con cáo, cảm thấy vừa lòng với con mồi của mình. Huyết hồ là một sinh linh cực kỳ giảo hoạt, Sở Hà Kỷ trải qua một phen trắc trở mới săn bắn thành công, có nó, lần này săn bắn này tuyệt đối độc chiếm ngôi vị đầu.
Bắc Sở quốc tôn sùng võ, mỗi một quý đều có một lần săn bắn lớn. Thân là Bắc Sở vua của một nước, Sở Hà Kỷ ham thích săn bắn. Có một lần Sở Hà Kỷ bại bởi Huyền Vũ thành Hàn gia nhị công tử, Bắc Sở đế vương cũng không tức giận, mà nhiệt liệt ca ngợi hàn nhị công tử, cũng mời đối phương tham dự buổi đi săn mùa xuân. Sở Hà Kỷ thích cạnh tranh, này sẽ mang đến kích thích không gì so sánh nổi.
Sở Hà Kỷ dẫn theo chiến lợi phẩm, nhấc chân đi về hướng bên phải, Hà Kỷ nghĩ thừa dịp thời gian còn sớm, đi bắt một vài con mồi nhỏ.
Biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Con đường phủ kín lá cây cư nhiên là một chỗ trống, Sở Hà Kỷ một bước đạp trúng khoảng không, toàn bộ thân mình thẳng tắp trượt xuống. Động tác Sở Hà Kỷ không thể nói là chậm, nháy mắt buông ra huyết hồ lấy tay bám trụ bùn đất bên cạnh, nhưng là đất sau khi mưa cọ rửa qua trở nên mềm mại, Sở Hà Kỷ ngoại trừ bắt được một nắm bùn căn bản không thể ngăn lại chính mình rơi xuống.
Sở Hà Kỷ một đường lăn xuống dưới, thẳng đến khi thân thể té tại một nơi cũng không tính là mềm mại. Sở Hà Kỷ thét lớn một tiếng, đợi đau đớn trên lưng giảm bớt một chút, thân hình chật vật đứng lên. Hà Kỷ mơ hồ kiểm tra một vòng quanh người, may mắn không có vết thương lớn, đều là một ít vết thương nhỏ.
Bốn phía đều là một mảnh tối đen, Hà Kỷ sau khi thích ứng với bóng đêm bắt đầu đánh giá xung quanh. Đây là một hang đá do thiên nhiên hình thành, Hà Kỷ ngẩng đầu nhìn về phía động khẩu mình rơi xuống, bởi vì rất sâu, tựa hồ cũng không phải thẳng tắp rơi xuống, cho nên từ dưới nhìn lên lại không thấy cái động khẩu. Bởi vì tầm nhìn, Hà Kỷ không nhìn thấy toàn bộ hang đá, Hà Kỷ mắng một tiếng, sau đó bắt đầu suy tư: Hộ vệ ở phía xa nghe được động tĩnh tuyệt đối sẽ chạy tới, hiện tại ước chừng đang ở bên trên đào xuống. Lần đầu tiên, Hà Kỷ bắt đầu may mắn hộ vệ lúc săn bắn như trước đi theo. Hiện nay điều cần làm, đó là ở chỗ này chờ cứu viện.
Hà Kỷ ngồi xuống, sau đó đứng lại, tầm mắt dừng lại tại một nơi. Hà Kỷ đốt lửa lên, để nhìn rõ ràng hơn — nếu không nhìn lầm, kia tuyệt đối là dấu vết phi tự nhiên.
Đó là một vết kéo, thật sâu khắc trên mặt đất, như là từng có người kéo vật thể lớn đi qua nơi này, bên trên phủ một tầng bụi, xem ra là dấu vết từ rất lâu — vì cái gì trong hang đá lại xuất hiện dấu vết con người? Có người nào vì mục đích gì mà đi giấu một thứ sâu đến tận nơi đây?
Sở Hà Kỷ nảy lên tò mò, giơ hỏa chiết tử (hộp quẹt) lên, theo dấu vết đi về phía trước. Hà Kỷ luôn là một người dễ bị kích thích, cho dù trở thành Bắc Sở đế vương, loại tùy hứng muốn liền làm này chẳng những không thu liễm, mà ngược lại càng nghiêm trọng thêm.
Trong hang đá im lặng, ngẫu nhiên có tiếng giọt nước rơi. Sở Hà Kỷ đi vừa hết đường, sau đó đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp.
— hỏa chiết tử trong tay đã sớm tắt, vì cái gì còn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng nư vậy?
Hà Kỷ dừng lại cước bộ. Bất tri bất giác, trong hang đá đã ánh lên tia sáng, theo Hà Kỷ đi tới, ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, này hết thảy đều thuyết minh Hà Kỷ đang đi về phía nguồn sáng.
Dấu vết dưới ánh sáng rõ ràng vô cùng, thẳng tắp hướng về phía trước, sau đó đột nhiên quẹo qua góc tường phía trước bên trái. Hà Kỷ đứng ở chỗ cũ, bên trái phía trước có một quầng sáng u u. Thực hiển nhiên, sau vách tường đó, là nguồn sáng này.
Nếu đã đi vào nơi này, liền không cần phải quay lại. Sở Hà Kỷ không hề chần chờ, vẫn như cũ bước theo dấu vết, sau đó quẹo hướng bên trái —
Hỏa chiết tử nhẹ nhàng dừng ở phía trước, Bắc Sở đế vương cứng người đứng trong một góc, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Vật chất trong suốt như băng trong bóng đêm tản ra ánh sáng nhu hòa, đó không phải băng, bởi vì căn bản không chút lạnh lẽo. Tinh thể xinh đẹp làm người ta kinh diễm, nhưng càng làm người ta kinh diễm là thứ tinh thể bao trùm, một nam tử.
Hô hấp Hà Kỷ trở nên trầm trọng mà thúc giục, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam tử bên trong tinh thể, luyến tiếc rời đi dù chỉ một chút.
Gương mặt tinh xảo, da thịt như ngọc, bóng loáng nhẵn nhụi, đường cong lưu loát gần như hoàn mỹ, còn có cặp con ngươi vô cơ hắc sắc kia, đều khiến Hà Kỷ sinh ra dục vọng chiếm hữu cường liệt. Nam tử bị đông lại bên trong tinh thể, thời gian dừng lại, chỉ có thể nhìn đến nam tử xinh đẹp đến mức không giống người đang vươn tay, như là muốn bắt lấy cái gì mà chấp nhất vươn tay, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.
Tay Sở Hà Kỷ run rẩy, trong nháy mắt kia Hà Kỷ như sinh ra ảo giác đối phương đang vươn tay với mình, thậm chí muốn vươn tay đáp lại.
Tinh thể trước mắt tính cả nam tử trong đó như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đến mức tận cùng. Biết rõ tất cả này đều không bình thường: chôn thật sâu mai táng trong lòng đất, dấu vết tha kéo lâu năm và tinh thể quái dị, còn có nam tử bị đóng băng. Nhưng là Sở Hà Kỷ căn bản không thể tự kiềm chế, hoặc là nói phóng túng tâm ma của mình dâng lên.
— Muốn độc chiếm tất cả này.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Sở Hà Kỷ liền trầm luân đến một nơi mộng ảo, không bao giờ nguyện đứng lên.
Mục đích thứ nhất Lạc Dịch trở lại Tu Du Sơn đã đạt được, hiện tại hắn phải giải quyết là bệnh tình của Phong Tỏa Vân. Bởi vì thời gian quá dài, bằng vào dược vật là không thể giải quyết ảnh hưởng của tuyệt xử phùng sinh, trước khi trở lại Luân Hồi Giáo, Lạc Dịch đã từ công lược lấy đến một bộ công pháp trị liệu, sau đó lại vô sỉ học bằng cách nhớ hết. Đối với yêu cầu thi châm trong khoảng cách ngắn kia, Lạc Dịch sầu a, hiện tại Phong Tỏa Vân căn bản không phải hùng hài tử nhu thuận trong quá kia, hùng hài tử đã trải qua hơn mười năm thăng cấp, đã thành công tiến hóa thành Luân Hồi Giáo boss cuối cùng, giá trị vũ lực và hung bạo là tràn đầy. Lạc Dịch căn bản sẽ không quên cái ngày hắn vào Tu Du Sơn đó, ở giữa rừng hoa bỉ ngạn gặp hồng sắc yêu nghiệt.
Phong Tỏa Vân sẽ giết hắn. Lạc Dịch vô cùng khắc sâu ý thức được điểm này.
Trước khi trị liệu cho Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch trước hết phải thu phục một người, đó là Ngạ Quỷ đạo đạo chủ, Đan Yếu Ly.
Ngạ Quỷ đạo quản lý y độc, là một đạo chủ Đan Yếu Ly tự nhiên là có năng lực cao nhất trong Ngạ Quỷ đạo, Luân Hồi Giáo giáo chủ liền do Đan Yếu Ly phụ trách. Lạc Dịch trong lúc nhất thời có chút cảm khái, lại là một người quen a. Lúc vẫn là tiểu tư của Tỏa Vân, Lạc Dịch lúc rãnh rỗi sẽ đi Ngạ Quỷ đạo lắc lắc, ngẫu nhiên gặp Ngạ Quỷ đạo chủ Đan Yếu Ly, Lạc Dịch sẽ biểu hiện kinh sợ. Nam tử kia luôn là một bộ âm trầm, đối mặt với Lạc Dịch bình thường là thái độ coi thường, số lần đáp lại Lạc Dịch có thể đếm trong lòng bàn tay. Nhưng Lạc Dịch biết này coi như là người tốt, Đan Yếu Ly không thích có người xuất hiện trước mặt mình, bình thường là trực tiếp một từ “Lăn" tạp đến. Lạc Dịch cũng tự mình hiểu lấy, hắn biết tất cả đều là bởi vì Đan Yếu Ly thích chủ tử của hắn, nhưng lại vì Quý Bội Tuyệt mà chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng. Cho nên Đan Yếu Ly mới có thể hợp tác với Yến Phù Sinh, cuối cùng bị Quý Bội Tuyệt giận chó đánh mèo ném vào Địa Ngục đạo.
Xem qua tư liệu công lược, Lạc Dịch tự nhiên biết sau Đan Yếu Ly là như thế nào được thả ra. Khôi phục thân phận chủ nhân của Ngạ Quỷ đạo Đan Yếu Ly càng trở nên quái gở, trầm mặc theo sau Phong Tỏa Vân, tất cả dược liệu của Phong Tỏa Vân đều tự tay xử lý, dược điều chế cho Phong Tỏa Vân tự tay chuẩn bị, không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào trị liệu cho Phong Tỏa Vân. Đan Yếu Ly đem Phong Tỏa Vân bảo vệ kín đến mức không có kẽ hở, sau đó tĩnh mịch nhìn Phong Tỏa Vân từ từ điên cuồng.
Nếu muốn trị liệu cho Phong Tỏa Vân, nhất định phải thông qua Đan Yếu Ly. Một người cố chấp như vậy, thuyết phục được rất là… khó khăn.
Lạc Dịch như trước ăn mặc như Thiên Giới Đạo, trầm mặc đứng một góc trong phòng. Tiêu Phong Chích mang hắn đến đang vẻ mặt đau khổ, cố gắng thuyết phục Đan Yếu Ly, chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu tình của hai người, liền biết hiệu quả cũng không lớn.
Đan Yếu Ly như trước là một gương mặt âm u, tuy rằng tuấn tú nhưng quá mức âm trầm. Tiêu Phong Chích nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn Đan Yếu Ly mặt lạnh, căn bản không biết đối phương nghe vào bao nhiêu.
“Hắn không phải Thiên Giới đạo." Đan Yếu Ly rốt cục phun ra câu nói đầu tiên.
“Đúng." Tiêu Phong Chích không phủ nhận, đây rất rõ ràng: “Nhưng là hắn có thể chữa khỏi giáo chủ, hắn là ai cũng không quan trọng."
Đan Yếu Ly liếc mắt Tiêu Phong Chích một cái, tầm mắt quá mức âm trầm khiến người ta thực không thoải mái: “Ta không tin hắn."
Tiêu Phong Chích trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp thế nào, trên thực tế đáy lòng Tiêu Phong Chích cũng có nghi vấn. Ngày đó lúc ra khỏi rừng hoa, Tiêu Phong Chích căn bản không yên tâm để tên kia một mình loạn hoảng ở Luân Hồi Giáo, nên phái Không Tước Cửu lặng lẽ theo sau, Khổng Tước Cửu sau khi trở về lại nói rằng tên kia đã tiến vào cấm địa! Tin tức này khiến Tiêu Phong Chích không biết nên an tâm hay là lo lắng, có thể đi vào cấm địa, chứng tỏ cái gia hỏa kêu Lạc Dịch kia được tồn tại thần bí nhất của Luân Hồi Giáo thừa nhận ……?
Tiêu Phong Chích trầm mặc khiến Đan Yếu Ly nheo mắt lại.
“Phong Chích." Đan Yếu Ly thanh âm lại hạ xuống, như là đang trách cứ Tiêu Phong Chích như thế nào có thể xằng bậy như thế, lại để một người không rõ đi tiếp cận giáo chủ. Phải biết là, con người khi trị liệu là trang thái không phòng bị nhất. “Hắn là ai?"
“Ta có thể cứu Phong Tỏa Vân."
Tiêu Phong Chích còn không kịp nói, đứng ở một bên Lạc Dịch rốt cục mở miệng. Lạc Dịch đi vào trước mặt Đan Yếu Ly, theo khe hở mặt nạ nhìn về phía nam tử âm trầm kia.
“Đan Yếu Ly, ngươi phải để ta đi trị liệu cho Phong Tỏa Vân." Thanh âm trải qua mặt nạ thay đổi một chút, nhưng lạnh băng trong đó thì không hề biến đi: “Nếu không ……Phong Tỏa Vân sẽ chết."
Biểu tình Đan Yếu Ly nháy mắt thay đổi, phẫn nộ trong mắt tràn đầy như sắp nổ ra. Lạc Dịch không nhìn Đan Yếu Ly đang nổi giận, hắn như trước bình tĩnh nói: “Tình huống của y ngươi hiện tại cũng thấy được, còn tiếp tục như vậy, không quá năm năm, Phong Tỏa Vân sẽ……"
“Câm miệng!"
“…… Ngươi không có năng lực đi cứu y, bởi vì đó không phải loại dược của thời đại này." Lạc Dịch nhẹ giọng nói: “Trừ bỏ ta, không có ai có thể cứu Phong Tỏa Vân."
Đan Yếu Ly sắc mặt khó coi vô cùng: “Ta không tin ngươi –" Thật sâu hít một hơi, âm thanh lạnh lùng nói: “Theo lời ngươi nói, y…… Giáo chủ ít nhất còn có thể sống năm năm, nếu ngươi hại y –"
“Ta chết, cũng sẽ không để Phong Tỏa Vân chết đi."
Đan Yếu Ly nhìn chằm chằm động tác người đối diện, hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt xa lạ mà quen thuộc. Lạc Dịch gợi lên khóe môi, sáng lạn cười:
“Đây là Lạc Dịch thiếu nợ, ta phải đi trả nợ."
Sở Hà Kỷ từ phía sau cây cối đi ra, bộ đồ săn phụ trợ khiến dáng người càng thêm oai hùng bất phàm. Hà Kỷ nhặt lên thi thể con cáo, cảm thấy vừa lòng với con mồi của mình. Huyết hồ là một sinh linh cực kỳ giảo hoạt, Sở Hà Kỷ trải qua một phen trắc trở mới săn bắn thành công, có nó, lần này săn bắn này tuyệt đối độc chiếm ngôi vị đầu.
Bắc Sở quốc tôn sùng võ, mỗi một quý đều có một lần săn bắn lớn. Thân là Bắc Sở vua của một nước, Sở Hà Kỷ ham thích săn bắn. Có một lần Sở Hà Kỷ bại bởi Huyền Vũ thành Hàn gia nhị công tử, Bắc Sở đế vương cũng không tức giận, mà nhiệt liệt ca ngợi hàn nhị công tử, cũng mời đối phương tham dự buổi đi săn mùa xuân. Sở Hà Kỷ thích cạnh tranh, này sẽ mang đến kích thích không gì so sánh nổi.
Sở Hà Kỷ dẫn theo chiến lợi phẩm, nhấc chân đi về hướng bên phải, Hà Kỷ nghĩ thừa dịp thời gian còn sớm, đi bắt một vài con mồi nhỏ.
Biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Con đường phủ kín lá cây cư nhiên là một chỗ trống, Sở Hà Kỷ một bước đạp trúng khoảng không, toàn bộ thân mình thẳng tắp trượt xuống. Động tác Sở Hà Kỷ không thể nói là chậm, nháy mắt buông ra huyết hồ lấy tay bám trụ bùn đất bên cạnh, nhưng là đất sau khi mưa cọ rửa qua trở nên mềm mại, Sở Hà Kỷ ngoại trừ bắt được một nắm bùn căn bản không thể ngăn lại chính mình rơi xuống.
Sở Hà Kỷ một đường lăn xuống dưới, thẳng đến khi thân thể té tại một nơi cũng không tính là mềm mại. Sở Hà Kỷ thét lớn một tiếng, đợi đau đớn trên lưng giảm bớt một chút, thân hình chật vật đứng lên. Hà Kỷ mơ hồ kiểm tra một vòng quanh người, may mắn không có vết thương lớn, đều là một ít vết thương nhỏ.
Bốn phía đều là một mảnh tối đen, Hà Kỷ sau khi thích ứng với bóng đêm bắt đầu đánh giá xung quanh. Đây là một hang đá do thiên nhiên hình thành, Hà Kỷ ngẩng đầu nhìn về phía động khẩu mình rơi xuống, bởi vì rất sâu, tựa hồ cũng không phải thẳng tắp rơi xuống, cho nên từ dưới nhìn lên lại không thấy cái động khẩu. Bởi vì tầm nhìn, Hà Kỷ không nhìn thấy toàn bộ hang đá, Hà Kỷ mắng một tiếng, sau đó bắt đầu suy tư: Hộ vệ ở phía xa nghe được động tĩnh tuyệt đối sẽ chạy tới, hiện tại ước chừng đang ở bên trên đào xuống. Lần đầu tiên, Hà Kỷ bắt đầu may mắn hộ vệ lúc săn bắn như trước đi theo. Hiện nay điều cần làm, đó là ở chỗ này chờ cứu viện.
Hà Kỷ ngồi xuống, sau đó đứng lại, tầm mắt dừng lại tại một nơi. Hà Kỷ đốt lửa lên, để nhìn rõ ràng hơn — nếu không nhìn lầm, kia tuyệt đối là dấu vết phi tự nhiên.
Đó là một vết kéo, thật sâu khắc trên mặt đất, như là từng có người kéo vật thể lớn đi qua nơi này, bên trên phủ một tầng bụi, xem ra là dấu vết từ rất lâu — vì cái gì trong hang đá lại xuất hiện dấu vết con người? Có người nào vì mục đích gì mà đi giấu một thứ sâu đến tận nơi đây?
Sở Hà Kỷ nảy lên tò mò, giơ hỏa chiết tử (hộp quẹt) lên, theo dấu vết đi về phía trước. Hà Kỷ luôn là một người dễ bị kích thích, cho dù trở thành Bắc Sở đế vương, loại tùy hứng muốn liền làm này chẳng những không thu liễm, mà ngược lại càng nghiêm trọng thêm.
Trong hang đá im lặng, ngẫu nhiên có tiếng giọt nước rơi. Sở Hà Kỷ đi vừa hết đường, sau đó đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp.
— hỏa chiết tử trong tay đã sớm tắt, vì cái gì còn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng nư vậy?
Hà Kỷ dừng lại cước bộ. Bất tri bất giác, trong hang đá đã ánh lên tia sáng, theo Hà Kỷ đi tới, ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, này hết thảy đều thuyết minh Hà Kỷ đang đi về phía nguồn sáng.
Dấu vết dưới ánh sáng rõ ràng vô cùng, thẳng tắp hướng về phía trước, sau đó đột nhiên quẹo qua góc tường phía trước bên trái. Hà Kỷ đứng ở chỗ cũ, bên trái phía trước có một quầng sáng u u. Thực hiển nhiên, sau vách tường đó, là nguồn sáng này.
Nếu đã đi vào nơi này, liền không cần phải quay lại. Sở Hà Kỷ không hề chần chờ, vẫn như cũ bước theo dấu vết, sau đó quẹo hướng bên trái —
Hỏa chiết tử nhẹ nhàng dừng ở phía trước, Bắc Sở đế vương cứng người đứng trong một góc, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Vật chất trong suốt như băng trong bóng đêm tản ra ánh sáng nhu hòa, đó không phải băng, bởi vì căn bản không chút lạnh lẽo. Tinh thể xinh đẹp làm người ta kinh diễm, nhưng càng làm người ta kinh diễm là thứ tinh thể bao trùm, một nam tử.
Hô hấp Hà Kỷ trở nên trầm trọng mà thúc giục, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam tử bên trong tinh thể, luyến tiếc rời đi dù chỉ một chút.
Gương mặt tinh xảo, da thịt như ngọc, bóng loáng nhẵn nhụi, đường cong lưu loát gần như hoàn mỹ, còn có cặp con ngươi vô cơ hắc sắc kia, đều khiến Hà Kỷ sinh ra dục vọng chiếm hữu cường liệt. Nam tử bị đông lại bên trong tinh thể, thời gian dừng lại, chỉ có thể nhìn đến nam tử xinh đẹp đến mức không giống người đang vươn tay, như là muốn bắt lấy cái gì mà chấp nhất vươn tay, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.
Tay Sở Hà Kỷ run rẩy, trong nháy mắt kia Hà Kỷ như sinh ra ảo giác đối phương đang vươn tay với mình, thậm chí muốn vươn tay đáp lại.
Tinh thể trước mắt tính cả nam tử trong đó như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đến mức tận cùng. Biết rõ tất cả này đều không bình thường: chôn thật sâu mai táng trong lòng đất, dấu vết tha kéo lâu năm và tinh thể quái dị, còn có nam tử bị đóng băng. Nhưng là Sở Hà Kỷ căn bản không thể tự kiềm chế, hoặc là nói phóng túng tâm ma của mình dâng lên.
— Muốn độc chiếm tất cả này.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Sở Hà Kỷ liền trầm luân đến một nơi mộng ảo, không bao giờ nguyện đứng lên.
Mục đích thứ nhất Lạc Dịch trở lại Tu Du Sơn đã đạt được, hiện tại hắn phải giải quyết là bệnh tình của Phong Tỏa Vân. Bởi vì thời gian quá dài, bằng vào dược vật là không thể giải quyết ảnh hưởng của tuyệt xử phùng sinh, trước khi trở lại Luân Hồi Giáo, Lạc Dịch đã từ công lược lấy đến một bộ công pháp trị liệu, sau đó lại vô sỉ học bằng cách nhớ hết. Đối với yêu cầu thi châm trong khoảng cách ngắn kia, Lạc Dịch sầu a, hiện tại Phong Tỏa Vân căn bản không phải hùng hài tử nhu thuận trong quá kia, hùng hài tử đã trải qua hơn mười năm thăng cấp, đã thành công tiến hóa thành Luân Hồi Giáo boss cuối cùng, giá trị vũ lực và hung bạo là tràn đầy. Lạc Dịch căn bản sẽ không quên cái ngày hắn vào Tu Du Sơn đó, ở giữa rừng hoa bỉ ngạn gặp hồng sắc yêu nghiệt.
Phong Tỏa Vân sẽ giết hắn. Lạc Dịch vô cùng khắc sâu ý thức được điểm này.
Trước khi trị liệu cho Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch trước hết phải thu phục một người, đó là Ngạ Quỷ đạo đạo chủ, Đan Yếu Ly.
Ngạ Quỷ đạo quản lý y độc, là một đạo chủ Đan Yếu Ly tự nhiên là có năng lực cao nhất trong Ngạ Quỷ đạo, Luân Hồi Giáo giáo chủ liền do Đan Yếu Ly phụ trách. Lạc Dịch trong lúc nhất thời có chút cảm khái, lại là một người quen a. Lúc vẫn là tiểu tư của Tỏa Vân, Lạc Dịch lúc rãnh rỗi sẽ đi Ngạ Quỷ đạo lắc lắc, ngẫu nhiên gặp Ngạ Quỷ đạo chủ Đan Yếu Ly, Lạc Dịch sẽ biểu hiện kinh sợ. Nam tử kia luôn là một bộ âm trầm, đối mặt với Lạc Dịch bình thường là thái độ coi thường, số lần đáp lại Lạc Dịch có thể đếm trong lòng bàn tay. Nhưng Lạc Dịch biết này coi như là người tốt, Đan Yếu Ly không thích có người xuất hiện trước mặt mình, bình thường là trực tiếp một từ “Lăn" tạp đến. Lạc Dịch cũng tự mình hiểu lấy, hắn biết tất cả đều là bởi vì Đan Yếu Ly thích chủ tử của hắn, nhưng lại vì Quý Bội Tuyệt mà chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng. Cho nên Đan Yếu Ly mới có thể hợp tác với Yến Phù Sinh, cuối cùng bị Quý Bội Tuyệt giận chó đánh mèo ném vào Địa Ngục đạo.
Xem qua tư liệu công lược, Lạc Dịch tự nhiên biết sau Đan Yếu Ly là như thế nào được thả ra. Khôi phục thân phận chủ nhân của Ngạ Quỷ đạo Đan Yếu Ly càng trở nên quái gở, trầm mặc theo sau Phong Tỏa Vân, tất cả dược liệu của Phong Tỏa Vân đều tự tay xử lý, dược điều chế cho Phong Tỏa Vân tự tay chuẩn bị, không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào trị liệu cho Phong Tỏa Vân. Đan Yếu Ly đem Phong Tỏa Vân bảo vệ kín đến mức không có kẽ hở, sau đó tĩnh mịch nhìn Phong Tỏa Vân từ từ điên cuồng.
Nếu muốn trị liệu cho Phong Tỏa Vân, nhất định phải thông qua Đan Yếu Ly. Một người cố chấp như vậy, thuyết phục được rất là… khó khăn.
Lạc Dịch như trước ăn mặc như Thiên Giới Đạo, trầm mặc đứng một góc trong phòng. Tiêu Phong Chích mang hắn đến đang vẻ mặt đau khổ, cố gắng thuyết phục Đan Yếu Ly, chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu tình của hai người, liền biết hiệu quả cũng không lớn.
Đan Yếu Ly như trước là một gương mặt âm u, tuy rằng tuấn tú nhưng quá mức âm trầm. Tiêu Phong Chích nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn Đan Yếu Ly mặt lạnh, căn bản không biết đối phương nghe vào bao nhiêu.
“Hắn không phải Thiên Giới đạo." Đan Yếu Ly rốt cục phun ra câu nói đầu tiên.
“Đúng." Tiêu Phong Chích không phủ nhận, đây rất rõ ràng: “Nhưng là hắn có thể chữa khỏi giáo chủ, hắn là ai cũng không quan trọng."
Đan Yếu Ly liếc mắt Tiêu Phong Chích một cái, tầm mắt quá mức âm trầm khiến người ta thực không thoải mái: “Ta không tin hắn."
Tiêu Phong Chích trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp thế nào, trên thực tế đáy lòng Tiêu Phong Chích cũng có nghi vấn. Ngày đó lúc ra khỏi rừng hoa, Tiêu Phong Chích căn bản không yên tâm để tên kia một mình loạn hoảng ở Luân Hồi Giáo, nên phái Không Tước Cửu lặng lẽ theo sau, Khổng Tước Cửu sau khi trở về lại nói rằng tên kia đã tiến vào cấm địa! Tin tức này khiến Tiêu Phong Chích không biết nên an tâm hay là lo lắng, có thể đi vào cấm địa, chứng tỏ cái gia hỏa kêu Lạc Dịch kia được tồn tại thần bí nhất của Luân Hồi Giáo thừa nhận ……?
Tiêu Phong Chích trầm mặc khiến Đan Yếu Ly nheo mắt lại.
“Phong Chích." Đan Yếu Ly thanh âm lại hạ xuống, như là đang trách cứ Tiêu Phong Chích như thế nào có thể xằng bậy như thế, lại để một người không rõ đi tiếp cận giáo chủ. Phải biết là, con người khi trị liệu là trang thái không phòng bị nhất. “Hắn là ai?"
“Ta có thể cứu Phong Tỏa Vân."
Tiêu Phong Chích còn không kịp nói, đứng ở một bên Lạc Dịch rốt cục mở miệng. Lạc Dịch đi vào trước mặt Đan Yếu Ly, theo khe hở mặt nạ nhìn về phía nam tử âm trầm kia.
“Đan Yếu Ly, ngươi phải để ta đi trị liệu cho Phong Tỏa Vân." Thanh âm trải qua mặt nạ thay đổi một chút, nhưng lạnh băng trong đó thì không hề biến đi: “Nếu không ……Phong Tỏa Vân sẽ chết."
Biểu tình Đan Yếu Ly nháy mắt thay đổi, phẫn nộ trong mắt tràn đầy như sắp nổ ra. Lạc Dịch không nhìn Đan Yếu Ly đang nổi giận, hắn như trước bình tĩnh nói: “Tình huống của y ngươi hiện tại cũng thấy được, còn tiếp tục như vậy, không quá năm năm, Phong Tỏa Vân sẽ……"
“Câm miệng!"
“…… Ngươi không có năng lực đi cứu y, bởi vì đó không phải loại dược của thời đại này." Lạc Dịch nhẹ giọng nói: “Trừ bỏ ta, không có ai có thể cứu Phong Tỏa Vân."
Đan Yếu Ly sắc mặt khó coi vô cùng: “Ta không tin ngươi –" Thật sâu hít một hơi, âm thanh lạnh lùng nói: “Theo lời ngươi nói, y…… Giáo chủ ít nhất còn có thể sống năm năm, nếu ngươi hại y –"
“Ta chết, cũng sẽ không để Phong Tỏa Vân chết đi."
Đan Yếu Ly nhìn chằm chằm động tác người đối diện, hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt xa lạ mà quen thuộc. Lạc Dịch gợi lên khóe môi, sáng lạn cười:
“Đây là Lạc Dịch thiếu nợ, ta phải đi trả nợ."
Tác giả :
Đồi