Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt
Chương 45: Trở về x pháp trường x bắt được
“Phốc…… Hô, cáp…… Hô……"
Lạc Dịch hung hăng ngã trên mặt đất, cả người như từ trongnước lao ra, toàn thân run rẩy, dùng hai tay cứng ngắc ôm lấy chính mình đangướt sũng.
Thật là khủng khiếp…… Thật là khủng khiếp…… Dòngnước băng lãnh kia, không chỗ nào là không có nước…… Đè ép …… cắn nuốt……
Thật vất vả mới bình ổn run rẩy xuống dưới, Lạc Dịch hai tayvô lực bắt đầu xoa yết hầu của mình, cảm thụ mạch đập của chính mình – trướcđây một khắc, đầu của hắn và thân thể hắn hoàn toàn chia lìa.
Lạc Dịch hoàn toàn không nghĩ đến, Phong Tỏa Vân sẽ hận hắnnhư vậy, xúc cảm trên cổ còn đang nhắc nhở hận ý điên cuồng sâu đậm và bănglãnh của Phong Tỏa Vân. Nếu hắn không phải gần như có được vũ khí nghịch thiênlà công lược, nếu không phải vào cái giây cuối cùng hắn nhận nhiệm vụ kế tiếp,sử dụng công năng “Trọng sinh", gần như vô lại sử dụng “đại pháp sống lại"–hắn tuyệt đối sẽ vào một khắc rơi đầu kia liền chết đến không thể chết nữa.
Sợ hãi và bi ai không rõ cùng áy náy khiến Lạc Dịch trongnháy mắt khởi động xuyên việt, bỏ thân thể ngay tại trong nước, trốn về mườihai năm sau. Mà hiện tại, ở trong này, Lạc Dịch lấy tay ấn cổ, thân thể ướt đẫmkhông ngừng phát run.
Là hắn làm sai sao? Là hắn bức hài tử kia thành như vậy sao?– Hắn chẳng qua là khách qua đường trong thời không này, cho nên mọi người nơinày đối với hắn cũng không khác so với npc trong trò chơi, bất cứ cảm tình gìhắn đều cố gắng chạy thoát.
— Lấy cớ.
Lạc Dịch phát ngốc một hồi. Một trận gió thổi qua, Lạc Dịchrùng mình, khiến hắn rốt cục ý thức được nơi này cũng không phải cái nơi tốt đểtự hỏi. Lạc Dịch ngẩng đầu, bắt đầu đánh giá chung quanh, sau đó ngây ngốc pháthiện tình cảnh của hắn tựa hồ có chút…… Không ổn?
…… Phải nói là rất không ổn a nha! Tình huống ngay lúcnày khiến Lạc Dịch hoàn toàn không kịp suy nghĩ, thân thể bên ngoài trực tiếpđưa cho công lược sử dụng nguyên trạng ban đầu, địa điểm xuyên việt trực tiếpngẫu nhiên — chỉ cần nơi đặt chân không phải trong vách đã hoặc là trong nướcthì tất cả đều được.
Sau đó mỗ phiến tử liền bi kịch.
Quần chúng vây xem không rõ chân tướng, bọn quan viên ngồi ởtrên cao, hiện trường máu tươi đầm đìa, cộng thêm một đao phủ giơ cao đao đangcùng hắn trừng mắt to nhỏ……
Lạc Dịch bày ra một nụ cười vô tội, rất là thuần khiết cườivới đao phủ đang trừng mắt nhìn: “Ngài hảo, ta chỉ là một người qua đường, làmơn không nhìn đến tốn tại của ta a a a –"
Âm cuối bị kéo dài, bị trói như bánh chưng đến mức không thểgiống bánh chưng hơn phiến tử đồng chí bị kéo tới giữa pháp trường. Cánh taytrần vô cùng uy mãnh khí phách của đao phủ đặt lưỡi đao vẫn còn dính máu xuống,dẫn theo mỗ xác ướp quỳ xuống trước các quan viên.
“Đại nhân, đã tóm được kẻ quấy nhiễu pháp trường!"
Bọn quan viên phi thường có hiệu suất, thiên ngôn vạn ngữđông lại thành một câu.
“Chém!"
Gạt người đâu a uy —! ni mã ca thật sự chỉ là lỡ đi ngangqua a a a – ngay cả cơ hội biện giải đều bị kích sát Lạc Dịch trực tiếp bị thaxuống, khóc không ra nước mắt.
“Xuyên việt, ta muốn xuyên việt — lập tức giúp ta rời đinơi quỷ quái này nha –"
“Cần phải biết, quy tắc thứ 3 của xuyên việt: Sử dụng tiếnđộ đổi lấy sau, xuyên việt lấy 1% tiến độ với một ngày đình chỉ cung cấp bất cứdịch vụ nào, mễ sách." Thanh âm xuyên việt hoa lệ mà ưu thương không nhanhkhông chậm kể ra: “player, bởi vì ngươi vừa mới sử dụng 15% tiến độ thời điểm34x23x54, không gian 77x3x124 xuyên việt đến thời gian 164x3x5, không gian54x111x14 mễ sách, bởi vậy dựa theo quy tắc thứ 3 của xuyên việt, trong vòng 15ngày cấm cung cấp bất kỳ dịch vụ gì về xuyên việt cho player, mễ sách……"
Xác ướp lập tức biến thành xác ướp có độc, mặt xanh đến mứckhông thể xanh hơn. Sau đó xác ướp có độc đột nhiên ý thức được một bi kịch lớnhơn: Đồng thời, công lược cũng bị vây trong trạng thái bãi công……
Trời muốn vong ta!
Khi Lạc Dịch bị đao phủ thô bạo đặt phía trên trảm đài, hắnhoảng hốt thấy được bốn từ kia. Lạc Dịch thậm chí còn bắt đầu nhớ lại lúc trướcbạn gái thứ 14 lôi kéo hắn xem một bộ tên [thần x] xuyên việt liên tục kịchtới, bên trong có một vật chính nhất không may xuyên việt liền hàng lâm đến mộtcái pháp trường hành hình, cảnh này giống như đã từng quen biết hòa ái dễ gầna. Cái nhân vật chính ngây ngô kia còn có thể phi thường ngây thơ cầm lấy diđộng gọi 110 xin giúp đỡ, mỗ phiến tử chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nguyền rủa cônglược và xuyên việt trăm ngàn vạn lần, càng đừng nói cái 110 thần kỳ kia tuyrằng không kêu được cảnh sát nhân dân khả ái đến đây, lại đem được cứu tinh xBá Vương qua được…… Nhân vật chính thật xấu hổ mà cũng rất may mắn a, LạcDịch trong lòng khóc thảm, cùng là nhân vật chính tại sao khác biệt lại lớn nhưvậy?
Quần chúng vây xem bắt đầu lại hoan hô, Lạc Dịch bị đặt trêntrảm đài cực kì không dễ chịu, ngay một khắc trước, hắn đã vô cùng khắc sâu cảmnhận tư vị đầu bị chặt-tư vị kia cũng không hơn gì, hơn nữa là do chính hắntrải nghiệm.
Đao phủ phun nước bọt vào lòng bàn tay, cầm lấy đao, cúi đầutheo nguyên tắc nói một câu: “Có di ngôn không?"
“……"
“Nói lớn tiếng một chút!"
“Xin hỏi," Lạc Dịch ngẩng đầu, lộ ra sáng lạn tươi cười:"Nơi nào có thể gọi 110?"
Đao phủ trợn mắt, như là nhìn thấy quỷ thần, kinh ngạc nhìnvề…… Phía sau Lạc Dịch.
Tựa như có châm nhọn đâm vào làn da, cảm giác nguy hiểm baophủ khắp toàn thân Lạc Dịch, đó là cảm giác con mồi đáng thương bị xà nhắmtrúng, sắp chết mà phát ra hoảng sợ.
Lạc Dịch mạnh co rút đồng tử, hắn không chút suy nghĩ vụngtrộm cởi bỏ dây thừng mà nhảy lên, chạy về phía dân chúng đang ngây ra nhưphỗng.
— không cần quay đầu, kia rất nguy hiểm.
Tất tất tác tác tiếng vang như là bùa đòi mệnh, không ngừngkích thích thần kinh Lạc Dịch.
— không cần quay đầu, quay đầu chính là tuyệt vọng.
Không ai ngăn cản Lạc Dịch, tất cả mọi người ngây ngốc nhìnphía sau Lạc Dịch, không biết làm sao. Vị đại nhân kia — vị đại nhân kia –như thế nào có thể xuất hiện tại pháp trường nho nhỏ này —!?
Càng ngày càng đến gần dân chúng, Lạc Dịch thậm chí có thểrõ ràng nhìn thấy vẻ mặt bọn họ đã bắt đầu dần dần tràn ngập si cuồng, cùng vớicách ăn mặc của mọi người. Cái loại vạt áo này, loại hoa văn ký hiệu đặc biệtnày, loại biểu tình cuồng nhiệt đến mức tận cùng này — nơi này là Tây Yếnquốc, là Tây Yến bị nhồi nhét tôn giáo đến tận cùng, người kia ở Tây Yến!
Mắt cá chân đau xót, Lạc Dịch hung hăng té lăn trên đất,biển người ở ngay trước mắt. Muốn run rẩy đứng dậy tiếp tục chạy trốn, lại pháthiện chân tê dại như một miếng đồ gỗ trang trí trên người không có chút lựchành động. Lạc Dịch cúi đầu nhìn, một con rắn màu bạc từ chỗ cẳng chân đã sưngtím lên bò xuống, bò đi thiết tha mà uyển chuyển trên mặt đất, trườn tới mộtvạt áo bạch y, theo vạt áo biến mất không thấy.
Lạc Dịch cúi đầu xuống, mặc cho bóng người nọ bao phủ trênngười mình. Tiếng ồn ào xa xa của quần chúng như cách một thế giới truyền đếnnơi này, bọn họ cuồng nhiệt ủng hộ, hô.
“Quốc sư đại nhân — quốc sư đại nhân –"
Loại cuồng nhiệt này xen lẫn áp lực người nọ mang đến, gắtgao nhốt Lạc Dịch lại, khiến hắn thậm chí có ảo giác không thể hô hấp.
“Còn muốn trốn sao?"
Đó là một thanh âm khá kỳ lạ, khàn khàn chiếm phần lớn, thậtgiống như một rắn đang tỉ tê nói ngôn ngữ con người, làm người ta sởn tóc gáy,lại có vẻ có một loại cảm giác gợi cảm khác thường.
“Lạc Dịch."
Cằm bị người nọ dùng mũi giày không cho phép nghi ngờ nânglên, theo tầm mắt xẹt qua đôi môi không chút huyết sắc phía trên, xẹt qua gươngmặt âm nhu đến quỷ mị, chống lại ánh mắt kia bị vải trắng gắt gao che lại.
Cho dù cách một lớp vải, Lạc Dịch cũng có thể cảm tầm mắtnhư bắt được con mồi kia. Đôi môi hắn run run, phun ra cái tên kia:
“Bạch Hủ Dực……"
Không hề trì hoãn bị đánh bất tỉnh, Lạc Dịch trong đầu hỗnloạn, trong lúc ngủ mơ hoảng hốt nhớ về trước đây.
[ngô…… Thật sự là đáng tiếc, cứ như vậy nói bái bai vớithảo nê mã Thần thú đại nhân của ta……] dưới đại thụ, một thanh niên áo xámngồi trên cỏ, thần sắc u oán từ trong lòng lấy ra một phong thư: [rốt cục cũngthật vất vả hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết kia, nhiệm vụ cấp S gạt người, nimã ca đời này không bao giờ muốn dùng tiền đồng a sát! Kế tiếp ta phải nghĩ kếhoạch, nghĩ kế hoạch thật tốt……]
[Kiểm tra ghi chép, hết ngày hôm nay mới hết hạn, playerhiện có tiến độ là 85.1%, đối việc này, ta tỏ vẻ chúc mừng.]
Mỗ phiến tử lệ nóng doanh tròng: [Mỗi lần nghe được cái consố kia ta đều thật cảm động, đây là ca dùng từng chút mồ hôi và sương máu đổilấy a……]
[Ta đề nghị,player chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ S cấp nữaliền có thể đạt được mục tiêu.]
[Ngô, trước không vội.] Lạc Dịch cầm lá thư này đọc lại mộtlần, tỉ mỉ: [Thiên Khánh năm bốn mươi…… Ba? Hay là năm? Mặc kệ, xuyênviệt!]
[Mễ sách?]
[Ta muốn đi Thiên Khánh năm 43, ách, địa điểm là một góctrong Thanh Kinh Thành đi.] Lạc Dịch vung tay lên, có loại cảm giác oai phongvi diệu: [Nói đi, cần tiêu phí bao nhiêu tiến độ, ca chi ra hết!] sinh hoạt nhưkiểu nhà giàu mới nổi.
[Hiện tại là Thiên Khánh năm 63 mễ sách, căn cứ công thứctính toán thứ ba của Edward, lần này xuyên việt cần 13.5% tiến độ mễ sách.]
Mỗ phiến tử mặt xanh rồi.
[Cái kia, chúng ta đều là người quen, giảm bớt thếnào……]
Không nhìn mỗ phiến tử lấy lòng cười, xuyên việt tiếp tục hoalệ mà ưu thương nói tiếp: [Ngoài ra, căn cứ vào quy tắc ràng buộc thứ nhất củaxuyên việt: Xuyên việt tồn tại thời gian xuôi dòng và nghịch lưu, xuôi dòng chỉcó thể xuyên việt tới tương lai, nghịch lưu chỉ có thể xuyên việt đến quá khứ.Hiện tại vừa lúc là thời gian xuôi dòng, cho nên player chỉ có thể xuyên việttương lai nga, mễ sách……]
Lạc Dịch lệ rơi đầy mặt.
[ Vậy lúc nào ta có thể xuyên về quá khứ?]
[Căn cứ suy đoán của Glen, lần thời gian nghịch lưu sẽ xuấthiện gần nhất là chín tháng sau, xác suất là 87.34% mễ sách……]
[Chín tháng sau?] Lạc Dịch cúi đầu suy tư một lần, sau đóchán chường mà sụp vai: [Vậy lại làm một nhiệm vụ s cấp nữa thuận tiện kiếmchút “lộ phí"……]
[…… Ta tỏ vẻ khó hiểu.] Thanh âm máy móc của công lược tựahồ ẩn ẩn mang theo một tia nghi hoặc: [Kiểm tra ghi chép, player hiện tại hànhđộng cùng với hành động trước đây khá mâu thuẫn, ngươi vì cái gì chấp nhất màtrở lại quá khứ?]
[Đây là lời khuyên đến từ ‘Tương lai’ của ta.] Lạc Dịch thuhồi bức thư lại, khóe miệng bắt đầu gợi lên tươi cười sáng lạn: [Ta phải đi trảnợ…… Dù sao hoàn thành nhiệm vụ cấp s cũng dư ra một ít tiến độ, trở lạiquá khứ xử lý hoàn tất sự tình ta liền trực tiếp xuyên việt về nhà.]
Công lược trầm mặc.
[Ân, hắc!] Lạc Dịch lười biếng duỗi eo: [Nhiệm vụ kế tiếp,bắt đầu đi.]
Công lược bắt đầu máy móc lặp lại trình tự công lược, LạcDịch vừa nghe vừa trả lời, dần dần ánh mắt áo xám thanh niên càng lúc càng trừnglớn.
[Không, không thể nào —!?]
Lạc Dịch là bị sặc tỉnh, khi hắn mở mắt ra, một người trựctiếp cắm một cái ống nhỏ vào trong yết hầu của hắn phun vào một loại chất lỏngmùi vị vô cùng khác thường. Hương vị nói là khác thường chi bằng gọi là vô cùngghê tởm, lại thêm cái ống trong yết hầu kia, Lạc Dịch đẩy mạnh người nọ ra, bắtđầu kịch liệt nôn mửa.
Nôn mửa không ngừng, cho đến khi mật đều nôn ra, đợi đến khiLạc Dịch thoáng bình tĩnh lại, người kia lại tiến tới nhét cái ống vào trongmiệng Lạc Dịch, tiếp tục rót vào. Rót phun, phun xong lại rót, lặp lại nhiềulần, Lạc Dịch thậm chí hoảng hốt cảm thấy gan cũng phải nôn đi ra. Đối phươngtựa hồ rốt cuộc vừa lòng, lật Lạc Dịch cả người vô lực lại — cho tới bây giờ,Lạc Dịch mới mạnh phát hiện, hắn bị lột sạch sẽ.
Kế tiếp, người nọ nhét một cái ống khác vào nơi khó mởmiệng, một lần nữa bắt đầu rót vào. Lạc Dịch cả người toàn bộ cứng lại, thânthể xụi lơ chỉ có thể đạp hai chân vô lực suy yếu giãy giụa.
Cái ống đang xâm nhập bị ngăn lại, chất lỏng không thể chảyra toàn bộ rót vào trong cơ thể, bụng tràn ngập chất lỏng, trướng lên quái dị,một loại mắc tiểu và sỉ nhục tương giao, khiến Lạc Dịch cả người đều run rẩylên. Hành vi vừa rồi lại bắt đầu lặp lại, đổ rút, rút ra rồi đổ vào, hắn tựanhư một con vật bị con người súc ruột, ni mã loại biến thái này chỉ có cái tênbiến thái kia mới ham thích như vậy.
Lạc Dịch cả người đều bị ép buộc đến mức mê man, hắn độtnhiên bị người nhấc lên, sau đó ném vào một cái ao đầy khói trắng. Lạc Dịchgiật mình, cả người đều bị nóng tỉnh. Đối với người mê man, dội nước lã là mộtloại phương pháp đánh thức vô cùng hữu hiệu, tuy rằng cực kỳ vô nhân đạo, hiệntại Lạc Dịch thể nghiệm đến quá trình càng vô nhân đạo hơn, cả người vây quanhtrong nước với hương vị kỳ lạ, độ ấm gói gọn toàn thân khiến Lạc Dịch nghĩ đếncó thể luộc được trứng gà.
Vốn tưởng rằng đã suy yếu đến mức cực hạn Lạc Dịch lại bắtđầu giãy giụa, trước không nói nước sắp đun chín hắn kia, chỉ là nhiều nước thếnày cũng khiến hắn vô cùng sợ hãi. Nhưng là đừng nói hắn có thể từ trong nướcthoát ra, đầu lộ bên ngoài cũng bị người gắt gao nhấn chìm trong nước.
Dòng nước nóng bỏng bao phủ miệng mũi, cả người bị thủy vâyquanh, Lạc Dịch ngược lại dừng mọi giãy dụa, cứng ngắc đứng trong nước, sợ hãiđến mức cả người run rẩy. Ngay một khắc Lạc Dịch sắp bị chết chìm kia, người nọtính toán thật chuẩn kéo Lạc Dịch lên. Lạc Dịch còn không kịp thở sâu lại bị đèxuống, như thế lặp lại mấy lần, ngay lúc Lạc Dịch tới cực hạn, hắn bị ướt sũngnhấc lên, ném lên trên thảm.
Trong tầm mắt mông lung xuất hiện một đôi chân trần trụi,cặp chân kia trắng đến kỳ cục, thậm chí có thể nói là tái nhợt, dưới làn da cóthể nhìn rõ ràng gân xanh tinh tế, phảng phất lúc nào cũng có thể phá nát lànda kia mà bay ra.
Đến loại tình trạng này, Lạc Dịch hoàn toàn đọc được suynghĩ đăm chiêu của cái tên biến thái kia, một năm ở chung khiến hắn không muốnhiểu biết cái tên biến thái kia cũng phải quen thuộc. Lạc Dịch cố hết sức ngẩngđầu, nhìn thấy người nọ thì theo phản xạ mà làm mặt than, đây là thói quendưỡng thành trong một năm kia.
“Bạch Hủ Dực," Lạc Dịch mặt không chút thay đổi nghiến răngnghiến lợi: “Ta bị ‘rửa’ sạch sẽ có khiến cho ngươi vừa lòng?"
Lạc Dịch hung hăng ngã trên mặt đất, cả người như từ trongnước lao ra, toàn thân run rẩy, dùng hai tay cứng ngắc ôm lấy chính mình đangướt sũng.
Thật là khủng khiếp…… Thật là khủng khiếp…… Dòngnước băng lãnh kia, không chỗ nào là không có nước…… Đè ép …… cắn nuốt……
Thật vất vả mới bình ổn run rẩy xuống dưới, Lạc Dịch hai tayvô lực bắt đầu xoa yết hầu của mình, cảm thụ mạch đập của chính mình – trướcđây một khắc, đầu của hắn và thân thể hắn hoàn toàn chia lìa.
Lạc Dịch hoàn toàn không nghĩ đến, Phong Tỏa Vân sẽ hận hắnnhư vậy, xúc cảm trên cổ còn đang nhắc nhở hận ý điên cuồng sâu đậm và bănglãnh của Phong Tỏa Vân. Nếu hắn không phải gần như có được vũ khí nghịch thiênlà công lược, nếu không phải vào cái giây cuối cùng hắn nhận nhiệm vụ kế tiếp,sử dụng công năng “Trọng sinh", gần như vô lại sử dụng “đại pháp sống lại"–hắn tuyệt đối sẽ vào một khắc rơi đầu kia liền chết đến không thể chết nữa.
Sợ hãi và bi ai không rõ cùng áy náy khiến Lạc Dịch trongnháy mắt khởi động xuyên việt, bỏ thân thể ngay tại trong nước, trốn về mườihai năm sau. Mà hiện tại, ở trong này, Lạc Dịch lấy tay ấn cổ, thân thể ướt đẫmkhông ngừng phát run.
Là hắn làm sai sao? Là hắn bức hài tử kia thành như vậy sao?– Hắn chẳng qua là khách qua đường trong thời không này, cho nên mọi người nơinày đối với hắn cũng không khác so với npc trong trò chơi, bất cứ cảm tình gìhắn đều cố gắng chạy thoát.
— Lấy cớ.
Lạc Dịch phát ngốc một hồi. Một trận gió thổi qua, Lạc Dịchrùng mình, khiến hắn rốt cục ý thức được nơi này cũng không phải cái nơi tốt đểtự hỏi. Lạc Dịch ngẩng đầu, bắt đầu đánh giá chung quanh, sau đó ngây ngốc pháthiện tình cảnh của hắn tựa hồ có chút…… Không ổn?
…… Phải nói là rất không ổn a nha! Tình huống ngay lúcnày khiến Lạc Dịch hoàn toàn không kịp suy nghĩ, thân thể bên ngoài trực tiếpđưa cho công lược sử dụng nguyên trạng ban đầu, địa điểm xuyên việt trực tiếpngẫu nhiên — chỉ cần nơi đặt chân không phải trong vách đã hoặc là trong nướcthì tất cả đều được.
Sau đó mỗ phiến tử liền bi kịch.
Quần chúng vây xem không rõ chân tướng, bọn quan viên ngồi ởtrên cao, hiện trường máu tươi đầm đìa, cộng thêm một đao phủ giơ cao đao đangcùng hắn trừng mắt to nhỏ……
Lạc Dịch bày ra một nụ cười vô tội, rất là thuần khiết cườivới đao phủ đang trừng mắt nhìn: “Ngài hảo, ta chỉ là một người qua đường, làmơn không nhìn đến tốn tại của ta a a a –"
Âm cuối bị kéo dài, bị trói như bánh chưng đến mức không thểgiống bánh chưng hơn phiến tử đồng chí bị kéo tới giữa pháp trường. Cánh taytrần vô cùng uy mãnh khí phách của đao phủ đặt lưỡi đao vẫn còn dính máu xuống,dẫn theo mỗ xác ướp quỳ xuống trước các quan viên.
“Đại nhân, đã tóm được kẻ quấy nhiễu pháp trường!"
Bọn quan viên phi thường có hiệu suất, thiên ngôn vạn ngữđông lại thành một câu.
“Chém!"
Gạt người đâu a uy —! ni mã ca thật sự chỉ là lỡ đi ngangqua a a a – ngay cả cơ hội biện giải đều bị kích sát Lạc Dịch trực tiếp bị thaxuống, khóc không ra nước mắt.
“Xuyên việt, ta muốn xuyên việt — lập tức giúp ta rời đinơi quỷ quái này nha –"
“Cần phải biết, quy tắc thứ 3 của xuyên việt: Sử dụng tiếnđộ đổi lấy sau, xuyên việt lấy 1% tiến độ với một ngày đình chỉ cung cấp bất cứdịch vụ nào, mễ sách." Thanh âm xuyên việt hoa lệ mà ưu thương không nhanhkhông chậm kể ra: “player, bởi vì ngươi vừa mới sử dụng 15% tiến độ thời điểm34x23x54, không gian 77x3x124 xuyên việt đến thời gian 164x3x5, không gian54x111x14 mễ sách, bởi vậy dựa theo quy tắc thứ 3 của xuyên việt, trong vòng 15ngày cấm cung cấp bất kỳ dịch vụ gì về xuyên việt cho player, mễ sách……"
Xác ướp lập tức biến thành xác ướp có độc, mặt xanh đến mứckhông thể xanh hơn. Sau đó xác ướp có độc đột nhiên ý thức được một bi kịch lớnhơn: Đồng thời, công lược cũng bị vây trong trạng thái bãi công……
Trời muốn vong ta!
Khi Lạc Dịch bị đao phủ thô bạo đặt phía trên trảm đài, hắnhoảng hốt thấy được bốn từ kia. Lạc Dịch thậm chí còn bắt đầu nhớ lại lúc trướcbạn gái thứ 14 lôi kéo hắn xem một bộ tên [thần x] xuyên việt liên tục kịchtới, bên trong có một vật chính nhất không may xuyên việt liền hàng lâm đến mộtcái pháp trường hành hình, cảnh này giống như đã từng quen biết hòa ái dễ gầna. Cái nhân vật chính ngây ngô kia còn có thể phi thường ngây thơ cầm lấy diđộng gọi 110 xin giúp đỡ, mỗ phiến tử chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nguyền rủa cônglược và xuyên việt trăm ngàn vạn lần, càng đừng nói cái 110 thần kỳ kia tuyrằng không kêu được cảnh sát nhân dân khả ái đến đây, lại đem được cứu tinh xBá Vương qua được…… Nhân vật chính thật xấu hổ mà cũng rất may mắn a, LạcDịch trong lòng khóc thảm, cùng là nhân vật chính tại sao khác biệt lại lớn nhưvậy?
Quần chúng vây xem bắt đầu lại hoan hô, Lạc Dịch bị đặt trêntrảm đài cực kì không dễ chịu, ngay một khắc trước, hắn đã vô cùng khắc sâu cảmnhận tư vị đầu bị chặt-tư vị kia cũng không hơn gì, hơn nữa là do chính hắntrải nghiệm.
Đao phủ phun nước bọt vào lòng bàn tay, cầm lấy đao, cúi đầutheo nguyên tắc nói một câu: “Có di ngôn không?"
“……"
“Nói lớn tiếng một chút!"
“Xin hỏi," Lạc Dịch ngẩng đầu, lộ ra sáng lạn tươi cười:"Nơi nào có thể gọi 110?"
Đao phủ trợn mắt, như là nhìn thấy quỷ thần, kinh ngạc nhìnvề…… Phía sau Lạc Dịch.
Tựa như có châm nhọn đâm vào làn da, cảm giác nguy hiểm baophủ khắp toàn thân Lạc Dịch, đó là cảm giác con mồi đáng thương bị xà nhắmtrúng, sắp chết mà phát ra hoảng sợ.
Lạc Dịch mạnh co rút đồng tử, hắn không chút suy nghĩ vụngtrộm cởi bỏ dây thừng mà nhảy lên, chạy về phía dân chúng đang ngây ra nhưphỗng.
— không cần quay đầu, kia rất nguy hiểm.
Tất tất tác tác tiếng vang như là bùa đòi mệnh, không ngừngkích thích thần kinh Lạc Dịch.
— không cần quay đầu, quay đầu chính là tuyệt vọng.
Không ai ngăn cản Lạc Dịch, tất cả mọi người ngây ngốc nhìnphía sau Lạc Dịch, không biết làm sao. Vị đại nhân kia — vị đại nhân kia –như thế nào có thể xuất hiện tại pháp trường nho nhỏ này —!?
Càng ngày càng đến gần dân chúng, Lạc Dịch thậm chí có thểrõ ràng nhìn thấy vẻ mặt bọn họ đã bắt đầu dần dần tràn ngập si cuồng, cùng vớicách ăn mặc của mọi người. Cái loại vạt áo này, loại hoa văn ký hiệu đặc biệtnày, loại biểu tình cuồng nhiệt đến mức tận cùng này — nơi này là Tây Yếnquốc, là Tây Yến bị nhồi nhét tôn giáo đến tận cùng, người kia ở Tây Yến!
Mắt cá chân đau xót, Lạc Dịch hung hăng té lăn trên đất,biển người ở ngay trước mắt. Muốn run rẩy đứng dậy tiếp tục chạy trốn, lại pháthiện chân tê dại như một miếng đồ gỗ trang trí trên người không có chút lựchành động. Lạc Dịch cúi đầu nhìn, một con rắn màu bạc từ chỗ cẳng chân đã sưngtím lên bò xuống, bò đi thiết tha mà uyển chuyển trên mặt đất, trườn tới mộtvạt áo bạch y, theo vạt áo biến mất không thấy.
Lạc Dịch cúi đầu xuống, mặc cho bóng người nọ bao phủ trênngười mình. Tiếng ồn ào xa xa của quần chúng như cách một thế giới truyền đếnnơi này, bọn họ cuồng nhiệt ủng hộ, hô.
“Quốc sư đại nhân — quốc sư đại nhân –"
Loại cuồng nhiệt này xen lẫn áp lực người nọ mang đến, gắtgao nhốt Lạc Dịch lại, khiến hắn thậm chí có ảo giác không thể hô hấp.
“Còn muốn trốn sao?"
Đó là một thanh âm khá kỳ lạ, khàn khàn chiếm phần lớn, thậtgiống như một rắn đang tỉ tê nói ngôn ngữ con người, làm người ta sởn tóc gáy,lại có vẻ có một loại cảm giác gợi cảm khác thường.
“Lạc Dịch."
Cằm bị người nọ dùng mũi giày không cho phép nghi ngờ nânglên, theo tầm mắt xẹt qua đôi môi không chút huyết sắc phía trên, xẹt qua gươngmặt âm nhu đến quỷ mị, chống lại ánh mắt kia bị vải trắng gắt gao che lại.
Cho dù cách một lớp vải, Lạc Dịch cũng có thể cảm tầm mắtnhư bắt được con mồi kia. Đôi môi hắn run run, phun ra cái tên kia:
“Bạch Hủ Dực……"
Không hề trì hoãn bị đánh bất tỉnh, Lạc Dịch trong đầu hỗnloạn, trong lúc ngủ mơ hoảng hốt nhớ về trước đây.
[ngô…… Thật sự là đáng tiếc, cứ như vậy nói bái bai vớithảo nê mã Thần thú đại nhân của ta……] dưới đại thụ, một thanh niên áo xámngồi trên cỏ, thần sắc u oán từ trong lòng lấy ra một phong thư: [rốt cục cũngthật vất vả hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết kia, nhiệm vụ cấp S gạt người, nimã ca đời này không bao giờ muốn dùng tiền đồng a sát! Kế tiếp ta phải nghĩ kếhoạch, nghĩ kế hoạch thật tốt……]
[Kiểm tra ghi chép, hết ngày hôm nay mới hết hạn, playerhiện có tiến độ là 85.1%, đối việc này, ta tỏ vẻ chúc mừng.]
Mỗ phiến tử lệ nóng doanh tròng: [Mỗi lần nghe được cái consố kia ta đều thật cảm động, đây là ca dùng từng chút mồ hôi và sương máu đổilấy a……]
[Ta đề nghị,player chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ S cấp nữaliền có thể đạt được mục tiêu.]
[Ngô, trước không vội.] Lạc Dịch cầm lá thư này đọc lại mộtlần, tỉ mỉ: [Thiên Khánh năm bốn mươi…… Ba? Hay là năm? Mặc kệ, xuyênviệt!]
[Mễ sách?]
[Ta muốn đi Thiên Khánh năm 43, ách, địa điểm là một góctrong Thanh Kinh Thành đi.] Lạc Dịch vung tay lên, có loại cảm giác oai phongvi diệu: [Nói đi, cần tiêu phí bao nhiêu tiến độ, ca chi ra hết!] sinh hoạt nhưkiểu nhà giàu mới nổi.
[Hiện tại là Thiên Khánh năm 63 mễ sách, căn cứ công thứctính toán thứ ba của Edward, lần này xuyên việt cần 13.5% tiến độ mễ sách.]
Mỗ phiến tử mặt xanh rồi.
[Cái kia, chúng ta đều là người quen, giảm bớt thếnào……]
Không nhìn mỗ phiến tử lấy lòng cười, xuyên việt tiếp tục hoalệ mà ưu thương nói tiếp: [Ngoài ra, căn cứ vào quy tắc ràng buộc thứ nhất củaxuyên việt: Xuyên việt tồn tại thời gian xuôi dòng và nghịch lưu, xuôi dòng chỉcó thể xuyên việt tới tương lai, nghịch lưu chỉ có thể xuyên việt đến quá khứ.Hiện tại vừa lúc là thời gian xuôi dòng, cho nên player chỉ có thể xuyên việttương lai nga, mễ sách……]
Lạc Dịch lệ rơi đầy mặt.
[ Vậy lúc nào ta có thể xuyên về quá khứ?]
[Căn cứ suy đoán của Glen, lần thời gian nghịch lưu sẽ xuấthiện gần nhất là chín tháng sau, xác suất là 87.34% mễ sách……]
[Chín tháng sau?] Lạc Dịch cúi đầu suy tư một lần, sau đóchán chường mà sụp vai: [Vậy lại làm một nhiệm vụ s cấp nữa thuận tiện kiếmchút “lộ phí"……]
[…… Ta tỏ vẻ khó hiểu.] Thanh âm máy móc của công lược tựahồ ẩn ẩn mang theo một tia nghi hoặc: [Kiểm tra ghi chép, player hiện tại hànhđộng cùng với hành động trước đây khá mâu thuẫn, ngươi vì cái gì chấp nhất màtrở lại quá khứ?]
[Đây là lời khuyên đến từ ‘Tương lai’ của ta.] Lạc Dịch thuhồi bức thư lại, khóe miệng bắt đầu gợi lên tươi cười sáng lạn: [Ta phải đi trảnợ…… Dù sao hoàn thành nhiệm vụ cấp s cũng dư ra một ít tiến độ, trở lạiquá khứ xử lý hoàn tất sự tình ta liền trực tiếp xuyên việt về nhà.]
Công lược trầm mặc.
[Ân, hắc!] Lạc Dịch lười biếng duỗi eo: [Nhiệm vụ kế tiếp,bắt đầu đi.]
Công lược bắt đầu máy móc lặp lại trình tự công lược, LạcDịch vừa nghe vừa trả lời, dần dần ánh mắt áo xám thanh niên càng lúc càng trừnglớn.
[Không, không thể nào —!?]
Lạc Dịch là bị sặc tỉnh, khi hắn mở mắt ra, một người trựctiếp cắm một cái ống nhỏ vào trong yết hầu của hắn phun vào một loại chất lỏngmùi vị vô cùng khác thường. Hương vị nói là khác thường chi bằng gọi là vô cùngghê tởm, lại thêm cái ống trong yết hầu kia, Lạc Dịch đẩy mạnh người nọ ra, bắtđầu kịch liệt nôn mửa.
Nôn mửa không ngừng, cho đến khi mật đều nôn ra, đợi đến khiLạc Dịch thoáng bình tĩnh lại, người kia lại tiến tới nhét cái ống vào trongmiệng Lạc Dịch, tiếp tục rót vào. Rót phun, phun xong lại rót, lặp lại nhiềulần, Lạc Dịch thậm chí hoảng hốt cảm thấy gan cũng phải nôn đi ra. Đối phươngtựa hồ rốt cuộc vừa lòng, lật Lạc Dịch cả người vô lực lại — cho tới bây giờ,Lạc Dịch mới mạnh phát hiện, hắn bị lột sạch sẽ.
Kế tiếp, người nọ nhét một cái ống khác vào nơi khó mởmiệng, một lần nữa bắt đầu rót vào. Lạc Dịch cả người toàn bộ cứng lại, thânthể xụi lơ chỉ có thể đạp hai chân vô lực suy yếu giãy giụa.
Cái ống đang xâm nhập bị ngăn lại, chất lỏng không thể chảyra toàn bộ rót vào trong cơ thể, bụng tràn ngập chất lỏng, trướng lên quái dị,một loại mắc tiểu và sỉ nhục tương giao, khiến Lạc Dịch cả người đều run rẩylên. Hành vi vừa rồi lại bắt đầu lặp lại, đổ rút, rút ra rồi đổ vào, hắn tựanhư một con vật bị con người súc ruột, ni mã loại biến thái này chỉ có cái tênbiến thái kia mới ham thích như vậy.
Lạc Dịch cả người đều bị ép buộc đến mức mê man, hắn độtnhiên bị người nhấc lên, sau đó ném vào một cái ao đầy khói trắng. Lạc Dịchgiật mình, cả người đều bị nóng tỉnh. Đối với người mê man, dội nước lã là mộtloại phương pháp đánh thức vô cùng hữu hiệu, tuy rằng cực kỳ vô nhân đạo, hiệntại Lạc Dịch thể nghiệm đến quá trình càng vô nhân đạo hơn, cả người vây quanhtrong nước với hương vị kỳ lạ, độ ấm gói gọn toàn thân khiến Lạc Dịch nghĩ đếncó thể luộc được trứng gà.
Vốn tưởng rằng đã suy yếu đến mức cực hạn Lạc Dịch lại bắtđầu giãy giụa, trước không nói nước sắp đun chín hắn kia, chỉ là nhiều nước thếnày cũng khiến hắn vô cùng sợ hãi. Nhưng là đừng nói hắn có thể từ trong nướcthoát ra, đầu lộ bên ngoài cũng bị người gắt gao nhấn chìm trong nước.
Dòng nước nóng bỏng bao phủ miệng mũi, cả người bị thủy vâyquanh, Lạc Dịch ngược lại dừng mọi giãy dụa, cứng ngắc đứng trong nước, sợ hãiđến mức cả người run rẩy. Ngay một khắc Lạc Dịch sắp bị chết chìm kia, người nọtính toán thật chuẩn kéo Lạc Dịch lên. Lạc Dịch còn không kịp thở sâu lại bị đèxuống, như thế lặp lại mấy lần, ngay lúc Lạc Dịch tới cực hạn, hắn bị ướt sũngnhấc lên, ném lên trên thảm.
Trong tầm mắt mông lung xuất hiện một đôi chân trần trụi,cặp chân kia trắng đến kỳ cục, thậm chí có thể nói là tái nhợt, dưới làn da cóthể nhìn rõ ràng gân xanh tinh tế, phảng phất lúc nào cũng có thể phá nát lànda kia mà bay ra.
Đến loại tình trạng này, Lạc Dịch hoàn toàn đọc được suynghĩ đăm chiêu của cái tên biến thái kia, một năm ở chung khiến hắn không muốnhiểu biết cái tên biến thái kia cũng phải quen thuộc. Lạc Dịch cố hết sức ngẩngđầu, nhìn thấy người nọ thì theo phản xạ mà làm mặt than, đây là thói quendưỡng thành trong một năm kia.
“Bạch Hủ Dực," Lạc Dịch mặt không chút thay đổi nghiến răngnghiến lợi: “Ta bị ‘rửa’ sạch sẽ có khiến cho ngươi vừa lòng?"
Tác giả :
Đồi