Phiền Toái
Chương 80: Nhìn thấu
Bỏ qua Quế thúc bên kia không đề cập tới, chỉ nói tới San Nương.
Lúc này trong xe ngựa, San Nương và Hầu Quyết hoàn toàn không biết chuyện gì đang phát sinh bên ngoài.
Bởi vì mưa càng lúc càng lớn, San Nương liền khép cửa sổ hai bên lại, chỉ để lại một khe nhỏ cho ánh sáng lọt qua. Hầu Quyết đang nghĩ tới có thể gặp được di nương của cậu, nhất thời hưng phấn quá mức, dọc đường đi đều lôi kéo San Nương ríu rít không ngừng, cũng khiến San Nương phân tâm. Cho đến khi nàng để ý thấy tốc độ của xe ngựa nhanh hơn cũng là bởi thân xe bỗng nhiên trở nên xóc nảy.
San Nương nghi hoặc dựng tai lên, nhưng ngoài tiếng mưa rơi trên thân xe, nàng cũng chỉ có thể nghe tiếng xa phu kia quất roi ngựa. Lúc trước còn mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa thế nhưng sau đấy lại không thấy. San Nương có cảm giác không đúng lắm, liền lướt qua Lý ma ma, duỗi tay kéo ván cửa sổ phía bên phải ra.
Ngoài cửa sổ xe, một sợi dây mây chợt lướt qua, khiến San Nương hoảng sợ, cũng làm Lý ma ma hoảng sợ. Hai người tập trung nhì ra, lúc này mới phát hiện, hóa ra một bên cửa sổ xe lại là một vách núi.
Mà từ bến tàu đến thôn trang nhà nàng, vốn là một đường đất thẳng tắp mới đúng, lại không có khả năng lên núi.
San Nương và Lý ma ma trao nhau ánh mắt, hai người tức khắc đều cảm giác có chút không đúng.
Lý ma ma ấn San Nương ngồi lại chỗ ngồi, muốn lướt qua nàng và Hầu Quyết kéo ván cửa sổ bên kia, San Nương đẩy bà ra, giọng khe khẽ: “Để ta". Ván cửa sổ vừa mới mở ra, mưa to không thấy đầu thấy đuôi mà xối vào người nàng. San Nương bất chấp mưa ướt, giơ tay che trước mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ thất một màn mưa, cách bánh xe không đến một thước chính là một vách đá – bọn họ quả nhiên là ở trên núi!
Tim San Nương nẩy lên một cái, bất chấp mưa to, nàng vội thăm dò ra phía bên ngoài nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng của hai chiếc xe ngựa kia.
“Này!"
Nàng không hề nghĩ ngợi, liền ngẩng đầu hướng về phía xa phu điều khiển xe hô mộ tiếng, nhưng đổi lấy lại chỉ là đường roi ngựa quất qua.
“đi vào!" - Tên xa phu nhìn như trung hậu giọng nói thô khàn rống lên một tiếng.
San Nương còn chưa kịp phản ứng lại, Lý ma ma đã sợ tới mức một tay đem nàng kéo vào, lại dùng sức khép lại ván cửa sổ, giống như chỉ cần đóng cửa sổ xe lại là có thể đem chuyện đang thật sự diễn ra khiến người ta hoảng sợ giữ ở bên ngoài.
Lúc này, ngay cả Tiểu béo cũng cảm giác được sự tình không ổn, liền hoảng loạn ôm lấy cánh tay San Nương, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Chúng ta đây là đang đi đâu?"
San Nương hướng phía cậu lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng lên tiếng, lại giơ tay gạt tóc bị nước mưa xối ướt ở trước mắt ra, sau đó lướt qua Lý ma ma thử lôi kéo cửa xe.
Cửa xe vẫn không nhúc nhích.
San Nương suy nghĩ một chút, cẩn thận rút ván cửa sổ xe ra, vừa mới định nhìn ra ngoài thăm dò xem cửa xe có phải bị người ở bên ngoài động tay chân hay không, tên đánh xe giống như có mắt ở sau lưng liền quất roi ngựa lại. Lý ma ma sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức kéo San Nương trở vào, sau đó dùng sức khép lại ván cửa sổ, sắc mặt tái nhợt quay lại lắc đầu với San Nương.
Trải qua hai kiếp, San Nương cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi nhũ mẫu của nàng: “Bắt cóc?"
Lý ma ma run lên một cái, sau đó một tay ôm cả San Nương và Hầu Quyết vào trong lòng bà, cũng không biết là đang an ủi hai tỷ đệ này hay là đang an ủi chính mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “không có việc gì! không có việc gì! Có lẽ chính là cướp đường, của đi thay người, của đi thay người…"
San Nương tất nhiên là biết, nhũ mẫu của nàng am hiểu nhất chính là tự thôi miên mình, lúc này dù Lý ma ma tin rằng những người này bất quá chỉ là cướp đường thì San Nương cũng không tin – nếu là cướp đường, dừng ở đâu chẳng được? Tại sao một hai nhất định phải bắt bọn họ lên núi? San Nương cảm thấy bọn họ rất có thể đã gặp phải bọn bắt cóc.
Chỉ là, những tên này đặc biệt chờ đợi họ bên bến tàu, hay là do vận khí của bọn họ không tốt, vừa lúc đụng phải những người này?!
Trong mấy nguời, sợ là Lý ma ma lá gan nhỏ nhất, bà nắm cánh tay hai tỷ đệ San Nương chặt đến mức hai người đều cảm thấy hơi đau, thế nhưng San Nương và Hầu Quyết đều không phàn nàn. Ba người ôm nhau thành một đoàn lắc lư trong xe ngựa trái đâm phải đụng, có rất nhiều lần, bọn họ xóc nảy lên cao, sau đó lại rơi mạnh xuống. Nhưng cho dù bị quang ngã đau, ai cũng không dám phát ra tiếng.
Sau một lúc lâu, Hầu Quyết mới nhịn không được ở trong lòng San Nương ngẩng đầu hỏi: “Bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu?"
San Nương lắc đầu, suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phả nói cho Hầu Quyết tình hình thực tế, liền nói nhỏ: “Chúng ta sợ là bị bắt cóc."
Cánh tay Lý ma ma lần nữa siết chặt lại.
San Nương lại nói: “Chúng ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu bọn họ chỉ là cầu tài, hẳn là sẽ không thương tổn đến tính mạng của chúng ta." Lại nói: “Chúng ta ngàn vạn lần không cần chọc giận bọn họ."
Bây giờ nghĩ đến giọng nói của tay xa phu lỗ mãng kia, San Nương không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cảm giác được San Nương run rẩy, Lý ma ma càng thêm dùng sức ôm chặt tỷ đệ bọn họ, một bên lẩm bẩm an ủi nàng, nói: “cô nương không sợ, nhũ mẫu ở đây, nhũ mẫu nhất định sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn, chớ sợ chớ sợ…"
Hầu Quyết đang được San Nương ôm vào trong ngực cũng ngẩng đầu lên nói: “Tỷ tỷ không sợ, ta sẽ che chở cho tỷ."
Lúc này ván cửa sổ hai bên sườn đều bị khép lại kín mít, ánh sáng trong thùng xe là một mảnh ảm đạm, San Nương phải cố gắng lắm mới nhìn thấy khuôn mặt của Hầu Quyết và Lý ma ma, thấy hai người tuy rằng nói như vậy nhưng sắc mặt lại tái nhợt, San Nương liền cười cười, một tay nắm chặt, trong lòng đột nhiên không khỏi động một cái.
“Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến." – Nàng nhỏ giọng an ủi chính mình.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, sau đó tiếng vó ngựa biến đổi, tựa như lái vào một cái sân. Theo một tiếng “Xuy", xe rốt cuộc ngừng lại.
Tiểu béo run lên, ba người tức khắc ôm nhau chặt hơn.
San Nương liên tục cảnh giác trừng mắt nhìn cửa xe, chờ người tới mở cửa, lại không nghĩ sau khi xa phu kia nhảy xuống xe ngựa thì thô lỗ cất tiếng chào hỏi ai đó, mặc kệ bọn họ ở trong xe.
Đợi một lúc, Hầu Quyết thấy bên ngoài không có động tĩnh, liền duỗi tay muốn kéo ván cửa sổ để lén nhìn ra bên ngoài một cái, Lý ma ma vội ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Nghe lời cô nương, không cần hành động thiếu suy nghĩ, không cần chọc giận bọn họ."
đang nói, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa hi hi ha ha, chỉ nghe thấy thanh âm nói: “Chúng ta có gọi cái này là đen ăn đen không?"
Nghe được âm thanh này, Lý ma ma bỗng dưng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía cửa xe đang đóng chặt.
Lại không nghĩ cửa xe không bị mở ra, nhưng thật ra Hầu Quyết vì nghe thấy tiếng người nói rầm rì nên đã kéo một bên cửa sổ xe ra một chút. Lý ma ma hoảng sợ, cực nhanh ôm đầu San Nương vào trong ngực bà, không cho những người đó nhìn thấy mặt nàng. Hầu Quyết cũng sợ tới mức xoay người bổ nhào về phía San Nương, một bên nghiêng đầu hoảng sợ nhìn về phía những người kia.
Lúc này sắc trời đã tối mịt, bên ngoài trời vẫn đang mưa, chỉ là mưa rơi tựa hồ ít đi một chút. Ngoài cửa sổ mấy người tất cả đều mặc áo tơi mang đấu lạp (mũ trúc), nhất thời khiến người ta không thấy rõ mặt mày. Vừa rồi nói chuyện người nọ hướng bên trong xe nhìn nhìn, ha ha cười nói: “Dê béo đưa tới cửa! không phải nói Hầu gia kia giàu đến chảy mỡ sao? Lúc này phải gõ một khoản tiền thật tốt mới được."
Ba người Hầu Quyết chỉ chú ý động tĩnh bên kia cửa sổ xe, liền không chú ý tới cửa xe bên này cũng bị người “rầm" một tiếng kéo ra. một xa phu thoạt nhìn hết sức trung hậu thành thật hướng về phía bên trong xe quát: “đi ra!"
Hầu Quyết run rẩy, lập tức gắt gao ôm lấy San Nương. San Nương cũng nhịn không được rụt lại vào trong ghế. Lý ma ma cắn chặt răng, đột nhiên buông San Nương và Hầu Quyết ra, duỗi hai tay lấp kín cửa xe, cả gan hướng về phía đám người đứng dưới xe ngựa hô: “Các ngươi muốn làm gì?! Các ngươi bất quá là cầu tài, lão gia phu nhân nhà ta nhất định sẽ cho tiền chuộc, các ngươi không cần…"
Lời còn chưa nói xong, bà đã bị một xa phu kéo xuống xe ngựa. Lý ma ma hét lên một tiếng, té ngã ở trong nước bùn, trong nháy mắt đã bị người bó chặt tay chân ném sang một bên. San Nương và Hầu Quyết nhịn không được cả hai đều hét lên, nàng kiềm chế không phản kháng, nhưng vẫn bị một tên đẩy ngã xuống vũng bùn lầy lội, Tiểu béo vì giãy giụa đến lợi hại nên bị ăn mấy đòn quyền cước tàn nhẫn. Chủ tớ ba người đảo mắt đã bị bó lại như cái bánh chưng, sau đó bị người kéo đi ném vào một gian phòng tối om.
Trong lúc hoảng loạn, San Nương chỉ kịp nhìn ra, bọn họ đang ở trong một ngôi chùa miếu hoặc một đạo quán đổ nát.
Mặc dù đã là đầu mùa hè, theo bóng đêm buông xuống, một thân ướt đẫm của San Nương bắt đầu dần dần cảm thấy lạnh. Vừa lạnh vừa đói. Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Hầu Quyết run rẩy nói: “Ta, ta đói bụng…"
rõ ràng chính mình cũng đói, nhưng nghe Tiểu béo kêu như vậy, San Nương vẫn nở nụ cười, sự sợ hãi hoang mang lúc ban đầu cũng vơi đi rất nhiều. Nàng cười lấy đầu vai chạm nhẹ vào Hầu Quyết nói: “Đệ thật đúng là con heo nhỏ, lúc này còn có tâm tình kêu đói."
Tiểu béo ngẫm lại, đại khái cũng cảm thấy lúc này kêu đói cũng có điểm không đúng lúc, nhịn không được khẽ cười giải thích: “Nhưng đệ thật sự đói bụng."
“Đệ muốn ăn cái gì?" – San Nương hỏi. Vì thế, Tiểu béo trong lúc miêu tả mỹ thực mà cậu mong đợi, cảm xúc sợ hãi dần dần nhạt đi, ngoại trừ việc càng nói càng đói, hai tỷ đệ ngược lại cảm giác không còn lạnh nữa.
Cứ như vậy không bờ không bến mà cùng Tiểu béo nói chuyện, thế cho nên hơn nửa ngày San Nương mới ý thức được, nhũ mẫu vẫn luôn không có mở miệng.
“Nhũ mẫu?" – San Nương gọi một tiếng.
“Ta đây". Lý ma ma vội đáp, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “cô nương đừng sợ, ta có chết, cũng sẽ không để bọn hắn chạm vào cô nương dù chỉ một sợi lông!"
Hầu Quyết dựa vào San Nương hỏi: “Quế thúc cùng nhũ mẫu của đệ, còn có Ngũ Phúc tỷ tỷ, bọn họ thì sao?"
San Nương trầm mặc, không lên tiếng. Bọn họ đều đã như vậy, nghĩ đến nhóm Quế thúc cũng sẽ không có cái gì tốt.
Ngoài cửa sổ mưa khi lớn khi nhỏ, trời âm u khiến người nhìn không ra lúc này đã là mấy canh giờ, nhũ mẫu khuyên San Nương nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, San Nương đang muốn nghe lời nhắm mắt lại, bỗng nhiên liền nghe được ngoài cửa có người mở khóa. Mấy người tức khắc tất cả đều ngồi ngay người lại.
Theo ánh sáng chói mắt duy nhất, mấy tên bắt cóc cầm đèn lồng tiến vào. Trong đó một tên cười gian nói: “Truyền tin cho gia đình các ngươi, không có tín vật thì không được. Tự các ngươi nói đi, muốn gửi ngón tay trở về hay vẫn là muốn gửi cái tai đi?"
Người nọ vừa nói vừa trêu đùa con dao găm sáng lóa.
Nhìn ánh sáng lạnh lẽo trên con dao găm, San Nương đột nhiên nhắm chặt mắt lại, Tiểu béo dứt khoát đem mặt chôn ở vai nàng không dám ngẩng đầu.
“không cần!" Bỗng nhiên, Lý ma ma hét lên một tiếng chói tai, nhào tới ngăn trước mặt San Nương và Hầu Quyết, hướng mấy tên kia kêu lên: “Các ngươi không thể như vậy, các ngươi không phải chỉ cần tiền sao? Cho các ngươi tiền là được, không cần thương tổn cô nương nhà ta cùng nhị gia! Muốn chặt thì chặt ngón tay ta, muốn cắt thì cắt tai ta, đừng thương tổn cô nương nhà ta."
Tên cầm đầu vừa nghe liền cười, nói: “Muốn ngón tay ngươi làm cái rắm gì." nói xong, liền sai người kéo Lý ma ma qua một bên, duỗi tay tóm San Nương và Hầu Quyết.
Lý ma ma nóng nảy, giãy giụa kêu lên: “Trần tam! Ta biết là ngươi, đừng cho là ta không nhận ra ngươi! Ta nhận ra tiếng của ngươi! Chỉ cần ngươi dám chạm vào bọn họ một chút thôi, ngày mai ta liền đi quan phủ tố cáo ngươi!"
Tên cầm đầu cả kinh, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý ma ma.
Lý ma ma tựa giãy giụa như người điên, một bên kêu lớn: “Lý đại, Lý đại! Tên trời đánh, ngươi đi ra cho ta! Ta biết là ngươi sai sử! Khó trách ngày hôm qua ngươi hỏi ta cẩn thận như vậy! Ngươi cái tên trời đánh này, ngươi dám chạm vào bọn họ một chút, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi!"
Lý ma ma kêu la, không chỉ có bọn bắt cóc bị làm cho chấn động, ngay cả San Nương và Hầu Quyết cũng bị kinh hãi. Bọn bắt cóc nhìn nhau, tên cầm đầu do dự một chút, liền vung tay lên, mang theo người lui ra ngoài và khóa cửa lại.
Lý ma ma tức thì xụi lơ trên mặt đất, lúc đầu chỉ nhỏ giọng nức nở, sau đó thì gào khóc đến tê tâm liệt phế.
San Nương tay chân đều bị trói, mất nửa ngày chật vật mới dịch được người đến bên người Lý ma ma, lấy vai cọ vào người Lý ma ma, gọi một tiếng: “Nhũ mẫu!"
Lý ma ma ngẩng đầu, đột nhiên hướng về phía San Nương quỳ xuống, vừa dùng sức dập đầu lên mặt đất, vừa tự trách nói: “Đều là ta hại cô nương, ô, lại không nghĩ tên trời đánh kia sinh lòng dạ hiểm độc như vậy. Ta nói tối hôm qua hắn tại sao bỗng nhiên hỏi cẩn thận thế, một hai phải hỏi ta theo cô nương đi nơi nào, thì ra là đánh cái chủ ý này. cô nương a, là ta có lỗi với cô…"
Hóa ra, Trần tam kia là bạn cờ bạc của trượng phu Lý ma ma. Bởi vì Lý ma ma không thường xuyên về nhà, ngay cả lúc khi trở về nhìn thấy trượng phu ở nhà tụ tập đánh bạc, nàng cũng không vào nhà mà tránh đi luôn, Lý đại và Trần tam đều cho rằng nàng không quen biết bọn họ, lại không nghĩ Lý ma ma thính lực thật tốt, tuy không quen biết diện mạo của Trần tam nhưng lại nhận ra thanh âm của hắn.
Cũng may gian phòng giam giữ bọn là nền đất chứ không có lát gạch xanh, San Nương vội lấy vai đỡ Lý ma ma, khuyên nàng nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến nhũ mẫu. Lại nói, giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này. Ta chỉ lo lắng nhũ mẫu nói ra danh tính của bọn họ, sợ là bọn họ lại không có khả năng để chúng ta sống đâu."
Lý ma ma hoảng sợ, tức khắc khóc không được.
“Chúng ta không thể chờ người tới cứu", San Nương nhìn bốn phía nói, “Chúng ta phải nghĩ biện pháp tự mình cứu mình mới được."
Lúc này trong xe ngựa, San Nương và Hầu Quyết hoàn toàn không biết chuyện gì đang phát sinh bên ngoài.
Bởi vì mưa càng lúc càng lớn, San Nương liền khép cửa sổ hai bên lại, chỉ để lại một khe nhỏ cho ánh sáng lọt qua. Hầu Quyết đang nghĩ tới có thể gặp được di nương của cậu, nhất thời hưng phấn quá mức, dọc đường đi đều lôi kéo San Nương ríu rít không ngừng, cũng khiến San Nương phân tâm. Cho đến khi nàng để ý thấy tốc độ của xe ngựa nhanh hơn cũng là bởi thân xe bỗng nhiên trở nên xóc nảy.
San Nương nghi hoặc dựng tai lên, nhưng ngoài tiếng mưa rơi trên thân xe, nàng cũng chỉ có thể nghe tiếng xa phu kia quất roi ngựa. Lúc trước còn mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa thế nhưng sau đấy lại không thấy. San Nương có cảm giác không đúng lắm, liền lướt qua Lý ma ma, duỗi tay kéo ván cửa sổ phía bên phải ra.
Ngoài cửa sổ xe, một sợi dây mây chợt lướt qua, khiến San Nương hoảng sợ, cũng làm Lý ma ma hoảng sợ. Hai người tập trung nhì ra, lúc này mới phát hiện, hóa ra một bên cửa sổ xe lại là một vách núi.
Mà từ bến tàu đến thôn trang nhà nàng, vốn là một đường đất thẳng tắp mới đúng, lại không có khả năng lên núi.
San Nương và Lý ma ma trao nhau ánh mắt, hai người tức khắc đều cảm giác có chút không đúng.
Lý ma ma ấn San Nương ngồi lại chỗ ngồi, muốn lướt qua nàng và Hầu Quyết kéo ván cửa sổ bên kia, San Nương đẩy bà ra, giọng khe khẽ: “Để ta". Ván cửa sổ vừa mới mở ra, mưa to không thấy đầu thấy đuôi mà xối vào người nàng. San Nương bất chấp mưa ướt, giơ tay che trước mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ thất một màn mưa, cách bánh xe không đến một thước chính là một vách đá – bọn họ quả nhiên là ở trên núi!
Tim San Nương nẩy lên một cái, bất chấp mưa to, nàng vội thăm dò ra phía bên ngoài nhưng trước sau đều không thấy bóng dáng của hai chiếc xe ngựa kia.
“Này!"
Nàng không hề nghĩ ngợi, liền ngẩng đầu hướng về phía xa phu điều khiển xe hô mộ tiếng, nhưng đổi lấy lại chỉ là đường roi ngựa quất qua.
“đi vào!" - Tên xa phu nhìn như trung hậu giọng nói thô khàn rống lên một tiếng.
San Nương còn chưa kịp phản ứng lại, Lý ma ma đã sợ tới mức một tay đem nàng kéo vào, lại dùng sức khép lại ván cửa sổ, giống như chỉ cần đóng cửa sổ xe lại là có thể đem chuyện đang thật sự diễn ra khiến người ta hoảng sợ giữ ở bên ngoài.
Lúc này, ngay cả Tiểu béo cũng cảm giác được sự tình không ổn, liền hoảng loạn ôm lấy cánh tay San Nương, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Chúng ta đây là đang đi đâu?"
San Nương hướng phía cậu lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng lên tiếng, lại giơ tay gạt tóc bị nước mưa xối ướt ở trước mắt ra, sau đó lướt qua Lý ma ma thử lôi kéo cửa xe.
Cửa xe vẫn không nhúc nhích.
San Nương suy nghĩ một chút, cẩn thận rút ván cửa sổ xe ra, vừa mới định nhìn ra ngoài thăm dò xem cửa xe có phải bị người ở bên ngoài động tay chân hay không, tên đánh xe giống như có mắt ở sau lưng liền quất roi ngựa lại. Lý ma ma sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức kéo San Nương trở vào, sau đó dùng sức khép lại ván cửa sổ, sắc mặt tái nhợt quay lại lắc đầu với San Nương.
Trải qua hai kiếp, San Nương cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi nhũ mẫu của nàng: “Bắt cóc?"
Lý ma ma run lên một cái, sau đó một tay ôm cả San Nương và Hầu Quyết vào trong lòng bà, cũng không biết là đang an ủi hai tỷ đệ này hay là đang an ủi chính mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “không có việc gì! không có việc gì! Có lẽ chính là cướp đường, của đi thay người, của đi thay người…"
San Nương tất nhiên là biết, nhũ mẫu của nàng am hiểu nhất chính là tự thôi miên mình, lúc này dù Lý ma ma tin rằng những người này bất quá chỉ là cướp đường thì San Nương cũng không tin – nếu là cướp đường, dừng ở đâu chẳng được? Tại sao một hai nhất định phải bắt bọn họ lên núi? San Nương cảm thấy bọn họ rất có thể đã gặp phải bọn bắt cóc.
Chỉ là, những tên này đặc biệt chờ đợi họ bên bến tàu, hay là do vận khí của bọn họ không tốt, vừa lúc đụng phải những người này?!
Trong mấy nguời, sợ là Lý ma ma lá gan nhỏ nhất, bà nắm cánh tay hai tỷ đệ San Nương chặt đến mức hai người đều cảm thấy hơi đau, thế nhưng San Nương và Hầu Quyết đều không phàn nàn. Ba người ôm nhau thành một đoàn lắc lư trong xe ngựa trái đâm phải đụng, có rất nhiều lần, bọn họ xóc nảy lên cao, sau đó lại rơi mạnh xuống. Nhưng cho dù bị quang ngã đau, ai cũng không dám phát ra tiếng.
Sau một lúc lâu, Hầu Quyết mới nhịn không được ở trong lòng San Nương ngẩng đầu hỏi: “Bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu?"
San Nương lắc đầu, suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phả nói cho Hầu Quyết tình hình thực tế, liền nói nhỏ: “Chúng ta sợ là bị bắt cóc."
Cánh tay Lý ma ma lần nữa siết chặt lại.
San Nương lại nói: “Chúng ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu bọn họ chỉ là cầu tài, hẳn là sẽ không thương tổn đến tính mạng của chúng ta." Lại nói: “Chúng ta ngàn vạn lần không cần chọc giận bọn họ."
Bây giờ nghĩ đến giọng nói của tay xa phu lỗ mãng kia, San Nương không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Cảm giác được San Nương run rẩy, Lý ma ma càng thêm dùng sức ôm chặt tỷ đệ bọn họ, một bên lẩm bẩm an ủi nàng, nói: “cô nương không sợ, nhũ mẫu ở đây, nhũ mẫu nhất định sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn, chớ sợ chớ sợ…"
Hầu Quyết đang được San Nương ôm vào trong ngực cũng ngẩng đầu lên nói: “Tỷ tỷ không sợ, ta sẽ che chở cho tỷ."
Lúc này ván cửa sổ hai bên sườn đều bị khép lại kín mít, ánh sáng trong thùng xe là một mảnh ảm đạm, San Nương phải cố gắng lắm mới nhìn thấy khuôn mặt của Hầu Quyết và Lý ma ma, thấy hai người tuy rằng nói như vậy nhưng sắc mặt lại tái nhợt, San Nương liền cười cười, một tay nắm chặt, trong lòng đột nhiên không khỏi động một cái.
“Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến." – Nàng nhỏ giọng an ủi chính mình.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, sau đó tiếng vó ngựa biến đổi, tựa như lái vào một cái sân. Theo một tiếng “Xuy", xe rốt cuộc ngừng lại.
Tiểu béo run lên, ba người tức khắc ôm nhau chặt hơn.
San Nương liên tục cảnh giác trừng mắt nhìn cửa xe, chờ người tới mở cửa, lại không nghĩ sau khi xa phu kia nhảy xuống xe ngựa thì thô lỗ cất tiếng chào hỏi ai đó, mặc kệ bọn họ ở trong xe.
Đợi một lúc, Hầu Quyết thấy bên ngoài không có động tĩnh, liền duỗi tay muốn kéo ván cửa sổ để lén nhìn ra bên ngoài một cái, Lý ma ma vội ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Nghe lời cô nương, không cần hành động thiếu suy nghĩ, không cần chọc giận bọn họ."
đang nói, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa hi hi ha ha, chỉ nghe thấy thanh âm nói: “Chúng ta có gọi cái này là đen ăn đen không?"
Nghe được âm thanh này, Lý ma ma bỗng dưng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía cửa xe đang đóng chặt.
Lại không nghĩ cửa xe không bị mở ra, nhưng thật ra Hầu Quyết vì nghe thấy tiếng người nói rầm rì nên đã kéo một bên cửa sổ xe ra một chút. Lý ma ma hoảng sợ, cực nhanh ôm đầu San Nương vào trong ngực bà, không cho những người đó nhìn thấy mặt nàng. Hầu Quyết cũng sợ tới mức xoay người bổ nhào về phía San Nương, một bên nghiêng đầu hoảng sợ nhìn về phía những người kia.
Lúc này sắc trời đã tối mịt, bên ngoài trời vẫn đang mưa, chỉ là mưa rơi tựa hồ ít đi một chút. Ngoài cửa sổ mấy người tất cả đều mặc áo tơi mang đấu lạp (mũ trúc), nhất thời khiến người ta không thấy rõ mặt mày. Vừa rồi nói chuyện người nọ hướng bên trong xe nhìn nhìn, ha ha cười nói: “Dê béo đưa tới cửa! không phải nói Hầu gia kia giàu đến chảy mỡ sao? Lúc này phải gõ một khoản tiền thật tốt mới được."
Ba người Hầu Quyết chỉ chú ý động tĩnh bên kia cửa sổ xe, liền không chú ý tới cửa xe bên này cũng bị người “rầm" một tiếng kéo ra. một xa phu thoạt nhìn hết sức trung hậu thành thật hướng về phía bên trong xe quát: “đi ra!"
Hầu Quyết run rẩy, lập tức gắt gao ôm lấy San Nương. San Nương cũng nhịn không được rụt lại vào trong ghế. Lý ma ma cắn chặt răng, đột nhiên buông San Nương và Hầu Quyết ra, duỗi hai tay lấp kín cửa xe, cả gan hướng về phía đám người đứng dưới xe ngựa hô: “Các ngươi muốn làm gì?! Các ngươi bất quá là cầu tài, lão gia phu nhân nhà ta nhất định sẽ cho tiền chuộc, các ngươi không cần…"
Lời còn chưa nói xong, bà đã bị một xa phu kéo xuống xe ngựa. Lý ma ma hét lên một tiếng, té ngã ở trong nước bùn, trong nháy mắt đã bị người bó chặt tay chân ném sang một bên. San Nương và Hầu Quyết nhịn không được cả hai đều hét lên, nàng kiềm chế không phản kháng, nhưng vẫn bị một tên đẩy ngã xuống vũng bùn lầy lội, Tiểu béo vì giãy giụa đến lợi hại nên bị ăn mấy đòn quyền cước tàn nhẫn. Chủ tớ ba người đảo mắt đã bị bó lại như cái bánh chưng, sau đó bị người kéo đi ném vào một gian phòng tối om.
Trong lúc hoảng loạn, San Nương chỉ kịp nhìn ra, bọn họ đang ở trong một ngôi chùa miếu hoặc một đạo quán đổ nát.
Mặc dù đã là đầu mùa hè, theo bóng đêm buông xuống, một thân ướt đẫm của San Nương bắt đầu dần dần cảm thấy lạnh. Vừa lạnh vừa đói. Nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Hầu Quyết run rẩy nói: “Ta, ta đói bụng…"
rõ ràng chính mình cũng đói, nhưng nghe Tiểu béo kêu như vậy, San Nương vẫn nở nụ cười, sự sợ hãi hoang mang lúc ban đầu cũng vơi đi rất nhiều. Nàng cười lấy đầu vai chạm nhẹ vào Hầu Quyết nói: “Đệ thật đúng là con heo nhỏ, lúc này còn có tâm tình kêu đói."
Tiểu béo ngẫm lại, đại khái cũng cảm thấy lúc này kêu đói cũng có điểm không đúng lúc, nhịn không được khẽ cười giải thích: “Nhưng đệ thật sự đói bụng."
“Đệ muốn ăn cái gì?" – San Nương hỏi. Vì thế, Tiểu béo trong lúc miêu tả mỹ thực mà cậu mong đợi, cảm xúc sợ hãi dần dần nhạt đi, ngoại trừ việc càng nói càng đói, hai tỷ đệ ngược lại cảm giác không còn lạnh nữa.
Cứ như vậy không bờ không bến mà cùng Tiểu béo nói chuyện, thế cho nên hơn nửa ngày San Nương mới ý thức được, nhũ mẫu vẫn luôn không có mở miệng.
“Nhũ mẫu?" – San Nương gọi một tiếng.
“Ta đây". Lý ma ma vội đáp, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “cô nương đừng sợ, ta có chết, cũng sẽ không để bọn hắn chạm vào cô nương dù chỉ một sợi lông!"
Hầu Quyết dựa vào San Nương hỏi: “Quế thúc cùng nhũ mẫu của đệ, còn có Ngũ Phúc tỷ tỷ, bọn họ thì sao?"
San Nương trầm mặc, không lên tiếng. Bọn họ đều đã như vậy, nghĩ đến nhóm Quế thúc cũng sẽ không có cái gì tốt.
Ngoài cửa sổ mưa khi lớn khi nhỏ, trời âm u khiến người nhìn không ra lúc này đã là mấy canh giờ, nhũ mẫu khuyên San Nương nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, San Nương đang muốn nghe lời nhắm mắt lại, bỗng nhiên liền nghe được ngoài cửa có người mở khóa. Mấy người tức khắc tất cả đều ngồi ngay người lại.
Theo ánh sáng chói mắt duy nhất, mấy tên bắt cóc cầm đèn lồng tiến vào. Trong đó một tên cười gian nói: “Truyền tin cho gia đình các ngươi, không có tín vật thì không được. Tự các ngươi nói đi, muốn gửi ngón tay trở về hay vẫn là muốn gửi cái tai đi?"
Người nọ vừa nói vừa trêu đùa con dao găm sáng lóa.
Nhìn ánh sáng lạnh lẽo trên con dao găm, San Nương đột nhiên nhắm chặt mắt lại, Tiểu béo dứt khoát đem mặt chôn ở vai nàng không dám ngẩng đầu.
“không cần!" Bỗng nhiên, Lý ma ma hét lên một tiếng chói tai, nhào tới ngăn trước mặt San Nương và Hầu Quyết, hướng mấy tên kia kêu lên: “Các ngươi không thể như vậy, các ngươi không phải chỉ cần tiền sao? Cho các ngươi tiền là được, không cần thương tổn cô nương nhà ta cùng nhị gia! Muốn chặt thì chặt ngón tay ta, muốn cắt thì cắt tai ta, đừng thương tổn cô nương nhà ta."
Tên cầm đầu vừa nghe liền cười, nói: “Muốn ngón tay ngươi làm cái rắm gì." nói xong, liền sai người kéo Lý ma ma qua một bên, duỗi tay tóm San Nương và Hầu Quyết.
Lý ma ma nóng nảy, giãy giụa kêu lên: “Trần tam! Ta biết là ngươi, đừng cho là ta không nhận ra ngươi! Ta nhận ra tiếng của ngươi! Chỉ cần ngươi dám chạm vào bọn họ một chút thôi, ngày mai ta liền đi quan phủ tố cáo ngươi!"
Tên cầm đầu cả kinh, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý ma ma.
Lý ma ma tựa giãy giụa như người điên, một bên kêu lớn: “Lý đại, Lý đại! Tên trời đánh, ngươi đi ra cho ta! Ta biết là ngươi sai sử! Khó trách ngày hôm qua ngươi hỏi ta cẩn thận như vậy! Ngươi cái tên trời đánh này, ngươi dám chạm vào bọn họ một chút, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi!"
Lý ma ma kêu la, không chỉ có bọn bắt cóc bị làm cho chấn động, ngay cả San Nương và Hầu Quyết cũng bị kinh hãi. Bọn bắt cóc nhìn nhau, tên cầm đầu do dự một chút, liền vung tay lên, mang theo người lui ra ngoài và khóa cửa lại.
Lý ma ma tức thì xụi lơ trên mặt đất, lúc đầu chỉ nhỏ giọng nức nở, sau đó thì gào khóc đến tê tâm liệt phế.
San Nương tay chân đều bị trói, mất nửa ngày chật vật mới dịch được người đến bên người Lý ma ma, lấy vai cọ vào người Lý ma ma, gọi một tiếng: “Nhũ mẫu!"
Lý ma ma ngẩng đầu, đột nhiên hướng về phía San Nương quỳ xuống, vừa dùng sức dập đầu lên mặt đất, vừa tự trách nói: “Đều là ta hại cô nương, ô, lại không nghĩ tên trời đánh kia sinh lòng dạ hiểm độc như vậy. Ta nói tối hôm qua hắn tại sao bỗng nhiên hỏi cẩn thận thế, một hai phải hỏi ta theo cô nương đi nơi nào, thì ra là đánh cái chủ ý này. cô nương a, là ta có lỗi với cô…"
Hóa ra, Trần tam kia là bạn cờ bạc của trượng phu Lý ma ma. Bởi vì Lý ma ma không thường xuyên về nhà, ngay cả lúc khi trở về nhìn thấy trượng phu ở nhà tụ tập đánh bạc, nàng cũng không vào nhà mà tránh đi luôn, Lý đại và Trần tam đều cho rằng nàng không quen biết bọn họ, lại không nghĩ Lý ma ma thính lực thật tốt, tuy không quen biết diện mạo của Trần tam nhưng lại nhận ra thanh âm của hắn.
Cũng may gian phòng giam giữ bọn là nền đất chứ không có lát gạch xanh, San Nương vội lấy vai đỡ Lý ma ma, khuyên nàng nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến nhũ mẫu. Lại nói, giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này. Ta chỉ lo lắng nhũ mẫu nói ra danh tính của bọn họ, sợ là bọn họ lại không có khả năng để chúng ta sống đâu."
Lý ma ma hoảng sợ, tức khắc khóc không được.
“Chúng ta không thể chờ người tới cứu", San Nương nhìn bốn phía nói, “Chúng ta phải nghĩ biện pháp tự mình cứu mình mới được."
Tác giả :
Trúc Tây